Chương 30
Kì Phương vặn ga nhằm thẳng cây cầu lớn trước mặt băng qua cho đến khi gặp một ngã ba anh đành dừng lại vì không biết đi ngả nào. Thấy không có ai đuổi theo, anh nán đợi Simha mặc dù anh biết y lần này khó mà thoát. Tuy nhiên cho đến lúc này anh vẫn chưa đánh giá hết bản lĩnh của y. Được dăm chục phút thì có một người chạy bộ đuổi theo. Nhận ra Simha, họ rất vui.
- Vẫn thoát được à?
- Tôi chỉ lo cho hai người thôi. Đưa tay lái đây, sắp đến rồi đấy.
Y cầm lái phóng vèo vèo trên con đường ven sông hoang vắng. Xe rẽ vào con đường hẹp rồi chạy tiếp cho đến lúc bùn ngập nửa bánh xe thì y mới bỏ lại dẫn hai người đi về một con thuyền chài đang lềnh bềnh bên mép nước. Simha đưa tay huýt một tiếng. Nhận ra mật hiệu đáp lại, y dẫn cả bọn vừa đi vừa nói:
- Bây giờ không ai có thể động đến các bạn. Đây là địa điểm mà tôi tạm giấu linga, xung quanh được bao bọc bởi đầm lầy và kênh rạch chằng chịt.
- Liệu có ai nhìn thấy chúng ta không? – Kì Phương hỏi.
- Chỉ có ếch nhái và thần Siva đang chờ chúng ta phía trước.
Trong làn gió mát lạnh lùa dọc triền sông, Thi Nga thu mình nep nép trong nỗi bồi hồi khó tả vì không thể tin nổi sắp chạm mắt báu vật lịch sử. Simha ra hiệu thận trọng, y trỏ xuống dưới chân nơi có nhiều kẻ thù giấu mặt rồi nhắc:
- Nhìn rõ dấu chân tôi mà đi, đừng dẫm vào rắn đấy.
Thi Nga nghe nói đến rắn vội vọt lên lèn vào giữa hai người. Cô sợ nhất là rắn, từ chỗ vừa đi vừa ngắm sông nước cô bỗng cúi gằm để ém mũi giày nhỏ xíu của mình lọt vào giữa dấu chân sâu hoắm của Simha cho đến khi vào lòng thuyền thì cô mới dám thở. Đúng hơn là cô hít vô nhiều hơi thở ra bởi mùi cá nướng thơm ngậy lan tỏa từ một bếp than củi giữa sàn. Kì Phương đã từng nếm qua vài món đặc sản Biển Hồ nên vừa ngửi anh đã biết ngay đây là cá quả nướng.
- Sơn hào hải vị ăn mãi cũng chán. - Simha than thở. - Anh chị làm tạm cây nhà lá vườn nhé?
Gã phu thuyền liền lấy chanh ớt cùng chiếc chai nút lá chuối kèm theo mấy cái chén hạt mít. Đói mềm, cả ba lăn xả vào mâm. Ánh than hồng nhuốn đỏ lên các gương mặt rã rời.
- Nhậu đi, đói lắm rồi! - Y ngoạp một vỉ cá vàng rượm đang nhỏ mỡ xèo xèo rồi nốc cạn một chén. – Có thực mới vực được đạo! linga đang nằm đây không chạy mất đâu mà lo.
Tuy nói vậy nhưng tợp xong hai ngụm, y ngửng lên nói:
- Vừa uống vừa chiêm ngưỡng báu vật nhé. – Y nhìn gã phu thuyền. - Mang ra đây!
Ông ta khom người mở một cái hộc dưới gầm kéo lên một cái thùng kẽm láng nước. Sau khi lau khô lão đặt trước ông chủ của mình. Simha đặt một tay lên nắp hộp tụng niệm vài câu thổ ngữ gì đó với vẻ mặt rất thành kính. Đoạn, y đặt xâu cá xuống mâm rồi chùi mép trước khi chắp hai tay cúi đầu đọc nốt câu kinh cuối cùng trước khi chính thức mở ra. Tim y đập rung lồng ngực, giờ đây y mới cảm nhận được sức nóng khủng khiếp từ bếp lửa và cả hai cặp mắt rực đỏ đang hướng thẳng vào y.
Pho tượng hiện lên, một vầng hào quang bừng tỏa làm Kì Phương tuy đã nghĩ trước nhưng cũng không khỏi ngỡ ngàng. Tuyệt tác! Một vẻ đẹp toàn bích tới mức mọi tưởng tượng tốt nhất mà anh kết tinh bấy lâu nay bỗng trở nên hoàn hoàn toàn lỗ bịch.
Về mặt điêu khắc, các mảng cong và khối tròn tạo ấn tượng mạnh mẽ khác hẳn với bất kì linga nào mà anh từng thấy. Phần giữa hơi thon vào còn phần trên và dưới nở ra rất cân xứng tạo thành một thế đứng uyển chuyển đầy vững chãi. Nếu luận theo bố cục “ tam vị nhất thể’’ truyền thống thì ba phần này không còn là các hình khối khô khan tách bạch nữa mà hòa quyện vào nhau thành một chỉnh thể hoàn mỹ.
Khuôn mặt Siva thể hiện rõ nét: đôi lông mày dài cong vút giao nhau chính giữa nơi đính một viên hồng ngọc đỏ thẫm. Mắt mở to có đồng tử bằng kim cương lấp lánh. Môi cong dài như đang mỉm cười càng làm cho Thần sáng tạo toát lên nét tinh anh sắc sảo. Linga này có bốn khuôn mặt mang thần thái tâm trạng khác nhau nhìn thẳng về bốn cõi của vũ trụ. Mỗi khuôn mặt lại có một con mắt thứ ba hình hạnh nhân nằm dọc giữa trán và khứa sâu gần đến đỉnh đầu. Do đó, khi ngắm tượng từ xung quanh hay từ trên xuống đều thấy ít nhất hai khuôn mặt và sáu con mắt đang bao quát một khoảng không bao la với một thần nhãn siêu linh.
Thấy Kì Phương đang mê mẩn đến ngây người, Simha đưa sang cho anh.
- Trăm thấy không bằng một sờ, cầm lên!
Vừa đưa tay ra đón, mặc dù rất thận trọng nhưng bức tượng gần như rơi thẳng xuống sàn đánh cộp làm lòng thuyền chao đảo.
- Nặng đấy! – Simha thốt lên - Nó là vàng ròng!
Kì Phương ốp nhẹ lòng bàn tay đầy thành kính lên báu vật lịch sử mà cứ như mình đang nằm mơ. Anh lật ngửa xem mặt đáy linga và đúng như nhận định từ trước- một vòng chữ khắc tên vua tạo thành một vòng tròn lõm sâu căng đều hoàn hảo. Một kim bảo vương triều lững lẫy một thời mà chỉ có đức vua mới được cầm lên đóng những con dấu thay đổi lịch sử. Giờ đây, thật tớ trêu, con triện kim tỉ này đã qua tay một tên sát nhân nào đó với một lớp mực đọng đầy máu đỏ. Dòng chữ vẫn thấm đầy máu của Paul.
- Có phải ba tôi đã trao linga cho anh? - Thi Nga đột nhiên hỏi.
Simha trừng mắt nhìn cô, y giằng linga khỏi tay Kì Phương đặt vào thùng kẽm như sợ bị cướp mất.
- Cô nói gì lạ thế? Chẳng phải ông ấy mất tích rồi sao?
- Tôi biết linga này được lấy ở đâu. - Kì Phương nói. - Chúng tôi thắc mắc vì sao lại nằm trong tay anh?
- Tôi không hề gặp Paul. - Simha phân bua. – Tôi lấy linga này từ một kẻ giấu mặt.
- Bất kể anh lấy từ tay ai thì linga này cũng bắt nguồn từ tay ba tôi. Chúng tôi không đòi linga này của anh, nhưng anh phải có trách nhiệm làm rõ vụ cướp của và bắt cóc này.
- Này, các người lại bắt đầu gây sự đấy hả? Tôi thậm chí còn không biết kẻ nào giao cho tôi.
- Vậy anh hẹn với người đó thế nào? – Thi Nga hỏi.
- Có lẽ chúng ta đã lạc đề rồi đấy! – Y lườm mắt. - Nhưng chúng ta cũng nên thành thật với nhau. Kẻ ra lệnh cho tôi là cha tôi và Cả sư.
- Cả sư là một người thế nào? Chắc là không phải ba tôi đấy chứ?
Simha không quen bị chất vấn, vả lại trong chuyện cơ mật này y càng lẩn tránh. Theo phép tắc thì y biết nên và không nên nói gì nhưng trường hợp này y cũng chả biết gì hơn. Cả sư, theo cha y nói thì đó là một người có thế lực rất mạnh trong cõi tu hành lẫn thế giới ngầm mà y chưa được phép gặp mặt. Lần đầu tiên y nghe cha mình nói về người này là đêm qua trong một cuộc gặp gỡ vội vã. Lão nói với y:
- Ngay ngày mai, con sẽ phải đi Mỹ Sơn giúp cha một việc.
- Việc gì cha?
- Một người anh em tặng cha một kỉ vật.
- Cha có thể cho con biết đó là gì được không?
- Linga. - Lão đáp vẻ ngượng ngập. - Ta hiếm muộn, họ tặng thứ này chắc chỉ có ý đó.
- Tốt chứ sao. - Y cười tủm tỉm. - Chắc là một linga rất thiêng đây.
- Cha đã nói với người ta rồi. - Lão ho húng hắng rồi nói. - Cha không sống được bao nhiêu, giờ là lúc phải cho đi chứ không phải nhận về, nhưng người ta khách khí quá nên đành nhận cho họ mừng. Họ nói đây chỉ là kỉ vật tượng trưng mà thôi, không đáng gì.
- Vâng, con sẽ đi và gặp họ.
- Họ sẽ gọi cho con. Ông ta chưa chắc ở Mỹ Sơn đâu.
- Không ở Mỹ Sơn? – y ngạc nhiên.
- Đúng thế, xưa kia cha vẫn ở Nam Vang mà vẫn tặng con một linga từ Lào cơ mà, con nhớ không?
- Con quên sao được cha.
Y nhớ lại thủa cơ hàn, hồi còn là kẻ chỉ đâu đánh đấy. Nói là tặng y nhưng thực ra đó là tiền công của y sau chuyến vượt biên qua xứ Vạn Tượng mua hàng của bọn đầu nậu bản địa mà cha y có móc nối. Y trầy trật mang lô cổ vật về thì lão nhận ra một linga khuyết yoni nên đã tặng lại y. Tuy chẳng ra tấm ra món gì nhưng y vẫn lấy làm vui vì đây là món vật đầu tiên y kiếm được trong đời.
- Vậy lần này. - y nheo mắt hỏi. - Người kia có tặng cha yoni không?
- Không đâu con ạ?
- Cha nói thật hay đùa?
- Con biết rồi đấy, bệ đá đó rất nặng, mà ta cũng như con, không thích... đàn bà.
Y gật đầu mặc dù biết đó là lời ngụy biện.
- Người này phải thế nào mới có thứ đó chứ? chắc ông ta có chức sắc?
- Đúng! Ta tiết lộ tin này cho con vui. Ông ấy là người rất có thế lực ngầm. Vì đang mang ít nhiều trách nhiệm trong chính quyền nên không thể tiết lộ danh tính được. Sẽ có ngày cha giới thiệu cho con. Cứ gọi ông ta là Cả sư.
Được hứa hẹn giới thiệu cho một nhân vật lớn, Simha giấu kín một niềm hãnh diện khó cưỡng. Y biết người cha nuôi tuy không tốt đẹp gì nhưng đã biết bố thí vài thứ mà lão biết không thể mang sang thế giới bên kia được. Trước khi chia tay, y bỗng sực nhớ điều gì đó.
- Thưa cha, nhưng tại sao lại là ngày mai?
- Người ta dặn thế, theo phép lịch sự, người nhận quà không nên yêu cầu thời gian nhận quà.
- Cha biết rằng Paul ngày mai cũng khai quật ở Mỹ Sơn, hay là. - Y gần như reo lên. - Người Cả sư mà cha nói không lẽ là Paul?
Ông lão ngỡ người trong giây lát, càng lấp liếm thì y lại càng tò mò. Cũng chẳng sao, cứ để y nghĩ Cả sư là Paul thì có chết ai. Lão lấp lửng nước đôi.
- Mày lắm lời thế đủ rồi. Có đi không thì bảo.
Dĩ nhiên là y ngoan ngoãn nghe theo. Cũng chẳng yêu quý gì lão nhưng y hiểu rằng lão sắp chọn người thừa kế. Y nhắm mắt nghĩ đến thứ mà y sắp thừa hưởng khi ông về trời, xét về tuổi tác và thể trạng của lão, có lẽ cái ngày đó cũng chẳng còn xa.
- Các bạn hãy nghe đây. - Y nhấp một ngụm rượu rồi hắng giọng. - Tôi đáp ứng điều kiện của các bạn là cho xem linga không có nghĩa là làm theo tất cả ý muốn của các bạn. Vấn đề đâu sẽ có đấy. Tôi mong các vị để tâm trí cho việc tìm ra kho báu Naga.
- Đồng ý. - Kì Phương nói. – Thế anh định đưa linga này về đâu đêm nay?
- Liệu có liên quan gì đến Naga không?
- Nếu Linga nằm trong tay anh thì tôi không nói làm gì, nhưng nếu nó thuộc về người khác thì tôi tin họ sẽ mang về Naga.
- Hóa ra...
- Thật ra cổ vật này là của cha nuôi tôi. – Y nói. - Phi vụ này tôi chỉ là người mang hàng giúp mà thôi.
- Bố anh là thành viên Naga? - Kì Phương hỏi.
- Tôi không biết, danh tính của các thành viên Naga rất bí mật đến nỗi vợ con họ cũng không thể biết, thậm chí giữa các thành viên cũng ít biết về nhau. Đó là một trong những bí quyết bảo mật kho báu.
- Làm sao bố anh có thể nắm giữ báu vật của hội Naga nếu ông ta nằm ngoài tổ chức đó cơ chứ? – Kì Phương thắc mắc.
Simha chỉ linga đang trong tay Kì Phương.
- Nói vậy hóa ra tôi và anh đều là thành viên Naga chắc? Nếu đêm nay anh không xuất hiện, có lẽ sau này tôi cũng không biết mình đã từng nắm linga của hội Naga trong tay cơ đấy.
- Nếu đêm nay tôi không gặp anh thì anh sẽ mang linga này cho cha anh? – Kì Phương hỏi.
Simha gật đầu thừa nhận. Kì Phương hỏi tiếp.
- Vậy bây giờ anh tính sao?
- Vẫn giao cho cha tôi, nhưng phải theo dõi chặt chẽ lão sẽ đi đâu.
- Phải đấy! – Kì Phương rót một chén đưa cho y. - Thần Siva cao cả sẽ dẫn đường chỉ lối cho chúng ta. Nào, cạn li!
Simha cũng tính đến khả năng này nhưng cơ hội thành công không cao bởi cha y là bậc thầy trong các trò cắt đuôi bịt mắt thiên hạ. Tuy linga đang nằm trong tay y nhưng nó không thể thuộc về y ngay cả khi y muốn đoạt nó. Cha y có thể là hội viên Naga hoặc không nhưng chắc chắn ông là một người liên quan đến tổ chức khét tiếng đó. Y nói:
- Anh có tin chắc đêm nay các thành viên Naga sẽ rước linga về thánh địa Naga hay không?
- Tôi không những tin mà phát hiện ra nhiều dấu hiệu chứng tỏ linga này sẽ phải về Naga trước khi lễ tế sẽ diễn ra ở đó đêm mai. Hãy trả linga cho cha anh và đừng rời mắt khỏi ông ấy.
Simha im lặng, mắt ánh lên đầy toan tính. Y biết lão cha nuôi tuy tàn tật nhưng thừa tay chân để loại bỏ bất cứ kẻ nào dám cản bước ông ta. Theo dõi ông ta là không thể. Nhấp gần cạn chai thì y cũng đã nghĩ ra một mẹo gì đó rồi dằn chén tuyên bố:
- Đã có cách.
- Cách gì? - Kì Phương hồi hộp.
Có lẽ chưa tự tin lắm, y không giải thích thêm mà cầm máy sai khiến đồng bọn làm gì đó. Kì Phương không muốn quan tâm, anh biết đã đến lượt y cần trổ tài tìm Naga với Thi Nga.
Kì Phương dịch bếp lửa và rổ xương cá sang bên rồi lại dàn đống sách lên chiếu tiếp tục đánh vật với các pho sách. Câu thơ vẫn văng vẳng bên tai như thách đố lẫn mời gọi anh không sao cưỡng nổi.
“ Thánh địa Naga, kho báu cất nơi...’’
Chỉ một câu nữa thôi, chỉ một bước chân nữa thôi...
Đã đảo tung gần hết phụ lục lẫn các trang sách khả nghi nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi minh văn E3 ở đâu. Biết Kì Phương sắp hết kiên nhẫn, giọng Thi Nga nhẹ nhàng đầy mơn man.
- Nhất định bia này đang ở một nơi nào đó mà ba biết chắc anh sẽ tìm thấy. Anh hãy dừng tay và nhắm mắt nghĩ lại xem.
Anh nhắm mặt lại nghĩ, bia E3 ở đâu nhỉ, Mỹ Sơn ư? nhất định không có, Bảo tàng Chăm ư? Không có, trong sách ư? có thể, nhưng sách nào đây? Trước mắt anh đầy đủ các sách về bia kí sao không có? Đến đây Kì Phương chợt lóe lên. Phải tìm các cuốn sách của chính Paul viết. Kì Phương nhặt lên cuốn sách mới nhất về Champa rồi lật ra xem mục lục.
Một quy luật trong giới khoa học là các nghiên cứu của tác giả đi sau thường thừa kế và trích dẫn tư liệu của người đi trước. Kì Phương rà kĩ trang chú thích cuối sách trong cuốn “ Lịch sử Champa qua bia kí’’ của một tác giả trẻ người Nhật mới ra mắt.
Đúng như anh kì vọng, có một dòng trích ngắn gọn: “ xem trang 75 cuốn “ bia kí Champa toàn tập’’. tác giả Paul Morierre. Xuất bản 1998. nxb...’’. Mắt Kì Phương long lên và cầu trời mình không nhìn nhầm. Điều này mở ra một khoảng trời mới là trong cuốn “ Bia kí Champa toàn tập’’ của chính Paul viết rất có thể có bia E3.
- Đây rồi! – Kì Phương thốt lên.
- Đâu? – Thi Nga vội hỏi.
- Phải tìm ra cuốn này thôi! – Anh chỉ tay vào trang mục lục.
- Nó trong sách này ư?
- Sách này là của ba cô viết, chắc chắn trong này có hết các minh văn Champa.
- Nhưng sách này ở đâu mới là vấn đề? Anh biết nơi nào có bán không?
- Xuất bản lâu rồi nên các nhà sách chắc không có. Ngay bây giờ tôi phải liên hệ nhà xuất bản hoặc các thư viện, hỏi bạn bè. Chờ trời sáng mới hỏi được.
Thi Nga cầm cuốn sách lên và nhìn vào dòng chữ khiêm tốn có kèm tên ba mình. Là người gần gũi nhất nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói là đọc các tác phẩm của ba. Những cuốn sách này luôn nằm vào góc khuất trên các giá gỗ bám đầy bụi trong các hiệu sách. Số phận những công trình ông viết ra cũng hẩm hiu cô độc như chính con người của ông vậy. Rồi mai đây, liệu còn ai nhớ đến ông? Dòng chữ nhòa đi trước mắt cô, một nỗi buồn vô cớ làm lòng cô tê tái như thể ba cô không còn trên cõi đời này nữa.
- Cô nghĩ gì thế? – Kì Phương hỏi. - Cô không biết ba cô đã viết cuốn này sao?
Kì Phương không biết là mình hỏi cô ta hay hỏi chính mình nữa. Anh tệ có kém gì cô đâu. Paul là thầy, là đồng nghiệp mà anh còn không biết huống chi ai. Thi Nga ngượng ngùng nói.
- Tôi không biết là ba tôi viết cuốn này, nhưng tôi biết cuốn “ Bia kí Champa toàn tập’’ này đang nằm ở đâu.
Thực ra chỉ thế là đủ. Kì Phương vẫn không tin sẽ tìm thấy nó. Anh nói:
- Cuốn này đang ở Paris chứ?
- Không, ngay trong vali của ba tôi trong khách sạn!
- Trời, thật không?
- Thật mà... – Giọng cô chùng hẳn.
- Trời ơi, vậy mà... - Kì Phương chỉ biết ngửa mặt than trời.
- Lúc đó... tôi chỉ chăm chăm tìm cái gì có “ Naga’’ hay “ thánh địa’’ mà thôi. Giờ nhớ lại đúng là trong vali có cuốn này.
Kì Phương không hề trách cô mà chỉ biết trách mình, rõ ràng Paul đã bày sẵn nguồn tài liệu cho anh: một cái lừng lững ở Bảo tàng, một cái nữa trong cuốn sách ở khách sạn. Thậm chí trong cuốn “ Bia ki Champa toàn tập’’ có tất cả. Đúng là Paul đã dọn sẵn, chỉ cần anh thông minh hơn thì vấn đề chỉ giải quyết trong vài phút, vậy mà trầy trật đến hai đêm một ngày vẫn chưa đi đến đâu.
Giờ đây để quay lại Đà Nẵng là không thể. Phải tìm ngay giáo sư Huỳnh Lẫm. Kì Phương đang đắn đo có nên gọi cho ông ta vào lúc này hay không thì có tiếng động cơ xa xa vọng đến.
Simha bật dậy áp mặt vào khe hở ngó ra ngoài làm con truyền tròng trành như sắp lật. Kì Phương và Thi Nga cũng dáo dác ngó theo hắn ra ngoài với vẻ mặt của một con chim đã ở trong lồng. Anh đã quá mệt và nếu cảnh sát đến lúc này anh cũng không thể chạy nữa. Phía ngoài bãi, một luồng pha sáng chói chiếu thẳng con thuyền trơ trọi giữa dòng sông vắng. Simha rút MobiFox J5 ra kiểm tra màn hình rồi nói giọng tự mãn.
- Xe đến rồi! Các vị ở đây chờ tôi.
Một lúc sau y quay lại với một hộp sắt bằng chiếc ống diêm gắn dây rợ lằng nhằng.
- Đây là thiết bị định vị GPS gắn trên xe Land Rover, nó sẽ giám sát nhất cử nhất động của chiếc linga này.
Simha cạy vỏ hộp rồi gỡ một con chíp bé bằng chiếc thẻ nhớ ra ngoài tìm một kẽ hở để cài lên linga. Sau một lúc so đo y nhét vào rãnh chữ phía dưới rồi cạy bùn trộn tàn thuốc miết lại đến nỗi nhìn mắt thường khó mà phát hiện được. Y đặt linga vào hộp kẽm rồi đóng lại, sau đó bật một phần mềm theo dõi xe hơi cài sẵn trên MobiFox J5. Đây là phần mềm chống mất cắp xe hơi mà hãng xe trang bị cho khách hàng trong đợt y mua dòng SUV này. Hài lòng với phát kiến của mình, y đưa máy cho Kì Phương xem.
- Chấm đỏ số 3 này vốn dành cho chiếc Land Rover, nay đã sang tên cho thần Siva.
Kì Phương ngó lên màn hình và thấy cùng lúc cả 7 chấm đỏ trên tấm bản đồ điện tử, riêng cái số 3 đang nằm sát nơi anh ngồi vài chục mét. Không tồi, nhà giàu thường được việc. Nhưng anh bỗng tự hỏi rằng nếu cha y mang linga lên rừng thì liệu có tín hiệu báo về hay không.
- Nào, đã đến lúc rời khỏi đây! – Y giục.
Cả toán ra khỏi thuyền, Simha giục Thi Nga và Kì Phương lên xe còn y mang thùng kẽm để vào cốp khóa lại rồi tự tay lái đi. Trước khi xe chuyển bánh y không quên dặn gã tài xế đẩy chiếc môtô-ba xuống sông rồi bơi sang bờ bên kia mà về.
Trời đã hửng lên đôi chút, Kì Phương ngoái lại nhìn bãi lầy lùi dần phía sau lưng. Phía xa, ánh bình minh ửng hồng trên dòng Tole Sap lãng đãng hơi sương trông lãng du và thơ mộng đến ngẩn ngơ lòng người. Lại một ngày nữa.
Ra khỏi bãi sông, Simha đánh thẳng xe về phía tây nơi có ngôi nhà cha y ở đó. Y không muốn Thi Nga và Kì Phương đến đó nên khi thấy một tiệm ăn còn sáng đèn ven đường, y nói.
- Hai bạn ngồi đây chờ tôi, xong việc tôi sẽ quay lại đón.
Mới bốn giờ sáng, Kì Phương cũng không có lựa chọn nào khác nên chấp nhận sự bố trí của y. Anh cùng Thi Nga vào một góc khuất gọi tạm hai món để lấy chỗ gà gật chờ trời sáng mới dám gọi giáo sư Huỳnh Lẫm. Anh biết ông không hài lòng khi anh sang Campuchia, ông đã từ chối cho anh số điện thoại của Simha và lần này anh cũng không mong nhiều ở ông. Không thể chờ thêm, Kì Phương quyết định gọi ngay cho ông.