Chương 33
Thi Nga ngồi chờ trong xe mà lòng nôn nao lo Kì Phương bị Đại sứ quán câu lưu hoặc xui xẻo hơn là đã bị bắt giữ. Cô lo một thì Simha lo mười, thực ra y muốn cảnh sát bắt quách Kì Phương cho rảnh mắt nhưng là phải bắt... sau khi giải mã cho y. Giờ đây y chỉ lo Kì Phương chưa giải xong đã bị bắt hoặc giải xong rồi bỏ mặc cô bồ ngon lành và cả y ở lại để đi đánh lẻ. Sốt ruột cũng vô ích, để tránh ánh mắt săm soi của viên bảo vệ và người đi đường, y cho xe chạy lòng vòng quanh khuôn viên Đại sứ quán để làm nhiệu vụ cảnh giới. Đảo quanh mấy vòng, y đỗ sát lề phải phố 73 rồi đặt tòa nhà 3 tầng bên trái trong tầm mắt của mình. Y biết Kì Phương vào chỉ để tra đúng một dòng chữ, vậy mà đã lâu không thấy anh ra làm y càng nghi hoặc.
Y đánh mắt sang Thi Nga và cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt đen thẳm của nàng. Đối với y, được ngồi cạnh nàng khi chỉ có hai người là một dịp hiếm hoi. Kể từ khi gặp nàng, y tận dụng mọi sơ hở của Kì Phương để được mon men gần nàng. Nàng đẹp thật, y đã phơi nắng đến cháy da trên bãi biển Hawai cho đến Địa Trung Hải nhưng chưa có mái tóc hay cặp mông nào đáng để y chép lưỡi. Tuy Kì Phương là trở ngại duy nhất để y chiếm nàng nhưng không vì thế mà y loại bỏ anh ngay được. Ngược lại, lúc này y coi Kì Phương như một con chim mồi cần được chiều chuộng. Tuy kề vai sát cánh nhưng y đã coi đây là cuộc đua một mất một còn giữa y và Kì Phương. Cứ đoạt kho báu trước, khắc nàng sẽ thuộc về ta. Y khinh đàn bà. Từ thủa tấm bé đến nay có chỉ hai người con gái được y cho là xinh, đó là cô sinh viên có khuôn mặt đẹp như một thiên thần bị y dùng gương đốt sém thủa học trò. Cô gái thứ hai chính là Thi Nga, nhưng giờ đây y không thể áp dụng cái trò tống tiền mất dạy thủa nào để chinh phục đời tiên nữ. May sao, đề thi đi tìm Naga đã được thần linh ném xuống đúng lúc.
Định cho xe phóng đi để phá tan không khí nặng nề mà y vừa tạo ra thì một hồi còi réo sát bên tai làm y giật mình. Hai chiếc xe màu trắng xé gió vút lên phía trước. Y hú vía nhận ra mục tiêu của họ không phải là y. Vậy là Kì Phương rồi! Anh ta đang cầm chìa khóa kho báu. “phải cứu anh ta’’ một mệnh lệnh đanh thép vang lên trong óc. Y rút phắt điện thoại ấn số Kì Phương rồi ép bên cằm để bẻ quặt vô lăng quay ngược lại.
- Cảnh sát. Nhảy ra cổng sau!
Chiếc xe vừa chồm lên y đã đạp nghiến phanh lại.
- Cô xuống ngay. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau sau.
- Thi Nga mở cửa nhảy phắt xuống lẩn bừa vào một ngõ nhỏ. Chiếc Land Rover phụt khói chồm lên như thế sắp cất cánh. Khi nãy, y đã quan sát rất kĩ khu Đại sứ quán và phát hiện bờ rào phía sau giáp với phố 73. Hai chiếc xe cảnh sát đã áp sát cổng chính nên y sẽ giải thoát Kì Phương từ phía sau. Sắp đến ngã ba y lại phát hiện đối diện có một chiếc xe cảnh sát khác cứ như trên trời rơi xuống. Y đọc vị ngay chiếc xe này từ đường Monivong chạy vào để khóa nốt phía sau Tòa đại sứ.
Y tăng tốc quyết bẻ gãy gọng kìm nguy hiểm này. Hai chiếc xe chồm lên như thể sắp đâm đầu vào nhau thì cùng đột ngột quặt sang con đường bên trái. Y biết nếu chiếc xe cảnh sát vượt lên thì y bị chặn đầu và Kì Phương cũng không thể thoát. Y tăng vọt ga hòng bứt lên. Chiếc màu trắng cũng không vừa, chỉ trong nháy mắt y đã nhìn thấy chiếc đầu trắng đã áp sát cửa xe. Đừng hòng. Một mệnh lệnh sinh tử trong đầu lóe lên. Y đánh mạnh tay lái. Một tiếng động kinh hoàng vang lên trước khi y văng người ra khỏi xe.
Kì Phương trân trối nhìn dòng chữ Chăm cổ trước mặt:
.
“...đã dâng một linga bằng vàng cho...’’
Đúng là E3C8. Anh không thể tin nổi vị trí kho báu lại được diễn tả bằng một dòng chữ ngắn củn và lạc đề đến thế. Hay Paul viết nhầm? Dòng này là phần vị ngữ của một câu dài nói về một vị vua nào đó đã dâng tặng linga cho thần. Nhưng bất chấp chủ ngữ là gì thì dòng này mới là cái chính. Vậy tám kí tự rốt cuộc đã biến thành một câu đầu ngô mình sở. Văn không ra văn. Thơ không ra thơ.
“... thánh địa Naga, kho báu cất nơi
... đã dâng một linga bằng vàng’’.
Kì Phương chỉ có thể thốt lên hai từ: vô nghĩa và khôi hài. Hai từ này nói lên đầy đủ và chính xác quá trình lao động trí óc lẫn tay chân của anh sau hai ngày đêm. Có thể rút gọn và cô đọng đoạn văn kia thành “ kho báu Naga cất nơi linga vàng’’. Kì Phương băn khoăn tự hỏi để chứa cả một thánh địa thì linga đó phải to đến nhường nào? Ngôi nhà của Simha cũng là một “ linga’’ đang chứa báu vật nhưng chưa xứng đáng.
Hay là phải hiểu “ linga’’ theo nghĩa bóng? Những ngọn núi thêng nơi thánh địa vốn được coi là một linga thiên nhiên. Núi Mêru chính là linga- siva. Nhưng đây thì không thể, đây là linga vàng BHADRESVARA có thật mà anh đã chạm tay sáng nay. Sau một hồi tự vấn Kì Phương bỗng nhận ra rằng câu đó rất có lí là đằng khác. Trên linga vàng này chắc chắn khắc một sơ đồ thánh địa hay dòng chữ nào đó mà anh đã không thấy. Lại một cảm giác tiếc nuối bỗng trào lên cào xé tâm can. Giờ linga đã đi xa, cơ hội đã vuột khỏi tay. Đến đây Kì Phương mới thấy thấm thía sự chi li của xử lí mật mã, không dễ dãi, không thần bí hay lãng mạn như trong các cuốn sách tán dương về nó mà là một quá trình lao động bền bỉ và cân não. Kì Phương thẫn thờ gấp sách lại rồi đặt lên bàn. Giáo sư Huỳnh Lẫm buồn lây khi biết không giúp được gì cho anh.
- Ta đã dâng một linga bằng vàng cho con mà con vẫn không vui sao?
- Vâng, có gì đó không ổn.
Kì Phương chỉ biết gật đầu, đó là một thất bại và đã hết thời gian sửa chữa. Chuông điện thoại trong túi reo vang hồi lâu mà anh chẳng buồn bắt máy cho đến khi một âm thanh réo rắt từ bên ngoài vọng tới. Bất chợt Kì Phương nhớ tới Simha, anh vội lao ra ban công nhìn sang bên kia đường nhưng chiếc Land Rover không còn nữa mà thay vào đó là những chiếc xe xanh trắng. Ngay dưới sân, một tốp người đang lao về phía tòa nhà anh đứng. Linh cảm điều chẳng lành, Kì Phương định chạy xuống. Giáo sư Huỳnh Lẫm bỗng hoạt bát lạ thường, ông kéo giật anh vào rồi đẩy ra ban công sau.
- Chạy đi! – Ông nói gấp gáp.
Kì Phương đâm sầm vào thành lan can và khoảng không dưới chân làm anh choáng ngợp.
- Nhảy đi! – Giáo sư Huỳnh Lẫm rít lên.
Một tiếng uỵch rung chuyển đáp lời ông. Kì Phương lăn mấy vòng rồi nhằm hàng rào phía sau vùng dậy chạy. Chiếc máy bên hông rung giật liên hồi, Kì Phương bật lên và nhận ra giọng Simha xen lẫn tiếng rầm rầm long óc. “ Kì Phương, nhảy qua hàng rào phía sau rồi băng qua công trường, sẽ gặp nhau ở cuối phố 442’’
Kì Phương làm theo chỉ dẫn của y. Anh trèo lên bức tường rồi nhảy bừa xuống phố. Liếc nhìn sang trái thì thấy một chiếc màu trắng xanh đang lật ngửa trên vỉa hè, đầu nát bươm. Phía bên kia đường là chiếc Land Rover màu đen lật nghiêng giữa một nhóm dân hiếu kì. Trong cảnh hỗn loạn đó, anh băng nhanh qua đường rồi nhảy vào một khu công trường. Nhặt thêm cái xà beeng, với bộ đồ sờn rách vốn có, anh trà trộn qua nhóm thợ thuyền mà không ai để ý gã công nhân ấy đi đâu cho đến khi tốp cảnh sát xông vào.
Võ Thạc Hoan dẫn tốp bảo vệ xộc vào phòng thầy mình, dĩ nhiên là không hề báo trước. Đây là một quyết định vô cùng khó khăn của viên tham tán nhưng không thể khác. Theo luật quốc tế, Đại sứ quán là một phần lãnh thổ bất khả xâm phạm của quốc gia có cơ quan ngoại giao đó. Cảnh sát nước sở tại muốn thực thi pháp luật trong đó phải được phép của Tổng lãnh sự nhưng viên thám tán muốn tận tay giao nộp. Trước mặt Võ Thạc Hoan là vị giáo sư già đang bình thản ngồi trên ghế.
- Thầy! hắn ta đâu?
- Chạy rồi.
- Chạy đi đâu? – Võ Thạc Hoan quay lại quát nhân viên. - Đuổi theo bắt hắn lại.
- Tôi xin lỗi thầy vì sự bất nhã này, việc này nếu tôi không làm thì người khác cũng làm.
- Anh cứ làm phận sự của mình đi! Tôi phải xin lỗi anh mới phải.
Võ Thạc Hoan nhìn thầy bằng ánh mắt khó hiểu.
- Hắn ta vào đây tìm thầy làm gì?
- Anh ta chỉ đến mượn một cuốn sách.
- Vâng, thầy thì không sao, nhưng chúng tôi sẽ có tội nếu chứa chấp tội phạm ở đây.
Võ Thạc Hoan lần đầu tiên thấy sai lầm vì đã rước ông về đây. Mọi việc đã đi quá xa và anh sẽ giải trình chuyện này với cấp trên. Nhìn toán cảnh sát đang vây đầy cổng, viên tham tán biết vụ này đã hỏng bét.
- Tôi đã báo cảnh sát đến, bây giờ biết ăn nói thế nào? ai chịu trách nhiệm đây?
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm, bắt anh ta lúc này là sai lầm. Tôi thả anh ta ra đấy!
- Thầy! – Võ Thạc Hoan gần như gắt lên. – Thầy làm thế là hại cả thầy lẫn em rồi!
- Dù muốn hay không thì các băng nhóm tội phạm vẫn đang ráo riết tiến về kho báu. Tôi thả anh ta ra là để kìm chế chúng hoặc ít nhất là mật báo tình hình về cho tôi biết.
Giáo sư Huỳnh Lẫm đưa hai tay về phía toán người đang vây kín rồi thét lên:
- Còng tay tôi đi! Bắt tôi đi! Hãy gọi cảnh sát Hoàng gia tống giam tôi đi. Nhưng tôi sẽ nói cho Quốc vương của họ một điều rằng, chỉ trưa hôm nay thôi, họ phải quỵ lụy xin tôi giúp đỡ họ. Các anh hãy chờ xem. Tôi thề đấy!
Võ Thạc Hoan bối rối xoa dịu thầy mình, ông nhã nhặn kéo thầy ngồi xuống rồi nháy mắt cho toán người kia rút đi. Viên tham tán thở dài rồi đưa mắt dõi khắp phòng và phát hiện một cuốn sách dày đang mở rộng trên bàn. Chính nó! Không bỏ lỡ, ông liếc mắt lên trang giấy đã đánh dấu. Là người thông hiểu nhiều ngôn ngữ, nhà ngoại giao kì cự nhẩm nhanh vào đầu: “...đã dâng một linga bằng vàng’’
Kì Phương đi xuyên qua công trường thì bắt gặp một con phố song song với phố chính của Đại sứ quán. Anh nhận ra một điều là các con phố của Pnompenh thường song song hoặc vuông góc với nhau như ô cờ. Tên phố hạn chế dùng tên danh nhân mà chủ yếu là đánh số thứ tự chẵn lẻ phân vùng rất khoa học. Simha dặn anh đến phố 442. Nhìn thấy tấm biển báo phố 462 ngay trước mặt và chỉ sau vài phút anh đã đến cuối phố 442.
Chẳng thấy Simha hay Thi Nga đâu, Kì Phương bật máy lên gọi nhưng không có tín hiệu mà thấy một tin nhắn của y: “Sát bên trái Đại sứ quán Nhật có lối ra bờ sông, gặp nhau ở đó’’. Ngó sang trái thấy mấy ngôi nhà lợp ngói treo quốc kì Nhật Bản, anh chạy qua vườn cây hướng thẳng ra bờ sông Bassac. Simha và Thi Nga đã có mặt ở đó, trông bộ dạng có lẽ cũng vừa mới tới. Mặt mũi Simha máu me chưa khô nhưng vẫn toát lên rạng rỡ khi thấy anh. Y đã cố sống cố chết để giải thoát cho anh bằng cú đụng xe liều chết, sau đó lại thoát khỏi vòng vây của cảnh sát để mang Thi Nga về đây. Câu đầu tiên khi y thấy Kì Phương là:
- Giải mã xong chưa?
- Chẳng đâu vào đâu cả.
- Tóm lại đó là chữ gì? – Thi Nga lại hỏi.
- Dòng đó chỉ có mỗi từ linga là đáng nói.
Đối với Thi Nga, từ này chả có nghĩa lí gì nhưng đối với Simha, đó là linh hồn của y. Từng cầm trong tay hàng ngàn linh thực khí, đây là một linh vật tượng trưng cho sức mạnh siêu nhiên mà con người thờ phụng và khao khát. Khát vọng sinh tồn, khát vọng sinh sôi nảy nở, khát vọng sáng tạo... Câu “ kho báu Naga cất nơi linga vàng’’ có vẻ trừu tượng như “ thế giới trong lòng bàn tay’’. Một câu nói hình ảnh với những kẻ ham chữ nhưng sáo rỗng với những bộ óc thực dụng như y.
Simha biết câu này vừa chơi chữ vừa trần trụi như không thể trần trụi hơn. Như một dòng điện xoẹt qua óc, y biết Paul giấu thánh địa này ở đâu. Nghĩ đến đây, y hét một câu sắc gọn.
- Chạy theo tôi!