← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Đúng lúc đôi tay Chu Vũ Lâu chuẩn bị đẩy thì cùng lúc đó... cùng lúc đó... phía sau lưng anh vọng lại tiếng một người phụ nữ: “Em tìm thấy rồi!”

Đó là một giọng nói hết sức mạnh mẽ!

Nghe nói, phản ứng nhanh nhất của con người là một phần tám giây. Không biết lúc đó, Chu Vũ Lâu có đạt được tốc độ như vậy hay không nhưng nói chung, đó đúng là một sự nghịch chuyển đáng kinh ngạc! Lực trên đôi bàn tay Chu Vũ Lâu đổi chiều trong tích tắc, lôi Tưởng Đan quay ngược trở lại rồi ôm cô vào lòng! Hai người họ ngã ngửa ra sau, Tưởng Đan nằm đè trên người Chu Vũ Lâu.

“Á!”

Trên đỉnh núi lại vọng lại tiếng hét của người phụ nữ. Sau đó, không khí dường như đông lại, tựa hồ đến gió núi cũng ngừng thổi, chỉ còn tiếng thở gấp gáp sợ hãi của Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan luẩn quẩn quanh vách núi.

Một sự thay đổi trong chớp mắt!

Sửng sốt!

Tất cả mọi người đều sững sờ. Đỉnh núi giống như chiếc bình thủy tinh được hút chân không. Suốt một lúc lâu, Chu Vũ Lâu và Tưởng Đan vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ngã xuống. Chu Vũ Lâu toàn thân mềm nhũn, thực sự cảm nhận được cảm giác khoảng cách tựa một đời người là thế nào. Anh đờ đẫn một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo trở lại, quay đầu lại thì thấy đôi tình nhân vừa xuống núi lại quay trở lên, họ cũng đang đứng sững người phía sau anh. Cậu thanh niên mặt cắt không còn giọt máu, cô gái cũng mặt tái nhợt, lắp ba lắp bắp: “Xin, xin lỗi, không phải em cố tình dọa anh chị, bọn em chỉ, chỉ là...”

Lúc này, cuối cùng Tưởng Đan cũng có thể lên tiếng, cô run rẩy quát cô gái: “Làm cái gì thế? Nguy hiểm lắm có biết không? Suýt chút nữa bọn chị rơi xuống vách núi rồi, may mà chồng chị phản ứng nhanh.”

“Em xin lỗi, máy ảnh của bọn em bị rơi ở đây, bọn em quay lại tìm...”

Chu Vũ Lâu nhìn theo hướng mắt của cô gái, thấy chiếc máy ảnh bị rớt trong đám cỏ.

Chu Vũ Lâu ngồi dậy, ôm lấy Tưởng Đan. Tưởng Đan vẫn còn run rẩy, toàn thân cô dựa hẳn vào người chồng, mong tìm thấy chút năng lượng từ lồng ngực thênh thang của anh. Hiển nhiên là cô không phát giác thấy điều gì khác lạ ở giây phút đó.

Chu Vũ Lâu không biết phải nói gì với vợ mình, những lời an ủi như mắc kẹt trong cổ họng anh, không nuốt xuống được mà cũng chẳng nói ra được. Anh cũng không biết được nếu vừa rồi không có tiếng hét của cô gái đó thì anh có thật sự đẩy Tưởng Đan xuống vách núi hay không. Sự thật, nếu anh nhẫn tâm muốn làm như vậy thì chỉ cần buông tay thôi là được. Anh hoàn toàn không cần phải đẩy, chỉ cần buông tay thì cơ thể Tưởng Đan có thể tan biến không một dấu vết. Nhưng đôi bàn tay của anh chưa hề rời khỏi người Tưởng Đan, vẫn luôn duy trì tư thế đó, ôm chặt lấy hai bên eo của cô. Tiềm thức của anh vẫn đang gào thét ra lệnh cho đôi bàn tay dừng lại. Còn trong thực tế, tiếng hô trong vô thức của cô gái đó chính là mệnh lệnh dừng lại. Vậy, nếu không có tiếng hô đó thì sao, trong khoảnh khắc cuối cùng hai cánh tay anh có kéo về phía sau không? Có không?... Chu Vũ Lâu tự hỏi trong lòng. Nhưng anh không thể trả lời, không thể đưa ra bất kì đáp án nào.

Đúng vậy, không có “nếu như” nữa. Sau tiếng kêu đó thì “nếu như” đã không còn chút ý nghĩa nào, chỉ khiến tâm trạng kích động của anh trở nên điên cuồng một cách triệt để. Trên đời này, truy hỏi “nếu như” là một việc giày vò con người nhất, một là ngước nhìn thiên đường trên cao rồi thở dài, hai là thoi thóp trước cửa địa ngục.

Chu Vũ Lâu chém nát cái “nếu như” đó.

Giờ đây anh không muốn nghĩ ngợi gì hết, trong lòng anh đang rối như tơ vò, anh loạng choạng đứng dậy.

Đúng lúc đó điện thoại của anh reo lên.

Trong tình hình đó mà điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Chu Vũ Lâu giật thót người, nhưng cũng chỉ đơn giản là giật mình mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Thậm chí, khi ý thức được đó là nhạc báo tin nhắn anh cũng không mấy để tâm. Mãi cho tới khi anh cầm điện thoại lên, bấm nút xem, đôi mắt anh mới mở to:

Trước 5 giờ chiều mai, mười lăm vạn.

Tin nhắn thứ hai giống như bồi thêm một nhát dao vào cơ thể của người đã chết:

Đây là cơ hội cuối cùng của anh.

Anh thực sự đã bị đánh gục.