← Quay lại trang sách

Chương 20

Cửa kính cổng dẫn ra máy bay khép lại khi hành khách cuối cùng vừa bước vào. Máy bay đường ngắn loại nhỏ này sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa nếu không xảy ra điều gì ngoài dự kiến. Ngoài sảnh, một toán lính ăn mặc dữ dằn nhảy xuống từ chiếc cam-nhông rồi mau lẹ chốt khắp các lối ra vào và đầu các cầu thang.

Giám đốc điều hành sân bay Pochentong là một người đàn ông có bề dày kinh nghiệm sau một thời gian dài phục vụ trong binh chủng không quân Hoàng Gia trước khi chuyển qua mảng dân sự. Cách đây chỉ mấy chục phút ông đã nhận được một tin khẩn nên phải bỏ dở bữa tiệc của các nhà thầu sau lễ kí hợp đồng nâng cấp nhiều hạng mục sân bay. Thật chẳng đúng lúc chút nào. Ông bực bội nhìn các vị khách không mời đang xông vào phòng ông như chỗ không người. Viên chỉ huy hùng hổ đi đầu đánh cộp gót rồi vung cánh tay bắp cày lên ngang vành mũ sắt, miệng đanh gọn.

- Cảnh sát Pnompenh đến làm việc!

- Chào các ông, chúng tôi đã sẵn sàng.

Thực ra vị giám đốc đâu có chuẩn bị gì cho tình huống đột xuất này. Ông sững sờ nhìn viên chỉ huy dấn sát trước mặt mình. Toán lính phía sau cũng dồn thêm ngần ấy bước, đứng nghiêm, mặt lạnh như tiền.

- Các người đã để lọt hai kẻ nguy hiểm! - Thet Manet rút phắt hai tấm ảnh trao cho vị giám đốc.

Ông ta nhìn thoáng qua, giọng bối rối:

- Nếu các ông thông báo sớm, chúng tôi đã giữ chân chúng lại đây rồi.

- Bây giờ vẫn chưa muộn. Hãy giúp tôi khẩn trương xử lý hai vấn đề sau. Một: cung cấp giờ phút nhập cảnh của chúng. Hai: chúng tôi cần kiểm tra tất cả các camera có hình chúng.

Giám đốc xoay chiếc máy tính để bàn, là người thành thục vi tính nên không cần đến thư kí, ông khởi động phần mềm quản lí nội bộ rồi gõ các tên cần tìm. Vài giây sau, ông xoay màn hình ra ngoài cho viên chỉ huy và nói.

- Hai vị khách này xuống từ chuyến bay VN1307, và nhập cảnh lúc 19 giờ 47 phút. Thưa ngài cảnh sát, bây giờ tôi sẽ đích thân dẫn ông sang trung tâm an ninh.

Vị giám đốc bệ vệ tiến về cánh cửa kính mở sang một hành lang dài kết nối các phòng trong ban điều hành.

- Mời ông theo lối này, kia là phòng giám sát an ninh trực tuyến!

Bất chấp thân hình quá cỡ, vị giám đốc hoạt bát một cách hiếm thấy. Tác phong nhà binh dường như đang trỗi dậy trong mọi cơ bắp. Ông ta tiến lên mở cửa, một loạt trang thiết bị liên lạc điện tử và màn hình sáng loáng trong căn phòng lớn được thiết kế theo hình vòng cung hệt buồng lái của một chiến hạm. Phía ngoài bức tường kính hữu cơ dày là hoạt cảnh nhộn nhịp của một sân bay quốc tế về đêm. Nhưng đập vào mắt viên chỉ huy cảnh sát là một dãy màn hình khổ lớn đang đồng loạt nhảy múa trên tường.

- Phát lại toàn bộ camera giám sát cổng nhập cảnh quốc tế từ một tiếng về trước. – Vị giám đốc nhằm vào nhân viên mình nói to. - Cổng ra và sảnh đón xe công cộng cũng phải tua lại cho chúng tôi xem.

Thet Manet khá hài lòng với tác phong quân sự này, ông ta chia quân của mình về trước các màn hình đang bắt đầu phát lại. Không khí cực kì khẩn trương.

Chiếc màn hình cổng ra trước mặt Thet Manet bắt đầu quay lùi với tốc độ chóng mặt. Các hình ảnh cuồn cuộn rồi đột ngột hiện lên một đoàn người chen chúc đi ra. Các cảnh sát căng mắt cố nhận ra hai khuôn mặt mà interpol vừa “ đặt hàng’’ đêm nay.

- Thưa chỉ huy! Chúng đây. - Viên cảnh sát cuối phòng gọi giật giọng.

Thet Manet bước vội sang.

- Hắn ra cửa nhưng đã quay lại. - Viên cấp dưới reo lên. - Kìa, hắn đã múa vé đi tiếp?

- Chính nó! - Thet Manet hét lên. - Chúng mua vé đi đâu?

Vị giám đốc luôn bám theo Thet không rời nửa bước. Ông rút phắt bộ đàm nói rành rọt vào máy.

- Phòng vé và bộ phận check in kiểm tra ngay cho tôi.

Nhanh chóng đến đáng nể, chưa đầy một phút, máy điện đàm của vị giám đốc lại reo vang. Ông ta gắt vào máy.

- Giám đốc đây, nói đi!

Giọng nói đầu dây bên kia vang to đến nỗi cách đó mấy bước mà Thet nghe rõ mồn một như rót vào tai.

- Thưa giám đốc. Hai hành khách Cao Ki Phuong và Thi Nga Morierre vừa qua cổng số 7 để lên chuyến bay RK223 đi Siem Reap lúc 23 giờ 15 phút.

- Chết tiệt! – Vị giám đốc rít lên. - Cất cánh chưa?

Thet nhìn đồng hồ đeo tay rồi chồm tới vị giám đốc hét lớn.

- Hủy chuyến bay này ngay lập tức!

- Nhưng... – Vị giám đốc lắp bắp. - Có thể hắn chưa lên máy bay đó.

Thet nói như té tát vào vị giám đốc:

- Tôi biết có thể hắn đang đánh lạc hướng chúng ta. Hãy kiểm tra lại camera xem hắn đi đâu và nhất là kiểm tra hắn đã check in và qua cổng an ninh hay chưa? Nhưng bất luận hắn đang nấp ở đâu tôi cũng yêu cầu chiếc máy bay này không được cất cánh cho đến khi tôi chắc chắn hắn không có mặt trên đó!

- Thưa ông cảnh sát. – Vị giám đốc hạ bộ đàm khỏi tai rồi nói. – Tin nội bộ vừa cho hay, hai hành khách đó đã check in và hoàn tất khâu kiểm tra an ninh. Máy bay không thiếu một ai và đang di chuyển ra đường băng!

- Dừng ngay lại!

Thet Manet rút phắt khẩu Glook lên đạn rồi hét vào bộ đàm.

- Cổng số 7. Bao vây máy bay ngay lập tức!

Toán lính vũ trang rầm rậm lao ra ngoài. Vị giám đốc cuống quýt chạy về phòng mình để liên lạc cho trạm không lưu mặt đất đồng thời cho phát thông báo trấn an hành khách tránh náo loạn cục bộ. Hơn ai hết, vị cựu quân nhân này biết chặn một chiếc máy bay khi nó đang lao trên đường băng là vô cùng nguy hiểm.

Trong mấy năm gần đây luật an toàn hàng không thế giới đã thay đổi mau chóng. Việc kiểm tra hành khách trở nên nghiêm ngặt thái quá đã kéo theo nhiều phiền phức. Chỉ cần một câu đùa lỡ miệng bị phát giác là cả hệ thống khổng lồ phải khự lại để điều tra trên diện rộng hàng giờ đồng hồ. Tuy chỉ là hi hữu nhưng mỗi khi bị hủy chuyến, ban lãnh đạo sân bay sẽ phải đối mặt với vô số chỉ trích và kiện cáo từ các hãng hàng không lẫn hành khách. Là người nằm giữa hai luồng khách hàng này, ông luôn phải chịu thiệt thòi để thỏa hiệp và chính vì thế mà bộ máy của ông luôn căng lên quá sức để cầu toàn.

Đêm nay, vụ việc chả biết đến đâu nhưng chỉ huy cảnh sát đã đích thân yêu cầu thì không phải chuyện vừa. Ai chả muốn viên mãn, nhưng đã đến nước này thì ông đành mặc mẹ chuyện kinh doanh lại. Một mệnh lệnh vô cảm nhất được phát thẳng đến đài không lưu.

- Phát hiện nguy hiểm! Hủy ngay chuyến bay RK223 đi Siem Reap!

Bất chấp cả hệ thống đang tuân lệnh mình răm rắp, Thet Manet vẫn muốn các nghi phạm không có thời gian trở tay. Ông ta la hét inh ỏi vào máy bộ đàm.

- Cầu dẫn số 7! Chặn máy bay này ngay lập tức!

Toán cảnh sát mang đầy súng ống từ mọi ngả nhằm cổng an ninh gần nhất băng qua làm máy dò quét chất nổ và kim loại đồng loạt réo lên lộng óc. Trong nháy mắt, hàng trăm hành khách lẫn nhân viên chạy toán loạn như ong vỡ tổ. Thet Manet chạy sầm sầm đến cuối cầu dẫn rồi đứng khự lại trước vị trí chiếc máy bay đã trống không. Ông phóng thẳng tầm mắt và kịp nhìn thấy mảng trời đen kịt bị xé đôi bởi một vết sáng đang lao xiết lên không trung. Quá muộn. Viên đại úy tru lên một tiếng rồi quay phắt lại. Toán lính phía sau tõe ra nhường đường. Ông vừa dấn bước thì vị giám đốc ập đến, mồ hôi đầm đìa.

- Thưa cảnh sát... tôi sẽ cho máy bay quay lại... ngay bây giờ.

Thet biết rằng khi một chiếc máy bay phản lực đang tăng tốc trên đường băng là một mũi tên đã rời khỏi cung. Buộc nó dừng lại gần như không thể trừ phi phát hiện trục trặc kĩ thuật hoặc xảy ra cháy nổ. Nếu điều kinh khủng đó diễn ra, cơ trưởng sẽ kéo cần phanh rồi phó mặc cho khối sắt hàng chục tấn lao theo quán tính cho đến khi dừng lại hoặc đâm đầu và nổ tung. Trong các trường hợp còn lại máy bay phải thực hiện cú cất cánh rồi mới quay đầu hoặc hạ cánh khẩn cấp tại một sân bay gần nhất.

- Không cần quay lại nữa! - Thet nói.

- Thật sao?... vâng!

- Cứ để nguyên lộ trình của nó.

Máy bộ đàm reo vang, Thet bỏ mặc ông ta để nghe máy.

- Thưa chỉ huy, chúng tôi đã thu được cuộc gọi của người đàn ông đó trước khi lên máy bay.

- Đối tượng gọi cho ai, nói gì?

- Anh ta đặt khách sạn Royal tại Siem Reap, nhưng tôi nghĩ chúng đánh lạc hướng để đến trọ tại một nơi khác...?

- Quên chuyện khách sạn đi! Báo cho cảnh sát Siem Reap bắt chúng ngay tại sân bay!

Vài phút sau, tốp xe của đại úy Thet Manet rầm rầm tiến vào quốc lộ 6 trực chỉ Sieamriep.

Thượng úy Sam đang nằm xem tivi tại nhà riêng trên phố Wat Bo thuộc thành phố Siem Reap thì có lệnh điều động khẩn cấp. Chưa đầy mười phút sau anh đã có mặt tại một nơi chán ngắt mà mình đang đảm chức đồn phó. Chỉnh trang quân khí trong vài phút, với tính cơ động của một đợn vị phản ứng nhanh, chưa đầy bảy phút sau nhóm cảnh sát cơ động đã có mặt trong khu vực sân bay Siem Reap.

Là người có trọng trách bảo vệ an toàn trật tự cho kinh đô du lịch mỗi ngày đón hàng ngàn lượt khách cả đường không lẫn đường bộ nhưng chưa bao giờ Sam lại đối mặt với một hiệu lệnh hỏa tốc như vậy. Không phàn nàn, thậm chí anh còn mong một cơ hội nào đó để nâng cấp chiếc quân hàm vốn èo uột của mình.

Nhiệm vụ không quá khó: “ khống chế nghi phạm ngay trong máy bay’’. Sam không có hồ sơ cũng như bất kì thông tin nào về hai đối tượng đó ngoài hai tấm ảnh. Việc khống chế ngay trong máy bay vô cùng nguy hiểm cho hành khách nếu đối phương chống trả. Lẽ ra để chúng tự ra ngoài một cự li an toàn rồi ra tay sẽ gọn hơn nhiều. Sam được biết là nghi phạm không mang theo chất nổ hay vũ khí nguy hiểm nào nhưng ai mà biết được khâu an ninh sân bay có đáng tin hay không. Tuy nhiên Sam không có lựa chọn, đây là kịch bản đã được duyệt ở cấp cao hơn và người chịu trách nhiệm chính không phải là anh.

Phương án khống chế chiếc máy bay khi nó vừa chạm đường băng được Sam phân công chớp nhoáng. Một dường dây nóng hình tam giác giữa Sam, Thet Manet và tổ bay chiếc Embraer đã được hình thành ngay sau khi nó cất cánh. Cơ trưởng và tổ tiếp viên nhận được lệnh phải điều khiển máy bay về cuối khu hang-ga của hãng ngay sau khi hạ cánh. Ở đó, lực lượng vây bắt đã mai phục sẵn và sẽ đảm trách hết mọi việc.

Mọi công đoạn được thực hiện kín kẽ và chu đáo đến nỗi không ai trong số 50 hành khách đánh hơi được chuyện gì bất thường cho đến khi tiếng loa trong máy bay vang lên: “ hành khách chú ý, chúng tôi thành thực xin lỗi vì xảy ra một trục trặc nhỏ nên quý vị chưa thể xuống ngay được mà hãy bình tĩnh ngồi yên tại chỗ của mình cho đến khi có thông báo mới’’.

Chiếc Embraer nặng hơn ba mươi tấn chạm nhẹ đường băng rồi xé gió lướt vèo vèo một quãng đường xa hơn thường ngày và chỉ dừng hẳn khi đến cuối một sân bê tông trống trải. Hai chiếc cam-nhông không biết từ đâu đã áp sát hai bên hông. Toán đặc nhiệm lăm le súng túa ra vây lấy chiếc máy bay. Đội trưởng Sam sắp phải thực hiện tình huống không hề giống các bài tập trước đó. Một thoáng trắc ẩn chợt thoáng qua đầu viên cảnh sát trẻ. Rút hai tấm ảnh nghi phạm ra xem lại lần nữa. Không giống một góa phụ áo đen, đôi tình nhân trẻ trung thế này không hiểu sao lại khước từ cuộc sống hưởng thụ để đâm đầu vào cảnh lao lí đến vậy. Tiếng loa lặp đi lặp lại chưa dứt thì từ hai đầu khoang xuất hiện hai tốp lính xộc vào. Một tiếng thét đanh gọn.

- Tất cả ngồi im, cảnh sát làm nhiệm vụ!

Thượng úy Sam mau lẹ xuất hiện ngay trước mặt hai nghi can ngồi số nghế 13A và 13B.

- Ngồi im, các vị đã bị bắt!

Bất ngờ, kinh hãi và hốt hoảng đã nhuốm xanh hai khuôn mặt. Họ cho tay vào còng mà miệng cứ há hốc. Tuy nhiên ngay lập tức Sam phát hiện có điều gì đó không ổn. Thậm chí rất tệ. Sau chưa đầy 45 phút trên không, đôi tình nhân trẻ đã biến thành một bà già và một đứa trẻ con.