← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Ánh đèn trong phòng rất dễ chịu, Phùng Thái nhanh chóng lách người vào trong, lập tức đóng cửa lại, ánh mắt liếc về phía giường bệnh.

Nói thật, tình cảnh này khiến anh có chút hoang mang. Kia còn là Đào Tử sao? Người nằm kia khác hoàn toàn với cậu thanh niên mà anh gặp cách đây nửa tháng. Trên giường là một khối màu trắng, cả cơ thể gần như bị nhấn chìm trong chăn ga màu trắng, giống như người đã chết. Băng gạc biến đầu cậu ta trông như xác ướp Ai Cập. Đôi mắt híp của cậu ta nhắm nghiền, hơi thở lúc có lúc không, mặt nạ dưỡng khí như một thứ hung khí che hết mũi và miệng cậu ta.

Thật khó mà hình dung cậu ta đã từng tỉnh dậy.

Trong tích tắc, Phùng Thái có chút do dự, có cần phải qua đó nữa không? Anh cũng không rõ mình do dự là vì động lòng trắc ẩn hay vì cảnh tượng trước mắt quá khủng khiếp, nhưng anh lập tức cắt đứt những suy nghĩ làm mình phân tâm, bước lại phía giường bệnh. Trong tay anh là chiếc khăn tay, chỉ cần bịt một lúc thôi.

Không hề để lại dấu tích gì.

Phùng Thái đến bên giường bệnh, nhanh chóng tháo mặt nạ dưỡng khí ra, sau đó anh thấy rõ hơi thở của Đào Tử trở nên gấp gáp, nhưng cũng chỉ là sự gấp gáp yếu đuối, hầu như không có chút sự giãn nở của sự sống. Anh không có thời gian để quan sát kĩ, anh buộc phải hành động nhanh. Anh để khăn tay lên mặt Đào Tử, liếc về phía cửa phòng rồi ấn tay xuống. Sự sa đọa có thể diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Nhưng cái chớp mắt đó đã bị gián đoạn.

Đúng lúc bàn tay Phùng Thái chuẩn bị ấn xuống, đột nhiên anh cảm thấy có thứ gì đó xuất hiện trên người mình. Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy trước ngực mình đang kề một vật gì đó, khi anh vừa ý thức được đó là một họng súng, thì nhìn thấy Đào Tử bỗng nhiên mở mắt ra, bộ não của anh vừa đoán ra được một điều kinh khủng: Trời ơi, đó không phải đôi mắt của Đào Tử!

“Đứng yên!” “Đào Tử” đột ngột ngồi dậy, hét về phía Phùng Thái!

Không thứ gì có thể kích hoạt tiềm năng con người hiệu quả hơn việc tẩu thoát trước họng súng. Tuy đầu óc Phùng Thái lúc này hoàn toàn trống rỗng, nhưng cơ thể anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy. Anh ta gần như bay ra phía cửa phòng! Kinh hoàng mở cửa, mang theo một luồng gió, nhưng “Đào Tử” đã nhanh chóng đuổi kịp tóm lấy tay anh. Phùng Thái phản xạ còn nhanh hơn cũng tóm lấy tay một người khác. Chu Vũ Lâu đang đứng ở cạnh cửa ra vào, hết sức kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hành động đó hoàn toàn là bản năng, giống như tìm chỗ nấp khi gặp một vụ nổ súng, Phùng Thái nhanh chóng quay người lôi theo cả Chu Vũ Lâu ra ngoài. Cơ thể Chu Vũ Lâu mất đà, lao mạnh về phía “Đào Tử”! Đồng thời, Phùng Thái giơ chân đá về phía cánh tay đang cầm súng của “Đào Tử”.

“A...”

Khẩu súng rơi xuống đất, bay về phía chân tường. Phùng Thái bay người theo khẩu súng, cơ thể anh ngã xuống sàn nhà đau điếng. Nhưng anh chiến thắng nỗi đau một cách quyết đoán, anh đứng lên, cầm lấy súng, ngón tay đặt vào cò, trông anh lúc này vừa đáng sợ lại vừa cao ngạo! Anh vừa định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện ra đã có rất nhiều người đứng trước mặt mình.

Đào Tử sau khi tỉnh dậy được hai mươi phút thì đã chết vì trụy tim. Nhưng chuyến tỉnh giấc “hồi dương” của cậu không phải hoàn toàn vô nghĩa. Nó đã giúp cho nhân viên điều tra vụ nổ bom là Ngụy Triệu Quốc nghĩ ra kế này, và thực hiện kế hoạch hoàn toàn bí mật. Đầu tiên anh tận dụng truyền thông để đưa tin rộng rãi việc “người bí ẩn” đã tỉnh lại, để dụ tên chủ mưu phía sau vụ án cắn câu, sau đó bố trí một cái bẫy trong phòng bệnh Đào Tử để chờ con mồi đến. Ngụy Triệu Quốc không ngờ kẻ chủ mưu lại xuất hiện nhanh như vậy, càng không ngờ rằng anh ta lại chính là em rể của Chu Vũ Lâu, trưởng khoa Thanh nhạc nhạc viện Tân Giang – Phùng Thái! Nhưng “dây cà ra dây muống”, sự xuất hiện của Chu Vũ Lâu đã làm rối loạn kế hoạch của anh.

Phùng Thái hết sức kinh hoàng!

Anh biết lại có thêm người vào phòng, nhưng không hề nghĩ sẽ nhiều như vậy. Những người đó giống như mọc từ dưới đất lên, xoẹt một cái đã đứng đầy trong phòng. Trong số họ có người mặc đồng phục cảnh sát, có người mặc thường phục, ai cũng cầm súng trong tay, họng súng đen ngòm đều chĩa về phía anh. Trong lúc mơ hồ, anh nghe thấy hình như họ nói đại loại những câu “đứng yên” hoặc là “bỏ súng xuống”, âm thanh rất lớn, đầy sự uy hiếp. Phùng Thái biết rõ, nếu không vì Chu Vũ Lâu thì anh đã bị tóm từ lâu.

Chu Vũ Lâu đang chắn ở phía trước mặt anh.

Anh bắt anh ta làm con tin. Động tác vừa nhanh gọn vừa hiệu quả. Chỉ trong chớp mắt, Chu Vũ Lâu đã bị khóa trong vòng tay của anh, họng súng chĩa vào đầu, hoàn toàn không có cơ hội để giãy giụa. Cảnh tượng này khá hóc búa, nó vừa giống như ngọn cỏ cứu mạng Phùng Thái, lại vừa giống như ông trời đang chiếu cố đến anh. Đã rất nhiều lần anh tưởng tượng đến tình cảnh này, anh chinh phục được Chu Vũ Lâu, mạng sống của hắn ta như ngọn đèn treo trước gió, phải run rẩy sợ sệt trước sức mạnh của anh.

Quả nhiên, ngày hôm nay, ngay vào lúc này, anh đã thực hiện được điều đó.

Không khí hết sức căng thẳng.

Vụ bắt giữ con tin đã giữ chân cảnh sát. Phùng Thái như một kẻ điên vừa nhát như thỏ đế lại vừa gan to tày trời. Chiếc khẩu trang đã bị rơi từ trận vật lộn lúc nãy, nhưng dù vậy anh vẫn thấy hô hấp thật khó khăn. Anh không có cách nào khiến cho cánh tay đang cầm súng của mình thôi run rẩy, thế nên anh dùng sức ấn mạnh họng súng vào đầu Chu Vũ Lâu, đồng thời trừng mắt nhìn về phía cảnh sát, hét lên một cách hung dữ:

“Đừng qua đây! Nếu không tôi sẽ giết anh ta!” Giọng nói của anh đã biến dạng.

Giằng co một lúc, Ngụy Triệu Quốc hạ cánh tay cầm súng xuống, nói với Phùng Thái: “Trưởng khoa Phùng, cả đội chúng tôi phục sẵn ở đây để tìm ra chủ mưu đứng sau vụ đánh bom, không ngờ người xuất hiện lại là anh. Cho dù anh làm việc này là vì mục đích gì, nhưng tốt nhất anh nên hạ súng xuống, anh có biết mình đang chĩa súng vào ai không? Đó là đồng nghiệp của anh, còn là anh vợ anh đấy!”

“Đi ra!” Phùng Thái hét to ngắt lời Ngụy Triệu Quốc, “Không cần anh phải nhắc tôi! Tôi biết anh ta là ai. Các người nghe cho rõ đây, tôi không muốn làm ai bị thương, các người ra ngoài hết đi! Tôi muốn ở lại đây với anh ta một lúc! Nghe rõ chưa?” Giọng nói của anh có phần run rẩy, nhưng cũng làm ong tai những người đối diện.

Yên lặng trong vài giây.

“Anh định làm gì?” Ngụy Triệu Quốc hỏi, tựa hồ như chưa nghe rõ lời anh ta nói.

“Tôi – muốn – ở – lại – đây – với – anh – ta – một – lúc! Tôi có chuyện muốn nói với anh ta, nói xong tôi sẽ tự mình đi ra!”

“Anh cho rằng chúng tôi sẽ để anh làm vậy sao?”

“Vậy thì tôi sẽ bắn chết anh ta ngay bây giờ!” Ngón tay Phùng Thái đặt sát vào cò súng.

“Trưởng khoa Phùng!” Ngụy Triệu Quốc nhẹ giọng, “Anh cứ thả thầy Chu ra trước, sau đó anh đưa điều kiện gì chúng tôi cũng đáp ứng hết. Anh có thể bắt bất cứ ai trong chúng tôi làm con tin, cũng có thể đưa ra điều kiện, cho dù là tiền hay thứ gì khác.”

“Tôi không cần gì hết!” Mặt Phùng Thái đỏ bừng, tiếng hét khàn đặc: “Anh không hiểu tôi nói gì à? Các người đi ra hết đi! Tôi không muốn làm ai bị thương, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta, nói xong tôi sẽ tự đi ra!”

“Phùng Thái!” Ngụy Triệu Quốc tiến lên trước một bước, “Anh tỉnh táo một chút đi, hiện giờ mười mấy họng súng đang chĩa vào anh, nếu anh vẫn ngoan cố thì chỉ có đường chết! Nếu anh thả thầy Chu ra, bỏ súng xuống, đi qua đây, cho dù anh làm gì, chúng tôi cũng sẽ giải quyết theo hướng anh đã đầu thú.”

“Câm miệng!”

Phùng Thái vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng súng nổ!

Tất cả mọi người đều đứng im không động đậy.

Họng súng của Phùng Thái bốc khói, ngón tay trỏ của anh ta đang bóp chặt cò... phòng bệnh lúc này im như nhà xác.

Không có ai đổ xuống. Viên đạn xoẹt ngang qua đầu Chu Vũ Lâu găm vào trên tường thành một lỗ sâu hoắm. Đây là lần đầu tiên trong đời Phùng Thái nổ súng, nhưng phản lực của súng cũng không hề ảnh hưởng tới anh, cơ thể anh kiên định giống như niềm tin của anh vậy, một niềm tin chưa bao giờ bị lung lay.

“Đi ra hết đi! Tôi mà bắn tiếp thì sẽ không phải là chỉ thiên nữa đâu.” Phùng Thái hét lên giận dữ.

“Phùng Thái!” Ngụy Triệu Quốc nghiêm giọng, “Anh đang đẩy mình vào con đường cùng đấy! Được, anh muốn nói chuyện với thầy Chu, chúng tôi sẽ cho anh thời gian, nhưng trước tiên anh phải bỏ súng xuống.”

“Không...” Đôi mắt Phùng Thái rực lửa!

“Đồng chí cảnh sát!” Cuối cùng Chu Vũ Lâu cũng lên tiếng. Lưỡi anh có vẻ cứng nhắc, sau khi tỉnh dậy anh vốn ít nói, hơn nữa cơ thể rất yếu ớt, chỗ đầu bị họng súng gí vào đang rất đau đớn. Anh nói: “Cứ nghe lời anh ấy đi, để tôi với anh ấy nói chuyện với nhau, không sao đâu.”

“Thầy Chu...”

“Đồng chí yên tâm, tôi với trưởng khoa Phùng không chỉ là họ hàng, mà còn là bạn thân của nhau, tôi đảm bảo sau khi anh ấy nói hết những điều muốn nói, nhất định sẽ bỏ súng xuống ra gặp các anh.”

Ngụy Triệu Quốc rất khó xử. Giao con tin cho hắn như vậy rõ ràng là quá nguy hiểm. Nhưng Phùng Thái đang khá hung hăng, các tay súng bắn tỉa của anh không tìm ra cơ hội để giải quyết hắn trong thời gian ngắn, nếu cứ giằng co như vậy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Chu Vũ Lâu. Anh nghe thấy Chu Vũ Lâu nói tiếp: “Đồng chí cảnh sát, cứ tin tôi đi, không sao đâu, các anh cứ ra ngoài trước đi.”

“Thôi được.” Ngụy Triệu Quốc hỏi Phùng Thái, “Anh nói cho tôi biết, anh định nói chuyện với thầy Chu trong bao lâu?”

“Tôi không biết.”

“Được, tôi để cho hai người nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đã tôn trọng anh, thì anh phải đáp ứng một điều kiện của chúng tôi.” Ngụy Triệu Quốc lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại, nói với Phùng Thái: “Anh cầm lấy cái này, lát nữa chúng ta liên lạc với nhau sẽ tiện hơn.”

Phùng Thái liếc nhanh về phía chiếc điện thoại mà không nói gì.

Ngụy Triệu Quốc giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chắc anh cũng không muốn trong lúc nói chuyện sẽ bị người khác làm phiền, phải không?” Anh cầm điện thoại lên, “Tôi có thể đưa điện thoại tới cho anh không?”

“Đừng qua đây!” Phùng Thái túm chặt lấy Chu Vũ Lâu, “Ai mà bước lên một bước tôi sẽ bắn chết anh ta!”

“Thôi được, tôi đẩy qua cho anh.” Ngụy Triệu Quốc cúi người xuống. Viên cảnh sát phía sau lưng anh đã lĩnh hội được ý đồ. Mọi người đều biết rõ, Phùng Thái đương nhiên sẽ không cúi xuống nhặt chiếc điện thoại. Nhưng trong lúc đối mặt nhau như vậy, mọi tên côn đồ đều rất căng thẳng và sốt ruột, chỉ một chút tình huống nhỏ thôi cũng khiến chúng bất an, đó chính là cơ hội tốt của các tay súng.

Ngụy Triệu Quốc đặt điện thoại xuống đất, hất nhẹ tay. Các tay súng đang ngắm vào đầu ruồi, tìm đường bắn. Chiếc điện thoại cọ xát trên sàn nhà tạo ra tiếng động nhỏ, từ từ trôi về phía Phùng Thái. Phùng Thái căng thẳng liếc mắt nhìn, tay chỉ cần chạm cò là súng nổ. Chiếc điện thoại nằm ngay ngắn dưới chân Phùng Thái.

Phùng Thái không hề cho đối thủ chút cơ hội nào. Từ đầu đến cuối, anh ta đều cảnh giác cao độ, Chu Vũ Lâu người cứng đờ, chắn ngay trước mặt, như một bức tường thành không chút sơ hở.

“Ra hết đi!” Phùng Thái hét to.

Sau đó, cuối cùng thì tất cả mọi người cũng đều đi ra ngoài.

“Đóng cửa lại!” Phùng Thái hét với người sau cùng ra khỏi phòng là Ngụy Triệu Quốc. Ngụy Triệu Quốc nhìn anh ta một cái rồi làm theo.

“Gọi ngay về Sở, đề nghị đội cảnh sát đặc nhiệm đến chi viện!” Ngụy Triệu Quốc bước ra khỏi phòng bệnh số bảy liền lập tức hạ lệnh cho cấp dưới, “Chuẩn bị đu dây đột kích từ trên cao, yêu cầu Đội điều động những thành viên có kinh nghiệm đu dây nhất tới đây. Mọi người phải chú ý quan sát động tĩnh, không được làm ồn, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của thủ phạm.”

“Có báo cho người nhà không?” Cấp dưới hỏi anh.

“Thông báo ngay cho họ, nhưng phải kiểm soát cảm xúc của người nhà, trước khi có lệnh của tôi, không được để họ đến gần khu vực này.”

Nói xong, Ngụy Triệu Quốc thò tay vào túi áo lấy ra một thứ.

Phòng bệnh số bảy giờ như chiếc kén không một kẽ hở.

Phùng Thái khóa trái cửa, rồi chạy ào ra cửa sổ lập tức kéo rèm lại, lúc này mới cảm thấy có được chút an toàn ngắn ngủi. Anh ngồi phệt xuống đất, buông súng ra, dựa lưng vào tường lấy ống tay áo lau mồ hôi. Anh toát mồ hôi rất nhiều, sự thư giãn đột ngột khiến những giọt mồ hôi trở nên lạnh toát, rất khó chịu. Ánh mắt anh hơi đờ đẫn, cảnh tượng vừa rồi vẫn khiến tim anh đập thình thịch, anh cảm giác như xương khớp mình đều rệu rã hết.

Phùng Thái đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thật bi thương – cuộc đời mình đã đến đoạn cuối rồi.

Cuộc đời thật kì lạ. Hai tiếng trước, anh vẫn còn ngồi trên ghế ở nhà, cùng Chu Vũ Đình thưởng thức món cá tuyết và canh thịt mà cô nấu, không khí vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Nhưng hai tiếng sau, anh ngồi trên sàn nhà phòng bệnh, bên cạnh có khẩu súng, bên ngoài đầy cảnh sát. Tối nay lúc ăn tối, Chu Vũ Đình đỏ mặt nói với anh một chuyện, kì kinh nguyệt của cô đã chậm mấy ngày, vừa rồi lén thử thai, cô đã có bầu. Giây phút đó anh vui mừng như điên! Thực tình, chính tin vui đó đã khiến anh quyết định mạo hiểm làm liều, cho dù phải đối mặt với rủi ro lớn cơ nào, cũng phải để cho sinh linh bé bỏng kia một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng giờ đây xem ra, cái rủi ro lớn đó không dễ đối mặt chút nào.

Phùng Thái nhìn Chu Vũ Lâu, Chu Vũ Lâu mệt mỏi ngồi bên mép giường bệnh, cũng đang nhìn anh. Mặt Chu Vũ Lâu trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén. Anh đã từng đối mặt rất nhiều lần với ánh mắt đó, từ lúc “thép đã tôi thế đấy” bị vạch mặt, đến lúc lộ chuyện có vợ ở quê, lúc cãi vã giữa cuộc họp và vô số lần anh khiêu khích Chu Vũ Lâu... Nhưng anh không biết, đây có phải là lần cuối cùng hay không.

“Vết thương của anh ổn rồi chứ?” Phùng Thái hỏi Chu Vũ Lâu. Giọng điệu nghe rất chân thành, giống như một buổi thăm bệnh thực sự. Đây cũng là câu đầu tiên hai người nói chuyện với nhau kể từ khi Chu Vũ Lâu vào viện.

“Anh là người cài bom?” Chu Vũ Lâu hỏi.

“Tôi sai người khác làm.”

“Vì sao?”

“Không phải nhắm vào anh, mà nhắm vào người phụ nữ kia, nhưng anh lại hứng phải.”

“Tại sao vậy?”

“Tại sao?” Phùng Thái cười đau khổ, “Vậy tại sao ông trời lại sắp xếp anh ở bên cạnh tôi?”

“Cô ấy là người hoàn toàn không liên quan gì!” Chu Vũ Lâu đứng dậy, bản thân anh cũng thấy kinh ngạc vì sao mình có thể phát ra giọng nói lớn như vậy, “Chỉ vì chút ý nghĩ nhơ nhuốc đó của anh, mà có thể giết chết một người không chút liên quan! Anh có còn chút nhân tính nào không?”

“Không hề có liên quan?” Giọng Phùng Thái cũng không hề lép vế, “Cô ta xông vào địa bàn của tôi, không ngừng làm vô số những chuyện khiến tôi khó chịu, anh lại nói là không hề liên quan? Chu Vũ Lâu, tôi nói cho anh hay, tôi không muốn giết người, là cô ta đã ép tôi phải làm như vậy!”

“Anh đáng ra phải đi khám bác sĩ tâm lý từ lâu rồi!”

“Đừng có nói chuyện bác sĩ tâm lí với tôi!” Phùng Thái ngồi thẳng lưng, “Bác sĩ tâm lí có khiến cho một tên nhà quê trở thành người được mọi người tôn trọng không? Bác sĩ tâm lí có thể san phẳng một con đường gồ ghề không? Bác sĩ tâm lý thì giúp ích được gì? Bọn họ đều là lũ lừa đảo! Toàn là mấy chiêu lừa người mà thôi. Bọn chúng không khác gì anh, mang theo ánh hào quang về đến nhà là có thể yên giấc ngủ ngon, những chuyện khác không cần phải lo! Hừ... Bác sĩ tâm lí, không ai có thể giải quyết được vấn đề của tôi, vấn đề của tôi thì chỉ mình tôi mới giải quyết được!”

“Vì thế anh đã giải quyết rồi?”

“Đúng!”

“Anh giải quyết tốt thật đấy!” Chu Vũ Lâu cười nhạt.

“Đúng, tôi thừa nhận mình thất bại.” Anh trả lại cho Chu Vũ Lâu nụ cười nhạt, “Tôi đã hết rồi! Cuộc đời Phùng Thái này đã chấm dứt, nhưng tôi không hối hận. Chu Vũ Lâu, tôi nói cho anh biết tôi không hề hối hận! Những thứ tôi muốn hay không muốn đều là do chính tôi phấn đấu mới có được, chỉ có thể nói rằng số tôi không được may, chỉ có thế thôi, tôi không hề hối hận!”

“Anh không hối hận...” Chu Vũ Lâu tiến về phía Phùng Thái, “Anh có biết là Vũ Đình đang chờ anh về nhà không? Chu Vũ Đình... Vợ anh, đã trải sẵn giường chờ anh trở về, nhưng anh sẽ không bao giờ còn có cơ hội được nằm trên chiếc giường đó nữa, anh dám nói là anh không hối hận không? Vốn dĩ anh có thể có được gia đình hạnh phúc nhất, nhưng giờ chỉ có thể ngồi đây chờ hàng vạn viên đạn găm vào người mình, anh dám nói là không hối hận?”

“Anh đừng nhắc Chu Vũ Đình với tôi!”

“Tôi đương nhiên là phải nhắc! Đó là em gái tôi, nó đã hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự lừa dối của anh, đi theo anh, nhưng anh đã đem lại cho nó cái gì chứ?”

“Anh đừng nói nữa...” Phùng Thái ngắt lời Chu Vũ Lâu, anh quỳ sụp xuống đất, đôi mắt đầy sự tuyệt vọng.

Sau một hồi im lặng, Phùng Thái nói: “Chu Vũ Lâu, tôi có lỗi với Vũ Đình. Xin anh nhất định phải nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy, cô ấy là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tôi, cho dù tôi có chết đi thì tình yêu của tôi dành cho cô ấy cũng không thay đổi.” Anh cầm khẩu súng lên, nòng súng dúi vào đầu một cách khó khăn.

“Chu Vũ Lâu, tôi đã hết thật rồi, có một số chuyện tôi không muốn mang theo vào quan tài, thà rằng bây giờ nói hết với anh.”

Chu Vũ Lâu nhìn Phùng Thái, chờ anh ta nói tiếp.

Giọng nói chấn động cả Ngụy Triệu Quốc. Tai nghe điện thoại truyền đến cuộc nói chuyện của hai người đàn ông rất rõ ràng. Vừa rồi, trên chiếc điện thoại anh ném cho Phùng Thái có lắp một thiết bị nghe trộm siêu nhỏ, sóng radio truyền ra ngoài, mọi bí mật trong căn phòng đó phơi giữa ban ngày. Tối hôm nay, có quá nhiều bí mật đang chờ anh.

Cùng lúc đó, có những bóng người trong dáng vẻ lo lắng không ngừng tới bệnh viện 204.

Người đến đầu tiên là Tưởng Đan, tiếp đó là Chu Vũ Đình, Hoàng Đại Sinh và Lữ Thanh, họ dường như chân trước chân sau kéo đến bệnh viện, sau đó là Tạ Lam và Tưởng Tư Nghiệp. Một cảnh sát ra đón họ, nói sơ qua về tình hình bên trong, sau đó, tất cả mọi người đều rất sửng sốt.

Phùng Thái là hung thủ chính trong vụ đánh bom? Phùng Thái bắt cóc Chu Vũ Lâu?... Sự việc khó tin chẳng khác gì như chuyện con ốc sên đá ngã con voi. Toàn thân Chu Vũ Đình run lên mấy lượt, cơ thể cô đã sụp đổ trước khi cô kịp òa lên khóc. Cô ngất xỉu, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Những người còn lại đều không được phép đến gần phòng bệnh số bảy, chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ chờ tin.

Lòng đau như cắt.

Chu Vũ Lâu cảm giác như bị sét đánh! Anh lại nhìn thấy cảnh Phương Lê Lê nằm trên giường xác, và cả bóng đoàn tàu đang rời đi, Phương Lê Lê nằm trong chiếc túi du lịch mẹ cô mang bên người, họ lặng lẽ rời đi, dùng một hũ tro tàn để nói lời vĩnh biệt tuổi đôi mươi... Một lúc sau, Chu Vũ Lâu mới từ từ lên tiếng: “Nói vậy... Anh cố ý để Phương Lê Lê đi bán dâm, sau đó báo cảnh sát bắt em ấy, rồi dùng chuyện này để hủy bỏ tư cách ứng cử chức trưởng khoa của tôi?”

“Đúng.” Phùng Thái nói.

“Tiếp đến anh đã giết em ấy để diệt khẩu?”

“Không, tôi không giết người, là em ấy nghĩ quẩn nên treo cổ tự tử, cái chết ấy không liên quan đến tôi.”

“Anh đã giết em ấy!”

“Tôi không giết.”

“Nhưng nếu không phải tại anh thì sao em ấy có thể chết được!”

Phùng Thái quay mặt đi: “Đúng, nếu không có tôi thì em ấy đã không chết.”

Chu Vũ Lâu muốn xông ra xé xác Phùng Thái! Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là dùng tay vịn lấy thành giường.

Một lúc sau, anh hỏi Phùng Thái: “Anh sống mà cứ phải toan tính như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

“Tôi không biết.” Phùng Thái quay mặt lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Chu Vũ Lâu. “Nhưng tôi nhìn thấy tất cả mọi người cũng đều sống như vậy, chỉ trừ có anh. Khi tôi mới về trường, tất cả mọi người đều coi thường tôi. Tôi đến từ một huyện nhỏ bé, vào trường là đã kém người ta một bậc. Tôi thừa biết tôi trong mắt họ là người như thế nào, là trò cười, là tên ma cà bông, là giòi bọ, là con kiến. Chu Vũ Lâu, tôi thề là anh chưa bao giờ phải đối diện với những ánh mắt như vậy, nhưng tôi đã gặp rồi! Lúc đó, trong lòng tôi đã nói thầm với các người rằng, đừng cho tôi cơ hội, đừng để tôi đứng lên, nếu tôi đứng lên được thì các người sẽ phải ngã xuống rất thảm hại! Những gì các người biết tôi đều biết, những thứ các người không biết tôi cũng biết! Tôi sẽ khiến tất cả các người đều giống như tội phạm, không thể ngẩng đầu trước mặt tôi, tôi sẽ khiến ánh hào quang xung quanh Chu Vũ Lâu tan biến như bọt xà phòng, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy đấy!”

“Cho dù phải giết người cũng không hối tiếc?”

“Nhưng cho dù giết người cũng có làm được gì đâu.” Phùng Thái cười đau khổ, “Ông trời không chọn tôi, cho đến tên giết người mà tôi thuê cũng đứng về phía anh, thậm chí hi sinh cả mạng sống để cứu anh.”

Chu Vũ Lâu ngẩn người một lúc.

“Là ai?” Giờ anh mới nhớ ra cần phải hỏi câu này, “Ai đã cứu tôi?”

“Đào Tử.”

Cái tên này rất quen, Chu Vũ Lâu đang cố nhớ lại thì Phùng Thái đã nói với anh: “Bạn của Tiết Qua.”

“Tiết...” Anh chợt nhớ ra cậu thanh niên để đầu đinh, đôi mắt híp đó. Mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.

“Sao bạn của Tiết Qua lại...?”

“Quả bom đó là do cậu ta cài, vốn là để nổ chết Tần Phương, hừm, nhưng hỏng hết rồi.”

“Sao bạn của Tiết Qua lại giúp anh giết người?”

“Cậu ta cần tiền, cần rất nhiều tiền, chúng nó chơi thuốc phiện, bị tôi phát hiện ra, tôi đã lợi dụng cậu ta...”

“Hút thuốc phiện... Tiết Qua?”

“Đúng, cậu học trò cưng của anh, Tiết Qua, thằng nhóc hút thuốc phiện, heroin đấy, số bốn, bất ngờ đúng không?”

“Tiết Qua cũng biết anh giết người?”

“Cậu ta không biết, đây là bí mật giữa tôi và Đào Tử.”

“Tại sao anh lại làm vậy?” Chu Vũ Lâu đột nhiên lao mạnh lên, túm lấy cổ áo Phùng Thái, “Tại sao anh không giết thẳng tôi đi. Tại sao lại làm liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy? Đây...” Anh run rẩy lê lết trên mặt đất, cuối cùng cũng sờ được khẩu súng, “vụt” một cái cầm lên, nhét vào tay Phùng Thái, “Của anh đây... Cầm lấy, như vậy có phải đỡ rắc rối hơn không? Nào! Nổ súng đi! Bắn chết tôi đi! Chẳng phải đó là điều anh muốn sao? Bóp cò đi! Đừng để tôi nhìn thấy phần đời còn lại của Chu Vũ Đình phải chịu khổ! Khốn nạn! Anh có biết mình đã hủy hoại cuộc đời của bao nhiêu người không? Anh có biết anh đã hủy hoại cả cuộc đời Vũ Đình không? Đồ khốn điên loạn! Tôi thật sự hối hận đã để em gái mình lấy anh...”

“Chu Vũ Lâu!” Phùng Thái đẩy mạnh Chu Vũ Lâu ra. Giọng nói to vang rành rọt: “Để Vũ Đình lấy tôi là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời anh. Nếu không phải vì cô ấy, anh tưởng là mình có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay sao?”

Chu Vũ Lâu chết đứng.

Anh nhìn thấy ánh mắt Phùng Thái lóe lên một tia sáng khó lường. Anh không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, nhưng anh cũng cảm nhận được hàm ý trong đó không hề đơn giản. Một lúc sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người đàn ông. Sau đó, Phùng Thái hạ giọng nói.

“Bạch Tiểu Khê chết như thế nào vậy?”

Bây giờ thì đến tiếng hơi thở cũng không còn nữa.

Chu Vũ Lâu nhìn Phùng Thái, không biết phải biểu hiện như thế nào.

Ánh mắt Phùng Thái đầy vẻ hăm dọa. Một lúc sau, anh ta mỉm cười. “Ha ha...” Sau đó cười còn to hơn “Ha ha ha... Quả nhiên tôi đoán không sai, đúng là anh đã làm!”

“Tôi làm... làm gì? Anh nói, nói gì thế?”

“Chu Vũ Lâu, anh đừng giả vờ không biết!”

“Tôi thực sự không biết anh đang nói gì, làm sao tôi biết Bạch Tiểu Khê...”

“Thật không ngờ đấy... Chu Vũ Lâu cũng có lúc thảm hại như thế!” Phùng Thái dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Chu Vũ Lâu, ngữ khí cũng vậy, “Tiếc là đám cảnh sát bên ngoài không nhìn thấy bộ dạng này của anh, nếu không họ cũng không hiểu được tại sao điều động nhiều người đến vậy, rốt cuộc là để bắt ai chứ?”

“Anh im miệng đi!”

“Thôi đi! Chu Vũ Lâu, tôi cũng sắp phải chết rồi, đến nước này rồi anh vẫn không chịu nói thật, tôi sợ là tôi có biến thành ma cũng sẽ đến tìm anh.”

Kinh ngạc, chán nản, sợ hãi lần lượt hiện lên trên mặt Chu Vũ Lâu, anh tránh ánh mắt của Phùng Thái, hỏi: “Sao mà anh biết được?”

“Đương nhiên là tôi biết rồi. Anh quên rồi à? Ngày Bạch Tiểu Khê chết chính là sinh nhật của Vũ Đình, ngày hôm đó tôi và Vũ Đình đã quay lại với nhau. Tối hôm đó tôi mời cô ấy ăn bữa tiệc sinh nhật, chính tại nhà hàng Goroka.”

“Nhà hàng Tây Goroka?”

“Nhà hàng Goroka. Lúc đó tôi đang ở trong nhà vệ sinh, nhưng vừa rẽ vào góc tường thì thấy anh đang đứng đó. Nói thật lúc đó tôi cũng giật mình, tôi cứ nghĩ là anh đến đó vì tôi. Tôi lập tức dừng lại khiến một nhân viên phục vụ đâm sầm vào lưng tôi, anh vẫn còn nhớ cảnh đó chứ?”

Đương nhiên là anh nhớ. Bên tai anh lại vọng đến tiếng chiếc khay rơi xuống sàn đánh choang một tiếng. Lúc đó anh đứng trước cửa nhà vệ sinh, trước mặt anh là Bạch Tiểu Khê, họ đều nhìn thấy khuôn mặt lúng túng của nhân viên phục vụ.

Phùng Thái nói tiếp: “Tôi nghĩ là anh chắc đã nhìn thấy nhân viên phục vụ lỡ tay làm rơi chiếc khay nhưng anh không nhìn thấy tôi. Thực ra tôi đang đứng ngay bên cạnh nhân viên phục vụ đó, chỉ cách anh chưa đầy năm bước chân, góc tường đã che khuất tôi. Sau đó tôi mới biết chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, anh có hẹn với một cô gái. Đương nhiên tôi biết cô ấy là ai, khi tôi về chỗ ngồi không hề nói với Vũ Đình chuyện gặp anh, nhưng tôi vẫn tìm cơ hội để thầm quan sát hai người cho tới lúc hai người ăn xong và rời đi. Lúc đó tôi cũng chỉ coi đó như là một cuộc gặp gỡ đào hoa vặt vãnh.”

“Ngày hôm sau, khi nhận được tin Bạch Tiểu Khê chết thì anh đã đi Thượng Hải. Lúc đó tôi đã nghi ngờ anh, nhưng sau khi anh từ Thượng Hải về thì tôi đã chắc chắn điều đó. Có một hôm, tôi nhìn thấy cảnh sát Hàn Kiện đến trường tìm anh. Hai người vào trong phòng họp, tôi đã lặng lẽ đi theo, đứng bên ngoài nghe hai người nói chuyện. Tiếc là đứng xa quá, tôi không nghe được gì cả. Nhưng câu cuối cùng thì tôi đã nghe được, nghe rất rõ ràng! Lúc đó hai người đã đi ra gần đến cửa, Hàn Kiện hỏi anh, lần cuối cùng anh gặp Bạch Tiểu Khê là lúc nào, tôi nghe thấy anh trả lời anh ta rằng ‘Trước khi cô ấy chết khoảng bốn, năm ngày’. Đương nhiên tôi biết đó là lời nói dối, quá rõ là nói dối! Đến một kẻ ngốc cũng biết được sức nặng của lời nói dối đó! Hết sức mạo hiểm. Nếu không có nội tình kinh khủng lắm thì anh nhất định sẽ không nói dối như vậy. Từ lúc đó tôi đã chắc chắn rằng cái chết của Bạch Tiểu Khê có liên quan đến anh.”

Im lặng.

Trong sự im lặng đó, Chu Vũ Lâu nhìn thấy một bóng đen, ngày hôm đó khi vừa bước ra khỏi phòng họp, bóng đen đó đã mất hút ở cuối hành lang. Anh vẫn luôn suy đoán xem bóng đen đó là ai, bây giờ thì anh đã rõ.

“Là tôi giết.” Anh khẽ nói.

“Vì sao?”

Chu Vũ Lâu không muốn nói câu nói đó, câu đó Phùng Thái cũng đã nói, nhưng đó lại là câu duy nhất mà anh có thể nghĩ tới. Anh trầm giọng: “Là cô ấy buộc tôi phải làm vậy.”

Máu trên toàn cơ thể Chu Vũ Lâu như dồn hết lên não. Ánh mắt giận dữ nhìn Phùng Thái, trí nhớ lại quay về cái đêm đầy máu đó...

“Thả anh ấy ra!”

Chu Vũ Đình nằm trên giường bệnh đột nhiên hét lên một tiếng. Tất cả mọi người đều giật mình. Trong cơn hôn mê, Chu Vũ Đình mở mắt, choàng dậy, nhanh chóng nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ, cô định xuống giường nhưng bị Lữ Thanh và các y tá giữ lại.

“Bỏ tôi ra! Để tôi đi!” Cô giằng co, hai tay quờ quạng, hơi thở gấp gáp, nước mắt tuôn ra như suối. Lữ Thanh cố gắng an ủi cô. Cô nắm chặt lấy tay Lữ Thanh, nói những câu không hoàn chỉnh: “Bỏ ra... Để tôi đi... Anh thả anh trai tôi ra... Tại sao anh lại... Khốn nạn... Tôi phải đi cứu anh ấy... Phùng Thái, tôi xin anh...” Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, cuối cùng, hai tay cô buông thõng, thở ra một hơi rất dài, hai mắt đờ đẫn, cô ngất đi lần nữa. Nhưng một lúc sau cô lại tỉnh lại, ra sức giằng co, không ngừng gào khóc...

Hai sợi dây được thả xuống từ trên nóc tòa nhà trong bệnh viện 204.

Hai cảnh sát có kinh nghiệm nhất của phòng cảnh sát Đặc nhiệm Sở cảnh sát Tân Giang nhận nhiệm vụ lần này. Họ sẽ đu từ trên nóc tòa nhà xuống, cơ thể họ nhanh nhẹn như đang bay, thoắt cái đã dừng lại giữa không trung, đúng ở tầng mười sáu.

Họ thận trọng dừng lại ở phía hai bên cửa sổ phòng bệnh số bảy, nhưng thấy tình hình không được lạc quan cho lắm. Rèm cửa rất dày che hết tầm nhìn bên trong, không thể biết được tình hình, cũng không phán đoán được vị trí cụ thể của tên khống chế con tin. Trước tình hình đó, nếu tùy tiện xông vào sẽ rất nguy hiểm. Họ được báo trước, tên khống chế con tin hôm nay rất xảo quyệt và hung hăng, nếu phá cửa sổ xông vào mà không khống chế ngay được tên đó thì sẽ rất nguy hiểm cho con tin.

Họ quyết định áp dụng phương án số hai.

Cả Chu Vũ Lâu và Phùng Thái đều không hay biết bên ngoài cửa sổ đang có hai bóng người lơ lửng. Lúc này, tinh thần họ đang chìm đắm trong câu chuyện đẫm máu của Bạch Tiểu Khê và Triệu Đạc, thậm chí còn quên rằng đây là hiện trường bắt giữ con tin đầy nguy hiểm của một vụ án.

Khuôn mặt Chu Vũ Lâu đầy vẻ đau khổ, Phùng Thái thì kinh ngạc không thốt nên lời.

“Cuộc đời thật thú vị!” Một lúc lâu sau, Phùng Thái mới lên tiếng, “Một người được sủng ái, một thằng ma cà bông, vốn chả có gì liên quan đến nhau, nhưng đã làm điều tương tự nhau, chúng ta đều đã giết người.”

“Không!” Chu Vũ Lâu ngắt lời, “Tôi không giống anh, tôi chưa bao giờ kề dao lên cổ ai cả, tôi bị ép phải làm vậy! Cái chết của Bạch Tiểu Khê chỉ là ngoài ý muốn. Còn tên bạn trai của cô ấy, thằng điên đó, nó dùng hết sức để bóp cổ tôi, dùng dao đâm tôi! Tôi thấy mình sắp chết, không thể thở được. Đôi mắt hắn ta đỏ rực, giống như một con dã thú! Nên tôi phải cố gắng giành lấy con dao... cố gắng giành giật... cuối cùng con dao đã trong tay tôi! Tôi...”

Đột nhiên, Chu Vũ Lâu dừng lại, kinh ngạc nhìn Phùng Thái.

Lúc lâu sau, Chu Vũ Lâu trầm giọng nói: “Anh tống tiền tôi!”

Phùng Thái nhìn anh không nói lời nào.

“Có phải anh không?” Chu Vũ Lâu hỏi anh ta, “Người tống tiền tôi có phải anh không?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh bị ai đó tống tiền à?”

“Đừng giả vờ không biết gì! Không phải là anh sao? Ba mươi vạn, trong ba ngày, những tin nhắn đó, để điện thoại lại ở nhà tôi... đều là anh làm phải không?”

Phùng Thái nhìn Chu Vũ Lâu, biểu cảm trên khuôn mặt có chút thay đổi. Cuối cùng sự kinh ngạc biến thành nụ cười đắc ý.

“Ha ha... Xem ra Chu Vũ Lâu gặp rắc rối lớn rồi! Nếu tên tống tiền anh là tôi thì bi kịch của anh có thể chấm dứt trong đêm nay. Tôi cũng mong là như vậy, nhưng đáng tiếc tôi không giúp được gì cho anh, người đó không phải tôi, xem ra bi kịch của anh sẽ còn tiếp diễn...”

Điện thoại đổ chuông, tiếng chuông ngắt lời Phùng Thái. Là chiếc điện thoại mà Ngụy Triệu Quốc để lại, Phùng Thái nhấc máy.

“Trưởng khoa Phùng, anh đã nói chuyện xong với thầy Chu chưa?” Ngụy Triệu Quốc hỏi.

“Xong rồi.” Anh trả lời.

“Giờ đã ra được chưa?”

“Được.” Anh rất quả quyết.

“Có cần chúng tôi vào đón anh không?”

“Không cần, tôi tự đi ra được.”

Trên cửa sổ phòng bệnh số bảy đang gắn một chiếc giác mút, ở vị trí gần chốt cửa sổ. Cảnh sát đặc nhiệm đang dùng một dụng cụ nhỏ vẽ một vòng tròn quanh chiếc giác mút đó. Trên cửa kính sẽ nhanh chóng mở ra một lỗ hổng, sau đó họ sẽ nhẹ nhàng mở cửa ra.

Họ thao tác không hề có chút tiếng động, người bên trong không hề nghe thấy chút động tĩnh nào.

Phùng Thái cúp điện thoại của Ngụy Triệu Quốc, cầm lấy súng, nói với Chu Vũ Lâu: “Tôi đi ra đây, cảm ơn anh đã nói sự thật với tôi, lần này thì giữa hai chúng ta cuối cùng cũng không còn bí mật nào nữa. Cho dù người tống tiền anh là ai, tôi hi vọng anh có thể giải quyết được chuyện này, tôi cũng thật lòng mong anh sẽ luôn yên ổn. Gia đình này đã có một người là hung thủ giết người, không thể có thêm một người nữa. Vì Vũ Đình, anh hãy tự lo liệu đi.” Nói xong, anh bước ra phía cửa. Vừa đi đến cửa thì Chu Vũ Lâu gọi giật lại.

“Đợi chút.”

Phùng Thái đứng lại, Chu Vũ Lâu hỏi anh: “Anh đã biết từ lâu, tại sao lại không tố cáo tôi?”

Phùng Thái không quay đầu lại, nhìn vào cửa phòng nói: “Không phải là tôi không nghĩ đến, tôi đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng tự nói với mình không thể làm như vậy. Tôi có thể bất chấp thủ đoạn để đánh bại Chu Vũ Lâu, nhưng không thể để Vũ Đình mất đi người anh duy nhất.” Anh dừng lại một lúc, giọng nói vô cùng thê lương, “Chu Vũ Lâu, anh không thể nào hiểu được con người như tôi. Những điều tốt đẹp mà ông trời ban cho tôi không nhiều, tôi buộc phải muôn phần trân trọng. Vì để đạt được mục tiêu, tôi thậm chí không cần làm người, nhưng vì Vũ Đình, thì cho dù đó là một chiếc đinh găm vào tim tôi, thì tôi cũng phải vì cô ấy mà giữ lại...”

“Phùng Thái!”

Một giọng nói đột ngột vang lên, cả Phùng Thái và Chu Vũ Lâu đều giật thót mình! Đó là giọng nói phát ra từ bên ngoài cánh cửa, cuối cùng Chu Vũ Đình cũng thoát khỏi mọi người, cô lao ra khỏi phòng cấp cứu. Khắp hành lang vang lên tiếng hét xé lòng của cô: “Anh ra đây! Anh thả anh trai tôi ra! Phùng Thái!” Tiếp đó là tiếng gào khóc của cô, chớp mắt, tiếng khóc đã ở ngay trước mặt.

“Rầm, rầm, rầm!” Cô đấm mạnh vào cửa phòng bệnh, những tiếng động chói tai vang lên. Họ đều nghe thấy tiếng cảnh sát đang ngăn cô lại, nhưng không ai cản được cô gái đang liều mình như vậy.

“Anh! Anh ở trong phải không? Phùng Thái... Anh ra đây! Phùng Thái...”

Lỗ hổng trên cửa sổ đã được cắt ra, cảnh sát đặc nhiệm nhẹ nhàng ấn chốt mở cửa sổ, vén rèm lên.

Chu Vũ Lâu nhìn thấy bóng Phùng Thái đang run lên, cánh tay vừa đặt lên nắm cửa lại rụt về, anh quay mặt lại, nhìn Chu Vũ Lâu cười.

“Nói với Vũ Đình, hãy bỏ đứa bé đó đi.” Phùng Thái nói.

Chu Vũ Lâu hoàn toàn chưa ý thức được câu nói cuối cùng của Phùng Thái. Khi anh nhìn thấy Phùng Thái giơ súng lên nhắm thẳng vào thái dương, anh vội lao ra! Cùng lúc lao đến còn có cảnh sát đặc nhiệm... “Dừng tay!” Cảnh sát đặc nhiệm nhảy xuống từ cửa sổ, lao về phía cửa, nhưng động tác của họ nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng viên đạn đã ra khỏi nòng.

“Rầm”, Phùng Thái ngã khuỵu xuống sàn. Máu tươi chảy ra ồ ạt từ vết súng bắn, mau chóng chảy tràn thành vũng nơi anh ngã xuống. Giờ phút cuối cùng trước khi kết thúc cuộc đời, anh mở to đôi mắt, nhìn thật sâu về phía vợ anh đang đứng bên kia cánh cửa...

Cả đời Phùng Thái chỉ nổ súng hai lần, lần thứ nhất xoẹt qua người Chu Vũ Lâu, lần thứ hai thì xuyên qua đầu chính mình. Dòng máu tươi chảy ra từ cơ thể anh bắn lên mặt Chu Vũ Lâu, như thể đó là kỉ niệm cuối cùng dành cho đối thủ của anh.