← Quay lại trang sách

Chương 26

Dưới sắc trời ảm đạm của ánh trăng bị che lấp, một chiếc Jeep tiên phong dẫn theo hai chiếc cam-nhông đầy lính và hai chiếc xe cứu thương đã tiến sát ngôi biệt thự. Một thế bao vây mau chóng được triển khai và chỉ còn chờ lệnh tấn công.

Từ khi nhậm chức, điều mà Thet chưa hiểu nổi là tại sao đến giờ này một kẻ như vầy lại đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tuy đã nằm trong sổ đen bấy lâu nhưng mấy chiếc ô trên Hoàng cung luôn xòe ra đúng lúc làm mấy đời cảnh sát trưởng bất lực. Giá như y không phải là con riêng của một vị hoàn thân đầy công trạng thì Thet đã nhổ nó như một thứ cỏ độc từ khi nhậm chức, nhưng đêm nay, mọi thứ sẽ khác.

Thành trì kiên cố trước mắt Thet đang chứa chấp hàng ngàn cổ vật được liệt vào bảo vật quốc gia, nhưng ông xem nó không đáng một xu. Cú giỡn mặt xấc xược của chúng trên sân bay đã làm ông ê mặt với các đồng nghiệp Siem Reap. Lần này ông thề rằng dù chúng có gian manh đến đâu thì cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài chiếc bịt bùng. Nhìn hai chiếc Ambulance cũng đang im lìm chờ mồi, Thet ngạc nhiên với tính toán có phần bạo liệt của mình. Tất nhiên, ông biết làm gì để hạn chế thương vong.

Kì Phương và Thi Nga chết lặng khi nghe Simha báo. Rõ ràng Thi Nga đã cảnh báo anh rất sớm là ‘đêm nay sẽ nhiều khách không mời mà đến’. Lúc đó anh đã định rời ngôi nhà này nhưng rốt cuộc vẫn chưa kịp thực hiện. Kì Phương thấy rõ sự hốt hoảng lẫn căm hận nổi trên khuôn mặt của tên chủ nhà. Mỉa mai thay, sự căm hận đó lại dành cho anh. Y bất ngờ chỉ vào mặt Kì Phương.

- Họ đã bám đuôi các người về đây!

Kì Phương soát lại thật nhanh toàn bộ hành trình của mình. Một sự thật không thể chối cãi là anh đang bị truy nã. Cặp vé đi Siem Reap chỉ mua cho anh ngần đó thời gian và nó đã hết. Cảnh sát quá dễ dàng để lùng ra anh. Nghĩ theo ngả khác, nếu Simha vừa mang linga từ Việt Nam sang thì y bị cảnh sát bám theo cũng dễ hiểu. Mà bám theo ai thì cũng không quan trọng, vấn đề là họ đã đến.

- Có thể họ đã nhầm lẫn. - Kì Phương bình tĩnh nói. - Chúng tôi không hề phạm tội gì cả. Nếu anh cũng vậy thì chẳng có gì phải lo lắng.

- Nhưng giờ không phải là lúc tiếp đãi bọn chúng. Chúng ta cần đi tìm Naga ngay đêm nay.

Cả Kì Phương và Thi Nga tán thưởng. Cô nói:

- Nhưng đi làm sao được bây giờ?

- Trốn! – Y ghiến chặt răng quyết chí.

Kì Phương nhìn chồng sách quý đang xem dở mà tiếc nuối. Việc giải mã sau bao nhiêu trầy trật nay đang chạy nước rút mà dừng lại thì uất điên người. Không thể khác, anh vơ chiếc ba lô rồi lùa toàn bộ sách vào trong.

- Chúng ta vừa chạy vừa tìm. - Kì Phương nói.

- Thi Nga, cô cứ ở đây. - Simha ra hiệu cô đứng tại chỗ. - Tôi và Kì Phương lên tầng trên quan sát xem sao đã.

Hai gã đàn ông đẩy cửa ra ngoài rồi leo lên tầng cao nhất. Simha dành toàn bộ mặt bằng tầng 4 cho việc trau dồi thể lực và giải trí. Nhưng cách giải trí của y cũng chẳng giống ai. Cung nỏ, súng săn, dao rựa thổ dân Châu phi và những chiếc boomerang làm hắn ngỡ là bảo tàng quân sự. Trung tâm thể thao này cũng không thiếu các thiết bị tập tành hiện đại khác. Simha lấy ra một ống nhòm quan sát trước sân và hoảng hồn khi thấy một vòng vây đã dựng lên tự khi nào.

Kì Phương giật lấy ống nhòm xem qua rồi bất giác thụt vào trong. Nhịp tim anh bỗng đập loạn xạ. Bị bắt là chắc chắn, nhưng trong mấy phút tự do hiếm hoi này anh phải làm điều gì đó. Kì Phương liếc sang Simha và thấy y đang run như cầy sấy. Có lẽ y đang nghĩ cách tẩu tán các cổ vật và sang tên hàng trăm triệu đôla trong nhà băng cho bồ bịch nào đó. Chợt nhớ đến chiếc linga bị mất cắp. Phải rồi, đây là lúc tra khảo hắn. Nếu y đang cất giấu linga thì bảo vật này sẽ đi về đâu khi y bị bắt? Bị đồng bọn của y tẩu tán hay tiêu hủy. Nhìn xoáy vào đôi mắt đang thất hồn kia của y, anh đanh giọng:

- Simha, anh nói thật đi, anh giấu linga ở đâu?

Simha giật thót nhìn Kì Phương với ánh mắt rất đỗi kinh ngạc, y ngỡ như anh đã lắc mình để biến thành cảnh sát. Để đánh đòn tù mù này Kì Phương đã đặt cược cả tính mạng vào đó. Hỏi xong, chính người hỏi còn sợ hơn người bị hỏi. Sau câu hỏi phủ đầu, y lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

- Linga nào?

- Đừng giả vờ nữa. Để đâu khai ra? – Kì Phương giáp sát hắn, mặc dù biết mình có thể bị ăn một cú đấm tung quai hàm.

- Ở đâu khai ra! – Kì Phương điên cuồng sấn tới hỏi rát mặt.

Simha phút chốc bị rơi vào giữa mấy mũi giáp công cả trong lẫn ngoài. Sau mấy giây bị sốc, y nhanh chóng lấy lại bản lĩnh của một tên trùm. Y đếch quan tâm Kì Phương nói gì. Đúng hơn là y coi như không có anh. Mắt y dáo dác ra cửa sổ bởi toán đặc nhiệm ngoài kia mới làm y đau đầu nhất. Kì Phương biết mình không có một uy gì, đấy là chưa nói y thừa sức ném anh ra cửa sổ. Biết mình đã lỡ chớn và chọn sai đối tượng, Kì Phương chỉ còn cách liều mạng đi tới cùng.

- Nghe đây! – Kì Phương túm lấy cổ áo hắn rít lên. - Anh biết tôi là ai không?

Bắt đầu có hiệu quả. Giờ thì y mới trợn trừng nhìn anh. Kì thực, y cũng chả biết anh là thằng cha nào. Thám tử? Chim mồi của cảnh sát? Người của Cả sư cài vào hay chỉ là một tên bảo vệ tầm thường như thủa trước? Y chỉ ân hận một điều là không sớm tống cổ chúng ra khỏi nhà. Vì chả dám chắc anh là ai nên đối mặt với câu hỏi này y biết nói dối hay nói thật cũng đều mắc bẫy. Thấy y đứng trơ mặt, Kì Phương liền tung đòn tới tấp.

- Anh đã cướp linga từ Mỹ Sơn về đây! Anh đã giết Paul.

- Câm đi, đủ rồi đấy! – y vung tay làm Kì Phương ngã nhào ra sau.

Nếu không có mối bận tâm từ bên ngoài, một cú đấm sẽ trả lời tất cả các câu hỏi đó, nhưng y biết tự kìm chế để không thêm rắc rối. Sau một hồi tấn công không thấy y động thủ, Kì Phương biết vì sao y chưa ra tay với anh. Y sợ cảnh sát bên ngoài và sợ anh cũng là cảnh sát nốt. Tóm lấy cơ hội hiếm hoi này Kì Phương gây tiếp sức ép với hắn.

- Linga đâu? Khai ra!

- Câm đi! – Bị ép hoài, y phản đòn. – Anh đừng vu khống tôi. Tôi không hề biết linga nào hết.

- Linga vàng có dòng chữ dưới đáy! - Kì Phương tiến lên một bước, nói như đinh đóng cột. – Chúng tôi đã ghi âm các cuộc gọi và xem hết các file ảnh từ máy soi sân bay của anh. Lúc nãy tôi cho anh xem bức ảnh yoni là để thử thái độ của anh, nhưng anh đã lờ đi.

Simha chột dạ. Đúng là cảnh sát. Chết tiệt. Chúng đã theo mình từ lâu? Thay vì nhìn ra cửa sổ, y dè chừng kẻ đang đứng trước mắt mình. Y lúng búng nói:

- Tôi... tôi chỉ làm theo lệnh bề trên mà thôi...

Kì Phương biết mình không thể đóng vai cảnh sát quá lâu, nếu không chuồn vội thì cảnh sát sẽ thộp cổ anh trước tiên. Tuy anh cũng có nhu cầu đào tẩu như y nhưng đây là cơ hội có một không hai. Anh cố lấy bình tĩnh đóng vai một trinh sát để lấy cung. Càng đi sâu vào vở kịch, anh thấy mình vụng về và nghiệp dư đến khốn khổ. Cố nói đanh và nén cơn run, anh rít lên:

- Anh đang bị bao vây và không thể trốn thoát được đâu. Tôi muốn biết linga đang ở đâu? Nếu khai ra, tôi hứa sẽ bảo vệ tối đa cho anh.

- Tôi sẽ khai... nhưng anh hãy để tôi ra khỏi đây đã.

Ra khỏi đây? Kì Phương không biết y sẽ ra bằng cách nào. Nếu y ra được tức là anh cũng ra được? Kì Phương biết thỏm y đang dùng linga để đánh đổi tự do. Anh biết cảnh sát có quyền thả cá bé để câu cá to hơn. Anh lưỡng lự rồi đáp.

- Được! Tôi sẽ để anh ra khỏi đây... nhưng tôi cần biết linga ở đâu.

- Tôi sẽ nói sau khi ra khỏi đây.

- Anh ra bằng cách nào? Tôi không thể để anh ra một cách lộ liễu được!

- Yên tâm! – y cười đểu cáng. - Miễn là anh đừng bắn vào lưng tôi.

Thỏa thuận trong tình thế này với một kẻ như y là không có gì chắc chắn, Kì Phương chợt nghĩ không biết nó mắc kế mình hay mình mắc kế nó đây. Chắc gì hắn đã có linga. Thực ra để được đảm bảo trốn thoát, trong bước đường cùng y có thể khai bừa miễn để trốn cái đã. Sau khi ra khỏi đây an toàn y sẽ quay lại tính sổ với anh. Nhưng đó là việc sau này, giờ đây anh cần phải thoát.

- Vậy thì nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi đây thật nhanh. - Kì Phương rối rít ra lệnh mà gần như van xin.

Simha nhe hàm răng trắng ởn cười khì khì. Y đọc và học ở anh cũng được một vài điều. Giờ đây y không dám chắc Kì Phương làm việc cho ai, nhưng thân phận và mục đích của anh ra sao thì y đã rõ mười mươi. Không sao. Y cười thương hại. Dù sao y vẫn cần anh và nhiệm vụ sống còn của cả hội là phải trốn cho bằng được. Còn chặt cái đuôi này thì y thiếu gì lúc.

- Đi theo tôi!

Cả hai vội vã chạy về phía cửa đúng lúc cánh của bật tung.

- Các anh làm quái gì đây!

Tim Kì Phương nhảy thót lên đầu nhưng may đó là Thi Nga, cô mang chiếc ba lô to kềnh đứng trước cửa rồi hét lên:

- Nhanh chân lên! Chạy đi chứ?

Simha định chạy xuống cầu thang nhưng nghĩ sao y lại quay lại tìm kiếm gì đó. Thi Nga cuống quýt giục:

- Simha, đây là nhà của anh, anh biết thoát đường nào.

Thấy hai vị khách tỏ ra hốt hoảng thực sự chứ không phải đóng kịch, y càng tin họ không phải là tay trong của cảnh sát. Là chủ nhà, y biết thoát ra khỏi đây vô cùng khó. Tòa biệt thự hơn mười triệu đô như một ốc đảo lẻ loi hoàn toàn cô lập với bên ngoài. Dấn sâu vào cái nghề bạc bẽo này đã ngót chục năm, chưa bao giờ y phải lâm vào đường cùng ngõ cụt như lúc này. Để vun vén và bảo toàn một cơ nghiệp kếch sù, y đã mạnh tay chi hàng trăm ngàn đô- la cho công ty an ninh để có được “ hệ thống phòng thủ’’. Đó là mạng lưới chống đột nhập điện tử bằng camera và đầu cảm ứng rải dày đặc từ tường bao cho đến nóc nhà cùng hàng rào điện trung thế chằng chịt. Cửa bọc titan, tường bê tông và kính silicon chống đạn đã tạo một lô cốt bất khả xâm phạm cho y giữa thời bình. Nhưng đối mặt với toán đặc nhiệm, hệ thống đắt đỏ kia không còn tác dụng gì nữa.

Trong các trang thiết bị tự vệ và phòng thủ của y không thể không nói đến một nhân tố khác: đó là súng. Y có một khẩu Smith & Wesson kèm theo ống giảm thanh mà y trộm được tại Siem Reap trong tư gia của một chỉ huy lực lượng UNTAC mười bảy năm về trước. Y biết loại súng Mỹ này rất tốt, chôn chục năm dưới bùn đào lên vẫn bắn như thường. Mặc dù quăng quật đến chai sờn trong giới giang hồ ngần ấy năm nhưng y chưa hề sờ đến thứ đáng sợ đó. Để giải nguy, y quen dùng một loại vũ khí Mỹ khác huyền diệu hơn nhiều - đôla. Thật kì diệu là thứ giấy mềm mại kia đã đánh ngục không biết bao nhiêu đối thủ cơ bắp lẫn công quyền mà y phải đối mặt trên con đường chinh phục thế giới. Tuy nhiên, đêm nay khẩu Smith & Wesson sẽ phải nhập cuộc.

Simha mở tủ rồi lôi ra một cái hộp gỗ sồi bám đầy bụi. Y cẩn thận mở ra kiểm tra lại các linh phụ kiện và nhét cả băng đạn 6 viên vào bao rồi quay lại nhìn hai vị khách. Một làn gió lạnh len qua cửa làm cả ba rùng mình. Y nói rất khẽ.

- Hãy theo tôi!

Kì Phương đỡ chiếc ba lô nặng trĩu trên vai Thi Nga rồi cả hai bám gót theo y. Đến phòng ăn tầng một, y tiến về chiếc tủ rượu kê sát tường rồi mở một cánh cửa chui vào trong. Kì Phương chưa kịp nhìn vào thì y đã lôi tuột cả hai vào trong rồi đẩy sang một hành lang tối om phía sau bức tường hậu. Cũng chưa kịp thấy gì thì y đã sập cánh cửa sau lưng rồi chạy lên trước.

- Chạy theo tôi. Nhanh!

Lúc này, ánh đèn trần cảm ứng mới bật sáng để lộ một đoạn hành lang hẹp khá dài và dốc xuống, tiện cho một chiếc xe lăn đi lại. Đi xuống một quãng họ lại quay ngược theo hình zic zac cho đến khi xuống sâu một căn phòng khá rộng. Mùi rượu vang thoảng thoảng gợi nhớ một hầm rượu nho. Nhìn quanh nơi ẩn náu khá tinh tươm nhưng Kì Phương vẫn gợn lên nỗi bất an lớn.

Cố thủ ở đây thì rõ là không thọ nhưng dù sao thì vẫn thừa thời gian để giải nốt mật mã dang dở. Kì Phương ngó chiếc bàn định tranh thủ lấy sách ra thì đột ngột nhìn thấy một chiếc xe màu đen to kềnh sau lưng. Hóa ra đây là một gara ôtô ngầm rất lớn nhưng lúc này chỉ có một chiếc Hummer nằm sát vách. Đây là chiếc xe dã chiến nhất chỉ dành cho tình huống khẩn cấp và mặc dù muốn khoe với Kì Phương từ trước nhưng y đã không để lộ.

Simha tìm chìa khóa rồi ấn công tác điện, cánh cửa cuốn kim loại bắt đầu nghiến ren rét trước mũi xe.

- Lên xe! - Y hạ lệnh.

Trong khi chờ cửa mở, y khởi động máy rồi rút tẩu tranh thủ bắn một hơi cuối cùng trước một cuộc chạy trốn không biết đến bao giờ mới kết thúc. Kì Phương ngồi bên cạnh, mắt anh căng lên nhìn khoảng không đen ngòm phía trước mà không biết vận may có mỉm cười với mình nữa hay không. Bỗng “ két’’ một tiếng ghê tai. Cánh cửa kẹt cứng. Bóng đèn vụt tắt.

- Khốn khiếp. – Y rít lên. - Chúng cắt điện rồi!

Y tắt máy rồi nhảy khỏi xe. Không gian tối mịt. Thứ ánh sáng duy nhất lúc này là chấm đỏ đung đưa đầu chiếc tẩu chưa kịp tắt. Y loạng quạng trong bóng tối như muốn tìm thứ gì đó. Kì Phương nghĩ bụng y đang tìm cách kéo chiếc cửa cuốn lên cao bèn xuống xe định giúp nhưng anh chợt nhận ra một điểm sáng bàng bạc trên trần nhà. Là dân xây dựng, anh biết ngay đó là một tấm kính lấy sáng hoặc một cửa thông hơi tầng hầm. Sở dĩ y phải tắt đèn pha ô tô vì bên trên có thể nhìn thấy. Kì Phương hạ balô định tìm tờ giấy che tấm kính thì ngay trên đầu vọng xuống một âm thanh chói óc.

“ Tất cả hãy hạ vũ khí đầu hàng ngay lập tức! Chúng tôi cho phép ba phút để các vị bước ra cửa chính...’’. Kì Phương không kịp nghe hết câu thì Simha đã nhanh tay nhét bao thuốc lá vào lỗ thủng. Âm thanh câm bặt. Xung quanh tối sầm trở lại. Kì Phương đang loay hoay không biết Thi Nga đang ở đâu thì một tiếng rít vang khẽ bên tai.

- Đưa ba lô đây!

Tiếng y rên lên trong phòng kín nghe rờn rợn. Kì Phương rùng mình lùi lại thì nhận ra đốm lửa đã hiện lên ngay trước mắt cùng mùi nicotin phả ra nồng nặc. Theo phản xạ, anh lùi thêm bước nữa nhưng một bàn tay đã quờ sang giật mạnh làm chiếc balô rơi phịch xuống đất. Nhanh như cướp, y nhặt lên rồi bước đi. Kì Phương ngớ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đốm lửa đã lạng ra xa rồi chập chờn như ma trơi trước khi mất hẳn.

Phần vì tối trời, phần vì quá bất ngờ nên Kì Phương chưa kịp phản ứng gì. Anh gọi khẽ Thi Nga và tiếng đáp của cô chỉ cách anh một sải tay. Simha đã không dám mạo hiểm khởi động lại chiếc xe nên đã chuồn một mình. Biết đó là lối thoát duy nhất, Kì Phương kéo cô chạy theo y. Vừa chui qua cửa cuốn thì một vật cứng thúc mạnh vào ngực làm anh bật ngược trở lại. Kinh hãi tột độ. Trong bóng tối, một họng súng đang chĩa thẳng mặt anh.

- Cút đi!

Kì Phương điếng người bởi y đã ném cam kết với anh vào sọt rác. Tuy biết y là đối tượng khó lường nhưng anh vẫn không ngờ hành vi phản trắc đến sớm và phũ phàng đến vậy.

- Simha! – Kì Phương lắp bắp. - Anh đã phản bội tôi?

- Quay lưng lại, không được bám theo tao nữa!

- Anh đã đồng ý chúng ta cùng ra khỏi đây.

Ba đốm lửa trên mặt y đang long sòng sọc nhìn anh.

- Sự xuất hiện của bọn mày tại đây đã đẩy tao vào hiểm họa. Đừng làm lộ đường rút của ta nữa. - Y rít lên. - Đi theo tao sẽ bắn!

- Nếu tôi kẹt lại đây, một mình anh sẽ không bao giờ tìm ra Naga.

- Các vị chỉ giỏi đóng kịch! – Y cười nhạt. – Lúc trước các vị nói sẽ mang cổ vật đến cho tôi, rồi lại bày trò giải mã. Chưa hết, khi cảnh sát đến mày còn to gan hăm dọa tao. Ta đã đọc vị các người từ lâu. Các người chả có mẹ gì hết! Các người chỉ muốn đeo đuổi chiếc linga mà thôi. Lí do tôi chưa bắn bỏ các người là vì không muốn có hai xác chết trong ngôi nhà linga linh thiêng này.

- Tôi đã sắp tìm ra Naga. – Kì Phương xuống giọng khẩn thiết. - Anh đã thấy đấy, tôi thề chỉ cần một lúc nữa tôi sẽ biết Naga ở đâu. Tôi thề đó là sự thật.

Simha cười ruồi trong bóng đêm. Dù bạo mồm mạt sát Kì Phương nhưng trong bụng y đang thầm đội ơn anh đã giúp y xẻ ra một lối đi sáng ngời hướng về kho báu. Cách tổng hợp tư liệu, phương pháp giải mã và quan trọng hơn là y đã biết địa chỉ kho báu đang nằm ở đâu trong hàng ngàn cuốn thư tịch Champa mà y loay hoay bao nhiêu năm nay không lối thoát. Y đã lãi lớn khi biết chiêu mộ và lợi dụng anh đúng cách. Tuy nghĩ vậy nhưng y thốt ra khác hẳn.

- Không quan trọng nữa, các người hãy mang nó ra mà lập công với bọn cớm! Nói thật nhé, chúng nó cũng thèm kho báu lắm đấy. Chúc may mắn!

Y sổ ra một tràng cười rồi mất hút. Kì Phương tá hỏa định đuổi theo giật lại chiếc ba lô mà bao nhiêu bí mật đều nằm trong đó. Giờ đây anh mới nhận ra sai lầm chết người khi để y thấy bảng kí tự và cách giải mã với y. Không quá khó để y lần ra câu thơ cuối. Bỏ mẹ rồi. Kho báu sẽ lọt vào tay y. Kì Phương lao theo nhưng Thi Nga đã nhanh tay kìm giữ anh lại bởi cô biết căn hầm này là nơi lí tưởng nhất để y thủ tiêu đối thủ.

- Bây giờ làm sao đây? – Thi Nga hỏi.

Kì Phương chẳng biết làm sao khi đã bị mắc kẹt lại giữa hai gọng kìm. Và cả cô nữa, khi lâm vào cảnh sống dở chết dở này cô mới thấy hủy một đêm lãng mạn ở Siem Reap đêm nay chưa hẳn đã là giải pháp hay.

- Phải theo hắn tôi. – Kì Phương chỉ tay vào đường hầm cười chua xót. - Còn cách nào khác nữa?

- Hắn sẽ giết. - Thi Nga giằng lại.

- Hắn đã đi khuất, hơn nữa hắn sẽ không dám nổ súng vì sợ bại lộ.

Kì Phương lại lôi cô đi, đường hầm nồng nặc mùi thuốc lá lẫn mùi vôi vữa táp vào mặt. Khi nghe tiếng giày đinh lộp cộp phía trước, họ nép nhanh vào tường nghe ngóng.

Simha tay lăm lăm súng đi đến cửa hầm thì một sự thật hiện ra làm y tê tái người. Một chiếc bán tải chuyên dụng đã lấp kín cửa ra duy nhất. Y không liều đến mức xông vào toán lính vũ trang đang nấp sau chiếc xe kia. Thế là hết. Theo phản xạ, y thụt người lại rồi quay đầu bỏ chạy trước khi đàn cảnh khuyển bên ngoài ngửi thấy. Vừa co giò chạy thì y đâm sầm vào Kì Phương làm cả ba lăn quay trên nền hầm. Y vùng phắt dậy chĩa súng vào hai bóng đen đang lăn lóc trên sàn.

- Đừng! Đừng bắn, tôi đây! – Kì Phương vội vã thốt lên.

Y lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc. Tuy tức lộn ruột nhưng vẫn còn may, nếu là đặc nhiệm chắc số y đã an bài.

- Mẹ mày! - Y rít lên giận dữ. - Mày vẫn chưa cút hả!

- Chúng tôi thực tình không biết đi đâu nữa. – Kì Phương vừa nói vừa lồm cồm đỡ Thi Nga ngồi dậy.

Simha cũng không biết xử lí hai cái đuôi này ra sao cho rốt ráo. Để sống thì vướng, mà giết cũng chẳng giải quyết được gì. Y đã hết lối thoát và cũng không còn chỗ nào an toàn hơn trong ngôi nhà này nữa. Y sẽ phải nộp mạng, nhà cửa, tiền tài, linga vàng, kho báu Naga, tất cả đang trong tầm tay bỗng tan tành mây khói. Y đã sai lầm khi rước chúng về đây. Tất cả là vì y muốn tìm nhanh yoni lẫn Naga. Tất cả là tại hai con nợ này.

- Còn lối thoát nào khác không? - Kì Phương nhẹ giọng hỏi.

- Cửa chính, còn hai phút nữa đấy! – y mỉa mai nói. - Tất cả chỉ tại các người. Nếu ta bị bắt, các người phải trả giá!

Tối hậu thư mà cảnh sát đưa ra chỉ còn hai phút, y còn đủ thời gian cân nhắc nên đầu hàng hay chống trả. Hình như y chọn cách hai. Y siết tay súng chạy ngược trở lại gara. Sợ y làm liều, Kì Phương và Thi nga vội vã đuổi theo.

- Simha, anh định làm gì? – Kì Phương gọi giật y lại.

- Phải liều chết thôi!

Biết y không dọa, Kì Phương cố chạy theo ngăn lại.

- Không được liều mạng!

- Tôi thà chết chứ không ngồi tù! Phải mở đường máu!

Vừa nói y vừa lao sầm sầm qua gara để leo lên đường dốc. Nhìn hành động dồn dập và khẩu khí tanh máu kia, Kì Phương biết y sắp lãnh điều tệ nhất, chống lại tá lính tinh nhuệ trang bị tận răng ngoài kia là bất khả thi. Nếu y quyết gây đổ máu, anh và Thi Nga cũng sẽ liên lụy. Tuy bị bao vây, nhưng dù sao chưa phải là hết đường thoát. Ngay trong phòng tập thể thao, các thiết bị hiện đại của y cũng hàm chứa nhiều công năng siêu việt khác mà chủ nhân của nó cũng không ngờ tới. Lúc ở trên đó, Kì Phương đã tranh thủ quan sát xung quanh và dù không muốn nhưng anh vẫn phải dự tính các việc phải làm nếu tình huống xấu nhất xảy ra. Tiếc thay, nó vẫn xảy ra.

Ba người rầm rập đuổi nhau trong tầng hầm. Khi Simha đang bẻ cua cầu thang dẫn lên phòng ăn thì Kì Phương đã nhanh tay tóm trúng vai áo của y.

- Dừng lại, nghe tôi nói đây!

Y quay phắt lại chĩa súng vào ngực anh.

- Nói ngay đi! Tôi không còn thời gian cho anh nữa đâu!

- Tôi, tôi... - Kì Phương vừa nói vừa thở dốc. – tôi... sẽ đưa anh ra khỏi đây!

- Bố láo! Buông ra! – Y giật mạnh rồi vừa chạy vừa gầm gừ. - Lúc ở tầng bốn mày cũng hứa cho tao ra khỏi đây đấy.

- Lần này tôi nói thật, tôi thề... nếu không đưa được anh ra khỏi đây! Hãy bắn tôi cũng chưa muộn!

Simha quay phắt lại nhìn trân trối khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn trần.

- Mày...!

Y chĩa khẩu súng đã lên đạn vào ngực Kì Phương, và lần này anh tin y làm thật. Sau khi bắn anh, y sẽ bắn luôn cảnh sát hoặc bị cảnh sát bắn là chắc chắn. Chả biết có đưa nổi y ra khỏi đây không nhưng Kì Phương quyết ngăn ngừa việc này rồi thuyết phục y đầu hàng sau. Thậm chí cứ để y tìm ra Naga lập công chuộc tội càng hay.

- Thật đấy! – Kì Phương gật đầu quả quyết. – Đừng bắn, tôi thề sẽ đưa anh thoát khỏi đây!

- Bằng cách nào?

- Tôi chưa nói trước... nhưng anh phải tuân thủ lệnh tôi.

- Tuân lệnh của mày?

- Đúng thế.

“ Tuân lệnh’’ với y là một khái niệm không bao giờ tồn tại. Trên thế gian này chưa ai dám lệnh cho y trừ lão cha nuôi, nhưng bắt đầu từ sáng mai, lão già tàn tật kia cũng sẽ quỳ phục dưới chân y. Lần đầu tiên trong đời, y nhún mình.

- Thôi được, lệnh gì nói đi?

Y trương to cặp mắt đỏ ngầu nhìn Kì Phương thống thiết hệt như mắt khỉ van lạy khi bị chọc tiết. Trong lúc bấn loạn anh đã hứa bừa mặc dù biết kịch bản trên sân bay không thể lặp lại lần nữa. Thật lạ lùng, giờ đây anh không sợ bị bắt mà sợ y bị bắt. Anh không sợ bị bắt bởi kho báu khổng lồ thừa sức giúp anh lập công chuộc tội huống hồ anh vô tội.

Y khác, y có quá nhiều thứ để mất. Nhìn một kẻ coi thiên hạ như cỏ rác sắp sạt nghiệp đang run rẩy làm Kì Phương không thể nhịn được cười. Biết lòng trắc ẩn của mình đã đặt nhầm chỗ nhưng anh không thể thất hứa. Thấy anh tự tin bao nhiêu, y càng nghi anh là điệp viên trá hình bấy nhiêu. Y bẽn lẽn cất súng vào túi giục giã:

- Anh kì Phương! Anh không đùa tôi đấy chứ? Hãy đưa tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh.

- Anh dám thề chứ?

- Tôi thề! anh có thể lấy bất kì thứ gì trong ngôi nhà này nếu anh thích.

Chợt nhớ ra, y gỡ ba lô trên vai rồi kính cẩn trao vào tay anh.

- Xin lỗi, tôi trả lại anh! và đây nữa...

Y tuốt vèo sợi dây chuyền trên cổ rồi dí nốt vào tay Kì Phương.

- Từ nay, bùa hộ mệnh này sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.

Trong bóng tối, hột xoàn chín cara sáng lóe hiện rõ thần Siva đang lắc đầu quầy quậy khi biết mình bị mang ra đổi chác. Kì Phương xua tay.

- Tôi không cần đâu. Anh hãy giữ nó mà... hộ mệnh.

- Anh chê nó sao? Vậy anh cần gì?

- Nếu ra khỏi đây trót lọt, tôi chỉ cần được xem cái linga kia.

- Ồ, tưởng gì, tôi hứa.

- Anh đừng quên đã hứa trên tầng 4 rồi đấy.

- Lần này tôi xin thề trước thần Siva!

- Tốt rồi. - Kì Phương chỉ lên tầng thượng. - Bây giờ tất cả thật khẩn trương theo tôi.