← Quay lại trang sách

Chương 13

Chiếc Land Cruiser bật hết chế độ xin đường để băng qua thành phố với thời gian ngắn nhất có thể.

Chiếc xe phanh két ngay cổng ngoài khách sạn, trước khi bước ra, viên chỉ huy phóng mắt ra ngoài chạm đúng chiếc Ford màu đen cũ rích đậu bên hè. Với con mắt nhà nghề, sáng nay ở Mỹ Sơn ông cũng đã thấy nó đậu cẩu thả như vậy bên mép đường. Viên chỉ huy nói nhỏ với một nhân viên:

- Cậu đứng xa nhưng đừng rời mắt khỏi chiếc xe này, nếu thấy kẻ nào lấy xe báo ngay cho tôi.

Nhóm cảnh sát mặc sắc phục nhảy ra khỏi xe rồi tiến vào bên trong.

Trong chiếc taxi băng băng trên phố hướng về nhà Bảo tàng, Thi Nga lo lắng nói.

- Họ sẽ phát điên vì chúng ta mất.

Kì Phương ngoái nhìn phía sau, nửa muốn quay lại gặp Lê Đại Hắc nửa muốn giục lái xe tăng tốc nhanh hơn nữa. Anh ái ngại nói:

- Nếu cánh cửa kho báu không mở vội như thế, ta chẳng cần chạy trốn như thế này đâu.

Kì Phương nói như để thanh minh cho một hành vi mà dù chính cô đang ủng hộ nhưng biết đâu trong bụng lại nghĩ anh hành động như một tên du đãng.

- Đúng vậy. – Thi Nga đáp - chỉ cần bị ai đó chặn trên đường, chúng ta sẽ lỡ chuyến bay và cả kho báu nữa.

- Nhưng nếu chúng ta tìm ra Naga thật, mọi hiểu nhầm sẽ được thanh minh ngay tức khắc.

- Có vẻ anh rất lạc quan, anh tin manh mối được ba tôi chỉ ra trên khung cửa kia sao?

- Tin chứ, trước đây có một người Hoa đọc được bài thơ khắc trên bậc cửa chùa và họ đã lần theo rồi tìm được một tảng đá khác. Trên tảng đá có câu văn chỉ họ đến một ngôi đền.

- Sau đó thì sao?

- Dưới nền ngồi đền này có một cái hầm rất sâu và họ quyết định đào xuống.

- Chắc là có vàng dưới đó? – Thi Nga hồi hộp.

- Không, dưới đó có một tảng đá khắc chữ nói rằng...

Thi Nga cười chua xót.

- Nói rằng các vị là những thằng ngốc chứ gì?

Kì Phương nhìn cô nghiêm mặt nói:

- Cái gì càng giấu nhiều lớp càng kín đáo và an toàn. Một trong những tố chất cần có của một người tìm kho báu là kiên trì. Có khi mất nhiều năm cho đến hết đời người mới tìm ra, thậm chí cha truyền con nối, cháu noi theo...

- Thôi, tôi xin, tôi chỉ có chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa thôi đấy. Mà anh chắc là mấy chiếc khung đá này đang ở bảo tàng Chăm chứ?

Kì Phương cố giấu một nỗi lo ập đến. Phải thừa nhận Bảo tàng Chăm là kho tư liệu về văn khắc Champa lớn nhất nước nhưng con số này chỉ nhỉnh hơn 206 bia kí đang lưu trữ ở Pháp. Ngoài ra số lượng đang rải rác khắp miền trung và các bảo tàng địa phương cũng không ít.

- Tôi chỉ dám nói là hi vọng thôi, bởi nếu ba cô chọn cô là người mở kho báu thì ông không muốn giấu chìa khóa một nơi quá xa được. Tôi nhớ cách đây vài tháng rất nhiều mảnh cột vỡ mới được nhập kho chờ phục chế. Mong rằng khung cửa mà ta cần nằm trong số đó.

- Có đúng là sáng qua ba tôi đã đến đó để giúp Bảo tàng dịch tiếng Phạn không?

- Cô nói đúng lắm. Sáng qua ông có nhờ tôi chở vào Bảo tàng rồi ở đấy cả buổi sáng. Ba cô nói rằng đang còn 87 văn khắc bằng tiếng Chăm và 15 bằng tiếng Phạn đang chờ ông.

- Vậy có lẽ chúng ta đã tìm đúng chỗ.

Bảo tàng Chăm luôn tấp nập khách tham quan ngoại quốc nhưng hôm nay khá vắng ngoại trừ một đôi trai gái và một nhóm học sinh đang thích thú tạo dáng chụp ảnh bên 32 bầu vú bằng đá bên phải gian ngoài. Kì Phương kéo Thi Nga đi một mạch ra khu nhà ngang phía sau cùng, nơi vừa là kho vừa là khu trưng bày tạm thời. Thấy cửa kho mở, họ đi vào một xưởng phục chế khá rộng. Nhiều mảng bia vỡ chất đống bám đầy bụi mấy chục năm nay chưa có người dịch, chỉ rất ít được làm sạch để sao chép và nghiên cứu.

Kì Phương đi tiếp về cuối phòng, không mất thời gian như anh tưởng, dưới sàn có vài mảnh sa thạch vỡ, dăm ba mảng phù điêu, vài trán bia sứt mẻ và nhiều cột đá. Tất cả đang được phân loại và đánh số rất rõ ràng do đó Kì Phương đã mau chóng tìm ra những thứ mình cần. Sự suôn sẻ ngoài mong đợi này càng làm anh nghi ngờ Paul đã “ dọn cỗ’’ cho họ từ hôm qua. Anh chỉ một dãy cột đá xếp ngăn nắp nằm sát tường rồi nói:

- Nó đây rồi.

Kì Phương tìm thấy một nhóm gồm ba dầm đá nhỏ xếp gọn và ghi rõ “ Dầm cửa A5’’. Đúng như anh nhận định, mỗi dầm chỉ có ba mặt khắc chữ, còn một mặt gắn vào tường nên để trơn. Tổng cộng có chín mặt chữ và được đánh chữ cái từ A cho đến I. Kì Phương chợt lúng túng khi thấy cách đánh kí hiệu bằng chữ cái latin chứ không phải bằng số. Vì vậy 6 tương ứng với F và tim anh bỗng đập rộn lên khi nhìn vào mặt đá lỗ chỗ này.

- Có thấy gì không? – Thi Nga sốt ruột hỏi.

- Phải tìm nốt cột C8 ở đâu đã. – Anh nói.

Kì Phương sục sạo trong đống phế tích nhưng không cần tìm lâu, dường như Paul đã cố tình xếp hai món ăn này cạnh nhau cho thực khách tiện dùng. Thông thường tháp chỉ có 4 cột góc, nhưng tháp E3 thực ra là nhà dài đón khách hành lễ đặt trước các tháp thờ chính nên có nhiều cột đá. Nhanh chóng thấy cột ghi chữ C8 này nằm cách đó không xa, anh vội vã nằm cùng chiều để đọc nhưng khi nhìn vào anh đã nhận ra đây là những khúc xương khó gặm. Oái oăm thay, bài minh đậm chất Hayep sắc nét tuyệt đẹp kia là tiếng Phạn - ngôn ngữ mà một chữ bẻ đôi anh cũng không biết.

- Anh không hiểu đúng không?

Kì Phương giật mình quay lại và thấy Thi Nga đang nằm sát sau lưng và cũng hướng về cột đá. Anh quên phắt dòng chữ và kịp đọc một nỗi thất vọng tràn trề hắt ra từ ánh mắt đen thẳm kia. Thi Nga ngồi dậy rồi dựa lưng vào một tảng bia đá khổng lồ trong khi Kì Phương vẫn nằm dài không buồn cử động. Mệt mỏi và hụt hẫng, từ hôm qua đến nay tuy không nói ra nhưng Kì Phương biết cô vẫn hi vọng ở anh. Vậy mà anh chưa làm được gì giúp cô ngoài sự lừa dối và đưa cô đi hết thất vọng này đến thất vọng khác.

- Mật mã chắc chắn chỉ ra cột đá này. - Kì Phương thanh minh. – Nhưng phần tiếng Chăm quá ít và tiếng Phạn quá nhiều.

- Theo tôi biết các văn khắc ở Mỹ Sơn chủ yếu là tiếng Chăm cổ. Ba tôi dùng tiếng Phạn chắc có ẩn ý nào đó chứ?

- Các bia kí và đền tháp còn tồn tại ở Mỹ Sơn hầu như xây dựng từ sau thế kỉ thứ 8 trích dẫn điển tích Ấn giáo và thi ca Ấn Độ.

- Xem chừng chúng ta đang đối mặt với ngôn ngữ thuộc loại khó nhất hành tinh. – Thi Nga nói. - Vậy nếu anh không biết tiếng Phạn, chúng ta hãy tìm xem bản dịch đang ở đâu?

- Mấy tấm văn khắc mới khai quật này chưa có ai dịch đâu. Thậm chí trước khi người Pháp bỏ về năm 1945 cũng chỉ một nửa trong số hai trăm bia kí mới được dịch một cách sơ sài. Nếu hôm qua ba cô dành cả ngày để dịch thì cũng không thể xong nổi, vì sao lâu thế tôi sẽ nói sau.

- Nhưng dù sao thì cũng được vài dòng chứ? - Cô thắc mắc.

Kì Phương nhìn lên bản minh văn dài dằng dặc và biết rằng dù một bậc thầy Phạn ngữ như Finot hay Codès thì cũng phải mất vài tháng để dịch. Khả năng Paul chỉ dịch trong buổi sáng là không thể. Kì Phương đưa bàn tay miết lên bài minh bí ẩn mà tự trách mình đã không chịu khó học tiếng Phạn từ người thầy vĩ đại này. Bỗng dưng một cảm giác gai nhột rợn lên gan bàn tay, Kì Phương nhìn vào lòng bàn tay và kinh ngạc khi thấy trắng hếu như tẩm bột. Anh quan sát kĩ mặt đá rồi nhanh chóng nhận ra đây là bột phấn. Giờ thì anh hiểu vì sao mặt đá kia đã bị ai đó xóa sạch.

- Có thể ba cô đã dịch nhưng đã bị ai đó xóa mất.

Thi Nga đứng dậy kiểm chứng rồi nói đầy vẻ hoang mang.

- Có lẽ đã có kẻ nào đó nhìn thấy bản kí hiệu của ba tôi và nhanh trí giải mã trước chúng ta hay sao? Nếu đúng thì hắn sẽ đến Naga trước chúng ta rồi.

Kì Phương cay cú như bị thua cuộc, không chỉ là kho báu mà là niềm tin của Thi Nga trao cho anh. Anh đã quá chậm. Mà kẻ chết tiệt nào mà nhanh thế cơ chứ? Không lẽ giáo sư Huỳnh Lẫm hay Phú Thành Tài? Cách gì thì cách, thánh địa này đang ở đất Campuchia nên muốn tìm phải đến đó. Dân bản xứ có thể đã biết. Phải tìm một người bản địa để hợp tác. Trước hết đó là một người thông thạo đia hình như một nhà thám hiểm kinh nghiệm. Chưa đủ, kiến thức anh ta phải ngang một sử gia và nhà khảo cổ cộng lại. Một người uyên bác như vậy đào đâu ra bây giờ, mà giá như tìm được thì liệu họ có sẵn lòng giúp hay không. Lục trí nhớ hồi lâu, anh bật dậy rồi reo lên.

- Tìm ra rồi!

Thi Nga vẫn im như thóc, cô biết sự xốc nổi của anh cũng chả đi đến đâu.

- Lần này sẽ có người giúp chúng ta. - Anh nói to.

- Ai đấy?

- Vua đồ cổ.

- Vua đồ cổ nào?

- Không những vua đồ cổ mà còn là nhà sưu tầm sách cổ người Khmer. - Kì Phương nói chắc nịch. - Không một đền đài nào trên thế giới thiếu dấu chân anh ta. Nếu tồn tại Naga trên đất Campuchia, anh ta ắt đã biết. Nếu anh ta không biết, thì kho sách của anh ta sẽ cho chúng ta biết.

- Hình như ba tôi có biết anh này. – Mắt Thi Nga hấp háy.

Kì Phương không ngạc nhiên điều đó bởi y quá nổi tiếng. Vốn con trai của một vị hoàng thân Khmer đầy quyền thế, mấy năm trước chính y đã bỏ ra một triệu đôla để mua một kosa vàng trong một phiên đấu giá Sping. Mặc dù y mang về làm của riêng, nhưng giới khảo cổ vẫn lấy đó làm vui bởi cổ vật đã quay lại Đông phương sau bao nhiều năm lưu lạc trời Âu. Đó là phần hoạt động mang tính quảng bá, nghề chính của y là buôn lậu và sưu tầm cổ vật. Có nhiều người đồn rằng số sách quý y thuổng của người Chăm cũng không ít. Người hiểu biết hơn thì nói rằng mục đích chính của y là lật tung kho thư tịch cổ Chăm để tìm một tấm bản đồ da dê về kho báu Chămpa thất lạc từ thế kỉ 12. Để làm ăn suôn sẻ, y quen khá nhiều quan chức và những nhà Champa học uy tín.

Chẳng biết có nên cơm cháo gì không nhưng một lần nữa Thi Nga lại đặt niềm tin ở anh. Mà thực ra không tin anh cô cũng chả còn ai khác. Cô hỏi.

- Thế anh với vua đồ cổ là bạn à?

- Không! – Kì Phương cười cười nói. - Anh ta thuộc đẳng cấp Brahman, còn tôi chỉ là hạng Soudra làm sao dám kết thân. Giáo sư Huỳnh Lẫm và mấy thầy tôi quen anh ta. Có lẽ Campuchia quá nhỏ nên vị vua này rất hay vãng lai Miền trung tìm hàng và quen rất nhiều người trong các Bảo tàng. Các phiên đấu giá lớn cổ vật ở Paris, London không bao giờ vắng bóng y.

- Đúng đây là người chúng ta cần. – Thi Nga chép miệng. - Anh thử móc nối với y xem sao?

Kì Phương không nỡ hâm nóng cô lên rồi lại dìm xuống nước lạnh, anh rào trước:

- Khó lắm, tay này rất bận và kiêu ngạo. Giờ này chắc gì có mặt ở Campuchia nhưng tôi sẽ thử xem.

Sực nhớ trong túi vẫn con cuốn danh thiếp, Kì Phương vội mở balô ra tìm và điều thần kì chẳng ở đâu xa. Anh không ngờ trong đám kĩ sư khắc khổ lại lạc lõng một tấm danh thiếp dát vàng của một doanh nhân.

Hóa ra cách đây vài năm trong bảo tàng Chăm, Kì Phương đã có mấy phút chạm trán với y. Điều đáng nói là vua đồ cổ lại chủ động làm quen với một sinh viên mới ra trường như anh. Lúc đó Kì Phương không hề biết y là ai và cũng chẳng bận tâm đến du khách sang trọng này. Hắn có đưa card và theo phép lịch sự anh cất vào ví. Sau này khi biết hắn là ai, Kì Phương mới nghĩ ra xưa kia hắn muốn móc nối với anh là có chủ ý. Giờ đây khi hắn trở nên giàu có và nổi tiếng thì cơ hội để kết thân với y đã xa vời vợi. Đã chín năm, giờ là lúc anh cần đến hắn. Mặc dù chưa biết khơi lại trí nhớ của y bằng cách nào nhưng tay anh vẫn bấm số di động ghi trên card.

“ Số máy này tạm thời không liên lạc được... ’’

- Biết đâu anh ta tắt, nhắn tin xem sao. – Thi Nga gợi ý.

- Nhắn gì bây giờ đây?

Kì Phương vắt óc suy nghĩ. Đường đột nhờ vả một người chưa quen là rất khó. Có câu răn dạy đại ý rằng “ phải làm cho người ta cần mình trước khi mình cần người ta’’. Phải có gì đó thật ấn tượng mang ra chào hắn trước. Muốn nhử mèo phải dùng cá rán, nhưng cá rán của y là gì đây. Kì Phương đưa mắt dọc ngang rồi nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của Thi Nga.

- Đã có cách!

Anh mỉm cười soạn một mẩu tin nhắn rồi nói như đinh đóng cột.

- Nhận được tin này, anh ta sẽ đến tận chân cầu thang máy bay đón chúng ta!

Thi Nga rướn lên nhìn màn hình xem anh vừa làm trò gì nhưng anh đã kịp xóa. Hồi năm thứ nhất đại học, đám con trai trong lớp luôn dùng điện thoại chụp trộm khuôn mặt đẹp như ngọc của cô. Điều này cô không bận tâm nhưng sự việc không dừng lại ở đó. Trong đám nghịch ngợm này có kẻ mang về nhà dùng Protoshop cắt đầu cô ghép lên một loạt bức ảnh khỏa thân nào đó rồi tung lên mạng. Cô vẫn không hề hay biết gì cho đến khi mấy tay đại gia trẻ và cả một đạo diễn phim cấp 3 từ Mỹ bay qua để đặt vấn đề thì cô mới vỡ lẽ. Thi Nga không buồn nhớ lại chuyện đau lòng này nhưng cô rất sợ trò đùa man rợ này lặp lại lần nữa.

- Ta đi ngay thôi. – Kì Phương kéo tay cô đứng dậy.

- Lúc nãy anh chụp ảnh tôi phải không? – Cô vừa đi vừa gặng hỏi nhưng Kì Phương luôn miệng phủ nhận.

Hai người bước ra cửa ngách rồi bắt xe lên sân bay mua vội hai chiếc vé đi Pnompenh chuyến bay gần nhất. Sau cái chết của Paul, cơ quan điều tra và giáo sư Huỳnh Lẫm cũng không muốn anh bỏ đi lúc này nhưng kho báu Naga ngàn năm bí ẩn đang thôi thúc réo gọi và anh không muốn bỏ lỡ.

Xong thủ tục check-in và qua khâu kiểm tra an ninh, họ lặng lẽ tìm một góc yên tĩnh trong khu cách li chờ lên máy bay. Dãy kí tự và dòng chữ cổ ngoằn ngèo trong túi vẫn không một phút để anh nghỉ ngơi.

- Anh đưa chữ Chăm cổ kia tôi xem lại! – Thi Nga đột nhiên yêu cầu.

Kì Phương đưa cho cô rồi gợi chuyện.

- Liệu cô có cho rằng đây là tên một người nào đó?

- Tôi cũng nghĩ vậy. Nó giống một chữ kí được luyện rất công phu rất khó luận tên người. Nhìn qua rất giống chữ kí của các tu sĩ hoặc vua chúa thời xưa.

Kì Phương vui vì cô bắt đầu suy diễn lí thú mặc dù anh không đồng ý như vậy.

- Tôi chả thấy giống vua chúa nào cả. - Kì Phương nói. - Tôi nghĩ đây là một tên sát thủ.

- Tại sao phải là sát thủ? Hắn có giết ai đâu?

Kì Phương nghĩ lại không nên để cô loạn nghĩ. Anh nói.

- Tôi cũng cho rằng nó giống chữ kí, trong bức ảnh yoni ba cô chụp ở Naga có chữ này, và ở Mỹ Sơn đêm qua cũng xuất hiện chữ này nên tôi nghĩ rằng kẻ này thường hay đi cùng ba cô thì phải. Nếu cô biết chữ kí này là của ai thì rất có ích để tìm ra hắn ta lẫn Naga.

- Có lí! Để tôi nghĩ xem đã nhé, ba tôi dạy cho tôi rất nhiều tên riêng của các nhân vật lịch sử Chămpa và bạn bè ông ta nữa. Đây có thể là tên thánh của người Chăm nào đó.

Kì Phương bồi thêm:

- Không loại trừ đó là đồng nghiệp của ba cô. – Kì Phương đặt nhẹ tờ giấy vào tay cô và dằn giọng. – Tôi tin chữ này còn xuất hiện rất nhiều nơi khác nữa, hãy nhớ là tính mạng cô đang nằm trong tay hắn đấy.

Thi Nga định phản bác nhưng rồi cô lại im lặng nhìn lên dòng chữ. Giờ là lúc nên tập trung. - cô tự nhủ. Kì Phương bước đi một đoạn khá xa cốt dành cho cô một không gian tĩnh lặng để ôn lại kí ức.

Anh đồ rằng trong sổ tay hay giấy tờ của ba cô có chữ đó, thậm chí trên các bức tranh, các cuốn sách hoặc trên một kỉ vật nào đó. Một khi không hiểu nghĩa thì cũng phải tìm cho ra ai là tác giả chữ đó. Thi Nga là người duy nhất có khả năng nhận dạng bởi không ai có thể tiếp cận góc khuất của Paul trừ cô.

Thời gian lại trôi đi, chẳng có tiếng reo nào vang lên từ Thi Nga. Cô vẫn cầm tờ giấy ngồi yên như hóa đá. Tên kẻ thủ ác đã hại chết ba mẹ và sẽ giết cả cô nữa vẫn bí ẩn đầy thách đố như chính dòng chữ lờ nhờ ma quái trên tay cô.

Kì Phương nhìn trộm cô, một nỗi thương hại trào lên xé nát những ước ao cháy bỏng không nói thành lời từ trái tim anh. Không biết Thi Nga đang nghĩ gì nhưng cô vẫn dán mắt vào tờ giấy như bị thôi miên. Ánh nắng chiều từ vách kính hắt qua khung cửa làm cho tờ giấy gần như trong suốt. Đang nhìn cô bỗng Kì Phương chợt rùng mình. Mắt anh quắc lên nhìn xuyên tờ giấy. Một dòng chữ sắc nét hiện lên trên mặt sau và anh không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

Cái gì thế này! Anh lao bổ về phía cô.