← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Đêm nay không ai ngủ được!

Không ai ngủ được! Không ai ngủ được!

Cả nàng nữa, nàng công chúa,

Trong căn phòng thật lạnh lẽo,

Nàng ngắm nhìn trong âu lo.

Vì hi vọng, vì tình yêu – trên bầu trời lấp lánh sao,

Nhưng bí mật ta giấu kín,

Không ai biết được tên ta.

A...

Ta muốn khẽ thốt trên môi nàng.

Khi bình minh đã tỏa khắp thế gian,

Nụ hôn của ta – im lặng bị phá tan.

Nàng thuộc về ta – cho đến muôn ngàn.

Hỡi đêm tối, hãy tiêu tan!

Hỡi những vì sao, hãy trôi nhanh!

Khi ánh bình minh ló rạng,

Ta sẽ chiến thắng!

Ta sẽ chiến thắng!

Ta sẽ chiến thắng!

Ha ha, đây không phải là khuê phòng lạnh lẽo, nhưng đúng là có người đang phải ngắm nhìn một cách lo âu.

Đêm nay không ai ngủ được – Thật là một bài ca thích hợp cho đêm nay. Chẳng lẽ không phải sao? Cho dù kết quả như thế nào thì vẫn có người sẽ phải thức trắng đêm.

Nghe nói, bao giờ Luciano Pavarotti cũng để đoạn này đến cuối buổi biểu diễn mới hát, khúc nhạc này có thể khiến không khí mọi nơi trên thế giới đạt tới đỉnh điểm của sự cao trào. Tuy nốt cao của nó không phải lên mức cao nhất nhưng nó yêu cầu người hát một cách khắt khe về sự rèn luyện và năng khiếu trời cho. Nó giống như một cô gái kiêu kì nhất thế gian, nếu chinh phục được cô ấy thì không có gì là không làm được nữa.

Khi khúc dạo đầu du dương như luồng gió thổi qua bầu trời đó cất lên, toàn thể hội trường im phăng phắc. Phùng Thái và Chu Vũ Lâu giống như hai thiết bị năng lượng được lắp dưới khán đài, ánh mắt sáng rực truyền tải ý niệm về phía sân khấu. Một người chỉ muốn hét lên “thành công thì chiếc cúp đó sẽ về tay em”, còn người kia thì nói “mất giọng, hãy đem ngay chút bất ngờ cho mọi người cùng kinh ngạc đi”.

Bắt đầu rồi.

Tiết Qua mở miệng, giọng hát kèm với ánh mắt u uất nhìn về phía khán giả.

Không ai ngủ được, không ai ngủ được...

Thật đúng không thể không khâm phục Tiết Qua. Mặc dù mới mấy giây trước đây trong lòng cậu còn rối như tơ vò, nhưng khi đã bắt đầu hát thì âm thanh đó cứ tuôn ra một cách tự nhiên. Lúc đó, cậu giống như một người sinh ra là để được hát, nhả chữ tròn đầy và chất chứa cảm xúc, hơi thở bị cậu khống chế hoàn toàn. Thậm chí, khi hát tới câu kinh điển “Nhưng bí mật ta giấu kín – Không ai biết được tên ta!” cậu đã hoàn toàn quên đi lời đe dọa đáng sợ kia. Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên thật đúng lúc, giống như bản thu âm sẵn vậy, tiếp đến là đoạn cao trào thứ nhất.

Ta muốn khẽ thốt trên môi nàng.

Khi bình minh đã tỏa khắp thế gian,

Nụ hôn của ta – im lặng bị phá tan.

Nàng thuộc về ta – cho đến muôn ngàn.

Tiết Qua hát cực kì tốt! Giọng ca cao vút giống như thanh kiếm sắc nhọn có thể chém nát mọi sự nghi ngờ. Bao đôi mắt ngồi trước tivi cũng phải sáng lên vì giọng hát của cậu. Lúc này cậu đã hoàn thành hơn một nửa, chỉ cần cố thêm chút nữa, thì cậu chính là ông hoàng của tối nay. Cậu có lí do để làm như vậy vì dàn hợp ca đã bắt đầu, cậu có mười mấy giây để điều chỉnh lại tâm trạng, để hoàn thành nốt đoạn nốt cao sau cùng mà cậu đã tập luyện vô số lần.

Nhưng trong mười mấy giây ngắn ngủi đó, cậu phạm phải một sai lầm. Cũng giống như thói quen trước đây, cậu quét một lượt ánh mắt về phía khán đài, nhìn qua những khuôn mặt bị khuất phục trước giọng hát của cậu, đó là thói quen của Tiết Qua, thể hiện phong thái của một ông hoàng, nhưng điều không may ở đây là, cậu nhìn thấy Phùng Thái.

Phùng Thái giống như một mụ phù thủy sau khi ngụy trang thì trà trộn trong số khán giả, đưa ánh mắt ác độc về phía cậu. Ánh mắt đó quả thực là thứ ánh nhìn biết nói, lời nguyền rủa theo ánh mắt đến thẳng bên tai Tiết Qua:

“Mất giọng...”

Đoạn hợp xướng đã xong, cậu bắt buộc phải hát tiếp!

Hát tiếp... Mất giọng... Mất giọng... Hát tiếp...

Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, bên tai cậu vọng lại tiếng của Chu Vũ Lâu: “Một người ca sĩ đích thực thì phải có dũng khí biến mọi khó khăn trở thành động lực!”

Đúng vậy, hãy biết biến khó khăn thành động lực!

Cậu cất tiếng:

Hỡi đêm tối, hãy tiêu tan!

Giọng ca sôi sục:

Hỡi những vì sao, hãy trôi nhanh!

Hãy cút đi! Đồ khốn nạn!

Khi ánh bình minh ló rạng,

Ta sẽ chiến thắng!

Cậu nhìn xoáy vào đôi mắt Phùng Thái...

Ta sẽ chiến thắng!

Giây phút đó, cậu chỉ hát cho một mình trưởng khoa Phùng!

Vẫn còn câu cuối cùng...

Ta... sẽ... chiến thắng.

Đúng vậy, cậu đã nghĩ như vậy!

Đến nhịp cuối cùng, cậu thu giọng một cách gọn gàng! Đôi mắt cậu long lanh những giọt lệ xúc động, tiếng vỗ tay vang như dậy sóng, nhấn chìm mọi lời nguyền của mụ phù thủy. Cậu có chút chếnh choáng, bóng người trước mắt mờ đi. Thực ra khi hát đến nốt cao cuối cùng cậu đã có chút chóng mặt, nhưng thực lực và kinh nghiệm đã cứu rỗi cậu, những nốt cao khiến người ta rúng động của cậu vẫn trung thành “phi” đúng quỹ đạo đã định sẵn. Bài biểu diễn của cậu vô cùng hoàn hảo! Điều đó thật khiến mọi người phải khâm phục.

Cậu đã thành công!

Ông hoàng! Khi kết thúc cuộc thi, cậu giơ cao chiếc cúp quán quân.

Đêm nay không ai ngủ được.

Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan về đến nhà thì đã hơn 11 giờ. Cuộc thi kết thúc, hai vợ chồng anh cùng Tiết Qua, Lữ Thanh, Hoàng Đại Sinh kéo nhau đi ăn mừng một trận. Vốn dĩ định mời cả Phùng Thái và Chu Vũ Đình cùng đi, nhưng Phùng Thái nói đầu anh đau dữ dội nên được vợ dìu về nhà.

Cả đêm đó, Tưởng Đan vui như chính mình là quán quân vậy. Khi cuộc thi vừa kết thúc, cô đã bắt Chu Vũ Lâu gọi điện cho Tạ Lam, khoa chân múa tay kể về tình hình tại trường quay cho mẹ, tâm trạng cô cứ hưng phấn mãi như thế. Cho tới tận khi về đến nhà, sự hưng phấn vẫn không hề giảm.

Cô ngồi phịch xuống ghế sofa, xúc động nói với Chu Vũ Lâu: “Vũ Lâu này, Tiết Qua tuyệt thật đấy, chinh phục được tất cả mọi người!” Khi nói đến từ “tất cả” cô còn lắc đầu một cách rất khoa trương.

“Đúng thế.” Chu Vũ Lâu cười cùng với cô, giúp cô cởi áo khoác, rồi hỏi: “Em rửa mặt không? Hay là đi ngủ luôn?”

“Phải rửa chứ, hôm nay Lữ Thanh trang điểm cho em đậm lắm.”

“Đi thôi.”

Anh đỡ Tưởng Đan vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, thấm nước lên mặt cho cô, rồi hỏi: “Hôm nay đi thay thuốc bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ bảo em hồi phục tốt, cứ như tình hình này thì sang tuần không cần dùng thuốc cũng không cần phải quấn băng nữa.”

“Không sợ bị biến thành chân gà nữa à?” Anh thoa sữa rửa mặt cho vợ.

“Anh đừng nhắc chuyện đó nữa, tối qua làm em sợ gần chết, anh còn hung dữ vậy.” Giọng Tưởng Đan ậm ừ nghe không rõ, Chu Vũ Lâu nhẹ nhàng xoa mặt vợ, “Đan Đan này, dạo này ở nhà chắc chán lắm nhỉ?”

“Không sao, coi như nghỉ phép, đợt trước em bận quá rồi.”

“Suốt ngày ở trong nhà mãi cũng không được, hay là thế này, ngày mai anh đưa em đi chơi được không?” Khi nói câu này, tay anh có chút run rẩy, anh vội đưa tay xuống chỗ vòi nước giả vờ như đang rửa tay.

“Đi đâu?”

“Đi leo núi.”

“Leo núi?” Tưởng Đan có chút ngạc nhiên, “Đã mùa này rồi lạnh queo, đi đâu leo núi chứ?”

“Đi Hạc Văn Sơn, thời điểm này ở đó phong cảnh đẹp nhất đấy.” Anh lấy khăn lau mặt cho Tưởng Đan.

“Nhưng mà...” Tưởng Đan lắc đầu, “Tay em thế này, đi dạo phố còn không tiện, đi xa vậy phiền phức lắm, thôi không đi đâu.”

“Phiền gì mà phiền? Có kêu em lái xe đâu, đi xe ngoài chỉ mất hai tiếng là đến, không khí trên núi tốt cho việc hồi phục vết thương của em.”

“Không được.” Cô giơ tay lên, “Thế này thì leo kiểu gì?”

“Leo núi thì cần gì tay, thực ra là lên đó đi dạo quanh giải tỏa tâm lí, hít thở không khí trong lành. Đi nhé?”

Chu Vũ Lâu nhìn vợ đầy hi vọng, khuôn mặt anh như toát ra hương thơm của núi rừng. Một lúc sau, dường như “hương thơm” đó khiến Tưởng Đan xúc động, cô hỏi: “Vũ Lâu, anh không thấy phiền phức sao?”

“Có gì đâu mà phiền.”

“Vậy thì tốt quá!” Tưởng Đan cuối cùng cũng đồng ý, “Anh gọi điện ngay cho Lữ Thanh đi, kêu vợ chồng cô ấy đi cùng, dù sao ngày mai cũng là Chủ nhật, họ đều rảnh rỗi.”

“Thôi đi, Lữ Thanh dành cả tuần nay cho em, chắc chắn vỡ kế hoạch viết lách của cô ấy. Em để cho người ta được nghỉ ngơi một ngày, hơn nữa tụi mình cũng lâu rồi không được ở riêng với nhau.”

“Chỉ tụi mình thôi à?”

“Ừ.”

“Ngày mai?”

“Sáng sớm mai khởi hành, được không?”

“Đương nhiên... là được!” Tưởng Đan hưng phấn trở lại, cô nhảy lên giường, hai chân đạp đạp như một đứa trẻ, “Đi leo núi thôi...”

Chu Vũ Lâu cười lên cùng cô.

Đêm nay không ai ngủ được.

Khi tiếng điện thoại vang lên, đêm đã khuya lắm. Vừa nhìn thấy số điện thoại đó, Phùng Thái đã chau mày, anh nhấc máy thấp giọng hỏi: “Mày làm gì thế hả?”

“Trưởng khoa Phùng này, sao cái chiêu trò bỉ ổi thế mà anh cũng làm được?” Giọng Đào Tử trong điện thoại đầy vẻ khinh bỉ.

“Mẹ mày đừng có nhiều lời!” Phùng Thái nghiến răng trèo trẹo, “Mày và thằng nhóc kia chơi thuốc thì phải cảm ơn tao đến giờ này vẫn chưa báo cảnh sát!” Anh kìm nén cơn giận dữ, chỉ sợ sẽ đánh thức Chu Vũ Đình.

“Anh dám báo cảnh sát?” Đào Tử lại buông giọng khinh bỉ, “Anh làm gì to gan đến vậy. Tôi mà vào đó thì chắc chắn sẽ khai ra chuyện thối tha của anh, anh định liều một phen à?”

“Ai mà tin mấy lời đó chứ? Người ta sẽ tin bọn hút thuốc phiện sao? Đó chỉ là những lời bọn mày bịa ra để hại tao thôi, hiểu chưa? Đồ khốn!”

“Phùng Thái, anh nghe cho rõ đây, anh mà còn dám dùng thứ lòng dạ hẹp hòi đó để ra tay với người anh em của tôi, tới lúc đó đừng có trách tôi quyết liều mình. Anh nghe cho rõ đây, kể từ lần đầu tiên mỗi lần tôi gọi điện thoại cho anh đều có ghi âm cả, anh cứ nghĩ kĩ lại xem mỗi lần anh đã nói những gì với tôi, nghĩ kĩ đi rồi hãy báo cảnh sát. Nói chung, tôi thì chẳng sợ gì sất, cùng lắm thì cả hai ta cùng vào nhà lao, chỗ đó tôi từng vào, tôi thích nghi được nhưng anh thì chưa chắc. Trưởng khoa Phùng, anh tự lo liệu đi.” Đào Tử tắt điện thoại.

Hôm nay, Đào Tử đã lẩn vào trong Đài truyền hình từ sớm, nhưng tới cửa trường quay thì bị bảo vệ chặn lại nên cậu sang phòng trang điểm tìm Tiết Qua, vì vậy mới biết sự uy hiếp của Phùng Thái. Lập tức, Đào Tử bảo đảm với Tiết Qua, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần hát cho tốt, phía Phùng Thái cậu sẽ có cách giải quyết. Cho dù vậy, nhưng khi lên sân khấu biểu diễn, lúc nhìn thấy Phùng Thái, cậu cũng căng thẳng mất một lúc. May thay, tất cả đã kết thúc, cậu đã vượt qua.

Đêm nay chắc chắn Phùng Thái không ngủ nổi, anh biết Đào Tử không phải Tiết Qua, không phải chỉ vài ba lời mà dọa được cậu ta, phải dùng cách khác mới tiếp tục cuộc chơi. Anh bước vào phòng ngủ, đắp lại chăn cho Chu Vũ Đình rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Giống như vô vàn các đêm tối khác, anh nhìn chăm chăm vào một điểm trong màn đêm đen kịt, tập trung tinh thần, mắt không hề chớp. Anh lại phải “nghĩ cách gì đó đây”.

Đêm nay không ai ngủ được.

Trời sắp sáng rồi mà đôi mắt Chu Vũ Lâu vẫn mở trừng trừng. Hơi thở của Tưởng Đan đã vang lên đều đặn bên cạnh anh. Hãy ngủ cho ngon đi, anh nghĩ, mong là khi thức dậy cô ấy vẫn có được tâm trạng tốt nhất. Đúng thế, trên thế gian này có điều gì đáng quý hơn lần thức dậy cuối cùng trong đời cơ chứ?