← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Hôm nay, Chu Vũ Lâu ngủ một giấc thật ngon. Đã lâu rồi anh không có giấc ngủ ngon như vậy. Đương nhiên cũng một phần là do uống rượu, nhưng ảo giác về chiếc điện thoại cũng đóng góp một phần không nhỏ, anh dường như cảm thấy chiếc điện thoại đó đã vào tay mình thì mọi chuyện đều có thể tiêu tan thành mây khói.

Hôm nay là Chủ nhật, Tưởng Đan có hẹn với một tác giả, khi Chu Vũ Lâu tỉnh dậy thì cô chuẩn bị đi. Cô dặn Chu Vũ Lâu lát nữa xuống siêu thị gần nhà mua cho cô một con gà, trời cũng lạnh hơn rồi, hôm nay cô muốn làm món sở trường là gà hầm nồi đất. Chu Vũ Lâu vừa trả lời vừa lắng nghe động tĩnh. Khi tiếng đóng cửa vừa vang lên, anh đã vội vàng mở ngăn kéo đầu giường rồi lôi cả điện thoại của mình và của tên “người lạ mặt” kia ra, mở máy, kiểm tra nội dung... Nhưng bên trong không hề có chút thay đổi. Anh vứt điện thoại sang một bên, thất vọng dựa người vào đầu giường, mở tivi lên, đột nhiên trông thấy Bạch Tiểu Khê đang nhìn mình.

Chu Vũ Lâu bật dậy theo bản năng!

Trên truyền hình đang phát một bức ảnh của Bạch Tiểu Khê, khuôn mặt xinh xắn của cô chiếm trọn màn hình tivi, đôi mắt to tròn của cô đã bị làm mờ. Biên tập viên đang đọc: “Đây là nữ sinh viên học viện âm nhạc đã bị sát hại mấy ngày trước tại khu dân cư này, bị sát hại cùng còn có bạn trai cô. Phía cảnh sát đang dốc sức điều tra vụ án...” Màn hình chuyển sang một hình ảnh khác, một người phụ nữ với khuôn mặt mệt mỏi buồn rầu trên tay cầm một tấm biển ngồi trước cổng khu nhà Triệu Đạc, trên tấm biển đó viết dòng chữ rất lớn – THƯỞNG LỚN CHO NGƯỜI TÌM RA HUNG THỦ GIẾT CON GÁI TÔI. Bên cạnh dòng chữ đó là một bức ảnh Bạch Tiểu Khê. Biên tập viên tiếp tục nói, người phụ nữ này là mẹ của nạn nhân, tối qua vừa mới nhận được hung tin về con gái.

Hình ảnh trên màn hình làm mắt Chu Vũ Lâu đau nhói.

“Tin tức ở ngay xung quanh bạn! Nếu phát hiện ra manh mối gì hãy lập tức gọi điện về...” Dòng tiêu đề của chương trình “Tân Thị Mục Kích” xuất hiện trên màn hình, bản tin về vụ án Bạch Tiểu Khê kết thúc. Chu Vũ Lâu vừa tắt tivi, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong phòng.

Nghe thấy tiếng chuông, theo thói quen, Chu Vũ Lâu quờ tay với lấy điện thoại của mình, nhưng lập tức phát hiện ra mình đã cầm nhầm... Trời ạ! Anh gần như nghẹt thở! Là điện thoại của “người lạ mặt” đang đổ chuông! Có người gọi điện cho “người lạ mặt”! Anh vồ lấy chiếc điện thoại, vừa định nghe máy thì thấy đó là tin nhắn mới được gửi đến, nội dung tin nhắn khiến anh há hốc mồm kinh ngạc.

Tôi biết nó đang ở chỗ anh.

Tin thứ hai:

Số tiền còn lại sẽ là 151.500, 1.500 là tiền điện thoại.

Tin cuối cùng:

Còn chín ngày nữa.

Tin nhắn được gửi đến từ một số máy lạ, hiển nhiên, “người lạ mặt” đã thay công cụ liên lạc mới.

“Rầm rầm rầm.”

Tiếng gõ cửa vang lên như rung trời lở đất. Đào Tử xuống giường, không kịp cả đi dép vội phi ra gần cửa, dè dặt hỏi: “Ai đấy?”

“Tôi!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Tiết Qua.

Đào Tử mở cửa, vừa nói được nửa câu “May quá, ông đến rồi...” thì một cú đấm đã giáng trúng mũi cậu ta! Đào Tử ngã chỏng vó, máu mũi chảy ra ồ ạt.

“Ông! Phì!” Đào Tử vừa ôm mũi, vừa nhổ bãi máu trong miệng ra: “Ông điên à?”

“Mẹ mày mới là điên ấy!” Tiết Qua xông tới túm lấy cổ áo Đào Tử: “Mày lừa chị Vũ Đình còn chưa nói, mày còn bán đứng tao trước mặt Phùng Thái! Mày thế mà cũng gọi là bạn à? Mày hại tao này... Tiết Qua lại định giơ một đấm nữa ra, Đào Tử túm vội lấy cánh tay Tiết Qua: “Ai hại ông? Tôi đang giúp ông đấy.”

Đào Tử hất Tiết Qua ra rồi ngồi dậy, lấy áo lau máu, cuối cùng lại khiến máu lem ra đầy mặt.

“Lý lẽ thế nào tôi đã nói với ông từ lâu, ông không chịu nghe thì tôi biết phải làm sao?” Đào Tử khổ sở nhìn Tiết Qua, “Tôi bảo... Sao ông không hiểu tiếng người thế hả? Tôi nói lại với ông lần nữa, chuyện của Phùng Thái nếu bại lộ, hắn ta sẽ phải vào đồn, tới lúc đó hắn ta sẽ khai ra chuyện bọn mình tống tiền! Rồi lại...” Đào Tử đứng dậy đóng cửa phòng rồi hạ giọng nói, “Cả chuyện bọn mình chơi thuốc nữa. Ông nói xem, vừa tống tiền vừa chơi thuốc sẽ khép vào tội gì, ông tự mình tính toán đi.”

Đào Tử lấy thuốc lá ra châm lửa hút, vứt cho Tiết Qua một điếu nhưng cậu không thèm nhận. Đào Tử tiếp tục: “Nói trắng ra, tôi với ông giờ cùng hội cùng thuyền với Phùng Thái, hắn ta an toàn thì bọn mình an toàn, hắn ta mà có bề gì thì bọn mình cũng không được yên. Nếu hôm qua tôi mà làm theo những gì ông bảo thì tôi dám chắc giờ hai đứa mình đã ngồi trong khám rồi.”

Đào Tử lôi trong ngăn kéo ra một cọc tiền: “Đây là ba nghìn tiền công tôi đã giúp Phùng Thái, trong đó có một nghìn rưỡi là của ông.”

Tiết Qua bước đến nhìn số tiền đó, giơ tay ra và một tiếng “bốp” vang lên, cậu cho Đào Tử một bạt tai.

“Ái giời ơi!” Đào Tử ôm má, “Ông lại lên cơn đấy hả? Nãy giờ tôi không phản đòn không phải là không đánh nổi ông đâu nhá!”

“Ông nói đúng.” Tiết Qua ủ rũ cúi đầu, “Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi, sao ông lại có thể đứng về phía Phùng Thái để chống lại tôi?”

“Thế nào là chống lại hả?” Đào Tử chất chứa cảm xúc hỏi ngược lại, “Tôi vốn dĩ đã không đồng ý cho ông đi, nhưng ông như một thằng điên nói không chịu nghe, tôi phải làm sao chứ? Nếu ông chịu nghe lời tôi ngồi yên một chỗ thì tôi cũng không đến nỗi phải làm vậy, tất cả chẳng phải do ông sao?”

Tiết Qua nhìn Đào Tử, trong lòng trĩu nặng, hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây? Tôi đã lộ tẩy trước mặt Phùng Thái rồi, sau này đến trường phải làm thế nào?”

“Chuyện này ấy à,” Đào Tử bật cười, “ông không phải lo, tôi chả nói rồi còn gì? Bọn mình và Phùng Thái đều cùng ngồi trên một con thuyền, ông tưởng mỗi mình ông sợ hắn ta thôi à? Hắn ta giờ càng phải dè chừng ông! Hắn ta chẳng mong cho ông nhanh nhanh chóng chóng tốt nghiệp đi cho rồi. Yên tâm, hắn ta mà dám động vào ông, tôi sẽ không để hắn yên, riêng chuyện này tôi đảm bảo sẽ bảo vệ ông.”

Tiết Qua không nói gì nữa, ngồi bẹp xuống sofa như quả bóng đã xì hết hơi, nhìn Đào Tử ngồi xổm xuống, luồn tay xuống gầm giường lôi ra một chiếc túi vải.

Trong lúc đi siêu thị mua gà, Chu Vũ Lâu nhận được điện thoại của Vương Nguyệt, giục anh nộp luận văn. Tất cả các thành viên tham gia xét duyệt hàm giáo sư đều đã nộp luận văn, chỉ còn mỗi mình anh. Thứ Tư tuần sau đã phải bảo vệ, nếu anh còn không nộp thì coi như tự rút lui. Chu Vũ Lâu luôn miệng hứa nhất định ngày mai sẽ nộp luận văn lên văn phòng viện trưởng. Bước ra khỏi siêu thị anh lại chạy sang khách sạn Hâm Hào. Thực ra anh cũng biết rõ tên lừa đảo đó không thể quay lại tìm điện thoại nữa, nhưng anh vẫn tạt qua khu uống trà coi như là để hoàn thành tâm nguyện, tận mắt nhận cái lắc đầu của nhân viên phục vụ. Anh về đến nhà thì Tưởng Đan đã về, anh cất gà vào bếp và bắt đầu ngồi vào máy tính sửa luận văn.

Khi sự cố đó xảy ra thì Tưởng Đan vẫn đang ở trong bếp thử nghiệm công thức món gà hầm nồi đất mà cô mới nghiên cứu ra, vừa làm vừa nói chuyện trên trời dưới đất với Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu ở trong thư phòng, không thể nghe rõ lời cô nói nên trả lời lõm bõm, cho tới khi anh nghe được hai chữ “tin nhắn”.

“Tin nhắn?” Chu Vũ Lâu rời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, cao giọng hỏi lại vợ: “Em nói tin nhắn gì cơ?”

“Em nói là hôm nay lại nhận được một tin nhắn rất kì lạ!” Tưởng Đan trả lời.

“Nội dung là gì?” Anh tập trung nghe.

“Quần áo giữ nhiệt, cái gì mà chất liệu nano, hàng xịn giá rẻ... linh tinh quảng cáo một tràng.”

“Thế thì có gì lạ đâu?”

“Vẫn là câu cuối cùng, nói cái gì mà... Mua một bộ cho chồng cô đi! Anh ấy cần sự ấm áp hơn cô.”

“...”

“Vũ Lâu, anh có còn nghe không đấy?”

“Ờ... Anh đang nghe đây.”

Anh nghe thấy tiếng Tưởng Đan đổ nước vào nồi, vừa đổ vừa nói: “Anh thấy có lạ không? Tại sao lại nói là mua cho chồng cô một bộ đi? Sao họ biết em là phụ nữ, lại đã có chồng rồi?”

“Chỉ là câu quảng cáo thôi mà!” Chu Vũ Lâu ậm ừ.

“Lúc đó em nghĩ là ai đó bày trò ác ý đùa giỡn nên gọi lại...”

Chu Vũ Lâu đột nhiên căng thẳng: “Có gọi được không?”

“Không nghe máy, chuyển sang hộp thư thoại, yêu cầu để lại tin nhắn. Em nói lại luôn: Rốt cuộc anh là ai? Có chuyện gì thì nói ra, đừng có gửi ba cái tin nhắn linh tinh, nếu không... Á...!” Trong bếp bỗng nhiên vọng lại tiếng hét thất thanh của Tưởng Đan, tiếp đến là một loạt âm thanh xèo xèo vang lên. Chu Vũ Lâu bật dậy lao vào nhà bếp!

Họa vô đơn chí.

Trong khi Chu Vũ Lâu chưa biết làm cách nào để gom cho đủ mười lăm vạn còn lại thì Tưởng Đan của anh lại trở thành bệnh nhân.

Thực ra, khi Chu Vũ Lâu mang gà vào phòng bếp anh đã loáng thoáng ngửi thấy mùi gì đó là lạ, nhưng do lúc đó anh không tập trung nên cũng không mấy để ý. Sau đó anh mới biết, sở dĩ có mùi lạ đó, là do van đường ống dẫn ga bị lỏng, khí ga từ từ thoát ra ngoài, cuối cùng khi Tưởng Đan bật bếp thì phát nổ. Trước đó, Tưởng Đan cũng không hề phát hiện ra vấn đề này, mùi hương liệu khiến mũi cô như tê liệt, khi ngọn lửa bùng lên liếm tới, cô ngây người! Ngọn lửa gây ra nhiều vết phồng rộp trên hai cánh tay và hai bàn tay của cô, khi bác sĩ xử lí chỗ da chết đó, cô đau đớn tưởng chừng như chết đi sống lại, kết luận cô bị bỏng độ hai. Để có thể bình phục hoàn toàn phải mất hai đến ba tuần, còn chuyện có để lại sẹo hay không thì phải tùy cơ địa của cô.

Khi vợ chồng Tưởng Tư Nghiệp đến thì Chu Vũ Lâu đang thương lượng chuyện bồi thường với công ty cung cấp gas. Tưởng Đan nằm đau đớn trên giường, vết thương cuốn băng dày cộp. Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh cũng tới. Khi nhận được điện thoại của Chu Vũ Lâu, Tạ Lam đang cùng Hoàng Đại Sinh nghiên cứu cách đối phó với mẹ của Bạch Tiểu Khê. Nhìn thấy nhiều người tới thăm như vậy, nước mắt Tưởng Đan bỗng chốc trào ra, Lữ Thanh vội vàng tới giúp cô lau nước mắt.

Sau khi nhân viên công ty cung cấp gas ra về, Hoàng Đại Sinh và Chu Vũ Lâu ngồi nói chuyện trong phòng khách, Chu Vũ Lâu khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang vấn đề của Bạch Tiểu Khê.

“Sao viện trưởng lại nghĩ ra việc bảo cậu xử lí chuyện mẹ Bạch Tiểu Khê nhỉ?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Vì mình cũng có chút quan hệ với Sở cảnh sát, Hàn Kiện phụ trách vụ này lại là bạn mình, viện trưởng muốn mình nói chuyện qua với họ, hi vọng họ có thể ra mặt giải quyết chuyện này. Tuy Bạch Tiểu Khê là sinh viên trường mình, nhưng dù sao cô ấy cũng đã mất, mẹ cô ấy chỉ mong sớm tìm ra hung thủ, nếu để cảnh sát ra mặt giải quyết sẽ hợp lý hơn.”

“Phải làm thế nào?”

“Thì cho bà ấy chút niềm tin thôi mà, đại khái nói rằng cảnh sát đang gắng hết sức để phá án, kêu bà ấy về nhà đợi tin tức, hung thủ sẽ nhanh chóng sa lưới.”

“Bên Hàn Kiện có tiến triển gì chưa?”

“Cụ thể thế nào mình cũng không rõ. À...” Hoàng Đại Sinh ghé gần lại phía Chu Vũ Lâu dáng vẻ thần bí, hỏi: “Nhưng mấy ngày gần đây, Hàn Kiện kiểm tra hiện trường phát hiện ra cái gì cậu biết không?”

“Không biết.”

“Liên quan đến cậu đấy.”

“Mình á?”

“Phát hiện ra một thứ của cậu.”

“Cậu... đừng có đùa chứ.”

“Thật mà, phát hiện ra một cuốn sách do cậu viết.”

Chu Vũ Lâu nghe xong chỉ muốn quẳng Hoàng Đại Sinh qua cửa sổ! Anh thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên anh nhớ rõ cuốn sách đó, chính quyển sách đó đã giúp anh thoát khỏi cảnh bị quay trộm, nhưng lại đẩy anh vào hố sâu giết người.

“Mình tưởng là gì, có phải quyển Giải phóng chính mình trong ca hát không?”

“Sao cậu biết?”

“Quyển sách đó là tài liệu tham khảo của khoa Biểu diễn, sinh viên khoa đó chắc chắn ai cũng có một quyển, sao mà mình không biết?”

Hoàng Đại Sinh cười: “Hàn Kiện còn đặc biệt mang quyển sách đó sang chỗ trưởng khoa Tôn điều tra cậu, trưởng khoa Tôn nói y như cậu luôn.”

“Đương nhiên rồi! Trưởng khoa nào nói thì cũng như mình thôi, thực tế nó là vậy mà. Đội Hàn Kiện loay hoay lâu vậy mà chỉ phát hiện ra mỗi quyển sách đó thôi à? Cảnh sát kiểu gì vậy?”

“Cũng không thể trách bọn họ được, vụ án này không dễ phá chút nào. Các vụ án khác, chỉ cần điều tra người thân quen xung quanh nạn nhân là có thể vẽ được đại khái tình tiết, nhưng hai nạn nhân này, Triệu Đạc thì không nghề ngỗng gì, bố mẹ đều đã qua đời, anh trai thì tuyệt giao, Bạch Tiểu Khê càng không hề có vấn đề gì đặc biệt, hoàn toàn trong sạch, chắc cũng phải mất chút thời gian nữa mới có thể phá được.”

Câu chuyện liên quan tới Bạch Tiểu Khê dừng lại ở đó, họ chuyển qua vấn đề của Tưởng Đan. Trong hai, ba tuần tới, bên cạnh Tưởng Đan lúc nào cũng cần có người chăm sóc. Lữ Thanh chủ động xung phong, cô giải thích do thời gian của cô rất tự do thoải mái, ban ngày có thể tới nhà chăm sóc Tưởng Đan, đợi Chu Vũ Lâu tan làm thì trả về cho anh. Chu Vũ Lâu vội vàng cảm ơn.

Trước khi ra về, Tạ Lam còn dặn thêm Chu Vũ Lâu, ngày mai nhất định phải nộp luận văn lên văn phòng viện trưởng, thứ Tư phải bảo vệ, tuyệt đối không được để muộn hơn nữa.

“Lần này con có hi vọng lắm đấy!” Tạ Lam nói.

Công việc điều tra của Hàn Kiện cũng không hẳn là hoàn toàn không có tiến triển gì, anh đã tìm ra một manh mối rất quan trọng, trước khi chết Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc điên cuồng gom tiền, thiếu mỗi nước giết người phóng hỏa. Hàn Kiện thu được thông tin Bạch Tiểu Khê vay một vạn của Bạch Na, nói dối là cần tiền chi phí đi đóng phim để lấy của bố mẹ năm nghìn, vay của bạn ở ngoại tỉnh hai vạn. Triệu Đạc cũng vay của bạn năm nghìn. Tính ra, món nợ của họ đã lên tới bốn vạn. Nhưng xem ra số tiền này vẫn chưa giúp ích được cho họ. Vì qua lời người bạn nghèo của Triệu Đạc thì cậu ta đã từng phải gấp rút bán chiếc xe Xiali.

Rốt cuộc họ dùng số tiền lớn thế để làm gì chứ?

Không ai biết câu trả lời, không ai biết động cơ thực sự của họ. Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc đều rất kín miệng, chưa từng tiết lộ với ai về tình trạng khó khăn của họ. Nhưng trong một lần nói chuyện, người bạn nghèo của Triệu Đạc đã hé lộ cho Hàn Kiện một nguồn sáng.

“Trước khi chết Triệu Đạc còn có bạn bè nào khác nữa?” Hàn Kiện hỏi.

“Không có, chỉ có tôi là qua lại với cậu ta tương đối nhiều.”

“Cậu ta không đi làm, vậy sống bằng gì?”

“Không rõ nữa, cậu ta thường ngày nghèo rớt mồng tơi, nhưng từ khi có bạn gái thì dường như cuộc sống khá hơn. Có thời gian cậu ta rất có tiền, anh thấy đấy, còn mua được cả xe, tôi còn cứ nghĩ là cậu ta được bạn gái bao nuôi cơ.”

“Cậu ta cứ ở nhà vậy suốt, không làm gì sao?”

“Trước đây thì ở chết gí trong quán net, sau đó cậu ta tự mua một chiếc máy tính xách tay thì suốt ngày vào mạng a2sAz chơi.”

Cậu bạn vừa nói xong câu đó, Hàn Kiện băn khoăn vài giây rồi chợt vỗ trán... Cậu ta mua một chiếc máy tính xách tay? Nhưng hiện trường không hề thấy bóng dáng cái máy tính nào.

Thứ Hai, Chu Vũ Lâu gặp mẹ Bạch Tiểu Khê ở văn phòng làm việc của viện trưởng.

Chu Vũ Lâu tới văn phòng viện trưởng để nộp luận văn. Vừa vào phòng, Vương Nguyệt đã chỉ vào văn phòng Tạ Lam nói: “Mẹ Bạch Tiểu Khê đến, viện trưởng đang nói chuyện với bà ấy.” Chu Vũ Lâu lập tức để luận văn lên bàn Vương Nguyệt, nói: “Tôi không vào trong nữa, cô nộp cho viện trưởng giúp tôi nhé.” Anh vừa nói xong thì cửa phòng mở, Tạ Lam và mẹ Bạch Tiểu Khê đi ra. Chu Vũ Lâu không dám xoay người lại, chỉ cúi đầu xem luận văn. Anh nghe thấy Tạ Lam vẫn đang nhẫn nại an ủi và tiếng khóc gần như suy sụp của người phụ nữ đó. Tiếp đó, mọi thứ trở nên im lặng, Chu Vũ Lâu nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần mình... Anh quay đầu lại thì mẹ Bạch Tiểu Khê đã ở trước mặt mình.

Khi bàn tay đó nắm lấy cánh tay mình, anh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên!

“Thầy là thầy Chu phải không?” Người phụ nữ nhìn anh như tìm thấy vị cứu tinh, hai mắt sáng lên lấp lánh, “Tôi nhìn thấy thầy trên tivi, họ nói thầy là giáo viên giỏi nhất ở đây...”

Chu Vũ Lâu không nói được lời nào chỉ nhìn người phụ nữ đó.

“Thầy biết chuyện Tiểu Khê nhà tôi chứ?”

“Tôi có nghe nói.” Chu Vũ Lâu muốn tránh đi nhưng người phụ nữ đó vẫn giữ chặt anh không thả ra, Vương Nguyệt có ý muốn đến giúp giải vây nhưng cũng bị bà ta đẩy lùi ra.

“Tiểu Khê chết rồi...” Người phụ nữ thút thít.

“Tôi biết...”

“Thầy phải tìm lại công bằng cho con gái tôi, chúng tôi đã giao con cho trường học, vậy mà giờ nó không còn nữa, đã lâu vậy rồi mà không bắt được hung thủ...”

“Chị à, chị cứ về nhà trước đi, chị cứ ở đây mãi cũng không giải quyết được gì.” Chu Vũ Lâu cầu xin.

“Không!” Thái độ người phụ nữ rất kiên quyết, hai mắt trợn lên, luôn miệng nói gì đó. Vương Nguyệt chen vào chắn ngay trước mặt Chu Vũ Lâu: “Chị à, thầy Chu còn rất nhiều việc, chị có thể nói chuyện với tôi, cứ để thầy ấy đi trước đã...”

“Cô tránh ra!” Người phụ nữ đẩy Vương Nguyệt.

“Cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được hung thủ...” Chu Vũ Lâu ấp úng.

“Hung thủ ở đâu chứ? Đã lâu như vậy mà các người không phá được án, trả con gái lại cho tôi! Các người phải đi bắt hung thủ cho tôi...” Người phụ nữ đã mất hết lí trí, coi trường học như là Sở cảnh sát, bàn tay bà như hai gọng kìm khóa chặt lấy Chu Vũ Lâu, tiếng hét vang vọng xuyên qua cửa sổ văn phòng. Chu Vũ Lâu xoay người tránh đi, bà ta lại tóm anh lôi lại. “Chị hãy thả thầy Chu ra!” Vương Nguyệt hét to rồi xông vào, người phụ nữ giơ tay cào về phía Vương Nguyệt, Vương Nguyệt đẩy mạnh Chu Vũ Lâu ra, hai người phụ nữ giằng xé nhau...

Cuối cùng, ông Hà và mấy người nữa đến mới lôi được mẹ Bạch Tiểu Khê đi, mặt Vương Nguyệt bị cào xước mấy chỗ, tay Chu Vũ Lâu thì bầm tím một mảng.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, thì Hàn Kiện đang ở nhà Triệu Đạc tìm đồ.

Người bạn nghèo của Triệu Đạc nói với Hàn Kiện, ngoài máy tính ra còn có một thứ có giá trị nữa, là chiếc máy quay. Cậu ta đã từng khoe khoang chuyện đó một thời gian. Hôm nay Hàn Kiện tới đây là để tìm hai thứ có giá trị đó, nhưng lại được đón một vị khách bất ngờ. Vụ án xảy ra đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên có người tới đây. Có điều tiếng gõ cửa không hề thiện chí, gần như là đấm vào cửa. Hàn Kiện đưa tay sờ súng, tiến ra mở cửa.

Trước cửa có ba người đàn ông cao to lực lưỡng.

Luật của bọn cho vay nặng lãi là một khi đã nói ra là phải thực hiện, đã hẹn mười ngày thì đến hẹn nhất định sẽ không được để lỡ.

“Các cậu tìm ai?” Hàn Kiện hỏi.

“Triệu Đạc đâu?” Bọn côn đồ hung hăng hỏi.

“Không ở nhà, đi ra ngoài rồi.”

“Anh là gì của thằng đó?”

“Anh họ, có chuyện gì vậy? Cứ nói với tôi cũng được.”

“Nói với anh? Nói với anh có giải quyết được không? Thằng đó vay tiền của đại ca tôi, cả vốn lẫn lãi anh sẽ trả cả?”

“Trả? Tôi... tóm các cậu trước đã!”

Hàn Kiện khóa tay mấy tên đòi nợ. Sau đó, nguyên nhân Triệu Đạc và Bạch Tiểu Khê điên cuồng vay tiền khắp nơi cuối cùng cũng đã rõ.

Hàn Kiện biết, trừ khi có lí do đặc biệt, chứ bình thường không ai muốn giẫm chân vào vũng bùn đi vay nặng lãi cả. Trong lúc điều tra, anh không nghe nói gì đến chuyện Triệu Đạc hay Bạch Tiểu Khê cần tiêu số tiền nào quá lớn cả, vậy vì sao Triệu Đạc lại phải đi vay nặng lãi?

Còn cả chiếc máy tính và máy quay bị mất tích kia nữa. Hàn Kiện nghĩ, Triệu Đạc là một con nghiện mạng xã hội, chắc cậu ta sẽ không bán máy tính, hơn nữa một chiếc máy tính cũ đã qua sử dụng thì cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền, so với số tiền nợ mấy nghìn, mấy vạn kia thì chỉ như hạt cát trong sa mạc. Vậy chiếc máy quay đâu? Cậu ta có nỡ bán không? Còn một khả năng nữa, ông cụ nuôi mèo nói, tối hôm đó ông nhìn thấy một người đi trong hành lang ra, trên tay cầm một chiếc túi, nếu theo sự mô tả của ông cụ thì chiếc túi đó hoàn toàn có thể bỏ vừa chiếc máy tính.

Hung thủ đã cầm máy tính và máy quay đi? Cướp của à? Nếu không phải thì nhất định trong máy tính và máy quay có thứ gì đó liên quan tới hung thủ. Là gì được chứ? Hàn Kiện cố gắng mường tượng khái quát tình tiết của vụ án.