← Quay lại trang sách

Chương 29

Chiếc Porsche chạy băng băng trên phố Mong reththy cho đến một ngã tư thì quặt sang con phố nhỏ 355 để hướng về phía sông Tole Sap. Ngoạn mục. Simha vẫn chưa thể tin nổi mình đã tẩu thoát. Nhấn lút chân ga, chốc chốc y mới ngoảnh lại phía sau cảnh giác. Khi đã đi được một đoạn khá xa, biết chắc không bị đuổi theo y mới bắt đầu nghĩ về ngôi nhà của mình với bao tiếc nuối. Y nói với hai người ngồi hàng ghế sau:

- Họ sẽ hốt hết tất cả linh thực khí của tôi mất.

- Anh vẫn còn cái linga chúa. - Kì Phương an ủi hắn. - Và cả một kho báu trước mắt.

- Tắt đèn đi. - y nhắc khẽ. - Họ sẽ đuổi theo ngay đấy!

Trên xe, Kì Phương đã mở ba lô ra tiếp tục công việc đang hồi nước rút. Khi rời thư viện đến nay, anh đã mất trắng gần một tiếng đồng hồ quý báu. Kì Phương tắt chiếc đèn con trên trần xe rồi rút đèn pin từ ba lô ra tiếp tục tìm tấm văn khắc duy nhất còn lại. Anh chia một nửa chồng sách cho Thi Nga rồi tăng cường tốc độ tìm kiếm. Ngồi cạnh anh, Thi Nga vẫn chưa hoàn hồn sau cú trượt dây mạo hiểm đến sởn tóc gáy, nghĩ lại lúc đó mà cô vẫn chưa hết rùng mình. Khi cô vụt bay khỏi nóc nhà cũng là lúc mấy họng súng từ cửa thang lao thốc ra. Nếu họ nhìn thấy, có lẽ cả ba đã rơi lả tả xuống hồ rồi. Hú vía.

Thi Nga từ từ lột đôi găng tay dày cộp đã rách bươm sau khi trượt một quãng đường hơn ba trăm mét. Lúc nãy, khi thấy Kì Phương buộc đầu dây còn lại vào cọc lan can, cô vẫn không tài nào nghĩ ra anh làm trò gì cho đến khi chiếc máy bay mất hút thì cô mới ngớ ra. Dưới gốc cây phía bên kia hồ, gã tài xế chỉ cần thông minh bằng cô là biết cách gỡ đầu dây dưới trực thăng rồi buộc chặt vào gốc cây. Con đường sống đã được gã kiến trúc sư vẽ ra trên nền trời trong nháy mắt. Đường dây cước từ tòa nhà căng đến gốc cây với một độ dốc lí tưởng để họ dùng tay trượt vèo vèo như những chiếc tàu cao tốc trên không. Chỉ có Simha ân hận vì đã không đeo găng. Cô nhìn Simha nói:

- Anh là dân đấm bốc, chắc tay không việc gì?

- Tôi đu bằng hai chân đấy. Nếu không chắc làm mồi cho cá rồi.

Thi Nga trố mắt nhìn y, mặc dù trượt ngay sau y nhưng cô chẳng thấy gì vì cô đã nhắm tịt cả hai mắt cho đến khi đâm sầm vào gốc cây mới thôi. Cô hỏi.

- Môn leo núi bằng dây cũng là sở trường của anh thì phải?

Simha liếc qua gương chiếu hậu và nhận ra đầu một chiếc xe cảnh sát, y quay lại nói:

- Bây giờ sang môn đua xe rồi đấy!

Nói xong y bẻ ngoặt sang phố khác. Chồng sách trên đùi hai người đồng loạt văng xuống sàn xe.

- Bám chắc vào thành xe, sách lát nữa xem cũng chưa muộn.

- Anh còn nhớ lời hứa nữa không?

- Dĩ nhiên. Bây giờ, tôi sẽ đưa các vị đi xem linga.

- Không sợ bọn tôi lấy mất chứ?

Sau vụ thoát nạn đầy ma thuật, y bắt đầu khâm phục Kì Phương nhưng quan trọng hơn là y đã gạt bỏ được nhiều nghi kị không tốt về anh.

- Xin lỗi vì tôi đã không phải với hai người. - Y ra vẻ ăn năn. - Cũng bởi lúc đó tôi cứ đinh ninh anh chị là cảnh sát!

- Anh có biết vì sao linga đầu tiên của Champa lại trở thành tài sản của Naga không? – Kì Phương nói. – Còn bây giờ lại nằm trong tay anh là sao?

Simha liên tục lái xe vòng vo mà không có thời gian để trả lời hay đúng hơn là hai câu hỏi kia nằm ngoài khả năng lí giải của y. Khi nhận được linga này từ một môn đệ của Cả sư, y cũng chẳng biết đó là một linga thần thánh đáng cho cả đời y mơ ước. Đến khi y nhận ra cổ vật hai chục kí đang mang là vàng thì lòng tham của y mới chính thức trỗi dậy và liên tưởng đến khối yoni có thể nặng gấp ba đang chờ y đâu đó. Khi nhìn tấm ảnh yoni trong tay Kì Phương y mới tin rằng hội Naga đang sở hữu trọn bộ linh vật vô giá đó nên đã quyết tâm đột nhập sào huyệt hội kín này. Nhìn trước sau đều có dáng dấp cảnh sát, y lo lắng nói:

- Nếu thoát được vòng vây này nữa, chúng ta sẽ thấy linga.

- Nếu chúng ta không thoát thì sao? – Kì Phương hỏi.

Y thở ra nhọc nhằn:

- Linga sẽ rơi vào tay cha nuôi tôi.

- Ai? Cha nuôi anh là...?

- Một lão già sắp chết, lão chưa chịu nhắm mắt là còn chờ chiếc linga này!

Kì Phương linh cảm cuộc chạy trốn này không thọ lâu. Anh không ngại bị bắt, chỉ lo rằng nếu bị bắt thì chiếc linga sẽ rơi vào tay ai đó và cơ hội để được chạm vào linga – yoni lịch sử cũng tan biến. Đằng sau Simha còn nhiều kẻ khác và chắc chắn các thành viên Naga sẽ không chịu mất báu vật của mình vào tay kẻ ngoại đạo. Đường đi của báu vật này còn gian nan lắt léo giữa muôn trùng phản trắc nguy hiểm nhưng anh tin rằng khả năng nó sẽ hợp nhất với yoni tại thánh địa Naga vào chiều mai là có thể.

Shimha định nói gì đó thì phát hiện phía trước có một chiếc bán tải quay ngang đường. Nhận ra điềm gở, nhìn quanh toàn ruộng hồ trống trải. Tiến thoái lưỡng nan, y quyết định bỏ xe lại rồi kéo hai người chạy qua đám ruộng lầy lội. Chạy một đoạn dài y mới nhận ra con đê đằng trước có đoàn người như đi tuần. Biết đã bị bao vây, y chạy thục mạng quay trở lại để bơi qua hồ Boeng-Kak may ra còn đường chạy. Thấy chiếc thuyền chài nhỏ đang neo bên hồ. Y nói:

- Lấy trộm thuyền thôi

- Họ sẽ thấy mất. - Kì Phương can ngăn. - Chúng ta không thể đi xa bằng thuyền đâu.

- Đi thuyền cũng được. - Thi Nga hổn hển. - Tôi mệt lắm rồi, sang bờ bên kia tính sau.

Simha băng qua đường ngang nhiên tháo neo rồi quay lại gọi hai người đang dắt díu phía sau. Kì Phương lưỡng lự có nên theo hắn không bởi anh biết tự mình cô lập giữa hồ dễ bị phát hiện và nguy hiểm hơn. Một ánh đèn pha quét tới, Kì Phương vội kéo Thi Nga ngồi thụp xuống sau bụi cây nhưng đã quá muộn. Cô đã trượt chân chuồi ra mặt đường trơn trượt. Tiếng phanh cháy đường rít lên ngay trước mặt anh.

- Trời!... – Kì Phương thét lên đầy kinh hãi.

Ánh đèn chói lòa làm anh không thấy gì nữa. Simha lập tức chạy trở lại, y nhận ra chiếc xe gây tai nạn này chính là một trong hai chiếc xe cứu thương vừa đậu quanh nhà y. Nhìn lại logo y mới vỡ lẽ đây là xe của bệnh viện Calmette cũng ngay trên trục phố này. Có lẽ khi bao vây nhà y, cảnh sát đã điều vội họ từ cơ sở y tế gần nhất.

- Nguy kịch rồi! - Kì Phương cuống quýt. - Cấp cứu ngay!

Hai người trên xe vác cáng nhảy xuống. Thi Nga nằm bất động giữa lòng đường bỗng tỉnh táo khác thường, đây là biểu hiện rất xấu trong các ca chấn thương sọ não. Cô hé mắt ra hiệu cho Kì Phương và Simha lại gần như muốn trao lại một bí mật hoặc cần trăng trối điều gì đó. Hai người bối rối cúi xuống ghé tai sát môi cô.

- Nói đi, tôi nghe đây!

Cô thì thào điều gì đó rất nhanh cho họ trước khi chiếc cáng được y tá mang đến. Hiểu ý cô, họ bế cô lên cáng rồi cùng với hai người kia khiêng ra sau xe. Trong khi ba người đang loay hoay gá một đầu cáng lên thùng xe thì Simha đã vòng ra đằng trước leo lên cabin. Chiếc xe bất thần vọt lên đúng lúc Kì Phương vừa kịp leo vào thùng xe còn hai người kia ở ngoài.

Viên lái xe cố sống cố chết chạy theo, một tay nắm cửa, tay kia đập liên hồi cho đến khi bị hất lên lề đường. Simha bật các thiết bị đèn còi ưu tiên trên xe để đảm bảo không ai dám ách một chiếc xe đang giành giật sự sống cho nạn nhân.

Chạy chưa được bao lâu thì y lại đánh hơi có xe đeo bám. Đường hẹp và xấu, y phải căng mắt căn ke ổ gà và phanh gấp liên tục. Nhìn những chiếc xe sedan vẫn bon bon vượt lên mà y sốt ruột nên nảy ra ý đồ đổi xe khác. Khi một chiếc mazza từ phía sau vượt ẩu cũng là lúc y quyết định động thủ. Đánh nhẹ tay lái sang trái, một cú va chạm như ý đã đến. Simha nhảy xuống sừng sộ.

- Đi đứng kiểu gì vậy hả?

Cửa lái chiếc mazza bật tung, một gã loạng quạng bước ra. Giọng lè nhè:

- Mẹ mày... chính mày đâm vào đít tao đấy nhé!

Simha nhận ra mình chọn hỏng đối tượng. Gã này say.

- Không lôi thôi. - Simha lấn át. - Có biết trên xe đang có người hấp hối không hả? Chả cần biết đúng sai, họ chết thì anh có yên thân không hả?

Người lái xe luống tuổi quả thật hơi quá chén, khi gặp thái độ vừa ăn cắp vừa la làng kia anh ta cáu tiết, nhưng cảnh ngộ của nạn nhân đã thức tỉnh gã.

- Xe tôi lệch vô lăng. - Simha giở bài. - Chúng ta đổi tạm xe có được không?

Anh kia rón rén ngó vào xe cứu thương thì thấy một phụ nữ đang ôm bụng trên cáng, bên cạnh là một người đàn ông khắc khổ đang cúi đầu. Anh ta hỏi Simha:

- Đau đẻ?

- Không, uống thuốc tránh thai quá liều. - Simha chỉ Kì Phương. – Có người yêu cô ta đi cùng rồi, anh đừng lo.

Thấy anh ta vẫn lưỡng lự. Simha bồi thêm:

- Nếu không đổi xe thì cho họ đi nhờ, đến cổng viện Phụ sản phía trước thả họ xuống là được. Mọi thủ tục nhập viện kẹ mẹ chúng.

- Được, vậy thì chuyển sang đi.

Thi Nga thở phào vì tránh được mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong xe cứu thương. Tuy trong chiếc mazza thoang thoảng mùi rượu nhưng cô vẫn không quên mình vẫn đang đóng vai bệnh nhân. Cô lại ôm bụng nằm ngửa lên ghế sau, mắt nhắm nghiền suy nghĩ điều gì đang chờ phía trước.

Chiếc mazza vừa lướt đi thì một chiếc môtô-ba trờ tới. Hai cảnh sát tuần tra nhận ra nhóm ’’xe tặc’’ đã vứt chiếc xe cồng kềnh này lại cản đường bèn xuống xe xử lí.

- Cậu lên dẹp chiếc xe vào lề đi. - Một người nói.

- Vâng. Anh đứng gác nhé, chúng chưa đi xa đâu.

Viên cảnh sát thứ nhất leo lên xe bật khóa điện khởi động máy còn người kia gọi bộ đàm báo cáo về chốt gác.

- Báo cáo trung úy! Chúng đã bỏ lại xe cứu thương. Chú ý chiếc mazza màu bạc đang từ trung tâm hướng về cầu...

Chưa nói hết câu anh ta bỗng gục xuống bờ ruộng. Viên cảnh sát điều khiển chiếc cứu thương nép gọn vào lề đường chưa kịp bước xuống thì một cái gì đó lạnh ngắt dí vào gáy.

- Ngồi im!

Trên gương chiếu hậu, một xác chết đen sì ngóc lên từ chiếc cáng. Viên cảnh sát cứng đơ để mặc cho chiếc vòng sắt bập vào tay phải, vòng sắt kia ngoạp vào vô lăng. Bị khoá chặt vào xe, anh ta chỉ còn biết há miệng ú ớ.

- Anh... là ai?

- Chốt trước có bao nhiêu người? – Simha gầm lên.

- Tôi không rõ...

- Khai thật đi... - Y ấn mạnh nòng súng vào gáy.

- Tôi không rõ thật mà...

- Anh liên lạc được với họ chứ?

Chưa kịp nói, một cục sắt đen sì đã dí sát miệng anh ta. Viên cảnh sát rùng mình khi nhận ra bộ đàm lẫn còng sắt của đồng đội đã nằm trong tay y tự bao giờ. Liệu đồng đội mình đã...

- Gọi đi! gọi cả đội kia đến mà cứu chúng mày đi!

Mệnh lệnh vừa nghe như một nhát búa bổ thẳng vào đầu. Vẫn chưa thể tin nổi mình đã bị khóa chặt trên xe. Mùi thuốc tây lẫn mùi xăng rò rỉ sặc cả mắt mũi và chỉ cần hắn thả một mồi lửa vào đây thì... Chúa ơi... anh ta không dám nghĩ tiếp nữa. Mỉa mai thay, mệnh lệnh của y cũng là điều anh ta đang muốn.

- Gọi đi hay là chết? - Simha dí bộ đàm vào môi anh ta.

Anh ta lắp bắp vào bộ đàm.

- Tôi đang bị... đe dọa, hãy... cứu tôi!

Simha tắt bộ đàm rồi cười sằng sặc.

- Tốt lắm, ngồi đây mà chờ nhé.

Y đút khẩu Smith & Wesson vào túi rồi leo lên chiếc môtô-ba phóng đi.

Ngồi trong chiếc mazza, Kì Phương không không dám nói chuyện với Thi Nga. Còn gã tài xế thì dám cá cược rằng người đàn ông ngồi cạnh mình không phải là nhân tình đích thực của cô gái xinh đẹp đang đổ bệnh phía sau. Mà đếch cần quan tâm, bệnh viện Phụ sản cũng sắp đến và đó là nơi giải quyết mọi lỡ lầm phiền muộn cho các cô gái ngu dại. Trước kính chắn gió hiện lên chướng ngại vật. Gã giảm tốc, phanh gấp rồi chột dạ khi nhận ra một barie đã chắn ngang mũi xe. Hai cảnh sát giao thông áp sát chào gã nhưng mắt thì đảo tròn phát khiếp. Cuối cùng thì vận xui cũng tha cho gã, họ để gã đi. Còn đôi trai gái khả nghi thì bị bắt xuống.

- Mời hai vị vào trong!

Kì Phương và Thi Nga biết không sớm thì muộn rồi cũng phải gặp cảnh này. Họ cam chịu theo chân viên cảnh sát chui vào chiếc bạt lớn ven đường, bên trong không có gì ngoài bộ bàn ghế gỗ trống trải.

- Xin mời các vị chờ một lát. - Viên cảnh sát nói.

Vừa dứt lời, một cảnh sát cao lớn hơn bước vào nói.

- Xin lỗi, chúng tôi phải di lí các vị gấp.

- Chúng tôi có tội gì? - Kì Phương hỏi. - Lệnh bắt đâu?

- Khoan đã, bình tĩnh nào. - Viên cảnh sát vừa nói vừa ngó ra cửa sổ và tỏ ra nhẹ nhõm khi có một chiếc xe cảnh sát khác tới. – Đây rồi, sếp của tôi có các loại giấy mà anh cần.

Kì Phương nghi sếp anh ta đang ngồi trong chiếc ô tô chạy ngược chiều lúc nãy. Nếu đúng thì vị sếp này đã quay lại để đuổi theo chiếc maza. Tuy nhiên, khi một người đàn ông mặc áo da đội mũ kepi bước vào thì hai viên cảnh sát này lại tỏ ra bất ngờ. Viên đội trưởng nhanh chóng nhận ra Simha gần như cùng một lúc với cú boxing giáng vào mặt làm anh ta gục xuống tức thì.

- Chạy mau. – Simha hét lớn.

Kì Phương luống cuống nhưng đủ nhanh nhạy để kéo Thi Nga lao ra ngoài. Viên cảnh sát còn lại lao tới bổ một nhát dùi cui cực mạnh về phía kẻ giả danh. Nhanh như cắt, Simha tóm lấy cổ tay anh ta giật mạnh làm khối thịt ngót một tạ chuồi về phía trước rồi đổ sầm lên người viên đội trưởng. Chiếc dùi cui văng xuống trúng chân Thi Nga đang chạy ra làm cô té nhào ra ngoài cửa tối om.

- Lên môtô-ba chạy đi! – Simha ném chìa khóa qua cửa sổ thét lớn.

Sau vài giây bị choáng, viên đội trưởng hất cấp dưới xuống đất và trong tư thế bất lợi anh ta vẫn kịp đốn ngã địch thủ. Khi Simha nhảy qua thì anh ta tóm chặt ống quần làm y ngã kềnh xuống đất. Đạp túi bụi, y tưởng bàn tay kia sẽ nát bét dưới gầm giày đinh nhưng một cơn ớn lạnh lan khắp người. Một tiếng “ tách’’ sắc lạnh vang lên, y nhận ra cổ chân bị khóa trong khi hai tên lính đang cố cho nốt chân kia vào còng. Y tá hỏa giãy đạp nhưng không thể hất nổi gần hai tạ thịt đang đè trên người.

Tình thế vô cùng nguy ngập, chỉ chờ tiếng “ tách’’ nữa vang lên thì số y sẽ an bài. Trong giây phút hoảng loạn cực độ, y liếc thấy chiếc dùi cui điện đang lăn lóc bên cạnh. Cơ hội lóe sáng, y vồ lấy rồi bật nhanh công tắc. Hai tên lính đang lên gân thì một luồng điện cực mạnh xoẹt qua hất tung cả ba lên cao. Chỉ chờ có thể, với một thể lực bùng phát đến khó tin, y vùng dậy bỏ chạy.