Chương 27
Bên ngoài, trung đội cảnh sát đặc nhiệm đã siết chặt chiếc thòng lọng cuối cùng và chỉ còn chờ lệnh của viên đại úy. Ngả mình trên chiếc ghế trong chiếc xe Jeep rè rè máy lạnh, Thet Manet tự thưởng cho mình một lon Heniken sau khi phát hiện và khóa chặt một đường hầm bí mật. Phải rất lâu nhóm trinh sát mới dò ra đường hầm sâu gần ba mét này vì cửa hang được ngụy trang tinh vi trong một cửa hàng cuối khu đất giáp một con phố cách đó tới một trăm mét. Như vậy, mọi lối thoát từ mặt nước, mặt đất, lòng đất từ tòa lâu đài đã hoàn toàn bị khóa. Thet thề rằng trừ khi chúng mọc cánh hoặc được trực thăng giải cứu may ra trót lọt. Nhưng ở đây các giả thiết trên chỉ có trong phim viễn tưởng.
Nhấm nháp men bia, Thet nheo mắt nhìn ngôi nhà có hình thù buồn cười đến phát ngượng. Ông biết trong cái khối dị hợm đó có những cái đầu nóng luôn luôn tính quẩn khi bị dồn ép. Đã hết thời gian tối hậu thư nhưng theo thông lệ, ông gia hạn thêm hai phút nữa bởi ông biết chúng cũng là con người và cần phải có thời gian suy nghĩ, hơn nữa đây là quyết định sống còn của một sinh mạng. Vả lại, có thêm mươi phút nữa chúng cũng không thể mọc thêm cánh. Rút khẩu Glock ra nạp đạn, Thet hồi hộp nhìn chiếc kim giây bé xíu đang nhích thêm hai vòng nữa. Hai vòng cuối của một tối hậu thư năm phút.
Simha dẫn họ trở lại phòng khách để leo lên tầng bốn. Vừa đến đầu cầu thang thì y bắt gặp người lao công đang rón rén đi xuống như mèo ăn vụng. Thấy Simha lão ta cúi đầu lắp bắp.
- Xin cậu chủ cho tôi ra ngoài... họ sẽ ập vào ngay bây giờ.
- Chưa phải lúc. - Y gắt. - Hãy bảo vệ bố tôi, các ông không việc gì phải trốn.
Biết không thể trái ý một khi cậu chủ đang hiển hiện trong nhà, lão nhẫn nhục làm theo. Simha đánh mắt ra ngoài cửa sổ rồi đẩy Kì Phương và Thi Nga cuống cuồng leo lên cầu thang. Suốt đêm phải lên lên xuống xuống tới mấy lần theo hai gã đàn ông lực lưỡng, Thi nga đã mệt nhoài. Đã thế đôi giày của cô càng tỏ ra bất hợp tác. Sau cú ngã nhào trong đường hầm, đầu gối của cô đã sưng vù và giờ cô chỉ muốn khụy xuống.
- Nhanh lên! – Kì Phương vừa dắt tay cô vừa giục. - Đưa dép đây cho tôi!
- Cám ơn, tôi chạy được.
Đến sảnh tầng 4, cả hội chạy vào phòng rồi Simha khóa trái của lại. Vẫn chưa yên tâm, y vần hai chiếc bàn bi-a tấn ngay sau cửa. Trong ánh trăng lờ mờ, Kì Phương tìm lại chiếc ống nhòm rồi chạy về cửa sổ để theo dõi diễn biến mới nhất bên ngoài.
- Nào, ra khỏi đây bằng cách nào? – Simha hỏi Kì Phương mà như ra lệnh.
Kì Phương hạ ống nhòm rồi nhìn lướt qua các dụng cụ tiêu khiển đông tây kim cổ bày la liệt khắp nhà: Đại đao Quan Vũ, súng thần công, quả tạ thép, bao cát đấm box, máy chạy, tàu lượn trên không, một khinh khí cầu xẹp lép. Tít góc nhà anh còn thấy la liệt móc sắt và búa đinh nhưng không biết dùng vào trò gì. Bỗng mắt Kì Phương sáng lên khi nhìn thấy đôi cánh lớn.
- Kia là tàu lượn phải không?
Simha nhìn lại chiếc tàu lượn trên sàn, đây là trò chơi mạo hiểm mà y khoái nhất. Có lần y cùng đám bạn liệng từ một mỏm núi xuống một hòn đảo nhỏ ven vịnh Thái Lan. Thực ra dùng tàu lượn để bay từ tầng thượng sang bên kia hồ cũng là giải pháp không tồi. Y đã nghĩ đến cách này từ nãy nhưng khốn nỗi là đêm nay lại có gió nam. Nếu dùng tàu lượn thì bị hất ngược ra đằng trước và rơi đúng chỗ toán cánh sát đang chờ.
- Không được. - Y lắc đầu. - Chỉ có mỗi một cái, mà gió yếu lắm.
- Máy bay! – Kì Phương reo lên khi thấy một chiếc trực thăng nhỏ.
Anh vui sướng chạy đến nhấc nó lên mặt bàn ngắm nghía. Đây là loại trực thăng mô hình điều khiển từ xa công suất lớn được chế tạo bằng hợp kim nhôm và sợi cacbon của hãng Align rất được ưa chuộng bởi lớp trẻ nhà giàu. Những câu lạc bộ chơi xe thể thao siêu sang thường đi kèm vài trò tiêu khiển khác như tàu lượn, lướt ván, đua trực thăng hay ca-nô điều khiển từ xa. Giá mỗi chiếc máy bay loại này không dưới năm ngàn đô la nhưng cái này có thể cao hơn vì kích thước lớn bằng chiều dài bàn bóng bàn.
- Nó bay tốt chứ? – Kì Phương hỏi.
Đúng là đồ gác rừng. Tuy đang cuống nhưng y không nén được một nụ cười đầy thương hại.
- Bay được, nhưng nó là đồ chơi điều khiển từ xa!
Kì Phương liếc qua số liệu đỏ chót in bên sườn là 3500w và 2000 vòng /phút bèn trố mắt hỏi.
- Khỏe thế mà không tải được người à?
Kiến trúc sư gì mà ngu bỏ mẹ. Y suýt văng tục nhưng liếc thấy Thi Nga đang phì cười nên y không dám bất nhã.
- Anh Phương à. - Thi Nga khoét sâu vào nỗi xấu hổ của anh. - Nó mang được người đấy nhưng chỉ là trẻ sơ sinh thôi nhé.
Kì Phương muối mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chợt nhớ Simha có một dàn xe siêu sang đang ở dưới sân, anh hỏi:
- Chiếc Porsche đang ở đâu?
- Đang ở ngoài phố! – Lần này thì y văng tục. – Nhưng xe lúc này thì giải quyết được cái con mẹ gì?
- Có chứ! – Kì Phương kéo tay y ra cửa sổ phía sau rồi chỉ con phố vắng nằm tít bên kia hồ. – Con phố kia gọi là phố gì?
- Oknha Mong Reththy Boulavard.
- Hãy gọi chiếc Porsche đỗ ngay góc hồ, ngay dưới gốc cây gì đó thấy chưa?
Simha không thể hiểu Kì Phương đang loạn trí hay là có diệu kế gì, nhưng thấy mắt anh vẫn sáng nên y cũng tuân lệnh một cách máy móc. Y rút máy điện cho tài xế:
- Cho xe quay lại đỗ trên phố Oknha Mong reththy, ngay góc hồ.
Kì Phương hoạt bát hẳn lên, anh chạy khắp phòng để tìm thêm vài thứ cấp thiết cho cuộc đào thoát ma thuật nhất chưa từng có trong giáo án hay cuốn tiểu thuyết trinh thám nào. Kì Phương nhặt lên hai đôi găng tay đấm box dày cộm đưa cho Simha va Thi Nga.
- Đi găng vào, chúng ta sẽ phải chiến đấu đấy!
- Đấm nhau với cớm? – Simha nhìn anh bằng ánh mắt của một bác sĩ tâm thần dành cho một con bệnh đã hết thuốc chữa.
- Không nói nhiều, mau lên! – Kì Phương quát.
Thi Nga chẳng buồn cãi, nhớ lại vụ sân bay cô đành chiều theo ý anh. Cô biết đêm nay “ không được ngủ và sẽ rất mệt’’. Simha nhất quyết không, y vo hai bàn tay to như hai quả tạ rôi dứ dứ vào mặt Kì Phương.
- Cớm vào tao đấm vỡ mặt.
Kì Phương cúi xuống nhấc một cuộn dây cước nặng trĩu mà anh vừa lôi từ gầm tủ rồi dí vào tay Simha giục.
- Mang cuộn dây này lên sân thượng cho tôi mau!
Simha đỡ lấy cuộn dây leo núi đã bị tháo bỏ các đai sắt. Y nhớ lại trong một lần leo núi, khi lưỡi dao bị bật khỏi khe đá và y chỉ kịp bíu vào không khí thì sợi dây này đã kịp níu mạng. Y hú vía và không biết nên cảm ơn sợi dây hộ mệnh trên cổ hay là sợi dây cước đang siết chặt eo mình nữa.
Ôm cuộn dây vào lòng, y ngoan ngoãn mang lên sân thượng mà vẫn chưa hiểu gã điên kia sẽ làm gì với cuộn dây trơ trụi này ngoài việc thắt vào cổ tự sát. Y quay lại và kinh ngạc khi thấy gã điên đang vác chiếc trực thăng bước lên đây thật. Thi Nga vẫn theo anh như cái đuôi. Mặc dù đang run rẩy vì hoang mang nhưng cô cũng không thể kìm được một nụ cười ngán ngẩm. Giá như nó là máy bay thật thì đã đành.
Kì Phương vẫn thoăn thoát làm việc, anh gỡ cuộn dây và rất hài lòng về độ dài và kích cỡ. Simha đến đây mới loáng thoáng hiểu ý đồ của Kì Phương. Do kiến trúc ngôi nhà kiểu mới nên hệ thống chống sét và đường ống đều đi ngầm trong tường. Y đoán Kì Phương dùng dây tuột xuống hồ và dùng găng tay làm phao bơi sang con phố bên kia. Chiếc trực thăng kia chỉ đánh lạc hướng mà thôi.
- Simha! – Kì Phương ra lệnh. - Nâng máy bay cho tôi.
Simha nâng lên, Kì Phương buộc chặt một đầu dây vào chiếc càng nhôm bên dưới. Lúc này Simha mới nhận ra sáng kiến của Kì Phương còn tồi hơn cái y vừa đoán. Thấy mình bị liên tục làm con rối cho một trò ngu ngốc, y nổi cáu.
- Bây giờ không phải là lúc đùa! chúng ta cần nhảy xuống hồ!
Kì Phương bật thanh điều khiển, cách quạt hợp kim dài gần hai mét bắt đầu xé gió phành phạch. Anh nâng máy bay lên cao rồi làm động tác chuẩn bị ném thật xa. Simha giật mình vì y biết chỉ cần Kì Phương buông tay, cảnh sát sẽ biết họ đang ở đâu. Ngay lúc đó một tiếng nổ rung chuyển vang lên kèm theo tiếng cổng sắt đổ rầm xuống. Cả ba khiếp vía khi biết toán cảnh sát đã xộc vào cửa trước.
- Xuống đi. Để tôi xuống trước! – Simha thét lên rồi móc đầu dây còn lại vào lan can định tuột xuống hồ.
- Không phải xuống nước! – Kì Phương lao theo tóm lấy vai hắn. - Cả ba chúng ta sẽ bay lên trời!
Mặc cho Kì Phương gào thét, y dẫm lên lan can đu ra ngoài thì bị bàn tay Kì Phương giật té vào trong. Y tức tối vung tay định táng một cú vào mặt anh nhưng chiếc điện thoại trong túi y đột ngột reo vang. Y tức tối móc máy lên nghe nhưng tiếng trực trăng réo vù vù làm y toan ném xuống đất.
- Khoan! – Kì Phương hét lên. – Đưa máy cho tôi!
Mặc dù không nghe gì nhưng Kì Phương biết gã lái xe đang gọi. Anh lao tới Simha nhưng chiếc trực thăng nặng trĩu trên tay anh bất ngờ vùng vật dữ dội như đại bàng mắc bẫy làm anh vật vã mới không bị nó lôi lên trời. Gió cuộn lên như bão táp.
- Xe đến rồi hả? - Simha thét to vào máy át tiếng động cơ. - Không cần xe. Tao cần xuồng!
- Đỗ xe chỗ đấy! – Kì Phương uôm tới nói tạt vào. - Anh hãy đỗ xe ở đó, trực thăng sẽ sang ngay bây giờ!
- Câm mồm! - Simha tức khí gạt mạnh làm Kì Phương chới với vướng cuộn dây sau gót rồi ngã ngồi xuống sàn.
- A a a a...! - Kì Phương kinh hãi tột cùng khi chiếc trực thăng lật nghiêng hướng đôi cánh sáng loáng như một thanh kiếm đang xé gió phát ngang cổ Simha. Nhanh như cắt, thật không phí bao năm tập luyện, y đổ người xuống tránh và một âm thanh nhói óc khi lá thép quét lên lan can inox tóe lửa.
- Xin hai anh! Xin hai anh đừng đánh nhau nữa!
Kì Phương vặn người đứng dậy và hú hồn khi thấy Thi Nga đang quỳ sau lưng anh. Chẳng biết cô tránh được hay đã quỳ xuống từ trước nhưng hoàn toàn vô sự.
- Nhảy đi! hoặc đầu hàng đi... - Thi Nga gào lên tức tưởi. – Họ đến kìa!
Simha thất kinh khi nghe tiếng chân dồn dập chạy ngược cầu thang. Trong lúc hoảng loạn, y định bay qua lan can bất chấp sống chết. Y đã từng nhảy từ đỉnh cầu treo xuống sông Mê-kông cuộn sóng tìm thú vui nên độ cao này chỉ là muỗi. Nhưng vừa chạm lan can y đã khự lại. Kì Phương dùng hết sức tung chiếc trực thăng lên trời rồi nhìn xuống hồ và anh chợt hiểu vì sao Simha không dám nhảy. Chiếc canô của y neo sát bờ bị ba cảnh sát ngồi lên đang vè vè mặt nước. Đàn chó nghiệp vụ chạy toán loạn dưới bờ tường hướng cặp mắt xanh lè nhìn lên. Trong giây phút hiếm hoi, Kì Phương kịp thấy “ Vua Sư tử’’ đầy kiêu hãnh lảo đảo rồi sụm xuống như một bao tải.
Nhìn Thi Nga và Simha phủ phục dưới đất, Kì Phương tiếc thay cho họ không dám ngửa mặt lên trời để thấy cánh cửa thiên đường đã mở tung.
Thet Manet dẫn tốp đặc nhiệm đạp đổ cửa chính rồi xộc vào phòng khách nhập với hai nhóm khác trước khi dồn ngược lên cầu thang. Họ đi đến đâu ánh đèn sáng lòa đến đó. Thet tắt vụt chiếc bộ đàm bên hông đang ra rả báo cáo không có ai lọt ra bên ngoài. Với thế dồn ngược này chúng chỉ có cách thăng thiên hoặc ngồi im chịu trói. Biết chắc chúng đang cố thủ tầng thượng khi ông nghe tiếng cãi lộn trên cao, Thet lao lên như một mũi tên. Cánh cửa tum bật mở, năm mũi súng lia ra tìm mục tiêu nhưng trước mặt họ là một sân trời trống hoác. Thet há hốc miệng nhìn lên trời.
- Quái quỷ thật! chúng nó bay thật hả?