← Quay lại trang sách

Chương 19

Đại bản doanh cảnh sát Pnompenh thường vắng vẻ sau 7 giờ đêm, tuy nhiên đêm nay văn phòng đại úy Thet Manet vẫn náo nhiệt khác thường. Rất đông sĩ quan và binh lính đã tập hợp ngoài sân bên cạnh dàn xe công vụ hiệu Chevrolet nhập khẩu láng cóng. Mắt họ đăm đăm nhìn về căn phòng chỉ huy đang sáng đèn sẵn sàng nhận lệnh. Là người đứng đầu bộ máy cảnh sát thủ đô và chỉ huy trên hai ngàn hạ sĩ quan nhưng mỗi khi nhận được lệnh cấp trên liên quan đến interpol là Thet Manet đích thân chỉ huy tác nghiệp.

Ít ai hiểu gì về con người lập dị này ngoài tính cách bộc trực và nóng nảy. Với chức vụ và công trạng của mình, ông ta xứng đáng mang quân hàm cao hơn cái lon đại úy hiện nay ít nhất hai cấp nhưng chính anh ta đã khước từ quy luật đó và đây là điều sâu kín nhất trong tâm hồn của viên cảnh sát mới 42 tuổi này. Lấy ngay cha mình làm thần tượng và động lực phấn đấu, Thet Manet xem đó người đàn ông vĩ đại nhất thế gian mà ông từng biết - một đại úy không quân lao thẳng chiếc Mig-17 của mình vào máy bay ném bom quân thù. Cha ông đã đi vào sử sách một cách đột ngột và bi tráng như vậy. Về mặt hình thức, Thet Manet không muốn vượt qua cái hàm đại úy của một con người mà cả dân tộc này đang cúi đầu thành kính.

- Nói to lên nào!... Yên tâm, chúng tôi sẽ bắt gọn khi chúng đáp xuống sân bay!

Thet Manet hét vào điện thoại nhưng âm thanh dội ra cả ngoài sân. Nếu một người thứ ba đang theo dõi các cuộc điện đàm của ông thì người đó không bao giờ có thể biết được ông ta đang nói với loại người nào, đàn ông hay đàn bà, cấp trên hay cấp dưới, người ngay hay kẻ gian. Bởi dù nói với ai, Thet Manet vẫn dùng đúng một âm điệu của chiếc loa sắt vặn to đấm thẳng vào tai đối phương.

- Tại sao?... Hạ cánh rồi là thế nào? - Anh ta tiếp tục hò hét với ai đó trong máy. - Đã hơn 10 phút?... Chết tiệt, thôi được, chuyển đặc điểm nhận dạng cho tôi ngay!

Ném cạch tai nghe vào ổ, ông ta thả phịch tấm thân săn chắc của một đô vật xuống ghế. Mang những vòng hoa sắt đi nghênh đón các quý khách quốc tế đến với mình thật là một quyết định tàn nhẫn. Một sĩ quan đã chờ ông từ lâu bèn nói.

- Thưa chỉ huy, tôi đã nhận được hồ sơ hỏa tốc từ Bộ gửi xuống đây.

- Nhanh thế!

Thet đón tập công văn khẩn trên tay cấp dưới rồi mở ra lướt vội dòng lệnh và con dấu còn chưa ráo mực rồi đứng phắt dậy khoác áo chống đạn, dắt khẩu Glock vào bao rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Còn hơn 15 phút để cho đôi nghi phạm này hít thở không khí tự do trước cửa ngõ đất nước xinh đẹp này của ông. Đoàn xe công vụ chuyển động rồi tăng tốc hướng sân bay quốc tế Pochentong.

Làm xong thủ tục kiểm tra danh tính rồi đi qua cổng dò kim loại giữa hai hàng rào an ninh sân bay, Kì Phương lưỡng lự tiến về khu cách li trong tâm trạng của một kẻ không biết mình đang đi đâu. Thi Nga kéo tay anh lo lắng hỏi:

- Đêm nay không vào Pnompenh thật à? Anh đã hẹn với Simha rồi cơ mà.

Kì Phương vừa đi vừa thanh minh:

- Đất khách quê người, bao cạm bẫy đang chờ sẵn, giáo sư Huỳnh Lẫm đã cảnh báo cần thận trọng. Ta cứ tạm ở đây là an toàn nhất, không ai có thể vượt qua hàng rào an ninh sân bay dày đặc kia để hại ta. Trong khi chờ tin tức bạn tôi từ Bảo tàng, tôi sẽ vào mạng wifi để tìm và dịch các bia kí kia luôn thể. Nếu giải được ta sẽ không cần gặp Simha nữa, dù sao y cũng là tay trùm xã hội đen. - Anh ngưng lại nhìn cô. - Chắc cô đói lắm rồi, ta ăn cái gì đi đã.

Thi Nga cảm thấy nôn nao và không được thoải mái, cô còn bụng dạ nào nữa để màng đến ăn uống. Thấy Kì Phương nói có lí, cô cũng gật đầu đi theo. Tìm thấy một hàng hủ tiếu bên cạnh các gian hàng miễn thuế xa xỉ Kì Phương quyết định đi vào gọi đồ ăn. Gọi xong hai tô, Kì Phương lôi chiếc máy tính ra xem email nhưng chưa có thư mới. Anh vào google rồi gõ “ Bia kí Mỹ Sơn tháp A5’’. Hơn hai trăm ngàn kết quả xuất hiện, Kì Phương kích vào mấy trang đầu tiên nhưng không có nội dung văn bia. Chuyển sang tháp D6, các kết quả khiêm tốn hơn và không có dòng nào nói về bia kí này. Tạm gác tháp D6, Kì Phương chuyển sang tháp E3, nhưng kết quả ít đi hẳn. Thông thường chỉ có các Kalan mang số “ 1’’ là tháp thờ chính tượng trưng cho đỉnh núi Mêru linh thiêng mới được nghiên cứu nhiều, còn các tháp có kí hiệu “ 2’’ trở lên là tháp phụ nên rất ít bia kí hay tài liệu đề cập đến. Chuyển sang tháp C8-tháp cuối cùng thì kết quả bằng 0. Tuy nhiên sự thất vọng không dừng ở đó, tệ hơn là có thể không tồn tại tháp này như giáo sư Huỳnh Lẫm lầm tưởng.

- Dừng tay đã anh! - Giọng nói trong trẻo cất lên.

Hai tô phở tái bốc khói thơm ngậy đã đặt lên bàn nhưng Kì Phương không buồn động đũa. Mắt anh vẫn không rời máy vi tính.

- Cô ăn đi cho nóng!

Mò mẫm thêm một lúc nữa, Kì Phương quyết định tắt máy rồi húp nhanh vài miếng lót dạ. Ăn quá nửa anh mới ngước lên thấy Thi Nga chưa hề động đũa. Kì Phương biết cô đang rất lo cho ba cô không biết đang ở phương nào trong khi bản thân lại đang bị giam lỏng và mọi phương án tìm Naga vẫn đang dẫm chân tại chỗ. Kì Phương vục xuống ăn tiếp, bỗng anh buông đũa khi nhìn vào tô phở.

- Chủ quán đâu! thế này là sao?

Cậu bồi bàn mau lẹ bước đến xem anh vớt lên một con sâu.

- Ấy chết, cháu xin lỗi. - Cậu bé rối rít. - Để cháu làm bát khác.

- Tao đã nuốt mất hơn nửa.

- Xin chú tha lỗi, để cháu báo cho mẹ cháu biết.

Hắn chạy nhanh vào bếp, không đầy một phút, một phụ nữ đi ra.

- Chị là chủ quán hả?

- Dạ không, tôi là đầu bếp, lỗi này là của tôi, lát nữa ông chủ đến, mong anh đừng nói gì.

- Thôi được, chuyện nhỏ ấy mà, chị đi đi, gọi thằng cu ra đây.

- Vâng ạ, cảm ơn anh.

Thằng bé lo lắng đi ra mà không biết ông khách lạ này sẽ làm gì. Làm gì cũng được miễn chuyện này đừng đến tai ông chủ độc ác.

- Ngồi xuống đây!

Thằng bé thoáng hoảng sợ, nhưng nhìn khuôn mặt vị khách đã bớt giận nên cũng ngồi theo.

- Sợ mất việc hả?

- Vâng, ông ta biết sẽ trừ lương hoặc đuổi việc.

- Tao hiểu. – Anh cất giọng độ lượng. - Lần sau phải cẩn thận.

- Cảm ơn chú đã dạy...

- Sắp nghỉ chưa, đêm nay hai mẹ con ngủ luôn tại quán à?

Cậu tròn mắt nhìn anh. Ba năm có lẻ quần quật hầu hạ hàng ngàn thực khách ăn trắng mặc trơ có ai quan tâm đến thân phận kẻ tôi tớ này đâu.

- Dạ không, nửa đêm, hai mẹ con phải tự về khu ổ chuột trong thành phố.

- Đêm nay hai mẹ con không phải về nữa!

- Ý chú là sao?

Cậu bé lấm lét nhìn vị khách rồi lại nhìn con sâu trên bàn đầy sợ hãi.

Ông ta bỏ tù mình sao. Kì Phương ghé tai hắn nói gì đó mấy câu rồi thằng bé nhảy chân sáo vụt đi. Kì Phương định đi về phía WC thì Thi Nga gọi giật lại.

- Này, anh dụ trẻ con làm bậy gì thế, tôi biết anh có tiền sử xui dại trẻ con.

Kì Phương mỉm cười nhìn cô, anh biết cô đang đòi nợ cái vụ anh xui cô cho chuồn chuồn cắn vào rốn để biết bơi từ thủa nào. Đây có lẽ là ấn tượng đáng nhớ duy nhất của cô về anh.

- Đêm nay tôi sẽ trả nợ cô cả vốn lẫn lãi.

- Anh định làm gì với thằng bé hay... với tôi? - Thi Nga nhìn anh khó hiểu.

- À, tôi thuê nó làm thám tử. Tôi muốn biết kẻ săn lùng chúng ta là ai nên cần người ở đây nghe ngóng tình hình.

- Vậy anh quyết định đi Siem Reap thật sao? - Cô đứng phắt dậy nhìn anh.

- Ừ, dù sao ta không thể ngồi đây mãi. Sân bay sẽ đóng của, mà vào Pnompenh thì không thể được. Đằng nào ta cũng mua vé khứ hồi rồi. Mà phong cảnh Siem Reap đâu có tệ?

Thi Nga biết sân bay quốc tế không đóng cửa về đêm. Nếu đi Siem Reap không biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu trong đêm hôm khuya khoắt này. Thấy cô lo lắng, anh vỗ nhẹ vai.

- Mọi việc để tôi lo, cô ăn đi cho có sức, đêm nay sẽ rất mệt đấy.

Thi Nga thoáng nghe đã rợn người nhưng đành phó mặc hết cho anh. Thực tình Kì Phương thấy Võ Thạc Hoan và thầy mình kiên quyết quá nên anh mới mua vé để qua mắt họ mà thôi. Anh định trước giờ cất cánh sẽ trả lại vé rồi âm thầm quay vào Pnompenh nhưng giờ phải cân nhắc lại nước đi này. Lời cảnh báo của thầy anh luôn có cơ sở. Lúc ở Rex ông đã gọi điện giục anh trốn đi và sau đó ba phút, cảnh sát ập đến. Liệu ông biết trước? Giờ đây lời cảnh báo gay gắt hơn và ông ta đã huy động cả học trò bên Đại sứ quán vào cuộc. Lần này cảnh sát sắp bố ráp sân bay? Kì Phương chưa lường trước điều này. Từ một nhân chứng bất đắc dĩ trong vụ án mạng, anh đã trở thành nghi phạm với vô số chứng cứ. Rồi từ nghi phạm, anh đã bỏ chạy ra nước ngoài và cố nhiên Interpol sẽ tiếp đón. Không thể khác. Kì Phương biết trước tình hình sẽ nguy hiểm hơn ở Rex nhiều lần và anh cảm thấy hoang mang khi đang đứng giữa ngã ba đường.

Kì Phương vội vã bỏ đi về phía cuối phòng chờ. Khi không thấy ai nhìn mình, anh rút tấm card một khách sạn 5 sao tại Siem Reap rồi bấm máy.

- Khách sạn Royal Khmer phải không?

- Đúng, chào anh! - Bên kia đáp.

- Đêm nay cho tôi đặt hai phòng đôi hạng nhất, nhớ là hai phòng cạnh nhau hoặc thông nhau thì càng tốt.

- Vâng. Xin cho biết quý danh?

- Tôi sẽ xuất giấy tờ sau.

- Cũng được, vậy anh phải đến trước 23h đấy.

- OK.

Thi Nga vẫn ngồi thờ thẫn mặc cho tiếng loa ra rả gọi khách lên máy bay. Biết chống ý Kì Phương sẽ không có lợi nên cô biết phải làm gì để đạt mục đích. Ba cô từng dạy cô rằng trên trần gian này không có thằng đàn ông nào vô tư tốt bụng để giúp phụ nữ mà không cần điều kiện gì cả. Nhưng ba ơi, trong cuộc đời ô trọc này, nếu hiến tấm thân bọt bèo này mà cứu được ba thì ngàn lần con xin nhận.

Cô gạt hai giọt lệ bên khóe mắt rồi đứng thẳng lên. Cậu bé bồi bàn lon ton chạy ra khoe.

- Ổn cả, mẹ cháu đồng ý giúp cô chú rồi, chúc cô chú một đêm hạnh phúc!

Kì Phương mừng rỡ xoa đầu đứa bé và không quên nhét vào túi cậu một xấp tiền công rồi nói:

- Cứ thế nhé, không có gì phải sợ. Đã đến giờ chúng ta phải chia tay nhau rồi. Hẹn gặp lại!

Thi Nga bỏ đi trước không thèm nhìn anh nên cô không thể thấy một thoáng mưu mô hiếm hoi trên khuôn mặt kẻ đồng hành khác giới.