← Quay lại trang sách

Chương 21

Trước đó vài chục phút, thay vì lên máy bay đi Siem Reap, Kì Phương bất ngờ dẫn Thi Nga đã đi ngược trở ra. Ra đến sảnh lớn, anh thấy đã có biến nên vội kéo cô chạy thẳng xuống tầng dưới để thoát ra ngoài. Họ rời sân bay khá xa rồi mới vẫy một chiếc taxi để đến gặp vua đồ cổ.

Do đoán trước điện thoại cầm tay bị nghe lén nên anh đã giả vờ đặt khách sạn. Cộng với cặp vé máy bay đã check in đi Siem Reap sẽ là phép “ kim thiền thoát xác’’ giúp anh đánh lạc hướng cảnh sát một cách ngoạn mục. Bây giờ anh mới nhận ra giáo sư Huỳnh Lẫm quá tỉnh đòn để ngầm giúp anh tránh cả trùm tội phạm lẫn cảnh sát. Ông ta thừa biết anh vô tội nên đã bất chấp tất cả để giúp anh tránh mọi phiền phức và nguy hiểm. Còn Thi Nga vẫn chưa hiểu điều gì đã diễn ra sau lưng cũng như cái gì đang chờ cô phía trước. Kì Phương quay sang nói.

- Yên tâm đi... Họ sẽ không rà quét Pnompenh cho đến khi chiếc máy bay kia hạ cánh.

- Nhưng tôi lại ước cho chiếc máy bay kia...

- Ước nó bị làm sao?

-... Bay lạc sang Mỹ.

Kì Phương phì cười, anh đang lo cho cậu bé con liệu có được một chuyến du lịch trọn vẹn hay không. Dù sao hai cặp vé khứ hồi và một ít tiền anh cho sẽ mang lại cho cậu ta một trải nghiệm thú vị bổ ích ở khách sạn 5 sao hơn là một đêm ở khu ổ chuột rất nhiều.

Thi Nga tỏ ra hài lòng với sự tinh ranh và quyết đoán của anh bởi nó đã đưa cô thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Đúng là mình bị lừa. Nhưng cái lừa này dễ chịu hơn cái lừa vào nhà nghỉ hay bán cho động điếm nào đó ở Siem Reap nhiều lần.

Chiếc taxi lướt qua Hoàng cung rồi dừng lại cạnh quán Elly coffe mé bên tay trái của phố Sisowath ven sông. Cả hai mau lẹ tiến vào bên trong tránh những ánh mắt tăm tia của đám tuk-tuk ế khách bên vỉa hè. Vừa bước vào quán, mặc dù không gian mờ ảo nhưng Thi Nga vẫn nhận ra mọi cặp mắt đang dồn về phía mình. Kì Phương bắt đầu thấy sự bất lợi của việc đi cạnh người đẹp, nhất là khi có công cán thầm lặng mà phải hứng chịu soi mói thì chẳng hay ho gì. Đang đưa mắt tìm kiếm thì một người ngồi trong góc phòng vẫy tay.

- Anh là Kì phương? – y hất hàm hỏi.

- Vâng, anh là… Simha?

- Ngồi đi! – Y trịch thượng chỉ tay hàng ghế đối diện.

- Rất may được gặp anh. - Kì Phương lại gần và cất tiếng. - Thú thực tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể gặp lại được anh nữa.

Kì Phương đưa tay ra bắt nhưng y đã nắm lấy bàn tay Thi Nga mà không màng đến lời xã giao mà y nghe nhàm tai từ những kẻ kém phẩm giá hơn. Tuy đã bắt tay Kì Phương nhưng mắt y vẫn để quên đâu đó trên người Thi Nga. Kì Phương cảm tưởng nếu như sểnh tay ra, y sẽ lao vào ăn tươi nuốt sống cô mất. Mắt vẫn không rời người đẹp, y nhếch mép hỏi Kì Phương.

- Anh mang yoni sang cho tôi phải không?

Cả Kì Phương và Thi Nga chết lặng trước câu hỏi lỗ mãng của y. Mặt y vẫn trơ như đá, nhận ra sự lúng túng của họ, y nói:

- Xin lỗi... mong cô đừng cả nghĩ. Ý tôi là... thôi, ta sẽ nói sau. - Y đẩy tờ thực đơn rồi nói. - Cô tự gọi đồ uống nhé.

Thi Nga cụt hứng ngay từ đầu, mặt cô đỏ tía không biết vì giận hay vì ngượng nữa. Giờ thì cô dám khẳng định Kì Phương đã chụp ảnh cô kèm theo lời chào hàng nào đó với y mà cô không biết. Thấy cô mắc cỡ, Simha miễn cưỡng quay sang Kì Phương nói chỉ đủ anh nghe:

- Cái ấy... giá bao nhiêu?

Kì Phương ngẩn tò te rồi sực nhớ ra mẩu tin anh viết vội sẽ mang bán cho y một cổ vật Champa. Chắc y tưởng đó là một yoni cổ. Anh mỉm cười nói:

- Bình tĩnh, ta làm quen nhau đã.

- Nãy giờ tôi ngồi ngắm anh. Xin lỗi, tôi thấy anh hơi quen quen.

- Chứ không phải ngắm cô này chứ? - Kì Phương nheo mắt chỉ sang Thi Nga.

- Bà xã anh? Ôi, xin lỗi, cô ấy đẹp hơn cả vũ nữ Apsara mà tôi biết.

- À không, bạn thôi, tôi chưa có vợ.

- Chưa vợ?

- Đúng vậy mà.

Y không hỏi gì thêm nhưng vẫn nhìn Kì Phương với ánh mắt rất lạ. Ánh mắt của kẻ có vợ nhìn kẻ chưa vợ.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Y tiếp. - Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó. Nếu không nhầm, anh là một... gã bảo vệ?

Kì Phương ngẩn người ra vài giây rồi bật cười.

- Phải rồi. Anh có trí nhớ rất tốt.

Thực ra danh xưng “ bảo vệ’’ là do anh tự nhận. Cách đây độ chín năm, nếu ai đó đến bảo tàng điêu khắc Chăm Đà Nẵng đều thấy một thanh niên ăn mặc nhếch nhác tóc tai bù xù luôn cắm mặt trước cái bản vẽ. Đó chính là Kì Phương. Hồi đó, công việc không nhiều nên Kì Phương dành phần lớn thời gian ngồi vẽ tượng đến nỗi mấy người bảo vệ nhờ anh trông coi hộ. Mỗi khi có du khách táy máy anh lại xông ra nhận mình là “ bảo vệ’’ để can thiệp. Simha gặp Kì Phương đúng dịp đó khi Vua đồ cổ đang định “ nhấc thử’’ một pho tượng.

- Hóa ra anh là gã bảo vệ bảo tàng? - Simha nhớ lại.

Kì Phương đọc được trong mắt Simha một chút cả khinh lẫn thất vọng.

- Vâng, lần đó tôi hiểu nhầm anh là một... - Kì Phương định nói là “ tên ăn cắp’’ nhưng anh kìm lại được. Anh nói tiếp:

- Sau lần gặp anh, tôi cũng muốn chuyển nghề như anh.

Simha nhìn trân trân vào khuôn mặt vẻ trí thức nửa mùa kia, rồi lại nhìn cái balô cộm lên trên đùi anh. Y hỏi:

- Và anh đã chuyển nghề thật?

Hồi đó y biết Kì Phương chỉ là chân lăng quăng nhưng lại khá thân với nhiều nhà khảo cổ nên có điều kiện moi thông tin nên y đã chủ động làm quen. Tình bạn đó không hề tiến triển. Simha liếc nhìn khuôn mặt phờ phạc lẫn bộ đồ nhếch nhác của Kì Phương rồi hỏi:

- Đã lên chức giám đốc chưa? hay vẫn là... bảo vệ?

- Vẫn làm bảo vệ, nhưng bị giáng cấp vào Mỹ Sơn làm chân gác rừng rồi. Chính vì thế mà tôi đã lùng được đặc sản cho anh đây.

Kì Phương trịnh trọng đặt ba lô lên bàn rồi lấy cuốn sách ra. Simha không buồn nhìn và nói.

- Vậy mà tôi cứ tưởng anh mang hiện vật cơ đấy.

- Cứ xem ảnh đã, biết anh thích cái nào đâu mà mang sẵn. Đây là bộ ảnh cổ vật chụp từ một kho báu rất lớn chưa được khai phá.

- Catalog chào hàng chắc? Đưa tôi xem.

Kì Phương tưởng hắn không màng để ý, ai dè vừa cầm lên là y vục mặt vào xem ngấu nghiến. Anh biết mình đã tìm đúng đĩa cá rán để nhử con mèo già. Có hai loại người tâm thái trái ngược nhau nhưng lại mê đồ cổ như nhau, đó là nhà khảo cổ và kẻ săn đồ cổ. Ai đam mê hơn ai thì chỉ có trời biết.

Không như Kì Phương thường ưu tiên xem các bức ảnh có tính thẩm mỹ cao, y chỉ đăm đăm xem các pho tượng quý và những tấm phù điêu dát vàng - loại có thể cạo ra đem bán. Còn tường đá chạm khắc, cánh cổng kì lạ hay các kết cấu kiến trúc hoành tráng với y đều vô nghĩa. May mà tài liệu này có đủ mọi thứ. Mắt không rời cuốn sách.

- Kho đồ cổ này ở đâu?

- Đây là bên trong một thánh địa ngầm có tên là Naga.

Simha dứt mắt khỏi trang giấy nhìn phắt lên Kì Phương.

- Naga? anh không nói nhầm đấy chứ?

- Nhầm thế nào được, anh hãy xem lại trang bìa đi.

Simha úp sập trang bìa, vừa thấy hắn đã thả ngay xuống như một hòn than, mặt biến sắc.

- Sao vậy! - Kì Phương kinh ngạc hỏi. - Anh biết thánh địa này phải không?

- Không! cất nó đi, cất ngay!

Simha xua cuốn sách như xua hủi, mắt lấm lét nhìn quanh như sợ ai thấy. Kì Phương nhất thời không hiểu lí do nhưng cũng cho ngay sách vào túi. Anh mừng thầm trong bụng vì có thể y đã biết thánh địa này ở đâu.

- Anh biết, đúng không? Làm ơn giúp chúng tôi đi. - Thi Nga đột nhiên tha thiết van xin y.

- Không, tôi không biết. - y nhỏ giọng, mắt đảo quanh lần nữa rồi thì thào qua kẽ răng. - Đây là sào huyệt của hội kín Naga!

- Hội kín Naga? - Kì Phương ngơ ngác. - Nó là của ai, sào huyệt ở đâu?

- Đây là một hội tà giáo giàu có và khét tiếng man rợ nhất trong lịch sử Khmer. Mà các người đào đâu ra tập tài liệu chết người này?

- Căn cứ vào đâu mà anh biết đây là sào huyệt của hội Naga? – Anh hỏi. - Tôi chưa bao giờ nghe đến Hội này cả.

Simha nhìn anh cười nhạt:

- Một kẻ suốt ngày cắm mặt vào đá thì làm sao biết được bí ẩn tại một quốc gia khác cơ chứ. Ngay cả người Khmer thông thái nhất vẫn mù mờ và chưa dám hé răng về nó. Nghe đây! - Ythấp giọng nhưng tiếng rít vẫn luồn thẳng vào tai Kì Phương. - Naga là một giáo phái li khai khỏi tôn giáo Bàlamon chính thống vốn chỉ dành cho giới thượng lưu quý tộc Angkor từ cuối thế kỉ 12. Đây là một câu chuyện dài nhuốm máu của bao nhiêu nhà tiên phong muốn tìm hiểu về nó. Các người thật to gan, mang hết tài liệu của chúng trong tay lại còn dám xông vào hang ổ của chúng.

Kì Phương và Thi Nga co rúm người lại. Quả thực Kì Phương không ngờ một thánh địa quy mô đồ sộ với vô số báu vật như vậy lại thuộc về một giáo phái li khai trung cổ. Với một cơ sở vật chất khủng khiếp như vậy, anh đoán rằng hội kín này có sức mạnh và quyền lực vô song. Vậy mà bấy lâu nay anh chưa được biết. Nếu đúng như Simha trù úm thì anh cũng phải tìm hiểu cặn kẽ trước khi dẫn xác vào đó. Cái chết thê thảm của Paul chưa đủ làm anh chùn bước thì những lời đe dọa của Simha đã làm cho anh co vòi thực sự.

- Hội Naga này còn sống hay không? - Kì Phương hỏi.

- Không biết. – Y lắc đầu.

- Thôi được, tôi sẽ tự tìm hiểu lấy.

- Quay về đi! - Simha thì thào. - Đây không phải là chỗ dành cho các người.

Thi Nga gần như dị ứng với từ “ quay về’’. Cô chưa tận mắt thấy cái chết ba mẹ nên chẳng biết sợ là gì. Đúng là “ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’’. Đã thế, cô tin rằng ba cô đang ở Naga chờ cô. Từ khi gặp Simha, cô biết y chỉ quan tâm đến cổ vật và tiền. Cách ăn nói của Kì Phương càng làm y hiểu nhầm anh cũng đang đi săn cổ vật và chính vì thế mà y hù dọa để làm Kì Phương nhụt chí. Dù sao qua thái độ và cách ứng xử của y đã làm cô tin rằng y biết nhiều thứ về Naga. Bằng lợi thế riêng của phái nữ, cô quyết khuất phục y:

- Chúng tôi lặn lội đêm hôm đến đây để hợp tác với anh. Chúng tôi không cần của cải trong đó mà chỉ cần đến đó để tìm ba tôi. Nếu ông biết nó ở đâu thì làm ơn đi.

- Ba cô? – Y tròn vo mắt. – Ba cô là ai? Ông ta đang ở Naga? Hay ba cô là thành viên của hội kín ấy?

Lần đầu tiên từ khi gặp nhau, y nhìn Thi Nga với cặp mắt đầy thảng thốt và sợ sệt. Thấy Thi Nga đi quá xa, Kì Phương đá nhẹ chân cô. Thi Nga vội lắp bắp:

- Tôi không biết nữa... anh hãy giúp tôi tìm Naga...

Y nhìn sang Kì Phương, anh thấy mắt y đang vằn lên ánh đỏ. Trong ánh sáng lờ nhờ, y nhấp nhổm trước mắt họ như một con hổ sắp vồ mồi.

- Thành thực tôi chưa hiểu ý đồ của các người. - Y nghiêm khắc. - Lúc đầu các vị bắn tin mang cổ vật cho tôi. Hóa ra đó chỉ là mớ giấy loại mà chính các người cũng chả biết là gì. Và giờ đây các vị đã lộ mặt là những kẻ moi thông tin. Tóm lại, các người muốn gì?

- Tôi xin lỗi vì làm anh hiểu nhầm. - Kì Phương xuống giọng. – Trong tin nhắn tôi buộc phải viết vậy để gây chú ý với anh, nếu không anh đã xóa mất. Thực tình chúng tôi đang đi tìm Naga và biết rằng trên đất Campuchia này chỉ có anh là có khả năng làm việc đó. Chúng tôi cũng đang nắm nhiều thông tin cốt tử về Naga. Nếu chúng ta cùng bắt tay hợp tác chắc chắn sẽ tìm được kho báu này nhưng tôi nhắc lại: chúng tôi chỉ cần tìm Naga chứ không cần dù một cục đất trong đó.

Simha nghe xong liền thở ra. Y như quả bóng căng phình đã xẹp đi đôi chút. Vốn là một kẻ lọc lõi trên thường trường lẫn giới giang hồ, y ít khi nhìn nhầm người và biết nên tin bao nhiêu phần trăm lời nói của đối tác. Châm tẩu rồi rít nhẹ một hơi, y nói:

- Thôi được. Tôi tạm tin lời các người, nhưng cho tôi được phép nghi ngờ về tập tài liệu đó. Nó là của ai? và tại sao lại nằm trong túi các người?

Kì Phương vội hỏi lại hắn:

- Anh biết chuyến khai quật thánh địa Naga của Chính phủ Campuchia do nhà khảo cổ Paul Morierre chủ trì vào sáng ngày mai hay chưa?

- Biết chứ! - Mặt y dáo dác rồi đột nhiên y thì thào vẻ quan trọng. - Các tấm áp phích quảng bá của họ toàn là gạch đá mà không hề thấy cổ vật nào đáng nhìn nên ta đếch quan tâm. Khi nhìn cuốn sách của anh tôi giật mình bởi chỉ có hội Naga mới sở hữu những bức tượng đắt giá đó. Không lẽ... Chính phủ đã giấu nhẹm hết các ảnh quý đó sao?

- Tôi không biết Chính phủ anh trình áp phích nào. Nhưng theo suy nghĩ của tôi, có lẽ họ cố tình giấu các bức ảnh tượng vàng kia là sợ đánh thức lòng tham vô đáy của bọn săn trộm.

Y gật gù:

- Dân gian đồn đại Naga sở hữu cả một hang núi đầy ắp tượng vàng lan truyền đời này sang đời khác. Không ai thấy được nên chưa ai tin và chỉ nghĩ đó là truyền thuyết. Khi Chính phủ trưng bày tôi không thấy vàng bạc đâu nên bỏ qua. Lúc nãy anh đưa cuốn sách Naga kia tôi đã thực sự giật mình kinh ngạc. Giờ thì tôi tin kho báu đó có thật. – Y lại gằn giọng. - Nhưng tôi tin, không có nghĩa là tôi sẽ liều chết để đến đó.

Kì Phương ngờ ngợ mình đang thuyết phục một hòn đá. Anh nghĩ tay này đã biết tất cả nhưng muốn từ chối hợp tác, hoặc y cũng muốn hợp tác nhưng chưa tin anh nên đang đóng kịch để thăm dò. Ngay cả y sợ những bức ảnh của anh đã biểu lộ một diễn xuất tồi. Kì Phương đang nghĩ nên tiếp tục thuyết phục y hay là bỏ đi cho đỡ mất thời gian thì y bỗng quắc mắt nhìn anh.

- Hóa ra, các người đến để rủ rê ta cướp kho báu Naga và hớt tay trên của Chính phủ ta?

- Không, không phải như vậy. - Kì Phương bối rối thanh minh. - Vì người chủ trì khai quật thánh địa đã vắng mặt nên buổi lễ ngày mai đã bị hủy và Chính phủ không bao giờ thực hiện được nữa.

- Hủy? Anh dám chắc?

- Chắc.

Y dập tẩu rồi rút chiếc MobiFox J5 bỏ đi gọi cho ai đó. Một hồi sau quay lại nhìn Kì Phương với ánh mắt đề phòng:

- Đúng, nhưng đây là tin nội bộ của Chính phủ chúng tôi, sao anh biết?

- Chúng tôi có tin mật báo. - Kì Phương ra vẻ bí mật.

Đôi mắt cú vọ của y nới to thêm nấc nữa. Y chỉ ba lô của Kì Phương dưới gầm bàn rồi cất giọng đầy nghi hoặc.

- Chưa khai quật, mà các người đã có hết ruột gan thế này. Các người vẫn vòng vo không chịu trả lời thẳng cho ta. – Y định gắt lên nhưng đã ghìm lại. - Tập tài liệu kia từ đâu ra?

Kì Phương kéo ghế ngồi sát y rồi cũng đảo mắt nhìn quanh làm ra vẻ quan trọng:

- Đây là công trình thế kỉ của Paul, rất tiếc là Ngài chưa kịp thực thi thì đã xảy ra chuyện không may.

- Tại sao các người lại biết?

- Trước khi mất tích, Paul đã trao lại cho chúng tôi tiếp tục thám hiểm kho báu.

Simha nhìn Kì Phương không thèm giấu sự mỉa mai.

- Sao cơ? Nhà khảo cổ lừng danh Paul giao phó sự mệnh lịch sử này cho một... tên gác rừng sao?

- Đúng thế đấy. - Thi Nga xen vào. - Trong lúc vội vã nên ông ta không tìm được ai giỏi hơn, chính vì lẽ đó nên chúng tôi mới phải cầu viện đến anh. Chúng ta không nên mất thời gian chất vấn nhau. Anh không phải thiệt khi giúp chúng tôi đâu.

- Tôi chưa tin. – Y lắc đầu. - Các người đã cướp tài liệu này của Paul phải không? Các người tưởng rằng lấy được tài liệu của ông ta là thừa sức phỉnh dụ kẻ khác ư?

- Không phải thế. - Kì Phương nói. - Paul đã mất tích, còn tài liệu này là ông ta để lại chứ không phải là chúng tôi cướp.

- Mất tích thật hay mất tích giả? Coi chừng trúng bẫy lão ta.

Nghe y nói “ mất tích giả’’ Thi Nga định phản ứng nhưng Kì Phương đá nhẹ vào chân cô. Nhấp một ngụm sinh tố lạnh ngắt, mắt cô nhìn kĩ khuôn mặt khinh khỉnh với lối ăn nói thô lỗ đã gây cho cô không ít tổn thương.

- Paul bẫy ai? - Kì Phương vặn lại. - Anh không nên xúc xỉa chuyện buồn của ông ấy.

- Bẫy nhà chức trách. Bộ Du lịch chúng tôi bị ông ta cho leo cây đang lồng lộn lên kia kìa. - Y cười hềnh hệch. - Ông ta đang chơi trò “ dương đông kích tây’’ bày trò hội thảo họp báo để hút công chúng rồi âm thầm cùng một vài kẻ thân tín khoắng sạch kho báu.

- Không đúng! – Kì Phương bác bỏ. - Nếu có ý đồ lấy kho báu, Paul không dại gì đánh trống khua chiêng đình đám như vậy cả.

- Anh ngây thơ lắm! đánh trống khua chiêng là một cách phát tín hiệu liên lạc với đồng bọn. Hội Naga trước đây thường tổ chức các nghi lễ thờ cúng công khai để phát thông điệp bí mật đến các thành viên đang ẩn dật khắp nơi trên thế giới về quy tập tại một vị trí nào đó mà chỉ có họ mới biết.

- Vậy ý anh muốn nói Paul là thành viên hay giáo chủ của hội Naga?

- Không có gì là chắc chắn. - Y lạnh lùng đáp. - Các người đừng hi vọng tìm Naga trừ phi phải cùng hội hoặc giải mã được thông điệp của họ, điều mà triều đình hay các nhà thám hiểm trong mấy trăm năm qua chưa bao giờ làm được. Sự bất lực của Chính phủ lúc này tỏ rõ điều đó.

Kì Phương thầm cho rằng óc hắn đặc thuyết âm mưu. Cha này hợp mình đây. Có lí. Cho đến lúc này Kì Phương vẫn băn khăn có phải chữ Chăm cổ hay bảng kí hiệu kia là để dành cho các thành viên của hội kín này hay không. Dù gì thì y quy kết Paul có âm mưu lừa đảo để chiếm kho báu là vừa hồ đồ vừa phi lí.

- Anh quá lắm rồi đấy. - Thi Nga bất ngờ chỉ vào mặt y. - Anh không được nghĩ về một người liêm khiết có công trạng cho đất nước này như vậy. Sau bao nhiêu năm tái tạo cho Angkor Wat, ông ta được gì ngoài hai bàn tay trắng?

Simha giấu nhanh một nụ cười khẩy. Không thèm dây, y xòe ngửa hai bàn tay ra bộ không có gì để nói nữa. Y càng không lường trước là cô gái xinh đẹp này lại chanh chua đến vậy. Kì Phương biết mình cần phải dàn hòa ngay, anh không muốn cuộc gặp quý hóa này sẽ đổ bể trong khi còn nhiều thứ phải nhờ đến y. Nếu y không biết Naga thì kho sách cổ nhà y sẽ giúp anh.

- Anh nói đúng. - Kì Phương nhẹ giọng. - Tuy là chốn thân cận với Paul nhưng chúng tôi bất lực khi gánh vác trách nhiệm của ông ta giao phó. Nhưng anh cho rằng Paul muốn chiếm dụng kho báu là hơi suy diễn.

- Cứ chờ xem, đảm bảo sau khi vét xong của cải, ông ta sẽ thất thểu trở về rồi thêu dệt các câu truyện cổ tích về bắt cóc. Khi thiên hạ lắng quên sẽ là lúc ông ta và gia quyến thỏa thê hưởng thụ.

- Im đi! - Thi Nga vụt đứng lên. - Anh không được xúc phạm ba tôi!

- Ba cô?... - Y giật nảy như bị chích điện. - Nhà khảo cổ Paul là... ba cô?

Hoảng hồn nhận ra xung quanh có nhiều cặp mắt dồn tới nên y vội nén xuống.

- Xin lỗi. - Y lắp bắp. - Thành thực tôi không biết Paul là ba cô.

- Anh hãy nhìn mặt tôi đây này. - Thi Nga nhỏ giọng nhưng đầy thổn thức. - Và đây nữa, ba tôi đã bị bắt cóc đến mức bỏ lại hộ chiếu đây này. - Cô đặt hai cuốn hộ chiếu lên bàn. – Ba con tôi đây, so sánh đi!

Simha trân trối nhìn khuôn mặt đỏ hồng đang lăn xuống hai giọt nước. Không cần xem mấy loại giấy tờ vặt vãnh, y có biệt tài xem tướng. Mà chả cần đến tử vi, sắc đẹp đã nói lên tất cả. Nàng là một tuyệt phẩm. Thần tạo hóa đã tài tình biết bao khi pha ánh mắt đằm thắm đến da diết của mỹ nhân Champa trên phông nền phổng phao đài các của nàng Eva. Lai tây mà. Y chép lưỡi.

- Tại sao các người không nói với tôi ngay từ đầu, Paul cũng là chỗ thân quen của tôi. Tôi thật thất lễ với các bạn...

Simha không ngừng rối rít ăn năn. Nếu không có cái bàn chắn ngang trước mặt chắc y đã quỳ phục dưới chân nàng.

- Bây giờ thì anh tin tập tài liệu kia là của Paul trao cho tôi rồi chứ? - Kì Phương hất hàm.

Ánh mắt ngạo mạn mà hắn dành cho Kì Phương từ đầu nay đã vơi đi phân nửa, tuy vẫn còn, chêm vào đó là cái nhìn nể nang.

- Tôi là một kẻ hồ đồ. Nhưng hai vị yên tâm, rồi các vị sẽ hiểu tôi cũng có một trái tim và lòng nhiệt huyết như bất cứ ai. Tốt lắm, tìm Naga là trách nhiệm chung của chúng ta. Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ hai bạn. - Y nhìn chiếc đồng hồ Omega trên tay rồi giục. – Dở hơi thật. Bàn chuyện cơ mật nơi công cộng thật không nên chút nào. Tôi xin mạo muội mời hai người về nhà tôi. Rất nhiều tư liệu khảo cổ về đế chế Angkor và Champa mà tôi cũng chưa xem hết. Hi vọng các bạn không bõ công tìm đến tôi. Nào, xin đứng lên!

Phía bên ngoài, chiếc SUV hiệu Porsche đang chờ sẵn trước cổng. Trước khi lên xe, Kì Phương kín đáo dơ ngón cái khích lệ Thi Nga. Chúng ta đã tròng thòng lọng vào cổ hắn. Một phút sau, chiếc siêu xe đời mới xé tan bóng đêm lao về phía tây thành phố.