⚝ 6 ⚝
Không khí ở quán cà phê rất tuyệt, mà tâm trạng Chu Vũ Lâu thì không tốt chút nào.
Chu Vũ Lâu và Tần Phương ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người là một tách cà phê, quang cảnh này khiến Chu Vũ Lâu không khỏi nghĩ đến Hạ Sở Dung và Bạch Tiểu Khê, nhớ lại khách sạn Nhã Đô và quán bar Orsena, nhớ đến một loạt những vận rủi không ngừng của mình. Ông trời thật khéo trêu ngươi, khi đã bắt đầu gieo vận rủi lên đầu bạn thì sẽ không dễ gì dừng lại. Giống như cái đồng hồ cát, khi đã mở nút thì cát sẽ chảy xuống mãi không ngừng.
Chu Vũ Lâu không biết người phụ nữ ngồi trước mặt mình có phải là hạt cát cuối cùng của anh không.
Tần Phương nhìn anh với vẻ rất hứng thú.
Nhiều khi bạn không thể không công nhận rằng dung mạo và phong độ không liên quan gì tới nhau. Giống như Tần Phương, dung mạo của người phụ nữ này hoàn toàn bình thường, lại thêm ở độ bước vào tuổi trung niên, lại càng không hề liên quan gì tới nhan sắc xinh đẹp, nhưng cử chỉ ung dung, nhã nhặn của cô thì nhiều cô gái trẻ không thể có.
“Sao vậy, thầy Chu? Hình như thầy có tâm sự gì.” Cô hỏi.
“À!” Đúng là Chu Vũ Lâu nãy giờ bị mất tập trung, anh cười chuộc lỗi: “Không có gì, tôi chỉ thấy bất ngờ quá, giống như đang nằm mơ vậy.”
“Ha ha...” Cô cười như đang nhìn một đứa trẻ chọc cười mình, “Bất ngờ đến vậy sao?”
“Đúng thế, khi cô bước vào phòng viện trưởng, tôi giật hết cả mình.”
“Làm gì đến nỗi.” Tần Phương bật lửa châm một điếu thuốc. Đó là một chiếc bật lửa dài mảnh rất tinh tế, giống hệt ngón tay của cô. Cô dùng ngón tay gãi gãi thái dương rồi nói: “Thầy Chu là người nhiều kinh nghiệm, sao lại bị tôi làm cho giật mình được chứ?”
“Cô Tần này, nếu như trước đây chúng ta không có khoảng thời gian quen nhau thì có việc thành lập quỹ lần này không?”
“Nếu không có chuyện thành lập quỹ lần này, chúng ta có thể ngồi đây như bây giờ không?”
“Đương nhiên là có, chúng ta là bạn mà.”
“Vậy mà thầy còn chẳng thèm cho bạn cũ biết số điện thoại.”
“À... Lần trước, có thể là tôi hơi sơ suất...”
“Thầy đừng đùa như vậy chứ, thầy Chu, thầy không có hứng thú với tôi.” Cô nhìn Chu Vũ Lâu một cách phóng khoáng, “Nhưng tôi lại có hứng thú với thầy. Thầy đừng để bụng, tôi là người rất thẳng tính, con người ai cũng phải hi sinh chút gì đó cho điều mình có hứng thú, người thông minh sẽ biết hành xử như vậy. Vậy nên lúc chồng tôi chạy theo người phụ nữ khác mà bỏ tôi, thì anh ta cũng rất biết điều nên không đòi một đồng.”
“Cô Tần, cô...”
“Đúng thế, tôi là người phụ nữ lắm tiền đã bị bỏ rơi, trong tay có một công ty bất động sản và ba tiệm vàng gia truyền, vậy mà không giữ nổi một người đàn ông.” Cô cười vang, cầm tách cà phê lên nhâm nhi, “Nhưng thầy Chu không cần phải lo, tôi chưa tới mức sẽ trả thù tất cả đàn ông đâu.”
“Cô Tần...”
“Cứ gọi tôi là Tần Phương, chúng ta là bạn rồi mà.”
“Thôi được, ờ... là thế này, tôi rất cảm kích vì cô đã đầu tư cho trường chúng tôi, hơn nữa lại dùng tên của tôi. Nhưng nói thật với cô, tôi thực sự muốn thà chúng ta trước đây không quen nhau thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Tôi hiểu ý của thầy, thực ra thầy không cần phải băn khoăn như vậy. Chu Vũ Lâu khiến tôi muốn đầu tư và người ngồi trước mặt tôi đây, tôi không coi họ là một. Điều thu hút tôi là sự tài hoa của Chu Vũ Lâu, nên việc đầu tư đã sớm nằm trong kế hoạch rồi. Nhưng bây giờ, ngồi trước mặt tôi chỉ là Dạ Lạc Mông Không, hai người đó là hai chuyện khác nhau.” Im lặng một lúc, cô lại mỉm cười, “Nhưng đều rất thú vị, cái đó thì như nhau.”
Hôm đó, họ nói chuyện không lâu, khi ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Chu Vũ Lâu cũng không đến nỗi tồi. Cho dù mục đích ban đầu là gì, anh nghĩ, người phụ nữ này chịu đầu tư năm mươi vạn, dùng tên của mình để thành lập quỹ, chuyện này dù không giúp ích gì được cho hoàn cảnh khó khăn của mình lúc này, nhưng cũng có thể coi như trong quãng thời gian âm u dài dằng dặc, xuất hiện một chùm sáng anh mong đợi đã lâu.
Còn nữa, anh thấy, người phụ nữ này cũng không đến nỗi đáng ghét.
Trong lúc ăn tối, Tưởng Đan là người khơi ra chuyện Bạch Tiểu Khê trước.
Khi đó, Chu Vũ Lâu vừa bón cho cô thìa cơm, đang định kể về chuyện gây quỹ thì Tưởng Đan lên tiếng trước: “Vũ Lâu, theo anh, cảnh sát bao giờ mới bắt được kẻ đó?”
“Ai cơ?”
“Hung thủ ấy, hung thủ giết Bạch Tiểu Khê đấy.”
“Anh không biết.”
“Tên đó trốn cũng kĩ thật, lâu thế rồi mà không có chút manh mối gì.”
“Ừ.”
“Mẹ Bạch Tiểu Khê vẫn chưa chịu về, giờ bà ấy chuyển sang ngồi ăn vạ ở Sở cảnh sát, ngày nào cũng cầm ảnh con gái ngồi lì trước cổng, chuyện này giờ đang rất ồn ào.”
“Sao hôm nay em lại nói đến chuyện này?”
“Hôm nay Lữ Thanh nhắc đến, cô ấy nghe Hoàng Đại Sinh kể, cảnh sát đang đau đầu vì chưa tìm ra manh mối nào đáng giá, nếu giờ mà có ai cung cấp thông tin về hung thủ chắc họ mừng chết mất.”
“Ừ.”
“Em nghĩ cảnh sát nên treo thưởng cho người nào bắt được hung thủ, có thưởng cao kiểu gì cũng có anh tài xuất hiện.”
Chu Vũ Lâu nhìn vợ: “Nhưng, nhỡ người ta không thèm đếm xỉa đến chút tiền thưởng của cảnh sát thì sao?”
“Tại sao?”
“Ví dụ như, người đó có thể dùng manh mối mà họ biết được để tống tiền hung thủ, như vậy có khi còn được nhiều tiền hơn?”
Lúc nói câu đó, Chu Vũ Lâu đang đút canh cho vợ, có thể là đút hơn mạnh nên Tưởng Đan bị sặc. Chu Vũ Lâu nhìn vợ sặc một lúc mới đưa tay ra vỗ lưng cho cô. Một lúc sau, Tưởng Đan nói: “Vũ Lâu, em thấy anh có thể làm nhà văn được rồi, câu chuyện anh bịa ra còn hay hơn của Lữ Thanh nhiều, thế mà anh cũng nghĩ ra được.”
“Anh cũng nói bừa thế thôi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng đó.” Anh lại đút cho vợ thìa canh nữa.
Tivi đang chiếu chương trình giải trí cuối tuần, Chu Vũ Đình cười lăn lộn trong khi Phùng Thái ngồi im không động đậy như người thực vật trên sofa. Trước khi tan làm anh nghe được tin “quỹ Vũ Lâu”, Tạ Lam nói sơ qua tình hình cho anh, bảo anh lấy tư cách trưởng khoa, nhanh chóng lên phương án sử dụng quỹ.
Phùng Thái hết sức bực bội, bực bội vô cùng. Không thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không nổi.
Có một dạo, khi thành công ngồi lên ghế trưởng khoa khiến sự tự tin của anh âm thầm trỗi dậy. Vốn dĩ chuyện không được thăng hàm giáo sư ngày hôm qua đã khiến anh nổi cáu, ai ngờ hôm nay đột nhiên lại mọc ra cái quỹ chết tiệt này nữa.
Đúng là thằng số “chó ngáp phải ruồi”!
Phùng Thái cũng không rõ từ bao giờ mà mình đã coi Chu Vũ Lâu như kẻ thù không đội trời chung, dường như anh luôn có cảm giác nếu như không có Chu Vũ Lâu thì cuộc sống của anh sẽ trở nên rất nhàm chán. Chính vì vậy anh quyết tâm phải đấu với Chu Vũ Lâu tới cùng, đấu tới cùng, đấu tới cùng... cho tới lúc biến anh ta thành chiếc giường gỗ chạm hoa để trong phòng ngủ, nằm im chịu sự đè nén của anh mới thôi. Bất kể phải dùng thủ đoạn gì.
Chu Vũ Đình phát hiện ra sự khác thường của Phùng Thái, cô tắt tivi, hỏi anh: “Anh sao thế? Sao hằm hằm khó chịu vậy?”
Phùng Thái nhìn sang vợ, chậm rãi kể với cô: “Vũ Đình này, hôm nay ở trường xảy ra một chuyện rất lớn, một chuyện lớn chưa từng xảy ra ở nhạc viện bọn anh.”
“Chuyện gì vậy?”
“Có một đại gia, là doanh nhân giàu có, muốn đầu tư cho trường anh một khoản, để thành lập quỹ.”
“Quỹ? Quỹ gì cơ?”
“Quỹ đào tạo âm nhạc Vũ Lâu.”
“Lấy tên của anh trai em?”
Phùng Thái gật đầu.
“Tốt quá còn gì!” Chu Vũ Đình trở nên phấn chấn, “Anh em mấy năm nay dành bao tâm huyết cho học sinh, thế là đúng người rồi... Thái Thái, anh vì chuyện này mà không vui hả?”
Phùng Thái cười đau khổ: “Anh cũng không biết nữa. Mấy năm nay anh và anh trai em vẫn luôn là đối thủ trong công việc, anh luôn muốn vượt qua anh ấy, còn anh trai em lúc nào cũng tỏ ra rất bất cần. Tình cảnh bây giờ chẳng khác gì câu nói xưa của các cụ, ‘chỉ có không tranh với ai, thì mới không ai tranh lại được với mình’. Dường như lúc nào cán cân cũng luôn nghiêng về phía anh ấy, đây có lẽ là số trời. Có lẽ ông trời cố ý sắp xếp một người đóng vai kẻ thất bại bên cạnh Chu Vũ Lâu và người đó chính là anh.”
“Thái Thái, anh đừng nghĩ như vậy, chuyện sự nghiệp của các anh, em không quan tâm nhưng em chỉ biết bất kể làm chuyện gì, chỉ cần mình cố gắng nỗ lực hết mình thì không có gì là sai cả. Thực ra đối thủ của anh không chỉ mình anh trai em, có thể thay một đối thủ khác, anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Bố mẹ em mất sớm, nguyện vọng lớn nhất của em là cả hai người sẽ mãi mãi bình yên ở bên cạnh em, có hai người đàn ông như vậy ở bên cạnh chăm sóc cho mình là may mắn lớn nhất đời em.”
Đúng lúc đó thì điện thoại Phùng Thái đổ chuông, cuộc điện thoại đó cuối cùng cũng giúp Phùng Thái nở mày nở mặt.
Hôm nay Chu Vũ Lâu lên giường từ sớm, anh ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy chưa tới 11 giờ. Cảm thấy khát, anh bật đèn định đi uống nước thì thấy Tưởng Đan không có trên giường.
Anh hơi có chút bất ngờ.
Anh xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Mới đầu anh nghĩ Tưởng Đan đi vệ sinh vì trong nhà vệ sinh sáng đèn, nhưng vào trong thì chỉ thấy băng gạc vứt đầy trên bồn rửa mặt, trên băng gạc vẫn còn dính đầy thuốc bỏng.
Tưởng Đan không có ở đó.
Anh bật đèn phòng khách, không thấy Tưởng Đan, vào thư phòng cũng không thấy ai. Lúc này, anh mới phát hiện cửa phòng ngủ dành cho khách đang đóng. Anh đến gần đứng ngoài cửa nghe ngóng, không thấy tiếng động gì. Anh nhẹ nhàng đẩy mở cửa... đột nhiên nghe thấy tiếng hét lên ở trong.
Trong khoảnh khắc Chu Vũ Lâu vào phòng, anh nhìn thấy Tưởng Đan vội giấu hai tay ra sau lưng. Tưởng Đan đang ngồi trên sofa, bộ dạng hoảng hốt sợ hãi, căng thẳng nhìn anh!
“Là gì vậy?” Anh hỏi.
“Không có gì cả...”
Anh từ từ tiến lại.
“Gì vậy?”
“Anh đừng tới đây! Không có gì cả đâu...” Tưởng Đan gần như sắp khóc, thân người cô lùi về phía sau.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có...”
“Cái gì!”
Anh vươn tay về phía cô. Tưởng Đan hét lên. Anh lôi người Tưởng Đan sang một bên. Tưởng Đan bật khóc thành tiếng. Anh kiểm tra kĩ càng. Trên tay Tưởng Đan không có gì, phía sau lưng cô cũng không có gì cả.
Vết bỏng của cô vẫn rất nặng, từ ngón tay cho đến cánh tay cô loang lổ một vùng.
Chu Vũ Lâu ngồi xuống trước mặt Tưởng Đan, ôm lấy vai cô.
“Em làm cái gì thế? Tại sao lại tháo hết băng ra?”
“Em muốn xem tay của mình. Em vừa nằm mơ, em mơ thấy vết thương ở tay không bao giờ khỏi, khi em bắt tay người khác, bàn tay em đưa ra trông như cái chân gà, mọi người đều cười nhạo em.” Tưởng Đan khóc òa lên, khóc được một lúc, cô mới nhớ ra thái độ Chu Vũ Lâu vừa rồi, cô giận hờn: “Sao vừa nãy anh hung dữ thế hả?”
Đó là một phòng bệnh cũ kỹ và tồi tàn.
Đây là một bệnh viện nhỏ, bác sĩ đang xử lí vết thương cho người đàn ông nằm trên giường. Người đàn ông đó bị thương rất nhiều chỗ, ở tay, vai, đùi, trên đầu cũng có. Khi bác sĩ xử lí vết thương, anh ta không ngừng rên rỉ, khắp người bốc ra mùi rượu.
Người đàn ông đó là anh họ vợ cũ của Phùng Thái, chính là người đã đánh gãy xương sườn Phùng Thái, nhưng ngày hôm nay, anh ta chính là người bị đánh. Mấy tên nghiện rượu uống say rồi sinh sự với nhau, anh ta thân cô thế cô nên bị cả đám đánh cho bầm dập, tới bệnh viện mới biết ví tiền cũng đã bị người ta cướp mất, không còn cách nào khác đành muối mặt gọi điện cho Phùng Thái.
Cuối cùng, bác sĩ cũng xử lí xong vết thương, hai mắt anh ta đã trắng dã, nằm trên giường mồ hôi hột vã ra như tắm. Phùng Thái trả tiền xong bước đến gần, giúi cho anh ta ba trăm tệ.
“Cảm ơn.” Anh họ cảm kích nhìn Phùng Thái.
Phùng Thái chỉ xua tay.
“Lần trước đánh cậu thành ra như vậy...”
“Anh đừng nhắc nữa. Hai mẹ con cô ấy sống tốt chứ?”
“Cũng tốt, cậu không cần lo lắng, chỉ có điều, con bé thi thoảng lại hỏi mẹ nó bố đi đâu?”
“Mẹ nó trả lời sao?”
“Bố ra nước ngoài rồi.”
Phùng Thái thở dài, nói: “Anh cũng biết đấy, tôi không phải loại người tùy tiện, tôi thật lòng yêu Vũ Đình. Trong nhà nếu cần gì thì anh cứ gọi điện cho tôi, cũng nhờ anh quan tâm hơn đến họ một chút. Ngoài ra, anh khuyên cô ấy mau tìm một người đàn ông khác đi, cứ ở mãi vậy cũng không giải quyết được gì. Anh cũng đừng có uống rượu nhiều như vậy, không tốt cho sức khỏe.”
Phùng Thái không nói nhiều với người đàn ông đó, khi anh ra khỏi bệnh viện, một chiếc taxi tiến tới bấm còi nhưng anh không lên xe. Anh hơi nhớ con gái, một cảm giác tội lỗi của người cha lan dần trong lòng anh, anh muốn đi bộ một mình, để bóng đêm xóa dần cảm giác tội lỗi đó. Chính lúc này, anh đã chứng kiến cuộc giao dịch đó.
Trong một con ngõ nhỏ cạnh bệnh viện, dưới ánh đèn đường, anh nhìn thấy một người đưa chiếc túi nhỏ ra và nhận mấy tờ bạc.
“Có nguyên chất không?” Người giao tiền hỏi.
“Đùa à, số bốn đấy, phê chết mày luôn, trong tay tao chỉ còn từng này thôi.” Tên giao hàng nói.
“Sao tao không liên lạc được mày suốt vậy?”
“Mấy ngày gần đây cớm kiểm tra gắt quá, tụi mày cũng phải cẩn thận, tao có thằng bạn có họ hàng ở trong đội chống buôn lậu ma túy, nghe nói dạo này đang bắt dữ lắm, nếu bị tóm thì đừng có khai anh em ra.”
“Có mày mới bị tóm ấy!” Tên nhận hàng đá tên kia một cái.
Hai bên mua bán nhanh chóng tách nhau ra, ai đi đường nấy. Bên mua có hai người, cho dù không có ánh trăng, Phùng Thái cũng nhận ra đó là Tiết Qua và Đào Tử, đằng này trên đầu họ còn có một ngọn đèn đường.
Ha ha! Còn điểm yếu nào có giá trị hơn điểm yếu này chứ? Tâm trạng âm u của Phùng Thái bỗng chốc tan biến. Sự phấn khích của anh ta lớn hơn nhiều sự bất ngờ. Anh không kiềm chế được, một nụ cười lạnh lẽo hiện trên mặt anh, anh âm thầm đi theo hai bóng người phía trước, bước vào màn đêm bất tận.