← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Chu Vũ Lâu mở mắt ra, một hồi lâu anh vẫn không hề động đậy. Cảm giác đầu tiên của anh là cơ thể không còn chút sức lực nào, toàn thân cảm thấy không thật chút nào, tựa hồ thân xác trống rỗng. Trong một lúc, anh tưởng mình đã chết. Anh nghiêm túc phân tích lại vấn đề, rồi tự hỏi lòng mình, đây là thế giới của con người sau khi chết sao?

Một màu trắng toát.

Một lúc lâu sau, anh mới ý thức được đó là màu của trần nhà, còn anh thì đang nằm, trước mắt anh chỉ có trần nhà, đương nhiên đều là màu trắng. Khi anh định cử động cổ thì cảm thấy trong mũi đang có luồn ống gì đó. Anh hơi nghiêng đầu lại, lúc này mới xác định được địa điểm. Đây là phòng bệnh, trên đầu là bình truyền, ống truyền nối vào tay anh, đầu giường là một chiếc máy, trên màn hình đang nhảy nhót những con số gì đó, anh cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mình lại nằm ở đây. Đột nhiên có người đẩy anh từ phía sau, đồng thời một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng nổ rất lớn, đó là kí ức cuối cùng của anh, sau đó thì anh không còn biết gì nữa.

Anh cảm thấy như chuyện đó vừa mới xảy ra, nhưng trên thực tế anh đã hôn mê ba ngày.

Y tá vào phòng, Chu Vũ Lâu nghe thấy cô ấy nói “tỉnh rồi, tỉnh rồi”, giọng nói có vẻ rất phấn khởi. Giọng nói đó nghe rất xa xăm, giống như âm thanh đã qua xử lý. Sau đó Tưởng Đan xông vào phòng, không ngừng gọi tên anh, khuôn mặt xúc động của cô chao đảo trước mắt anh, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi xuống người anh. Phải một lúc lâu sau, các giác quan của anh mới dần khôi phục.

May mắn là tay chân và ngũ quan của anh vẫn nguyên vẹn, chỉ bị chấn động não và một số vết thương ngoài da không nghiêm trọng. Vết thương nghiêm trọng nhất là gãy mất hai xương sườn, và lá lách của anh không còn. Sức ép của quả bom đã hất anh và Đào Tử ra xa, cú va đập mạnh khi rơi xuống khiến lá lách của anh dập nát. Bác sĩ đã hút ra ngoài gần 2000ml máu tụ và cắt bỏ toàn bộ lá lách của anh. Sau phẫu thuật anh sốt cao liên tục trong hai ngày.

Qua lời Tưởng Đan, anh lõm bõm nghe được vài thông tin như là vụ đánh bom, BMW. Lúc này anh mới biết, ba ngày trước một quả bom đã nổ ở gần chỗ anh đứng. Có người đã cứu anh, chính là người đã đè lên người anh, nếu không có người đó thì hậu quả khôn lường, nhưng đến tận bây giờ anh cũng không biết người đó là ai.

Cảnh sát cũng không biết.

Đào Tử hiện giờ cũng đang nằm trong phòng ICU cách phòng Chu Vũ Lâu không xa, tình trạng nghiêm trọng hơn Chu Vũ Lâu nhiều. Cậu chưa hề tỉnh lại, một cánh cửa ô tô văng ra đập vào đầu cậu, cậu có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Nhân viên quản lí bãi đỗ xe đã tới bệnh viện, anh nhìn Đào Tử hồi lâu, cuối cùng khẳng định, cậu ấy là người ngày hôm đó tới sửa phanh xe chiếc BMW trước khi vụ nổ xảy ra.

Phía cảnh sát không tìm thấy bất kì giấy tờ gì để xác minh danh tính trên người Đào Tử, họ cũng đã gặp riêng Tần Phương, Tưởng Đan nói chuyện nhưng không thu hoạch được gì. Họ hoàn toàn không hay biết gì về vụ nổ bom, hơn nữa cũng không ai biết được cậu thanh niên như từ trên trời rơi xuống đó là người ở đâu.

Tất cả các đơn vị truyền thông trong tỉnh đã đưa tin về vụ nổ bom, phía cảnh sát cũng muốn thông qua truyền thông công bố ảnh Đào Tử để tìm manh mối, nhưng cuối cùng họ lại không làm như vậy. Bức ảnh đó quá là khủng khiếp, hơn nữa có công bố thông tin thì tác dụng cũng không lớn. Ngày hôm đó, những mảnh vỡ của vụ nổ văng về phía cậu ta khiến cậu thương tích đầy mình, mặt mày biến dạng. Những thứ đó đáng lẽ ra phải đổ lên người Chu Vũ Lâu, nhưng đã được cậu ta chặn hết lại.

Trong lúc bố mẹ Đào Tử đang bàn tán sôi nổi về vụ nổ bom, họ không thể ngờ rằng con trai mình lại là nhân vật chính mà truyền thông nhắc tới. Đã nhiều ngày nay họ không nhận được tin của con trai, cũng rất ít chủ động liên lạc với cậu, không phải là họ không quan tâm tới con, nhưng họ chỉ nghĩ rằng, nếu không để cho thằng nhóc đó cảm nhận chút khổ cực bên ngoài thì nó không thể hiểu rằng chỉ có bố mẹ mới là người thân nhất. Đã từ lâu, từ khi Đào Tử thuê căn phòng rách đó ra ở bên ngoài, thì cậu không về xưởng sửa xe hơi gia đình làm việc nữa, thỉnh thoảng có gọi điện về nhà cũng chỉ vì một chuyện duy nhất đó là xin tiền. Nhưng từ khi gặp được ông thần tài Phùng Thái, thì đến những cuộc điện thoại như vậy cũng không còn. Hai tuần trước, Đào Tử cũng có nhận được điện thoại của bố cậu. Cậu cười nói dối bố mình rằng cậu hiện sống rất tốt, đang làm thợ cả cho xưởng sửa xe của một người bạn, đủ ăn đủ mặc, rất vui vẻ tự tại. Bố đã tin lời cậu, ông còn an ủi vợ con trai mình tuy ham chơi nhưng lại là đứa thông minh, từ sớm đã học được cái nghề này, nếu nó có thể tự nuôi thân thì bố mẹ cũng đỡ phải lo. Họ không biết rằng, giờ thì đúng là họ sắp hoàn toàn không phải lo nữa.

Ngày nào Tiết Qua cũng vào bệnh viện một lúc. Cậu không được vào phòng bệnh của Chu Vũ Lâu, nên chỉ yên lặng ngồi bên ngoài đợi thông tin. Cậu rất lo cho thầy mình, đồng thời cũng khiếp sợ về sự tàn khốc của vụ nổ bom. Nhưng có nằm mơ cậu cũng không thể nghĩ tới người gây ra vụ nổ bom đó lại là bạn mình! Mấy ngày vừa qua cậu có đi tìm Đào Tử mấy lần nhưng gõ cửa mãi mà không ai mở cửa, điện thoại thì luôn trong tình trạng tắt máy. Ngày hôm đó, để không bị quấy rầy khi hành động, Đào Tử không cầm theo điện thoại, điện thoại vẫn nằm trong căn phòng rách nát đó, nó đã hết pin từ lâu. Tiết Qua nghĩ tới rất nhiều nơi mà Đào Tử có thể đến, nhưng chắc chắn không hề nghĩ đến phòng bệnh cách Chu Vũ Lâu không xa đó.

Tuy Tiết Qua không phải nạn nhân trực tiếp của vụ nổ bom, nhưng sự việc này ảnh hưởng đến cậu quá lớn. Đã mấy ngày rồi cậu không được dùng heroin. Cậu nguyền rủa thằng bạn chết tiệt tự nhiên mất tích, mong cho nó mau xuất hiện, nếu không thì cậu không thể chống chọi tiếp được.

Chu Vũ Lâu tỉnh lại đã mấy ngày nhưng vẫn tiếp tục nằm trong phòng ICU. Tình trạng của anh đang dần tiến triển, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Cảnh sát tôn trọng ý kiến của bác sĩ, tạm thời chưa đến làm phiền anh.

Bốn ngày sau khi Chu Vũ Lâu tỉnh lại, một sự kiện quan trọng đã xảy ra. Đào Tử cũng đã tỉnh lại.

Lúc đó, một y tá đang thay bình truyền cho Đào Tử, trong phòng chỉ có hai người họ. Y tá vô tình liếc cậu một cái, đột nhiên nhìn thấy cậu ta mở mắt, tròng mắt đục ngầu đang nhìn cô. Cô y tá giật thót mình, suýt chút nữa làm rơi bình thuốc.

Sự hoảng sợ của cô hoàn toàn có thể lý giải, thực tế chỉ có mỗi cảnh sát là ôm hi vọng Đào Tử tỉnh dậy, ngoài ra, tất cả mọi người, từ bác sĩ chính tới y tá đều tin chắc là cậu không qua khỏi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đúng vậy, cậu ta bị thương quá nặng, mọi chỉ số sinh tồn đều ở mức thấp nhất. Nếu phải người lớn tuổi hơn một chút chắc đã ra đi từ lâu, cậu ta vì đang độ tuổi thanh niên, sức sống mãnh liệt hơn một chút, thêm sự hỗ trợ của thuốc và máy móc nên vẫn giữ được chút hơi tàn, nhưng cậu ta vẫn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Trong trường hợp này, dùng từ trì hoãn cái chết quả không ngoa chút nào. Mọi người đều đang đợi cậu ta trút hơi thở cuối cùng. Vậy mà giờ đây, cậu ta lại mở mắt.

Trong phút chốc, cô ý tá có chút lúng túng không biết phải làm gì, nhưng điều kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Thông qua mặt nạ oxy, y tá nhìn thấy miệng cậu ta đang cử động, dường như cậu ta muốn nói gì đó! Trời ạ, thật không thể tin nổi! Y tá vội ra khỏi phòng bệnh, lảo đảo chạy đi gọi mọi người.

Không ai có thể bỏ qua tin tức này, cho dù đó là phóng viên ngày đầu tiên đi làm đi chăng nữa.

Ngày thứ hai, tất cả các đơn vị truyền thông lớn nhỏ trong tỉnh đều đưa tin Đào Tử tỉnh dậy với những tiêu đề không khác nhau là mấy. Tiêu đề giật gân nhất có lẽ là của Tân Giang vãn báo, lứa đàn em của Hoàng Đại Sinh đã kế thừa trọn vẹn phong cách của anh, tiêu đề bài báo đó là “Người bí ẩn tỉnh lại một cách bí ẩn, vụ đánh bom sắp được đưa ra ánh sáng”. Trong đó ba chữ “vụ đánh bom” được thiết kế theo kiểu chữ kinh dị, nét chữ thô dày, thêm những vết rạn nứt trên nét chữ khiến ai cũng phải rùng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đây chính là tiêu đề mà Phùng Thái đọc được.

Lúc đó là 8 giờ sáng, trời không có nắng, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào văn phòng trưởng khoa.

Tờ vãn báo đặt ở trên bàn, dòng chữ to đen lấp đầy mắt Phùng Thái.

Thường thì Phùng Thái không có thói quen đọc vãn báo. Vừa rồi trên đường đi làm, khi đã đi ngang qua chỗ người bán báo, thì anh nghe thấy câu “vụ đánh bom có tình tiết mới”. Anh đột ngột dừng lại, sải bước nhanh chóng quay trở lại, kể từ lúc đó, trong lồng ngực anh trống đánh liên hồi. Anh không dám đọc tờ báo đó ngay bên đường, mà dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đi đến trường, xông vào văn phòng làm việc, khóa trái cửa, ngồi ngay ngắn rồi mới mở tờ báo ra. Tiếp đến, anh cũng nhìn thấy tiêu đề đó:

Người bí ẩn tỉnh lại một cách bí ẩn, vụ đánh bom sắp được đưa ra ánh sáng.

Hai chữ đó giống như một ngọn núi đè nặng lên ngực Phùng Thái: “Tỉnh lại”.

Một tuần qua, thứ khiến cuộc sống của anh giống như địa ngục chính là hai chữ đó.

Phùng Thái là một trong những người đầu tiên biết về vụ đánh bom ở Tân Giang, cơn ác mộng của anh bắt đầu từ khi nhận cuộc điện thoại tối hôm đó. Tưởng Đan gào lên như điên trong điện thoại: “Anh mau đến đây đi, Vũ Lâu có chuyện rồi...” Anh cúp điện thoại, lập tức cùng Chu Vũ Đình đến bệnh viện 204. Sau đó, cuối cùng anh được biết, Đào Tử đã làm rối tung mọi thứ! Cũng chính lúc đó anh mới biết Đào Tử lại lựa chọn biện pháp ngu xuẩn này! Anh thật không thể hiểu nổi, có bao nhiêu cách để giết người, tại sao quân lộn kiếp đó lại chọn cách đánh bom? Mà điều khiến anh điên tiết hơn là tại sao phải chi nhiều tiền như vậy mà không giết được cô ta hoặc anh ta?

Thực ra, khách quan mà nói, Đào Tử cũng không hoàn toàn thất bại. Chí ít thì giờ đây Chu Vũ Lâu cũng đang nằm trong bệnh viện, kế hoạch đầu tư của Tần Phương đành phải hoãn vô thời hạn, hừ, đây chẳng phải là điều Phùng Thái muốn hay sao? Nhưng mà, mẹ nó chứ! Thành công này cũng chỉ nhỏ như cục phân chuột mà thôi!

Những ngày tiếp theo thật là khó khăn. Mỗi giây, Phùng Thái đều mong chờ tin về cái chết của Đào Tử, tinh thần kiệt quệ, lòng như lửa đốt, vô cùng lo lắng. Anh từng nhiều lần đến bệnh viện 204 để thăm Chu Vũ Lâu với danh nghĩa em rể, danh nghĩa trưởng khoa, danh nghĩa người đi cùng Tạ Lam. Sau khi Chu Vũ Lâu tỉnh lại anh cũng đã tới thăm nhưng y tá không cho anh vào trong, chỉ cho Chu Vũ Đình vào một lúc. Khi quay trở ra, một nụ cười từ lâu vắng bóng đã quay trở lại trên khuôn mặt Chu Vũ Đình, cô xúc động ôm lấy anh, anh dùng đôi cánh tay chắc khỏe ôm lấy vợ.

Anh thấy mình sắp phát điên!

Đó là sự phân tách hết sức mạnh mẽ. Trong mỗi lần đóng vai trò khác nhau, trong lòng anh vẫn không kìm được mà bay sang một phòng bệnh khác. Anh biết rõ người nằm trong đó là ai, trong cái đêm xảy ra sự cố đó, cảnh sát đứng đầy phía trước phòng bệnh sau đó mỗi lần tới bệnh viện anh đều thấy có cảnh sát đứng gác ở bên ngoài.

Có một lần, Phùng Thái lén hỏi y tá vừa ra khỏi phòng bệnh: “Trong đó có phải là người bí ẩn của vụ đánh bom không?” Y tá không trả lời. Anh hỏi tiếp: “Người đó thế nào rồi?” Lần này thì y tá đã có phản ứng, cô lắc đầu, khẽ nói: “Chắc chắn là không qua khỏi.” Đáp án đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Đúng vậy, cậu ta buộc phải “không qua khỏi”, cậu ta nhất định phải chết! Bởi chỉ có như vậy anh mới có thể sống sót. Tôi xin cậu đấy, cậu mau chết đi! Phùng Thái đã cầu nguyện trong lòng hàng ngàn vạn lần. Nhưng giờ đây, cậu ta không những không chết, không những “tỉnh lại” mà còn “có thể nói”.

Người bí ẩn tỉnh lại một cách bí ẩn, vụ đánh bom sắp được đưa ra ánh sáng

Tin nóng Tân Giang vãn báo (PV Khiếu Minh) – Sau khi được các nhân viên y tế tận tình cứu chữa, tối ngày hôm qua, nhân vật bí ẩn trong vụ đánh bom xe BMW hiện đang nằm tại phòng ICU số 7 tại bệnh viện 204 đã tỉnh lại một cách thần kì. Theo thông tin từ phía bệnh viện, các chỉ số sinh tồn của người bí ẩn đang hồi phục đáng kể, thậm chí mấy lần anh còn muốn nói gì đó. Phía bệnh viện và cảnh sát đều rất vui mừng vì người bí ẩn đã tỉnh lại. Bác sĩ phụ trách Trần Vinh Đạt cho biết, bệnh nhân được chuyển tới bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, ngoài nhiều chấn thương ở các cơ quan nội tạng, gãy xương và có nhiều vết thương ngoài da, thì vết thương phía sau đầu có khả năng gây tử vong bất cứ lúc nào, bệnh nhân gần như không có cơ hội sống sót. Nhưng các bác sĩ tham gia chữa trị chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, cố gắng cứu chữa, tận tình chăm sóc, cuối cùng cũng giành lại sự sống cho bệnh nhân từ tay tử thần. Bác sĩ Trần cho biết, việc người bí ẩn tỉnh lại là một tín hiệu tốt, cậu ta có thể sẽ dần tỉnh táo trong mấy ngày tới, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng đồng thời cũng không loại trừ khả năng cậu ta sẽ rơi vào hôn mê một lần nữa. Phía cảnh sát thì cho hay, việc người bí ẩn tỉnh dậy sẽ đóng vai trò quyết định trong việc tìm ra manh mối vụ đánh bom. Tân Giang vãn báo sẽ tiếp tục đưa tin về người đàn ông bí ẩn này.

Tính đến thời điểm đưa tin, tình hình hồi phục của người bí ẩn đang rất khả quan.

Phùng Thái đọc đi đọc lại nửa sau câu cuối cùng trong bài báo – “tình hình hồi phục của người bí ẩn đang rất khả quan”, sau đó ánh mắt anh lại đóng chặt ở bốn chữ “muốn nói gì đó”, cho tới lúc dòng chữ đó cũng trở nên lạ lẫm. Tiếp đó, ánh mắt anh mờ đi. Trong ánh nhìn mơ hồ đó, khuôn mặt đáng ghét của Đào Tử hiện ra, cậu ta từ từ há miệng, phả ra một mùi hôi thối, cuối cùng giận dữ thốt lên hai chữ đáng sợ đó: “Phùng Thái”.