⚝ 5 ⚝
Buổi trưa ngày hôm sau Chu Vũ Lâu mới biết trong chiếc điện thoại đó có cài máy nghe trộm, lúc đó anh giật mình suýt chút nữa thì ngã lăn từ trên giường xuống đất.
Nhưng vận may lại một lần nữa giang tay với anh đúng ngay thời khắc quan trọng.
Ngụy Triệu Quốc nói với anh, khi Phùng Thái nói đến đoạn “sẽ khiến cho ánh hào quang xung quanh Chu Vũ Lâu tan tành như bong bóng xà phòng” thì tín hiệu bắt đầu chập chờn, từ đoạn “Tiết Qua hút thuốc phiện” thì mất âm thanh, thi thoảng nghe được vài từ lõm bõm. Câu duy nhất nghe được tương đối liền mạch là của Chu Vũ Lâu “đây... như vậy có phải đỡ rắc rối hơn không... bắn tôi đi... bắn đi...” Ngụy Triệu Quốc kể lại đoạn đó khiến anh hết sức căng thẳng. Máy nghe trộm phát ra câu cuối cùng là “đừng để tôi nhìn thấy Chu Vũ Đình phải đau khổ suốt quãng đời còn lại”, phía sau không còn nghe thấy gì nữa. Rốt cuộc là do bộ phận truyền âm bị lỗi hay bộ thu phát tín hiệu kém, Ngụy Triệu Quốc nói cái đám nhân viên kĩ thuật “vô dụng” đó vẫn chưa tìm ra nguyên do.
Trời ạ! Chu Vũ Lâu sợ tới nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh!
Cho dù là sự cố xảy ra ở khâu nào thì anh cũng vô cùng cảm ơn nó! Nó đến thật đúng lúc, nếu muộn hơn chút nữa thì câu “Bạch Tiểu Khê chết như thế nào?” mà Phùng Thái hỏi đã lọt vào tai cảnh sát! Câu hỏi đó cả đêm hôm qua cứ vang vọng mãi trong giấc mơ của Chu Vũ Lâu.
Đương nhiên, Ngụy Triệu Quốc cũng hỏi Chu Vũ Lâu, sau khi máy nghe trộm bị trục trặc, hai người đã nói những gì. Chu Vũ Lâu chỉ trả lời ậm ừ, anh cũng không nhớ rõ, lúc đó tâm trạng cả hai đều rất kích động, cũng không có gì ngoài mấy câu trách móc và hối hận.
Chu Vũ Lâu nằm viện thêm hai tuần, lúc ra viện sức khỏe của anh gần như không có vấn đề gì nữa. Tưởng Đan hỏi anh việc đầu tiên anh muốn làm sau khi ra viện là gì, anh nói anh muốn tới thăm Vũ Đình.