⚝ 2 ⚝
Chu Vũ Lâu nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính! Góc phải bên dưới của trang Tencent hiển thị dòng chữ đen đậm nổi bật: Thông cáo hợp tác điều tra. Bấm vào đó, anh đọc được nội dung bên trong viết:
Các bạn cư dân mạng thân mến, cảnh sát Tân Giang đang tìm người có số QQ là ⋆⋆⋆⋆⋆⋆⋆. Người này nickname “Dạ Lạc Mông Không”. Cảnh sát nghi ngờ người này liên quan tới một vụ án mà cảnh sát đang điều tra. Hi vọng những ai đã từng tiếp xúc với “Dạ Lạc Mông Không” trên mạng xã hội thì cung cấp thông tin cho cảnh sát, như: Họ tên thật, đặc điểm nhận diện, địa chỉ, đơn vị công tác, điện thoại v.v... Cảnh sát Tân Giang sẽ trao thưởng cho ai cung cấp được thông tin có giá trị.
Bên dưới là số điện thoại liên lạc và hòm thư của Phòng cảnh sát Hình sự, Sở cảnh sát thành phố Tân Giang.
Chu Vũ Lâu trợn tròn mắt! Trong lúc đang kinh ngạc, anh nghe thấy tiếng Tần Phương hỏi bên cạnh: “Có phải thầy không?”
“Không phải!” Anh vội quay đầu lại, “Tại sao lại như thế được? Không thể, sao cô lại nghĩ đến tôi? Chuyện này thì liên quan gì đến tôi...”
“Điệu bộ căng thẳng của thầy đã nói với tôi... Đó nhất định là thầy.” Tần Phương thâm trầm nhìn anh.
Chu Vũ Lâu hoang mang vội vàng giải thích: “Không phải cô không biết, tên trên mạng thích đặt sao thì đặt, tên trùng nhau có rất nhiều, không thể chỉ vì tôi từng dùng cái tên đó mà...”
“Thầy Chu, thầy muốn giải thích thì cũng phải tìm một lí do cho thuyết phục chứ. Nickname có thể hàng nghìn cái giống nhau, nhưng số QQ thì giống nhau sao được? Tuy tôi không biết thầy đã gạt tôi ra khỏi danh sách bạn chat từ bao giờ, nhưng chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy, tôi không đến nỗi quên sạch số QQ của thầy đâu. Chẳng phải số QQ viết trên đó chính là của thầy sao?”
Chu Vũ Lâu im lặng. Anh chợt ý thức được lời bào chữa vừa rồi thật nực cười làm sao. Hai má anh nóng ran, quay mặt đi không nhìn Tần Phương, nhưng Tần Phương vẫn cố chấp hỏi vặn: “Có thể nói cho tôi biết vì sao họ tìm thầy không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không nghĩ ra tôi có liên quan tới vụ án nào mà họ đang điều tra.”
“Vậy để tôi nghĩ giùm thầy.” Tần Phương đến gần bên cạnh anh, nhưng lại không vội nói ngay, cô nhìn anh, biểu cảm như cười mà lại như không, một lúc sau cô mới từ từ lên tiếng: “Sở dĩ cảnh sát tìm thầy, có thể là vì một cô gái tên Bạch Tiểu Khê.”
“Cái gì Bạch Tiểu Khê? Tôi không hiểu cô đang nói gì!”
“Đừng diễn kịch nữa thầy Chu ạ. So với tài năng âm nhạc thì khả năng diễn xuất của thầy rất bình thường.”
“Cô nghe tôi giải thích đã, có thể cô hiểu lầm...”
Khi nói ra lời này, bản thân anh cũng không biết tiếp theo phải giải thích với Tần Phương về sự “hiểu lầm” này như thế nào.
Quả nhiên, Tần Phương hỏi: “Hiểu lầm ở đâu chứ?”
Tần Phương chậm rãi châm một điếu thuốc, “Tuy tôi không mấy để tâm tới những chuyện linh tinh ở bên ngoài, nhưng cũng có vài người bạn, có những chuyện vô tình hay hữu ý thì vẫn lọt vào tai tôi. Tôi nghe nói, trong lúc điều tra vụ án Bạch Tiểu Khê của trường thầy, phía cảnh sát đã tìm ra một manh mối quan trọng. Một người bạn trên mạng của cô ấy có nghi vấn liên quan tới vụ án giết người, người đó chính là Dạ Lạc Mông Không. Nhưng họ không tài nào tìm được anh ta, vì vậy họ mới nhờ sự giúp đỡ của công ty Tencent, cho đăng tải trên mạng bản thông cáo hỗ trợ điều tra kia. Mấy ngày trước tôi còn đang băn khoăn, tại sao tự nhiên tên thầy lại không còn trong danh sách bạn bè của tôi nữa? Nhưng khi xem xong bản thông cáo đó thì tôi đã hiểu ra, thầy đã xóa hết danh sách bạn bè trong QQ của mình, mục đích chính là để phía cảnh sát không tìm ra manh mối. Tôi nói không sai chứ?”
Trong phòng chỉ còn lại tiếng điều hòa, gió nóng và khói thuốc Tần Phương nhả ra quyện lại thành một hỗn hợp khí thật khó chịu, khiến Chu Vũ Lâu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Một lúc sau, anh gật gật đầu.
Tần Phương cười lớn: “Thầy kể đi, đằng nào thì hôm nay tôi cũng rất rảnh rỗi, kể tôi nghe câu chuyện li kì giữa thầy giáo Chu và cô gái Bạch Tiểu Khê xinh đẹp mê hồn đó đi.”
“Cô ấy đã tống tiền tôi!”
“Tống tiền? À, chắc thầy phải làm điều gì đó khuất tất trước thì mới bị người ta tống tiền chứ, thầy Chu là người như vậy sao?”
“Đúng, tôi là người như vậy!” Anh trả lời.
Ngày hôm đó, khi nhìn thấy bức thư, Hàn Kiện đã hết sức mừng rỡ.
Theo nội dung bức thư, “Dạ Lạc Mông Không” nhất định từng có mối quan hệ rất thân thiết với Bạch Tiểu Khê ở trên mạng. Nhưng anh ta lại không nằm trong danh sách bạn bè của Bạch Tiểu Khê. Đương nhiên, có thể Bạch Tiểu Khê đã xóa tên anh ta, nhưng cũng không hoàn toàn loại bỏ khả năng “Dạ Lạc Mông Không” đã xóa sạch “dấu chân” của mình vì một mục đích nào đó.
Điều quan trọng nhất là thời gian gửi bức thư đó vừa vặn là ngay sau hôm Triệu Đạc vay tiền bọn cho vay nặng lãi. Đó rõ ràng là một miếng mồi nguy hiểm, nóng lòng muốn người khác cắn câu. Sau đó, Hàn Kiện suy đoán, có thể âm mưu của họ từng bước được thực hiện, người đàn ông kia bị dắt mũi tới căn phòng có lắp máy quay, nhưng sự cố ngoài dự tính đã xảy ra. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán. Nhưng cho dù thế nào, thì cũng phải tìm cho ra “Dạ Lạc Mông Không” mới có thể chắc chắn suy đoán đó của anh là đúng hay không.
Mấy ngày nay, Hàn Kiện nghiên cứu kĩ nhật kí cuộc gọi của Bạch Tiểu Khê, vì trong thư cô có để lại số điện thoại. Nhưng hai cuộc gọi của Chu Vũ Lâu vẫn chưa thu hút sự chú ý của anh. Một phần là do cuộc gọi đó cách ngày gửi thư mấy ngày, cách ngày xảy ra vụ án lại càng xa hơn. Ngoài ra, lời nói dối mà Chu Vũ Lâu bịa ra quá chân thật, khiến họ không hề có chút nghi ngờ nào. Kỳ thực điều quan trọng nhất là không ai nghĩ rằng người có tên “Dạ Lạc Mông Không” trong biển người cư dân mạng lại chính là người ngay bên cạnh Bạch Tiểu Khê.
Công việc tiếp theo không hề thuận lợi. Đội Giám sát mạng xã hội đã theo dõi tài khoản “Dạ Lạc Mông Không” một thời gian dài nhưng chưa bao giờ thấy anh ta lên mạng. Vì thế họ chuyển sang điều tra nhật kí đăng nhập của “Dạ Lạc Mông Không”, kết quả khiến họ hết sức kinh ngạc! Nhật kí đăng nhập hiển thị, có lúc “Dạ Lạc Mông Không” lên mạng ở Toronto (Canada), có lúc lại ở Dublin (Ireland), Mỹ, Bắc Âu, Tây Á... Thậm chí là đảo quốc ở Thái Bình Dương. Thậm chí, có lần, trong một buổi tối, địa điểm lên mạng của anh ta thay đổi tới ba lần. Rõ ràng, nếu “Dạ Lạc Mông Không” không ngồi trên một chiếc máy bay siêu thanh chạy đua với thời gian để đi du lịch vòng quanh thế giới thì anh ta nhất định đang sử dụng máy chủ proxy.
Không tìm thấy anh ta.
Thói quen lên mạng của Chu Vũ Lâu đã giúp anh rất nhiều. Anh vẫn luôn sử dụng phần mềm máy chủ proxy. Phần mềm đó bao gồm các máy chủ proxy ở nhiều quốc gia và các khu vực khác nhau trên thế giới, mỗi lần anh đăng nhập, địa điểm sẽ tự động cập nhật tìm một máy chủ mới nhất cho chủ nhân sử dụng. Đến cuối năm, anh lại thanh toán chi phí gia hạn dịch vụ này thông qua ngân hàng trực tuyến, khoản phí này không lớn nhưng mang đến cho anh nhiều tiện lợi. Phạm vi trình duyệt web của anh rộng hơn, tốc độ đăng nhập nhanh hơn, nhưng giờ đây xem ra, phần mềm đó đã che giấu địa chỉ IP thực sự của anh, xóa sạch mọi dấu vết trong đời sống hiện thực của anh, đó mới là cống hiến xuất sắc nhất của nó. Nó khiến cho “Dạ Lạc Mông Không” như một nghệ sĩ hóa trang thành thạo, không ngừng thay đổi diện mạo của mình mỗi lần xuất hiện, nhưng bạn không bao giờ biết được đâu mới là bộ mặt thật của anh ta.
Không còn cách nào khác, cảnh sát Tân Giang đành phải nhờ sự hỗ trợ từ phía công ty Tencent, cuối cùng phải đăng bản thông cáo trên trang web điện tử của Tencent. Có thể tỉ lệ thành công của cách tìm kiếm này là rất thấp, nhưng chuyện phá án vốn dĩ là tìm ra 100% chân tướng sự thật chỉ trong 1% cơ hội.
Tần Phương vẫn cầm cốc nước, miệng cốc giữ nguyên trên môi không động đậy, cô không uống mà cũng không đặt xuống. Tuy cô đã có sự chuẩn bị trước nhưng vẫn bị chấn động bởi toàn bộ quá trình của “vụ án mạng”. Mọi thứ quá đột ngột, quá kì lạ và quá khó tin, đầy tính bi kịch và sự trớ trêu.
Cô im lặng hồi lâu rồi mới hỏi Chu Vũ Lâu: “Nói vậy là thầy bị ép mới giết người?”
Chu Vũ Lâu gật đầu: “Nếu tôi không giết cậu ta thì cậu ta sẽ giết tôi.”
“Sau đó thì sao? Cảnh sát có tới tìm thầy không?”
“Họ thấy số điện thoại của tôi trong nhật kí cuộc gọi của Bạch Tiểu Khê, có tới hỏi, nhưng tôi đã bịa ra một lí do để lấp liếm đi.”
“Sao cảnh sát lại biết hung thủ là bạn trên mạng của cô ấy?”
“Một người từng bị cô ta lừa đã cung cấp manh mối.”
“Sao họ lại biết chính là ‘Dạ Lạc Mông Không’?”
“Cái này thì tôi cũng không biết, tôi đã xóa tên khỏi danh sách của Bạch Tiểu Khê từ lâu, không để lại dấu vết gì, họ không thể...” Đột nhiên, anh dừng lại, chợt hiểu ra tất cả!
“Sao thế?”
“Tôi biết rồi! Nhất định là bức thư đó! Bức thư mà cô ấy gửi cho tôi đã bị họ phát hiện ra! Bức thư đó vẫn còn lưu trong hòm thư QQ của cô ấy.”
Tần Phương tắt điều hòa, trong phòng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Cô đưa cho Chu Vũ Lâu một điếu thuốc, châm lửa giúp anh, cô hỏi: “Sau khi xảy ra chuyện thầy có từng nghĩ đến việc báo cảnh sát không?”
Anh gật đầu.
“Tại sao thầy lại không đi?”
“...”
“Thầy sợ?”
“...”
“Thực ra thầy có thể đi báo cảnh sát, có người cầm dao đe dọa mạng sống của thầy, thầy làm gì được chứ? Là ai thì cũng sẽ...”
“Không!” Chu Vũ Lâu ngắt lời cô, “Tôi không thể báo cảnh sát, tôi đã giết người.”
“Thầy bị ép buộc.”
“Bị ép giết người thì không phải giết người sao? Cô không hiểu được nếu sự việc bị phanh phui thì nó có ý nghĩ thế nào đối với tôi đâu. Tôi có thể không nghĩ đến bản thân, nhưng không thể không nghĩ tới vợ tôi, còn em gái tôi nữa.”
Tần Phương chỉ vào máy tính: “Thầy nghĩ họ có thể tìm ra thầy không?”
“Không! Những người từng nói chuyện với tôi không nhiều, người biết danh tính thật của Dạ Lạc Mông Không chỉ có Bạch Tiểu Khê và cô.” Anh tự động bỏ qua Hạ Sở Dung, “Giờ Bạch Tiểu Khê đã chết, chỉ cần cô không nói ra, chắc chắn họ sẽ không tìm thấy...” Anh đột nhiên dừng lại. Anh phát hiện ra điều gì đó từ biểu cảm của Tần Phương. Anh quan sát cô, từ từ hỏi: “Cô... sẽ không nói với họ chứ?”
Quả nhiên, Tần Phương trả lời: “Điều đó thì chưa chắc.” Tiếp đến, cô nói một câu khiến Chu Vũ Lâu thấy rất không thoải mái: “Tôi có thể lí giải theo cách này không? Mạng sống của thầy Chu đang nằm trong tay tôi.”
Anh gật đầu.
“Vậy cũng có nghĩa là, cuộc sống của thầy sau này thế nào, có được như trước đây không, hay là khác với trước đây, đều phải dựa vào tâm trạng của tôi.”
“Đúng.”
“Tôi đương nhiên là muốn thầy được yên ổn.” Tần Phương, vừa cười vừa nhìn anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy cười như vậy. Cô nói: “Nhưng mà thầy Chu, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, huống hồ là cả một mạng người?”
Anh ra hiệu không hiểu ý cô muốn nói gì.
Cô giải thích: “Nếu tôi nói là tôi sẽ giữ bí mật giúp thầy, mà không cần bất cứ điều kiện gì, thì thầy có thấy mạng sống của mình rẻ mạt quá không?”
“Vậy thế nào thì mới gọi là có giá?”
Tần Phương đứng dậy, từ phía đối diện bước tới ngồi bên cạnh anh, nhìn anh đầy ẩn ý, ngữ điệu tuy chậm rãi nhưng giọng nói hoàn toàn chắc chắn:
“Mỗi tuần chúng ta gặp nhau hai lần, nhận được điện thoại của tôi phải dừng mọi chuyện lại để đến bên tôi, ngoài vợ thầy và tôi ra không được động đến người con gái nào khác, trước khi tôi chán thầy thì không được tự ý kết thúc mối quan hệ của chúng ta...”
“Đủ rồi!” Chu Vũ Lâu đứng bật dậy, giận dữ nhìn cô: “Cô coi tôi là cái thá gì chứ?”
“Nếu thầy đủ thông minh thì sẽ hiểu, coi thầy là cái gì thì thầy là cái đó.”
“Cô có biết là...” Anh lạnh lùng nói, “Tôi rất ghét bị người khác kiểm soát!” Trong đầu anh lập tức hiện lên những tin nhắn đó.
“Kiểm soát?” Tần Phương cười một cách thoải mái, “Không ai có tư cách nói chuyện kiểm soát với tôi. Để tôi nói cho thầy biết thế nào mới thực sự là bị kiểm soát nhé. Tôi và chồng cũ sống với nhau năm năm, trong năm năm đó anh ta khiến tôi tin tưởng rằng anh ta yêu tôi say đắm, tôi là tất cả đối với anh ta, là mạng sống, là thượng đế, là cục cưng... thế nên tôi đã hi sinh tất cả vì anh ta mà hoàn toàn không có chút dè dặt nào, đó mới thực sự là kiểm soát. Không phải kiểm soát về thân thể, mà là thứ còn quan trọng hơn thể xác nhiều... đó là kiểm soát tinh thần. Nhưng tới khi anh ta rời bỏ tôi, tôi hỏi anh ta có từng yêu tôi không, thầy có biết anh ta trả lời thế nào không? Câu trả lời là ‘Không!’, anh ta ở cùng tôi chỉ vì gia sản của bố tôi để lại. Sau đó anh ta nói rằng, xin lỗi, hãy quên anh đi, anh không lấy một đồng nào từ nhà em cả. Thầy nghe rõ rồi chứ? Một xu cũng không lấy, tên khốn đó thậm chí không cho tôi một cơ hội để làm phiền anh ta mà đã phủi mông bỏ đi! Chỉ vì chạy theo một con điếm mà anh ta nói là có tình yêu đích thực! Sau năm năm bị anh ta kiểm soát như vậy! Giờ đây thầy nói với tôi về sự kiểm soát, nếu thầy thấy đó là kiểm soát thì tôi chấp nhận đổi lại, thầy thao túng hành vi của tôi, còn thầy giao tinh thần của mình cho tôi kiểm soát!”
Tần Phương hết sức kích động. Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng hét của cô.
Sau khi im lặng hồi lâu, Chu Vũ Lâu nói: “Xin lỗi, tôi không biết...”
“Giờ thì thầy biết rồi đấy, thế nào? Thương hại tôi? Không cần đâu thầy Chu ạ, thế giới này tàn nhẫn lắm, sự thương hại chả đáng một xu, kiểm soát mới là quan trọng. Nói thật là ngay từ đầu tôi đã thích thầy, muốn có được thầy. Tôi biết thầy không có hứng thú với tôi, câu này tôi đã nói từ trước rồi, nhưng bây giờ thầy có hứng hay không, không quan trọng nữa. Thầy buộc phải đồng ý với tôi, bởi chỉ có như vậy thầy mới có thể sống yên ổn.”
“Dùng... tư cách là trai bao của cô để đổi lại?”
“Trai bao? Hừ, trai bao thì sao chứ? Không phải ai cũng có tư cách làm trai bao đâu. Thầy thử hỏi mấy người bị khép án tử hình xem, họ có muốn đổi án tử hình thành một nghề khác không?”
“Tôi không muốn.”
“Thầy phải nghĩ cho kỹ...” Tần Phương nheo mắt nói, giống như một ông chủ thực sự, cô nói với anh: “Nếu nhận lời tôi, thầy có thể bình an vô sự hơn nữa tặng luôn thầy cả quỹ giáo dục, cả phòng hòa nhạc. Tôi vốn không coi trọng tiền, tôi chỉ coi trọng cảm giác vui vẻ mà tôi muốn có, nhưng nếu thầy không đồng ý...”
“Không có chuyện gì khác thì tôi đi đây.” Chu Vũ Lâu đứng dậy đi ra phía cửa.
“Tôi có thể gọi đến số điện thoại đó ngay bây giờ.” Cô nói.
“Tùy cô.”
“Thầy không sợ chết sao?”
“Còn hơn là làm trai bao.” Anh mở cửa phòng.
“Tôi cho thầy thời gian ba ngày.”
“Cô tự giữ cho mình đi.”
“Thầy đứng lại!”
“Tạm biệt.”
“Thầy sẽ phải hối hận!” Tần Phương hét lên giận dữ. Cuối cùng cô cũng nổi điên! Chu Vũ Lâu nghe thấy tiếng ném đồ đạc. Chắc là một chiếc bình hoa đã bị ném tan tành. Anh không quay đầu lại, anh nghe thấy tiếng Tần Phương đuổi theo phía sau. Anh vẫn tiếp tục bước đi, lúc này anh nghe tiếng Tần Phương kêu lên: “Á...” Anh dừng chân, quay đầu lại nhìn, thấy cô đã ngã trên sàn. Cô định đuổi theo anh nhưng vấp vào chân bàn ngã nhào xuống đất, tay cô cứa vào mảnh vỡ của chiếc bình hoa, máu chảy ra “tí tách”.
Chu Vũ Lâu tiến lại, rút chiếc khăn từ trong túi ra cầm máu cho cô. Nhưng máu chảy khá nhiều, anh thấy cô đang cố kìm nước mắt, phóng sang anh ánh nhìn giận dữ.