⚝ 2 ⚝
Ban đầu, khi mới nhìn thấy chiếc điện thoại, Chu Vũ Lâu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chiếc điện thoại được nhét trong khe hở giữa đệm ngồi và lưng tựa, thoạt nhìn sẽ nghĩ là của ai đó đánh rơi. Anh vừa định giao cho nhân viên phục vụ thì chợt phát hiện ra một vấn đề nhỏ – chiếc điện thoại này đang tắt máy. Phát hiện này khiến anh bỗng xao động. Anh giờ đây vô cùng nhạy cảm với điện thoại tắt máy, nguyên nhân rất đơn giản, những ngày gần đây, anh gọi vô số cuộc điện thoại cho tên khốn nạn đó, nhưng đều trong tình trạng tắt máy.
Chu Vũ Lâu bật nguồn chiếc điện thoại đó lên, đó chỉ là hành động tiện tay. Tiếp đến anh mở danh bạ điện thoại, sau đó phát hiện ra trong đó ngờ đâu lại có ba chữ: Chu Vũ Lâu.
Chỉ có duy nhất cái tên đó.
Tim Chu Vũ Lâu bỗng đập liên hồi!
Đây là chiếc điện thoại chuyên dụng sao? Chỉ dùng riêng cho mình? Anh dùng ngón tay có chút do dự bấm vào nút gọi. Rất nhanh, điện thoại của anh đổ chuông, anh lôi ra nhìn, màn hình hiển thị... ba chữ: Người lạ mặt.
Đó là “cái tên nho nhã” mà anh đặt cho tên tống tiền đó.
Trong phút chốc anh bỗng sững sờ, đờ dẫn.
Điều này thật đáng kinh ngạc. Điện thoại của tên khốn nạn đó lại đang ở trong tay mình. Thật không thể ngờ được! Phí hoài bao công sức, cơ hội lật kèo không ngờ lại xảy ra chỉ trong chớp mắt. Anh thực sự rất xúc động, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
Chắc chắn là tên khốn nạn đó đã sơ suất nên mới làm rơi điện thoại ở đây, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại ngồi trúng nó! Chiếc điện thoại này là của ai?
Chu Vũ Lâu ngắt điện thoại, khu uống trà bỗng yên tĩnh hẳn. Anh quay đầu nhìn xung quanh... phía xa là hai người phụ nữ trung niên phốp pháp đang ngồi nói chuyện, nhân viên phục vụ quầy đang đọc báo, hai đứa trẻ con chơi đùa xung quanh mấy chậu cây cảnh, cửa khách sạn cứ đóng vào rồi mở ra liên hồi, tiễn vài tên say khướt ra về, rồi lại có khách mới đi vào... không có ai giống chủ nhân của chiếc điện thoại.
Chu Vũ Lâu gọi nhân viên phục vụ đến, hỏi liên tục như bắn súng liên thanh.
“Vừa rồi ai đã ngồi ở đây?”
Rõ ràng nhân viên phục vụ không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này, nghĩ một thoáng, nói: “Là khách hàng thôi.”
“Khách nào?”
“Cái này... Tôi cũng không nhớ rõ nữa, có nhiều khách ngồi ở đây lắm.”
“Người cuối cùng ngồi ở đây là ai?”
“Chính là... anh mà.” Cô gái tỏ vẻ sợ hãi, trả lời không suy nghĩ.
“Trước tôi là ai?”
“Xin lỗi, tôi mới đổi ca, tôi cũng không rõ.”
Chu Vũ Lâu để cho nhân viên phục vụ rời đi. Anh có linh cảm, tên khốn tự cho mình là bí hiểm kia sắp lộ nguyên hình. Tường đồng vách sắt chuẩn bị trở thành một tấm vải thưa. Anh vào phần nhật ký cuộc gọi, tay anh run lên bần bật, giống như một anh lính gỡ mìn chọn nhầm nghề, nhưng anh đã phải thất vọng nhanh chóng, không có cuộc gọi đi, chỉ có duy nhất một cuộc gọi đến chính là cuộc gọi hôm qua của anh ở trong phòng đàn. Anh mở sang hộp thư tin nhắn... Vẫn là sự thất vọng! Trong hộp thư ngoài những tin nhắn qua lại giữa anh và “người lạ mặt” và một tin nhắn cho Tưởng Đan ra thì không hề có tin nhắn nào khác, những thư mục khác đều trống không. Trong mục tin gửi đến, tin nhắn cuối cùng chính là tin “Được rồi, mười ngày” mà anh đã gửi; trong mục tin gửi đi chính là tin nhắn đầy đắc chí: “Chúc anh sống lâu”, thời gian gửi đi mới chỉ mấy tiếng trước, đó là nội dung mới nhất mà hai bên liên lạc với nhau.
Xem ra, chiếc điện thoại này chỉ dành riêng để liên lạc với mình, một chiếc điện thoại công việc đích thực! Ngoài ba mươi vạn kia ra, chủ nhân của nó không cần nó phải làm bất kì nhiệm vụ nào khác.
Chu Vũ Lâu dựa người vào sofa. Đột nhiên anh cảm thấy đến chiếc ghế này cũng thật không tầm thường chút nào, mới mấy phút trước tên khốn nạn đó cũng đã ngồi ở đây, có thể tư thế ngồi cũng giống hệt anh. Nếu giờ đây có một chiếc đồng hồ có phép thuật, đẩy thời gian lùi về một chút, cho dù chỉ là một chút thôi thì mọi bí mật đã có thể được hé mở. Một thông điệp rõ ràng hơn bao giờ hết đã nảy ra trong đầu Chu Vũ Lâu: Người này nhất định biết mình, hơn nữa hắn ta còn ở trong nhạc viện.
Chu Vũ Lâu tính tiền, để điện thoại về chỗ cũ, tìm một vị trí thật bí mật để nấp, im lặng chờ đợi chủ nhân chiếc điện thoại tới. Nhưng hơn mười phút trôi qua anh vẫn chưa đợi được nhân vật thần bí đó, chỉ có Tưởng Đan đi tới. Tưởng Đan đi từ tầng hai xuống, nhìn trước nhìn sau gọi tên anh tìm kiếm.
“Vũ Lâu...”
“Anh ở đây.” Chu Vũ Lâu bước từ chỗ nấp ra.
“Anh làm gì thế?” Tưởng Đan cũng đã uống chút rượu, mặt cô đỏ ửng.
“Anh hơi chán, không muốn lên nữa nên ngồi đây một mình.”
“Hôm nay là ngày vui mà anh làm gì vậy?” Tưởng Đan lôi anh lên lầu, “Đừng làm mọi người mất hứng, anh là anh trai của cô dâu cơ mà, bao nhiêu người đang tìm anh chúc rượu.”
“Được, được, được, em lên trước đi, anh lên ngay đây.” Chu Vũ Lâu đẩy Tưởng Đan lên trước rồi quay lại tìm nhân viên phục vụ, để lại số điện thoại của anh rồi dặn cô ta, một khi có người tới nhận chiếc điện thoại đánh rơi thì lập tức gọi điện cho anh và nhất định không được để cho đối phương phát hiện ra. Anh dặn đi dặn lại mấy lần cho tới khi nhân viên phục vụ vỗ ngực bảo đảm không để xảy ra sai sót gì, thì anh mới lên lầu.
Không khí trong phòng tiệc rất náo nhiệt, Chu Vũ Lâu bề ngoài thì nhiệt tình tiếp khách nhưng đang âm thầm theo dõi từng người, nhưng không ai có biểu hiện bất thường cả. Tạ Lam thậm chí còn gỡ bỏ chiếc mặt nạ lạnh lùng của Diệt Tuyệt Sư Thái [28] , cất tiếng hát bài “Ngợi ca anh hùng” trong tiếng vỗ tay. Hôm nay, Tạ Lam uống cũng không ít, mặt bà đã ửng đỏ, giọng hát du dương, nhưng trạng thái vẫn rất tốt, khi có người lên tặng hoa, bà nhún chân dang tay, cúi người cảm ơn một cách tự nhiên, tựa như một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi, bên dưới hội trường bỗng chốc tràn ngập tiếng hò reo tán thưởng. Đúng vậy, bà thực sự cần được thư giãn một chút, gần đây “địa bàn” do bà quản lí không may mắn cho lắm.
Đương nhiên, mọi tiết mục đều không liên quan gì tới Chu Vũ Lâu, anh thực sự là người ngoài cuộc. Anh hoàn toàn tập trung cao độ vào việc theo dõi điện thoại của mình, cho tới khi đã gần 10 giờ, khách đều tan hết mà anh không nhận được một cuộc điện thoại nào. Trước khi rời khỏi nhà hàng, anh còn chạy ra khu uống trà để hỏi nhân viên phục vụ, nhưng nhân viên phục vụ nói với anh, không hề có ai tới nhận chiếc điện thoại bỏ quên đó.