Chương 32
Đúng như Simha đã hẹn, nửa giờ sau y đã quay trở lại quán ăn đón Kì Phương. Nhìn điếu xì gà Cuba đang lập lòe đầu môi, ít ai nghĩ tay chơi chưa đến bốn mươi tuổi này là một triệu phú đôla chỉ sau bảy năm rời ghế đại học. Trừ những lúc thình lình, mọi động tác cho đến lời hứa của y đều có tính toán, quyết đoán và chính xác của một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.
- Nào! người anh em, lên xe đi. – Y nói.
Simha bật chiếc MobiFox J5 rồi dơ màn hình cho Kì Phương xem. Chấm sáng số ba vẫn đỏ nhưng đã nằm im tại một vị trí rất xa chỗ họ đứng.
- Nhất cử nhất động của nó không lọt qua mắt ta. Giờ anh chị cần đi đâu tôi sẽ hầu, nhưng nhớ là không được di chuyển quá xa. Nếu linga di chuyển là ta phải bám theo luôn.
Kì Phương ngó qua đốm đỏ mong manh, anh nói:
- Hãy chở tôi đến ngay Đại sứ quán trước khi trời sáng hẳn, được chứ?
- Được, cũng gần đây thôi.
Trong xe quay lại Đại sứ quán, Kì Phương nhẩm tính đêm nay có lẽ Simha đã đưa anh và Thi Nga chu du Pnompenh khắp lượt. Kì Phương ngẫm lại hành trình bão táp của mình từ khi phát hiện mật mã, yoni máu và xác chết, anh và Thi Nga đã đánh vật với mớ tơ vò trong quỹ thời gian ngắn ngủi. Cuộc truy đuổi của cảnh sát vẫn còn rát bỏng sau gáy và suýt nữa thì anh đã gục xuống trong căn hầm tối tăm của Vua đồ cổ. Kì Phương vuốt bộ mặt tái nhợt xua tan nỗi kinh hoàng và anh không thể nào hiểu nổi cái đêm này là đêm gì nữa.
Song song với hành trình của anh là cái bóng của giáo sư Huỳnh Lẫm. Sự quan tâm quá mức của ông đã buộc anh đặt một dấu hỏi to tướng về nhà khảo cổ kì cựu này. Khi biết anh có ý định tìm thánh địa Naga thì ông giãy lên như bị cướp công. Khi biết không ngăn nổi anh ông lại mau chóng đổi chiều tiếp sức cho anh.
Trong giới học thuật có một bất công là người trực tiếp nghiên cứu và phát minh nhưng thành quả luôn bị “ cướp đẹp’’ bởi những người đứng tên dự án mà họ chỉ là người điều hành chứ không hề tham gia nghiên cứu, thậm chí chẳng có chuyên môn gì trong lĩnh vực đó. Giá như anh tìm ra thánh địa Naga, tên tuổi lẫy lừng của giáo sư Huỳnh Lẫm cố nhiên thay thế cái tên Kì Phương vô danh tiểu tốt nào đó.
Giờ đây ông ta đang vây hãm anh, ông ta không để anh rơi vào tay cảnh sát hay băng nhóm nào đó mà cô lập và giấu kín anh như một lá bài tủ có khả năng lật ngược tình thế. Anh cứ tưởng rằng giải xong mật mã là có thể thẳng tiến Naga nhưng có ngờ đâu phút chót cái chìa khóa đó bỗng nhảy tót vào túi ông.
- Sắp đến rồi đấy! – Simha nói.
Kì Phương nhìn chéo bên đường thấy một cánh cổng sắt rộng màu xanh đang đóng im ỉm. Y đỗ xe phía bên kia đường rồi cả ba cùng quan sát xung quanh.
- Tôi sẽ đi cùng anh chứ? – Thi Nga hỏi Kì Phương.
Kì Phương lưỡng lự nhìn cô vì không biết nên đưa cô đi theo hay để lại cho Simha. Anh muốn đi một mình vào Đại sứ quán bởi anh không muốn giáo sư Huỳnh Lẫm gặp cô chút nào. Thế nhưng nếu để mặc cô ở lại với kẻ từng nện dùi cui vào đầu cảnh sát anh lại có cảm tưởng mình đang gửi trứng cho ác. Đang phân vân thì Simha cất tiếng ráo hoảnh.
- Thi Nga phải ở lại đây với anh! Kì Phương, anh phải nhanh lên và nhớ là đừng để họ thuyết phục đấy. Chúng tôi sẽ chờ anh.
Kì Phương hiểu sâu xa trong lời nói đó, y hoàn toàn có cơ sở để lo lắng anh và Thi Nga giải mã xong rồi lặn mất tăm. Y giữ Thi Nga như một con tin.
- Các bạn chờ tôi. – anh nói, - nhớ canh giùm mấy tay cớm. Nếu họ đến phôn gấp cho tôi biết.
Gần 7 giờ sáng, nhà trực ban vẫn sáng đèn. Kì Phương gõ cửa, một người đàn ông lớn tuổi mặc đồng phục ló ra.
- Chào anh! - Kì Phương mau miệng. - Tôi cần vào gặp giáo sư Huỳnh Lẫm, phòng 204.
- Anh có mang giấy tờ gì không?
Kì Phương lục túi tìm hộ chiếu, vật bất li thân khi ra nước ngoài nhưng trong nhiều trường hợp nó lại ẩn chứa một nguy cơ tiềm ẩn khi thân chủ đang có vấn đề. Người đàn ông xem hộ chiếu rất lâu rồi nhìn lên mặt anh nhận dạng. Trước đó vài chục phút, người bảo vệ bị đánh thức bởi cú điện thoại nội bộ nói rằng sẽ có một vị khách trẻ đến làm việc rất sớm. Ông thao thức không dám ngủ và giờ thì vị khách này đã đến. Bất chấp đầu tóc rối bù và bộ quần nhớp nhem đang mặc, ông ta biết rõ đây là thượng khách của cấp trên.
- Anh vào đi! - Viên bảo vệ chỉ tay.
Đợi cho Kì Phương đi khuất, viên bảo vệ lật ngửa tờ giấy có in tấm ảnh đen trắng mà ông vừa nhận từ lúc rạng sáng. Không nhầm được, ông ta cầm lấy bộ đàm.
Kì Phương gõ cửa nhưng anh nhận ra nó đang hé chờ bèn đẩy nhẹ và vui sướng khi thấy giáo sư Huỳnh Lẫm đang ngồi đợi anh trên sô-pha. Ông ta cầm cuốn sách với nét mặt cung kính như một cha cố đang nâng niu cuốn kinh thánh.
- Chào thầy!
Ông vẫy tay rồi nói một câu mà anh không hề mong đợi.
- Paul đã mất một số tài liệu quan trọng và cảnh sát có nhiều bằng chứng để nghi cho cậu thông đồng với con gái ông ta đã tẩu tán sang đây!
Kì Phương định xin cuốn sách, nhưng lời nói đã đẩy anh ra.
- Thực ra đó không phải là tài liệu mật. – anh đáp.
- Bất luận là gì nhưng anh đã lấy trong hoàn cảnh dễ gây hiểu nhầm là một âm mưu nào đó.
- Vâng... em cũng biết vậy nhưng nghĩ rằng sẽ thanh minh sau. Thầy tra ra dòng chữ đó chưa?
- Đây, tôi tra từ cho anh xong hết rồi đấy. - Ông ta nhìn vào mắt anh. – Có đúng là anh giải mã dòng chữ đó?
- Vâng, em nghĩ chắc chắn đó là ý đồ của Paul chứ không phải là giao điểm hai đường chéo như thầy nghĩ.
- Thực tình lúc đó tôi cũng chưa giải được nên phải bịa ra thôi.
- Thầy bịa? – Kì Phương kinh ngạc.
- Đúng, để đánh lạc hướng chú ý của cô phóng viên và nhất là Phú Thành Tài. Nếu lúc đó tôi hoặc anh giải ra thì chúng ta khó lòng mà bắt bọn nhà báo im miệng. Nếu bị họ đưa mật mã đó lên truyền thông thì cả thế giới sẽ biết kho báu ở đâu và hậu quả sẽ nằm ngoài sự mong đợi của chúng ta.
Kì Phương chẳng biết nên tin hay không, nghe qua thì rất có lí và một điều anh phải công nhận là giáo sư Huỳnh Lẫm với Phú Thành Tài kình địch nhau như lửa với nước. Tuy Phú Thành Tài từng là một nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của giáo sư Huỳnh Lẫm nhưng cá tính và lập trường của ông ta đôi khi làm vị giáo sư phát ngán. Mẫu thuẫn và tranh biện là dinh dưỡng cho khoa học – giáo sư Huỳnh Lẫm luôn dạy học trò như thế nhưng ai mang dinh dưỡng cho ông thì hãy... coi chừng.
- Sao lúc ở Mỹ Sơn thầy không nghĩ cách giải mã một cách nghiêm túc?
Giáo sư Huỳnh Lẫm ra dấu im lặng rồi thấp giọng.
- Khi anh rút tờ giấy ra ở Mỹ Sơn, tôi cũng nghĩ nát đầu để hiểu Paul nói gì. Lúc đó tôi muốn gặp Thi Nga và anh tại ngôi nhà kín đáo ở Hội An để bàn luận thật kĩ về bản kí hiệu nhưng anh đã phớt lờ tôi. Kho báu Naga có ý nghĩa sống còn với tôi nên tôi không muốn anh lẫn bản mã đó rơi vào tay cảnh sát hay các thành phần như Simha nên đã nhờ cả viên tham tán mách đường cho anh tránh xa họ.
Kì Phương nhận ra mình đang đi đường vòng. Giá như anh bình tĩnh ở lại Hội An ngẫm nghĩ rồi mượn luôn sách của ông cũng xong chứ chẳng cần chạy đi cầu cạnh Simha mặc dù gặp được y cũng khá lí thú.
- Thế lần này em giải đúng chưa? Thầy hãy nói cho em câu đó đi?
Giáo sư Huỳnh Lẫm chưa nói ngay, ông đặt tay trái lên cuốn sách như sắp thề nguyện.
- Lạy trời phật thứ lỗi! Tôi gây ra bao phiền lụy và tội lỗi cũng là để giúp anh và con gái Paul đi báo thù cho cha mẹ cô ta. Với mật chỉ này ta tin các con sẽ sớm tìm thấy Naga, nhưng lấy gì để đảm bảo bí mật này không đến tai Simha?
Ông ta sợ anh đã bị Simha xỏ mũi. Có lí.
- Tôi không muốn kho báu này lại rơi vào tay phường vô lại đó. – Ông tiếp.
Mặc dù đang ngồi trong phòng nhưng anh tin giáo sư Huỳnh Lẫm đang nhìn rõ chiếc cổ to bè của Simha đang vươn dài về phía ông. Kì Phương ngồi như một pho tượng vô hồn, anh không thể nói gì nữa và càng không dám đòi hỏi cuốn sách. Anh không biết giáo sư Huỳnh Lẫm có đứa con riêng nào nữa hay không, nếu có thì bí mật này khó đến phần anh và Thi Nga. Ngay lúc đó ông đẩy sách sang phía anh.
- Hãy hứa với tôi là không để cho ai biết trừ anh và Thi Nga.
- Vâng, em cám ơn thầy nhiều.
Mặc dù rất vội nhưng Kì Phương vẫn cúi đầu như một con chiên ngoan đạo đang nhận giọt nước thánh từ tay đức cha. Anh xúc động nâng niu cuốn sách mà không thể tin rằng vận may rốt cuộc đã mỉm cười. Cuốn sách này được in trên giấy ảnh khổ lớn nên trông vạm vỡ hơn các cuốn sách nghiên cứu thông thường và là một bảo bối cho các nhà nghiên cứu về Champa. Khi lật những trang đầu tiên Kì Phương đã nhận ra ngay sự công phu của tác giả. Nếu như cuốn “ Văn bia Mỹ Sơn’’ của Finot thiên về trích lược và thống kê thì cuốn của Paul bao trùm toàn Champa và đầy đủ từng mảnh ghép. Cách bố cục cuốn sách này có hai phần riêng rẽ, bên trái là bản gốc, bên phải là bản Pháp ngữ, trông qua hơi giống một cuốn sách song ngữ. Kì Phương nhanh tay lật tìm bia E3.
- Không phải tìm cho mất công. – giáo sư Huỳnh Lẫm nói. - Ta đã giúp anh vạch ra rồi.
Kì Phương kéo sợi dây lụa lên, cuốn sách được chia ra hai phần. Bia E3 đập thẳng vào mắt anh. Đây là bia hình hộp nên bốn mặt đều có chữ. Anh chiếu sang mặt phụ C khá hẹp rồi đếm từ trên xuống và dừng mắt tại dòng thứ tám. E3C8. Câu này chắc chắn là danh từ chỉ địa điểm. Đó mới là kho báu. Kì Phương kìm nén lồng ngực để tim mình không nhảy ra ngoài. Dòng chữ tiếng Chăm cổ hiện lên rất rõ, rõ đến nhòa mắt:
.