← Quay lại trang sách

Chương 16

Lê Đại Hắc cùng nhóm điều tra nhanh chóng có mặt tại căn phòng 307 và đập vào mắt họ là cảnh bừa bộn hệt như có vụ ẩu đả vừa mới xảy ra. Các chuyên gia khoa học hình sự và tổ giám định nhanh chóng bắt tay vào việc. Camera hành lang được quản lí khách sạn cung cấp nhanh chóng. Tất cả tập trung theo dõi cho đến khi một cảnh đáng chú ý hiện lên.

- Khoan, cho quay chậm đoạn này. - Lê Đại Hắc nói.

Sau vài giây tua lùi, đoạn phim diễn cảnh một đôi trai gái đi từ trong phòng ra ngoài. Chiếc ba lô mà cô gái mặc váy nặng đến mức đôi vai tròn trễ xuống. Còn cái gã thanh niên thì cố giằng lại balô rồi kéo nhau cùng bỏ chạy. Thấy cảnh này, mắt Lê Đại Hắc long lên còn hàm răng thì nghiến chặt. Đồng hồ trên màn hình hiển thị con số cách đây chưa lâu, ông đứng phắt dậy dằn giọng.

- Đuổi theo chúng ngay lập tức.

Thượng úy Trung rút phắt máy bộ đàm thông báo cho các chốt rồi cũng biến nhanh khỏi phòng. Lê Đại Hắc định bỏ đi, nhưng một viên cảnh sát kéo tay ông lại.

- Thưa sếp, băng còn dài, cái này mới đáng xem.

- Đoạn này xảy ra nửa đêm hôm qua, ngay sau khi Paul ra khỏi phòng có xuất hiện một kẻ lạ đi vào. Lê Đại Hắc cúi sát khi thấy một người đội mũ rộng vành. Do vị trí camera ở cao nên ông chỉ thấy nửa mặt dưới. Sau vài thao tác mở khóa, ông ta biến vào phòng. Tất cả hồi hộp và tưởng tượng hắn làm gì bên trong. Lê Đại Hắc biết tài liệu này có thể chỉ là tấm bản đồ mỏng hoặc cũng có thể một chiếc thẻ nhớ nằm gọn trong úi áo.

- In mấy bức ảnh này cho tôi! – ông chỉ lên màn hình. - À mà máy tính ông ta thì sao?

- Vâng, đây là thứ mà chúng tôi đang xem xét. Chuyên gia vi tính sẽ trả lời chúng ta các thông tin như email và các file trong máy có bị đụng chạm hay không.

- Niêm phong tất cả đồ đạc và mang về trụ sở càng nhanh càng tốt.

- Thưa sếp, có người muốn lên đây gặp ông.

- Ai vậy?

- Giáo sư Huỳnh Lẫm và mấy người bên Sở văn hóa.

- Được, nhưng chỉ cho vị giáo sư lên thôi đấy.

Không đầy một phút, giáo sư Huỳnh Lẫm đã bước vào phòng, ông nhìn chiếc vali bọc kín giữa nhà rồi hỏi.

- Thế nào ông cảnh sát, đã thu được tài liệu phải không?

- Không có gì đặc biệt ngoài các cuốn sách nghiên cứu, tôi tin Paul sang đây không chỉ mang ngần đó.

- Vậy là có kẻ nào đó đã lấy đi?

- Đúng vậy, rất có thể hắn là người quen của Paul. Giáo sư sẽ giúp tôi tìm ra hắn chứ?

- Làm sao mà tôi biết được ai cơ chứ. – Giáo sư Huỳnh Lẫm xua tay.

- Tôi nghĩ đối tượng này rất gần gũi và am hiểu về nghề nghiệp của các ông.

- Vậy ông cho rằng nghi phạm đang nằm trong nhóm khảo cổ của chúng tôi?

Lê Đại Hắc không đáp, ông tiến lại chiếc máy tính rồi rê chuột. Một hình ảnh hiện trên màn hình.

- Một người nhận là kiến trúc sư trùng tu, chắc ông biết hắn ta?

- Anh ta là Kì Phương! - Giáo sư Huỳnh Lẫm thốt lên. - Hắn là học trò cũ của tôi, còn cô kia thì không. Họ mang một ba lô sách to thế sao?

- Tại sao ông lại cho rằng đó là sách?

- Tôi thấy ba lô hình khối, vả lại Kì Phương có khoe với tôi rằng lần này Paul sang sẽ mang tặng anh ta rất nhiều sách kiến trúc Pháp.

- Thưa giáo sư, chính các ông đang nhờ tôi tìm giúp tài liệu. Lúc này mà ông vẫn cho rằng đó là sách kiến trúc trong khi ông không thấy bên trong là gì. Thứ hai, chúng tôi đã có bằng chứng cổ vật ở Mỹ Sơn đã được khai quật trước khi Paul bị giết. Đôi trai gái này có mặt rất sớm ở hiện trường và có nhiều hành vi rất đáng ngờ. Ông có nghĩ trong chiếc ba lô kia là tài liệu hay cổ vật vừa đào lên không?

Giáo sư Huỳnh Lẫm nóng mặt nhưng không có ý định thanh minh hộ Kì Phương nữa. Kể ra đây là lập luận rất logic cũng như hành vi của Kì Phương vốn đang làm ông đau đầu. Cổ vật và tài liệu đã rơi vào tay ai ông không dám nói nhưng ông tin chắc chắn đó không phải là Kì Phương. Biết ông đang khó xử, Lê Đại Hắc lại gần nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.

- Tôi biết giáo sư là chỗ thân tình với anh ta. Ông nên khuyên nhủ anh ta nếu có liên quan thì hãy khai báo trước khi phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.

- Không! anh đã nhận định sai. – Giáo sư Huỳnh Lẫm thẳng thắn. – Nếu lấy, anh ta không dám lấy những gì ngoài những cuốn sách được tặng.

- Giáo sư vẫn tin anh ta vô tội đến mức không đụng đến các thứ khác của Paul chứ? – Lê Đại Hắc không giấu nổi sự mỉa mai.

- Đúng thế. - Giáo sư Huỳnh Lẫm nở một nụ cười. - Anh ta là học trò tử tế nhất mà tôi biết, anh ta không dám đụng vào cái gì của Paul đâu, tất nhiên trừ... con gái ông ta.

Lê Đại Hắc mặt vẫn lạnh băng. Ông vặn lại:

- Thưa giáo sư, ông giúp tôi gọi cả bọn quay lại cùng mọi tang vật, nếu không ông không có thời gian ca tụng học trò nữa đâu.

- Các anh định truy nã anh ta? - Giáo sư Huỳnh Lẫm tỏ ra hoảng hốt.

- Giáo sư vẫn còn thời gian giúp họ trước khi quá muộn.

- Tôi không có quyền ngăn cản học trò. Anh ta biết đúng sai và tự chịu trách nhiệm.

- Giáo sư quá tin vào con người đấy.

- Tôi có cả ngàn học sinh, với ai tôi không rõ nhưng anh ta thì tôi tin.

Hắc lại gần vị giáo sư già và nói:

- Tôi không tranh luận với ông ở đây. Ông chỉ có thể chọn một trong hai, hợp tác hay không hợp tác mà thôi.

Một không khí căng thẳng bao trùm. Lúc đó từ dưới cầu thang một sĩ quan hớt ha hớt hải chạy lên.

- Báo cáo sếp, có tin khẩn.

Anh ta chìa bản fax cho Lê Đại Hắc rồi mau lẹ trình bày.

- Đây là toàn bộ nội dung tin nhắn của nghi phạm mà tổng đài cung cấp.

Lê Đại Hắc nắm chặt tờ giấy và lướt qua ba dòng chữ chưa ráo mực. Khuôn mặt viên cảnh sát dần dần đổi sắc. Mọi người lùi ra theo dõi đôi xương hàm đang bạnh ra trên khuôn mặt tím bầm của ông để chờ một lệnh mới sắp giáng xuống. Nhưng không, Lê Đại Hắc từ từ xích lại vị giáo sư già:

- Thưa giáo sư! – ông dằn mạnh từng tiếng. - Tôi nghĩ ông nên xem cái này!

Giáo sư Huỳnh Lẫm không có thời gian cân nhắc khi tờ giấy được ấn vào tay.

“ Tôi có một cổ vật Champa vừa khai quật rất đắt giá kèm theo nhiều thông tin hé lộ về một kho báu Naga. Tôi đề nghị được gặp anh ngay đêm nay tại một địa điểm ở Pnompenh. Cơ hội chỉ có một, mong anh cân nhắc kĩ rồi liên hệ ngay với tôi’’ Kts Kì Phương/Mỹ Sơn’’.

Đất dưới chân vị giáo sư già như sụp xuống. Căn phòng lặng ngắt mà tai ông bỗng ù lạc đi, toàn thân nhẹ bẫng chao đảo như bị ném vào không trung. Bỗng một tiếng thét vang lên làm ông sụp xuống.

- Nối máy với interpol ngay lập tức!

Giáo sư Huỳnh Lẫm bám tay lên thành nghế rồi ngồi phịch xuống trân trối nhìn toán cảnh sát sắp xung trận. Trước khi bỏ đi, Lê Đại Hắc ghé sát tai ông nhẹ nhàng nhưng đầy cay nghiệt.

- Giáo sư có bao nhiêu học trò cưng như thế này?