← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Đây quả là một phát hiện chết người!

Cả đêm đó Chu Vũ Lâu đều nghĩ về vấn đề này, anh nhớ lại, lần cuối cùng anh nhận được tin nhắn của tên tống tiền là vào Chủ nhật, tất cả là ba tin:

Tôi biết nó đang ở chỗ anh.

Số tiền còn lại sẽ là 151.500, 1.500 là tiền điện thoại.

Còn chín ngày nữa.

Mấy tiếng sau khi nhận được ba tin nhắn đó thì Tưởng Đan bị bỏng. Tiếp đến, thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, hôm nay là thứ Năm, bốn ngày liên tiếp điện thoại của anh vẫn im lìm, không hề nhận được bất kì tin nhắn nào. Có thể thời hạn mười ngày khiến Chu Vũ Lâu dễ thở hơn một chút, thêm việc phải chăm sóc cho Tưởng Đan khiến anh phân tâm, còn cả chuyện anh cứ mong ngóng người bạn làm ngân hàng kia... Những chuyện này cứ đảo lộn vào nhau khiến anh quên đi chiếc điện thoại đã trở nên yên tĩnh. Giờ nghĩ lại mới thấy thật bất thường. Đây không phải là tác phong quen thuộc của tên tống tiền đó, sau cái tin “Còn chín ngày nữa” thì nên là “Còn tám ngày nữa”, “Còn bảy ngày nữa”, “Còn sáu ngày nữa” ... Những tin nhắn như vậy đáng lẽ phải liên tiếp được gửi đến, trước giờ tên đó vẫn luôn làm như vậy, thi thoảng còn gửi thêm câu khiêu khích đại loại như “Chúc anh sống lâu”, “Giở trò chỉ có tử hình”. Nhưng giờ đây đã qua bốn ngày mà không có chút động tĩnh nào. Tại sao? Hắn ta chết rồi? Quên rồi? Đột nhiên nổi lòng từ bi? Vẫn luôn ở trên máy bay?... Thế thì hơi phô trương quá. Chỉ có một khả năng là giải thích được, đó là do một nguyên nhân nào đó khiến hắn ta không thể tiếp tục nhắn tin.

Tay hắn ta bị thương... Muốn nhắn cũng không nhắn được!

Thượng đế ơi! Đúng như vậy thật sao?

Chu Vũ Lâu bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ! Tim đập thình thịch! Đập liên hồi...

Bây giờ là 10 giờ tối. Tưởng Đan đã ngủ, Chu Vũ Lâu ngồi im trong phòng khách không hề nhúc nhích, nguồn sáng duy nhất là chút ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn tường. Anh biết ý nghĩ đó có thể thật hoang đường, có thể nó còn mờ mịt hơn cả ánh đèn tường nhưng không hẳn là không thể xảy ra. Nếu không thì tại sao vết thương của Tưởng Đan và sự ngắt quãng của tin nhắn lại trùng hợp như vậy? Hơn nữa, anh nhanh chóng nhớ lại mỗi lần anh nhắn tin với tên tống tiền đó thì Tưởng Đan đều không có mặt. Tên “người lạ mặt” đó đều gửi tin nhắn lúc mười một giờ đêm. Không phải 8 giờ, 9 giờ, 10 giờ mà là 11 giờ. Tại sao vậy? Vì chỉ có thời gian đó là an toàn nhất, những khung thời gian khác anh đều có thể xuất hiện trước mặt Tưởng Đan. Chỉ có lúc đó, cô “đã ngủ rồi”, nằm trong phòng ngủ, còn anh ở trong phòng khách, hai người không thấy nhau, tin nhắn mới có thể an toàn nhắn qua nhắn lại giữa hai căn phòng, có phải như vậy chăng? Còn nữa, tại sao mỗi mình cô ấy nhận được tin quấy rối? Có phải là cô ấy tự biên tự diễn không? Còn hôm ở nhà hàng Hâm Hào nữa, cô ấy đi từ tầng ba xuống tìm mình, thực ra không cần phải làm như vậy, cô ấy chỉ cần gọi điện là được, không lẽ mục đích thực sự của cô ấy là xuống để lấy lại chiếc điện thoại mà mình để quên trong phòng trà? Trời ơi! Trời ơi! Trời... Chu Vũ Lâu thấy càng ngày càng lạnh! Nếu Tưởng Đan đúng là tên tống tiền, chính là “người lạ mặt” trong điện thoại của mình, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một câu chuyện gia đình đáng sợ nhất trên thế gian này!

Nhưng tại sao cô ấy phải làm như vậy?

Chỉ có một khả năng duy nhất. Chu Vũ Lâu đoán, cô ấy đã biết chuyện giữa anh và Bạch Tiểu Khê từ lâu, nhưng lại không lên tiếng, âm thầm chờ cơ hội để trả thù, chuẩn bị đòn phản công thâm hiểm nhất... Cuối cùng cô ấy cũng tìm ra cơ hội này. Nhưng tại sao cô ấy lại biết mình là hung thủ? Rồi làm sao cô ấy vào được căn phòng đó để lấy bài luận văn đi? Phía sau sự việc này còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa?

Chu Vũ Lâu đứng dậy khỏi sofa. Đèn tường quá tối, anh bật ngọn đèn trần lên, phòng khách bỗng chốc sáng như ban ngày. Anh chợt thấy máu nóng sôi sùng sục, anh muốn lập tức hành động, tìm chứng cứ cho những suy đoán của mình. Nếu Tưởng Đan chính là “người lạ mặt” đó, vậy thì “công cụ” của cô ấy chắc vẫn còn ở nhà. Phải tìm một chiếc điện thoại lạ.

Chu Vũ Lâu tìm ở phòng khách hồi lâu nhưng không có chút thu hoạch nào, chỉ thu về một tiếng gọi của vợ.

“Vũ Lâu!” Tưởng Đan nằm trên giường gọi anh.

Chu Vũ Lâu vào phòng ngủ, bật đèn đầu giường lên.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

“Em muốn uống nước.” Mắt Tưởng Đan lim dim.

Chu Vũ Lâu rót một cốc nước, đỡ Tưởng Đan ngồi dậy, ghé cốc nước vào sát miệng cho cô uống. Tay Tưởng Đan quấn băng kín mít, phù nề và vụng về. Cô cố gắng dùng cánh tay nhẹ nhàng đỡ cốc nước, khống chế tốc độ uống, rất nhanh cô đã uống hết.

“Muốn uống nữa không?” Chu Vũ Lâu hỏi. Tưởng Đan lắc đầu. Chu Vũ Lâu như muốn nói gì thêm, nhưng rõ ràng đây không phải là thời điểm để nói chuyện. Tưởng Đan lại nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng đắp chăn cho vợ, quá trình đó anh nhìn chăm chăm vào những ngón tay quấn đầy băng gạc của cô, rồi suy đoán xem có phải chúng đã từng viết ra những lời lẽ trong điện thoại anh hay không.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Vũ Lâu đánh tan mọi suy luận tối qua.

Lúc mở mắt ra, đập ngay vào mắt anh là nụ cười của Tưởng Đan. Cô đang nằm nghiêng, hai mắt mở to nhìn anh không chớp. Nói “nhìn” có phần “làm mất giá trị” của ánh mắt đó, nói chính xác là thưởng thức mới đúng. Một nụ cười lan đều trên khuôn mặt cô, nụ cười mang theo sự hạnh phúc vô bờ bến.

“Em cười gì thế?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Em cười em. Em đã gây phiền phức cho người đàn ông xuất sắc nhất thế gian.” Tưởng Đan giơ hai cánh tay lên.

“Sao lại nói vậy?” Chu Vũ Lâu nhìn cô, “Có gì phiền phức đâu? Hơn nữa anh đâu phải là người đàn ông xuất sắc nhất.”

“Rõ ràng thế còn gì!” Tưởng Đan giơ đôi tay quấn đầy băng lên nhẹ nhàng vuốt má chồng, “Anh là giáo sư trẻ nhất Tân Giang, thành công như vậy, bao nhiêu người ngưỡng mộ như vậy, hơn nữa anh còn đối xử tốt với vợ thế này, chắc kiếp trước em phải làm nhiều việc thiện lắm ông trời mới cho em lấy được anh. Không nói dối anh đâu, tối qua nằm mơ em còn cười một mình, Vũ Lâu này, anh có thể khiến em hạnh phúc cả đời như vậy không?” Tưởng Đan vừa nói đôi mắt vừa đỏ ửng lên. Chu Vũ Lâu nghĩ, tại sao mình lại ngu ngốc như vậy, tự nhiên lại nghi ngờ người phụ nữ đang hạnh phúc như thế này mà lại liên quan tới âm mưu đen tối kia.

Hai tiết cuối buổi sáng là giờ dành riêng cho Tiết Qua.

Chu Vũ Lâu cảm thấy cậu học trò của mình gần đây thay đổi rất nhiều, tinh thần uể oải, rất mất tập trung, lúc hát cũng không nhập tâm. Anh dò đoán nguyên nhân, có lẽ do thất tình, thậm chí anh còn nghĩ cậu yêu đàn ông chăng, nhưng Chu Vũ Lâu có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc cậu học trò ngoan ngoãn của anh lại dùng chất cấm. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ nói chuyện với Tiết Qua, nhưng giờ anh còn lo chưa xong chuyện của mình nên không có tâm trí đâu mà quan tâm tới chuyện đó. Nhưng hôm nay, anh nghĩ mình cần phải làm một cái gì đó, vì tối mai, Tiết Qua sẽ phải đối diện với một thử thách vô cùng quan trọng – Trận chung kết cuộc thi giọng ca trẻ “Con đường hoan ca”.

Tám giờ tối mai, tại trường quay số một của Đài truyền hình tỉnh, sẽ có vô vàn đôi mắt cùng hướng về mười thí sinh trên sân khấu. Tiết Qua sẽ dùng bài hát Nessun Dorma để đặt dấu chấm cuối cùng cho tất cả các cuộc thi của cậu trong năm nay. Chu Vũ Lâu rất lo lắng, tuy Tiết Qua đang dẫn đầu về điểm số, nhưng một khi xảy ra sai sót ở lượt thi cuối cùng thì vẫn có khả năng bao công sức trước đó đều bỏ sông bỏ bể. Cuộc thi cũng giống như một con sói, cho dù bạn tốt với nó ngàn lần vạn lần, nhưng chỉ cần một chút lơ là, bạn có thể phải lãnh một cú táp hung ác. Nhìn lại trạng thái của Tiết Qua gần đây, anh thấy khả năng cậu bị “táp” là rất cao.

Chu Vũ Lâu dành một tiết rưỡi để hướng dẫn chuyên môn cho Tiết Qua, nửa tiết còn lại anh chỉ nói chuyện phiếm với cậu. Đây là phần anh cố ý sắp đặt, xem ra hiệu quả không đến nỗi tồi. Chuông hết tiết học vang lên, Tiết Qua lại trở lại là cậu bé ngoan ngoãn đầu óc trong sáng. Chu Vũ Lâu nói với cậu, đừng quá nặng nề về cuộc thi, cứ phát huy như bình thường là được, hãy coi đây như một lần hát thử trong phòng đàn. Tiết Qua trả lời, thầy hãy đợi tin tốt của em nhé!

Đã lâu rồi, hai thầy trò họ không nói chuyện vui vẻ như vậy. Một tuần trước, cũng trong phòng đàn này, Chu Vũ Lâu còn từng thăm dò cậu học trò của mình một cách tàn khốc, cậu học trò của anh cũng vì phải ôm bí mật không thể nói với ai mà suốt cuộc thăm dò đều phải chịu dằn vặt trong lòng. Họ giống hai người đang chơi trò đấm bốc trong bóng tối, không ai đánh trúng đối phương nhưng cả hai đều rất mệt mỏi. Nhưng hôm nay lại khác, dường như tất cả những điều trước đó chưa từng xảy ra, thời gian lại quay về như xưa.

Trước khi ra khỏi phòng, Tiết Qua hỏi Chu Vũ Lâu: “Thầy Chu, tối mai thầy có đi không?”

“Còn phải hỏi!”, Chu Vũ Lâu vỗ vào người Tiết Qua.

Tiết Qua ra khỏi phòng đàn, thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Vừa đi cậu vừa chắc mẩm trong bụng: Quán quân!

Cậu chưa từng khát vọng đạt được danh hiệu này như bây giờ, không phải vì cậu, mà là vì thầy Chu của mình. Cậu luôn có cảm giác có lỗi với thầy Chu, cậu biết rõ bí mật đó có thể sẽ không bao giờ được tiết lộ. Nằm cạnh chị Vũ Đình là một con người tiểu nhân nham hiểm, thầy Chu lại phải mang tiếng oan cả đời, vậy mà cậu chỉ có thể để sự thật đó thối rữa trong bụng mình. Nhất định phải giật giải quán quân! Tiết Qua ra lệnh cho chính mình, phải dùng niềm vinh quang đó để đổi lấy chút an ủi cho thầy Chu, tuy điều đó không thể bù đắp lại lỗi lầm của mình, nhưng có thể coi là chút bù đắp cho ân sư.

Quán quân!

2 giờ chiều, Chu Vũ Lâu sang phòng viện trưởng. Anh vừa nhận được điện thoại của Tạ Lam, giọng bà đầy vẻ thần bí nói với anh: “Tạm gác mọi công việc lại, sang đây ngay.” Chu Vũ Lâu hỏi chuyện gì thì bà bảo sang rồi sẽ biết.

Khi bước vào phòng, Chu Vũ Lâu thấy tâm trạng của Tạ Lam hết sức phấn khởi.

“Có chuyện gì vậy viện trưởng?”

“Vũ Lâu à, có tin vui lớn đây!” Tạ Lam kéo anh ngồi xuống sofa, cho dù ở nhà thì cũng rất ít khi bà có hành động thân mật như vậy. Bà cười tít mắt, nói: “Có một doanh nghiệp của tỉnh rất quan tâm tới cuộc thi giọng ca trẻ lần này, đặc biệt là sự thể hiện của Tiết Qua, đương nhiên là càng khẳng định sự dạy dỗ của con. Cho nên họ muốn đầu tư cho trường mình, thành lập một quỹ đặc biệt.”

“Quỹ đặc biệt?”

“Đúng thế, gọi là ‘Quỹ đào tạo âm nhạc Vũ Lâu’, năm mươi vạn, chuyên dùng để phát động các hoạt động giáo dục liên quan tới âm nhạc. Chuyện này mẹ vừa báo cáo lên trên, lãnh đạo Sở rất ủng hộ, còn giục chúng ta nhanh chóng tiến hành.”

“Quỹ đào tạo âm nhạc Vũ Lâu?” Chu Vũ Lâu cân nhắc về cái tên, “viện trưởng, thế này có hơi...” Vừa nói tới đây, Vương Nguyệt đẩy cửa bước vào nói với Tạ Lam: “Viện trưởng, họ đến rồi.” Cô quay ra nói với người ở bên ngoài, “Xin mời vào, vừa hay Viện trưởng chúng tôi và thầy Chu đều đang ở đây.”

Vị doanh nhân đó bước vào, niềm nở chào Tạ Lam và Chu Vũ Lâu. Chu Vũ Lâu ngạc nhiên phát hiện ra doanh nhân đó là một phụ nữ, hơn nữa, họ mới gặp nhau không lâu trước đây. Tên cô là Tần Phương.