⚝ 2 ⚝
Khúc Nessun Dorma là đoạn aria nổi tiếng nhất trong vở Turandot – vở opera ba màn của nhà soạn nhạc opera nổi tiếng người Ý Giacomo Puccini. Hoàng tử Calaf yêu cầu công chúa Turandot phải đoán được tên anh là gì trước lúc bình minh, nếu không cô phải thực hiện lời hứa của mình là lấy anh. Đó là giai điệu tuyệt mĩ có thể làm thỏa mãn mọi đôi tai trên thế giới, rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi đã nhờ bản nhạc này mà lưu danh đời sau. Tối nay, Tiết Qua sẽ thể hiện tài năng của mình bằng đoạn nhạc hơn ba phút đó, để giành lại vinh quang cho thầy Chu của cậu và cho chính bản thân mình. Nhưng giờ đây xem ra, tất cả sẽ tan tành như bong bóng xà phòng.
Trường quay số một của đài truyền hình tỉnh hết sức náo nhiệt. Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến 8 giờ đúng, hơn sáu trăm khán giả đã ngồi kín trường quay, ban giám khảo cũng đã đến đông đủ, đạo diễn trường quay không ngừng chỉ đạo, các máy quay đều đã sẵn sàng, nhân viên hậu cần ai nấy đều đã vào vị trí, tổng đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát, sẵn sàng ra hiệu lệnh cho các bộ phận...
Phùng Thái và Chu Vũ Đình lặng lẽ ngồi ở hàng ghế sau trên khán đài.
Phùng Thái đương nhiên phải đến. Nếu anh xem ở nhà thì chỉ có thể nhìn thấy năm nốt nhạc mất giọng mà không nhìn thấy được phản ứng đầy bất ngờ và thất vọng của Chu Vũ Lâu. Thực ra mà nói, nếu Tiết Qua giành được ngôi quán quân, bản thân là trưởng khoa Thanh nhạc cũng có một phần vinh dự. Nhưng anh hiểu rất rõ, cái phần vinh dự đó của mình so với Chu Vũ Lâu thì chẳng đáng là bao, sẽ không có ai nhắc đến anh, thậm chí sẽ rất ít người nhắc tới khoa Thanh nhạc, phần đa mọi người sẽ chỉ nhắc đến học sinh của Chu Vũ Lâu thế nào thế nào... Ha ha, anh nghĩ, lần này thì hay rồi đây.
Nhưng có ông trời làm chứng, sự có mặt của Chu Vũ Đình là một sự lựa chọn bất lực của Phùng Thái. Anh biết rằng, tận mắt chứng kiến thất bại của anh trai sẽ khiến vợ anh rất buồn đó chắc chắn là điều anh không muốn. Đình Đình mà đau buồn thì sẽ giảm hẳn cảm giác chiến thắng của anh. Nhưng không còn cách nào khác, Chu Vũ Đình một mực đòi đi theo, Phùng Thái không thắng nổi cô.
Đạo diễn trường quay dường như nói đã thấm mệt, tạm tắt mic, trên khán đài vang lên tiếng xì xào nói chuyện. Phùng Thái nghe thấy hai người bên cạnh mình đang nói chuyện gì đó, một người trong đó còn cao giọng nhắc đến Tiết Qua. Phùng Thái biết rằng, thằng nhóc đó trong mắt mọi người là ứng viên của ngôi quán quân. Toàn bọn ngu ngốc, kết quả đã được ông trời định sẵn, mà ông trời đang ngồi trước mặt các người đây. Trên khuôn mặt Phùng Thái thoáng hiện nụ cười lạnh lùng, nhưng đồng thời anh cũng có chút lo lắng, tuy mọi thứ đã sắp xếp rất kín kẽ nhưng chưa đến phút cuối cùng thì kết quả thế nào cũng chưa nói trước được. Tên nhóc đó... chắc không dám tự động thay đổi quyết định chứ? Giờ nó đang làm gì?
Tiết Qua ngồi trong phòng trang điểm với bộ dạng ỉu xìu, mắt vô hồn nhìn một chiếc chổi. Cậu đã trang điểm xong và thay trang phục từ lâu, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như người sắp bước vào cuộc thi. Cậu chỉ nhìn như khóa vào chiếc chổi treo ở góc tường, chạc chổi xơ xác không còn nhiều, cậu ngồi đếm những chạc chổi còn sót lại, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đếm được một nửa là đã hoa hết cả mắt. Đúng lúc đó, cửa phòng trang điểm hé mở, một anh bảo vệ thò đầu vào gọi: “Tiết Qua, có người tìm cậu.”
“Bật đèn!” Tổng đạo diễn ra lệnh.
Trường quay bỗng chốc sáng trưng, ánh sáng mạnh khiến ai cũng phải nheo mắt. Chu Vũ Lâu vào trường quay đúng lúc đèn bật sáng, qua màn hình giám sát, tổng đạo diễn nhìn thấy anh đầu tiên. Ông nói với đạo diễn trường quay qua bộ đàm: “Chu Vũ Lâu tới rồi, giới thiệu anh ấy đi.”
Đạo diễn trường quay nhận lệnh, mời Chu Vũ Lâu lên, giới thiệu với mọi người: “Thưa quý vị, đây là thầy Chu Vũ Lâu, phó khoa Thanh nhạc – nhạc viện Tân Giang, là chuyên gia nổi tiếng của tỉnh ta, cũng là vị giáo sư trẻ nhất của nhạc viện Tân Giang, học trò của anh là Tiết Qua sẽ có màn biểu diễn trong cuộc thi tối nay, chúng ta hãy cùng hoan nghênh thầy Chu đi ạ!” Tiếng vỗ tay vang khắp hội trường. Chu Vũ Lâu đã quá quen với cảnh như vậy, anh thoải mái mỉm cười và giơ tay vẫy chào về phía khán giả, ánh mắt lướt qua các hàng ghế trên khán đài rồi dừng lại chỗ Chu Vũ Đình và Phùng Thái, anh gật đầu chào họ. Sau đó, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Tưởng Đan. Tưởng Đan ngồi cùng Lữ Thanh và Hoàng Đại Sinh, cô đang nhìn anh cười rất ngọt ngào. Cô đưa cánh tay phải vẫn đang quấn băng lên, cố gắng giơ ngón tay cái. Chu Vũ Lâu cũng giơ tay lên, cũng đáp trả cô bằng ngón tay cái, còn nheo mắt nháy lại cô với vẻ tinh nghịch.
Đối với tất cả mọi người mà nói, đây đều là một quá trình thật khó khăn.
Tiết Qua bốc được số thứ tự số bảy. Thật là một quãng thời gian dài.
Nhưng cuối cùng cũng đến lượt cậu.
Khi người dẫn chương trình đọc đến cái tên “Tiết Qua”, cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay. Thời gian gần đây, cậu thanh niên có vẻ đã gầy đi nhiều, trong các lần thi trước đây, cậu đã để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc.
Tiết Qua ra sân khấu trong vầng ánh sáng chói lòa.
Khi cậu bước lên sân khấu, Chu Vũ Lâu chợt có chút căng thẳng. Anh nhạy bén nhận ra có chút gì đó khác lạ, anh quan sát cậu học trò của mình, cố gắng tìm xem sự khác lạ đó là gì, cuối cùng anh phát hiện ra, đó là sự mệt mỏi. Bước chân của cậu quá chậm rãi, bình thường Tiết Qua lên sân khấu với bước chân lướt nhanh nhẹ nhàng, cùng với đó là luồng sức mạnh vươn lên, nhưng ngày hôm nay dường như sức mạnh đó không còn. Khi Tiết Qua đứng vào vị trí giữa sân khấu thì Chu Vũ Lâu càng cảm thấy không còn chắc chắn nữa. Anh thấy cậu học trò của mình có chút căng thẳng, biểu cảm mất hẳn đi sự ung dung thường ngày, cơ thể cứng nhắc. Em ấy đang lo lắng sao? Chu Vũ Lâu kín đáo hít một hơi thở dài, thật mong cảm giác đó của anh chỉ là ảo giác.
Cho đến lúc này, tất cả những người quan tâm tới cuộc thi đều cho rằng tình thế đang có lợi cho Tiết Qua. Sáu đối thủ thi trước đó đều thể hiện không được tốt lắm, ba thí sinh còn lại, căn cứ theo thành tích trước đó cũng khó có thể có đột phá. Cũng có nghĩa là, chỉ cần Tiết Qua thể hiện như bình thường thì ngôi vị quán quân sẽ thuộc về cậu. Chu Vũ Lâu rất mong cậu học trò này của mình sẽ đạt được vinh dự đó, giờ đây anh cảm thấy mình thật có lỗi với cậu. Anh đã từng rất lạnh lùng mà nghi ngờ cậu, coi cậu là tên tống tiền bỉ ổi. Cho tới bây giờ anh mới biết mình đã phạm một sai lầm ngu ngốc nhường nào! Người phản bội anh chính là người vợ ngày ngày đầu gối tay ấp.
Cứ phát huy như thường ngày thôi, anh lẩm bẩm trong bụng, đừng để xảy ra lỗi gì quá rõ ràng là được. Tương lai của em “tiền đồ vô lượng”, quán quân chính là em! Hãy ngẩng cao đầu, cười với mọi người, đúng rồi, đúng là như vậy... Hãy hát cho tốt nhé! Nhớ kĩ! Điều chỉnh lại tâm trạng, chú ý tới dây thanh, đừng để mất giọng.