← Quay lại trang sách

Chương 28

Mặc dù đã khuya và uống hết nửa chai cognac nhưng vừa trở về khách sạn, Phú Thành Tài liền pha một ấm chè búp thật đặc nhằm khôi phục lại sự tỉnh táo. Hơn bao giờ hết, giờ là lúc ông phải tự đưa ra các quyết định sống còn để xoay chuyển đời mình. Ông tự nhắc mình rằng đêm nay còn quan trọng hơn cả ba mươi năm trời trong quá khứ cộng lại. Vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra thì có tiếng gõ cửa, ông ghé mắt qua giọt kính nhìn xuyên cửa rồi mới mở ra. Chốt lại cẩn thận, Phú Thành Tài hỏi ngay người đàn ông vừa bước vào.

- Đủ cả đấy chứ?

- Sếp thưởng đi. Không thiếu một trang.

Phó chánh văn phòng Mou mở chiếc cặp da căng phồng rút ra một chồng giấy đang nóng hổi vì mới photcopy và một xấp ảnh ngả màu. Phú Thành Tài dẹp ấm chè sang bên rồi dàn mỏng chồng giấy ra bàn để tự tay chọn lọc và phân loại. Sau một hồi cặm cụi ông ta dồn trả cho Mou và giữ lại một xấp ảnh. Tiếp tục săm soi các bức ảnh đủ các góc độ của thánh địa một hồi lâu, ông ta dựa lưng lên thành nghế. Vẻ mặt mãn nguyện trông thấy.

- Được lắm, chú em vậy và được việc!

- Sếp tìm thấy gì thế? – Mou tò mò hỏi.

Phú Thành Tài đẩy một chén chè cho Mou rồi nhấp một ngụm.

- Trong cái Bộ của chú thì chỉ có cái cặp này là đáng xem, mà trong cặp cũng chỉ có mỗi xấp ảnh là đáng giá, mà cái xấp ảnh đó cũng chỉ có một tấm tao cần mà thôi. Tóm lại, cái Bộ to ềnh của chú chỉ được mỗi tấm ảnh, còn lại vứt hết!

- Sếp văn vở quá. – Mou cười hè hè. - Tóm lại là sếp cần cái gì?

Phú Thành Tài nắm tập ảnh xốc lại vuông vắn rồi xóc nhanh mấy chập trước khi miết một tiếng “ roạt’’ rất điệu nghệ lên bàn. Hàng chục tấm ảnh rải theo một cung tròn tăm tắp trước ánh mắt tròn xoe của Mou. Đảo mắt nhìn qua, Phú Thành Tài tỉa một lá ra khỏi hàng rồi đặt trước mặt tên cờ bạc. Mou nhặt lên nhìn chăm chú bức ảnh xám xịt, hình như là một hành lang có mấy cánh cửa xù xì mốc thếch.

Mấy tuần nay, hàng tá ảnh kiến trúc nội thất kì vĩ phóng to treo đầy hội trường mà hắn có thèm để mắt đâu, huống hồ là cái mẩu giấy này. Nói dại, nó giống như nhà tù thời trung cổ. Nhìn mãi thì hắn cũng thấy một điều thú vị là con số khắc đá trên cánh cửa lờ mờ.

- Đây là số phát. – Mou lẩm bẩm. - Cái này chỉ hợp đánh đề thôi.

Mou nói ra làm Phú Thành Tài mất cả hứng, mà cũng chả chê hắn được. Phú Thành Tài biết Mou chẳng bao giờ nhận ra một điều mà có lẽ trên thế giới này chỉ ông và Paul biết. Con số đó nói lên điều gì thì hàng triệu người nếu nhìn vào cũng như không. Chỉ có những kẻ nếm mật nằm gai và lăn lóc ở đó hàng tháng trời như ông mới luận nổi bí mật giấu trên tấm ảnh. Paul quả là hóc hiểm hơn người, lão hà tiện này đã cất giấu hai thành tố của mật mã nằm ngay trên một bức ảnh. Thời khắc và vị trí. Hai thứ quý hơn hai con ngươi mà ông đã săn tìm trong vô vọng mấy mươi năm nay. Vậy là đúng giờ chót ông đã có trong tay tất cả. Phú Thành Tài hứng chí thề thốt:

- Tuyệt! Nếu chuyến này thành công, chúng ta sẽ là những ông Hoàng!

Mou vẫn chưa hiểu ngọn ngành đầu đuôi, hắn hỏi.

- Tấm ảnh này thì có nghĩa lí gì chứ?

Phú Thành Tài nhìn tên đàn em bằng ánh mắt bề trên:

- Mày chơi casino, xác suất thắng là bao nhiêu?

Mou thoáng ngơ ngác sau câu hỏi hơi lạc đề rồi đáp.

- Loại tôi hay chơi là baccarat, tùy theo loại ô mình đặt bài, cấp độ thắng bại khác nhau nhưng xác suất cao nhất là năm mươi- năm mươi.

- Cao thế sao đời mày vẫn bết bát mãi vậy?

Mou cười xuề xòa:

- Theo lí thuyết là vậy, nhưng còn tùy vận của mình. Em nghiệm ra trúng mánh lớn chỉ vài phần ngàn là cùng. Mà sếp quan tâm thứ đó làm gì?

Phú Thành Tài cười nửa miệng rồi xòe tấm ảnh trước mặt Mou nói dằn từng tiếng:

- Đây là lá bài độc đắc, xác suất một trăm phần trăm.

Mou thảng thốt không biết vừa rồi mình nghe nhầm hay là cơn ảo giác đen bạc trưa nay vẫn đang ám lấy hắn. Nhìn ảnh chán y lại nhìn Phú Thành Tài, mặt vị tiến sĩ vẫn lạnh tanh vô cảm như một tên nhà cái lão luyện đang thăm dò con mồi.

- Hãy nhìn kĩ đi, mày đang cầm kho báu trong tay mà không biết.

Mou tập trung hết thị giác nhìn tấm ảnh mốc thếch. Ý nghĩ mới đến với hắn là một hành lang trong một mê cung nào đó dưới lòng đất thì phải, hai dãy vách đá chỉ có một khe đang hé mở.

- Ý đại ca muốn nói kho báu ở đây?

- Dĩ nhiên là kho báu nhưng cái đáng nói là cái khác.

Mou vắt óc suy nghĩ nhưng miệng vẫn nhanh hơn đầu.

- Đó là dòng chữ hay cánh cửa?

- Theo mày thì cái gì mà không có thì bức ảnh này vô nghĩa?

Mou lại chau mày chóng mặt rồi gắt gỏng.

- Đại ca nói mẹ nó đi, rốt cuộc đây là cái gì?

Phú Thành Tài vẫn nguyên nụ cười nửa miệng, y thích làm cho người khác tò mò, khi sự hiếu kì của đối phương đạt cực điểm và chuyển sang cáu gắt thì y mới tháo van xả nhiệt. Nhưng đây chưa phải lúc, Phú Thành Tài nhấp một ngụm chè rồi rủng rẳng.

- Mày thấy con số ghi trên cửa rồi chứ?

- Rồi rồi... số đó đánh đề thì phát.

- Còn hơn thế.

- Đại ca! – Gã người Miên đứng vụt lên. – Tôi liều mạng ăn cắp tài liệu mật cơ quan không phải để ông mang ra chọc tôi. Nói mẹ nó ra đi!

Thấy Mou đã hết kên nhẫn vả lại cũng đã hết thời gian bông đùa, ông phải nghiêm túc chia sẻ để Mou hiểu, hiểu để mà hành động.

- Nhìn kĩ tấm ảnh đây, cánh cửa này đánh số 178, điều đó nói lên cái hành lang này rất dài và có ít nhất 178 cánh cửa. Trong số đó toàn cửa giả mà chỉ có một cửa thật nhưng tao chưa tìm ra. Đã thế mười hai năm cửa này chỉ đóng mở đúng một lần trong mấy giây nên chẳng ma nào vào được. - Phú Thành Tài chỉ vào khe hở. - Nhìn thấy vết nhòa trên cánh cửa chưa? Đây là cửa thật!

- Biết số cửa rồi mà không biết lúc nào mở thì phải nằm đó phục mười hai năm sao? hay là dùng máy phá đá? – Mou hỏi.

Phú Thành Tài không muốn nói hết bí quyết cho gã đàn em ngoại tộc này, ông phải giữ ít nhất một thứ. Những điều Mou vừa nói là đúng nhưng chưa ai làm nổi trong mấy trăm năm nay, trong khi chỉ cần nắm thêm một bí quyết nữa thì có thể ra vào dễ dàng. Ông nói thản nhiên:

- Theo lí thuyết là vậy, nhưng khi Paul quết định khai quật vào ngày mai thì ngày cửa mở chính là ngày mai.

- Đúng là người trong nghề nên nắm bắt nhanh, vậy là từ chỗ nằm phục mười hai năm giờ chỉ cần phục một ngày?

Phú Thành Tài cười gượng:

- Mày chỉ được cái tính ăn sẵn là giỏi. Nhưng nói cho mày buồn, nằm sâu đáy hang như cửa 178 không có oxy cho mày thở một giờ đâu.

- Tóm lại vẫn phải biết chính xác đến giây phút?

- Chuẩn! Đến ngày mai tao sẽ báo cho mày giờ khắc đó.

Phú Thành Tài khẽ chột dạ, nếu trả lại tấm ảnh cho y rồi y cũng sẽ nghiền ngẫm ra. Tai hại hơn, nếu Hoàng gia tìm được bản đồ gốc rồi kết hợp tấm ảnh này sẽ toi việc. Ông vội vã lấy bật lửa rồi châm đốt.

- Kìa! Đại ca làm gì vậy!

Mou tá hỏa nhổm dậy nhưng bị Phú Thành Tài ấn xuống trước khi tấm ảnh cháy lèo xèo trong gạt tàn.

- Đại ca giết em rồi, Bộ sẽ treo cổ em lên mất.

- Tao làm thế là đề phòng Chính phủ hớt tay trên chúng ta. Còn mày không lo mất việc, sau khi viếng thăm kho báu mày sẽ sang Las Vegas chơi cả đời.

Mou hiểu ý. Hắn đành lái sang chuyện Paul:

- Tấm ảnh chứa nhiều thông tin chết người như vậy tại sao Paul lại giao cho chúng tôi. Ông ta sơ suất đến vậy sao? may mà không ai nhận ra.

- Paul không hề sợ, bởi bản đồ đang trong tay ông ta. Khi không có bản đồ thì tấm ảnh kia cũng vô dụng.

- Chính vì ông ta quên giao bản đồ nên em đã phải vất vả sang bên đó tìm nhưng cũng vô ích. Ông ta quá sai lầm khi không tính nước mình sẽ bị ám sát. Nếu ông ta kẹp vào tập tài liệu kia thì giờ này Hoàng gia đâu xoắn đít lên thế.

Phú Thành Tài cười nhạt:

- Paul đâu phải thằng ngốc, ông ta không bao giờ giao cho các chú đủ ba thứ đó. Hãy tưởng tượng kho báu đang bị ông ta khóa bởi ba ổ khóa, ông ta chỉ trao cho các chú hai chìa, còn chìa quan trọng nhất ông ta giữ.

- Paul quả là kẻ ích kỉ, trời đã phạt ông ta. - Mou thốt khẽ.

- Đừng quên “ lão hà tiện’’ là tác phẩm kinh điển của người Pháp đấy nhé. - Phú Thành Tài nhếch môi. – Đúng là lão kém trí nhớ nhưng thừa trí khôn. Ta nghe phong phanh tấm bản đồ đó đã được lão ta mã hóa và trao cho kẻ nào đó. Không cẩn thận bị thằng khác hớt tay trên thì bỏ mẹ.

- Lại còn thằng cha nào nữa? Chả phải sếp đã lấy được tấm bản đồ của lão ta rồi sao?

- Xuỵt! khẽ thôi, bản gốc bằng da dê, chính tao đã cầm trên tay nhưng hồi đó tao ngu quá nên không kịp lấy, giờ đây hậu họa khôn chừng.

- Vậy, chả lẽ... sếp không có bản đồ?

- Tao có bản sao. - Phú Thành Tài hất hàm đầy kiêu hãnh về chiếc vali. – Rất may hồi đó tao đã kịp sao lại và cất đến giờ. Bản này thì Paul không hề biết, nhân tính không bằng trời tính. Đây là cái Paul phải ôm hận dưới suối vàng đấy.

- Đại ca. - Mou vồ lấy vai Phú Thành Tài mà lắc. - Em phục đại ca sát đất? Hóa ra đại ca đã mất công nghiên cứu bao lâu nay mà em đâu hay biết.

- Người Việt có câu “ nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ’’. Ba mươi năm đèn sách của tao chỉ mong có ngày này thôi đấy.

Nhìn Mou nôn nóng đến phát cuồng, nhưng lần này Phú Thành Tài không có ý định cho hắn xem bản đồ, bởi khi hắn biết, chính ông lại phải ôm hận. Phú Thành Tài đẩy nhẹ hắn ra mà nói:

- Hãy nghe nhiệm vụ đây.

- Anh cứ nói.

Mou ngồi nghiêm xuống nghế như một sĩ quan đợi lệnh. Đã chung vai đấu cật và hiểu bài như đi guốc trong bụng nhau nhưng đôi khi Phú Thành Tài vẫn làm cho Mou phải ngả mũ. Khi đối diện với thời vận trước mắt, con người trở nên phi thường hơn hoặc khốn nạn hơn. Mou hiểu rõ hai mươi ngàn đô đã nhận chưa phải là con số cuối cùng và tập tài liệu từ két sắt cơ quan chưa phải là cái duy nhất Phú Thành Tài đòi ở y. Mou trân trối nhìn đàn anh và linh cảm đây là trận đánh cuối cùng trong sự nghiệp của họ. Không chịu nổi sự căng thẳng, Mou sốt sắng hỏi?

- Đại ca, với tấm ảnh này, ta sẽ làm gì?

Phú Thành Tài suýt bật cười, câu hỏi này không khác gì một cô gái thơ ngây bị lừa vào buồng rồi mới hoảng hốt hỏi gã sở khanh “ anh định làm gì tôi?’’

- Đột nhập kho báu! – Ông đáp.

- Đại ca, nhưng tôi sẽ phải làm gì?

- Mày hoặc tao, ít nhất một thằng phải vào được bên trong kho báu.

Mou nhột người, y liếc chiếc vali kẽm có khóa số đặt góc phòng mà không thấy Phú Thành Tài đả động gì đến nó.

- Chiếc bản đồ đang trong tay anh?

- Đúng thế, Từ khi Paul mất tao bảo vệ nó còn hơn cả tính mạng của tao.

Mou nhìn chiếc vali đầy thèm thuồng. Hắn nói:

- Nếu anh cầm bản đồ thì chỉ mình anh vào kho báu?

- Đúng, nó trong tay ai người đó sẽ vào kho báu nhưng người đứng ngoài cũng không kém phần quan trọng.

- Tức là anh vào, em đứng canh? – Mou hỏi, giọng không vui.

- Không phải thế. Mấy hôm nay, tao cầm bản đồ không khác gì đang ôm một quả bom nổ chậm. Nó là thỏi nam châm hút cảnh sát và các loại trộm cướp về phía tao như ruồi đuổi mắm tôm nên tao chẳng biết sống chết lúc nào, và chính vì thế nên tao mới... cần đến mày.

- Ấy... ý anh...? - Mou ríu cả lưỡi... – Vậy anh cứ xách vali đi, còn em....

- Mày không phải xoắn lên thế. - Phú Thành Tài gắt. – Mày không phải cầm gì hết, và tránh xa tao ra. Chỉ khi nào tao gặp nguy, tấm bản đồ sẽ được chuyển ngay tức khắc sang cho mày qua điện thoại cầm tay.

- Bằng cách nào?

- Mày hãy về nhà chuẩn bị xe cộ và điện thoại thật tốt. Khi tao bắn email hoặc tin nhắn kèm file thì mày hãy load bản đồ xuống mà xem. Thời khắc và vị trí thì mày sẽ biết, khi có bản đồ tức là mày có cả chùm ba chìa khóa. Cứ thế tiến thẳng khó báu giùm tao. Hiểu chưa?

- Vậy còn anh?

Mou nhấp thêm ngụm chè rồi chùng giọng xuống:

- Khi mày nhận được bản đồ có nghĩa là tao đã gặp nạn. Nhưng mày yên tâm, không thể có kẻ thứ ba thấy bản đồ này. Vali này đã gắn một loại nhiên liệu và được điều khiển bằng sóng vô tuyến. Tao sẽ hủy toàn bộ tài liệu trong chiếc vali trước khi nó rơi vào tay kẻ khác.

Mạch đập của Mou như được tiêm thêm chất kích thích, mắt hắn hoa lên và đôi tai thì đã ù đặc. Y như đang làm ăn chân chính bỗng dưng bị ném thẳng vào một bộ phim gangster không thể thoát ra được nữa. Mou định hỏi Phú Thành Tài sao không cho y xem qua bản đồ nhưng nhận ra đây là câu hỏi ngu ngốc nhất đời. Bởi y hiểu nếu Phú Thành Tài không gặp nguy hiểm gì thì chính ông ta mới là người duy nhất chiếm kho báu. Hắn chỉ là phương án hai, thế thôi. Mou không lấy đó làm buồn, đã 50 tuổi đầu, Mou thừa hiểu mọi sự ở đời, đó là thuộc tính cạnh tranh sinh tồn của động vật bậc cao. Nếu hắn ở vào tình thế đó cũng làm y như vậy. Thêm nữa Mou chưa hề bị Phú Thành Tài xử tồi bao giờ. Hắn đứng dậy nắm lấy tay người từng cưu mang y trong những năm khốn khó trên đất khách.

- Đại ca cứ bình tâm, Mou này luôn y lệnh đại ca.

Phú Thành Tài tùa đống lộn xộn trên bàn về phía Mou nói:

- Hãy chuẩn bị hành lí cho chuyến đổi đời ngay đi.

- Em hiểu!

Trước khi hắn trở về, Mou vỗ vai y vừa động viên vừa nắn bóp.

- Dù muốn hay không chúng ta đang đi cùng thuyền và mãi mãi là như vậy, đừng quên điều đó.