- 4 -
Hạnh phúc không bao giờ mãi đậu trong tay ta. Nó là những cánh bướm. Phải bay. Nó là những giọt lệ. Phải lăn đi. Nó là những bọt sóng. Phải tan theo những con nước rút. Tôi nghĩ vậy. Hay sự thực hạnh phúc chưa hề chạm mặt tôi. Hay sự thực, điều mà tôi nghĩ, cái mà tôi cho là hạnh phúc, cuối cùng, cũng chỉ là một chiếc bóng. Một chiếc bóng mờ. Chúng ta không thể giữ lại gì cho nhau, ngoại trừ những đớn đau và nhục nhã. Bởi chỉ có những đớn đau, những nhục nhã mới đủ sức đẽo sâu những vết dao, những lát rìu trong tâm hồn, trong trí nhớ ta.
Không lẽ đời sống chỉ có một mặt sần sùi ấy?
Dì Năm bước ra. Vẻ mặt Dì tươi cười, dịu dàng và trong sáng như một tấm gương suốt trong. Dì Năm luôn luôn vẫn có những giây phút trong suốt như vậy. Cái trong suốt không bận vướng một ám ảnh một toan tính, một tội lỗi, dù rất nhỏ. Tôi vẫn thèm có được những phút thanh thản đó, của Dì. Tôi đã tập, đã ép, đã thử mình nhiều bận, nhưng sau mỗi lần ở nhà nguyện ra, tôi lại chỉ thấy lòng mình trống trải, cô đơn và tội lỗi hơn thêm mà thôi. Lòng Chúa bao dung, tình Chúa bát ngát như trời, như biển, thật đó, nhưng nếu ngay khi trần gian này, có trở thành một thứ thiên đường thứ hai, sau thiên đường trong nước Chúa, tôi nghĩ, chắc Chúa, cũng không còn một chỗ ngồi, một chỗ đứng nhỏ bé nào dành cho tôi. Bởi tôi đã tự chọn lấy cho mình một chỗ đứng khác hơn chỗ đứng trong thế giới của Chúa. Tôi đã tự chọn cho mình chỗ ngồi ở ngoài những chỗ ngồi có sẵn cho một con chiên.
Dì Năm trách chúng tôi, bằng một giọng âu yếm về sự không trở về đúng giờ ăn. Tôi nhìn Dì lặng lẽ. Chàng cười, nói một câu chống chế, xong ngồi vào bàn ăn.
Thêm một bữa cơm có chàng bên cạnh, làm tôi muốn ứa nước mắt, nghẹn ngào. Dì Năm đùa bảo, có mừng thì cũng mừng vừa vừa thôi, phải ăn cơm chớ, bộ mừng quá rồi không ăn uống gì sao. Tôi cười.
Quả là nỗi vui mừng bất chợt đã khiến tôi không còn thiết gì đến chuyện ăn uống nữa.
Suốt bữa cơm, chàng nói chuyện với Dì Năm về gia đình chàng và những ngày thơ ấu xa xôi. Tuyệt nhiên chàng không đá động gần xa tới chuyện hai đứa. Tôi lắng nghe và bằng lòng thái độ dè dặt này của chàng. Bữa cơm tối đã muộn còn kéo dài thêm bởi ấm trà pha sẵn.
Có dễ khuya lắm, chúng tôi mới chia tay đi ngủ.
Cơn sốt ngần ngật buổi sáng không còn hành hạ trong tôi, nhưng sao tôi vẫn không thể nào chợp mắt. Tôi nghe được tiếng thở đều đặn, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng ú ớ, nằm mê của chàng ở gian ngoài. Bên cạnh tôi, Dì Năm cũng đã ngủ say, sau khi Dì nói cho tôi nghe những ghi nhận đầu tiên của Dì về chàng. Đó là những ghi nhận nhiều thiện cảm. Những nhận xét với nhiều tình cảm tốt đẹp của Dì Năm, càng khiến tôi thêm tủi hẹn. Làm sao Dì Năm hiểu được rằng chuyện của tôi và chàng là chuyện không lối thoát. Nó có đấy như một cái gì tuyệt vọng không thể tuyệt vọng hơn. Nó như chiếc dây thòng lọng, treo cổ tôi, lơ lửng giữa trời cao. Chiếc thòng lọng mỗi phút một siết chặt thêm và sự giãy giụa của tôi, sự níu kéo, cuống cuồng, muốn cứu gỡ của chàng chỉ làm tôi thấy gần thêm sự tắt nghẹn hơi thở.
Cơn mưa đã dứt lâu nhưng những trận gió thổi qua, mỗi lần, lại rung những hạt nước còn đọng lại trên lá, xuống mặt đất, thành những tiếng rào rào, như cùng lúc có rất nhiều chân bước. Tôi lăn lộn với cơn đau xé thịt hồi chiều và nỗi mệt mỏi ê ẩm khắp cùng thân thể.
Cuối cùng, thấy rằng mình không có cách nào để ngủ được, tôi lén Dì Năm, se sẽ ngồi dậy, ra khỏi giường nằm.
Tôi rón rén bước, không dám đi dép sợ dì Năm nghe tiếng động, tỉnh dậy.
Những người già thường rất tỉnh ngủ, họ thính tai lạ lùng. Dì Năm cũng vậy. Chỉ cần một tiếng động rất nhỏ, như tiếng gẫy đập một nhành cây, tiếng lộp bộp từ xa của trái thông rụng, cũng khiến Dì, đang giữa giấc, giật mình tỉnh dậy nghe ngóng.
Không một định trước nào mà chẳng hiểu sao, thay vì đi thẳng ra phía cửa ăn thông với căn nhà bếp để bước ra ngoài trời, tôi lại rẽ tay mặt, sang phòng của chàng. Rồi chính tôi, cũng không hiểu mãnh lực nào đã thu hút tôi, cưỡng bức tôi không thể rời mắt khỏi chàng, đang trong giấc ngủ.
Chàng nằm nghiêng, mặt quay ra ngoài, mái tóc xòa chảy trên mặt nệm trắng. Trong giấc ngủ, chàng như một trẻ thơ. Hệt một trẻ thơ, môi dưới của chàng bậu ra, hàng mi khép, dài hơi cong, vẻ bụ bẫm của thuở ấu thời vẫn còn phảng phất trên má và vầng trán phẳng. Tôi xúc động tận cùng. Cái xúc động của lần đầu. Phải. Cái gì đối với tôi cũng là lần đầu. Lần đầu, chúng tôi chạm đụng tới da thịt nhau. Lần đầu, chúng tôi ngồi cùng một bàn ăn, dưới cùng một mái hiên. Lần đầu, tôi nhìn thấy chàng ngủ. Những lần đầu, đến cái tuổi hai mươi bẩy như tôi, quả là một thứ muộn màng không thể muộn hơn. Một thứ lần đầu chua chát, và cay đắng, nếu đứng nhìn từ một phía nào, ở ngoài. Nhưng trong tôi, đó vẫn là những xúc động thần kỳ. Những xúc động có khả năng rung bật cùng lúc, những dây tơ mong manh của một niềm mơ ước âm thầm nhưng mãnh liệt, của một tiềm thức lao xao những ưu uất, những oán giận những thèm khát tự nhiên, những thôi thúc của bản năng, nữ tính đằng đẳng trong suốt bảy tám năm. Nói bằng một cách nào đó, thì trong tôi, cùng một lúc, những xác chết bao năm, bỗng không đứng dậy, và rạo rực đi lại.
Những xác chết, làm sáng lên mặt sáng bên kia của sự sống còn lại trong ta, nhưng nó cũng là những con nước ngầm rút nốt đi, những gì còn lại, sau khi nó hồi sinh và một lần thêm, ngã xuống, vĩnh viễn.
Nhìn chàng ngủ, những oán giận chồng chất bao năm dần dần nguôi ngoai và từ đó một cảm tình trái ngược, mọc lên, xanh mướt như những nhánh huệ tinh khiết trên một nền cỏ, ban mai nằm mộng. Tôi không dằn được nghẹn ngào. Cái nghẹn ngào đứng lên từ một hạnh phúc vượt tầm. Đàn bà là thế. Phải chăng? Tôi trước sau, vẫn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, nô lệ?
Người ta không chỉ nghẹn ngào trong những đớn đau chôn sống mà người ta còn có thể nghẹn ngào trong những phút giây hạnh phúc nâng lên, trên một cánh bướm lớn.
Tôi run rẩy ghé ngồi bên mép giường của chàng. Cử chỉ này, ngay khi ấy, tôi cũng không hiểu nổi, nhờ đâu tôi làm được như vậy. Phải nói đó là một cử chỉ liều lĩnh, táo tợn. Một trong những hành động chưa bao giờ đến từ tôi. Tôi đã đánh mất, đã bỏ rơi, đã thất bại trước tuổi trẻ mình.
Thời dậy thì, cái bình minh rực rỡ nhất của một đời đàn bà, tôi đã không có. Cái nắng thủy tinh vàng ối chói chan của một mặt trời đang trên đà lên tới chính ngọ, đã qua đi ở tôi. Tôi đã thất lạc nó. Có nghĩa là những gì tôi có thể làm, có thể hành động để tạo nên, để dành giữ lấy cho mình một vốn liếng cho mai sau, một thế giới sẽ mãi hào quang trên những phần đời sẽ chết, còn lại, tôi đã bỏ lỡ. Cơ hội đã qua. Những con sóng bạc đầu đã xa bờ cát ẩm, những trận gió lay rừng, chuyển núi, đã lặng lẽ ra đi, hay đúng hơn là chưa từng thấp thoáng một lần trong dậy thì của đời tôi. Tôi không có được cả cái bồng bột như lửa bén, cái náo nức như cơn điên của những đam mê tối tăm thần trí, dù những thứ đó, mai kia trở thành những vết sẹo hằn ân hận.
Có thành một đời sống không? Khi suốt đời ta không có lấy một quá khứ huy hoàng trong điên mê, rực rỡ trong tội lỗi, hạnh phúc trong niềm ăn năn ray rứt êm đềm.
Tôi nhích lên một chút nào nữa, để nhìn rõ hơn mặt chàng. Tôi nghe được hơi thở và tiếng đập trong lồng ngực chàng. Tôi yếu đuối, tôi khổ sở, tôi sung sướng trong một trạng thái mê man đến chảy nước mắt khi đặt tay lên ngực chàng. Những ngón tay tội nghiệp, run rẩy như những cọng cỏ, những con sâu lần bò trên mặt chàng.
Da mặt chàng lạnh giá. Tôi xót xa, bỗng không xót xa như bàn tay mình vừa chạm phải một vết thương nứt nẻ nào, trên chính thân xác mình. Tôi lùa những ngón tay tội nghiệp đó, vào sâu trong tóc chàng (Những sợi tóc trong những giấc mơ lẻ loi, tôi hằng thấy mình ve vuốt, tôi hằng thấy mình mơn trớn và cái cảm giác mềm óng của nó, cho tôi tưởng tượng thân thể mình được chẻ ra thành trăm phần riêng biệt và đang lạc lối, tìm nhau, giữa một khu rừng chỉ có lau và những bông cỏ trắng).
Giữa lúc tôi đang mơ màng như một kể mộng du (hay tôi chính là kẻ mộng du) với những cảm giác và ý tưởng lạ lùng, kỳ thú thì chàng cựa mình.
Tôi hoảng hốt rút tay về. Nhưng đã muộn. Chàng đã nắm được bàn tay tôi. Chàng trở người quay mặt vào tường, khiến tôi mất thăng bằng, ngả nghiêng lên mình chàng.
Và Chất tỉnh dậy, bằng cánh tay còn lại, chàng ôm choàng qua lưng tôi.
Mặt chúng tôi úp vào nhau. Và trong cơn mơ hay trong sự thức tỉnh sáng suốt của hai đứa (?) chàng hôn tôi.
Tôi giãy giụa trong giới hạn một cách thật cố gắng và khó khăn, vì bằng cách nào, tôi, cũng không thể quên rằng, bên bức tường ngăn cách, dì Năm ở đó. Sự trực nhớ này, không cho phép tôi thốt kêu, dù một tiếng nhỏ. Nó cũng hạn chế tôi ngay trong cả sự giằng co để có thể thoát khỏi cánh tay mỗi giây một khép cứng.
Điều duy nhất tôi có thể làm được và đã chọn lựa, đó là sự thả trôi mình bềnh bồng, giạt đi, tấp lại trong cơn bão của đam mê, của dồn nén, của thù hận, của cả những điên rồ, ngây dại muộn màng, lỡ dở…
Thời gian tưởng sẽ mãi ngừng, tưởng sẽ mãi tắt, chết, cùng với sự ngừng nghỉ của trái tim tôi, bỗng đột ngột chảy trôi hấp tấp, đe dọa hồi hộp khi bên kia tường, dì Năm trở mình. Tiếng kêu động của những nạng gỗ dưới tấm nệm dày như ném trả tôi trở về với hoảng hốt, với âu lo, cuống quýt. Chúng tôi cùng nhịp thở. Không bảo nhau, cả hai đứa hồi hộp lắng nghe những tiếng động tiếp theo.
Tôi nghĩ tới chuyện dì Năm có thể mở mắt hay quờ tay tìm kiếm tôi. Tôi nghĩ dì Năm có thể trở dậy… Trời! Nếu thế! Tôi sẽ ra sao? Tôi sẽ như thế nào? Và chàng, cả chàng nữa! Liệu tôi có đủ can đảm nói thẳng với dì Năm là tôi đã ra phòng ngoài với chàng. Tôi có thể và chắc chắn tôi sẽ làm vậy, nếu sự việc không xẩy ra không thể khác. Nhưng một vấn đề khác nữa, quan trọng hơn, liệu dì Năm có tin nơi lời tôi? Liệu dì Năm có thể tưởng tượng được rằng, tôi dám làm như vậy? Hay thân tâm, dì Năm, nghĩ trái ngược, dì Năm sẽ cho rằng vì tôi muốn giữ sự tôn trọng tối thiểu nào đó, cho chàng, nên đã tự nhận phần chủ động về phía mình. Những câu hỏi dồn dập nổ tung trong óc tôi. Mỗi câu hỏi nẩy sinh thêm một số câu hỏi khác nữa và một số vấn đề kèm ngay theo nó. Tôi nghe mồ hôi vã ra ở tay, rịn ướt ở lưng. Tôi nghe hơi thở mình đứt đoạn, và chừng như trái tim tôi đã đập mạnh hơn ý tôi muốn.
Chất có vẻ bình tĩnh, hay ít ra thì chàng cũng đã giả bộ và làm được như vậy.
Tôi giấu mặt mình trong ngực chàng. Cằm chàng kề trên tóc tôi. Tất nhiên chàng không thể che kín tôi hoặc có thể đắp phủ lên tôi, khiến dì Năm không nhận ra tôi.
Trong tình thế đó, tôi thấy rõ mình đã như một kẻ phạm tội và bị bắt quả tang.
Tiếng động bên kia tường, một lần nữa lại vang âm trong sự im lặng tuyệt vọng của tôi, và có thể của luôn cả côn trùng, luôn cả vũ trụ, bên ngoài bởi tai tôi không còn nhận được âm thanh nào khác hơn những âm thanh đe dọa vằng lên một sự thực chua xót và đau đớn.
Những tiếng động vằng lên từ bên kia phòng tắt hẳn theo với hơi thở đều đặn trở lại của dì Năm.
Chất nhỏm dậy, ra dấu cho tôi theo chàng.
Chúng tôi bước ra ngoài hiên. Gió lạnh se da mặt. Hơi mưa vẫn còn thoảng đầy không gian. Những đám mây trĩu nặng nước vẫn làm bầu trời thấp và tối, một màu tối xanh, đục. Những cành thông lay động. Tiếng côn trùng và những chớp sáng của những con sâu đất cho tôi nhận ra khu rừng phía xa. Cảnh vật như được trải rộng, căng hết trên một tấm lưới đen lớn. Những con mắt vô hình như thập thò, lấp ló ở đâu đó. Chất dựa lưng vào cột nhà. Tôi nép sát bên chàng. Hơi thở chàng ấm và đẫm mùi thuốc lá. Đốm lửa thuốc trên môi chàng, chốc chốc lại lóe sáng. Tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh. Ngọn đèn bếp hắt một khoảng sáng nhỏ về phía tòa lâu đài. Ánh sáng từ căn phòng trên tầng lầu, nhắc tôi nhớ là chúng tôi đã quên tắt nó lúc chiều khi ở trong đó.
Tôi níu tay chàng:
-Ngọn đèn.
Chất nhìn theo ngón tay chỉ:
-Phải tắt nó đi chứ.
-Cần lắm không?
Tôi nói với một lòng e ngại, ngập ngừng. Phần tôi sợ để ngọn đèn đã tố cáo sự có mặt của chúng tôi trong đó suốt một khoảng thời gian dài, buổi chiều. Phần tôi ngại phải trở lại đó một lần nữa trong ngôi nhà quái đản ấy, dù chỉ mình chàng đi, và tôi đứng dậy.
-Lỡ lát nữa, nửa đêm, gần sáng dì Năm tỉnh dậy thì sao? Chất nói.
Tôi gật đầu:
-Em cũng nghĩ thế.
-Mị sợ?
-…
-Sự trở lại?
-Không. Sợ ngôi nhà. Sợ căn phòng. Sợ sự lẩn khuất của đôi người trẻ tuổi?
Chất cười, choàng tay qua vai tôi, kéo đầu tôi ngã vào ngực chàng:
-Thế thôi. Để mình anh đi.
-Mình anh?
-Mị cũng không bằng lòng?
Tôi cười giấu sự ngượng ngập của mình trong vai áo chàng:
-Vâng. Em sợ một mình.
-Đã có dì Năm.
-Dì Năm đã ngủ.
-Một lát thôi. Tắt xong anh xuống ngay.
-Không. Một mình em đứng đây em cũng sợ lắm.
Chất vuốt nhẹ đôi má tôi:
-Bao lâu nay thì sao?
-Đêm tối tới, không bao giờ em bước khỏi phòng. Dì Năm đi đâu em ở đó.
-Hay…?
-Sao anh?
-Hay Mị đi cùng với anh.
Có lẽ đến phải theo Chất mất. Tôi nghĩ thầm. Không còn cách nào khác. Thà theo Chất vào ngôi nhà đó, dù sao cũng có chàng ở bên cạnh, hơn là đứng lại một mình ở đây, với đêm và rừng, chung quanh.
Tôi đáp liều:
-Vâng. Hay anh cho em theo với.
Chất cười cốc nhẹ vào đầu tôi:
-Con thỏ đế.
Tôi cũng cười. Tiếng cười nhỏ, nhưng trong khuya vắng, âm thanh dội xa, rồi như trả lại, chính tại mình, những tiếng ròn rã thân thuộc hạnh phúc, ngây ngô.
Chất búng tàn thuốc vào khoảng tối đen trước mặt:
-Chờ anh đây nha.
Tôi chưa kịp nói gì, Chất đã bước trở về phòng. Chàng lấy hai chiếc áo len. Một cho tôi và một cho chàng. Tôi chỉ khoác hờ tấm áo len lên người trong khi chàng mặc hẳn và cài nút cẩn thận.
Chúng tôi bước men theo hàng hiên, qua nhà bếp, vòng sau lưng và băng qua đoạn đường sỏi.
Tôi dừng lại ở ngoài cổng lâu đài, chờ Chất vào trước tìm nút điện, bật lên, xong quay ra dắt tôi.
Ánh sáng xua giạt bóng tối nghi hoặc đầy đe dọa về một phía. Chúng tôi lần từng bậc thang, theo đường cũ.
Tòa lâu đài không còn cho tôi cái cảm giác hãi hùng hồi chiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy gai ốc muốn nổi lên, ở khắp miền da thịt. Nhờ ánh sáng và đã một lần nên Chất thành thạo tự nhiên hơn.
Đến trước cửa văn phòng. Chất dừng chân, quay lại ngó tôi, cười với vẻ thách đố.
-Dám vào không?
Tôi nhìn chàng và nép sát chàng hơn, gật đầu:
-Vào.
-Không sợ?
-Không. Có anh rồi.
-Gan dữ. Chất nói và giơ tay đẩy mạnh cánh cửa.
Căn phòng mở ra với nguyên vị những đồ vật tôi đã thấy hồi chiều. Vẫn khuôn mặt người con gái thơ ngây trong khung kính.
Vẫn chiếc bàn, cái tủ, và chiếc giường. Tôi tránh không dừng mắt lâu nơi chiếc giường. Không hiểu sao, tự dưng tôi lại không dám nhìn nó. Chất bước vào trong, ngồi xuống giường, quen thuộc, tự nhiên như chủ nhân lâu ngày mới trở lại, ngắm nghía những đồ vật thân yêu, những thứ đã gìn giữ cho mình rất nhiều quá khứ của một đoạn đời đã qua.
Chàng ngả người, dựa lưng vào tường. Chiếc cửa sổ bên tay trái vẫn mở.
Đó là một trong những việc phải làm để nó trở lại nguyên vẹn hình thức ban đầu. Tôi nghĩ và tiến về phía cửa sổ, kéo hai cánh lại. Quả đấm sắt đã hoen rỉ, tuy nhiên tôi cũng không phải cố gắng lắm để xoay nó cho hai thanh sắt mỏng đâm sâu vào hai lỗ khoét trên thành gỗ.
Hình như bụi lả tả rơi xuống đầu óc tôi. Tôi ngửi thấy mùi hôi mốc khó chịu đến muốn hắt hơi.
Chất lặng lẽ theo dõi tôi bằng đôi mắt lơ đãng như không hề chú tâm tới việc đó. Tôi lấy tay phủi phủi lớp bụi rơi bám trên áo, xong quay lại:
-Sao anh nhìn em?
-Anh đang tưởng tượng.
-Tưởng tượng gì?
-Tưởng tượng đến một tương lai, gần hay xa nào đó.
-Tương lai như thế nào?
Chất lắc đầu, xòe hai bàn tay, cúi mặt nhìn vào những sợi chỉ loằng ngoằng:
-Chúng ta có một căn phòng. Một căn phòng nhỏ thôi, như căn phòng này, chứ không phải là cả một tòa nhà.
-Riêng anh và em?
-Phải, riêng anh và em.
Tôi bỗng bật cười. Chất ngơ ngác:
-Sao em cười lạ vậy? Em không muốn?
-Anh lãng mạn quá.
-Thế là lãng mạn?
-Vâng. Thế là quá lãng mạn.
-Tại sao?
Tôi mở to mắt nhìn chàng:
-Anh không hiểu?
-Thực tình không.
Niềm chua xót bùi ngùi chợt dềnh dâng lên ngang ngực làm tôi nghẹn ngào, đau đớn:
-Chúng ta làm gì có tương lai để mơ ước.
Chất đứng phắt lên, đi lại phía tôi, kéo tôi về phía giường ngồi:
-Anh hiểu rồi. Chúng ta trước sau chỉ là những kẻ bị săn đuổi. Những con thú lạc loài. Những con thú thân đầy thương tích. Nhưng…
-Còn nhưng gì nữa anh.
Tôi lại nhận ra, nước mắt mình khi không đã ứa.
-Mị đừng quá bi thảm vậy.
-Sự thực. Làm sao hơn được.
-Đã đành là sự thực.
Chất ngập ngừng như để có thời gian tìm lời an ủi tôi, hay bênh vực cho niềm tin của chàng. Chàng nói tiếp:
-Anh vẫn nghĩ chẳng có gì mình không làm được nếu cả hai cùng cương quyết.
Tôi chùi mắt bằng tay áo, lật lại.
-Cả hai?
-Thì chúng ta không đang cả hai đây sao?
-Liệu được mấy ngày?
Câu hỏi thật độc ác, tôi nhận thấy như vậy, nhưng đã lỡ buột miệng. Hơn nữa, nó chính là con dao đang cắt cứa từng miếng da tôi, cho máu tươi ròng ròng, chảy xuống, không riêng gì chàng.
Chất không giấu được xúc động, bàng hoàng. Chàng giơ tay lên xong lại buông thõng một cách tuyệt vọng.
-Mị xin lỗi anh.
Chất lắc đầu:
-Không Mị nói đúng. Đó là vấn đề. Trước mắt. Gần nhất. Đó cũng là tương lai, nếu nhìn tương lai, là tất cả những gì sẽ tới, từ thiên đàng hay địa ngục.
-Thiên đàng hay địa ngục của em, ở nơi anh.
-Và ngược lại.
Tôi lắc đầu:
-Không đúng. Với anh.
-Đúng.
Chất nói lớn, vẻ tức giận. Tôi cười:
-Anh đừng gắt chứ!
-Anh xin lỗi.
Chất dịu giọng. Chàng cúi thấp mặt hơn nữa. Qua hai bàn tay bưng mặt, tôi thấy những nếp nhăn nhám trên gương mặt chàng.
Đêm vẫn êm ái ở bên ngoài. Gió chạy xạc xào trên những phiến lá rụng cùng những hạt mưa đọng lại, rơi theo. Tôi thở một hơi dài, như khói.
Chất đứng lên, vung mạnh hai tay, tiến đến chỗ tắt đèn. Tôi cũng đứng lên:
-Mình về, anh?
-Không. Ở lại đây thêm một chút.
Chất quay lại, ngay hướng tôi. Chàng đặt tay lên vai tôi, dịu dàng, và buồn bã. Đôi tay như vẫn không nối liền được khoảng cách là những hoang mang, đau đớn bập bùng dấy lên. Chất kéo tôi nằm xuống chiếc giường, nơi đôi người trẻ tuổi đã chết. Tôi không cảm thấy ớn sợ, mà thầm mong phải chi chúng tôi được như vậy. Hai đứa chết cùng một lúc. Chết ở một nơi không có người nào thân ngoài dì Năm. Cái chết gần như vô thừa nhận. Thật thảnh thơi, thật sung sướng. Không làm phiền đến ai. Không một điều tiếng gì đến tai hai gia đình. Riêng ở thị trấn nhỏ này, tuy không chuyện gì giữ kín được lâu, nhưng cũng không có chuyện gì khiến cho người ta phải nhớ mãi. Rồi họ sẽ quên. Quên rất mau. Sau một vài ngày bàn tán xầm xì.
Tôi liếc mắt nhìn Chất. Chàng vẫn lạnh lùng, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Khuôn mặt chàng không lộ ra một tha thiết ham muốn sự sống, và càng không mang ám ảnh của sự chết. Tôi không hiểu chàng đang nghĩ gì nữa. Điếu thuốc vẫn tiếp tục cháy trên đôi môi chàng. Đốm lửa lóe sáng từng chập.
Một lúc sau, Chất đột ngột lên tiếng:
-Mị à.
-Vâng. Em nghe.
-Không lẽ mình mãi thế này?
-Em cũng đang tự hỏi mình như vậy. Nhưng liệu mình có thể làm được những gì để khác đi?
-Hay…
Chất ngập ngừng một lát, rồi chàng nói tiếp, giọng xúc động thành khẩn:
-Hay em đi theo anh.
Tôi nhói người với đề nghị táo bạo của Chất:
-Anh điên rồi sao? Còn Ph. Còn bao nhiêu người khác vây quanh đời sống của anh, của em.
-Anh không muốn nhớ đến những bóng ma đó. Chúng nhẩy múa, chúng đan tay nhau thành vòng vây, nhốt giam đời ta lâu quá rồi. Phải phá vỡ chúng mà đi. Phải giết hết chúng mà sống.
-Dù anh không muốn, thì tất cả cũng còn nguyên vẹn ở đó. Có gì thay đổi đâu. Ngày nay chúng ta muốn thay đổi cũng không còn được. Huống hồ…
Tôi nhớ đến hình ảnh ba tôi, mẹ tôi, anh Tráng. Những người đã lâu, lùi xa và mờ dần trong trí nhớ. Mỗi khi nhớ lại chỉ thêm vun đầy tuyệt vọng.
Tôi lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ xấu xa và có phần nào tội lỗi ấy.
-Trước mỗi đề nghị của anh, em càng thấy rõ mình bất lực hơn.
Tôi nói. Phải nói. Trước sau gì tôi cũng vẫn không thoát khỏi cái bản chất yếu đuối, lẩn tránh của mình. Tôi run sợ trước mọi thay đổi, mọi quyết định có tính cách đưa đến đổ vỡ, tàn tạ. Tôi có thể và đã sống mãi hoặc chết cho tình yêu của mình. Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm thoát dứt đi khỏi những giới hạn, những vòng rào vây hãm của nó để tình yêu, trọn vẹn, rực rỡ như lửa, đốt thiêu như mặt trời, phá hủy như át-xít. Tình yêu không thể mãi sống trong tâm tưởng, trong khép kín, trong đè nén ở tâm hồn. Nó phải được sống đúng đời sống của nó. Nghĩa là tận cùng. Nghĩa là dứt khoát, đi về một hướng nào đó. Phương đông lúc mặt trời mọc. Phương tây lúc mặt trời lặn. Chọn lựa để lên đường. Về với ánh sáng hay vĩnh viễn ẩn vùi trong tăm tối. Nhưng bằng một khởi hành nào, với một nhắm tới nào, đúng hay sai, ít ra, người ta cũng vẫn còn có thể nuôi dưỡng cái hy vọng chạm mặt hạnh phúc. Giáp mặt ý nghĩa cuối cùng thiêng liêng thần thoại của một kiếp. Mà tôi, đến phút này vẫn chỉ là một con sâu, một con sâu ốm yếu, một con sâu nhu nhược, một con sâu hèn hạ, sợ ánh sáng, sợ cả bóng tối, cuộn mình ngủ vùi trong chiếc kén ảo tưởng do chính tôi dệt nên.
Tôi biết rằng lần này từ chối nữa, cơ hội đến với tôi là lần cuối cùng, không thể có thêm một cơ hội thứ hai. Nhưng biết làm sao. Tôi không đủ can đảm. Dù những lúc xa chàng bằn bặt, ý tưởng bỏ trốn đi với nhau, sống với nhau, trong lén lút, trong một thời gian, dài hay ngắn, dù chỉ một tuần, một tháng, vẫn là những ngày tháng đáng sống nhất, đáng để liều lĩnh, đáng để hy sinh. Nhưng rồi, trước đề nghị chàng, trùng với mơ ước của tôi, tôi đã chùn nhụt. Tôi đã run rẩy. Tôi đã choáng váng, xây xẩm và thụt lùi.
Chất vẫn nằm bất động bên tôi. Chắc chàng đoán tôi đang bị giao động nên chàng không nói thêm.
Không khí nặng nề căng thẳng chia xa hai đứa trong những mâu thuẫn, lộn đảo của ý tưởng điệp điệp trùng trùng.
Tôi nghiêng người, xoay mặt, áp vào vai Chất luồn tay dưới cổ tôi làm gối. Chàng nghiêng mặt hôn lên mái tóc tôi.
Tôi rùng mình khi nhận ra đôi môi chàng chạm trên má tôi. Rồi trên môi. rồi xuống cổ. Rồi cùng khắp. Cùng khắp thân thể.
Tôi không thể ngăn mình đừng buột miệng kêu lên, những tiếng kêu vu vơ, lạc giọng. Những tiếng kêu thảng thốt, bên ngoài sự kiểm soát của ý thức.
Chập sau, Chất lên tiếng:
-Dầu sao thì em cũng không thể mãi sống như thế này.
-Sao không được?
-Đời sống của em. Tuổi trẻ. Và đám đông. Và xã hội xung quanh. Tất cả những thứ đó, sẽ không bao giờ để em yên.
Tôi gật đầu nhìn nhận:
-Anh nói đúng một phần. Gia đình đang hối thúc em trở về.
-Làm gì? Lấy chồng?
Chàng ngắt ngang lời tôi. Tôi phân vân không biết có nên nói thật cho chàng nghe về những chuyện đó không. Một trong những lý do khiến tôi tìm đến nơi hẻo lánh này cũng vì chuyện đó. Chuyện chồng con. Đây là một vấn đề thật gay go, tế nhị.
Thứ nhất là tôi đã không còn trẻ để có thể kéo dài đời sống này thêm nhiều năm nữa. Thứ hai là gia đình tôi chỉ có một mình tôi là gái. Mẹ tôi muốn tôi lấy chồng, muốn có cháu ngoại để bồng, để vui trong những ngày cuối cùng của đời người. Sức khỏe ba tôi cũng mỗi ngày một suy giảm. Anh Tráng thì coi như bỏ rồi với một người vợ lăng loàn, hỗn xược. Vợ anh đã đem con về bên ngoại. Anh Tráng không ra mặt bênh vợ nhưng cũng có chiều nghiêng về phía đó. Tôi nghĩ đến lời nói cuối cùng của nội tôi trong một sân chùa, buổi tối, trước khi người chết. Nội tôi cũng muốn thấy tôi có gia đình. Tôi đã hứa. Và nay thì nội tôi đã chết.
Đó là tất cả những lý do chính đáng nhất mà mẹ tôi đã nêu ra và gây xúc động rất nhiều ở nơi tôi. Tôi đã trải qua một thời gian hoang mang không ít. Nhưng rồi, hình ảnh Chất, và cuộc tình chua cay, cuối cùng vẫn là những ngọn lửa sáng rực nhất, chói lòa nhất. Và tôi đã ra đi. Tôi đã từ bỏ. Bởi tôi vẫn tự nguyện nếu tôi không thể làm vừa lòng chàng để trái ý gia đình, thì tôi cũng không thể chìu theo gia đình, để giết chết tình yêu của tôi. Đời tôi nào có ý nghĩa hơn cuộc tình này. Nhưng liệu rồi, những ngày tháng tới, những ngày tháng cô quạnh, mở ra trừng trừng, mở ra kinh hoàng, mở ra khiếp đảm trước mắt tôi. Tôi sợ quá rồi những tháng ngày cô quạnh. Tôi run rẩy quá rồi, những đêm cô đơn giữa chăn gối lạnh. Anh. Liệu anh có hiểu cho em?
Cái thảm hại và cũng là điều chua xót nhất cho tôi, cho một người con gái ở cái tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy này, chính là sự thiếu cương quyết cần và đủ để quyết định lấy đời mình.
Đến phút này, tôi cũng chợt nhận ra những nhẫn nhục, những chịu đựng của tôi, ròng rã tám chín năm qua, từ ngày tôi mười chín tuổi, cho tới nay đã trở thành vô nghĩa, hay nói cách khác thì chính tôi, tôi đã phủ nhận, tôi đã dập xóa, đã chà đạp lên cái ý nghĩa của nó, tự nó, chính nó.
Chất nói:
-Em muốn sống mà không chọn lựa. Không có một tia mặt trời nào, một miếng bóng tối nào, dành cho những loại người như vậy. Em chết trong chính sự sống vật vờ của em.
-Anh đừng nói nữa. Chất. Hãy còn thương em một chút.
Tôi nghẹn ngào, đau đớn, níu giữ lấy chàng.
Chất tiếp, giọng vẫn lạnh lùng, phẳng trơ như những viên đá sỏi tiếp tục ném xuống một mặt nước tù đọng.
-Anh khác. Anh muốn sống. Sống cho đến phút nhắm mắt. Sống ngay trước mặt sự chết. Em tham lam quá. Em ôm đồm quá. Em muốn cùng lúc đóng tròn nhiều vai kịch. Trong khi em chỉ là một. Người ta không thể phân thành nhiều con người để sống đúng với cung cách, điệu độ của tất cả những con người đó.
-Thì đã nói với anh rồi! Em nhu nhược. Em yếu đuối. Em không có cái sôi nổi tận cùng, cái ngọn lửa cháy thiêu, một lần, của một đời con gái.
-Tình yêu anh không đủ nâng em dậy? Không đủ dắt em đi?
Chất nói, giọng oán hờn, trách móc. Tôi giấu mặt mình trong ngực chàng. Tôi không dám nhìn vào đôi mắt chàng đang bốc lửa, với những nếp nhăn trên vầng trán mênh mông, ngạo mạn. Trước sau gì tôi cũng chỉ là một con sâu ốm yếu trong một cái kén quá dầy đặc.
-Phải chi lúc nào anh cũng ở bên em. Như thế này. Em chỉ mong thế này. Anh đừng nói gì hơn.
-Đời sống đâu có giản dị vậy.
-Anh còn muốn gì hơn nữa ở em?
Tôi nói. Chất nhổm người, đem mặt tôi ra khỏi bóng tối trong ngực chàng:
-Thế này là đủ rồi sao? Anh không mong gì hơn ở em hết. Anh chỉ muốn em sống. Em phải sống đúng đời em.
-Đời em? Tôi lập lại.
-Phải. Đời em. Đời em là địa ngục hay thiên đàng của anh.
Tôi cười, cố lảng sang chuyện khác:
-Thì em đang là địa ngục của anh đây. Anh không nhận ra sao?
Chất cũng bật cười. Tiếng cười ngắn, tắt ngay. Tắt thật nhanh trên đôi môi chàng. Chất hôn tôi. Nụ hôn nhẹ nhàng, êm ái, như được kìm bớt, được dừng lại ở một khoảng cách ngăn chia nào đó. Khoảng cách mọc lên những hàng cây, những búi cỏ xót xa và buồn tủi.
Tôi nhắm mắt với xao xuyến, những hoang mang, những dày vò cắn rứt không cùng.
Chất lùa tay trên khắp thân thể tôi. Những tế bào làm nên tôi một lần nữa, lần thứ hai, trong suốt đời phụ nữ của tôi lại bùng cháy với một sức nóng thiêu đốt của rạo rực, của yêu thương chất ngất.
Tôi run rẩy, tôi oằn oại, tôi co rúm. Chợt Chất nằm vật ra. Chàng thở dài. Tiếng thở dài được hãm lại trong cuống họng, nhưng tôi vẫn nhận ra, sự khác thường do những tiếng đập ngắt quãng của trái tim.
Tôi nói:
-Anh sao vậy?
Chất chối:
-Có sao đâu.
-Không! Anh lại buồn?Anh nghĩ gì?
Chất ngập ngừng:
-Anh nghĩ chúng mình rồi lại xa nhau.
-Làm sao hơn được. Em sẽ sống mãi thế này miễn anh cho em cái ảo tưởng, anh vẫn còn yêu em. Anh chỉ yêu em.
-Trong trường hợp anh giả dối?
-Em sống với sự giả dối đó.
-Em hứa?
-Vâng. Em hứa.
-Nghĩa là không bao giờ tìm hiểu sự thực về anh những ngày sống xa em.
-Em hứa. Nhưng em làm sao dám chắc với anh một khi những tin em không muốn nghe, không muốn biết, tình cờ hay vô ý đến với em.
-Em sẽ làm gì?
-Chưa biết. Nhưng chắc là em sẽ không chết. Em không chết ngay đâu.
-Em làm gì?
-Không nói trước được. Nhưng có thể và chắc là thế, em sẽ tự hủy một phần nào thân xác em, để tự hành hạ mình.
-Và hành hạ anh?
-Anh tinh quái lắm. Có lẽ tại anh quen làm khổ người khác. Em muốn trong trường hợp đó, em sẽ kéo dài sự sống thui chột, èo uột trong ăn năn, trong mặc cảm, trong ray rứt không yên của lương tâm, tất cả mọi người. Và của ngay chính em nữa.
Chàng nghiêng người xiết ghì lấy tôi. Hơi thở chàng phà mạnh trên mặt tôi. Cánh tay chàng xiết chặt mãi, tới độ tôi nghẹt thở và cảm thấy như mình sắp gãy vỡ thành nhiều mảnh.
Chúng tôi trở về phòng vừa ngồi xuống giường cởi áo ngoài thì nghe tiếng động bên phòng dì Năm.
Qua một thoáng yên lặng nặng nề, dì Năm xuất hiện ở ngách cửa. Tôi không dám ngước nhìn. Chất vừa cởi giầy vừa nói:
-Dì khó ngủ?
Dì Năm đáp:
-Không. Dì ngủ một giấc rồi đó chớ. Bỗng dì tỉnh dậy không thấy Mị đâu. Dì lo quá. Sau dì đoán là nó và con đi ra ngoài.
Giọng nói của dì Năm không thoáng gợn một chút ngái ngủ nào. Tiếng nói trầm trầm, lạnh lạnh. Rồi như dì hướng về phía tôi.
-Thôi đi ngủ đi con. Khuya rồi.
Tôi “vâng” một tiếng nhỏ và lúng túng đứng lên.
Dì Năm quay lui, xuống bếp.
Tôi nhìn chàng thật lâu trước khi bỏ vào phòng trong. Chất ngước nhìn tôi yên lặng. Điếu thuốc cũng yên lặng cháy giữa hai kẽ ngón tay chàng.
Đó là đêm cuối cùng, chúng tôi ở bên nhau. Vì sáng hôm sau, chàng lên đường trở về đơn vị.
Tôi vào nhà cùng với trạng thái mệt mỏi và hoang mang. Tôi không thể đoán được Ngọc ngồi ở đâu, Kiệm buông tay tôi ra và cái không khí lạnh tối hơn cho tôi biết chắc tôi đã vào đến nhà. Thường Ngọc lên tiếng trước để nhờ tiếng nói đó, tôi có thể định hướng chỗ Ngọc, còn không, Ngọc chạy đến, cầm lấy tay tôi, cho tôi nhận ra.
Tôi nghe tiếng Kiệm nói, sâu ở phía trong:
-Thưa cháu đã đón cô về.
Tôi nghe tiếng dép của Ngọc lại gần. Tôi đứng im sững. (Tôi chắc là tôi đang đứng giữa nhà). Rồi Ngọc đặt tay lên vai tôi. Mùi thơm từ người Ngọc tỏa ra quen thuộc. Tôi cho rằng người đàn ông nào đó, chọn Ngọc sẽ vô cùng sung sướng. Bởi chỉ với hương thơm tự nhiên từ da thịt Ngọc toát ra, cũng đã đủ khỏe người rồi, chứ chưa nói tới việc Ngọc có rất nhiều tính tốt. Những đức tính cần thiết cho một người vợ, mà ác nghiệt thay, bây giờ lại quá hiếm hoi, khó thấy ở những người con gái được gọi là trưởng thành trong thời đại mới.
Ngọc nắm tay tôi, kéo đi. Hình như tay tôi chạm vào vai ghế, tôi ngồi xuống chiếc ghế Salon nhỏ, chắc Ngọc cũng ngồi ở một trong ba chiếc còn lại.
Tôi chưa kịp hỏi Ngọc về điều mà Ngọc nói với Kiệm quan trọng, tôi phải về ngay, Ngọc đã lên tiếng trước:
-Hôm nay Mị sao vậy?
Câu hỏi đột ngột của Ngọc làm tôi ngỡ ngàng, chưng hửng với ít nhiều sợ hãi.
Tôi chối:
-Đâu có gì đâu Ngọc. Vẫn vậy.
Tôi chép miệng làm bộ than tiếc:
-Người như Mị bây giờ thì còn làm gì có bất ngờ, có khác thường xảy ra nữa.
Ngọc không tin và vẫn đầy ngờ vực:
-Không. Mị nói dối. Chắc chắn là có chuyện gì đó vừa xảy ra cho Mị.
Tôi nghĩ đến Kiệm. Hay Kiệm đã nói với Ngọc về người đàn ông chân cụt mà nó thấy ngồi nói chuyện với tôi. Không. Vô lý. Chúng tôi về cùng một lượt với nhau. Tôi đâu có nghe, dù tiếng xì xầm nhỏ, của nó với Ngọc, ngoài câu “Thưa cháu đã đón cô về”.
Tôi làm cứng hỏi vặn lại Ngọc:
-Căn cứ vào đâu Ngọc lại hỏi câu ấy.
Ngọc cười -hình như Ngọc cười, tôi nghe thấy tiếng cười dù là tiếng cười rất nhỏ:
-Trông mặt thì người ta biết chứ còn căn cứ vào đâu nữa. Cái mặt thất sắc, cái mặt lạc thần, âu lo, thấy rõ.
Tôi ngập ngừng giây lát trước khi quyết định thú thật với Ngọc về chuyện tôi gặp người đàn ông chân cụt. Tuy nhiên tôi chỉ nêu nghi vấn là y có thể là em ruột hay em họ của Chất chứ không nói về chuyện y thú nhận y yêu tôi, y đã theo đuổi tôi từ nhiều năm nay.
Tôi có cảm tưởng là Ngọc nghe rất chăm chú. Thỉnh thoảng, Ngọc thở dài như vừa chịu đựng một trạng thái căng thẳng đè nặng của tinh thần.
Khi dứt lời, cả hai chúng tôi cùng im lặng. Tôi cũng không biết mình phải nói gì thêm dù rất muốn phá tan bầu không khí u uất ấy. Tôi nghe được hơi thở điều hòa của Ngọc.
Chập lâu, Ngọc nói:
-Mị có hẹn gặp lại ông ta không?
Tôi đáp nhanh:
-Chiều nay, hay ngày mai cùng ở băng ghế đá, ngay trước cửa cư xá. Y nói y sẽ chờ Mị, dù Mị không đúng hẹn.Vì y bảo y có nhiều điều muốn nói.
Tôi không dò được phản ứng trên gương mặt Ngọc. Cả hai chúng tôi lại rơi vào một sự im lặng khác. Cái im lặng rất khó chịu đối với một người đã mù lòa như tôi, vì tôi không thể biết một điều gì khác hơn ngoài chính sự im lặng ấy.
Lần này thì chính tôi đập vỡ cái vỏ bao cứng của sự im lặng kỳ quái kia. Tôi nói:
-Ngọc nghĩ gì vậy?
Hình như Ngọc đứng dậy. Rồi tôi nghe Ngọc ngồi ghé trên vai chiếc ghế tôi đang ngồi, tay Ngọc lùa vào mái tóc tôi, Ngọc nói:
-Ngọc muốn gặp anh ta.
Sau câu nói, giọng thấp xuống, tôi có cảm tưởng Ngọc đang đắn đo, cân nhắc một điều gì. Tôi lắng chờ. Quả nhiên, Ngọc nói tiếp:
-Mị thấy như vậy có tiện không?
Tôi bật cười, kéo tay Ngọc không xuống vai mình:
-Có gì bất tiện? Hơn nữa, đó là một điều cần thiết, chính Mị mong muốn vậy mà chưa kịp nói ra đó thôi.
-Tại sao Mị muốn vậy. Mị thử nói xem ý nghĩ của Mị có trùng với Ngọc không nào.
Tôi thấy mình phải thận trọng, phải nghĩ kỹ những lý lẽ, trước khi nói ra, sợ lỡ không trùng hợp với Ngọc, Ngọc sẽ bỏ ý định đã có. Và như vậy, thật phiền cho tôi.
Đắn đo một hồi, tôi nói:
-Mị muốn có Ngọc trong lần gặp lại y chiều nay hay ngày mai, vì Mị muốn nhìn thử xem y có điểm nào giống Chất không là một. Thứ nữa, Ngọc sáng suốt hơn Mị, sau lần gặp đó, Ngọc có thể biết được phần nào ý muốn thực của y. Nghĩa là y muốn cái gì? Y mưu định cái gì. Hay y là người của gia đình Mị, của Chất nữa biết đâu chừng, theo dõi Mị.
Ngọc cười đập đập vào vai tôi:
-Mị đa nghi quá. Thế nhưng chúng mình đã có điểm gặp nhau, đó là để Ngọc xem y giống hay ít ra có nét nào gần với Chất không.
Tôi cũng cười vì sự lo lắng không đâu của mình. Nhưng rồi tôi lại áy náy ngay sau đấy. Tôi nói:
-Mà liệu Ngọc còn nhớ mặt Chất không?
Lần này thì Ngọc không ngồi nguyên nữa, hình như Ngọc đứng thẳng người, Ngọc nâng cằm tôi, cười nghiêng ngả:
-Trời ơi. Mị nghĩ là Ngọc không nhớ Chất sao? Tuy Ngọc chỉ gặp Chất trước sau đó dăm lần ở nhà Mị và một lần ba đứa đi chơi chung dọc theo con đường Nguyễn Du, băng qua vườn Tao Đàn, nhưng Ngọc nhớ như in. Giờ Chất có thay đổi mấy, có hóa trang cách nào thì Ngọc cũng nhận ra như thường.
Câu nói vô tình của Ngọc, gợi tôi cái ý nghĩ mà chính tôi cũng thấy là hoàn toàn không tưởng, vô lý, nhưng nó vẫn lóe lên, dù rất yếu ớt “hay người đàn ông chân cụt đó là Chất?”
Ăn cơm xong tôi đi nằm ngay, nhưng không tài nào chợp mắt được. Những hình ảnh lộn xộn. Những ý nghĩ mâu thuẫn lùng bùng trong óc tôi. Ngọc nằm bên cạnh chừng như cũng không ngủ được. Ngọc nắm tay tôi, vỗ nhè nhẹ:
-Ngủ đi. Làm gì mà trằn trọc dữ vậy?
Tôi mở mắt trừng trừng trong màu xám đục. Cùng với đôi mắt mở hết kẽ, một màn nước mỏng kéo ngang, dày dần trước khi thành dòng theo hai khóe chảy xuống. Không trả lời vào câu nói của Ngọc, tôi hỏi:
-Mấy giờ rồi?
Im lặng một lát, Ngọc đáp:
-Hai giờ mười lăm.
Còn ngủ gì được nữa, tôi sực nhớ đến lời Kiệm hồi trưa, bảo về ngay, Ngọc có chuyện quan trọng muốn nói. Tôi hỏi Ngọc về chuyện đó. Ngọc nói giọng điềm đạm:
-Để lát nữa, sau khi Ngọc gặp người đàn ông kia đã. Bây giờ Ngọc thấy không còn cần nữa. Mọi sự có thể khác.
Câu nói của Ngọc càng làm tôi thêm hoang mang. Tôi ngồi dậy bước ra ngoài hiên. Gió thổi mát da mặt. Buổi trưa biển êm vắng với những con sóng vỗ nhẹ ngoài xa. Nỗi buồn thấp thoáng như những cành lá trong tư tưởng tôi, bập bềnh.