← Quay lại trang sách

Chương 34

Giữa điền trang hoang sơ rộng lớn phía đông bắc Pnompenh có một cụm nhà sàn truyền thống bằng gỗ cũ kĩ rêu phong. Nơi đây đã từng chỗ nghỉ ngơi an dưỡng của nhiều vị hoàng thân quốc thích ưa thiền định hoặc thích sổng ẩn mình. Cảnh vật bao đời nay vẫn thế, trời trong mây trắng lấp ló sau những rặng Thốt nốt vươn cao như thể chạm tới cõi tiên. Những chùm hoa Sứ trắng ngần tỏa hương ngào ngạt giữa vườn nhài đang khoe sắc.

Tiếc thay, thiên đường mặt đất này chỉ dành cho một ông lão tật nguyền đang sống trong cảnh gần đất xa trời. Ít ai biết gì về lão ngoại trừ cái tên Sros cọc lốc. Nhìn vết thương bên vai và khuôn mặt đầy sẹo làm người ta liên tưởng đến lão có một quá khứ đọa đày tan nát. Tuy đã sòm sèm tám mươi, nhưng hôm nay lão mới nhận ra ánh bình minh trước ngôi nhà của mình êm dịu và thơ mộng đến lạ lùng. Công việc thu hồi linga đã kết thúc, điều mà cách đây một ngày lão không tin là thằng con nuôi trời đánh đó có thể làm được. Một lúc nữa người có trách nhiệm sẽ mang linga này đi, món nợ với Cả sư coi như đã báo đáp xong.

Hơn mười hai năm đã trôi đi nhưng cái ngày khủng khiếp nhất trong đời lão vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cũng như trên thân xác. Các bác sỹ giỏi nhất nước về chấn thương và tâm lí lúc đó cũng chỉ phục hồi tinh thần và thể trạng cho lão một cách cầm chừng. Sau một tuần hôn mê, lão thấy mình nằm trong một bệnh viện lạ hoắc. Lão mong được thấy bất kì ai để hỏi.

- Chúc mừng ông đã hồi phục. – Một người đàn ông lạ lẫm xuất hiện.

- Cảm ơn... nhưng ông là ai?

- Biết nói thế nào nhỉ. Tôi là một người may mắn, bởi vì đã ban may mắn cho ông đấy.

- Hóa ra... – Lão ngập ngừng. – Ông đã cứu mạng tôi?

- Đúng hơn là tôi mang ông đến bác sĩ mà thôi.

- Vâng, tôi cũng không biết lấy gì để đa tạ các ông. Từ khi tỉnh lại tôi đang tự hỏi có phép màu nào đã cứu tôi. Tôi đội ơn ông.

- Khỏi. Lẽ ra tôi đã không quay lại. Đời tôi đã cứu mạng rất nhiều sinh linh nhưng chưa bao giờ quay lại để nghe dù chỉ một lời cảm ơn.

- Vậy ông quay lại để...?

- Điều này sẽ làm ông rất khó xử đấy.

- Không có gì là khó hết. Ông là ân nhân. Quý ông cần gì hãy nói đi. Tôi sẵn sàng hiến tất cả gia tài và sức tàn này nếu được.

- Đúng là đạo sĩ Bàlamon! Tôi rất cảm kích tấm lòng của ông, nhưng yêu cầu của tôi lại khác.

- Khác? – Lão căng mắt nhìn người đàn ông bí ẩn.

- Tôi hỏi khí không phải, ông còn định đi tìm kho báu nữa không?

Sros quay mặt đi không đáp. Nhất định ông sẽ quay lại kể cả chết lần nữa, bởi nơi đó có ý nghĩa cao hơn sự sống.

Người đàn ông cười nhẹ, nói:

- Đấy, khó nói rồi, đúng không? Không sao, tôi không hề lấy ơn cứu mạng để ra điều kiện gì với ông. Ông cứ làm cái việc ông thích. Còn tôi chỉ muốn ông một điều.

- Xin ông cứ nói.

- Ông biết đấy, Thánh địa Naga đã có chủ. Xin lỗi, một nàng công chúa giàu có và xinh đẹp nhưng đã có chồng. Ông không nên xua hết đám trai này đến đám trai khác lên đó để uổng phí đời họ. Lẽ ra ông cũng bỏ mạng ở đó rồi, nhưng tôi vẫn muốn ông sống.

- Ý ông muốn tôi ngăn đám đàn em của tôi?

- Đúng thế, ông đã xui bao nhiêu thanh niên trai tráng đâm đầu vào ngõ cụt. Hãy chặn bước chúng lại.

Sros chỉ biết cúi đầu im lặng. Quả thật, ông đã truyền cảm hứng cho đám trẻ cả tin để lao vào cuộc phiêu lưu vô tiền khoáng hậu mà kết cục là cái chết. Một vài đứa sống sót đã nổi lên bằng cái nghề buôn bán đồ cổ mà Simha chỉ là cá biệt trong số đó. Người đàn ông lạ này là ai mà ngạo mạn và quá rõ về mình đến thế?

- Ông là chủ nhân của kho báu Naga thật sao?

- Cứ coi như ta là kẻ gác cổng Naga.

Sros nhìn người đàn ông bằng da bằng thịt mà không thể tin nổi đây là con người từng chui ra chui vào cánh cửa tử thần như nhà mình. Trong khi lão, đã mấy chục năm mà chưa thể chui vào lấy một lần.

- Tôi sẽ dành cho ông một đặc ân. – Người đàn ông nói. – Muốn vào thánh địa hẹn ông 12 năm nữa tôi sẽ dẫn ông vào. Thôi, chúc ông khỏe để hồi hương. Hẹn ngày tái ngộ.

- Khoan đã! Tôi không biết ông ở đâu, 12 năm nữa tôi sẽ tìm ông bằng cách nào.

- Yên tâm, nếu tôi và ông vẫn còn sống trên cõi tạm này, có duyên sẽ gặp nhau.

- Vâng, ông đã nói thế thì... tôi chờ ông. Nhưng khi chia tay, tôi có thể biết quý danh của ân nhân được không?

- Hãy gọi tôi là Cả sư.

Người đàn ông biến mất.

*

Mang nỗi kinh hoàng và ơn cứu mạng trở về cố hương, Sros quyết nén vùi nỗi đau của mình để cố sống thêm một giáp nữa. Thế nhưng sự trở về của lão đã làm cho cả cộng đồng kinh sợ. Thân hình dị dạng của lão là tấm gương tày liếp cho bất cứ kẻ nào còn ôm mộng kho báu. Lão dần ngẫm ra Cả sư để lão sống sót bởi vì ông ta muốn mượn cái thân hình què quặt của lão để truyền thông điệp chết chóc đến tận mắt những kẻ đang nhăm nhe kho báu mà Cả sư là “ kẻ gác cổng’’. Ông thấy sống mà không bằng chết. Ác độc thật chứ cứu mạng cái mẹ gì.

Thành Cát Từ Hãn chính là cha đẻ của chiến thuật khủng bố thâm hiểm này khi ông ta xua quân “ làm cỏ’’ thiên hạ. Khi hủy diệt một thành phố, vị Hoàng đế này luôn giả vờ để thoát một lượng nhất định tù binh để họ chạy trốn và gieo rắc kinh hoàng cho các thành phố hay lân bang khác. Chưa đánh mà thắng, hàng vạn thành trì làng mạc đã bỏ trống trước khi đoàn kị binh huyền thoại tràn vào.

Sros nghiệm lại mình, quả thật, chả cần lão loan tin hay khuyên bảo, những kẻ hăng máu nhất cũng đã chùn chân khi nhìn thấy đại ca của mình thân tàn ma dại đến thế. Sros lại lang thang khắp cõi trần gian chờ ngày tái ngộ Cả sư. Lão rời bỏ quê hương để tìm vùng đất mới, ở đó không còn ai thân thích. Lão tránh thói tò mò kèm ánh mắt thương hại và cả sự khinh miệt của người đời. Sros mang theo tất cả của cải và mấy đàn em thân tín đến mua một ngôi biệt thự cổ ngoại ô Pnompenh chờ ngày đi Naga như Cả sư đã hứa.

Mười hai năm chờ đợi với một ông lão tật nguyền mong manh như lá vàng trước gió. Đúng như đã hứa, người Cả sư kì lạ năm xưa bỗng nhiên xuất hiện tại cửa nhà lão. Thình lình, bí hiểm và thản nhiên đến mức Sros có cảm giác rằng ông ta có mặt khắp nơi và chưa bao giờ thôi đeo bám đời lão. Cũng chính vì vậy mà trong ngần ấy năm Sros không bao ngờ dám làm trái lời ông ta.

- Cả sư, ông thật giữ lời hứa!

Khuôn mặt hài lòng của Cả sư hé một nụ cười trẻ trung.

- Mười hai năm qua tôi biết ông giữ chữ tín với tôi. Rất mừng là ông vẫn khỏe.

Sros cười xệch miệng rồi bật ho sù sụ, lão kéo ghế mời Cả sư ngồi rồi nói.

- Chưa gặp được ông trời chưa cho tôi chết đó.

- Vậy ông còn sức đến Naga nữa không?

- Nhất định rồi, mười hai năm nay tôi không thôi nghĩ về nó. Ơn trời là ông đã quay lại tìm tôi. Chúng ta sẽ đi ngay chứ?

- Tốt, chí khí ông rất tốt! - Cả sư bật cười xá lá. - Dám sống dám chết, không hổ danh một tu sĩ Bàlamon.

- Chúng ta sẽ đi luôn bây giờ chứ?

- Khoan đã, vẫn còn một việc nữa tôi phải nhờ ông.

Đôi vai rúm ró của Sros co rụt lại, miệng lào phào:

- Việc gì nữa?

- Mười hai năm trước đúng cái ngày mà tôi cứu ông, thánh địa Naga đã mất linga chúa. Ai đã lấy cắp chắc không ngoài mấy đàn em của ông. Giờ đây muốn quay lại, phải mang linga đó trả về chỗ cũ.

- Sao cơ? Không lẽ linga trong Naga đã bị mất thật sao?

- Thật tiếc là ông không biết những gì diễn ra sau đó. Mười hai năm qua tôi lao tâm khổ tứ bươn chải khắp thế gian để điều tra truy tìm. Cuối cùng cũng lần ra manh mối nhưng có lấy lại được hay không lại là chuyện khác. Nó đang bị giấu đâu đó ở Mỹ Sơn và Paul sắp sang đó mang ra giao cho nhà chức trách Việt Nam.

- Sao? – Sros giãy giật hỏi. - Paul dạo đó đã lấy cắp linga rồi nay lại giao cho Việt Nam?

- Đúng! Paul là một thằng khốn nạn! Hắn còn dã tâm đưa chính phủ Hoàng gia xâm nhập đất thánh Naga. Một kẻ cõng rắn cắn gà nhà. Tôi có bằng chứng về những việc sắp xảy ra đó. Tôi và ông tuy phận sự và mục đích khác nhau nhưng có chung một mối đe dọa. Đó là phải thu hồi linga này và giữ đất thánh Naga khỏi bàn tay nhớp nhúa của các thế lực ngoại đạo. Chỉ một ngày nữa thôi linga lẫn kho báu Naga sẽ rơi vào tay người Việt và chính phủ Hoàng gia.

- Không thể nào. - Sros rên lên. – Naga không thể thuộc về bọn Hoàng gia được. Không! Nếu một ngày nào đó thánh địa Naga bị xóa sổ thì của cải đó phải trở về tay người Chăm chứ không thể là ai khác.

- Giờ không phải là lúc chia chác. Nếu ông còn muốn đến Naga thì hãy giúp tôi mang linga về đây.

- Làm sao tôi có thể làm việc đó?

- Mọi việc tôi đã tính kĩ. Tôi sẽ lấy linga từ Paul trước khi bàn tay bẩn thỉu của người Việt mó vào. Tôi chỉ cần một người đủ tầm để mang nó sang đây trong đêm mai mà thôi. Tôi biết ông có đứa con nuôi rất giỏi chuyện này.

- Thằng Simha ư?

- Chính nó!

- Nó sẽ làm hỏng việc mất. Tôi sẽ đi.

- Ông đi lắm rồi! Cứ để sức trẻ gánh vác. Khi nó mang linga đến đây ông cứ giữ lại chờ tôi.

- Sang đến Mỹ Sơn, nó sẽ gặp Paul hay gặp ai?

- Đưa số tel của nó cho tôi. Tôi sẽ chỉ đạo từ xa. Thế nhé!

- Vâng, tôi sẽ triệu con tôi đến để giao việc ngay.

Tin rằng Paul và Cả sư đã có một thỏa ước nào đó và cần một người thứ ba thạo việc giúp đỡ. Thoạt tiên Sros không muốn nạn chảy máu cổ vật của người Chăm xảy ra nữa nhưng vì là yêu cầu của kẻ cứu mạng và lời hứa đưa lão đi thăm Naga nên lão nhắm mắt nghe theo. Mặc dù ít khi sai vả Simha nhưng Sros thầm công nhận chỉ có nó mới đảm trách được việc này.

Đúng như vậy, Simha đã thực hiện nhiệm vụ lão giao một cách xuất sắc. Nhìn chiếc linga đang bây bám máu tươi mà lão không khỏi rùng mình về người Cả sư kì lạ.