← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Cuối cùng cảnh sát cũng được bác sĩ cho phép vào phòng ICU để tiến hành một cuộc thẩm vấn đơn giản với Chu Vũ Lâu, thời gian dự kiến là sáng ngày mai. Khi y tá thông báo tin với Chu Vũ Lâu, anh chỉ khẽ gật đầu. Từ sau khi tỉnh dậy, anh trở nên ít nói, ban đầu là do vấn đề sức khỏe, sau này khi đã có thể nói chuyện bình thường thì anh lại thấy không có gì để nói. Đầu óc anh trở nên hỗn loạn, mạch tư duy cứ mở ra lại lập tức trở thành một mớ bòng bong.

Từ trưa ngày hôm nay, anh đã có thể xuống giường, nhưng cũng chỉ là “có thể” về mặt điều kiện khách quan, do mớ dây rợ gắn trên người anh đã được gỡ ra. Nhưng anh biết chắc chắn, y tá tuyệt đối không để anh xuống giường, các nhân viên ở đây làm việc rất có trách nhiệm, thậm chí có thể nói là nghiêm khắc. Nhưng Chu Vũ Lâu vẫn quyết định muốn thử xuống giường một lần, anh định thử vào tối nay, trước khi đi ngủ. Anh có một kế hoạch nhỏ muốn thực hiện. Anh biết rõ các y tá đôi lúc cũng cần phải thư giãn một chút.

Phùng Thái không biết mình có phải bị điên hay không, nhưng anh đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định thử, dù biết tỉ lệ thành công của kế hoạch này thấp đến đáng thương. Có một luồng sức mạnh đang thúc giục anh, nhất định phải hành động. Đó chính là nguyên tắc quen thuộc của anh. Anh cho phép mình phạm sai lầm do bốc đồng nhưng nhất quyết không cho phép mình nhường cơ hội lại cho sự chùn bước.

Anh bước vào cổng chính bệnh viện 204, lúc đó là 8 giờ tối.

Anh không đi cầu thang máy mà bước thẳng vào cánh cửa sắt màu xanh lục, anh dùng ống tay áo kê tay rồi đẩy cửa vào, bước lên cầu thang, bắt đầu cuộc “leo núi” thật dài.

Cái lợi của đi cầu thang bộ là không bị người khác phát hiện, đi cầu thang máy chắc chắn sẽ gặp rất nhiều người, và còn một cái lợi lớn hơn nữa đó là nếu đi thang bộ có thể vào thẳng phía bên trong khu phòng bệnh ICU, còn nếu đi thang máy, anh buộc phải vào khu ICU từ cửa chính, quy định đăng kí thăm nom ở đó rất nghiêm ngặt, trừ khi anh biến thành không khí, nếu không thì khó mà thoát qua được đôi mắt của các y tá trực ban. Leo lên đến tầng mười sáu, kéo cánh cửa sắt đó ra, là có thể nhẹ nhàng lẻn vào được khu hành lang yên tĩnh đó. Con người có lúc lại trở nên rất ngu ngốc như vậy đấy, dùng hết sức lực để nã pháo về phía trước mà không hề biết có một con dao đang bay tới sau gáy mình.

Phùng Thái cẩn thận bước lên lối cầu thang dài dằng dặc đó, cảnh giác mọi bước chân vang lên từ phía trên hay phía dưới mình, sẵn sàng ứng phó với bất cứ động tĩnh nào. Cũng may, ngoài hai người đứng hút thuốc ở cầu thang tầng sáu làm anh mất chút thời gian ra thì không có phiền phức nào xảy ra.

Cuối cùng cũng tới tầng mười sáu.

Anh thở dốc. Lấy lại tinh thần, anh nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ dọc trên cánh cửa... Bên kia không có người.

Anh hít một hơi thật sâu, nhẩm lại trong đầu lời nói dối mà anh đã chuẩn bị từ trước. Nếu vào trong đó lỡ có người phát hiện ra, anh sẽ nói là tới thăm Chu Vũ Lâu, việc đi cầu thang bộ chỉ là để rèn luyện. Sau khi nhắc lại những câu đó, anh lấy trong túi ra chiếc khăn tay, lót vào tay, nắm lấy tay nắm cửa kéo vào, mọi công sức đều trở thành công cốc, cánh cửa đã bị khóa.

Mẹ nó chứ!

Anh thực sự thất vọng. Anh đã để ý tới cánh cửa này từ lâu, mỗi lần tới thăm Chu Vũ Lâu anh đều ra kiểm tra cánh cửa, nó chưa từng bị khóa, lúc nào cũng mở he hé, duy chỉ có hôm nay tự nhiên nó lại bị khóa! Mở ra cho tao! Phùng Thái cố hết sức giật cửa, hoàn toàn vô tác dụng. Phùng Thái buông tay một cách tuyệt vọng, đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân.

Mới đầu, anh giật mình tưởng là bước chân vọng lại từ phía sau. Định thần lại, mới phát hiện ra tiếng bước chân rất nhỏ lại trầm, rõ ràng là từ phía bên kia cánh cửa, có người đang đi về phía này. Phùng Thái nhanh chóng đi xuống lầu, vừa bước vào đến chỗ chiếu nghỉ thì cánh cửa sắt mở ra. Có hai y tá đi vào cầu thang bộ, thì thầm với nhau gì đó và đi lên tầng trên.

Không ai phát hiện ra anh.

Anh chờ cho tiếng bước chân y tá đi khuất hẳn mới ló đầu ra, sau đó, cuối cùng anh cũng nhìn thấy khe hở trên cánh cửa sắt. Anh bước vội ra cầu thang, lại lôi chiếc khăn tay ra đặt lên tay nắm, quan sát một lúc rồi từ từ mở cánh cửa. Thoắt cái anh đã ở bên trong hành lang khu ICU yên tĩnh trên tầng mười sáu.

Vẫn không có ai phát hiện ra anh.

Anh bước vội vài bước, đi ngang qua phòng Chu Vũ Lâu, động tác nhẹ nhàng, không hề có tiếng động, sau đó... đứng yên ở góc hành lang.

Chỉ cần rẽ vào, đi thêm vài bước nữa, là tới phòng của Đào Tử.

Bước tiếp theo mới là phần quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch này! Nó hoàn toàn không liên quan gì đến sự cố gắng của anh, chỉ có thể dựa vào vận may, vận may không tốt thì công sức trước đó đổ sông đổ bể, chỉ còn cách quay đầu ra về. Thần kinh của Phùng Thái giống như một tòa nhà đang được chống đỡ chỉ bằng một thanh gỗ. Anh ôm lấy ngực, giống như đang tiến hành một nghi lễ tạ ơn đặc biệt, anh từ từ ló đầu ra, nhìn về phía căn phòng đó.

Suýt chút nữa anh đã nhảy dựng lên. Quả nhiên là không có cảnh sát!

Vận may!

Anh cảm thấy như có một đám mây may mắn đang bao phủ trên đầu mình. Đây đúng như kết quả anh đã quan sát mấy ngày nay, vào thời điểm này thi thoảng cũng có lúc không có cảnh sát nào gác ở ngoài phòng bệnh, nếu cảnh sát của ca trực trước đến giờ thay ca mà người ca sau chưa tới thì sẽ có một khoảng thời gian trước phòng bệnh không có người bảo vệ. Nhưng khả năng này xảy ra không nhiều. Ngày hôm nay, trước khi hành động, Phùng Thái cũng đã nhắc nhở mình không nên quá hi vọng, có thể mọi nỗ lực đều tan tành mây khói, có thành công được hay không phải dựa hoàn toàn vào các chú cảnh sát, xem họ có chịu sơ suất một chút hay không.

Cảm ơn sự sơ suất của các anh.

Cảnh tượng tiếp theo còn khiến Phùng Thái vui mừng hơn nữa! Anh nhìn thấy cánh cửa phòng Đào Tử mở ra, một y tá cầm trên tay chiếc bình truyền đã hết đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi mất. Không nghi ngờ gì nữa, giờ đây trong căn phòng đó chỉ còn lại một mình Đào Tử! Giây phút đó, Phùng Thái thấy thần may mắn đang mỉm cười với mình, tim anh gần như sắp bắn ra ngoài! Anh run rẩy đeo một chiếc khẩu trang rất to lên mặt, sau đó xúc động nhấc chân lên và bước đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa một gian phòng khác ở phía sau lưng mình, Chu Vũ Lâu đang từ từ bước ra khỏi phòng bệnh của anh.

Chu Vũ Lâu nghe y tá nói rằng “người bí mật” nằm ở phòng bệnh số bảy. Anh rất hiếu kỳ. Rõ ràng quả bom đó là dành cho Tần Phương, có ai đó muốn giết hại cô ấy chứ không hề muốn làm mình bị thương, nếu không thì đã không có vụ cứu nguy chết người đó. Người đó biết mình sao? Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại làm như vậy? Chu Vũ Lâu biết ngày mai cảnh sát sẽ tới thẩm vấn, trước đó anh muốn nhìn tận mắt “người bí ẩn” một lần. Đó là kế hoạch của anh trong tối nay.

Nằm liệt giường một tuần liền khiến đôi chân Chu Vũ Lâu nhũn ra như đậu phụ, sau khi xuống giường, anh vịn tay vào tường một lúc lâu mới có thể đứng vững, khi cảm thấy ổn rồi anh mới mở cửa bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên anh bước ra khỏi căn phòng này trong suốt tám ngày qua, cảnh tượng hành lang trước mắt hoàn toàn xa lạ đối với anh. Căn cứ vào số phòng trên cửa, anh đoán đi về phía trước một đoạn, rẽ vào kia sẽ là phòng bệnh số bảy. Anh vịn vào tường, chậm rãi bước đi.

Lúc này, cách Chu Vũ Lâu không xa, Phùng Thái đang đứng trước cửa phòng bệnh số bảy. “Giết chết cậu ta, anh sẽ được an toàn!” Trong lòng Phùng Thái vang lên một mệnh lệnh sắt đá. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, mở cửa phòng.