⚝ 4 ⚝
Đúng là một ngày đẹp trời.
Trời trong cao xanh, ánh nắng rực rỡ, hòa quyện với những cơn gió mát lạnh rất thoải mái. Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan đang đi trên con đường quanh co trên sườn Hạc Vân Sơn, chậm rãi leo lên đỉnh núi, dưới chân toàn là lá rụng, giẫm lên trên lớp lá đó thật là dễ chịu. Người không đông, chỉ thỉnh thoảng có vài người xuống núi ngang qua trước mặt họ.
Trời đã vào thu muộn, màu xanh trên Hạc Vân Sơn không còn mấy nhưng cảnh vật xung quanh vì vậy mà trở nên tráng lệ hơn, những vạt cây bụi như trút đi lớp áo đồng phục cứng nhắc bên ngoài để khoác lên mình bộ quần áo dễ chịu hơn, mỗi loại chọn cho mình một màu sắc khác nhau, những màu sắc đó nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, nào đỏ thẫm, vàng kim, ghi bạc...
Tưởng Đan không kìm được mà thốt lên những lời tán thưởng, lâu lắm rồi mới đến Hạc Vân Sơn, không ngờ mùa này ở đây lại đẹp đến vậy. Chu Vũ Lâu phụ họa theo cô, nhưng tâm trạng anh thì còn hỗn loạn hơn cả màu sắc ở xung quanh mình. Khi đi được hơn nửa đường, Tưởng Đan hơi mệt. Họ ngồi xuống bậc thang đá nghỉ ngơi, Chu Vũ Lâu lấy nước trong ba lô ra đưa cho Tưởng Đan uống, rồi anh cũng uống một chút.
Chu Vũ Lâu hỏi vợ: “Đan Đan này, hai đứa mình quen nhau đến giờ cũng hơn hai năm rồi nhỉ?”
“Hai năm?” Tưởng Đan vươn vai giãn gân giãn cốt, “Anh mất trí nhớ à? Mình quen nhau từ lâu rồi.”
“Ừ, đúng!” Chu Vũ Lâu nhớ lại, “Lúc đó em còn là một cô nhóc, mẹ em là giáo viên của khoa anh, anh nhớ lúc đó mỗi lần em lên khoa thì không bao giờ đi tay không, bọn anh hầu như đều nhìn thấy đủ các món ăn vặt ven đường trên tay em.”
“Ha ha!” Tưởng Đan cười, đắm chìm vào kỉ niệm, “Thực ra lúc đó em chả ấn tượng gì về các sinh viên khác của khoa Thanh nhạc, trừ anh ra. Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, là lúc anh bước ra từ phòng đàn, mặc một chiếc áo nhung màu cà phê, kẹp quyển bản nhạc dưới nách.”
“Em vẫn còn nhớ rõ thế cơ à?” Chu Vũ Lâu có chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên, chắc là duyên phận của tụi mình đã được định sẵn từ lúc đó rồi.”
Duyên phận... Ha ha.
Ở đây thật yên tĩnh, khi họ không nói chuyện thì bên cạnh chỉ có tiếng chim kêu và tiếng nước chảy. Dòng suối nhỏ cách chỗ họ không xa, ngay chỗ khe núi bên dưới con đường, vẫn đi cùng họ suốt cả chặng.
“Nhớ lại kỉ niệm thật là vui, nhất là trong khung cảnh đẹp như thế này.” Chu Vũ Lâu bất giác thấy chua xót trong lòng, anh cười cay đắng, “Sao anh thấy giống nói lời từ biệt nhỉ?”
“Em thấy giống như lời quan tâm trước lúc lâm chung hơn...” Tưởng Đan bật cười với ý tưởng này của mình, Chu Vũ Lâu thì lại lạnh toát người.
Họ đứng lên, Tưởng Đan nói: “Vũ Lâu này, leo đến đây thôi, em hơi mệt, đừng leo lên nữa.”
Chu Vũ Lâu do dự một lúc, nói với vợ: “Sắp lên tới đỉnh núi mà giờ đi xuống thì tiếc quá, trên đó cảnh đẹp hơn, đi thôi.” Tưởng Đan không đôi co nữa, theo bước chân Chu Vũ Lâu tiếp tục leo lên trên.
Cảnh vật phía trên, còn đẹp hơn.
Lại đi thêm một lát, cuối cùng đỉnh núi cũng hiện ra trước mắt. Lên đỉnh núi không khó, ban quản lí đã cho xây dựng một số lan can sắt, tay bám lan can chân đạp đất là có thể đi lên dễ dàng. Đây là nơi duy nhất cần dùng đến tay, Tưởng Đan nói với Chu Vũ Lâu: “Anh lên xem một mình đi, em ngồi dưới này đợi.”
Thôi ư? Chu Vũ Lâu tự vấn. Anh nhìn những thanh lan can sắt, thở dài một hơi, vừa định từ bỏ kế hoạch kia, thì nhìn thấy Tưởng Đan giơ bàn tay quấn đầy băng gạc lên, nói với anh: “Vũ Lâu, anh đừng làm khó em nữa, em không lên được thật mà!”
Đôi tay đó giơ lên thật chẳng đúng lúc, Chu Vũ Lâu lập tức mường tượng ra lúc chúng còn khỏe mạnh. Chúng từng chơi đùa với chiếc điện thoại linh hoạt đến thế kia mà, chúng viết ra những lời uy hiếp và lăng mạ mà chẳng chút do dự! Dùng nút “gửi” để truyền đi những thông tin khiến người ta tuyệt vọng, cho dù là “người lạ mặt” hay là “cùng một người lạ mặt”. Chu Vũ Lâu ngẩng đầu nhìn những thanh lan can, anh bám lấy một thanh, leo lên mấy bước, rồi nghiêng người, đưa tay về phía Tưởng Đan.
“Nào, đưa cánh tay cho anh, kéo em một cái là được.” Anh nói.
Gió trên đỉnh núi lạnh hơn, nhưng mặt trời lại rực rỡ hơn. Trên này không rộng lắm, không xa chính là vách núi. Một đôi tình nhân và nhóm bạn ba người đang tụ tập ở hai đầu vách núi chơi đùa. Đôi tình nhân đứng ngắm phong cảnh xa xa, còn nhóm bạn ba người đang chơi bài.
Vách núi.
Đó chính là kế hoạch của Chu Vũ Lâu.
Chu Vũ Lâu nhìn một lúc, lỗ hổng vẫn còn đó.
Vách núi đó tuy không gọi là vực sâu thăm thẳm, nhưng cúi đầu nhìn xuống vẫn khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, muốn để một người rơi xuống cũng không thành vấn đề. Ban quản lí sớm đã có biện pháp an toàn, lắp thêm lan can ở vách núi. Nếu lan can không bị mất đi vài chấn song thì đến các em nhỏ cũng không thể bị ngã xuống được. Chu Vũ Lâu cùng không nhớ rõ đã nghe ai nói, hình như trước đó không lâu có người bạn của anh tới đây chơi, lúc về có phàn nàn về vấn đề quản lí an toàn ở Hạc Văn Sơn, lan can bảo hộ đã hỏng hết mà không sửa, như vậy rất dễ xảy ra tai nạn. Vì vậy nên chiều qua, khi Chu Vũ Lâu tìm thấy chiếc điện thoại của “cùng một người lạ mặt” trong ngăn kéo bàn trang điểm, anh đã nhớ lại câu nói đó.
Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan ngồi trên đỉnh núi, họ đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra xa.
Chu Vũ Lâu đoán đôi tình nhân kia chắc sẽ nhanh chóng xuống núi, ở đây cũng không có gì nhiều để ngắm cả, càng không có gì để chơi. Nhưng mấy con bạc kia thì chưa chắc, không chừng họ ngồi chơi đến tối cũng nên. Khi nghĩ như vậy, Chu Vũ Lâu chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong người, thậm chí còn hi vọng sự việc sẽ tiến triển như vậy. Đây là nơi duy nhất anh có thể xuống tay với Tưởng Đan, anh không thể bắt chước Lữ Thanh và Hoàng Đại Sinh đưa Tưởng Đan vào rừng sâu núi thẳm như lúc họ đi tuần trăng mật. Như vậy chỉ còn duy nhất chỗ này mới không cần tốn nhiều sức lực để đẩy Tưởng Đan xuống khe núi và chuyển vụ án giết người thành vụ tai nạn. Nhưng nếu con bạc kia mà chơi đến tối thì kế hoạch đó sẽ phải hủy bỏ.
Nhưng không ngờ đám chơi bài lại rời đi trước.
Không lâu sau, đám con bạc thu dọn chiến trường, một người trong đám đứng dậy đắc ý hét về phía núi xa: “Tôi khao cả nhóm!” Vách núi lập tức lặp lại lời hứa của cậu ta, trong tiếng vọng của lời hứa, cả đám cười vang rồi cùng nhau xuống núi. Chu Vũ Lâu thậm chí muốn lập tức theo họ đi xuống luôn, nhưng đúng lúc đó, anh chợt nhìn thấy, cậu bạn trai của đôi tình nhân đang ngắm cảnh quay đầu nhìn lại phía mình. Cậu ta đứng dậy rồi chạy về phía anh. Anh bất chợt run rẩy! Trúng kế rồi, cái bẫy của Tưởng Đan! Họ là đồng bọn của nhau sao? Nhưng rất nhanh anh thấy mình đã quá căng thẳng, cô gái đó cũng vội đuổi theo bạn trai, ngã đè lên bạn mình, rồi cả hai cười vang khắp núi. Sau đó, họ nắm tay nhau đi xuống.
Tình thế thay đổi quá nhanh! Không hề cho người ta chút thời gian suy nghĩ. Gần như chỉ trong chớp mắt, trên đỉnh núi chỉ còn lại hai người họ.
Trong lòng Chu Vũ Lâu thực sự rối bời!
Anh buộc phải đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất, chỗ này không thể mãi mãi chỉ thuộc về họ, lát nữa sẽ lại có người đi lên đây ngay. Một là đưa Tưởng Đan về, hai là...
Làm hay không làm? Làm, không làm? Làm không...
Gió trên đỉnh núi thổi mạnh hơn, tóc Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan bị gió thổi bay rối bời. Chu Vũ Lâu nghiến chặt răng, đỡ Tưởng Đan dậy, nói với cô: “Gió to quá, ở đây chút nữa rồi đi xuống thôi. Qua bên kia ngắm cảnh đi.”
Anh đỡ Tưởng Đan ra phía lỗ hổng của lan can. Anh vẫn đang nghĩ, Tưởng Đan có nhận ra ý đồ của anh không? Nếu cô ấy phản kháng thì phải làm thế nào? Nhưng tới tận khi ra đến chỗ đó rồi anh vẫn chưa nghĩ xong. Còn Tưởng Đan dường như vẫn chưa phát giác ra điều gì, họ cứ tự nhiên đứng ở đó.
Tưởng Đan đứng sát chỗ lỗ hổng, phía dưới lỗ hổng chính là vách núi.
“Em dám thò đầu nhìn xuống dưới không?” Chu Vũ Lâu hỏi.
“Có gì mà không dám.” Tưởng Đan bật cười, nụ cười có chút căng thẳng. Cô nói với Chu Vũ Lâu: “Nhưng mà... anh phải đứng phía sau đỡ em.”
“Thôi, sẽ bị chóng mặt đấy.”
“Không sao đâu, em muốn xem, anh đỡ em nhé.”
“Thôi được.” Chu Vũ Lâu đỡ lấy eo cô.
Hai lòng bàn tay Chu Vũ Lâu đầy mồ hôi. Tưởng Đan đang đứng ngay trước chỗ lỗ hổng, cách cái chết chỉ bằng một màn không khí. Cơ thể cô từ từ vươn ra phía trước... Trời ạ! Chu Vũ Lâu bỗng phát hiện ra, cô thậm chí còn không thèm bám tay vào lan can hai bên! Như vậy có nghĩa rằng, anh chính là ngoại lực duy nhất của cô, chỉ cần anh đẩy nhẹ một chút, giống như đẩy một cánh cửa khép hờ, thì cô ấy sẽ không còn cơ hội nào để giãy giụa, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng là đã rơi xuống vực sâu. Tại sao lại như vậy? Đây là điều trước đó anh chưa từng nghĩ đến. Anh chỉ nghĩ đến việc Tưởng Đan sẽ phản kháng thế nào? Lúc đó anh phải đối phó thế nào? Nhưng anh chưa hề nghĩ đến tình huống này.
Có đẩy không?
Hả?
Hả?
Anh sắp điên lên mất rồi! Không phải anh chưa từng giết người, nhưng lúc đó giết Triệu Đạc là do bị đẩy vào tình thế không thể nào khác, nhưng giờ đây đích thân anh đang thực hiện kế hoạch mưu sát nham hiểm mà đối tượng phải hi sinh lại chính là vợ mình.
Vợ – người biết nội tình – kẻ tống tiền – người lạ – người bị hại... Trời ơi, cái logic quỷ quái gì thế này.
Thôi được! Chu Vũ Lâu quyết định để cho cô tự quyết định vận mệnh của mình. Nếu cô ấy nói “Được rồi!” thì họ sẽ về nhà.
Anh hỏi: “Em xem xong chưa?”
“Chưa, chờ em chút đã.” Tưởng Đan nói, tiếp đến, giống như chưa thỏa mãn, cô lại rướn người sâu hơn một chút. Bàn tay Chu Vũ Lâu đang đặt ở eo cô giữ chặt hơn.
“Đúng rồi, anh giữ chặt một chút.” Tưởng Đan nói.
Không thể chặt thêm được nữa, anh đã gom hết sức mạnh dồn vào đôi bàn tay! Trọng tâm của Tưởng Đan nằm ở chỗ anh, anh chỉ cần run tay thì mọi sự giãy giụa đều tan biến. Chu Vũ Lâu hít một hơi thật sâu. Anh lẩm bẩm trong đầu, “ba mươi vạn, ba ngày, người đầu gối tay ấp, phản bội, tống tiền, uy hiếp, vợ, sỉ nhục, người lạ mặt, những ngón tay gửi tin nhắn.” Sau đó, anh nhắm mắt lại. Cũng nên kết thúc mọi chuyện. Anh lên gân, hít một hơi dài, nghiến răng, đẩy mạnh...