← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Cuối cùng Chu Vũ Lâu cũng hiểu được câu “tôi đang tính tiêu một khoản tiền lớn chỗ thầy đấy” mà Tần Phương nói. Đó là vào buổi chiều hôm thứ Tư. Trong buổi họp toàn trường chiều hôm đó, Tạ Lam đã thông báo trước toàn thể giáo viên về kế hoạch xây “phòng hòa nhạc Vũ Lâu”. Lúc đó toàn trường bỗng chốc như bùng nổ, những ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có đổ dồn lên Chu Vũ Lâu.

Thật lòng mà nói, lúc đó anh cũng rất xúc động.

Anh không biết vì sao Tạ Lam chưa nói gì với anh mà đã công bố trước toàn trường một sự việc lớn đến như vậy. Nhưng lúc đó, trong đầu anh hiện lên hình ảnh biết bao nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc, cái tên của họ đều gắn liền với những phòng hòa nhạc nổi tiếng trên thế giới. Giờ đây, ở Tân Giang, chính tại nhạc viện Tân Giang này, sẽ sắp có một phòng hòa nhạc mang tên Vũ Lâu, điều đó thực sự khiến anh rất phấn khích. Nhưng sự phấn khích của anh chỉ duy trì được một lúc. Dù sao anh cũng là người rất lí trí, anh biết rằng, không thể nào có một phòng hòa nhạc mang tên “phòng hòa nhạc Vũ Lâu” như vậy được đó chẳng qua chỉ là ý tưởng hoang đường của người phụ nữ lắm tiền kia mà thôi. Sao vô duyên vô cớ cô ta lại tốt với mình như vậy? Nghĩ đến đây anh bất giác rùng mình, bởi tất cả những người phụ nữ “tốt” với anh đều đã đi sang thế giới bên kia rồi.

Khi cuộc họp kết thúc, Chu Vũ Lâu bỏ qua ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới văn phòng Hoàng Đại Sinh. Trong cuộc họp, anh không nhìn thấy cậu ấy, khi hỏi người của tạp chí Học viện mới biết cậu ấy đã tới Sở cảnh sát. Phía cảnh sát gọi điện tới trường cho Tạ Lam, hi vọng nhà trường có thể cử đại diện tới phối hợp cùng cảnh sát để làm công tác tư tưởng cho mẹ Bạch Tiểu Khê, gần đây bà ấy đã sắp trở thành chủ đề bàn tán sau mỗi bữa cơm của người dân Tân Giang, việc này gây ảnh hưởng không hề tốt. Tạ Lam đã cử Hoàng Đại Sinh đi.

Vốn dĩ, Chu Vũ Lâu tới tìm Hoàng Đại Sinh chủ yếu là để dò hỏi thông tin về “vụ quả táo” nhưng không ngờ lại có thêm thu hoạch lớn.

Khi anh tới văn phòng làm việc của Hoàng Đại Sinh thì cậu ấy vừa về tới. Sau khi hỏi han vài câu, Chu Vũ Lâu nhanh chóng đi vào chủ đề chính, anh nhờ Hoàng Đại Sinh nhớ lại xem hôm nọ ở nhà anh ai đã vắng mặt ở phòng khách. Nhưng câu trả lời của Hoàng Đại Sinh càng làm anh thất vọng hơn, trí nhớ của cậu ta còn tệ hơn cả vợ, không những chả thu được kế hoạch gì mà còn bị cậu ta quay cho một chặp: “Có phải cậu mất đồ gì không? Tưởng Đan có biết không? Có cần phải báo cảnh sát không?...” Chu Vũ Lâu ấp úng hồi lâu mới che đậy được, sau đó vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

“Đại Sinh này, hôm nay tới Sở cảnh sát có thuận lợi không? Mẹ Bạch Tiểu Khê chịu ra về rồi chứ?”

“Chưa.” Hoàng Đại Sinh lắc đầu bất lực, “Tôi – Hàn Kiện, nhân viên phòng tuyên truyền bên Sở cảnh sát khuyên nhủ một hồi lâu mà không có chút tác dụng nào. Xem ra trừ khi bắt được hung thủ, nếu không chắc bà ấy sẽ ngồi mãi ở đó.”

“Một trăm năm không bắt được thì ngồi đó một trăm năm chắc?”

“Khả năng thế.”

“Bà ấy ở đâu?”

“Ở nhà nghỉ, loại rẻ tiền nhất.”

“Kiên trì thật.” Vốn dĩ nói xong câu này thì Chu Vũ Lâu định ra về, nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Đại Sinh đã lôi anh ở lại.

“Ờ mà thật, bà ấy kiên trì vậy nên cũng có được một phần thưởng lớn.”

“Phần thưởng gì?”

“Cái chết của Bạch Tiểu Khê có thể liên quan tới tội phạm trên mạng.”

“Tội phạm... cái gì cơ?”

“Là tội phạm trên mạng ấy, đừng bảo cậu chưa nghe nói bao giờ nhé?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến tội phạm trên mạng?” Anh có cảm giác như tai ù đi. Hoàng Đại Sinh giải thích: “Chiều ngày hôm trước có một người tới cung cấp thông tin cho Hàn Kiện, người đó từng là nạn nhân trên mạng của Bạch Tiểu Khê.”

“Bạch Tiểu Khê... Tội phạm trên mạng?”

“Đúng thế, Bạch Tiểu Khê và bạn trai, tức là em trai Triệu Mộng Đông ấy, hai người đó ‘bẫy tiên’. Thủ thuật lừa đảo của họ là tìm những con mồi trên mạng rồi hẹn gặp mặt, sau đó một người dùng sắc đẹp để dụ dỗ, một người dùng bạo lực để uy hiếp. Những vụ lừa đảo như thế này bây giờ rất phổ biến.”

“Cô gái đó trông hiền lành lương thiện vậy sao lại làm chuyện này được chứ?” Anh lờ mờ như lại trông thấy chiếc máy quay.

“Hàn Kiện cũng rất bất ngờ, nhưng chuyện này bây giờ có vẻ là chính xác. Người cung cấp thông tin đồng thời chỉ ra được Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc, khẳng định đúng là họ.”

“Nhưng kể cả Bạch Tiểu Khê từng là đối tượng ‘bẫy tiên’ thì liên quan gì đến cái chết của cô ấy?”

“Cậu thử nghĩ xem, làm sao mà họ có thể chỉ làm một vụ duy nhất được? Không chừng họ bị một nạn nhân ‘bẫy tiên’ nào đó trả thù cho đến chết thì sao. Nhưng theo tình hình hiện nay thì, khả năng... họ đang thực hiện kế hoạch lừa đảo thì bị giết sẽ cao hơn.”

Chu Vũ Lâu ngồi xuống ghế.

“Sao có thể như vậy được? Có ai lại làm chuyện đó ở nhà mình, như vậy chẳng khác nào dẫn sói vào nhà?”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, ở nhà cũng có cái lợi của ở nhà.”

“Lợi gì?”

“Quay trộm.”

Trong cơn hoảng hốt, Chu Vũ Lâu như thấy có ai chĩa súng vào mình.

Hoàng Đại Sinh vẫn đang nhẫn nại giải thích cho anh: “Cậu nghĩ xem ở trong nhà mình, có thể bí mật đặt máy quay. Nếu như họ muốn tống tiền một người có danh tiếng thì chả phải sẽ phát tài sao? Căn phòng đó họ cũng chỉ đi thuê, xong việc cuốn gói đi chỗ khác thì chả phải là thành công mỹ mãn rồi sao. Trước đó Hàn Kiện có điều tra một người bạn của Triệu Đạc, thấy nói cậu ta có một chiếc máy quay, nhưng Hàn Kiện không tìm thấy ở hiện trường.”

Chu Vũ Lâu nhớ lại mảnh vỡ đó, trên mảnh vỡ có một cái đầu xinh đẹp. Anh hỏi Hoàng Đại Sinh: “Cứ cho là cậu phân tích đều đúng đi, nhưng chỉ dựa vào mỗi thông tin đó thì làm sao mà phá án?”

“Không chỉ có mỗi một thông tin đâu! Người đến báo tin còn cung cấp cho Hàn Kiện số QQ của Bạch Tiểu Khê, họ đang tìm cách để mở QQ của cô ấy. Chỉ cần đăng nhập được thì sẽ biết được cô ấy từng nói chuyện với ai, cái danh sách đó gọi là ‘cái gì của tôi’ ấy nhỉ?”

“Bạn tốt của tôi.”

“Đúng, theo địa chỉ IP của ‘bạn tốt của tôi’ sẽ tìm ra được những người đó. Nếu hung thủ là một trong số đó thì chẳng phải sẽ bắt được hắn ta sao?”

“Thật ngây thơ!” Chu Vũ Lâu cười khẩy vẻ coi thường, “Nếu theo cậu nói, Bạch Tiểu Khê là tội phạm trên mạng đã gây án nhiều lần, thì cô ta không thể chỉ có một tài khoản QQ được, chắc chắn ‘đánh xong một trận sẽ thay đổi địa điểm’, số QQ mà Hàn Kiện đăng nhập chưa hẳn đã có hung thủ trong đó.”

“Nhưng cũng có thể sẽ có hung thủ! Việc điều tra án vốn là việc tìm ra 100% sự thật trong 1% cơ hội mà.”

“Việc gì mà phải tốn công tốn sức như vậy? Cứ mở máy tính Bạch Tiểu Khê ra mà kiểm tra nhật ký chat là được chứ gì?”

“Nhưng máy tính đã bị hung thủ cầm đi, cũng chính vì điểm này mà Hàn Kiện càng chắc chắn hơn về manh mối này.”

Chu Vũ Lâu ủ rũ nói: “Đúng là chuyện gì cũng có, Bạch Tiểu Khê chết đã lâu như vậy mà giờ mới có người đến cung cấp manh mối.”

“Người đó vốn không muốn đến đâu, nhưng vì thấy ảnh của Bạch Tiểu Khê trước Sở cảnh sát, biết cô ấy đã chết, mới nghĩ là chút manh mối đó có thể giúp cho cảnh sát phá án nên mới tới tìm Hàn Kiện.”

“Dũng cảm thật!” Anh lẩm bẩm.

“Đúng thế.”

“Ôi dào...” Chu Vũ Lâu cố gắng để giọng của mình trở nên bình thường, “Cái người đến cung cấp thông tin đó có nói khi chat trên mạng Bạch Tiểu Khê dùng tên gì không?”

“Có, hình như là Hải... Hải gì ấy nhỉ?”

“Hải Nhu!” Suýt chút nữa thì anh đã buột miệng nói ra.

Đây là lần thứ hai Phùng Thái đến chỗ này. Lần thứ nhất là buổi tối mấy ngày trước, anh đi theo hai cậu thanh niên đó như một bóng ma, cuối cùng phát hiện ra chỗ này. Lúc đó anh đã có linh cảm mình sẽ còn tiếp tục đến đây, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Trời vẫn chưa tối hẳn, Phùng Thái vẫn nhìn tương đối rõ bậc thang dưới chân mình. Anh không biết trong căn phòng đó giờ này có người hay không, nhưng anh buộc phải đến đây. Cần phải nhanh chóng hành động trước khi lòng quyết tâm của anh tụt xuống. Anh cho phép mình phạm sai lầm do bốc đồng nhưng nhất quyết không cho phép mình nhường cơ hội lại cho sự chùn bước.

Phùng Thái gõ cửa mấy lần nhưng không thấy ai trả lời, anh gõ mạnh hơn mấy cái nữa, cuối cùng một giọng nói uể oải vọng ra từ bên trong: “Đến rồi đây...”

Cửa mở, Đào Tử cởi trần, đứng bên trong dụi dụi cặp mắt lim dim.

“Sao lại là anh?” Vừa nhìn thấy Phùng Thái, Đào Tử lập tức tỉnh hẳn, lo sợ nhìn xung quanh.

“Không cần phải sợ, chỉ có mình tôi.”

“Anh định làm gì?” Khuôn mặt Đào Tử lộ rõ vẻ hung dữ.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Chúng ta chẳng có gì để nói cả.” Đào Tử định đóng cửa, cánh tay Phùng Thái giống như gọng kìm giữ chặt cửa lại.

“Anh làm gì thế?”

“Để tôi vào, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nói ở đây đi.”

“Cậu sợ à?” Phùng Thái cười cười, “Hay bên trong có người nên không tiện?”

“Không liên quan gì tới anh, anh nói xong rồi chứ?” Đào Tử lại định đóng cửa nhưng tay cậu đã bị Phùng Thái giữ chặt. Động tác của Phùng Thái rất nhanh, Đào Tử bất giác rùng mình. Phùng Thái nhìn cậu thanh niên trước mặt mình, cậu ta vẫn để đầu đinh, vẻ mặt hung dữ, nhưng không còn cường tráng như lần đầu gặp mặt nữa. Cái đầu khổng lồ của cậu ta dường như cũng nhỏ đi một phần.

“Đừng như vậy chứ.” Phùng Thái nói, “Sao lại để người mang tiền đến cho cậu đứng ở ngoài như vậy? Gần đây cậu tiêu tiền hơi nhiều đấy, có thể tôi sẽ giúp được cậu.”

Câu nói này cuối cùng cũng có tác dụng. Đào Tử nhìn anh một lúc rồi tránh người để anh vào trong.

Trong phòng hơi lạnh, còn có mùi gì đó khá lạ. Phùng Thái dụi mũi, ngồi xuống chiếc sofa bẩn thỉu. Anh chưa vội nói ngay mà quan sát căn phòng tồi tàn và lộn xộn một hồi, chờ Đào Tử lên tiếng giục rồi mới bắt đầu nói.

“Có một vụ giao dịch mười vạn, cậu có làm không?”

Phùng Thái tự thấy mình có cách để đối phó với bọn côn đồ tép riu này, đối với bọn này không cần phải đi đường vòng mà cứ vào thẳng vấn đề. Quả nhiên, anh thấy Đào Tử kinh ngạc tới mức quên cả hỏi anh đó là vụ làm ăn gì, đứng im một chỗ như cục thịt đông nhìn anh.

“Đừng có trợn đôi mắt híp của cậu lên thế, nó cũng chỉ có từng đó thôi.”

Đào Tử không thèm để ý lời cười nhạo của Phùng Thái, quờ quạng vớ đại chiếc áo khoác lên người, đợi Phùng Thái nói tiếp.

Phùng Thái nhắc cậu ta: “Nhưng khoản tiền này không dễ kiếm đâu, cậu phải nghĩ cho kỹ.”

“Việc gì?”

“Giết một người.”

Chiếc áo mà Đào Tử vừa khoác lên người bỗng tuột xuống.

Phùng Thái nói: “Tôi biết cậu sẽ căng thẳng, nhưng cũng bình thường thôi, tôi có thể hiểu. Nên cậu có thể từ chối. Nếu bây giờ cậu nói không làm được tôi lập tức đi ngay, coi như tôi chưa từng tới đây.”

“Giết ai?” Im lặng hồi lâu Đào Tử mới hỏi lại.

“Lúc này chưa thể nói với cậu mà phải trả lời tôi, cậu có làm hay không.”

“Anh phải nói với tôi là giết ai trước! Nếu anh kêu tôi đi giết chủ tịch thành phố Tân Giang thì cho tôi một triệu tôi cũng không làm.”

“Vậy có nghĩa là không phải cậu không thể giết người mà phải xem người đó là ai, đúng thế chứ?”

Im lặng.

“Đúng không?”

“Đúng.” Đào Tử nói nhỏ.

“Được rồi, tôi sẽ nói với cậu. Người này tuy không phải là người dân bình thường nhưng cũng không phải là nhân vật gì quá nổi tiếng. Nếu cậu nhận làm, cậu sẽ thấy có rất nhiều cơ hội để ra tay, hơn nữa chỉ cần cậu không để lộ thân phận của mình thì sẽ không ai nghi ngờ tới cậu, hiểu chưa?”

“Rốt cuộc là người nào?”

“Cậu phải trả lời tôi trước là cậu có làm không?”

“Tôi...” Đào Tử phấn khích thở gấp, tiếp đó nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Mười vạn.”

Im lặng.

“Có... có mạo hiểm không?”

“Ha ha ha...” Phùng Thái cười lớn, “Đương nhiên là có mạo hiểm rồi! Giết người cơ mà, cậu giết một con chó mà bị chủ nhân của nó phát hiện ra còn phải lên tòa nữa là một mạng người chết trong tay cậu, không mạo hiểm thì mất gì tôi đưa cho cậu mười vạn.”

“Anh... Sao anh không tự đi mà làm?”

“Tôi không có thời gian. Làm chuyện này cần phải hết sức chuyên chú, cần tìm cơ hội, đúng thời cơ thì mới tránh được phiền phức, mà tôi thì có quá nhiều việc.”

“Là... mười vạn hả?” Đào Tử nhắc lại lần nữa con số.

“Đúng, mười vạn. Nếu cậu nhận lời, hôm nay tôi có thể trả trước cho cậu hai vạn, coi như là tiền đặt cọc, tôi mang tiền sẵn đến đây rồi.”

Phùng Thái huơ huơ chiếc túi trên tay, “Cậu làm được chứ?”

Im lặng...

Im lặng...

“Thôi bỏ đi!” Phùng Thái đứng dậy.

“Được rồi, tôi làm.” Đào Tử nghiến răng nói. Gần đây, số dư trong tài khoản của cậu giảm mạnh, cậu hoàn toàn không thể chống lại nổi sự cám dỗ của mười vạn. Giờ cậu thà chịu chết chứ không thể rời xa cảm giác như lên tiên mỗi khi dùng thứ bột trắng đó, cũng không muốn nhanh như vậy đã phải nằm trên chiếc giường lạnh lẽo ở trại cai nghiện.

“Vậy là cậu đã đồng ý?” Phùng Thái lại ngồi xuống.

“Đúng. Giờ anh có thể nói đó là ai?”

“Tần Phương.” Phùng Thái khẽ giọng nói.

“Tần Phương?”

“Là một người phụ nữ.”

“Phụ nữ? Sao anh lại giết cô ấy?”

“Giờ chúng ta là đồng minh rồi chứ?”

Đào Tử gật đầu, thấy vậy Phùng Thái phẫn nộ kể:

“Cô ta phải chết! Con khốn nạn đó! Không hiểu cô ta chui ở đâu ra mà liên tiếp làm phiền tôi. Đầu tiên là đầu tư năm mươi vạn để thành lập ‘quỹ Vũ Lâu’, bây giờ còn chi mạnh tận năm triệu để xây cái ‘phòng hòa nhạc Vũ Lâu’ quỷ quái gì đó! Có ma mới biết Chu Vũ Lâu tại sao lại thu hút cô ta đến vậy. Sự nhẫn nhịn của tôi đã đến giới hạn, tôi buộc phải tiêu diệt cô ta, nếu không thế giới của tôi mãi mãi không bao giờ được thái bình!” Anh muốn kiểm soát tâm trạng của mình nhưng hơi thở vẫn trở nên gấp gáp.

Đào Tử bất ngờ đến sững người.

Năm mươi vạn... Năm triệu... Những con số lớn tới mức khiến cậu cảm thấy như mình vừa “làm một tép”. Cậu hỏi nhỏ: “Cô ta... sao lại lắm tiền vậy?”

“Đó là con đàn bà lắm tiền! Nghe nói làm chủ một công ty bất động sản và mấy tiệm vàng.” Phùng Thái đứng dậy, vẻ phẫn nộ khiến Đào Tử bất giác lùi về sau mấy bước, “Tôi không thể để con đàn bà đó tiếp tục hoành hành trên địa bàn của tôi, nếu cô ta không chết đi thì những ý tưởng chó má đó sẽ biến thành hiện thực, tuyệt đối không thể để những điều đó xảy ra!” Anh nhìn Đào Tử với vẻ hung dữ, từng bước tiến về phía cậu. Căn phòng vốn không to, rất nhanh Đào Tử không còn chỗ để lùi nữa, cậu dựa người vào cửa sổ, nhìn Phùng Thái cảnh giác. Phùng Thái từ từ tiến lại kề miệng bên tai Đào Tử: “Nếu cậu giết cô ta, tôi sẽ cho cậu mười vạn, cả hai ta đều được sống thoải mái!”

Căn phòng lại chìm trong im lặng, một lúc sau Đào Tử hỏi: “Cô ta có vệ sĩ không?”

Phùng Thái lắc đầu.

“Sao anh lại tìm tôi làm chuyện này? Tìm một tên... ‘sát thủ’ chuyên nghiệp có tốt hơn không?”

“Không được.” Phùng Thái lườm cậu một cái, “Tôi không muốn dính dáng đến những bọn như vậy, những người đó không thể tin được, bọn đó chuyện gì cũng dám làm. Không giống cậu, cậu là đồng minh tốt nhất. Hai chúng ta đúng là trời sinh một cặp, chúng ta đã có quá nhiều bí mật, mất gì mà không thêm một cái? Ngoài ra...” Anh nheo mắt nhìn Đào Tử, “Lần trước cậu đã lừa tôi, cậu nói mỗi lần gọi điện đều có ghi âm lại, nói láo! Làm gì có ghi âm? Cậu chẳng qua chỉ là một thằng côn đồ tép riu ngày ngày hút thuốc chờ chết, được ngày nào hay ngày đó, cậu làm sao mà nghĩ ra chiêu cao siêu như vậy được nhưng cậu đã lừa được tôi, nên bây giờ cậu phải bù lại. Cậu biết không? Nếu bây giờ tôi muốn cho cậu và thằng oắt khốn kiếp kia vào trại cai nghiện thì dễ như trở bàn tay.” Vẻ hoảng hốt thoáng qua trên khuôn mặt Đào Tử và điều này không tránh khỏi đôi mắt của Phùng Thái.

Giọng Phùng Thái trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt toát ra sự ấm áp: “Nhưng tôi sẽ không làm như vậy, lâu ngày rồi cậu sẽ thấy, tôi là một người rất độ lượng, tôi luôn cho người khác cơ hội để sửa sai. Bây giờ đã tới lúc cậu chuộc tội rồi, chuộc lại lỗi lầm vì lần trước cậu đã đe dọa tôi. Đương nhiên, cũng là để cậu có thể ở bên cạnh em heroin thân yêu lâu hơn chút nữa.”

“Anh muốn tôi... phải làm thế nào?”

“Biện pháp cậu tự nghĩ, tôi chỉ cần kết quả. Ngoài ra, tôi biết cậu là người thông minh, cho nên cậu sẽ không báo cảnh sát, có làm vậy cũng không tác dụng gì. Chuyện chúng ta nói ngày hôm nay tôi có thể dễ dàng chối cãi trước mặt cảnh sát, sẽ không ai tin cậu đâu, nhưng họ chắc chắn sẽ tin một vị trưởng khoa có tiếng tốt từ lâu, cậu thấy có đúng không?”

Mỗi câu đều đánh đúng tâm lí của Đào Tử.

Một lúc lâu sau, Đào Tử hỏi: “Tôi phải tìm cô ta ở đâu?”

“Mấy ngày nay cô ta sẽ thường xuyên đến nhạc viện để cùng viện trưởng bàn bạc về phương án xây cái phòng hòa nhạc chết tiệt kia. Cô ta đi một chiếc xe BMW màu đỏ, lần nào cũng chỉ đi một mình.”

“Biển số xe là bao nhiêu?”

Phùng Thái nói cho cậu ta, sau đó nhắc: “Nhớ đấy, tôi chỉ cho cậu một tuần, sau một tuần nữa nhà trường sẽ tổ chức buổi lễ để con chó cái đó vênh váo nhả tiền ra...” Anh dừng lời. Tạ Lam có lần nói với anh, tới lúc đó sẽ mời mười mấy đơn vị truyền thông tới phỏng vấn, chỉ cần nghĩ tới quang cảnh đó là anh thấy như có đầy giòi bọ đang bò trong huyết quản mình. Anh chờ cho lũ giòi bọ đó bỏ đi hết rồi mới nói tiếp: “Cho nên trong vòng một tuần cậu phải xử lí được cô ta! Nhớ kĩ, đừng có ra tay ở trong trường, phải tìm chỗ khác. Cô ta kinh doanh lâu năm như vậy, chắc chắn đã làm phật lòng không ít người, phải để phía cảnh sát nghĩ rằng do đám người đó làm, hiểu chưa?”

Đào Tử gật gật đầu.

“Nhất định không được để anh bạn nhỏ của cậu biết, nó sẽ làm hỏng chuyện.”

“Được, cái đó...” Đào Tử chỉ vào chiếc túi của Phùng Thái. Phùng Thái lấy trong túi ra hai cọc tiền một vạn vứt lên bàn, “Đây là hai vạn tiền cọc, đợi sau khi nhận được tin cô ta chết rồi thì tôi sẽ thanh toán nốt cho cậu tám vạn còn lại.”

“Làm sao tôi biết được đến lúc đó anh có...”

“Hừ!” Phùng Thái cười nhạt, “Yên tâm đi, không ai lại đi ăn quỵt chuyện này đâu. Hợp tác mà.” Anh vỗ vỗ vào cái vai trần của Đào Tử, “Điều quan trọng là phải tin tưởng lẫn nhau, cậu thấy đúng chứ?”

Phùng Thái ra tới cửa rồi còn quay đầu lại.

“Tôi chờ tin tốt lành của cậu, nhớ là, vẫn còn tám vạn nữa đang cố gắng bò sang túi của cậu.”

“Chờ chút.” Đào Tử gọi.

“Hối hận rồi hả?” Phùng Thái liếc xéo mắt nhìn cậu ta.

“Không, tôi có một câu hỏi.”

“Nói đi.”

“Anh căm hận Chu Vũ Lâu như vậy, sao không giết quách anh ta đi?”

“Chuyện đó không cần cậu phải quan tâm.”

Phùng Thái đi một mạch ra ngoài đóng cửa mà không quay đầu lại, để lại mình Đào Tử và hai cọc tiền nhìn nhau ngơ ngác.

Công tác điều tra của Hàn Kiện được Phòng Giám sát mạng hết sức hỗ trợ. Cuối cùng, Hàn Kiện đã đăng nhập được tài khoản QQ mang tên “Hải Nhu”.

Trong danh sách “bạn tốt của tôi” của Hải Nhu có tất cả mười sáu người, đều là những cái tên kỳ quái: Nam nhân hà, Nam thành thân sỹ, Giáo sư già, Bảy đồng hai, Loạn xì ngậu, Hương nồng xú thí, Cái bụng to, Cao to hung dữ, Tử thập bất hoặc, Đỗ tí cốc, Quán lam cao thủ, Quăng nhị đầu cơ, Suy nghĩ sâu sắc, Đến tuổi trung niên, Phong độ nhẹ nhàng, Kim thương bất đảo.

Theo thông tin đăng ký, họ đều là nam giới, địa chỉ cũng đều ở Tân Giang. Điều này càng chắc chắn hơn về những phán đoán của Hàn Kiện – Bạch Tiểu Khê đúng là tội phạm “bẫy tiên” trên mạng đã gây án nhiều lần.

Khi đăng nhập QQ, chỉ có “Quăng nhị đầu cơ” và “Nam nhân hà” là online, Phòng Giám sát mạng lập tức mở chế độ giám sát họ.

Không có “Dạ Lạc Mông Không”.

Đúng như Chu Vũ Lâu đã nói, Bạch Tiểu Khê không thể chỉ có một tài khoản QQ. Trên thực tế, để cho an toàn, cô thường xuyên thay đổi số QQ và nickname. Nhưng thật không may, số QQ mà Hàn Kiện có được chính là cái mà Bạch Tiểu Khê đã dùng để chat với Chu Vũ Lâu. Nhưng sở dĩ trong danh sách không có tên “Dạ Lạc Mông Không” là do trước khi Hàn Kiện đăng nhập tài khoản “Hải Nhu” thì Chu Vũ Lâu đã vào tài khoản của mình trước để chuyển tên “Hải Nhu” vào danh sách đen. Thao tác đó hết sức đơn giản, nhưng tác dụng tương đối lớn. Nó khiến cho “Dạ Lạc Mông Không” bị tự động xóa khỏi danh sách của “Hải Nhu”, không ai có thể nhìn thấy cái tên đó nữa, cứ giống như nó chưa từng tồn tại.