← Quay lại trang sách

Chương 12 ⚝ 1 ⚝

Một tuần trôi qua, Đào Tử đã nắm bắt được quy luật sinh hoạt của người phụ nữ đó.

Cô ta thường hơn 7 giờ tối mới đến, đỗ xe ở vị trí số ba phía bên trái cổng chính. Giờ đó, vị trí đỗ xe này thường là trống dường như nó được dành riêng cho cô ta vậy. Người phụ nữ đó trông rất tao nhã, động tác xuống xe không nhanh không chậm, đến đóng cửa xe cũng toát lên vẻ cao quý. Cô ta thường đi vài bước rồi mới bấm khóa xe, tự tin bước vào cánh cửa lộng lẫy tráng lệ đó. Cô ta sẽ ở trong đó hơn một giờ đồng hồ. 9 giờ sẽ bước ra, lần nào cũng y như vậy. Sau đó lại lái chiếc xe BMW đỏ của cô ta về nhà. Thời gian trên đường khoảng hai mươi phút, sau khi về đến nhà thì không ra ngoài nữa.

Không có ai đi cùng, lúc nào cũng đi một mình, đương nhiên, không tính khoảng thời gian cô ta ở trong khách sạn. Thời gian đó cô ta làm gì thì Đào Tử cũng không biết được. Vì lo bị camera ghi hình lại nên cậu ta không dám vào trong. Cậu đoán, cô ta không đi tìm trai bao thì cũng là đi xem biểu diễn ở hộp đêm. Hộp đêm ở đây rất nổi tiếng.

Khách sạn Tân Đại Lục.

Hôm nay, đúng 7 giờ tối thì Đào Tử có mặt, đợi ở bên ngoài bãi đỗ xe một lúc, cậu nhìn thấy chiếc BMW màu đỏ đi tới. Cậu nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay: Hôm nay sớm hơn hai phút.

Các bước còn lại đều như vậy, vẫn vị trí đỗ xe số ba, cô ta xuống xe, vẫn là một mình, khóa xe, đi vào khách sạn, gật đầu đáp lại khi nhân viên bảo vệ chào cô ta.

Đào Tử không vội vàng đi theo, cậu đã tính toán hết toàn bộ phương án, tất cả đều phải làm theo thời gian biểu. Bây giờ cậu còn hơn bốn mươi phút tự do, cậu quyết định đi ăn tối. Do phải chuẩn bị nhiều thứ rườm rà nên cả ngày nay cậu vẫn chưa ăn gì, cơn đói làm cho cậu thấy lạnh hơn, cơ thể bất giác run lên. Cậu phải ăn thật no mới được, có thế mới hoàn thành được cú ra đòn trí mạng kia.

Đào Tử đi bộ tới một quán cơm cách đó hai con ngõ, ăn một bữa cơm nóng hổi, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều. Từ quán cơm bước ra cậu thấy mình tràn đầy năng lượng, hộp dụng cụ trên tay cũng nhẹ đi phần nào. Cậu lại mất năm phút đi bộ về khách sạn Tân Đại Lục, nhìn đồng hồ, lúc đó là 8 giờ đúng.

Cậu chính thức bắt tay vào thực hiện kế hoạch.

Cậu tới bãi đỗ xe, không thèm đếm xỉa gì tới bảo vệ. Ở bãi đỗ xe có hai nhân viên quản lí, trong đó có một người đứng cách chiếc xe BMW đó không xa. Đào Tử chủ động tiến tới, chỉ vào chiếc xe của Tần Phương hỏi: “Xe của cô Tần là chiếc này phải không nhỉ?”

“Cô Tần?”

“Xe BMW màu đỏ, cô ấy nói ở vị trí số ba, biển số xe là AD26...” Đào Tử lôi trong túi áo ra một tờ giấy, đọc lại biển số xe ghi ở trên, sau đó tiến gần lại chiếc BMW, “Đúng là cái này rồi.”

“Sao thế?” Nhân viên quản lý nhìn cậu.

“Ôi...” Đào Tử thở dài, “Gọi điện thoại, bảo là phanh có vấn đề lập tức cho người tới, trước 9 giờ phải sửa xong.” Cậu đặt hộp dụng cụ xuống đất, than phiền với nhân viên quản lý, “Mấy người có tiền mẹ nó sướng thật! Mình thì ăn chơi phè phỡn không thiếu thứ gì, chỉ cần một cú điện thoại là có thể nửa đêm dựng người khác từ trong chăn dậy.”

Bộ mặt xúi quẩy của cậu khiến người quản lí bật cười, anh ta an ủi: “Bị dựng dạy cũng đáng, các cậu kiếm được nhiều tiền còn hơn chúng tôi suốt ngày chịu rét.”

“Sướng gì chứ, các anh ít ra còn được đứng đàng hoàng, bọn tôi hở cái là lại phải chui xuống gầm xe, suốt ngày người ngợm toàn dầu nhớt, không có cửa mà lấy vợ nữa.” Cậu ta vừa nói vừa mở hộp dụng cụ, lấy ra chiếc kích, rồi quay tay cầm.

“Ha ha, nghề nào cũng có cái khổ của nó, cái xe này bị sao vậy?” Nhân viên quản lý hỏi.

“Chắc là rò rỉ ống dẫn dầu phanh xe rồi.”

Khi kích xe lên được kha khá, Đào Tử lấy cờ lê và đèn soi gầm ô tô, đóng hộp dụng cụ lại rồi chui xuống gầm xe.

“Có dễ sửa không?”

“Không biết, xem thế nào đã!” Cậu lớn tiếng trả lời.

Nhân viên quản lí tỏ vẻ thông cảm rồi rời đi.

Đào Tử rất đắc ý, chỉ mấy câu ngắn gọn đã phá vỡ được sự đề phòng của nhân viên quản lí, thậm chí còn không chút nghi ngờ cậu. Đương nhiên, ngoài lời thoại và biểu diễn ra thì trang phục cũng đóng vai trò không nhỏ. Cậu mặc bộ bảo hộ lao động màu xanh bên trên có in dòng chữ “Sửa chữa ô tô BMW”.

Chui vào gầm xe, Đào Tử liền bật đèn soi lên.

Wao... Cậu thở một hơi thật dài, khó mà kìm nén được sự phấn khích trong ánh mắt. Cậu đã quá quen thuộc với những hình ảnh này. Bố mẹ cậu mở xưởng sửa chữa ô tô từ lâu, từ khi hiểu chuyện thì trước mắt cậu đã toàn những thứ như thế này: Những bộ quần áo bảo hộ lao động bẩn thỉu, những chiếc máy nâng gầm xe mạnh mẽ, những chai dầu máy chất đống, những dụng cụ sửa xe lớn nhỏ khác nhau và thế giới gầm xe kỳ diệu... Tuy kể từ khi mê mẩn thế giới thần tiên, cậu không còn động tới những thứ này nữa, nhưng chúng đã hòa vào huyết quản của cậu như những thứ dinh dưỡng nuôi cậu khôn lớn.

Cậu chấm dứt sự hưng phấn, bắt đầu làm việc chính. Cậu nhìn xung quanh vài lượt, vặn hai con ốc ra, lại lắp vào... Cảm thấy thời gian cũng gần tới, cậu lại mở hộp dụng cụ, cầm ra một quả bom.

Bom!

Bom chắc chắn là một sự nhạo báng đối với tất cả các đại gia trên thế giới, cho dù bạn cao to mạnh mẽ thế nào, chỉ cần một quả bom bé nhỏ nhắm vào bạn thôi, bạn sẽ chết không toàn thây. Giống như quả bom bây giờ Đào Tử đang cầm trên tay, không to, chỉ lớn hơn nắm đấm của cậu ta chút xíu, nhưng chỉ cần gắn nó vào gầm chiếc BMW, bật đồng hồ hẹn giờ lên thì nó sẽ bắt đầu làm việc. Mức sát thương của nó thế nào Đào Tử không dám chắc, nhưng để tiễn chủ nhân chiếc BMW này về Tây Thiên thì không thành vấn đề.

Quả bom nặng trình trịch, Đào Tử phải chi ba nghìn tệ qua tay rất nhiều người mới mua được, so với thù lao mười vạn thì cái giá này rất lời.

“Xin lỗi cô nhé, mong cô có thể thông cảm, tôi đang rất kẹt tiền.” Đào Tử lẩm bẩm trong lúc lắp quả bom vào xe, vừa buông tay ra xong thì cậu nghe thấy tiếng nói bên cạnh: “Là ống dẫn dầu phanh xe có vấn đề phải không?”

“Cốp” một tiếng, đầu Đào Tử va vào gầm xe! Cậu nghiêng đầu ra phía giọng nói, nhìn thấy nhân viên quản lí vừa rồi đang ngồi xổm nhìn vào bên trong.

“Á...” Đào Tử giơ tay ra xoa đầu, cánh tay đó vừa hay che luôn quả bom cậu mới lắp xong.

“Tôi làm cậu giật mình à?” Nhân viên quản lí có chút ngại ngùng.

“Không sao.”

“Hỏng có nặng không? Có sửa được không?”

“Là rò rỉ ống dẫn dầu phanh xe, tôi đang thay đây.”

Phía xa vọng lại tiếng còi xe, nhân viên quản lí vừa đứng dậy vừa nói: “Xin lỗi nha, không phải tôi có ý dọa cậu đâu.” Nói xong thì anh ta rời đi.

Cái tên chết tiệt! Đi đứng gì mà chả có chút tiếng động, Đào Tử chửi thầm trong bụng. Cậu nhìn đồng hồ, thời gian vừa khớp. Cậu để ngón tay cái vào nút hẹn giờ của quả bom, lại chờ khoảng mười mấy giây, khi đồng hồ điện tử trên tay cậu điểm đúng 8 giờ 10 phút thì bấm nút.

Thời gian hẹn giờ của quả bom là một tiếng, vậy có nghĩa là khi chiếc đồng hồ điện tử trên tay Đào Tử điểm đúng 9 giờ 10 phút thì quả bom sẽ phát nổ. Lúc đó Tần Phương đang trên đường về nhà, xe vừa vặn đi ngang qua con đường ven sông đào. Con đường đó to rộng, xe cộ qua lại ít, có lẽ sẽ không làm ai bị thương.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cậu ta giả vờ loay hoay sửa thêm chút nữa, sau cùng lôi một chiếc ống dẫn dầu phanh xe cũ từ trong hộp sửa chữa ra, rồi luồn khỏi gầm xe, hạ kích nâng xuống thu dọn đồ đạc, phủi đám bụi trên người rồi ra khỏi cổng. Đi ngang qua chỗ nhân viên quản lí, Đào Tử cười méo mó giơ chiếc ống dẫn dầu phanh cũ nát lên, nói với anh ta: “Hỏng đến thế này cơ mà, đúng là làm khó cho cô ấy thật.” Nhân viên quản lí mỉm cười với cậu ta, Đào Tử đàng hoàng đi ra khỏi bãi đỗ xe bằng cổng chính.

Cậu ta buộc phải làm vậy. Cậu đã từng tính đến việc lén lút chui vào bãi đỗ xe, nhân lúc không có người sẽ gắn quả bom vào phía bên dưới thanh bảo hộ là xong. Nhưng như vậy không được, cách đó rất nguy hiểm. Bãi đỗ xe có hai nhân viên quản lí, họ không dễ gì để cho một người lạ động vào xe trong bãi. Mà cho dù có qua mắt được họ thì còn một nhân viên bảo vệ nữa, người đó đứng trước cổng chính khách sạn, cách vị trí đỗ xe số ba rất gần, mọi chuyện khó mà qua được mắt anh ta. Thế nên Đào Tử nghĩ, nếu lén lút chui vào dễ gặp nguy hiểm thì chi bằng cứ đường đường chính chính mà vào. Quả nhiên đã thành công.

Sử dụng bom là ý tưởng hay nhất mà Đảo Tử có thể nghĩ ra. Tuy tướng mạo cậu ta khiến mọi người liên tưởng tới sự tàn bạo nhưng trên thực tế nếu phải đối diện cận chiến, tay dính đầy máu rồi một mạng người chết trước mặt mình thì cậu ta thực sự không làm nổi. Nói tới đây mới thấy, Hạ Sở Dung thực sự giỏi hơn rất nhiều.

Khi Đào Tử quay lại khách sạn Tân Đại Lục thì đã mặc lại quần áo của mình. Lúc đó là 8 giờ 50. Cậu nhìn thấy chiếc BMW vẫn đang đỗ ở đó, nhưng hai mươi phút sau thì nó sẽ ở trên trời.

Gió đã lạnh hơn, Đào Tử dựng cổ áo lên, đếm từng giây một. 9 giờ kém 1 phút, hai nhân viên quản lí khác tới bãi xe thay ca cho hai người cũ, đây là quy luật mà Đào Tử phát hiện ra qua một tuần theo dõi. Đúng 9 giờ tối thay ca nhân viên quản lí. Nhân viên tới thay ca tối bao giờ cũng đến sớm hơn một chút. Như vậy, lát nữa khi Tần Phương ra thì sẽ không nghe được câu nói thừa thãi đại loại như “Xe của cô đã sửa xong rồi đấy.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đào Tử lựa chọn chỗ này làm nơi ra tay. Kế hoạch của cậu hết sức cẩn thận, mỗi tiểu tiết đều được xem xét kĩ lưỡng, giống như một dụng cụ tinh vi, kín kẽ, không một chút lỗi. Chỉ có một khiếm khuyết nhỏ không khỏi khiến cậu phải thấy tiếc: đã 9 giờ đúng rồi mà Tần Phương vẫn chưa ra.

Điều này có chút bất thường.

Sau đó, khi đồng hồ điện tử của Đào Tử hiển thị 9 giờ 1 phút, Tần Phương vẫn chưa ra.

9 giờ 2 phút, vẫn chưa ra.

9 giờ 3 phút, vẫn chưa ra, Đào Tử có chút hoảng hốt.

9 giờ 4 phút, vẫn chưa thấy đâu.

Đào Tử rợn người!

Giờ đây, cách thời gian bom nổ chỉ còn năm phút! Nếu hôm nay người phụ nữ đó có việc gì đặc biệt thì... Đào Tử không dám nghĩ tiếp.

Đã 9 giờ 5 phút, vẫn chưa thấy đâu.

Đào Tử bắt đầu run rẩy, đôi mắt nhìn vào đồng hồ bắt đầu mờ đi... Sau đó, cuối cùng khi đồng hồ chỉ 9 giờ 5 phút 17 giây, Tần Phương cũng xuất hiện! Đào Tử đã hoa hết cả mắt, cậu cố hết sức nhìn, cuối cùng cũng chắc chắn đó là Tần Phương! Cô ta đã ra tới cửa khách sạn Tân Đại Lục!

“Mẹ nó sợ hết hồn!”

Cả người Đào Tử mềm nhũn, giống như chiếc dây chun bị kéo căng vừa được thả ra, vừa mệt vừa rất thoải mái, nhưng ngay lập tức, đôi mắt cậu trợn trừng lên! Cậu nhìn thấy phía sau Tần Phương còn một người nữa.

Là... ai?

Trời ơi, là Chu Vũ Lâu?

Đào Tử tròn mắt kinh ngạc... Tuy cậu chỉ gặp Chu Vũ Lâu hai lần, một lần ở đồn cảnh sát, một lần ở quán rượu nhỏ gần nhạc viện, nhưng khuôn mặt đó đủ để cậu có ấn tượng sâu sắc! Không sai, đúng là anh ta, Chu Vũ Lâu, sao anh ta lại ở đây? Ngày nào cũng chỉ một mình người phụ nữ kia đi ra thôi mà, sao hôm nay lại thêm cả anh ta?

Đào Tử nhìn thấy Tần Phương và Chu Vũ Lâu cùng đi xuống bậc thang, cùng đến vị trí đỗ xe số ba... Con tim Đào Tử gần như thót lên đến tận cổ! Anh ta, không phải anh ta... Tiếp đến, cậu biết được điều mình lo lắng sắp xảy ra, cậu nhìn thấy Chu Vũ Lâu và Tần Phương cùng đi đến bên chiếc xe, mở cửa, cùng bước vào trong chiếc BMW đó.

Đào Tử đờ đẫn người.

Tại sao lại là anh ta? Bất kì ai thay vào đó cũng được! Đây thực sự là một sự cố ngoài sức tưởng tượng!

Thời gian đang từng giây từng giây trôi qua, quả bom một lòng một dạ quyết tâm hoàn thành sứ mệnh của mình! Cảnh tượng trước mặt đứt quãng ùa vào mắt Đào Tử. Cậu nhìn thấy Tần Phương khởi động xe hướng ra phía cổng, dừng xe, trả tiền bãi, cậu vẫn đứng đực như trời trồng. Làm sao bây giờ? Có nên ra đó kéo Chu Vũ Lâu xuống không? Có đi không? Phải quyết mau. Xe lại chuyển bánh đi ra khỏi bãi đỗ xe, đang chuẩn bị rẽ, nó sắp vụt đi như làn khói rồi. 9 giờ 6 phút 53 giây, chiếc xe đã lên tới đường lớn!

Nó đang tăng tốc!

Đào Tử muốn chạy theo! Giờ đuổi theo vẫn còn kịp. Nhưng đôi chân cậu ta không chịu nghe lời, cứ như mọc rễ xuống đất không thể nhúc nhích! Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại một động tác, đó là cúi xuống xem giờ. 9 giờ 7 phút 4 giây, chỉ còn hơn hai phút nữa là bom nổ! Trời ơi! Phải làm sao đây? Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng phanh xe rít lên, cậu nín thở, hai mắt trợn to. Chiếc BMW đã dừng lại, một chiếc sedan đỗ ngay trước mặt!

Một nhà văn có ý đồ xấu đã góp phần tạo nên sự cố này.

7 giờ tối hôm nay Chu Vũ Lâu nhận được điện thoại của Tần Phương, hẹn anh nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán cà phê trong khách sạn Tân Đại Lục. Chu Vũ Lâu thực lòng không muốn đến cuộc hẹn này, nhưng ngày mai nhà trường tổ chức lễ nhận quỹ đầu tư của Tần Phương, anh thật khó mà chối từ. Trước khi ra khỏi nhà, anh đã nói dối Tưởng Đan, nói đối tượng gặp mặt là nam. Vốn dĩ gần đây đã có vài lời phong thanh tới tai Tưởng Đan, ví dụ như Chu Vũ Lâu bị một nữ đại gia nhắm trúng, họ vốn đã qua lại với nhau từ trước... Những lời nói đó đã khiến Tưởng Đan có chút lo lắng, cô còn từng đem chuyện này nói với Tạ Lam, Chu Vũ Lâu không muốn trong lúc này lại đổ thêm dầu vào lửa.

Đúng 7 giờ 30, Chu Vũ Lâu tới quán cà phê, chính ở đó, anh đã lọt vào tầm ngắm của một gã nhà văn.

Gã nhà văn này quen Tưởng Đan trong khi làm việc, chính là nhà văn đã tỏ lòng ngưỡng mộ Tưởng Đan mà khoảng thời gian trước cô có kể với Chu Vũ Lâu. Nhân phẩm của nhà văn này còn tệ hơn tác phẩm của anh ta, sau khi bị từ chối, anh ta vẫn cố tìm cơ hội để đeo bám Tưởng Đan, Tưởng Đan đã quyết định từ bỏ kế hoạch xuất bản tác phẩm của anh ta.

Hôm nay, nhà văn đó hẹn một fan nữ tới khách sạn Tân Đại Lục để đàm đạo chuyện văn chương, đương nhiên anh ta cũng ngụ ý mong chờ những điều khác. Mới nhìn, nhà văn đó đã nhận ngay ra Chu Vũ Lâu, đương nhiên, anh ta biết rõ đó là chồng của Tưởng Đan. Anh ta nhìn thấy Chu Vũ Lâu ngồi xuống đối diện một người phụ nữ, gọi cà phê rồi hai người nói chuyện rất lâu. Anh ta lập tức thấy thú vị, sau khi băn khoăn một hồi, cuối cùng anh ta gọi điện cho Tưởng Đan. Cho dù không có gì cũng làm cho nó có chút chuyện, anh ta nghĩ.

Cú điện thoại đó khiến Tưởng Đan hết sức giận dữ. Cô lập tức phóng xe đi, khi gần đến nơi, đột nhiên cô thấy một chiếc BMW màu đỏ đang từ hướng ngược lại đi ra. Cô không dám chắc người ngồi trong xe có phải Tần Phương hay không, nhưng cô biết Tần Phương có một chiếc xe như vậy. Tập trung nhìn kỹ, cơn thịnh nộ nổi lên, trên xe không chỉ có Tần Phương mà còn có cả chồng cô! Vì vậy, cô lập tức đổi làn xe, lái vòng qua phía chiếc BMW chặn ngay trước mặt.

Vậy là khi cách thời gian bom nổ chỉ chưa đầy ba phút, Đào Tử trông thấy chiếc sedan chặn đầu chiếc BMW. Một người phụ nữ bước xuống, sau đó là Chu Vũ Lâu và Tần Phương cũng bước từ trên chiếc xe kia xuống, ba người họ đều đứng bên cạnh chiếc BMW.

Đào Tử nhìn thấy họ đang nói chuyện, hình như là đang cãi cọ. Người phụ nữ mới đến nói là chính, cô ta hết sức phẫn nộ, gào thét gì đó với Chu Vũ Lâu. Đào Tử không có thời gian để đi phân tích nguyên nhân họ cãi nhau, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nếu họ không rời đi thì cuộc cãi cọ này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, cả ba sẽ cùng nhau về trời!

Đào Tử muốn qua bên đó! Giờ cậu có thể cử động được rồi, thậm chí là có thể chạy. Nếu bây giờ cậu chạy ra đó và hô to “Có bom đấy! Mau chạy đi!” thì chắc chắn sẽ kịp. Đào Tử lòng rối như tơ vò, rốt cuộc có nên đi không? Hậu quả sẽ là gì? Đi hay không? Đi hay không? Đi hay không?... Mẹ kiếp! Cậu còn do dự cái gì nữa hả? Không kịp nữa bây giờ! Cậu lại nhìn đồng hồ, 9 giờ 8 phút 34 giây, còn chưa đầy một phút rưỡi! Cậu dường như đã nghe thấy cả tiếng “Bùm” rồi! Cậu cố hết sức guồng chân, nhưng mới chạy được vài bước cậu đột ngột dừng lại!

Sự việc có sự thay đổi.

Cậu nhìn thấy Tần Phương chui vào chiếc BMW!

Ồ... Cuối cùng Đào Tử cũng thở phào. Cô ta sắp đi rồi! Đi một mình, chỉ nổ một mình cô ta, theo đúng kế hoạch sắp sẵn! Cậu ra sức cầu khấn cho Tần Phương đi thật nhanh. Nhưng trong tích tắc, cậu lại thấy toàn thân lạnh toát! Cậu nhìn thấy người phụ nữ kia xông ra chắn trước mặt Tần Phương, cô ta lại... ngăn không cho Tần Phương lên xe. Đồ ngốc! Bỏ cô ta đi! Buông cô ta ra, cô đang giữ tử thần lại đấy! Đào Tử lại toàn thân tê liệt. Đúng lúc đó, một chiếc taxi như trên trời rơi xuống, chạy ngang qua chỗ họ. Tần Phương vẫy tay, chiếc taxi lập tức dừng lại. Trong tích tắc khi Tưởng Đan mất tập trung, Tần Phương đã leo lên taxi. Cô ta hành động quá nhanh! Tưởng Đan vừa định ngăn lại thì xe đã đóng cửa. Trong chớp mắt, chiếc taxi lao đi mất dạng.

Cô ta đi rồi!

Đào Tử gần như kiệt sức, cậu lại nhìn đồng hồ, 9 giờ 9 phút mười ba giây, cách thời gian bom nổ chỉ còn 47 giây! Cậu định chạy ra đó, nhưng sự biến động liên tục khiến toàn thân cậu gần như bại liệt, cậu ngồi sụp xuống đất, muốn hét lên nhưng trong họng không thể phát ra tiếng, cậu thấy trước mắt mờ đi, cột sống nhũn ra như đoạn ruột già, cậu chỉ còn biết cúi đầu xuống. Khi cậu có thể nhìn rõ trở lại, cậu tưởng chừng như thời gian đã trôi qua một vạn năm rồi! Nhưng cậu biết rõ, chưa hết 47 giây, vì cậu chưa nghe thấy tiếng bom nổ. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía chiếc BMW, trời ơi, chuyện này thật giống như tra tấn! Người phụ nữ đó dường như đã cãi và thỏa thuê, cô ta lên xe của mình, Chu Vũ Lâu có vẻ vẫn muốn giải thích gì đó với cô ta, nhưng cô ta không thèm nghe. Cô nổ máy rồi phóng đi...

Giờ đây, chỉ còn lại một mình Chu Vũ Lâu ngẩn ngơ bên chiếc BMW, đứng trong bán kính sát thương của quả bom sắp phát nổ.

Hóa ra quả bom đó lại dành cho anh ta!

Đào Tử dùng tốc độ nhanh nhất để nhìn đồng hồ, 9 giờ 9 phút 52 giây.

Chỉ còn 8 giây!

Tựa hồ như một quả bom đã phát nổ, Đào Tử giống như chiếc BMW bị bom nổ tung lên trời! Cậu như vút lên, chạy vọt như bay về phía Chu Vũ Lâu! Cậu không còn hơi sức để hét lên hai tiếng “Tránh ra!”, cậu buộc phải dồn hết mọi sức lực vào đôi chân. Khi đã gần tới chỗ Chu Vũ Lâu, cậu dùng hết sức bình sinh lao tới, giống như một quả ngư lôi đâm trúng mục tiêu, cậu bổ nhào đè lên Chu Vũ Lâu.

Đúng lúc đó, quả bom phát nổ.