← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Đêm đã khuya, ánh trăng hắt vào phòng ngủ qua lớp rèm mỏng, căn phòng ngủ thật lạnh lẽo.

Tưởng Đan đã ngủ say từ lâu. Hôm nay cô thực sự rất mệt nên ngủ say tít mít, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ. Chu Vũ Lâu vẫn ôm chặt cô, để khuôn mặt cô ép sát vào lồng ngực anh, cho dù là như vậy vẫn không làm vơi đi được cảm giác day dứt áy náy trong anh. Mỗi hơi thở của vợ giống như những ngọn roi đang đánh vào người anh, khiến anh càng cảm thấy có lỗi, hối hận vô cùng.

Anh quay đầu lại nhìn về phía chiếc bàn trang điểm.

Chiếc bàn trang điểm được thiết kế theo phong cách Mỹ giờ giống như một con ma cây hiện nguyên hình dưới ánh trăng đầy ma mị. Một nỗi sợ hãi thấu xương lại trỗi dậy trong tim Chu Vũ Lâu mà không tài nào xua tan được. Anh chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, vườn sau nhà anh có một cái kho. Cửa sổ nhà kho đó đã hỏng từ lâu, do trong kho chẳng có đồ đạc gì có giá trị nên bố anh cũng lười không thèm sửa. Một ngày Chủ nhật nọ, trong nhà có khách, khi ăn cơm trưa, mẹ bảo anh vào kho lấy cho bà mấy cái ghế. Vừa mở cửa kho anh đã bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ. Phải một lúc sau, anh mới nhớ ra là cần phải gọi người lớn tới.

Trong kho từng có vị khách không mời mà đến. Trên sàn có mấy cọng lông vũ vừa to, vừa dài, rất cứng lại có vết máu. Chưa bao giờ anh nhìn thấy chiếc lông vũ nào to dài như vậy. Sau đó bố anh và mấy bác hàng xóm nghiên cứu mãi vẫn không biết đó là lông của loài chim nào. Chỉ có một chút suy đoán đó là của một loài chim rất to, không phải tầm như kền kền thì cũng là chim ưng. Có tất cả ba cọng lông vũ, cọng nào cũng dính đầy máu. Trời đất, ai mà tưởng tượng được trong một đêm tĩnh mịch nào đó, một con kền kền giương đôi cánh dính đầy máu, bay vào vườn sau nhà mình chứ?

Cũng giống như con kền kền đó! Chu Vũ Lâu nghĩ, có người đã lẻn vào nhà anh, vào phòng ngủ của anh, mở chiếc ngăn kéo bàn trang điểm đó ra, dẹp mở chai lọ sang một bên để đặt chiếc điện thoại đó vào. Chuyện này chỉ có thể xảy ra một tuần gần đây thôi. Chủ nhật tuần trước anh vẫn còn nhận được ba tin nhắn từ chiếc điện thoại đó, còn hôm qua, chiếc điện thoại xuất hiện trong ngăn kéo bàn. Sự chuyển biến này xảy ra quá lặng lẽ, mới nghĩ thôi cũng khiến người ta phải lạnh toát sống lưng.

Không phải nghi ngờ gì, người đó vào nhà anh một cách đàng hoàng, bởi cửa và cửa sổ đều không có dấu hiệu hư hỏng gì.

Thử nghĩ xem nào, tên khốn nạn đó dùng khuôn mặt tươi cười để lừa mình mở cửa, nhẹ nhàng lẻn vào nơi mình ngủ, đặt cái công cụ giày vò mình vào ngay đầu giường, sau đó ung dung chờ đợi vở hài kịch tồi tệ của đời mình! Còn sự thách thức nào ngông cuồng hơn thế? Còn sự sỉ nhục nào khiến người ta bối rối hơn thế?

Là ai chứ?

Người có cơ hội nhất đương nhiên là Lữ Thanh, cô ấy ngày nào cũng ở đây, ngày nào cũng có cơ hội làm chuyện đó. Nhưng cũng chính vì thế mà anh nghĩ rằng không thể là cô ấy, chẳng ai lại ra tay ở nơi bản thân mình dễ bị bại lộ nhất như vậy cả.

Anh rà soát lại những vị khách đã tới nhà trong một tuần gần đây.

Tuần trước, sau khi Tưởng Đan bị bỏng, mấy nhân viên công ty gas có tới, nhưng họ không vào phòng ngủ. Tạ Lam, Tưởng Tư Nghiệp, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh có vào phòng ngủ. Nếu như trong số họ có người là tên tống tiền, thì họ cũng không thể bỏ điện thoại vào bàn trang điểm được, vì họ không có cơ hội ở một mình.

Tiếp đó, thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Sáu, ngoài Lữ Thanh ra thì không có ai đến cả.

Thứ Năm có rất nhiều người đến nhà anh: Phùng Thái, Triệu Mộng Đông, thầy Trần, Vương Nguyệt, các thầy cô Khoa Thanh nhạc có: Liễu Điệp, Lý Thiếu Ba, Trịnh Nghĩa Vi, Kim Nhạn, thêm Chu Vũ Đình, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh. Trừ Lữ Thanh ra thì còn hơn mười người nữa, tên tống tiền nhất định là một trong số đó! Tên đó biết chân tướng việc mình giết người, mưu đồ muốn chiếm lấy ba mươi vạn, chơi đùa coi mình như một đứa ngu ngốc, còn khiến mình thiếu chút nữa giết người vợ vô tội!

Ngày hôm đó Chu Vũ Lâu đi ngân hàng, khi anh quay về thì khách đã ngồi chơi được một lúc. Chu Vũ Lâu nghĩ, nhất định là trong khoảng thời gian đó, một trong số họ đã âm thầm rời khỏi tầm mắt của mọi người, lén lút vào phòng ngủ, hoàn thành âm mưu thâm hiểm đó! Cho nên vừa rồi, mãi cho tới trước khi ngủ, Chu Vũ Lâu vẫn đang hỏi Tưởng Đan, ngày hôm đó có ai vào phòng ngủ một mình không, nhưng Tưởng Đan không nhớ gì cả.

Tưởng Đan trở mình, xoay mặt ra khỏi ngực anh, Chu Vũ Lâu giúp cô đắp lại chăn.

Trời đã chuyển lạnh, Chu Vũ Lâu nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài. Mặt trăng đã trốn sau những đám mây, trong phòng ngủ trở nên tối hơn, nhưng chiếc bàn trang điểm trong mắt anh vẫn rất rõ nét, trước mắt anh vẫn hiện lên hình ảnh mười người đó, từng người một, từng người họ đứng trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, để điện thoại vào trong, sau đó ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đắc ý.

Mười người... Chủ nhân chiếc điện thoại... Tên tống tiền... Chân tướng... Giữa màn đêm đen, toàn thân Chu Vũ Lâu nóng rực.

Nhất định phải tìm ra hắn ta! Có ông trời làm chứng, bản chất của trò chơi giờ đã thay đổi, ba mươi vạn chưa phải là kết thúc, phải để cho tên khốn đó trả giá cho sự liều lĩnh của mình thì mới là cái kết thực sự.

Nhất định phải tìm ra hắn ta. Suốt đêm, Chu Vũ Lâu cứ lặp đi lặp lại lời thề đó.

Khi Lữ Thanh bước vào thì Chu Vũ Lâu vừa mặc xong áo khoác.

Bây giờ là 8 giờ sáng ngày hôm sau, Tưởng Đan vẫn chưa thức dậy. Thường thì giờ này Chu Vũ Lâu đã đi làm từ lâu rồi, nhưng hôm nay thì không, rõ ràng anh đang chờ cô.

“Anh ngủ không ngon à?” Lữ Thanh thấy mắt anh hơi đỏ.

“Cũng tàm tạm.”

“Sao anh vẫn chưa đi làm?”

“Hai tiết đầu anh không phải lên lớp.”

“Hôm qua mọi người đi chơi ở Hạc Vân Sơn vui chứ?”

“Ừ!” Chu Vũ Lâu trả lời nhưng trong lòng đau nhói. Anh đã thề sẽ không bao giờ tới nơi đó nữa. Anh bảo Lữ Thanh ngồi xuống ghế sofa.

“Lữ Thanh, có chuyện nhỏ này anh muốn hỏi em.”

“Anh hỏi đi.”

“Ờ...” Anh nghĩ ngợi nên mở đầu thế nào mới không làm cô ấy hoảng sợ, “Có một chi tiết nhỏ nhờ em nhớ lại giúp anh, xem em có còn ấn tượng gì không.”

“Chi tiết gì cơ?”

“Thứ Năm tuần trước, có rất nhiều khách đến nhà anh, em có nhớ không?”

“Em nhớ.”

“Em có nhớ là, hôm đó, trước khi anh về, có ai trong số họ đã một mình vào phòng ngủ của anh không?”

“Vào phòng ngủ... một mình?”

“Ừ, em nhớ lại đi.”

“Mất đồ gì ạ?”

“Nguyên nhân anh nói với em sau, chuyện này liên quan đến việc rất hệ trọng, em có nhớ lại được gì không?”

“Một mình... vào phòng ngủ...”

“Có không?” Ánh mắt của anh đầy vẻ sốt ruột.

“À, anh nói đúng, hình như thiếu một người thật.”

“Thiếu một người?” Chu Vũ Lâu trợn tròn mắt!

“Vâng.” Lữ Thanh từ từ kể, “Hôm đó, sau khi mọi người vào nhà đều thấy ngôi nhà bố trí rất đặc biệt nên Tưởng Đan dẫn mọi người đi tham quan một vòng. Sau đó khi mọi người trở lại phòng khách ngồi thì Tưởng Đan nhờ em đi gọt táo, em mới đếm xem có bao nhiêu người, sau khi rửa táo xong em mang ra phòng khách. Nhưng khi phát đến em và Tưởng Đan thì chỉ còn lại mỗi một quả. Lúc đó em cũng không để ý, cứ nghĩ là do em đếm nhầm. Giờ anh hỏi em mới nhớ lại, vậy có nghĩa là lúc em đếm người thì có một người không ở trong phòng khách?”

“Là ai?” Chu Vũ Lâu gần như thét lên!

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Vẻ kích động của Chu Vũ Lâu khiến Lữ Thanh ngạc nhiên.

“Em đừng hỏi nữa.” Chu Vũ Lâu cảm thấy anh càng ngày càng tiến gần tới tên đó hơn! “Em nhất định phải nhớ lại thật kĩ xem lúc em đếm người thì ai vắng mặt. Trong số khách hôm đó có Phùng Thái, Triệu Mộng Đông, Liễu Điệp, Lý Thiếu Ba, Trịnh Nghĩa Vi, Kim Nhạn, thầy Trần và Vương Nguyệt, họ đều là đồng nghiệp của anh, còn có em gái anh Vũ Đình, à còn có chồng em Hoàng Đại Sinh, tất cả là mười người, em nhớ lại xem nào.”

“Đại Sinh chắc chắc là có rồi, Phùng Thái cũng có... À không, hình như anh ta không có trong phòng khách. À... Không, anh ta có, đúng rồi, có mặt. Em gái anh cũng có mặt... Ai da, hình như là không, em không nhớ rõ đâu...” Lữ Thanh lắc đầu thất vọng, “Em không có ấn tượng về em gái anh. Liễu Điệp là cái cô trang điểm rất đậm đúng không? Cô này chắc chắn có mặt, Trịnh Nghĩa Vi... là cái người đeo kính hói đầu ấy hả?”

“Đúng rồi.”

“Anh ta cũng có mặt, những người khác em không có ấn tượng gì cả. À mà đúng rồi, còn có cô Vương Nguyệt nữa, trước đó em đã gặp cô ấy rồi, lúc đó cô ấy... chắc là có mặt...”

“Có hay là không?”

“Em không nhớ rõ.”

“Triệu Mộng Đông thì sao? Em còn ấn tượng không? Người không cao lắm, trung tuổi, bụng to ấy.”

“Anh ta... Thực tình em không nhớ rõ nữa.”

“Thầy Trần thì sao? Người lớn tuổi nhất ấy, thầy ấy là cán sự ở khoa anh.”

“Cũng... không nhớ rõ.”

“Lý Thiếu Ba và Kim Nhạn có không? Lý Thiếu Ba là người thấp gầy, Kim Nhạn là cô mập mập ấy.”

“Lý Thiếu Ba thì em không có ấn tượng, nhưng cô mập mập thì có mặt. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trong phòng ngủ mất thứ gì mà làm anh căng thẳng vậy?”

Câu trả lời của Lữ Thanh hiển nhiên là khiến Chu Vũ Lâu rất thất vọng.

“Không có gì, sau này rảnh rỗi anh kể cho em sau. Ngoài ra...” Anh nhìn Lữ Thanh với ánh mắt khẩn thiết, “Chuyện anh hỏi em vừa rồi em đừng nói lại với Tưởng Đan nhé.”

Lữ Thanh gật đầu, Chu Vũ Lâu ra khỏi nhà.

Vẫn là quán cà phê đó, vẫn là hai tách cà phê, Chu Vũ Lâu và Tần Phương ngồi đối diện nhau.

Tần Phương lấy một điếu thuốc trong hộp ra châm lửa hút rồi nói với Chu Vũ Lâu: “Không ngờ thầy lại hẹn tôi ra đây, hai phút trước khi thầy gọi cho tôi, tôi còn đang nghĩ chuyện của thầy đấy.”

“Chuyện của tôi?” Chu Vũ Lâu nhìn cô với vẻ bất an.

“Đúng thế, hôm trước tôi đã xem phần thi của học trò thầy trên tivi rồi thật xúc động, thế nên tôi có một ý tưởng mới.”

“Ý tưởng gì?”

“Thầy làm sao thế?” Tần Phương nhìn anh, “Như có tâm sự gì vậy.”

Chu Vũ Lâu thở dài, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, nặng nề cất lời: “Cô Tần này...”

“Gọi tôi là Tần Phương, người bạn cũ ạ.”

“Tôi biết thế này là rất mạo muội, nhưng... phải nói thế nào nhỉ, tôi đang gặp chút khó khăn, tôi hi vọng là, tôi làm như vậy sẽ không khiến cô hiểu lầm. Tôi muốn... có thể... nhờ cô...”

“Thầy nói đi, thầy cần bao nhiêu?”

Chu Vũ Lâu kinh ngạc nhìn Tần Phương. Tần Phương thì lại nhìn anh cười như đang ngồi trước một cậu bé vừa chọc cười cô.

“Thông thường một người đàn ông đàng hoàng sẽ cảm thấy rất lúng túng khi phải làm phiền người khác. Tôi có thể hiểu được, thầy cứ nói đi, thầy cần bao nhiêu tiền?”

“Cô cứ để tôi giải thích trước đã, gần đây tôi...”

“Thầy không cần phải nói nguyên nhân với tôi.” Tần Phương chỉ vào chiếc túi của cô, “Nếu là rắc rối bình thường thì trong đây đều có thể giải quyết được hết, thầy chỉ cần nói với tôi là tôi phải lấy bao nhiêu ở trong này ra cho thầy là được.”

“Mười lăm vạn.” Chu Vũ Lâu lấy hết dũng khí nói ra từ đó, anh thật sự mong lúc đó mình là người vô hình.

“Mỗi chút thế thôi à?” Tần Phương cười nhẹ, “Thầy đừng căng thẳng quá như vậy, từng này không là gì, thực ra tôi đang tính tiêu một khoản tiền lớn chỗ thầy đấy.” Cô nhìn anh đầy vẻ thần bí, “Thầy cứ chờ viện trưởng báo tin tốt cho thầy đi.”

“Vậy à...”

Đó là buổi trưa ngày thứ Hai.

2 giờ chiều, tài khoản của Tiêu Hải Bằng lại được cộng thêm mười lăm vạn nữa. Khi giao dịch kết thúc, Chu Vũ Lâu không hề thấy chút nhẹ nhõm nào.

“Giờ mới bắt đầu thôi.” Anh tự nhủ. Sau đó, điện thoại anh đổ chuông.

Là tin nhắn:

Giao dịch kết thúc!

Chu Vũ Lâu chậm rãi nhắn trả lời:

Anh đã từng tới nhà tôi?

Đối phương:

Anh phát hiện ra rồi à?

Chu Vũ Lâu:

Khốn nạn!

Đối phương hỏi lại anh:

Có vui không?

Chu Vũ Lâu:

Suýt chút nữa anh đã hại chết vợ tôi!

Đối phương:

Đó là sự trừng phạt vì anh đã chậm chuyển tiền.

Chu Vũ Lâu:

Đừng bao giờ để tôi tìm ra anh!

Đối phương:

Được thôi!

Sau cùng, đối phương lại gửi lời chúc tới anh:

Chúc anh sống lâu.

Chu Vũ Lâu không thèm để ý đến anh ta. Anh gọi một chiếc taxi, đi thẳng tới đường Tú Phủ Tây, khu Nam Liễu. Trên tấm biển là một dòng chữ to màu đen: THƯỞNG LỚN CHO NGƯỜI TÌM RA HUNG THỦ GIẾT CON GÁI TÔI. Bên cạnh dòng chữ là ảnh của Bạch Tiểu Khê. Mẹ Bạch Tiểu Khê tay cầm tấm biển, im lặng ngồi ở cầu thang đá trước Sở cảnh sát.

Mẹ Bạch Tiểu Khê đã ở lại thành phố Tân Giang hơn một tuần, bà chuyển vị trí ngồi từ nhà Triệu Đạc sang trước cửa Sở cảnh sát cũng đã được mấy hôm. Bà cũng không biết cứ duy trì như vậy có đem lại kết quả gì không, nhưng ngoài cách đó ra thì bà không nghĩ được biện pháp nào khác để giúp con gái mình. Người bên nhạc viện và phía cảnh sát đều đã đến khuyên nhủ bà, nhưng ai cũng phải bó tay trước người mẹ đang đứt ruột nát gan.

Khi Chu Vũ Lâu bắt đầu tìm kiếm ở khu Nam Liễu thì một cụ ông đi ngang trước cửa Sở cảnh sát. Ông ngẫu nhiên nhìn thấy mẹ Bạch Tiểu Khê, nhưng tấm biển của bà khiến ông tò mò. Ông vốn quan tâm đến các vấn đề xã hội, đột nhiên thấy một người phụ nữ luống tuổi cầm tấm biển ngồi trước Sở cảnh sát thì thấy cảnh tượng này không bình thường chút nào. Cho dù ông già cả hoa mắt thì vẫn nhận ra được vẻ đau thương trên khuôn mặt của người phụ nữ đó. Khuôn mặt đó làm ông cảm động, ông quyết định tiến đến gần. Cho dù không giúp được gì thì chí ít cũng tìm hiểu cho rõ sự tình.

Mười phút sau, ông tiến vào bên trong Sở cảnh sát.

Khi Tần Phương vào phòng viện trưởng, Tạ Lam tuy cố gắng kìm nén nhưng cũng không che hết được sự xúc động trong lòng. Vừa rồi họ mới gọi điện cho nhau, nên Tạ Lam biết rõ mục đích lần viếng thăm này của Tần Phương.

Thật tình mà nói, đối với sự nhiệt tình của nữ doanh nhân này, Tạ Lam cảm động tới rơi nước mắt. Điều này không chỉ đơn thuần là cô ấy đã đầu tư hết khoản tiền lớn này đến khoản khác cho nhà trường, mà nguyên nhân chủ yếu là thời điểm. Thời gian qua, sự cố cái chết của hai nữ sinh khiến cho nhà trường thanh danh bê bối. Với tư cách là viện trưởng, mỗi lần đi họp với lãnh đạo cấp trên, Tạ Lam không khỏi phải cúi đầu. Bà thấy “địa bàn” của bà cứ như bị ám lời nguyền vậy, chuyện rủi xảy ra liên miên. Nhưng bắt đầu từ tuần trước thì gần như đã qua hết vận rủi, đầu tiên là nhà trường có giáo sư trẻ tuổi nhất Tân Giang, sau đó có người chấp nhận bỏ ra năm mươi vạn để đầu tư cho nhà trường thành lập quỹ, tiếp đến là cậu sinh viên Tiết Qua giành được giải quán quân... Chuyện vui đến dồn dập! Điều khiến bà vui mừng nhất là hôm nay, một tin đại hỉ như từ trên trời rơi xuống.

Trong lúc Vương Nguyệt pha trà, Tạ Lam nói với Tần Phương: “Cô Tần này, cho dù lần này chúng ta hợp tác có thành công hay không, tôi cũng xin thay mặt cho toàn thể thầy trò nhạc viện Tân Giang gửi tới cô lời cảm ơn sâu sắc!”

Tần Phương cười nhẹ: “Viện trưởng Tạ, cô không phải khách sáo như vậy đâu, quyên góp cho giáo dục vốn là việc mà một doanh nghiệp có lương tâm nên làm, chưa kể là tôi đang đầu tư cho một trường học có tiềm năng như quý trường. Mà nói thật, đây cũng liên quan tới sở thích của tôi. Từ nhỏ, tôi đã rất thích âm nhạc. Hôm trước, khi xem buổi thi chung kết xong tôi đã rất xúc động, lập tức gọi điện ngay cho các cổ đông quan trọng, họ cũng rất tán thành kế hoạch này của tôi.”

“Cô Tần này!” Tạ Lam vội vã muốn bày tỏ ý định của mình, “Phòng hòa nhạc của học viện chúng tôi bây giờ là được sửa lại từ một kiến trúc cũ trước năm 1949, mấy năm trước cũng chỉ tu sửa đơn giản bên ngoài. Vừa rồi khi chúng ta nói sơ qua trong điện thoại, trong đầu tôi vụt ra hai ý tưởng. Hoặc là tu sửa lại phòng hòa nhạc, hoặc là thôi thì xây thêm hẳn một phòng hòa nhạc mới ở mảnh đất trống phía Đông của trường, không biết cô thấy phương án nào hơn?”

“Tôi thế nào cũng được, chuyện này nhà trường cứ tự quyết định, tôi chỉ chi tiền thôi, những việc còn lại phiền viện trưởng Tạ phải vất vả một chút.”

Sự khách sáo của vị doanh nhân khiến Tạ Lam không biết phải nói gì cho phải. Bà nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra, làm theo phương án nào còn phải xem bên phía quý doanh nghiệp đầu tư được bao nhiêu, chúng tôi sẽ căn cứ trên số tiền đó để lên phương án.”

“Năm triệu.” Tần Phương nhẹ nhàng nói.

“Năm triệu...” Con số này hiển nhiên sẽ khiến người nghe bất ngờ! Tạ Lam không kịp che giấu sự kinh ngạc, tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt bà. Vương Nguyệt đang bê trà vào cho khách, nghe thấy cũng suýt chút nữa đánh rơi tách trà xuống đất.

“Năm triệu.” Tần Phương nhắc lại lần nữa, “Hôm qua chúng tôi đã họp hội đồng quản trị, cảm thấy nhạc viện Tân Giang là trường hàng đầu về âm nhạc, cũng nên có một phòng hòa nhạc cho xứng tầm. Khoản tiền này cũng chưa chắc đã đủ, phần còn lại nhờ viện trưởng Tạ và mọi người cùng nghĩ cách.”

“Được, được.” Tạ Lam vội vã trả lời, cảm thấy hôm nay cái miệng của mình không nghe lời chút nào. Bà thầm tự trách mình đã làm mất chút uy nghiêm của một vị viện trưởng.

Tạ Lam uống ngụm trà, sau đó vừa nói như đang bàn bạc với Tần Phương, lại giống như đang tự nhủ với mình: “Nếu như phía cô có thể đầu tư năm triệu, trường chúng tôi góp thêm một chút thì có thể xây một phòng hòa nhạc hiện đại mới ở khu đất trống phía Đông, phòng hòa nhạc cũ cũng có thể giữ lại. Dù sao đó cũng là một tòa kiến trúc cũ rất có giá trị, có thể cải tạo lại để sử dụng vào việc khác.”

“Nhưng chúng tôi cũng có một yêu cầu.” Tần Phương nói.

“Cô cứ nói.” Tạ Lam dứt khoát. Xem ra chỉ cần Tần Phương không đòi giết người của nhạc viện thì chuyện gì bà cũng có thể đồng ý.

“Chúng tôi muốn đặt tên cho phòng hòa nhạc này là ‘Phòng hòa nhạc Vũ Lâu’.”

“Phòng hòa nhạc Vũ Lâu?” Tạ Lam và Vương Nguyệt đều hết sức bất ngờ.

Tần Phương phá tan sự im lặng: “Đúng thế, chúng tôi kiến nghị đặt tên là ‘Phòng hòa nhạc Vũ Lâu’. Sở dĩ chúng tôi quyết định chi khoản tiền này, phần lớn là từ sự công nhận và đánh giá cao tài năng của thầy Chu Vũ Lâu. Thầy ấy có nhiều thành tích xuất sắc như vậy, học sinh em nào cũng là trụ cột, bản thân thầy Chu lại là giáo sư trẻ nhất Tân Giang, tôi nghĩ thầy ấy hoàn toàn đủ tư cách để đại diện cho trình độ cao nhất ở đây. Tôi nghĩ là viện trưởng Tạ cũng sẽ hiểu chúng tôi đã chi tiền thì nhất định phải chi vào chỗ có giá trị nhất, đây cũng là ý của toàn thể hội đồng quản trị bên chúng tôi.”

“Phòng hòa nhạc Vũ Lâu...” Tạ Lam nhắc lại cái tên giống như một giấc mơ. Trên thực tế, từ bất kỳ khía cạnh nào, đề nghị của Tần Phương cũng khiến bà thấy rất vui mới phải, nhưng không hiểu tại sao, bà không thể nào vui được.

Khu Nam Liễu thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Đường Tú Phủ Tây vẫn còn, nhưng nhà số 3 ngõ 7 thì đã bị xóa sổ từ lâu. Tất cả các ngõ đều không còn, toàn bộ khu đường Tú Phủ Tây giống như một công trường lớn, những tòa cao tầng mới mọc lên như nấm, có một số tòa nhà đã xây dựng xong, một số vẫn còn đang dang dở. Ngày xưa, khu này chỉ là khu nhà tạm bợ, ba năm trước bắt đầu giải tỏa, phần đa người dân sinh sống ở đây trước kia không biết giờ đi đâu, phải chờ đến sang năm khi hoàn tất xây dựng thì mới quay trở lại. Cũng có một số cụ cao tuổi nhớ về chốn cũ, chọn hôm thời tiết đẹp quay lại đây đứng trước những tòa nhà cao tầng nói chuyện và bàn luận về quang cảnh nhà mới của mình trong tương lai. Chu Vũ Lâu đã đi hỏi từng người từng người một, kiên trì đưa chứng minh thư ra cho từng người họ xem và hỏi có ai biết “Tiêu Hải Bằng” không, nhưng không ai quen cô ta cả. Họ nói với Chu Vũ Lâu, ngày xưa chỗ này có tới tận mấy chục ngõ, biển người mênh mông, để tìm một người đâu có dễ. Đang lúc Chu Vũ Lâu đã gần như tuyệt vọng thì đột nhiên sự việc có một bước ngoặt mới. Trong đám đông có một ông cụ cằm lún phún râu quay đầu lại.

“Tiêu Hải Bằng? Ai tìm Tiêu Hải Bằng đấy?”

“Là cháu ạ!” Chu Vũ Lâu nói lớn.

“Cậu có chuyện gì không?”

“Cháu là bạn cô ấy, bác biết cô ấy ạ?”

“Biết chứ, Tiểu Bằng, thằng nhóc con nhà ông Tiêu, từ nhỏ tôi đã chơi đùa với nó.”

“Ơ... Không phải ạ, Tiêu Hải Bằng cháu tìm là nữ ạ.”

“Đúng là nữ.” Ông cụ gật gật đầu, “Nhưng nhà họ đặt cho cái tên nam tính, mà tính cách nó cũng giống như thằng con trai vậy, từ nhỏ đã rất nghịch, chả ai quản nổi nó cả, hà hà, nhưng mà nó lại nghe lời tôi nhất.”

“Người cụ nói có phải là người này không ạ?” Chu Vũ Lâu đưa tờ chứng minh thư photo ra.

“Đúng, không sai, là con bé đó! Con gái nhà ông Tiêu ở ngõ 7.”

“May quá! Giờ cháu đi đâu để tìm cô ấy được ạ? Bác có thể dẫn đường cho cháu được không?”

“Nó á? Chết rồi, chết hai năm trước!” Ông cụ lộ vẻ thương tiếc.

Ông lão chờ ở phòng tiếp dân của Sở cảnh sát một hồi lâu thì nhìn thấy một cảnh sát cao to bước vào.

“Chào ông, ông đến để cung cấp thông tin vụ án ạ?” Hàn Kiện hỏi.

“Đúng thế, tôi nghĩ, tôi đã nhìn thấy con gái của người phụ nữ đó.”

“Là người trong ảnh ạ?”

Ông lão gật đầu.

“Ông ngồi đi ạ, từ từ rồi nói.” Hàn Kiện đóng cửa phòng tiếp dân, khi quay đầu lại thấy mặt ông cụ đỏ ửng.

“Cô gái đó đã từng tới nhà tôi.” Ông lão im lặng một lúc, “Đồng chí cảnh sát này, anh đừng có cười tôi, chuyện đó cũng không hay ho gì, tôi phải quyết tâm lắm mới vào đây đấy. Ban đầu tôi cứ do dự mãi, cứ muốn bỏ đi, thực tình là quá xấu hổ! Nhưng tôi là một giáo viên đại học, cũng nên có chút lương tri và lòng dũng cảm tối thiểu, hi vọng là những điều tôi nói có thể giúp ích đôi chút cho các anh phá án, nếu đúng như vậy thì có bóc vết thương của mình, thì tôi cũng chịu. Nhưng... mong các anh giữ bí mật giúp tôi, được chứ?” Ánh mắt ông lão đầy sự thành khẩn, không biết là ông cụ sẽ nói gì, nhưng Hàn Kiện đã rất cảm động với lời mở đầu của ông cụ rồi. Anh nói một cách chắc chắn: “Ông cứ yên tâm, chúng cháu sẽ giữ bí mật cho ông, ông cứ nói hết tất cả những gì mình biết cho bọn cháu.”

“Được.” Ông lão nhìn Hàn Kiện, ánh mắt hết sức phức tạp.

“Khoảng gần hai tháng trước, bà nhà tôi và con gái đi Nhật Bản du lịch, ở nhà chỉ còn lại mình tôi. Có một buổi tối, tôi ngồi một mình buồn quá nên mới lên mạng. Trước đó, tôi có nhờ con gái mở cho tôi một tài khoản QQ. Lúc đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu xem bọn trẻ bây giờ thường làm những gì, ở trường tôi cũng dạy nhiều sinh viên trẻ, tôi không muốn mình bị lạc hậu. Nhưng đêm hôm đó, tôi vừa mở QQ ra thì có một cô gái chủ động chào tôi, sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau. Một lúc sau, cô gái đó nói thời gian vẫn còn sớm hẹn tôi gặp mặt nói chuyện.” Ông cụ thở dài, mặt toát mồ hôi, đầy vẻ xấu hổ, “Lúc đó tôi như bị mấy lời ngọt ngào của cô gái làm cho mơ hồ. Cô ấy nói thích nhất những người bác học uyên thâm như tôi, muốn trở thành... bạn vong niên với tôi. Thế nên, tôi mới... để cô ấy tới nhà tôi. Chuyện tiếp theo thế nào không nói chắc các anh cũng đoán được. Cô gái đó đến nhà tôi, cô ấy rất xinh đẹp, còn chủ động thân mật với tôi...” Ông khổ sở cúi đầu. Lúc ngẩng lên thì cũng lấy lại được đôi phần can đảm, “Đúng lúc đó thì có người gõ cửa, tiếng gõ rất to. Lúc đó đã rất muộn, tôi sợ ảnh hưởng tới hàng xóm nên vội vàng ra mở cửa. Một cậu thanh niên đột nhiên xông thẳng vào nhà tôi, khăng khăng nói cô gái đó là vợ chưa cưới của cậu ta, bắt tôi phải chi tiền cho cậu ta, nếu không sẽ khiến tôi thân bại danh liệt! Lúc đó tôi biết mình đã bị lừa, tôi có chút tức giận. Tôi vốn bị bệnh tim, mắt bỗng tối sầm rồi không biết gì nữa. Tới khi tôi tỉnh lại thì thấy cậu thanh niên đó đang ấn huyệt nhân trung cho tôi, cậu ta còn cho tôi uống thuốc trợ tim. Thực tình tôi rất cảm ơn họ, tuy họ là dân lừa đảo, nhưng vẫn chưa mất hết lương tâm, không bỏ mặc tôi. Tôi nói với họ tiền trong tủ quần áo, họ cứ lấy đi, nhưng họ không lấy rồi bỏ đi mất.” Cuối cùng ông lão thở dài nhẹ nhõm, “Sự việc là như vậy.”

Một lúc sau, Hàn Kiện nói: “Cảm ơn cụ đã cung cấp thông tin, sự dũng cảm của cụ khiến cháu hết sức khâm phục, cụ có chắc cô gái đó chính là cô trong bức ảnh ngoài kia không?”

“Tôi chắc chắn, đúng là cô ấy.”

“Cậu thanh niên đi cùng cô ấy trông như thế nào ạ?”

“Người cao to, chắc phải đến hơn mét tám, tuổi cũng còn trẻ, khoảng hơn hai chục thôi, là một cậu thanh niên rất đẹp trai.”

Hàn Kiện đưa ảnh Triệu Đạc ra: “Có phải cậu ấy không ạ?”

Ông lão nhìn tấm hình: “Không sai, lúc đó cậu ta trông dữ dằn hơn trong ảnh nhiều.”

“Số QQ của cô gái đó là bao nhiêu ạ?”

“Tôi vẫn lưu trong máy, để tôi về nhà kiểm tra rồi sẽ báo lại cho các anh.”

“Vậy mai phiền cụ lại đến đây một chuyến, báo cho bọn cháu số QQ của cô gái đó, bọn cháu cố gắng không tới nhà làm phiền cụ.” Viên cảnh sát ghi lại địa chỉ và số liên lạc của ông thầy giáo già rồi dõi mắt theo tiễn ông về. Anh nghĩ bụng, đáp án cho chiếc máy tính mất tích của Triệu Đạc, có thể sắp sáng tỏ rồi.

Hàn Kiện biết rằng, nạn nhân của những vụ “bẫy tiên” không phải ai cũng yếu đuối nhút nhát như ông cụ. Có thể đêm hôm đó, một người đàn ông khỏe mạnh đủ để giết hai người họ đã bị họ cho vào tròng lừa về nhà. Đương nhiên, thông thường những chuyện như thế này thường không xảy ra ở nhà, nhưng nếu vì một lý do đặc biệt nào đó thì cũng khó nói trước được. Bạch Tiểu Khê chết trong tình trạng lõa thể, còn máy quay chẳng phải cũng đã mất tích rồi sao? Nhưng không may cho họ là họ đã thất bại, người đàn ông đó phát hiện ra âm mưu của họ, sau đó là một trận quyết đấu, người đàn ông đó đã giết chết họ. Người đàn ông xử lý hiện trường, bỏ máy quay và máy tính vào túi da – chính là chiếc túi mà ông cụ nuôi mèo đã trông thấy.

Một cảnh sát xuất sắc nhất định sẽ có trực giác rất nhạy bén. Trực giác của Hàn Kiện đúng là rất nhạy bén, chỉ có điều còn thiếu một khuôn mặt nữa mà thôi.

Chết rồi?

Chu Vũ Lâu càng nghĩ càng thấy mơ hồ.

Ông cụ đó nói với anh, “cô gái nhà ông Tiêu” đã chết cách đây hai năm do mắc bệnh ung thư. Nhưng Chu Vũ Lâu hiểu rằng, chứng minh thư của người chết thì phải giao nộp lại, nếu Tiêu Hải Bằng hai năm trước đã chết rồi thì tại sao một tuần trước chứng minh thư của cô ta vẫn được sử dụng để mở tài khoản? Hơn nữa, lại còn là “đích thân” cô ta tới ngân hàng làm thủ tục.

Nếu có thể liên lạc với người nhà Tiêu Hải Bằng thì may ra có thể giải thích được mớ câu hỏi đó. Nhưng ông cụ nói, sau khi khu này giải tỏa, gia đình họ không còn liên hệ với ai, đến tin cô ấy chết cũng là ông tình cờ nghe lại được từ một người hàng xóm. Trước khi đi, Chu Vũ Lâu hỏi thêm ông lão một vấn đề quan trọng: “Ông có nghe nói Tiêu Hải Bằng có quen ai ở nhạc viện Tân Giang không ạ?”

Ông cụ hỏi lại anh: “Nhạc viện? Con bé đó còn chưa tốt nghiệp trung học làm sao mà có quan hệ với bên nhạc viện được chứ?”