Chương 35
Bộ Du lịch vương quốc Campuchia tọa lạc trên một khu đất gần mười hai ngàn mét vuông bên con phố lớn Tchecoslovaquie thuộc quận Prampi Makara. Chưa tới 8 giờ sáng, tòa nhà chính khang trang bốn tầng với mái ngói đỏ tươi ánh lên rực rỡ dưới nắng sớm. Một trong những trọng trách của Bộ Du lịch là quản lí và điều hành một lượng khổng lồ các di sản có giá trị tầm cỡ thế giới. Chính vì vậy mà Bộ này sở hữu một hệ thống nhân lực dồi dào và tiêu hao một lượng kinh phí hơn hẳn các bộ khác. Hôm nay là một sự kiện minh chứng cho điều đó. Cảnh cổng lớn của Bộ mở rộng từ mờ sáng, hàng chục chiếc xe đã đậu kín sân và kéo dài ra ngoài vỉa hè con phố chính Tchecoslovaquie mãi vẫn chưa dứt.
Cái chết đột ngột của Paul đã biến một ngày vui của dân tộc này thành một ngày tang tóc buồn bã. Những lá cờ in hình Angkor Wat và cờ xanh dương của UNESCO lẽ ra được tung bay trong nắng sớm nhưng hôm nay vẫn cuộn mình trong kho bên cạnh những hoạt náo viên lòe loẹt đang ngồi ủ rũ. Chỉ có một điều có lẽ không thay đổi, đó là giới khoa học, báo chí và người hiếu kì vẫn đang vây kín nơi vốn được chuẩn bị nhiều ngày nay.
Sân trước, sảnh đón, các dãy hành lang và mọi khoảng trống lớn nhỏ quanh hội trường được treo kín các bức pa-nô ảnh phóng to in đậm chữ kí của Paul. Các cuộc triển lãm vắng mặt tác giả vốn là những sự kiện gây tò mò, đằng này tác giả vừa mới bị giết bởi chính tác phẩm đó càng làm cho sự kiện sôi sục và chứa đựng một hấp lực ghê gớm. Phía trong, một phòng họp 750 chỗ đã ken kín người tự lúc nào. Các cử tọa chậm chân đang xô đẩy lộn xộn bên họng các cửa ra vào.
Giáo sư Huỳnh Lẫm và Võ Thạc Hoan thuộc một trong những người đến muộn mặc dù đêm qua họ thức trắng. Mặc dù có vé mời hạng VIP nhưng cả hai bất lực xếp sau những đội quân cơ bắp đang nhích lên từng tí để ngó về sân khấu. Giáo sư Huỳnh Lẫm phải trình giấy mời cho đội an ninh mới được trợ giúp đưa vào tận bên trong. Võ Thạc Hoan không mấy hứng thú với hội họp, ông cũng không hùa vào xem bất cứ thứ gì mà chỉ ngồi xuống nghế vừa chờ thầy vừa xem tivi đặt ngoài sảnh.
Từ khi có tin Paul đột ngột qua đời, Bộ trưởng Thong Sam đã lường trước sự tan rã không thể cứu vãn của cuộc du khảo lớn chưa từng có này. Mặc dù đã chính thức hoãn và phát tin trên các phương tiện đại chúng nhưng dòng người quan tâm không những ít đi mà còn đông lên.
Giờ đây, nếu Bộ không tìm được Naga thì đối với công chúng chẳng khác gì một vố lừa và chiếc ghế bộ trưởng của ông cũng tiêu ma. Chuyển cái bất lợi thành cái có lợi. Nhận ra thử thách này là một cơ hội mới, Sam vẫn cho tiến hành buổi lễ với mục đích tìm kiếm sự giúp đỡ trong cộng đồng. Tranh thủ công chúng đang tập trung về phía mình, ông yêu cầu họp báo để mọi người hiểu thực sự khó khăn đang gặp với hi vọng được giúp sức.
Vóc dáng uy nghi, ăn nói lưu loát, thái độ cầu thị nhưng đầy quyết đoán, Bộ trưởng Sam muốn duyệt lại lần cuối kế hoạch hành động với các chuyên gia và thuộc cấp. Ông hất hàm hỏi người bên cạnh.
- Thế nào, anh Mou?
- Thưa bộ trưởng. Đúng là Paul đã bị ám sát trong một động cơ rất mù mờ gây ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch du khảo của nước ta.
- Tấm bản đồ! - Bộ trưởng đập bàn. – Tôi cần anh sang Việt Nam là vì tấm bản đồ hay thứ gì đó chỉ ra vị trí Naga cơ mà.
- Vậng ạ! Cảnh sát Việt Nam đã khám xét và tìm kiếm mọi tài liệu liên quan đến Naga nhưng chúng đã bốc hơi nhanh một cách khó hiểu.
- Ngồi ở nhà tôi cũng có được thông tin đó. - Bộ trưởng trừng mắt. - Vậy tiếp xúc với các nhà khảo cổ bên đó, có ra manh mối gì không?
- Thưa bộ trưởng, tôi đã cố liên lạc và xin gặp gỡ nhưng rất tiếc thời gian rất eo hẹp nên họ phải về chuẩn bị cho chuyến bay sang đây. Vâng, rất nhiều trong số họ đang đứng gần chúng ta ngay trong tòa nhà này.
- Thế thì tôi ngồi ở nhà cũng gặp được họ, cần gì anh?
- Vâng, nhưng thực sự tôi cũng lực bất tòng tâm. Cảnh sát cũng chỉ mới bắt đầu nhưng hôm nay họ hứa hẹn sẽ có nhiều tin mới đấy.
Bộ trưởng Sam quay sang viên cảnh sát hỏi.
- Có đúng thế không, ông Thét Manet?
- Đúng thế. Ngoài ba nghi can mà chúng tôi đang truy nã quyết liệt từ đêm qua, phía Việt Nam còn cung cấp thêm nhiều nhân vật cần theo dõi đặc biệt nữa. Nhưng dù sao tôi cũng yêu cầu các ông đừng trông chờ nhiều mà tự giải quyết bằng cách khác.
- Chúng tôi muốn thu ngay tài liệu mới nhờ đến các ông. Kẻ cướp tài liệu không ngu dại mang đến hội thảo này đâu. Chúng sẽ đến thẳng kho báu và đó là thảm hỏa. Các ông hãy bắt chúng lại trước khi quá muộn.
- Tôi e rằng không đáp ứng nổi yêu cầu của các ông, ít nhất là trong hôm nay. Nếu đặt tôi vào địa vị của ông, tôi sẽ dùng phương pháp khác.
- Cách gì? – Bộ trưởng vồ lấy lời viên cảnh sát.
- Chính họ. - Thet chỉ tay về phía hội trường cách đó một dãy phòng. – Họ sẽ giúp các ông tìm ra Naga.
- Vâng, đúng đấy. - Mou chắp theo. - Tôi đã báo cáo với Sếp rồi, các nhà khảo cổ khắp nơi đã tề tụ ở đây ắt sẽ có người biết Naga ở đâu.
- Vậy còn những kẻ nắm thông tin khác nhưng chúng không có mặt ở đây?
- Tiền! - Thet nheo mắt. - Kẻ đó sẽ tự lộ mặt ra.
- Tiền nào? – Bộ trưởng lại trừng mắt. - Ta không có nhiều tiền.
- Trước khi Paul mất. - Mou nói. - Chính phủ đã đặt ra một khoản tiền thưởng rất lớn cho Paul. Chúng ta linh động dùng khoản đó cho bất cứ ai giúp ta tìm ra Naga.
Bộ trưởng quay sang Thet.
- Ông cảnh sát! Nếu ba nghi can của ông nhận được tin này. Hắn có hợp tác không?
- Tiền là cần. Nhưng chưa đủ, phải bãi miễn mọi trách nhiệm hình sự cho chúng may ra được, mà quyết định cái này tôi đâu đủ quyền hành.
- Không nói đủ hay không đủ. Tôi chỉ hỏi ông được hay không được mà thôi.
- Được! - Thet quả quyết.
- Tốt lắm. - Chúng ta ai vào việc nấy.
Sam nhổm dậy chỉnh lại cravat rồi bước về phía hội trường lớn đang inh ỏi như ong vỡ tổ. Với áo trắng thắt sẵn băng tang đen trước ngực, ông kính cẩn cúi đầu trước micro:
- Kính thưa quý vị! Trước tiên, chúng tôi rất đau lòng khi phải thông báo một tin buồn. Đó là kiến trúc sư- nhà khảo cổ lừng danh- một người bạn vĩ đại của nhân dân Campuchia và các dân tộc Đông dương- ngài Paul Morierre đã từ trần hồi 12 giờ đêm qua tại nước láng giềng Việt Nam. - Ngưng lại vài giây, ông ngước lên nhìn biển người đông cứng trước mặt. - Xin mời tất cả quý vị đứng dậy dành một phút mặc niệm.
Bầu không khí lặng ngắt trôi mau, vị bộ trưởng đạo mạo nói tiếp:
- Ngài Paul Morierre đáng kính mất đi đã để lại một vấn đề vô cùng nan giải cho chúng ta. Xin các vị hãy bĩnh tĩnh nghe tôi nói. Thánh địa Naga mà chúng tôi tốn không ít giấy mực từ mấy tháng nay sẽ không được khai quật chiều nay như đã định, mà phải lùi lại vô thời hạn...
Chưa hết câu, tiếng la ó đã dội lên buộc vị Bộ trưởng phải phân bua:
- Xin quý vị hãy bĩnh tĩnh! tôi sẽ giải đáp mọi bức xúc của các vị trong phần họp báo tiếp theo, nhưng trước hết cho tôi được làm nhiệm vụ của mình. Đó là thay mặt Chính phủ và Bộ Du lịch, tôi chính thức kêu gọi các nhà khoa học và tất cả những ai bất kể nghề nghiệp, bất kể quốc tịch, độ tuổi hay màu da... Kể cả những tù nhân đang bị giam giữ bất cứ đâu trên thế giới này. Những ai biết thánh địa Naga ở đâu, hoặc có thông tin về Naga, chính phủ Campuchia hơn bao giờ hết đang cần đến các bạn. Để cảm ơn công lao các vị, chúng tôi sẽ dành hết số tiền từ quỹ di sản cộng với số tiền thưởng một triệu đôla mỹ. Tôi xin nhắc lại... Một triệu đôla Mỹ!
Những tiếng xuýt xoa rộ lên làm gián đoạn bài phát biểu. Tiếng ồn ào cuộn lên như cơn lốc làm nghiêng ngả hội trường. Tiếng hô hưởng ứng, tiếng reo hò vui sướng lẫn tiếng la gào phản đối làm cho tất cả dường như quên phắt phút giây mặc niệm chỉ cách đó một phút. Bộ trưởng lấy hơi rồi nói to vào micro.
- Đề nghị các phóng viên báo chí và truyền thanh truyền hình phát thông điệp trên đến đồng bào cả nước và toàn thế giới!
Các máy quay, ghi âm, ánh đèn flash đều hướng về phía vị chủ tọa. Bộ trưởng tự tin hướng xuống khán đài nói to để át tiếng ồn:
- Sau đây là phần họp báo. Nào, mời các quý vị bắt đầu.
Một nhà báo đứng sát bục vội tiến lên cùng với chiếc micro to bự có dòng chữ “ Pnompenh Post’’
- Tôi xin hỏi Bộ trưởng. Nếu nhìn các pa-nô ảnh treo ngoài kia thì không có gì khẳng định nó thuộc lãnh thổ Campuchia. Ngài có dám khẳng định không?
- Không lẽ Paul lại nhầm lẫn công trình nước khác trên lãnh thổ của ta hay sao. Mặt khác, những bức ảnh mà Paul cung cấp đã được các chuyên gia phân tích hình ảnh kết luận công trình này mang tất cả các nét đặc trưng của nền nghệ thuật Angkor cuối thế kỉ 11 và đầu thế kỉ 12. Cụ thể hơn, các chuyên gia địa chất còn khẳng định đây là vùng núi Meanchey cách Siem Reap chưa đến ba trăm cây số đường chim bay.
Phóng viên này hỏi tiếp:
- Công trình của chúng ta, trên đất chúng ta, vậy tại sao lại một mình nhà khảo cổ Pháp biết? Thưa ngài?
- Một điều mà chúng ta phải thừa nhận là các nhà khoa học Pháp đã tiên phong trong lĩnh vực này khi họ đặt chân đến Đông Dương. Vì đây là thánh địa của tà giáo chứa bất hợp pháp nhiều báu vật nên chúng tim mọi cách dập tắt và tiêu diệt bất cứ nguy cơ bại lộ từ trong trứng nước.
- Thưa bộ trưởng. - Một nhà báo nữ hỏi. - Ngài vừa nói Paul đã cung cấp tư liệu cách đây nhiều tháng, vậy tại sao ông ta không chuyển luôn sơ đồ để cho chúng ta khai quật Naga sớm hơn chứ không phải là hôm nay?
Bộ trưởng thẫn người trong giây lát, một cảm giác trung thực bởi ông đang đau đáu với những ẩn số sau người đàn ông Pháp này. Đôi khi Bộ trưởng Sam cho rằng tấm bản đồ không nằm trong tay Paul hoặc ông ta đang bị ai đó khống chế.
- Đây là một điều rất đáng tiếc cho chúng ta, cũng là nỗi buồn của ngành khảo cổ non trẻ nước nhà. Tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta ở thế bị động và Paul có một số nguyên tắc riêng mà chúng ta phải tôn trọng. Thế thôi.
Một người cầm micro chen lên hỏi.
- Theo tôi biết, Paul đã có nhiều năm sống và làm việc ở Campuchia. Ông ta đã sang Việt Nam rồi cũng biến mất như đã từng rời bỏ Campuchia, ông nghĩ sao về sự trở lại lần này?
Nhìn chiếc micro có gắn biển CNN, vị Bộ trưởng mường tượng các đoàn làm phim Mỹ sẽ nườm nượp bay sang xin cấp giấy phép quay phim sau khi tìm ra thánh địa Naga. Nhưng câu hỏi phóng viên này đặt ra làm ông nhớ lại cũng đã có nhiều “ nhà khảo cổ’’ Mỹ từng đến Campuchia làm việc trong những năm bảy mươi rồi mất tích. Điều kì lạ là sự mất tích của họ tỉ lệ thuận với các phiên đấu giá cổ vật Angkor trên đất Mỹ.
Nhiều năm sau, người Khmer đã giật mình và hoảng hốt khi hàng trăm cổ vật quý báu nhất của họ đã nằm tại các bảo tàng Mỹ cũng như trong tay nhiều nhà sưu tập tư nhân trong đó có tượng Duryodhana bằng sa thạch được định giá hơn ba triệu đôla. Một nỗi cay cú bỗng nhói lên, bộ trưởng Sam nhìn mặt nữ phóng viên người Mỹ cao giọng:
- Paul rời khỏi Campuchia hay Việt Nam là chuyện cá nhân của ông ta. Dù điều gì xảy ra thì công lao và uy tín của ông ta luôn được nhân dân chúng tôi đánh giá cao. Chúng tôi thừa khả năng phân biệt nhà khoa học chân chính và kẻ đục nước béo cò luôn lợi dụng chiến tranh loạn lạc để trục lợi trên đau khổ của dân tộc khác. Đã có thời chúng đầy rẫy và tung hoành trên đất nước này như chỗ không người và từng làm cho nạn chảy máu cổ vật hoành hành như nạn dịch không thuốc nào chữa nổi. Nhưng đó là quá khứ! Từ giờ phút này trở đi, một hòn đá mang ra khỏi Campuchia cũng phải được kiểm soát. Chúng tôi phải bóc trần trò ma giáo này và thời của chúng đã hết! Tôi nhắc lại, thời của chúng đã hết!
Bộ trưởng Sam dùng lời đanh thép này nhắm đến nhiều mục tiêu mà các tay thẩm phán người Mỹ cũng không ngoại lệ. Phóng viên CNN chưa kịp ra đòn phản kích thì bị một người khác tranh thủ.
- Cách đây hơn hai mươi năm, đã có phóng sự điều tra về sự mất tích của một nhà khoa học khác vì liên quan đến hội kín Naga nào đó. Liệu cái chết của Paul có liên quan đến Hội này hay không?
- Xin lỗi quý vị, cái chết của Paul sẽ được cảnh sát trả lời sau. Riêng chúng tôi không dám khẳng định ai đứng sau âm mưu giết người đó.
Phóng viên này tiếp:
- Hiện có độc giả gửi lên tòa sạn câu hỏi rằng từ xưa đã có tin đồn hội Naga đang cất giữ vô số tượng cổ đắt giá trong lòng đất và chúng sẵn sàng giết bất cứ ai sắp tìm hoặc đang tìm nó. Xin ông có thể nói gì về ý kiến này không ạ?
- Xin lỗi. Chúng tôi không làm việc với những tin đồn.
- Vậy thì nguyên nhân của những nhà khảo cổ mất tích trước đây thì sao thưa ngài bộ trưởng? Cũng xin lỗi ông, khi chính phủ nhỏ giọt và nghèo nàn thông tin, công chúng biết bíu vào đâu ngoài những tin đồn đó.
Bộ trưởng Sam nhấp ngụm nước nhằm kéo dài thời gian suy nghĩ. Đúng ra là ông đã nghe nhiều lời xì xào về hội Naga từng một thời cai quản gần nửa ngân khố đen của những triều đại xa xưa. Giá như Paul sống thêm một ngày nữa thì ông có thể vỗ ngực trước bàn dân thiên hạ mà nói cả ngày về Hội kín này sau khi nó bị đánh gục và lôi ra ánh sáng. Nhưng tiếc là paul đã chết nên bí mật lại rơi vào hố đen mịt mùng.
-Đã là mất tích thì làm gì rõ nguyên nhân? - Sam nói – Rừng núi nhiệt đới chúng ta đầy rẫy nguy cơ và vô số bí ẩn chưa được khám phá nhưng đó chính là tiềm năng cho du lịch của chúng ta. Dù sao, tôi cũng xin hứa sẽ cập nhật đầy đủ thông tin nguyên nhân cái chết của Paul và mối liên hệ với Naga nếu có.
Trong khi vị Bộ trưởng đang vật lộn với hàng núi câu hỏi không ngừng tuôn ra thì cách ông một bức tường, nữ thư kí Cheny cũng nhận được hàng chục cuộc gọi từ khắp cả nước lấy làm tiếc vì cuộc khai quật lịch sử bất thành. Mặc dù khá nhiều cuộc gọi nhạt nhẽo nhưng cô ta không dám bỏ sót một chi tiết nào. Và đúng như cô dự tính, kết quả đầu tiên của lời kêu gọi trên truyền thông của Bộ trưởng đã đến.
-Alô, đúng Bộ Du lịch đó không? - Một giọng đàn ông vang lên đầu dây bên kia.
- Vâng. – Cheny đáp. – Đường dây nóng của Bộ Du lịch đây.
- Tôi có thông tin mà các vị đang cần.
- Chúng tôi nghe đây, xin ngài cho biết quý danh?
- Không cần thiết, tôi cần gặp trực tiếp Bộ trưởng của các vị!
- Xin lỗi, Bộ trưởng đang bận. Tôi là thư kí của Bộ trưởng và sẽ chuyển nội dung của Ngài lên ông ta.
- Tôi nhắc lại. – Người này lên giọng kẻ cả. - Hoặc là cho tôi nói chuyện với Bộ trưởng, hoặc là tôi sẽ cúp máy.
Với thái độ bất nhã thế này xảy ra trong ngày thường, thư kí văn phòng Chery sẽ dập tắt không thương tiếc, nhưng lúc này nếu tự ái, cô hiểu cơ hội lịch sử sẽ tuột mất.
- Ông cam đoan là có thông tin về thánh địa Naga chứ?
- Tôi cam đoan với danh dự của một nhà khao học.
- Tốt, ông đừng gác máy. Tôi sẽ gọi Bộ trưởng đến ngay bây giờ.
Bộ trưởng Sam đang quay cuồng chống đỡ một rừng micrro tua tủa như nòng súng đang chĩa vào mặt. Ông không ngờ buổi họp báo lại đã trở thành cuộc tấn công tổng lực từ nhiều phía chỉ trích sự yếu kém của chính quyền trong công tác bảo tồn và lan ra các mảng khác. Khi đang bị dồn đến chân tường thì may thay nữ thư kí đã xuất hiện giải vây cho ông.
- Thưa Bộ trưởng, có tin khẩn!
- Có kết quả rồi sao? – Ông vội vã quay lại hỏi.
- Vâng, một người nặc danh tự nhận là nhà khoa học nói có thông tin về Naga. Ông ta đòi gặp Bộ trưởng ngay.
- Hay lắm! nói anh ta chờ tôi giây lát.
Chery quay gót rồi mất hút sau cánh hậu. Vị Bộ trưởng nhìn rừng người trước mặt với hàng chục câu hỏi đang chờ. Bỏ đi lúc này rất thất lễ.
- Xin lỗi quý vị! – Bộ trưởng lùi một bước. - Tôi có việc đột xuất giây lát. Xin các vị cứ giải lao tại chỗ và đặt trước câu hỏi. Hi vọng tôi sẽ quay trở lại với một tin rất vui cho tất cả chúng ta.
Tiếng gào thét bùng lên khi ông bỏ đi, không ít người ngán ngẩm cho rằng ông ta đã đánh bài chuồn. Bộ trưởng Sam không ngờ sau thông cáo chỉ mấy phút đã có phản hồi đầu tiên. Ông đi như chạy về bàn thư kí văn phòng. Chery đang ngồi canh máy như canh kẻ gian, tay cô khư khư nắm ống nghe và chỉ chờ cho Bộ trưởng đi tới là cô đẩy vội sang.
- Thưa bộ trưởng, xin mời ông.
Bộ trưởng Sam đón lấy máy, một giọng đàn ông vang lên với tiết tấu nhanh dần:
- Chào ông Bộ trưởng, để khỏi mất thời gian tôi đi thẳng vấn đề luôn. Tôi đã xem thông điệp kêu cứu của các ông trên truyền hình. Sở dĩ tôi hồi đáp nhanh vậy là vì tôi đợi cái giờ phút này đã mấy chục năm nay rồi. Trong tay tôi là tấm bản đồ đi tới thánh địa Naga.
Bộ trưởng không tin nổi tai mình.
- Xin ngài cho biết quý danh? Tôi muốn biết mình đang nói với ai.
- Một người Việt Nam. Vì lí do an ninh tôi tạm không tiết lộ thêm lúc này.
- Không nên. Độ tin cậy của thông tin gắn liền với danh tính người báo.
- Điều đó không quan trọng. Chính ngài vừa nói trên đài rằng bất cứ ai kể cả tù nhân đều có thể liên lạc với các Ngài cơ mà.
- Tôi chỉ cần kiểm nghiệm những điều ông nói. Nếu đúng thì ông sẽ được hưởng số tiền một triệu đôla, đúng như lời tôi đã hứa.
- Một triệu thôi ư? – Có tiếng cười bật ra. - Các ngài đánh giá thấp kho báu Naga thế sao? Tôi nói luôn, các người phải trả 30 triệu đôla nếu muốn có nó.
- Ông vừa nói gì? Xin lỗi, tôi nghe chưa rõ.
- Tôi cần 30 triệu đôla, muốn hay không phụ thuộc ở các ông!
Vị bộ trưởng choáng váng ôm đầu như bị nện một gậy chí mạng. Ông đưa tay gạt phăng những giọt mồ hôi trán đã theo ông từ phòng họp báo. Phải rất cố gắng lắm ông mới giữ được giọng nói tự tin của mình.
- Chúng tôi sẽ hội ý ít phút. Anh hãy để lại số điện thoại, chúng tôi sẽ liên lạc với anh ngay lát nữa.
- Không cần, tôi sẽ gọi lại cho ông sau ít phút nữa.
Bộ trưởng bỏ máy xuống bàn mà âm giọng khàn khàn vẫn còn vang vảng con số 30 triệu bên tai. Hắn là người tỉnh táo hay là một thằng điên? Không biết hắn từ xó xỉnh nào gọi đến nhỉ?
Con số 30 triệu đôla đã nói lên động cơ trục lợi rõ mồn một. Để cứu một di sản, ông phải đối mặt với bất cứ kẻ nào và làm bất cứ việc gì có thể. Bộ trưởng Sam lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp và mời Đại sứ Việt Nam để trợ giúp trường hợp này.