← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Chu Vũ Lâu đã đợi cuộc điện thoại đó trong suốt hai ngày, cuối cùng, đến sáng ngày thứ Tư, mười lăm phút trước khi anh bắt đầu bảo vệ luận văn thì anh nhận được điện thoại.

Buổi bảo vệ được tổ chức tại một phòng họp lớn của Sở Giáo dục, tất cả những người tham gia được chia thành ba ngày để tiếp nhận sự “giày vò” với nguy cơ thất bại rất cao này. Thời gian bảo vệ của mỗi người là khoảng ba mươi phút, trong thời gian đó họ phải đối phó với các thể loại câu hỏi mà ban giám khảo đưa ra. Nhạc viện Tân Giang có tất cả năm giáo viên trẻ tham gia, trong đó có Chu Vũ Lâu và Phùng Thái. Để cỗ vũ cho mọi người, Tạ Lam đích thân cùng Vương Nguyệt tới Sở Giáo dục để tiếp sức cho họ.

Phùng Thái bảo vệ luận văn trước Chu Vũ Lâu. Bài bảo vệ của anh gần bốn mươi phút, khi ra khỏi phòng họp vẻ mặt hết sức rạng rỡ khiến Chu Vũ Lâu cảm thấy rất áp lực. Mỗi người sau khi bảo vệ xong, tổ chuyên gia đều có mười mấy phút thảo luận kín, quá trình đó Chu Vũ Lâu bồn chồn không yên, cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh lại. Trong đầu anh đầy rẫy những chuyện phải suy nghĩ nhưng không có cái nào liên quan tới bài luận văn. Không phải việc lo lắng kiếm nốt mười lăm vạn, thì cũng là băn khoăn không rõ cậu bạn cũ kia sao không trả lời điện thoại của mình, đó là một người bạn làm ở ngân hàng, đã mấy ngày rồi, vẫn không chịu nghe điện thoại của anh.

Kết quả, đúng vào hôm nay, khi nhân viên của Sở Giáo dục đi ra, gọi “Thầy Chu, mời thầy vào!” thì điện thoại anh đổ chuông. Là cậu bạn ở ngân hàng. Chu Vũ Lâu lập tức nghe máy, cậu bạn giải thích đợt vừa rồi đi công tác suốt nên không cầm theo chiếc điện thoại kia, bây giờ về mới biết. Chu Vũ Lâu không đợi bạn nói hết đã vội vội vàng vàng hẹn gặp mặt cậu bạn, còn dặn đi dặn lại tình hình rất gấp gáp, không được thất hẹn, nhất định không được thất hẹn... sau đó cúp máy. Anh thấy tất cả mọi người đang nhìn anh với ánh mắt kì lạ, nét mặt Tạ Lam thì rất khó coi. Anh vội vàng xin lỗi mọi người rồi đi về phía phòng họp như một kẻ ngốc. Vừa tới cửa phòng, Vương Nguyệt vội chạy tới nói với anh: “Thầy Chu, tắt điện thoại đi.”

“Cảm ơn!” Chu Vũ Lâu tắt điện thoại, đầu óc bỗng chốc cảm thấy tỉnh táo hẳn, trong người cảm thấy tự tin hơn bội phần.

Cuối giờ làm ngày hôm sau đã có kết quả đánh giá. Lần này Sở Giáo dục rất coi trọng hiệu suất, một mặt là hưởng ứng chủ trương của tỉnh trong việc nâng cao hiệu quả công tác, đồng thời cũng là để ngăn ngừa có hành vi gian lận giả dối. Khi kết quả báo về trường thì Chu Vũ Lâu không có mặt ở đó, anh đã ra ngân hàng, đang gặp người bạn kia để giải quyết một việc rất quan trọng.

Chu Vũ Lâu nghĩ, trừ khi là trường hợp vô cùng đặc biệt, nếu không thì khi đăng kí mở tài khoản ngân hàng, chắc chắn “Tiêu Hải Bằng” sẽ để lại thông tin chứng minh thư. Đương nhiên, anh ta không ngu ngốc đến nỗi dùng chứng minh thư thật, nhưng cho dù là giả thì ảnh chắc phải là thật. Còn một khả năng nữa, tên tống tiền và “Tiêu Hải Bằng” không hề liên quan gì đến nhau, chứng minh thư mang tên Tiêu Hải Bằng là nhặt được, trộm được hoặc là làm giả, tên tống tiền chẳng qua tận dụng nó để mở tài khoản ngân hàng. Nhưng cho dù là vậy thì tên tống tiền với vai trò là người đi làm hộ, hắn ta buộc phải để lại thông tin của mình. Đương nhiên, những thông tin đó cũng có thể là giả, nhưng cho dù thế nào thì còn nước còn tát, nên Chu Vũ Lâu quyết định cứ thử một phen. Giờ anh đang còn thời gian một tuần, anh nghĩ, nếu may mắn, không chừng có thể lần theo manh mối “Tiêu Hải Bằng” mò ra được tên khốn nạn kia.

Đương nhiên, Chu Vũ Lâu không nói với bạn về việc anh bị tống tiền, anh tìm một lí do đường đường chính chính để nhờ bạn tìm hiểu giúp thông tin chủ tài khoản và bản photo chứng minh thư của Tiêu Hải Bằng. Anh bạn nói anh phải đợi, mấy ngày hôm nay bên phía ngân hàng đang thanh tra toàn bộ hệ thống, thông tin mở tài khoản của khách hàng phải bảo mật, nhân viên không được tự ý tiết lộ thông tin khách hàng, phải chờ đến cuối tuần khi kết thúc đợt thanh tra rồi tính.

Chu Vũ Lâu về đến nhà đã hơn 5 giờ chiều, mới đứng ở ngoài anh đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong vọng ra. Vào nhà anh mới biết đã có kết quả xét duyệt hàm giáo sư. Đợt này, trong các trường nghệ thuật toàn tỉnh có tất cả tám giảng viên dưới bốn mươi tuổi được cấp học hàm giáo sư. Nhạc viện Tân Giang có hai người, một người là giảng viên bên khoa Sáng tác, người còn lại chính là Chu Vũ Lâu của khoa Thanh nhạc.

Kết quả này khiến Chu Vũ Lâu hết sức bất ngờ. Vì ngày hôm qua khi bước ra khỏi phòng họp anh đã cảm thấy mình không còn cơ hội nữa. Ngày hôm đó, khi vừa ngồi xuống trước mặt ban giám khảo anh vẫn cảm thấy rất tự tin, nhưng sau khi trả lời xong hai câu hỏi, đột nhiên anh nhìn thấy một vị giám khảo đặt trên bàn chiếc điện thoại Nokia giống hệt của “người lạ mặt” kia! Từ lúc đó, tâm trạng anh trở nên thất thường, không thể ổn định được, anh thấy ánh mắt ban giám khảo không hề khách sáo, lộ rõ vẻ thất vọng. Sau đó, một vị giám khảo mặt đầy tàn nhang thậm chí còn hỏi: “Thầy Chu này, bản luận văn này có phải là của thầy viết thật không đấy?” Câu hỏi đó thật sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, từ lúc đó anh cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nhưng cho tới tận khi bước ra khỏi cánh cửa đó, anh cũng không điều chỉnh lại được. Nhưng cho dù thế nào thì ban giám khảo cũng đã duyệt cho anh hàm giáo sư. Dù sao cũng là chuyên gia, họ suy xét vấn đề tương đối khách quan, họ xem xét cả góc độ thành tích và kinh nghiệm trong nhiều năm của Chu Vũ Lâu. Hơn nữa, đề tài luận văn của anh thực sự rất xuất sắc, lại được Tạ Lam chỉnh sửa nên không có lỗi gì có thể bắt bẻ. Còn chuyện bảo vệ, các chuyên gia nhận định đó chỉ là trạng thái nhất thời, và sự tốt xấu nhất thời đó không thể nói lên tất cả. Cũng giống như Phùng Thái của khoa Thanh nhạc, trạng thái của anh ta rất tốt, suốt quá trình bảo vệ nói năng lưu loát, thần thái ngút trời, nhưng bộ dạng đó trông giống như bài phát biểu tranh chức hiệu trưởng trường Đại học hơn.

Ba mươi tư tuổi, Chu Vũ Lâu trở thành giáo sư trẻ nhất Tân Giang.

Rất nhiều người đã đến, Hoàng Đại Sinh, Lữ Thanh, Phùng Thái, thầy Trần, Triệu Mộng Đông, Vương Nguyệt, Chu Vũ Đình, còn có cả một số thầy cô khác của khoa Thanh nhạc, phải đến hơn mười người cùng tới chúc mừng Chu Vũ Lâu. Là Phùng Thái đề xuất mọi người tới, thứ nhất là đến chúc mừng Chu Vũ Lâu, hai nữa là tới thăm Tưởng Đan mới bị bỏng. Mọi người đều cười nói vui vẻ, phòng khách bỗng chốc trở nên náo nhiệt, một không khí náo nhiệt như đã xa cách từ lâu. Người cười vui nhất phải nói là Tưởng Đan, mấy ngày nay Chu Vũ Lâu và Lữ Thanh tận tình chăm sóc khiến cô bình phục rất tốt, hôm nay lại nhận thêm được tin vui lớn khiến cô dường như quên cả đau đớn. Chu Vũ Lâu có vẻ cảm động hơn, đặc biệt là đối với Phùng Thái. Phùng Thái có thể độ lượng như vậy là điều mà anh không lường tới được. Trong cuộc sống gần đây của Chu Vũ Lâu thiếu vắng hẳn sự náo nhiệt như thế này, anh cố gắng hòa mình vào trong không khí đó, cố gắng thuần túy diễn vai một người thành công, và anh đã làm được. Có mấy lần, khi câu nói hài hước của ai đó khiến cả phòng phá lên cười vui vẻ, thậm chí anh đã quên mất bên cạnh mình còn có một “người lạ mặt” đầy nham hiểm.

Tâm trạng của Chu Vũ Lâu thực sự rơi xuống đáy vực là khi anh vào nhà bếp.

Anh vào bếp để lấy đồ uống cho mọi người, Chu Vũ Đình cũng vào theo.

“Chúc mừng anh!” Chu Vũ Đình cười nói.

“Anh của cô lợi hại chứ?”

“Anh, phen này anh cứ gọi là sắp bận túi bụi nhé, giáo sư trẻ nhất Tân Giang, chuẩn bị tinh thần bị các fan tấn công đi.”

“Con bé này, lẻo mồm lẻo mép, chắc lây từ chồng cô chứ gì?”

Chu Vũ Đình cười thẹn thùng.

“Anh hỏi thật,” Chu Vũ Lâu chỉ chỉ ra phòng khách, “đằng kia thế nào?”

“Cũng tốt, thực ra anh ấy là người không tồi, trước đây tuy có làm một số việc không nên, nhưng em biết những chuyện đó đều là bất đắc dĩ. Anh thấy đấy, anh được phong hàm giáo sư, anh ấy còn kêu gọi mọi người tới chúc mừng, anh đừng có thành kiến với anh ấy nữa nhé.”

“Đình Đình, cảm giác của anh không quan trọng. Chỉ cần anh ta khiến em thực sự cảm thấy hạnh phúc thì anh sẽ không có thành kiến gì hết.”

“Anh.” Vũ Đình nhỏ giọng xuống, “Em thấy từ khi em với anh ấy quen nhau thì giữa hai anh em mình lại xa cách đi.”

“Thế hả?” Thực ra bản thân anh cũng thấy như vậy.

“Sao chị dâu bị bỏng mà anh chẳng nói với em một câu?”

“Em bận như vậy, chỉ khiến em lo lắng thêm thôi.”

“Ngày nào cũng phải để chị Lữ Thanh chăm sóc chị dâu, em thấy thật có lỗi. Em là em gái anh, những chuyện như vậy em nên làm mới phải.”

Chu Vũ Lâu vỗ vỗ vai cô, nói: “Không sao đâu, tấm lòng em anh nhận, thời gian của Lữ Thanh thoải mái hơn em, em còn phải đi làm.”

“Em có thể xin nghỉ mà.” Chu Vũ Đình đột nhiên nghiêm nghị, “Anh và chị dâu là người thân duy nhất của em, em không muốn vì em lấy người anh không thích mà khiến chúng ta không còn là người một nhà nữa.”

“Em nghĩ đi đâu thế?”

“Đúng thế còn gì, chị dâu xảy ra chuyện lớn như vậy mà em lại nghe được thông tin từ người khác, còn ra cái gì nữa? Giờ chị ấy lúc nào cũng cần có người ở bên chăm sóc, từ ăn cơm, rửa mặt, đi vệ sinh... đến nghe điện thoại cũng không được, vừa rồi lúc ăn hoa quả, em thấy chị Lữ Thanh còn phải bón từng miếng. Anh này, em tính từ ngày mai em xin nhà trường nghỉ phép ở nhà chăm chị dâu.”

“Thực sự không cần đâu.” Chu Vũ Lâu cười, “Được rồi được rồi, anh hứa từ giờ chúng ta nhất định sẽ như người một nhà, có chuyện gì anh cũng báo cáo với em hết, được chưa? Nhưng lần này thì cứ như vậy đi, thời gian của em...”

Đột nhiên, Chu Vũ Lâu dừng lại. Anh đột nhiên nhớ ra vừa nãy Chu Vũ Đình có nói một câu – đến nghe điện thoại cũng không được.

Đúng thế, Tưởng Đan không thể nghe điện thoại, gọi điện thoại cũng không được chứ nói gì đến nhắn tin. Chu Vũ Lâu chợt nhớ lại, đã bốn ngày rồi, kể từ khi tay Tưởng Đan quấn đầy băng thì anh không hề nhận được tin nhắn nào từ tên tống tiền kia.