← Quay lại trang sách

Chương 36

Sros sờ vuốt pho tượng hồi lâu, ánh mắt mờ đục vô hồn giờ đang ứa đầy cảm xúc. Bàn tay duy nhất còn lại của lão nhạy cảm như một xúc tu có mắt luôn bắt đúng điểm mấu chốt để định giá cổ vật. Lõi hình như rỗng. Vài quan niệm cho rằng lõi rỗng là nơi trú ngụ linh hồn của tượng và được coi là tượng “ sống’’. Lõi tượng mang linh hồn và thể xác. Phải mở nó ra. Lão đưa tay lần mò các nút kim cương trong con mắt thứ ba vốn được mệnh danh là “ Con mắt tập trung năng lượng và hào quang’’ ấn mạnh. Sau một hồi thì có kết quả, một tiếng “ tách’’ giòn vang lên. Sros giật mình đánh rơi pho tượng và kinh hãi nhìn bàn tay đầy máu của mình. May thay, đó không phải là máu từ bàn tay duy nhất của lão. Lăn lóc trên sàn nhà là chiếc đĩa vàng khắc chữ và cuộn da màu đỏ thẫm. Nó đây rồi. Sros thận trọng nhặt tấm bản đồ lên. Paul đã giấu nó trong linga này ư? Thật điên rồ. Nhưng chính vì thế mà nó chưa rơi vào tay kẻ khác, nhất là đứa con nuôi ngông cuồng của lão. Cần phải hủy ngay.

Lão mang linga đặt vào một cái chậu cổ bằng đồng đen đựng một dung dịch trong veo được mang về từ một ngọn suối đầu nguồn. Nghiêm cẩn và thành kính, với bàn tay độc nhất của mình, lão dùng một vuông lụa mềm bắt đầu thanh tẩy. Khi đất và máu của kẻ tội đồ nhuốm đỏ chậu nước, Sros lại chuyển sang chậu nước khác tiếp tục kì cọ hệt như một bà mẹ trẻ đang nâng niu đứa con mới rứt ruột của mình.

Rửa xong, Sros rưng rưng ngắm nhìn kiệt tác như thể sắp mất vĩnh viễn. Chỉ lát nữa thôi, nó sẽ thuộc về Cả sư. Bến đò này chỉ là chốn neo đậu tạm thời của linh vật trong hành trình đẫm máu. Sros nâng bàn tay run run đặt linh vật lên một tấm vải bông màu trắng rồi gói gém kĩ lưỡng trước một lộ trình đã được Cả sư vạch ra từ trước.

Màn sương trước cánh đồng bị rạch toang khi một chiếc xe lạ lao vun vút về phía điền trang của lão. Thấy đứa con nuôi trở lại cùng hai kẻ lạ mặt, lão giấu vội tấm bản đồ. Kì Phương và Thi Nga vào đến cửa bỗng thấy một ông lão tàn tật ngồi trên chiếu nên ngại ngần không theo chân Simha đi vào.

- Mày quay lại làm gì?

- Cha! con xem lại linga một lúc.

- Mày đã xem cả đêm qua rồi.

Y trân trối nhìn người cha nuôi bằng ánh mắt uất nghẹn.

- Sao cha đối xử với con như vậy? Cha đã nói dối tôi!

- Tao dối mày cái gì?

- Linga này không phải của Cả sư, cũng không ai tặng cha hết. Các người phịa ra để gạt tôi.

- Lui ra! – Lão cất giọng khò khè nhưng nghiêm nghị. - Nó càng không thể thuộc về mày, bọn mày nên tránh xa nó.

- Những gì cha nói đêm qua đều là giả dối. Đây là báu vật của người Chăm. Cả sư đã cướp trên tay một người khác. Các ông cần trả lại cho họ.

- Họ là ai? – Lão liếc đôi mắt mờ đục về phía cửa. - Mày chưa nói cho tao biết ai kia?

- Họ là nạn nhân của Cả sư và cả ông nữa. Họ đang đi tìm sự thật mà các ông đang bưng bít.

- Mày đừng đạo đức giả nữa. - Sros bật ho sù sụ rồi khó nhọc rút từ trong ngực áo ra một tấm bản đồ thẫm máu.

- Thằng bất hiếu, mày đang tìm cái của nợ này đúng không?

Ba cặp mắt thảng thốt nhìn tấm da nhăn nhúm trên tay lão. Tiếng Sros vang lên.

- Ta biết các người đang săn lùng nó, nhưng các người không nên có nó.

- Sao lại không nên? – Simha rít lên.

- Đơn giản là nó không thuộc về các ngươi.

- Của ba tôi! - Thi Nga không kìm được bèn thốt lên. - Nó là của dòng dõi Chăm mà ba tôi đã cất giữ cho chúng tôi.

- Ba cô? – Sros trố mắt nhìn cô. - Xin lỗi, ba cô là ai?

- Paul Moriere.

- Hắn là một tên trộm! – Lão rít giọng - Một tên trộm hợp pháp mà thôi.

Dẫm lên chiếc chiếu lấm máu, cô lao tới trước mặt lão ta.

- Té ra ông biết ba tôi cơ đấy, ông không được nói về ba tôi như thế.

- Ba cô ư? – Sros cười khan. - Mười hai năm trước, ba cô dùng chiếc bản đồ này để đưa mẹ cô vào chỗ chết. Máu đã chảy thành sông trên con đường mà họ đã đi. Nay các người lại điên cuồng dẫm lên vết chân tội lỗi đó ư? Ngay cả ta đây, hãy xem đi.

Lão xổ tung tấm khăn trên người để lộ một bả vai bị cắt lẹm vào khoang ngực hở hoác đang phập phồng yếu ớt. Thi Nga ôm mặt rú lên. Vẫn cái giọng khò khè phát ra từ nửa lá phổi, lão hổn hển:

– Quên kho báu đi!... chúng bay đừng... ngu dại nữa.

Shimha cười khẩy với chiêu ăn vạ cũ mèm mỗi khi lão can ngăn y, nhưng với Thi Nga thì có chút tác dụng. Cô không nỡ ăn thua với ông lão khốn khổ trước mặt mà kìm nỗi uất nghẹn đang chực trào ra. Simha thì không, y quyết giật tấm bản đồ bất chấp có thể làm lão đột tử tại chỗ bởi y biết kể cả lão cho y thừa kế tất cả tài sản cũng không thấm vào đâu so với kho báu Naga. Y kiên nhẫn đợi cho cơn ho như vắt kiệt sức lực của lão qua đi rồi nhẹ giọng.

- Cha, con thừa khôn ngoan và sức mạnh để không bị hội Naga hãm hại như cha. Cha hãy trao tấm bản đồ cho con bây giờ kẻo không kịp nữa.

Sros đưa bàn tay rờ rẫm trước bộ ngực kẹp lép của mình. Xung quanh lặng thinh đến nỗi y nghe cả nhịp tim đang thoi thóp của lão. Khi lão lôi ra một tấm da sẫm máu thì Shimha gần như chết lặng đi rồi quỳ sụp xuống vái sống lão. Thiên đường trước mắt y. Kho báu huyền thoại đang trước mắt y. Tấm bản đồ mà y mất hơn chục năm đào xới các kho thư tịch Chăm là đây. Tấm bản đồ nằm trong linga mà y đã thừa sống thiếu chết mang từ Mỹ Sơn đang dang rộng trước cặp mắt lồi hẳn ra ngoài của y.

- Chính nó đây! – Sros rống lên thê thảm. - Chúng mày mở to mắt mà xem đây. Chính vì nó mà đời tao khốn nạn thế này đây!

Simha thấy cánh tay lão co lên rồi giật mạnh một cách khác thường. Cuộn da trong tay lão bay vèo trên đầu hướng về bếp lửa. Y vùng phắt dậy:

- K H O A N!

Tiếng thét của y mạnh đến nỗi cái thân xác rúm ró của lão như tung lên khỏi mặt đất. Simha lao lên không trung như con sư tử vồ mồi. Không kịp. Kì Phương giật mình ngỡ như nghe tiếng thú rừng rống bên tai khi bị trúng đạn. Tuy đứng gần hơn nhưng do quá bất ngờ nên anh cũng chỉ biết đứng nhìn tấm da rơi vào bếp lò đang cháy ngùn ngụt. Simha liều mạng thọc tay vào lò lôi tấm da đang rực lửa vứt lên sàn rồi ba chân bốn cẳng dẫm đạp liên hồi. Đám lửa bị dập tắt để lại một tàn da đổi màu biến dạng giữa đống tro khét lẹt. Cả ba xám mặt vì tức giận và tiếc nuối như thể kho báu đã tan biến trước mặt. Chỉ có Sros là thỏa mãn. Tiếng cười khèn khẹt của lão vang lên.

- Lịch sử chưa gọi tên các người đâu!

Tận cùng của căm tức, Simha bế thốc lão lên cao rồi vằn mắt nhìn nồi Thốt nốt đang sôi sùng sục trên bếp. Lúc này Kì Phương và Thi Nga đã kịp lao đến chắn ngang mặt y. Simha réo lên như mèo cháy đuôi.

- Tại sao cha làm thế, tại sao?

- Bởi ta không muốn các con phải chết.

- Nói phét! Ông đang giấu tôi điều gì phải không?

Nhân lúc Simha bớt giận, Kì Phương mau lẹ đỡ ông ta xuống chiếu. Ông lão tội nghiệp nhìn anh và Thi Nga đầy vẻ biết ơn. Thi Nga nhận ra ông lão không quen biết này đang nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, một cái nhìn như người cha bất lực nhìn con gái rơi vào tay kẻ vũ phu mà ông trót gả. Nhìn nhúm da dưới đất, lão hả hê như vừa tát vào mặt tên nghịch tử. Chợt nghĩ đến mẹ mình, Thi Nga lại cho rằng lão đốt bản đồ để xóa dấu vết của một tội ác. Cô cất tiếng.

- Trên Naga có gì? ông đã biết cái chết của mẹ tôi sao?

- Các người muốn tìm kho báu, trong khi chưa hiểu gì về nó. Cũng vì lòng tham và ngu dốt nên mẹ cô đã bị thần linh trừng phạt... – Một cơn hen suyễn làm tắc nghẹn câu nói của lão. -... Hãy tin ta, vĩnh viễn quên nó đi. Xua nó khỏi cuộc sống của các người... Năm này qua năm khác, đời này rồi đời khác đã có hàng ngàn hàng vạn kẻ ra đi không trở lại... Ngay cả những kẻ ăn học thành tài vẫn mù quáng đến mất mạng như Paul mà các người không sáng mắt ra hả?

Cổ họng Thi Nga nghẹn đắng, cô muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây bởi trên thế gian này không một đứa con nào muốn nghe kẻ khác đưa ba mẹ mình ra để làm ví dụ cho sự ngu dốt và sai lầm. Sros nói xong vội mang linga đi vào buồng như sợ đứa con hư cướp mất. Simha thì trơ khốc như một cái xác, sau khi tấm bản đồ bị cháy, hồn phách y cũng tiêu ma. Bao nhiêu sinh khí của Vua Sư tử đã tan theo cuộn khói cay khét trước mặt. Y trước sau như một y luôn cho rằng lão từ chối cho y thừa kế kho báu. Chuông điện thoại reo vang và y chợt nhớ chưa tắt máy. Y lấy ra và lộn ruột khi thấy cuộc gọi của kẻ tự nhận mình là Cả sư. Vội vã bước ra xe, y bắt máy rồi áp lên tai.

Thấy không có gì để nán lại nữa, Kì Phương nhìn căn phòng vắng ngắt định quay gót nhưng mắt anh bỗng bắt được một sắc sáng khác lạ tỏa ra từ đụn tro giữa nhà. Từ từ đi tới rồi ghé mắt xuống quan sát mảnh da cháy đen đang đượm khói, anh nhận ra một dãy số nhỏ màu bạc đang vặn vẹo rạn vỡ trên sàn: “... 12/02 - 18:3...’’