⚝ 6 ⚝
Cả điện thoại nhà và di động của Chu Vũ Đình đều không có ai nghe máy, nên Chu Vũ Lâu gọi điện đến trường Chu Vũ Đình thì được biết cô xin nghỉ phép, đã hai tuần nay cô không đi dạy. Vẫn là anh trai hiểu lòng em gái, cuối cùng, anh và Tưởng Đan tìm thấy cô ở nghĩa trang ngoài ngoại ô.
Trời đã thực sự sang đông, cây cỏ héo hon rụng hết lá, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, bầu trời một màu xám xịt, dường như sắp có tuyết rơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng một bông tuyết nào.
Mộ phần của Phùng Thái nằm ở một góc khuất không mấy bắt mắt trong nghĩa trang, bên cạnh có cây thông lùn, trên tấm bia màu xám tro không hề khắc họ tên, chỉ khắc dòng chữ đơn giản: Đã từng đến. Chu Vũ Đình đứng trước mộ thất thần nhìn dòng chữ. Cô không hề hay biết anh trai và chị dâu đến, cho đến khi Chu Vũ Lâu bước đến phía sau cô, khẽ gọi “Vũ Đình”, cô mới quay đầu lại. Cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vàng vọt không chút sức sống, giống như bỗng chốc đã già đi hai mươi tuổi vậy.
“Anh, em xin lỗi...” Chu Vũ Đình nói trong tiếng nghẹn ngào, Chu Vũ Lâu ra hiệu cô không cần nói tiếp, Tưởng Đan ôm lấy cơ thể rã rời của cô vào lòng.
Sau khi rời nghĩa trang, họ tới một nhà hàng nhỏ yên tĩnh ăn cơm. Nói là ăn cơm, nhưng kì thực cả ba người đều ngồi thất thần quanh bàn ăn. Chu Vũ Lâu đang nghĩ tới chuyện bàn bạc về đứa bé trong bụng em gái, nhân tiện chuyển lời di nguyện cuối cùng của Phùng Thái. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không mở được lời.
Nhạc viện Tân Giang tổ chức cuộc họp khó xử nhất từ trước đến giờ, mục đích chính là để tuyên bố chức vụ mới của Chu Vũ Lâu, nhưng trước đó không thể không nhắc đến chuyện của Phùng Thái. Tên đó đã lừa dối tất cả mọi người! Ngụy tạo ra chuyện bán dâm vốn hoàn toàn không có khiến cho một nữ sinh vô tội phải chết, để chiếm lấy vị trí vốn không thuộc về mình một cách không biết xấu hổ. Sau đó, anh ta còn không cam tâm, điên cuồng đến mức giết người... Thật không quá lời khi nói anh ta đã gây ra một thảm họa lớn chưa từng có cho nhạc viện Tân Giang.
Khốn nạn! Đương nhiên Tạ Lam không nói hai từ này ra. Nhưng bà đã dùng một bài diễn thuyết dài để chỉnh đốn lại tâm thái của các giảng viên, hình thành quan niệm cạnh tranh đúng đắn, lấy việc Phùng Thái làm bài học, kết quả cuối cùng của việc khiêu vũ với quỷ là sẽ bị quỷ ăn thịt!
“Nhạc viện tuyệt đối không được để xuất hiện một Phùng Thái thứ hai!” Tạ Lam nói to bằng chất giọng nữ cao của mình.
Bổ nhiệm chức vụ mới mang đến cho Chu Vũ Lâu thêm một thu hoạch khác. Ngoài chức trưởng khoa Thanh nhạc, trường còn để anh kiêm thêm vị trí trợ lý viện trưởng. Mấy ngày trước, hiệu trưởng trường Nghệ thuật Đông Cẩn – cơ sở 2 của nhạc viện Tân Giang nghỉ hưu, Vương Nguyệt được điều sang đó tạm thời tiếp quản công việc, vậy nên các lãnh đạo quyết định để Chu Vũ Lâu đảm nhiệm vị trí của cô. Trên thực tế, dựa theo năng lực của Chu Vũ Lâu thì sắp xếp công việc như vậy cho anh cũng không hề quá sức, nhưng bổ nhiệm vào thời điểm này giống như sự đền bù cho sự bất công và nhục nhã mà bấy lâu nay anh phải gánh chịu.
Ngày đầu tiên đi làm đối với Chu Vũ Lâu là một cực hình. Ngồi trong văn phòng trưởng khoa, anh cảm thấy xung quanh mình chỗ nào cũng có hình bóng Phùng Thái. Chiếc khăn quàng cổ treo cạnh cửa anh còn nhìn thấy Phùng Thái đeo một ngày trước khi xảy ra vụ nổ, đó là chiếc khăn Vũ Đình đã mua cho anh ta. Trên bàn làm việc là ảnh chụp chung của Phùng Thái và Vũ Đình. Trong ngăn kéo còn mấy hộp thuốc lá Phùng Thái chưa kịp hút, tên thuốc nghe rất lạ, là loại thuốc ít gặp ngoài thị trường, không rõ vì sao Phùng Thái lại cứ thích hút loại thuốc đó. Sau đó, trong lúc sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc, Chu Vũ Lâu đã nhìn thấy tờ báo đó. Tờ “Tân Giang vãn báo” được kẹp giữa một đống giấy tờ, tiêu đề viết: “Người bí ẩn tỉnh lại một cách bí ẩn, vụ đánh bom sắp được đưa ra ánh sáng”, ngày phát hành tờ báo chính là ngày giỗ của Phùng Thái.
Thành thật mà nói, giờ đây Chu Vũ Lâu không ghét Phùng Thái cho lắm, thậm chí anh còn thấy có chút nhớ anh ta. Chu Vũ Lâu cũng không lý giải được tâm trạng khó hiểu này xuất phát từ đâu, là vì tình cảm sâu nặng anh ta dành cho Chu Vũ Đình, hay vì anh ta đã chết rồi, hoặc giả là cho tới tận lúc chết anh ta vẫn không hé răng về chuyện của Bạch Tiểu Khê... Chắc là đều có.
Chu Vũ Lâu buộc mình phải bận rộn. Công việc trong khoa vốn đã bị dồn ứ khá nhiều, hơn nữa với tư cách là trợ lý viện trưởng, có nhiều công việc lặt vặt buộc anh phải giải quyết. Anh làm việc không ngừng nghỉ, hao tâm tổn trí vào mớ công việc phức tạp và không cho phép mình được có giây phút nào rảnh rỗi, lo lắng rằng một khi rảnh rỗi, tâm trí anh sẽ mắc kẹt trong vũng bùn không thấy đáy. Trong thời gian đó anh còn làm hai việc, một là huy động nhà trường và khoa cùng góp một khoản tiền gửi về cho người nhà của Phùng Thái ở dưới quê. Lúc còn sống, hàng tháng Phùng Thái đều gửi tiền về quê. Vợ cũ của anh ta không có việc làm, con gái mới sáu tuổi, cái chết của Phùng Thái là một cú sốc đối với gia đình đó. Chu Vũ Lâu nhờ người nhắn cho vợ cũ Phùng Thái, nếu sau này gặp khó khăn gì có thể nói với nhà trường, trường sẽ cố gắng hỗ trợ. Việc thứ hai là anh tới trại cai nghiện để thăm Tiết Qua.
Tiết Qua dường như đã trở thành một người khác. Gầy rộc, chậm chạp, cậu trông như một khúc gỗ mục đang ngồi trên ghế trong phòng gặp người thăm nuôi, trông thế nào cũng không giống người đã từng hát khúc Nessun Dorma. Cậu vẫn trong giai đoạn dùng thuốc hỗ trợ cai nghiện, người của trại cai nghiện nói thời gian này cậu vẫn cần phải có sự trợ giúp của thuốc. Chu Vũ Lâu thấy trên cánh tay Tiết Qua có vết sẹo dài. Tiết Qua ấp úng nói đó là một lần lên cơn nghiện, cậu đã tự mình dùng dao rạch vào tay. Nhà trường tương đối ưu ái Tiết Qua, cho phép cậu sau khi cai nghiện thành công có thể quay lại trường tiếp tục hoàn thành chương trình học, nhưng chắc chắn là cậu sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp.
Sau một tuần đi làm, Chu Vũ Lâu nhận được điện thoại của Tần Phương.
Tạ Lam hôm đó cũng vừa nhắc tới Tần Phương. Tại văn phòng viện trưởng, Tạ Lam dò hỏi Chu Vũ Lâu xem dự án đầu tư của Tần Phương có còn khả năng thực hiện được không. Tạ Lam nói, bà đã cùng một số lãnh đạo của trường tới thăm hỏi Tần Phương, nhưng không thấy Tần Phương nhắc tới chuyện đó nữa. Chu Vũ Lâu nói anh cũng không rõ ý đồ của Tần Phương là gì, từ sau khi ra viện anh vẫn chưa liên lạc với cô. Sau đó, vừa về tới văn phòng thì anh nhận được điện thoại của Tần Phương.
Tần Phương mở lời bằng câu hỏi rất sắc bén: “Thầy Chu này, suýt chút nữa thì tôi vì anh mà phải chầu trời, sao anh không có được lời hỏi thăm tối thiểu nào vậy?”
“Xin lỗi cô Tần!” Chu Vũ Lâu nói, “Tôi cũng mới vừa ra viện, công việc thực sự quá nhiều, nên tôi vẫn chưa kịp...”
“Nếu tiện thì anh ra ngoài một chút được không? Tôi đang ở trước cổng trường anh.” Tần Phương nói.