Chương 13 ⚝ 1 ⚝
Do không tắc đường nên chỉ hai mươi phút, Tần Phương đã ra khỏi trung tâm thành phố. Chu Vũ Lâu không có khái niệm gì về xe cộ, nhưng anh nhận thấy chiếc xe mới này của Tần Phương rộng rãi và thoải mái hơn chiếc cũ. Điều quan trọng là chắc nó sẽ không phát nổ.
Đi thêm một lúc, khi chiếc xe bắt đầu rẽ vào đoạn đường núi, Chu Vũ Lâu lần thứ ba hỏi Tần Phương: “Cô Tần, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Hương Nhân Đàm.”
“Hương Nhân Đàm? Tới đó làm gì? Giờ đâu phải là mùa đạp thanh [30] .”
“Tôi biết, tôi có căn biệt thự ở đó.” Tần Phương nói.
Hương Nhân Đàm là một khu du lịch nổi tiếng ở ngoại ô phía Tây thành phố Tân Giang, có sông có núi, phong cảnh rất đẹp, những năm gần đây rất nhiều người mua đất ở những chỗ chân núi bờ suối trong đó để xây biệt thự. Chu Vũ Lâu không rõ Tần Phương đưa anh tới đó làm gì. Thật lòng mà nói, giờ đây đến quỹ giáo dục, phòng hòa nhạc anh cũng không còn chút hứng thú nào chứ đừng nói đến đời tư của người phụ nữ này. Nhưng Chu Vũ Lâu không thể từ chối cô. Cô suýt vì mình mà mất mạng, hơn nữa trong lúc bản thân gặp khó khăn nhất cô đã khảng khái cho anh mượn mười lăm vạn và không hề hỏi lí do. Mấy ngày nay, Chu Vũ Lâu cũng đang suy nghĩ làm thế nào để trả món tiền đó nhanh nhất. Trực giác mách bảo anh, sớm trả hết nợ thì sớm thoát thân, tránh xa người phụ nữ này ra không hẳn là một việc không tốt.
Chiếc xe đi chầm chậm giữa con đường núi yên tĩnh, cuối cùng, dừng lại trước một căn nhà cách bờ hồ không xa. Nhìn qua cánh cửa sắt, Chu Vũ Lâu thấy một căn biệt thự ba tầng. Căn nhà rất có phong cách, mái dốc nhấp nhô, mái hiên chạm khắc, cửa sổ vòm và những cột hiên cao vút, nổi bật sự sang trọng. Tần Phương dùng điều khiển từ xa mở cổng sắt, chiếc xe con lái vào trong sân dưới sự giám sát của camera.
Trong phòng khách hơi lạnh. Tần Phương bật điều hòa lên, rồi đi lấy đồ uống. Chu Vũ Lâu nhân cơ hội đó quan sát xung quanh căn nhà, phát hiện ra bên trong còn xa hoa hơn cả bên ngoài.
“Bình thường cô Tần không ở đây sao?” Chu Vũ Lâu hỏi.
“Vâng!” Tần Phương trả lời, “Thỉnh thoảng tôi mới đến giải khuây.”
“Trống rất sạch sẽ.”
“Giúp việc tuần nào cũng tới quét dọn.” Tần Phương mang đồ uống tới, ngồi xuống trước mặt Chu Vũ Lâu.
Chu Vũ Lâu có chút dè dặt. Anh từ từ lên tiếng: “Xin lỗi cô, để xảy ra chuyện như vậy, tôi thật áy náy. Chắc cô đã biết rồi, người muốn đánh bom cô là giáo viên trường tôi, là trưởng khoa cũ...”
“Cũng là họ hàng của thầy.”
“Là chồng em gái tôi, người đó...” Chu Vũ Lâu chỉ chỉ vào đầu, “có chút vấn đề. Anh ta điên rồi mới làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.”
“Anh ta tự sát rồi?”
Chu Vũ Lưu gật gật đầu, “Anh ta nghe nói người anh ta thuê đi ám sát cô đã tỉnh liền đến bệnh viện để diệt khẩu, kết quả là trúng kế của cảnh sát. Anh ta cướp súng của cảnh sát, dùng khẩu súng đó để tự tử.”
“Gieo gió thì gặt bão!”
“Tôi nghe nói viện trưởng Tạ và các lãnh đạo của trường đã tới xin lỗi cô. Nhưng dù thế nào, chuyện này cũng do tôi mà ra, một lần nữa xin lỗi cô.”
“Thôi bỏ đi.”
“Ngoài ra, tôi cũng rất xin lỗi vì thái độ của vợ tôi ngày hôm đó. Hôm đó cô ấy có chút kích động, đã rất thô lỗ với cô, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
“Không, chúng ta đều phải cảm ơn cô ấy, nếu như không có cô ấy, chúng ta giờ đây đã nói chuyện với nhau ở chỗ khác rồi.”
Chu Vũ Lâu thấy cũng có lý. Anh bật cười.
Tần Phương hỏi: “Nghe nói người đặt bom vào xe tôi cũng đã chết?”
“Cảnh sát nói cậu ta có tỉnh lại, nhưng không lâu sau thì chết vì trụy tim.”
“Số thầy Chu may thật đấy, đến sát thủ cũng tha cho thầy, trăm phương ngàn kế để giết tôi, nhưng lại bất chấp mạng sống để cứu thầy.”
“May hên gì chứ, thực ra tôi có quen người đó, cậu ấy là bạn một học sinh của tôi trời xui đất khiến thế nào lại quen Phùng Thái bị anh ta uy hiếp làm những chuyện như vậy.”
“Gieo gió thì gặt bão!” Lần thứ hai cô nói tới câu này.
Chu Vũ Lâu có vẻ ngại ngùng, nói tránh sang chuyện khác: “Cô Tần, lần trước tôi mượn tiền của cô, nếu không gấp thì...”
“Đừng nhắc chuyện đó nữa.” Tần Phương xua tay.
Chu Vũ Lâu nói tiếp: “Còn chuyện cô đầu tư vào trường chúng tôi, cũng không cần phải miễn cưỡng. Nếu cô thực sự có hứng thú với việc đào tạo nhân tài, chúng tôi rất hoan nghênh, đương nhiên đầu tư cũng không nhất thiết phải dùng danh nghĩa của tôi. Nhưng nếu cô thấy chán nản rồi thì cô cứ yên tâm, cho dù là phía trường hay phía cá nhân tôi sẽ không có ý kiến gì đâu. Cho dù thế nào, có được sự khẳng định của cô cũng đã khiến chúng tôi rất...”
“Thầy từng giết người chưa?”
Chu Vũ Lâu nghe không được rõ, anh hỏi lại: “Vừa rồi cô... nói gì vậy?”
“Tôi hỏi, thầy Chu, đã từng giết người chưa?”
Chu Vũ Lâu sửng sốt! Anh sững sờ hồi lâu, tiếp đến anh cười khó hiểu: “Hơ hơ... Ý cô là gì? Cô Tần...”
“Nếu thầy không giết người thì sao cảnh sát lại phát lệnh truy nã thầy trên mạng?” Tần Phương hỏi anh.