Chương 18
Trên chiếc Boing êm ru khi đạt độ cao ổn định, Kì Phương đã chìm vào giấc ngủ nhưng các con số và dòng chữ vẫn không ngừng lờn vờn bủa vây trong giấc mơ của anh. Thi Nga vỗ nhẹ vai anh nói:
- Lúc nãy ở Bảo tàng tôi thấy rất nhiều bia kí, anh đã tìm hết bia trong bảo tàng Chăm chưa?
- Bảo tàng Chăm hiện lưu trữ hơn hai trăm văn khắc, nhưng không riêng của Mỹ Sơn mà còn từ các nơi khác nữa. Trước đây tôi đã tiếp xúc qua nhưng chắc chắn không có bia nào trong danh sách này.
- Đó là trước đây, nhưng biết đâu hôm qua mới bổ sung thì sao nào?
Kì Phương nghĩ ngợi, cũng có thể lắm chứ, chả là hôm qua ba cô ta đến đó để dịch mà. Tiếc rằng lúc ở đó anh chưa nghĩ ra chuyện này, còn giờ thì sắp đến Pnompenh rồi.
- Cũng có thể. Tôi sẽ nhờ người đến đó tìm giúp. Nhưng để vào trong kho tàng đó là không đơn giản. Một số văn khắc thuộc dạng được bảo vệ đặc biệt đấy.
- Ba tôi đã để lại mật mã cho chúng ta có nghĩa là chúng ta sẽ tiếp cận được. Biết đâu nó đang nằm nơi công cộng nào đó thì sao. Thế cái bia cạnh mấy khung cửa kia lúc nãy là bia nào?
Kì Phương sực nhớ Thi Nga có dựa lưng vào một khối bia ở đấy, nhưng lúc đó anh chỉ tập trung vào các khung cửa nên không để ý nó là bia gì.
- Cô có thấy kí hiệu bia đó là gì không?
- Tôi biết bia A5 ở đâu rồi! - Thi Nga bỗng reo lên.
Kì Phương nhìn phắt sang cô không dấu nổi sự kinh ngạc.
- Tại sao cô biết?
Ngay chính cái bia tôi dựa lưng.
- Cô bảo là không để ý mà?
- Đúng vậy, tôi không nhìn phía sau nhưng chính diện trước mắt tôi là các cây cột và mảnh vỡ đều nghi A5. Mà ở đó họ sắp xếp theo ô rất quy củ nên cái bia sau lưng ắt cũng là A5.
- Cô thật nhanh trí, tôi sẽ nhờ người đến đó kiểm tra và chụp ảnh gấp.
Kì Phương bật điện thoại lên soạn một tin nhắn rồi lựa chọn từng người thích hợp để nhờ vả. Quả thật tấm bia này chỉ mới xuất hiện hôm qua để Paul làm việc, chắc các bia còn lại cũng ở quanh đó.
- Còn ba bia nữa anh phải tìm cho ra đấy? - Cô nói.
- Được, tôi đã huy động đồng nghiệp và nhờ các thầy rồi. Xuống sân bay tôi sẽ lên mạng tra cứu thêm xem sao. Nhất định chúng ta sẽ sớm tìm ra chúng.
Chiếc Boing hạ cánh xuống sân bay Pochentong khi trời đã xẩm tối, việc đầu tiên của Kì Phương là bật điện thoại lên kiểm tra đã có hồi âm của Vua đồ cổ hay chưa và anh vui sướng khi nhận ra một tin nhắn: “ hãy gọi ngay cho tôi khi anh đến Pnompenh’’.
Sau những gì gây ra tại Mỹ Sơn, Kì Phương đủ tỉnh táo để nhận ra mình có thể đã bị theo dõi. Trong lúc xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh, Kì Phương đã chuẩn bị tinh thần cho một kịch bản xấu nhất sẽ xảy ra. Cấm nhập cảnh. Tuy nhiên, sự việc không xấu như anh nghĩ. Dấu nhập cảnh đóng cộp lên hai tấm hộ chiếu, anh tìm một chiếc máy cố định gần đó để gọi ngay cho Simha. Một chất giọng lơ lớ dè dặt vang lên từ đầu bên kia:
- Xin lỗi... Ai?
- Tôi là Kì Phương, người đã nhắn tin cho anh.
- Tôi biết rồi. – Một âm thanh lạnh lẽo vọng đến.
- Vâng, may quá. - Kì Phương thận trọng. - Vậy là anh đã đọc hết tin nhắn của tôi?
- Đúng, nhưng xin lỗi, lấy gì để tôi tin anh có hàng?
- Tôi đang ở sân bay nên nói qua điện thoại không tiện. Tôi cần gặp anh và đảm bảo không để anh phải thất vọng đâu.
- Tôi cần biết anh có mang cái anh nói trong tin nhắn không?
Kì Phương vỗ mạnh ba lô cốt để hắn nghe thấy.
- Nó đây, tin tôi đi!
- Xin lỗi anh bạn bịp nhầm người rồi, cái đó không dễ mang qua cửa khẩu sân bay như vậy được.
- Bảo tàng chúng tôi đưa sang một lô cổ vật theo diện tạm xuất tham gia triển lãm. Giấy tờ đầy đủ, anh đừng lo.
Mấy giây nặng nề trôi qua, trùm đồ cổ có lẽ đang cân nhắc quyết định có phần mạo hiểm. Kì Phương giục.
- Nếu nó bất tiện cho anh, tôi sẽ liên lạc với... người khác.
Simha cười thầm, y thừa hiểu rằng trên đất Miên này làm quái gì có người khác chịu chơi như y. Nếu có kẻ nào hơn thì đó là cha nuôi y. Trước đây nhiều kẻ gọi cho y mặc cả không xong bèn gọi cho cha nuôi y, nhưng lão lại phái y gặp tận nơi xem hàng rồi ép giá. Quanh đi quẩn lại rồi cũng tới tay y hết. Nhưng hôm nay nếu gã này gọi cho cha y thì hỏng bét. Y bèn hạ giọng:
- Thôi được, anh tìm đúng địa chỉ rồi đấy.
- Vậy ta gặp nhau ở đâu đây? - Kì Phương hồi hộp.
- Anh tự đi taxi đến phía nam cuối phố Sisowath có quán Elly cofee. Tôi chờ anh ở đó.
- Có kín đáo không đấy?
- Yên tâm!
- Ok, hãy chờ tôi ở đó.
Kì Phương treo máy rồi cùng Thi Nga ra ngoài. Sảnh đón tấp nập người với một lô lốc các tài xế taxi, nhân viên du lịch và cò khách sạn đến tiếp thị tận nơi. Kì Phương lấy vài tấm card khách sạn và một hãng cho thuê xe phòng khi cần đến. Ra đến mép đường, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi thì một chiếc Mercedes mang biển ngoại giao đỗ két trước mặt. Rất nhanh, một người đàn ông trung niên mặc đồ sang trọng bước tới trước mặt anh. Theo phản xạ, Kì Phương lùi lại đề phòng. Người này nhìn anh từ đầu đến chân rồi lên tiếng:
- Xin lỗi, anh là Kì Phương?
- Ông là ai? - Kì Phương đáp dè chừng. - Sao biết tôi?
- Tôi được phái đến đây đi tìm anh. – ông ta chỉ tay Thi Nga. - Người phụ nữ đang đi cùng anh kia tên là Thi Nga đúng không?
Interpol? Một ý nghĩ ớn lạnh xoẹt ngang óc. Người đàn ông mang ánh mắt sắc lạnh làm anh liên tưởng đến một viên công an chìm đã nhận được lệnh đi bắt anh. Nghĩ về Mỹ Sơn sáng nay và động thái của Lê Đại Hắc, anh biết mình vẫn chưa ra khỏi tấm lưới vô hình của Interpol đã giăng khắp. Kì Phương nhìn sang Thi Nga nhưng cô đã nấp sau lưng anh tự khi nào.
- Đúng, ông là ai? – anh bình tĩnh hỏi. - Cần gì ở chúng tôi?
- Anh chị đừng ngại, tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Võ Thạc Hoan, tham tán văn hóa Đại sứ quán Việt Nam tại Pnompenh. Tôi là học trò cũ của giáo sư Huỳnh Lẫm. - Anh ta định moi một cái gì đó từ trong túi ra để chứng minh điều vừa nói nhưng Kì Phương liền vui vẻ xua tay.
- Ồ, hóa ra là vậy. Tôi đã nghe thầy Lẫm nói về anh mấy lần, mỗi khi thầy qua đây công cán đều tá túc chỗ anh. Chẳng lẽ giáo sư Huỳnh Lẫm nhờ anh đến đón chúng tôi?
- Không hẳn thế, giáo sư Huỳnh Lẫm nhờ tôi đến để khuyên anh hãy rời Pnompenh gấp.
- Sao? - Kì Phương sửng sốt. - Rời Pnompenh gấp?
- Đúng thế!
Thi Nga đang nấp sau lưng anh liền bước ra đối mặt người đàn ông.
- Cảm ơn anh, nhưng rất tiếc chúng tôi không nghe theo các ông được!
Người tên Hoan nhìn lướt cô rồi nói nhỏ vào tai Kì Phương?
- Anh ra đây tôi nói.
Kì Phương rất cảnh giác nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo ông ta. Áng chừng không bị Thi Nga nghe trộm, ông ta dừng lại rỉ tai Kì Phương.
- Nói trước là tôi làm việc này với tư cách học trò thầy Lẫm chứ không phải việc của Đại sứ quán. Thầy điện cho tôi khi anh chưa hạ cánh, ông ấy nói rằng tình cảnh của anh chị hiện rất đáng ngại. Bọn săn trộm đồ cổ sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai mà chúng thấy cần thiết. Anh không nên nhờ cậy gì giới giang hồ ở đây được đâu mà chỉ có hai lựa chọn, quay lại Việt Nam ngay hoặc là trốn đi một nơi thật xa.
- Sao? Vậy Pnompenh chưa đủ xa hay sao?
- Ý thầy Lẫm là ra khỏi vùng ảnh hưởng của trùm đồ cổ mà Pnompenh là cái nôi của chúng.
Kì Phương cam đoan rằng giáo sư Huỳnh Lẫm và viên tham tán chưa hiểu gì về chuyện này, nếu muốn an toàn thì anh đã ở nhà rồi. Quan trọng nhất là phải tìm ra thánh địa Naga trước chiều mai. Quay lại hay trốn đi coi như mất toi cơ hội. Thấy chưa thuyết phục nổi anh, ông ta nói.
- Giáo sư Lẫm dặn tôi nói thế, nếu anh chưa tin thì điện ngay cho ông ta.
Nhìn vóc dáng đạo mạo của người đàn ông cứ mở miệng ra là “ giáo sư Huỳnh Lẫm nói’’ Kì Phương ái ngại hỏi.
- Tội phạm Pnompenh ghê gớm vậy sao?
- Anh Phương hãy nghe đây. - Người tên Hoan tỏ ra khó chịu. - Tôi không rõ chuyện của thầy và anh thế nào nhưng tôi chỉ làm theo yêu cầu của thầy mà thôi. Có thể ông ấy cường điệu lên, nhưng kinh nghiệm của ông ấy có được đều đổi bằng xương máu cả đấy.
Có lẽ giáo sư Huỳnh Lẫm sẽ nghĩ anh liên lạc với Simha để nhờ cậy. Bất cứ ai biết tin anh đi gặp trùm tội phạm đều không khỏi dị nghị và lo lắng. Kì Phương nghĩ lại những gì mà giáo sư Huỳnh Lẫm nói với anh ở Mỹ Sơn, vấn đề không chỉ an toàn cho anh mà là đứa con gái độc nhất đang nắm nhiều bí mật của Paul. Giáo sư Huỳnh Lẫm đã khuyến cáo anh đưa Thi Nga đi trú ẩn thì anh lại mang cô đi hầu tội phạm - đúng là mang trứng cho ác. Ngộ nhỡ có gì xảy ra với cô ta thì sao đây. Xem ra giáo sư Huỳnh Lẫm đã quyết tâm bảo vệ cô ta bằng mọi giá.
- Vâng, có lẽ tôi nên quay về. - Kì Phương buồn rầu đáp.
Nghe đến từ “ về’’ Thi Nga lao tới tóm áo anh giật mạnh kèm cái nguýt sém mặt về viên thám tán. Kì Phương bị Thi Nga lôi xềnh xệch về chiếc taxi đang chờ. Anh chỉ biết ngoái lại nhìn viên tham tán nửa như kêu cứu nửa như van xin.
- Anh Hoan!... Anh để từ từ em sẽ tính, anh yên tâm là không có gì xảy ra đâu...
Viên tham tán lệt bệt đuổi theo. Ông ta chỉ tay vào trong sân bay, nói:
- Giáo sư Huỳnh Lẫm nói là không nhất thiết phải phải về nước ngay, ở đâu an toàn là được miễn sao không vào Pnompenh đêm nay. Sân bay cũng là một lựa chọn tốt.
Hễ mở miệng là “ giáo sư Huỳnh Lẫm nói’’ Kì Phương không biết ông ta sang đây làm cho Bộ ngoại giao hay là đệ tử nằm vùng của giáo sư Huỳnh Lẫm nữa. Anh nháy mắt với viên thám tán.
- Nhưng qua đêm ở sân bay thì chán lắm.
Viên tham tán liếc qua Thi Nga rồi nháy mắt Kì Phương.
- Ước gì tôi có thể thế chân anh!
- Thôi được, cảm ơn anh. Đêm nay tôi sẽ phải tạm lánh đi đâu đó, Siem Reap chẳng hạn.
Kì Phương đã lấy lại thế chủ động, anh mạnh bạo vòng tay qua eo Thi Nga ngay trước mặt viên tham tán rồi ém cô lên sảnh đón tầng hai. Dù Kì Phương nói rõ là đi Siem Reap và tiến về phía quầy bán vé, nhưng viên tham tán vẫn chưa có cơ sở nào để tin tưởng anh chàng này sẽ rời Pnompenh thật. Ông ta chấp nhận trơ mặt bám theo họ để giám sát quá trình mua vé rồi check in cho đến khi đôi trai gái mất hút sau cổng an ninh thì nhà ngoại giao kì cựu này mới thở phào nhẹ nhõm. Xong nợ.