← Quay lại trang sách

Chương 31

Chuyến bay cuối cùng trong ngày đến Pnompenh diễn ra quá muộn do mưa lớn và sương mù dày đặc. Khi chiếc ATR-72 của hãng Royal Khmer Airlines hạ cánh đã là 1h35 sáng. Không như các học trò thường nghĩ về ông, giáo sư Huỳnh Lẫm mắc chứng mất ngủ, đêm nay lại càng không thể ngủ.

Đón ông ở sân bay là Võ Thạc Hoan. Từ bên ngoài, viên tham tán đã thấy rất nhiều khách quốc tế dồn dập bước ra Các nhà khoa học, báo giới và du khách đêm nay cũng không hẹn mà gặp. Cũng như nhiều lần trước đây, mỗi lần được gặp người thầy cũ đáng kính, Võ Thạc Hoan vô cùng phấn chấn nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Một nỗi nghi ngại nhen nhóm trong lòng đe dọa cướp đi niềm vui tái ngộ của hai thầy trò.

Tuy đã đợi gần ba tiếng tại sân bay nhưng Võ Thạc Hoan ngẫm thấy thời gian đó không hề thừa mà đúng hơn ông nên cảm ơn sự cố thời tiết để ông có thêm thời gian la cà ở đây. Ông nhận ra sự mệt mỏi của các nhân viên mặt đất, không hẳn là do làm thêm giờ mà là nỗi bất an đang in hằn trên mặt họ. Chính họ đã kể lại cho ông một sự cố không đáng có tại cửa ngõ của đất nước. Qua thu thập thông tin, ông bẽ bàng nhận ra rằng vụ náo loạn đó đến từ một nhóm tội phạm người Việt vừa nhập cảnh. Thậm tệ hơn, chính ông cũng đã tiếp xúc và tiếp tay cho nhóm tội phạm đó trốn thoát. Chắc chắn giờ này, cảnh sát đang bóc tách camera và cái trán hói của ông sẽ xuất hiện sát cánh tên bất lương. Chó chết thật.

Viên tham tán nhấp nhổm canh phòng chiếc điện thoại mà ông biết các điều tra viên sẽ triệu tập ông bất cứ lúc nào. Ngay lúc đó, giáo sư Huỳnh Lẫm xuất hiện ở cửa ra. Chính ông ta. Võ Thạc Hoan nhìn bóng hình quen thuộc đầy nguyền rủa đang tiến về phía mình.

- Thầy xin lỗi vì để anh đợi quá lâu. - Giáo sư Huỳnh Lẫm vẫy tay anh.

Võ Thạc Hoan thậm chí không buồn đáp lại câu nói và nụ cười ăn năn của người thầy già hơn mình gần hai giáp. Ông giành lấy vali của thầy rồi đi thẳng ra chiếc Mercedes mang biển ngoại giao.

- Có việc gì mà anh trông âu sầu thế. - Giáo sư Huỳnh Lẫm hỏi. - Việc tôi nhờ anh đã làm chưa?

- Em làm rồi. - Võ Thạc Hoan cố kìm nén. Chính cái việc chết tiệt ấy mà tôi đang khốn đốn đây.

- Bọn họ đang ở đâu?

- Siem Reap!

- Tốt lắm. Pnompenh đâu phải là chỗ của chúng.

- Chỗ của chúng là nhà đá, thưa thầy!

Giáo sư Huỳnh Lẫm dừng bước, sững sờ nhìn người học trò đã hai thứ tóc.

- Chúng làm gì nên tội? Tất cả chỉ là sự hiểu nhầm.

Võ Thạc Hoan cực chẳng đã kéo tay thầy mình về phía cửa, nơi có hai trang giấy in chân dung tội phạm truy nã vừa được dán lên.

- Đấy, thầy xem đi!

Tuy đã lường mọi khả năng nhưng khi nhìn lên, giáo sư Huỳnh Lẫm vẫn không khỏi bàng hoàng. Sáng nay ông đã tận tai nghe Lê Đại Hắc nói đến “ interpol’’ ông cứ nghĩ là đòn tâm lí của viên cảnh sát nhằm thúc giục ông khuyên giải Kì Phương. Hóa ra họ không đùa. Nếu Kì Phương nghe ông trốn tạm ở Hội An thì giờ đây đâu phải chui rúc nhục nhã trên đất khách. Ông càng hận cô gái kia đã chơi bùa gì để một học trò của ông dính vòng lao lí đến vậy.

Giáo sư Huỳnh Lẫm không hiểu vì sao Kì Phương ráo riết tìm đến một tên trùm đồ cổ khét tiếng như thế, hay đây là ý đồ của cô gái? Ba nhân vật này mới móc nối với nhau hay đã quen biết từ lâu và liệu nhiều cổ vật quý báu ở Mỹ Sơn bán ngoài chợ trời Châu Âu có liên quan đến “ tam giác quỷ’’ này không? Ba hình ảnh đang quay cuồng trêu giỡn ông.

- Thầy còn nhìn gì nữa? - Võ Thạc Hoan thở dài chua chát. – Suýt nữa thì bức ảnh này còn có thêm một học trò nữa của thầy đấy!

- Tôi xin lỗi anh. - Giáo sư Huỳnh Lẫm ngậm ngùi nhìn học trò. - Tôi già rồi nên lẩm cẩm, lẽ ra không nên để anh dính dáng đến bọn trẻ ranh ấy. Tuy vậy tôi vẫn tin anh ta vô tội, tất cả chỉ là do hiểu nhầm mà thôi.

Võ Thạc Hoan kéo ông lên xe rồi nổ máy hướng về Tòa đại sứ. Phố phường gần sáng vắng tanh, lòng người se sắt. Võ Thạc Hoan mãi rồi cũng thông cảm cho thầy mình.

- Thôi thầy đừng cả nghĩ. Học trò thầy cũng có đứa thế này đứa thế kia chứ, đừng phiền lòng mà tổn hại long thể, để dành sức cho cuộc hội thảo ngày mai.

- Đây là việc cá nhân tôi nhờ anh chứ không liên quan đến Tòa đại sứ, không thì gay go. Dù sao tôi cũng sẽ nhận lỗi này về mình. Hơn nữa việc này chưa gây hậu quả gì. Chừng nào người ta chưa bắt tôi thì họ cũng không thèm động đến sợi lông chân của anh đâu.

- Vâng, thầy biết đấy, phẩm hàm của em mà dính đến vụ này thì rất lôi thôi. – Viên tham tán giấu một cái thở dài rồi nói. - Mà thôi, em cũng sắp về hưu rồi, chuyến này thầy sang lâu chứ?

- Còn tùy, cho đến khi tôi đặt chân vào thánh địa Naga mới quay về. Anh đánh giá vụ này thế nào?

- Em cho rằng Paul bị giết là vì tấm bản đồ và vụ truy nã kia chỉ là một nhánh tội phạm mà thôi.

- Ý anh là còn nhiều kẻ đi tìm kho báu? Những ai nữa?

- Ai thì làm sao em biết được. Nhưng tin đồn kho báu Champa trên đất Khmer và các cuộc săn tìm nó có trước cả khi thầy và em chào đời. Dạo em mới sang đây, nhiều kẻ bóng gió rằng một thằng ngông như em sang làm ngoại giao chỉ là cái vỏ bọc để săn lùng kho báu mà thôi. Đấy là chưa nói cái ghế tham tán văn hóa xưa nay vẫn được đồn thổi là tình báo nằm vùng cơ đấy.

- Ai nói gì kệ người ta, anh sạch là được.

- Vâng, kể cả thầy chúng cũng đâu có tha. Mỗi lần thầy ghé sang đây, lũ bạn còn đùa rằng hai thầy trò đang mưu toan gì đó rất bí hiểm. Khổ thế, cứ ai dây vào em đều thành người bí hiểm. Đã có lúc em nghĩ rằng, một con bò dắt sang đây gặp em rồi dắt về cũng thành thần bò nadin mất.

Giáo sư Huỳnh Lẫm chẳng thấy hay ho với cách ví von đó, ông lái sang chuyện khác.

- Chuyến này tôi sẽ đặt chân lên kho báu, anh tin không?

- Thầy!... – Võ Thạc Hoan kinh ngạc đến nỗi lạng mất tay lái. Chiếc xe xén một vết dài lên vỉa hè.

- Thầy không đùa đấy chứ?

- Paul đứt gánh giữa đường vô hình trung phát sinh một cuộc thi tìm kho báu. Cơ hội mở ra cho bất cứ ai, dĩ nhiên là có cả tôi và anh. – Giáo sư Huỳnh Lẫm nửa đùa nửa thật. – Tôi già rồi mà còn thèm cả tiền lẫn danh, huống hồ lớp trẻ.

- Nhưng trước đây, khi Paul chưa mất thầy không hề đả động gì với em.

- Không nói là bởi ta chưa hiểu tận tường. Nay thiên thời địa lợi nhân hòa đã đủ, chu kì đã tròn một vòng xoay. Hai yếu tố chu kì, thời điểm đã tường minh, tôi chỉ cần một yếu tố địa lí nữa là xong và đó là nguyên nhân tôi không bỏ lỡ cuộc hội thảo ngày mai.

- Tóm lại là thầy đang cần bản đồ, đúng không?

- Chính xác. - Ông nhìn quanh thì thào ra vẻ bí mật. – Anh biết nó ở đâu không? nếu anh có, cho tôi mua.

Viên thám tán cười khan.

- Thầy trông chờ tấm bản đồ này ở hội thảo là sai lầm. Nếu có, nó phải nằm trong két sắt của Quốc vương chứ.

- Ta hiểu kẻ đang cất giấu bản đồ cũng chẳng lương thiện gì. Không đời nào chúng khai ra nếu không có lợi gì. Hãy chờ xem, một nửa học giả ngày mai là các tay săn trộm, tiến sĩ dởm và kẻ cơ hội trá hình. Ta sẽ tìm cách nhận dạng và ngã giá với chúng.

Võ Thạc Hoan lắc đầu về sự lạc quan tếu của thầy mình. Ông nói:

- Nếu kẻ nào có bản đồ hắn sẽ đi tìm kho báu thay vì lang thang nơi công cộng để rồi bị bắt.

- Anh nghĩ như vậy là đúng với đa số, còn một kẻ lõi đời sẽ dùng hai ba cách. Một mặt chúng cho người đi tìm kho báu, mặt khác chúng len lỏi trong các điểm nóng sự kiện liên quan để nghe ngóng thu thập tin tức và có thể thay đổi mục đích kịp thời khi nhận ra nguy hiểm.

- Theo thầy, kẻ vừa cướp bản đồ của Paul nếu có, hắn sẽ cho người trà trộn trong buổi triễn lãm-tọa đàm ngày mai với cái vỏ bọc nào đó?

- Chính xác, triển lãm hay hội thảo chẳng qua là một cái chợ trời cho những kẻ hắc ám có nhu cầu móc ngoặc và ngã giá trong bóng tối.

Võ Thạc Hoan quan sát thầy qua gương chiếu hậu rồi tấm tắc.

- Em không rõ học vị giáo sư có phải là cái vỏ chắc nhất cho một sĩ quan tình báo hay không?

Giáo sư Huỳnh Lẫm cười khoe những nếp nhăn sâu hoắm trên trán rồi nói:

- Mong muốn duy nhất của tôi là cứu vãn thanh danh cho Paul và giúp Hoàng gia tìm Naga mà thôi.

- Thầy chắc sẽ làm được chứ?

- Bằng dự cảm đặc biệt của tôi, cuộc săn tìm kho báu mấy trăm năm sắp đến hồi kết. Trong 12 con giáp của người phương Đông thì năm nay là năm rắn. Con số 12 cũng ứng với số cung của vòng tròn Hoàng đạo. Thánh địa Naga có nghĩa là thánh địa rắn. 12 năm trước Paul một mình đột nhập thánh địa cũng là năm rắn. Năm rắn biểu tượng cho may mắn, thay đổi và lột xác đấy. Anh đừng quên thầy anh cầm tinh con rắn đấy nhé. Tôi đã sống đủ 6 con giáp, năm nay là năm đại hạn hoặc làm nên nghiệp lớn.

- Vâng. - Võ Thạc Hoan cười ngặt nghẽo. - Thầy độ này... tâm linh quá.

- Tôi không đùa anh đâu, nhưng cũng nên coi chừng rắn độc. Cái gì cũng có mặt âm và dương. Là một người dành cả đời nghiên cứu Champa, dù sống hay chết tôi cũng phải đặt chân lên đó một lần.

- Ai vào được sào huyệt của hội Naga người đó phải nói là… anh hùng.

- Anh nhầm rồi, đây không còn là thời đại nhà sinh vật Henri Mouhot đi bắt bướm vô tình tìm ra Angkor Wat nữa. Mà thánh địa này đã là mục tiêu săn lùng của vô số tổ chức có vũ khí, có âm mưu kế sách, có thiết bị tối tân trợ giúp. Người tìm ra Naga có thể là kẻ cướp chứ không phải là nhà thám hiểm chân chính. Trước nguy cơ đó, Chính phủ họ phải thật nhanh chân để đi trước chúng một bước. Các nhà khoa học phải có trách nhiệm giúp nhà chức trách chặn bước chân của bọn xấu.

- Em thì không tin vào mấy tay học giả trẻ lắm. - Võ Thạc Hoan lắc đầu. - Thế hệ của thầy và em thì về vườn hết rồi. Lớp trẻ bây giờ đặt tiền trên hết, tệ hơn là chúng còn bắt tay với tội phạm hoặc bị khuất phục bởi cái ác, hậu quả thì nền khoa học nước nhà ra sao thì thầy cũng đã biết. Lớp lãnh đạo và giới tinh hoa mà còn sa ngã thì hỏi sao đạo đức xã hội không suy đồi.

- Tôi hiểu anh đang ám chỉ ai. - Giáo sư Huỳnh Lẫm nói tiếp. - Tuy nhiên trong trường hợp này tôi lại không phản đối sự tác hợp đó.

- Tại sao thưa thầy?

- Ngay từ đầu tôi đã can ngăn Kì Phương dính vào chuyến phiêu lưu lành ít dữ nhiều này, nhất là sau cái chết đầy bí hiểm của Paul. Nhưng anh ta gạt phăng mọi lời khuyên của tôi. Khi biết anh ta đi tìm Simha tôi đã kịch liệt phản đối dưới bất kì lí do gì. Tên ác thú này mà gặp Kì Phương khác gì hổ mọc thêm cánh. Nhưng tôi đã bất lực. – Giáo sư Huỳnh Lẫm thở dài. - Khi biết mình không thể ngăn cản, tôi bỗng phải thay đổi cách nghĩ. Đó là cứ để... kệ mẹ chúng!

- Đấy! như thế cái ác lại càng tác quái. Tại sao thầy lại để anh ta lao vào con đường chết?

- Không, anh chưa hiểu. Một kẻ gian manh tham tàn như Simha cần phải có người đủ tầm để lèo lái và khắc chế hắn. Tôi đang chơi ván bàn gián điệp. - Bỗng giáo sư Huỳnh Lẫm trỏ tay lên môi xuỵt khẽ. - Ấy chết, tôi lại lỡ mồm mất trồi, anh đừng để chúng biết nhé! Đây là một việc nguy hiểm nhưng tôi tin Kì Phương sẽ làm được, và phải làm được nếu nó muốn sống.

Võ Thạc Hoan không còn nhận ra ông giáo chân chất thủa nào nay đã thành một... bố già. Bỗng dưng Võ Thạc Hoan chợt thấy lo lắng và thương hại cho cái kẻ vừa bị ông đẩy đi Siem Reap và mong sao họ bị cảnh sát túm càng nhanh càng tốt. Bởi nếu chúng đi với Simha thì khó mà toàn mạng. Càng lo cho Kì Phương bao nhiêu Võ Thạc Hoan càng thấy giáo sư Huỳnh Lẫm vô trách nhiệm với anh ta bấy nhiêu.

- Thầy làm thế em rất lo. Biết thế này em đã không giúp thầy...

- Anh không phải lo, ngần này tuổi đầu, tôi không nhìn nhầm năng lực học trò đâu. Để có một người đủ khả năng thâm nhập vào gia tộc Monivong của Simha không phải là dễ. Ngay cả cảnh sát sở tại có lẽ cũng không cài nổi người hoặc ngại cài người vào dòng tộc quyền lực này. Đến nay vị Hoàng thân thất sủng này vẫn là một ẩn số. Mà biết đâu cha con họ là người của hội Naga không chừng. Tôi chỉ sợ là Kì Phương không đủ tài để thâm nhập và moi thông tin từ họ mà thôi.

Vừa lái xe vừa hầu chuyện thầy, Võ Thạc Hoan câu được câu chăng nhưng ông phải thừa nhận một điều rằng, ông giáo già này có lẽ đã chọn nhầm nghề. Nếu làm đúng sở trường có lẽ ông đang ngồi trên chiếc ghế nhung nào đó trong ngành tình báo. Mỉa mai thay, cái ghế tham tán và nghề ngoại giao cũng đâu có phải là nghề ruột của mình.

Quay lại chuyện Kì Phương, nói gì thì nói, Võ Thạc Hoan vẫn công nhận giáo sư Huỳnh Lẫm có nhiều ý tưởng táo bạo hơn ông nhiều. Câu chuyện chưa cạn thì xe đã vào đến sân nhà khách Tòa đại sứ, Võ Thạc Hoan thu xếp cho ông nghỉ tại phòng dành cho cán bộ cao cấp rồi quay trở ra nhìn đồng hồ. Đã sang canh năm từ lúc nào, chỉ còn vài tiếng nữa ông lại quay ra đón thầy đến trụ sở Bộ Du lịch và họ cùng tham gia theo lời mời chính thức của Chính phủ nước sở tại.

Giáo sư Huỳnh Lẫm ngả lưng xuống đệm rồi bật điện thoại, rất nhiều tin nhắn khi mắy tắt. Chưa kịp xem thì máy lại reo vang và một số lạ làm ông bối rối.

- Xin lỗi, ai đấy?

- Em xin lỗi làm phiền thầy.

- Kì Phương hả? em đang ở đâu?

- Vâng... em ở Pnompenh?

- Sao? Thằng Hoan nó bảo mày đi Siem Reap rồi cơ mà?

- Không, em có một việc rất gấp cần gặp thầy.

- Việc gì vậy?

- Thầy có mang theo cuốn “ Bia kí Champa toàn tập’’ của Paul không?

- Cậu cần nó làm gì lúc này cơ chứ?

- Em cần một số thông tin trong đó.

- Vậy thì may cho anh rồi đấy.

- Thầy mang theo nó thật hả thầy?

- Sao lại không, sáng nay hội thảo về Paul và thánh địa Naga. Thật thiếu sót khi không mang vài cuốn của ông ta đi theo.

- Thầy ở đâu em sẽ đến mượn một lát.

- Tôi nghĩ anh không nên đến đây thì hơn.

- Bất cứ thầy ở đâu em cũng đến, nó vô cùng cấp thiết.

- Tôi vừa biết anh đang bị truy nã, mọi lúc mọi nơi đều có thể bị bắt. Anh cần tra cứu gì cứ nói tôi sẽ giúp cho.

Kì Phương nhớ ra ông đang nghỉ tại Đại sứ quán như mọi khi nên ông ngại gặp một thành phần như anh. Thực ra việc này chẳng cần gặp gỡ nhưng trao đổi qua điện thoại thì rất dễ bị lộ trong khi anh và ông ta có thể đang bị theo dõi.

- Điện thoại thầy và em có thể đang bị nghe lén, không thể nói qua điện thoại điều này được. – Kì Phương nhấn mạnh. - Em muốn có cuốn sách trong tay.

- Vậy thì thế này nhé, đằng nào thì anh cũng không để tôi yên. – Ông lặng đi một lúc. - Vậy anh hãy đến chờ ở cổng Đại sứ quán, tôi sẽ mang sách ra cho anh. Nếu ai thấy tôi cho anh mượn sách, ta cũng không phải ngại.

Giáo sư Huỳnh Lẫm nói xong dường như vẫn chưa yên tâm, đêm nay ông đã gây bao rắc rối cho viên tham tán rồi và quyết không để liên lụy thêm nữa. Nghĩ đoạn ông lại đổi ý.

- Không được rồi, thầy có thể giúp anh tra cứu.

Thấy giọng ông rất dứt khoát, Kì Phương phải nhẫn nhịn. Một điều an ủi là nếu ai đó chặn cuộc gọi này thì họ cũng không giải quyết được gì bởi họ không biết câu thơ trước, mà nếu biết cũng sẽ chậm chân hơn anh.

- Vậy thì thầy dịch nguyên văn dòng thứ 8 mặt C của bia E3 hộ em.

- Được, anh chờ lát, đừng buông máy.

Giáo sư Huỳnh Lẫm đặt máy xuống bàn rồi mở vali tìm sách. Không riêng gì cuốn “ Bia kí Champa toàn tập’’ của Paul mà hầu như các cuốn sách viết về Champa và khmer của Paul ông đều mang đi phục vụ hội thảo. Là người thừa kinh nghiệm nên ông biết những cuốn này sẽ cần đến khi vắng mặt tác giả của nó. Vậy mà hội thảo chưa bắt đầu mà đã có người hỏi - cú điện thoại này là một ví dụ.

Không chịu buông máy, Kì Phương căng tai lên nghe, hồi hộp cứ như sắp nghe kết quả thi đại học. Tiếng lạch cạch vang lên rồi tiếng loạt xoạt trong máy làm anh hồi hộp đến nghẹt thở. Ba phút mà như một thế kỉ trôi qua, tiếng bước chân của ông to dần rồi tiếng cạch máy vang lên.

- Alô, anh vẫn còn đó chứ hả?

- Em đây, thầy nói ngay đi, nó là chữ gì?

Tiếng ông chậm lại một cách đáng ngờ, Kì Phương rên lên như quát.

- Thầy nói đi, nói đi!

- Không được! nếu thầy nói ra câu này thì chẳng khác gì thầy biếu không kho báu cho những kẻ đang nghe lén chúng ta.

Kì Phương sững buốt như nước dội vào đầu, nhưng chỉ trong tích tắc anh nhất trí ngay cách xử sự tỉnh táo này của ông. Tuy thầy không nói ra nhưng anh biết đó là vị trí rất cụ thể, kẻ nghe lén không cần biết câu văn trước cũng đoán ra đây là địa chỉ kho báu. Kì Phương vừa vui sướng vừa giận dữ. Vui sướng vì đã giải mã thành công. Giận dữ vì không thể thấy kết quả sau bao công sức của mình. Nói độc miệng, nếu giáo sư Huỳnh Lẫm cướp trắng thành quả này của anh để tự đi tìm kho báu thì anh có mà kiện đằng trời.

- Thầy! vậy em sẽ phải làm gì đây? Em sẽ liều thân đến tìm thầy nhé?

- Anh thích người ta gô cổ thầy anh chắc? mà tùy anh.

Tuy không nói rõ, nhưng Kì Phương đọc được ý ông đang chờ mình. Bất chấp tất cả, anh bắt Simha chở đến Tòa đại sứ.

Mặc dù cuộc thoại của thầy đã ngắt, nhưng ngoài hành lang, Võ Thạc Hoan vẫn đứng trơ như đá, muốn đi nhưng chân không thể bước. Cuộc hội thoại cứ thể như rót thẳng vào tai ông. Ai đang nói với thầy thì đứa trẻ con cũng đoán ra. Tuy câu được câu mất nhưng Võ Thạc Hoan không thể nghe nhầm khi giáo sư Huỳnh Lẫm đã nói vị trí thánh địa ở trong một cuốn sách nào đó. Sách nào nhỉ? Võ Thạc Hoan nặn óc suy nghĩ. Nói về sách thì ít ai qua nổi mặt mình. Võ Thạc Hoan tức đến lộn ruột vì thầy khôn ngoan không nói oang oang tên cuốn sách đó ra. Như ma xui quỷ khiến, viên tham tán văn hóa bất đắc dĩ phải làm một việc không mấy văn hóa là ghé mắt qua khe cửa nhòm trộm vào trong. Trong ánh đèn mờ, một cuốn sách dày cộp nào đó đang giở ra trên bàn.

Không chỉ trao đổi qua điện thoại, khốn hơn, giáo sư Huỳnh Lẫm còn hẹn hò với nghi phạm đến cơ quan của mình trong đêm khuya. Khỉ thật. Nếu có một âm mưu nào đó muốn đóng cửa Đại sứ quán thì không có cách nào nhanh hơn là mời một tên tội phạm quốc tế đang bị truy nã đến tá túc. Nhưng tận sâu thẳm trong tim, Võ Thạc Hoan chạnh lòng nhận ra mối quan hệ khăng khít giữa ông và thầy mấy chục năm qua chỉ là chót lưỡi đầu môi. Chưa và không bao giờ thầy coi ông là học trò tin tưởng nhất. Thôi mặc, Võ Thạc Hoan len lén bỏ đi và ông biết nên xử trí vụ này ra sao.

Thoạt tiên, Võ Thạc Hoan định báo cho an ninh Tòa đại sứ cấm cửa Kì Phương nhưng vội gạt phắt ý định này vì nó tầm thường quá. Để cho hắn vào mới cao tay. Những gì diễn ra ở sân bay đêm nay làm ông càng cảm thấy mình đã bị ông thầy già cài bẫy. Nói độc miệng, cảnh sát thừa bằng chứng để đến còng tay ông vì tội đồng lõa hoặc che dấu tội phạm thì đâu có oan.

Giáo sư Huỳnh Lẫm tự nhận là “ cài’’ Kì Phương vào mạng lưới đồ cổ lớn nhất nước này nhưng sau cuộc điện đàm, Võ Thạc Hoan lại nghi chính thầy mình đang tổ chức triển khai và chỉ huy băng nhóm Simha truy tìm kho báu. Nhất là ráp nối cái chết đột ngột của Paul, cuộc khai quật Naga bị hủy trong khi cuộc săn lùng kho báu của chính giáo sư Huỳnh Lẫm và Kì Phương vẫn đang âm thầm tiếp diễn thì đó là một chuỗi logic đáng ngờ. Chưa cần biết ai đã giết Paul nhưng việc họ sử dụng tài liệu của nạn nhân, khước từ hợp tác với cơ quan chức năng để lén lút đánh lẻ là không thể hoan nghênh.

Mối lo ngại này được nhân lên gấp bội khi thư kí văn phòng xuất hiện ngay tại phòng Võ Thạc Hoan với một bức điện chuyển phát nhanh trên tay. Ông đón lấy rồi cho cô thư khí ra ngoài để giấu khuôn mặt tối sầm của mình. Một dòng chữ kèm dấu đỏ trên tay:

“ Lệnh truy nã, cần bố cáo gấp với các Đại sứ quán nước ngoài’’.

Trước mặt Võ Thạc Hoan là hai bức ảnh mà ông đã xem mòn mắt trên sân bay nhưng ông vẫn không dứt ra được. Thật may đây là bức ảnh chụp tại sân bay Đà nẵng chứ không phải sân bay Pnompenh nên cái trán hói của ông chưa kịp thò vào.

Ngồi vững chãi trên chiếc ghế thám tán văn hóa với ba đời Tổng lãnh sự, Võ Thạc Hoan luôn tỏ ra cho thiên hạ biết mình là con người có năng lực nhưng ít tham vọng. Quyền lực đối với ông là vừa phải và biết dừng lại đúng lúc trước khi nó giết chết mọi đam mê bẩm sinh trong con người đầy “ văn hóa’’ của ông. Vậy mà ông vẫn chưa phải là chính mình, là người từng tự hào đã đặt lên chân lên tất cả vùng đất thiêng trên hành tinh nhưng ngay trên mảnh đất hình lá khoai này này ông vẫn chưa khám phá hết.

Đầu đã ba thứ tóc, cạn đời trên đất khách mà ước mơ thì chưa đạt. Thế nhưng coi chừng, sự việc tai hại hôm nay có nguy cơ hất kế hoạch cuối đời của ông xuống vực thẳm. Võ Thạc Hoan chỉ còn một lối thoát, thậm chí hơn cả một lối thoát, đúng hơn nó là cơ hội cuối đời để ông chạm đến thần thánh. Cầm lấy điện thoại, bấm 3 chữ số được tô đậm trong trang lệnh truy nã. Chưa hết hồi chuông, một giọng rõ khô vang lên.

- 117 police! Ai đó?

- Một nghi phạm sắp đến Đại sứ quán Việt Nam! Hết.