Chương 11 ⚝ 1 ⚝
Tiết Qua mở mắt, nhìn đồng hồ, 12 giờ. Cậu đã ngủ một giấc hơn mười tiếng đồng hồ, một giấc ngủ có chất lượng thực sự, hi vọng nó sẽ có ích cho cuộc thi tối nay, cậu nghĩ.
Tối qua, Tiết Qua và Đào Tử nhận hàng xong không dùng ngay, cậu chỉ đến chỗ Đào Tử ngồi nói chuyện một lúc rồi về. Hiển nhiên là cuộc thi sắp tới quan trọng hơn nhiều.
Tiết Qua vươn vai, nhìn thấy ánh nắng giữa trưa le lói qua tấm rèm như những sợi tơ vàng. Cậu nhảy khỏi giường mở rèm, ánh nắng phút chốc tràn ngập căn phòng. Cậu nheo mắt lại, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn. Cậu nhẩm tính còn tám tiếng nữa thôi, sẽ đến thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời cậu, tám tiếng này cậu sẽ phải trải qua thế nào đây? Vừa nghĩ đến đây thì đúng là có sự kiện ập đến.
Phùng Thái gọi điện tới.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên máy, Tiết Qua hết sức bất ngờ, cậu do dự một lúc mới nghe máy. Phùng Thái chỉ dùng giọng điệu của giáo viên để hỏi thăm cậu chuẩn bị cho cuộc thi thế nào rồi, dặn dò cậu không cần phải căng thẳng cứ phát huy cho tốt, mọi người đều chờ tin tốt của cậu. Sau đó, Phùng Thái gọi cậu qua chỗ anh ta, ngay bây giờ, ngay lập tức, phải đến trường, đến khoa Thanh nhạc, vào phòng trưởng khoa, có chút việc nhỏ cần bàn với cậu.
“Càng nhanh càng tốt, tôi ở đây chờ em. Em đừng lo, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Phùng Thái nói.
Chu Vũ Lâu không nghĩ là sẽ mất nhiều thời gian như vậy, mỗi lần cánh cửa quán cà phê mở ra anh lại ngẩng đầu lên nhìn, nhưng người bước vào đều không phải là bạn anh.
Lòng anh như lửa đốt!
Lúc 10 giờ sáng, Chu Vũ Lâu nhận được điện thoại của người bạn làm ngân hàng, bảo anh đến lấy bản photo chứng minh thư của Tiêu Hải Bằng. Anh cứ nghĩ đến là lấy được ngay, không ngờ vừa đến nơi đã bị cậu bạn chặn ngay ở cửa, báo rằng có vị lãnh đạo quan trọng đến kiểm tra đột xuất, bảo anh sang quán cà phê bên cạnh ngồi chờ, một lát nữa cậu ta sẽ cầm sang. Một lát đó cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, trong thời gian đó, Chu Vũ Lâu uống hết ba cốc cà phê, trong lòng bồn chồn không yên. Chỉ nghĩ tới việc, giơ tay ra là có thể chạm tới khuôn mặt bí hiểm đó, là anh lại không kìm được sự căng thẳng. Tuy anh không ngừng nói với bản thân, có thể thứ mình sắp nhìn thấy không hề liên quan tới tên “người lạ mặt” kia, đó chẳng qua chỉ là một tấm chứng minh thư vô tội, thật giả khó mà phân biệt, nhưng anh vẫn không kiềm chế được sự hiếu kì, không ngừng phỏng đoán, người trên chứng minh thư đó trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Địa chỉ ở đâu?
Cuối cùng, sắp tới giữa trưa thì cậu bạn thở hổn hển chạy đến, giải thích với anh một hồi rằng có ông phó giám đốc ngân hàng đột nhiên lên cơn, ngày nghỉ cũng đi kiểm tra đột xuất, không ngờ lại chọn đúng chi nhánh của anh vừa mới đi xong.
“Sao rồi? Lấy được chưa?” Chu Vũ Lâu hỏi.
Anh bạn thò tay vào túi áo, nghiêm mặt nhìn anh hỏi: “Vũ Lâu, cậu đừng trách mình đa nghi, cậu không làm gì sai trái đấy chứ?”
“Gì mà sai trái? Lần trước mình nói với cậu rồi còn gì, chuyện nhỏ thôi, sao cậu căng thẳng quá vậy?”
“Cậu đừng trách mình nhiều lời. Tự ý tiết lộ thông tin khách hàng là sai quy định, vốn dĩ mình cũng không nghĩ ngợi gì, nhưng đợt này phía trên kiểm tra ghê quá khiến đầu óc mình cũng phát điên, cậu không... có ý đồ gì đấy chứ?”
“Nếu cậu thấy khó xử thì thôi, coi như mình chưa nói gì.” Chu Vũ Lâu đứng dậy.
“Ấy, đừng đừng...” Cuối cùng cậu bạn cũng rút cánh tay trong túi áo ra, đưa cho anh tờ giấy đã nhàu. Chu Vũ Lâu đón lấy tờ giấy, từ từ mở ra. Mở được một nửa thì anh nhìn thấy bản photo chứng minh thư đen thùi lùi. Anh ngẩng đầu nhìn cậu bạn, cười: “Cậu làm mình cũng căng thẳng muốn chết.”
Anh mở tờ giấy ra nhìn vào bản photo chứng minh thư, thứ đầu tiên anh nhìn vào là bức ảnh trên đó, sau đó, anh trợn mắt kinh ngạc, như không tin vào mắt mình!
“Trời ơi, hóa ra là...”
Tay anh run lên, chiếc cốc đổ xuống bàn, cà phê tràn lênh láng.
“Mời vào.” Phùng Thái nghe thấy tiếng gõ cửa liền lên tiếng.
Tiết Qua bước vào, cậu vẫn hơi căng thẳng, mặc dù trong điện thoại cậu không thấy Phùng Thái có gì ác ý, nhưng việc anh ta hẹn gặp vốn đã khiến người khác phải cảnh giác. Đặc biệt là vào lúc này, tối nay là chung kết rồi, bình yên vô sự và tâm không tạp niệm là quan trọng nhất.
“Em ngồi đi.” Bộ dạng Phùng Thái xem ra rất thân thiện, nhìn Tiết Qua cười, chỉ vào chiếc ghế đối diện. Tiết Qua ngồi xuống. Phùng Thái nhìn cậu, cậu cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng lại. Cậu biết giữa hai người giờ không còn bí mật nào nữa. Giống như Đào Tử nói không cần sợ, hắn ta hại thầy Chu Vũ Lâu, cậu thì tống tiền hắn, ai cũng có bí mật không thể nói ra, một đều vậy là hòa, chỉ có thế thôi.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Tiết Qua hỏi: “Trưởng khoa Phùng, thầy gặp em có chuyện gì không ạ? Hôm nay em bận, tối còn phải đi thi.”
“Mùi vị số bốn có dễ chịu không?” Phùng Thái hỏi.
Câu hỏi đó thật có sức mạnh phi thường! Tuy Phùng Thái chỉ nói với giọng như không có gì xảy ra, thậm chí khi nói câu đó còn cầm tờ báo lên đọc với vẻ không quan tâm, nhưng cũng đủ khiến Tiết Qua thấy như sấm nổ ngang tai! Sự điềm tĩnh của cậu trong phút chốc tan biến, trong tích tắc, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
“Cái gì... mà số bốn ạ?” Đờ đẫn một lúc cậu mới hỏi lại.
“Ha ha ha...” Phùng Thái dùng một tràng cười sảng khoái đánh gục giới hạn cuối cùng của cậu thanh niên. Anh ta đứng dậy, bước ra phía sau Tiết Qua, đặt tay lên vai cậu. “Số bốn, loại mà có thể giúp cậu lê tê phê ấy.” Anh bóp nhẹ vai Tiết Qua, giống như đang mát xa, “Tôi biết em đang nghĩ gì, không cần nghi ngờ bạn của em sau khi bán đứng em lần trước thì cậu ta rất trung thành với em. Em cũng không cần phải đoán vì sao tôi biết chuyện này, tôi tự có cách của mình. Dù sao cũng sống lâu hơn em mấy năm, số muỗi tôi đánh chết còn nhiều hơn số há cảo mà em đã ăn đấy vì thế em không cần phải ngạc nhiên. Tôi biết được bí mật đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Em xem...” Phùng Thái cúi người xuống, “Mặt em đỏ hết lên rồi kìa.”
Tiết Qua nghiêng người tránh bàn tay của Phùng Thái, ấp úng nói: “Trưởng khoa Phùng, em thực sự không hiểu, cái gì... số bốn, em không hiểu thầy đang nói gì.”
“Vậy là không đúng, chối tội thì có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ là một giáo viên quèn, chả có bản lĩnh gì, không thần thông quảng đại như cảnh sát, họ có thể tìm ra dù chỉ là một chút xíu heroin trên móng chân em, có cần để họ thử xem không?”
Im lặng.
Phùng Thái quay lại ngồi xuống đối diện Tiết Qua, giống như một vị lãnh đạo thực thụ, thành khẩn nói: “Được rồi, chúng ta nói thẳng ra nhé, có gì nói đấy. Tôi nghĩ là cả hai chúng ta đều hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào, nó sẽ đem đến cho em hậu quả ra sao. Tối qua tôi nghĩ cả đêm, có nên để cảnh sát đến giải quyết chuyện này không, nhưng tôi vẫn không thể nhẫn tâm được. Nhưng giữ kín bí mật này thì lại trái với nguyên tắc của tôi, nên em nghe cho rõ đây, để tôi giữ bí mật thì phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tiết Qua buột miệng hỏi.
“Ha ha.” Phùng Thái hiểu ý, bật cười, biết rõ thằng nhóc này đã nằm trong lòng bàn tay anh. Anh im lặng một lúc rồi hỏi lại Tiết Qua: “Em biết Domingo [29] chứ?”
Tiết Qua bất chợt rùng mình.
Đôi mắt Phùng Thái sáng lên: “Xem ra là em có biết! Ha ha, đúng vậy, học sinh ưu tú của nhạc viện mà không biết đến chuyện này thì không thể tha thứ. Tôi điểm lại với em nhé, đó là năm 2001, Domingo tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc tại nhà hát kịch Thượng Hải, đó là buổi biểu diễn đầu tiên của ông tại Trung Quốc, vé vào cửa tận hơn ba nghìn tệ. Hôm đó ông ấy thể hiện rất xuất sắc, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là khi buổi biểu diễn diễn ra được một nửa, lúc hát đến bài E lucevan le stelle của Puccini thì bỗng dưng ông dừng lại. Mọi người hết sức ngạc nhiên! Domingo... không hát tiếp được nữa, ông ấy bị mất giọng! Đó là buổi biểu diễn đầu tiên của ông trong thế kỉ mới cơ mà!” Phùng Thái miêu tả rất sinh động, anh châm điếu thuốc để tăng sự hưng phấn của mình rồi nói tiếp, “Bản thân Domingo cũng rất thất vọng, nhưng không còn cách nào khác, mất giọng là mất giọng, dây thanh bị tổn thương, buổi biểu diễn buộc phải dừng lại, ông đành vẫy tay về phía nhạc trưởng, ra hiệu dừng biểu diễn trong sự tiếc nuối.” Phùng Thái rít một hơi thuốc, tựa hồ như đang giúp Domingo kết thúc quá trình khó khăn đó, anh nói với Tiết Qua: “Nhưng, em xem, có ai đánh giá thấp tài năng của ông ấy đâu, cũng không ai phủ nhận địa vị của ông ấy, ông ấy vẫn là Domingo – ông hoàng opera. Chỉ cần có biểu diễn thì không tránh khỏi có sự cố biểu diễn, hiểu chưa? Chàng trai ạ, nhớ nhé, đây chính là chân lí đấy: có biểu diễn tất sẽ có sự cố biểu diễn. Giống như có thuốc phiện ắt sẽ có người hút thuốc phiện. Em... có hiểu ý của tôi không?” Phùng Thái dụi tắt điếu thuốc, giống như giẫm nát một con rệp, rồi nhìn Tiết Qua chằm chằm. Tiết Qua không hề động đậy, tay phải nắm chặt ống quần.
Im lặng.
“Tôi đang hỏi em đấy.” Phùng Thái nhắc lại, “Em có hiểu ý tôi không?”
“Em... không hiểu.”
“Tôi không muốn nhắc lại, em có hiểu không?”
Tiết Qua cúi đầu, nuốt nước bọt. Phùng Thái ngồi trên ghế, khom người về phía trước: “Cần gì phải căng thẳng như vậy? Đây đâu phải việc quá khó. Em xem quần của em sắp bị cấu rách rồi kia kìa. Thực ra em hiểu hết, đúng không? Bây giờ tôi cần một lời hứa của em, hứa với tôi, em sẽ bị mất giọng đúng trong buổi tối ngày hôm nay... em làm được chứ?”
Tiết Qua không nói gì.
“Làm được chứ?”
Tiết Qua lắc đầu: “Em không làm được.”
Phùng Thái cười nhạt: “Xem ra em vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể phán đoán được sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi hỏi em một lần cuối, em làm được hay không làm được? Sau đó tôi sẽ quyết định có dùng đến cái này hay không.” Phùng Thái đưa một tờ giấy ra trước mặt Tiết Qua, trên đó là một dãy số thô kệch được viết bằng bút dạ, đỏ đến chói mắt. Phùng Thái giải thích: “Đó là số điện thoại đội chống buôn ma túy Tân Giang, trước khi em đến tôi đã tra trước, nhưng nói thật với em là tôi không muốn phải dùng đến cách này, bây giờ em nói đi, em có làm được không?”
“Nếu thầy báo cảnh sát thì em sẽ nói với họ chuyện của Phương Lê Lê!” Tiết Qua buột miệng, đó là ngọn cỏ duy nhất mà cậu có thể bấu víu vào.
“Ha ha ha...” Phùng Thái cười lớn, anh đã đoán trước được việc này, “Muộn rồi! Nếu không có vụ heroin thì em có thể uy hiếp được tôi, nhưng giờ thứ bột trắng ấy đang chảy trong người em, ai mà tin em? Ai mà tin lời một tên hít heroin nói? Tôi sẽ nói với họ, đó chỉ là những lời vu khống của em để trả thù giáo viên. Tỉnh lại đi cậu nhóc, em không có chứng cứ để cáo buộc tôi, nhưng em lại có động cơ để hại tôi đấy, em nói xem họ sẽ tin em hay tin tôi?”
“Nhưng thầy đã chuyển tiền vào tài khoản của Đào Tử!”
“Đúng, nhưng có thằng đàn ông nào mà không từng vay tiền bạn bè chứ? Cậu bạn trẻ của tôi muốn buôn bán làm ăn nhưng không có vốn, tôi khảng khái cho cậu ta mượn tiền. Đến Đào Tử cũng đích thân nói tôi đã giúp cậu ta trong lúc khó khăn nhất, tất cả những người có mặt tại phòng đăng kí kết hôn ngày hôm đó đều có thể làm chứng. Nhưng điều tôi không ngờ tới là cậu ta không làm ăn đàng hoàng mà lại dùng tiền của tôi để dụ dỗ sinh viên khoa tôi đi hút thuốc phiện, giờ tôi chỉ muốn đưa hai người ra đồn cảnh sát! Ha ha, không ai có thể nghi ngờ câu chuyện này cảnh sát sẽ rất cảm động, thậm chí có thể trao cờ tuyên dương cho tôi, mời tôi tham gia hội nghị biểu dương cuối năm, tặng ga gối và nồi áp suất cho tôi còn lúc đó thì cậu đã bị đuổi học được hai tháng rồi, cậu có tin không?”
Một lúc sau, Tiết Qua dường như đã thấy rõ tình thế, cậu nói như kìm nước mắt: “Thầy muốn em phải làm gì?”
“Đúng rồi, vậy mới là cậu bé thông minh, làm một điếu không?” Phùng Thái vứt cho Tiết Qua điếu thuốc. Cậu không cầm, chỉ giương đôi mắt tội nghiệp lên nhìn vị lãnh đạo: “Trưởng khoa Phùng, từ trước tới giờ em chưa bao giờ cố ý hát lỗi, em...”
“Mất giọng.” Phùng Thái ngắt lời, giải thích cặn kẽ như một giáo viên đang tận tình lên lớp cho học sinh: “Mất giọng là sự cố đơn giản nhất không cần phải làm tiểu xảo gì hết, tâm trạng không được tốt, căng thẳng, cảm cúm, ăn cay nhiều, thậm chí là do đột nhiên muốn xì hơi... rất nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến mất giọng. Hãy nghĩ tới chuyện của Domingo mà xem, ông hoàng opera còn có thể bị mất giọng, nói gì đến một sinh viên bình thường của trường nhạc. Hiểu chưa? Chỉ cần năm nốt nhạc là đủ.” Phùng Thái đưa tay ra, xòe lòng bàn tay, “Năm nốt nhạc, buổi biểu diễn gián đoạn, em làm được chứ?”
Ánh mắt Tiết Qua tối sầm lại, đờ đẫn nhìn trưởng khoa, còn trưởng khoa thì nhìn cậu với ánh mắt nhân từ.
Chu Vũ Lâu về đến nhà thì Tưởng Đan không có nhà, Lữ Thanh gọi điện báo cô và Tưởng Đan ra ngoài đi chơi, ăn tối xong sẽ đến thẳng đài truyền hình xem Tiết Qua biểu diễn.
Chu Vũ Lâu vào thư phòng, mở máy tính, tìm một trang có tên “web chứng minh thư”. Anh đã biết trang này từ lâu, có thể dùng điện thoại nạp tiền, chỉ mất mười tệ là có thể xác minh chứng minh thư đó là thật hay giả. Tại ô “tên người được kiểm tra” anh điền “Tiêu Hải Bằng”, rồi điền số chứng minh thư trên tờ giấy vào ô “số chứng minh thư”, cuối cùng, trên màn hình hiện lên ảnh của Tiêu Hải Bằng.
Không sai, đúng là bức ảnh trên tờ chứng minh thư photo.
Đồng thời, kết quả kiểm tra hiển thị, họ tên và số chứng minh thư của “Tiêu Hải Bằng” khớp nhau, vậy có nghĩa rằng, tên, số chứng minh thư và ảnh đều là thật, quả thực có người tên Tiêu Hải Bằng.
Chu Vũ Lâu nhìn màn hình hồi lâu không chớp mắt, bức ảnh đó nét hơn nhiều so với bản photo. Cảm giác kinh ngạc lúc ban đầu lại trỗi dậy, bởi Tiêu Hải Bằng là nữ. Theo ngày tháng năm sinh thì cô ta vừa tròn bốn mươi tuổi.
Tiêu Hải Bằng bốn mươi tuổi trông rất bình thường, là một người mập mạp, mắt nhỏ, môi dày, để kiểu tóc ngắn phổ biến, cúc áo cài tận khuy trên cùng, trông bộ dạng hơi có chút quê mùa. Đặc điểm nhận dạng duy nhất là nốt ruồi đen phía dưới cằm. Trong bản photo nốt ruồi đó trông không rõ nét, nhưng trên màn hình thì nó rất nổi bật, nằm ngay ở giữa gần sát môi dưới, chẳng khác gì hạt cơm dính trên mặt chưa kịp lau đi.
Cho dù có nhìn thế nào thì người phụ nữ này cũng không giống một kẻ tống tiền. Nhưng người bạn làm ngân hàng lại nói với anh, theo nhật kí mở tài khoản thì đích thân Tiêu Hải Bằng tới ngân hàng làm thủ tục. Chu Vũ Lâu nghĩ, hoặc là tên tống tiền có quen Tiêu Hải Bằng, hơn nữa mối quan hệ của họ rất thân thiết, vậy nên mới để cho Tiêu Hải Bằng đi mở tài khoản, rồi dùng thông tin tài khoản đó để tống tiền. Nếu không thì, tên tống tiền đó không rõ nguyên do vì sao có được chứng minh thư của Tiêu Hải Bằng nên cầm tới ngân hàng, để giúp mở tài khoản. Trong lúc mở tài khoản, tên khốn đó giả vờ mình quên mang chứng minh thư, năn nỉ nhân viên ngân hàng linh động để đỡ phiền hà, nhân viên ngân hàng có thể đã đồng ý sửa “mở thay” thành “chính chủ”. Vậy nên, trong nhật kí mở tài khoản chỉ xuất hiện tên Tiêu Hải Bằng. Ở những ngân hàng nhỏ thì vẫn có khả năng làm được như vậy. Ngoài ra, cậu bạn còn nói với Chu Vũ Lâu, số tài khoản đó được mở vào sáng thứ Bảy tuần trước, mở hai tiếng trước khi Chu Vũ Lâu chuyển mười lăm vạn vào tài khoản.
Chu Vũ Lâu đánh ánh mắt sang phần địa chỉ cư trú: Số 3, ngõ 7, đường Tú Phủ Tây, khu Nam Liễu, thành phố Tân Giang. Nếu là chứng minh thư giả thì các thông tin như họ tên, ảnh, số chứng minh thư đều là giả, nhưng chứng minh thư này là thật nên chắc địa chỉ cũng không sai.
Đường Tú Phủ Tây, khu Nam Liễu. Chu Vũ Lâu nghĩ một lúc, anh không thạo khu đó lắm. Khu Nam Liễu thuộc ngoại thành, không nằm trong sáu quận nội thành. Anh định sẽ kiểm tra qua vị trí khu này trước, sau đó sẽ tới đó tìm Tiêu Hải Bằng. Anh mở ngăn kéo bàn, anh nhớ trong đó có bản đồ thành phố Tân Giang. Anh vừa tìm vừa tính toán, nếu may mắn, có thể anh sẽ tìm được Tiêu Hải Bằng trước khi bắt đầu trận chung kết đêm nay của Tiết Qua. Bây giờ, cách thời hạn cuối cùng chỉ còn ba ngày, nếu trong vòng ba ngày có thể lôi được “người lạ mặt” kia ra thì sự việc này không chừng sẽ có cơ hội lật kèo thật! Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng tìm ra Tiêu Hải Bằng cũng không giải quyết được gì, bởi cô ta không liên quan gì tới tên khốn nạn đó, chỉ là người bị hắn lợi dụng chứng minh thư mà thôi. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là hoàn toàn có thể tồn tại giả thuyết ngược lại! Càng nghĩ Chu Vũ Lâu càng thấy phấn chấn. Nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy tờ bản đồ đâu. Lúc này, anh chợt nhớ ra, mấy hôm trước, Tưởng Đan thường phải đi gặp các tác giả nên trước khi đi ngủ cô thường ngồi trên giường xem bản đồ. Anh vội đứng dậy xông vào phòng ngủ, do sốt ruột quá nên anh thậm chí quên mất rằng, chỉ cần mở máy tính ra bấm bấm chuột mấy cái, là có thể tìm ngay được bản đồ thành phố Tân Giang. Anh chạy ào sang phòng ngủ, lục ở giá sách đầu giường nhưng không thấy bản đồ kẹp trong sách, ngăn kéo đầu giường cũng trống không, trên bàn trang điểm cũng không có. Anh lại mở ngăn kéo bàn trang điểm ra, hóa ra nó ở đây. Anh vội vàng lôi bản đồ ra, mở rộng, ánh mắt đưa xuống phía khu Nam Liễu ở góc trái bên dưới, nheo mắt tìm. Đường Tú Phủ Tây, Tú Phủ Tây... tìm thấy rồi! Đúng lúc đó, anh bất chợt sững người.
Anh cũng không dám chắc vào cảm giác của mình, bởi khoảnh khắc đó quá ngắn. Hai tay cầm bản đồ của anh vẫn giữ nguyên không thay đổi, anh chỉ nghiêng đầu sang một bên nhìn lách qua bản đồ. Quả nhiên, anh thấy một thứ xuất hiện trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Một chiếc điện thoại nằm phía sau đống chai chai lọ lọ đồ trang điểm, lộ ra một góc.
Chu Vũ Lâu buông tay, tấm bản đồ rơi xuống đất. Anh tiến gần lại, cúi người xuống, thò tay vào trong, dẹp hết mớ chai lọ kia sang một bên, chiếc điện thoại lộ rõ ra ngoài.
Một chiếc điện thoại lạ, còn mới, tắt máy.
Tim anh bỗng đập thình thịch...
Anh mở chiếc điện thoại đó ra, bấm số của mình, rất nhanh, điện thoại anh đổ chuông, màn hình hiển thị mấy chữ “cùng một người lạ mặt”.
Đó là “cái tên nho nhã” khác mà anh mới đặt cho tên tống tiền.