← Quay lại trang sách

Chương 37

Ngoài đại sảnh, cặp mắt ngái ngủ của viên tham tán bỗng ánh lên màu hổ phách khi chiếc màn hình LCD khổ lớn trước mặt bật sáng. Một thông điệp đầy thống thiết và lời hứa hậu hĩnh cho ai tìm ra thánh địa. Võ Thạc Hoan ước ao có thông tin đó rồi trả mũ áo về hưởng một cuộc sống vương giả cho đến cuối đời. Gần hai mươi năm công tác tại xứ này, ông biết chính phủ Hoàng gia trân trọng di sản văn hóa như thế nào. Những Angkor Wat, Angko thom và hàng trăm chùa tháp không những là niềm tự hào dân tộc mà còn là bầu sữa nuôi sống hàng triệu lao động. Một ngành du lịch đồ sộ với doanh thu hàng chục triệu đôla mỗi năm.

Khi vị bộ trưởng bỏ diễn đàn, Võ Thạc Hoan thoáng chút lo âu liệu xác suất tìm kiếm kiểu này có được vài phần triệu hay không. Vị giáo sư cũng lạc quan tếu khi cho rằng ông ta sẽ tìm ra manh mối trong số học giả kia. Sao họ ngây thơ đến vậy không biết. Viên tham tán thử đặt mình vào địa vị một tên cướp đang nắm bản đồ. Mình sẽ làm gì nhỉ. Nếu dùng bản đồ để săn tìm kho báu khác gì một mình đương đầu với hội Naga và khác gì tự sát. Nghĩ đi nghĩ lại, Võ Thạc Hoan cho rằng kẻ đang giữ bản đồ sẽ móc nối hoặc cấu kết với các bè đảng khác là hoàn toàn có thể. Đang nghĩ vởn vơ bỗng chuông điện thoại reo lên. Nhìn thấy số lạ, ông dè dặt:

- Alô! Ai gọi đó?

- Xin lỗi!.. - Một giọng nữ cao vút vang lên trong rừng âm thanh hỗn tạp. - Ngài tham tán Việt Nam Võ Thạc Hoan đúng không ạ?

- Đúng, xin lỗi chị là ai?

- Tốt lắm, tôi là thư kí Bộ trưởng. Hình như ông cũng đang có mặt tại hội trường lớn của chúng tôi?

- Đúng, nhưng...

- Vậy thì tốt quá. Sếp của tôi muốn nói chuyện với ông ngay bây giờ.

- Khoan đã, về việc gì?

Ngay tức thì, trong máy vang lên một giọng đàn ông:

- Tôi là Bộ trưởng Sam đây!

Võ Thạc Hoan lại nhận ra giọng nói này vừa vang trên truyền hình cách đó mấy phút.

- Vâng, chào ngài.

Thoạt tiên Võ Thạc Hoan nghĩ mình bị gọi nhầm vì không lẽ ông ta cắt ngang cuộc họp báo để gọi điện cho một người xa lạ như ông. Giọng ông ta cố át tiếng ồn xung quanh:

- Xin lỗi ngài tham tán Võ Thạc Hoan về sự đường đột này. Ngay bây giờ tôi mời ông lên phòng 305 tầng 3 của Bộ Du lịch, chúng tôi rất cần ông giúp một việc rất hệ trọng.

- Phiền ông nói rõ nội dung buổi họp này được không?

- Có một người tự xưng là nhà khoa học Việt Nam biết rất rõ thánh địa Naga.

Võ Thạc Hoan chết lặng mấy giây rồi một cảm giác vỡ òa ập đến.

- Tuyệt quá, chúc mừng các ông!

- Không như ông nghĩ đâu. Tay này rất khó chơi, phiền ông đến ngay nhé!

- Người này làm sao? Họ nói gì với...

Võ Thạc Hoan chưng hửng vì máy đã cúp tự khi nào, xem chừng vị Bộ trưởng đang ở trong một cái nồi đang sôi sùng sục. Không lẽ kẻ biết Naga thật đã lên tiếng? Mau thế sao? Lại là một người Việt. Võ Thạc Hoan nén cơn bần thần để trấn tĩnh suy nghĩ. Rõ ràng rồi, không phải người Việt mới là lạ. Là ai nếu không phải là kẻ ông đã gặp ở sân bay? Một cảm giác khó tả nữa trào dâng nhưng chắc chắn đó không phải là lòng tự hào dân tộc mà là một linh cảm tai ương sắp dội xuống đầu ông. Chưa vội đi ngay, Võ Thạc Hoan lần khần khá lâu với bao suy tính.

*

Chỉ cách đây vài phút, hình ảnh oai phong của một Bộ trưởng vừa nắm quyền vừa nắm tiền đã xuất hiện trên các kênh thời sự quốc tế thì giờ đây con số 30 triệu đô đã giáng một đòn chí mạng làm ông xụi lơ như gà sệ cánh. Niềm vui tìm ra Naga chưa nuốt trôi thì quả đắng đã đến. Con số 30 triệu đô đã vượt xa khả năng tự quyết tức thời của một vị Bộ trưởng. Cần phải thông qua Chính phủ với một rừng thủ tục pháp lí. Cơ hội chỉ có một khoảnh khắc và nguồn tin này dù sao cũng quý hơn vàng. Với sự khẩn trương tối đa, các nhân vật quan trọng đã đến phòng họp chỉ sau năm phút triệu tập.

- Thưa quý vị! – Bộ trưởng bắt đầu. - Cho đến thời điểm hiện tại đã có một nhân vật gọi điện báo rằng ông ta biết rất rõ về Naga.

- Bộ trưởng nên mời ông ta đến đây ngay! – Tưởng ban du khảo lên tiếng. Ông ta là một nhà khoa học uy tín từng gắn cả đời người cho thám hiểm và nghiên cứu di sản, một giáo sư có công trạng và tiếng nói rất mạnh trong Bộ du lịch.

- Tôi đã thử nhưng hắn cự tuyệt. Thậm chí đến danh tính hắn cũng không khai, hắn chỉ nhăm nhăm đòi đổi chác. Theo tiêu chí làm việc mà chúng ta đã thống nhất thì không ai được bỏ qua bất cứ nguồn tin nào. Đó là lí do chúng ta gặp nhau để bàn cách xử lí.

- Chúng ta có tiền thưởng 1 triệu đô la cơ mà, lẽ nào hắn không biết! – Vẫn trưởng ban du khảo nói.

- Nhưng hắn đòi tới 30 triệu đô la! – Bộ trưởng giận dữ nhắc lại.

Căn phòng thoáng lặng phắc, những ánh mắt kinh ngạc lẫn ngờ vực chỉ biết nhìn nhau.

Lại trưởng ban du khảo – người lẽ ra cùng với Paul dẫn đoàn khảo cổ chiều nay tiến vào Naga cũng đang chịu áp lực trong nỗi hụt hẫng, ông lên tiếng:

- Thưa Bộ trưởng! Một kẻ thiếu chính danh và ngông cuồng như vậy, liệu có tin được hay không?

- Hắn tự nhận là nhà khoa học người Việt Nam nhưng đối với tôi hắn là ai không quan trọng miễn thông tin của hắn có ích. Vấn đề là chúng ta phải tìm cách kiểm chứng tin đó, với lại cái giá hắn đưa ra là không thể chấp nhận được. Cái tôi cần ở các vị là nghĩ thật nhanh một phương án tiếp cận hắn để kiểm chứng và ngã giá thật nhanh trong khả năng và quyền hạn của chúng ta. Các vị...

Bộ trưởng đang thao thao thì có tiếng gõ cửa. Tất cả nhìn ra ngoài khi một nhân viên an ninh dẫn theo một vị khách lạ bước vào. Bộ trưởng vội đứng dậy chào rồi quay về các thuộc cấp với chất giọng hào hứng.

- Thưa quý vị! Tôi xin giới thiệu, đây là tham tán văn hóa nước Việt Nam. Người chắc chắn sẽ trợ giúp chúng ta rất nhiều trong việc này.

Nói xong ông quay sang người khách mới đến.

- Mời ông ngồi đây!

Võ Thạc Hoan bước lại chiếc ghế trống ngay cạnh Bộ trưởng, ông không ngờ đã bị đẩy vào một thế chẳng đặng đừng nhanh đến vậy. Khi đã nhìn quanh lượt hơn chục khuôn mặt lạnh băng trong phòng ông chẳng thấy người Việt nào cả. Do đã theo dõi vô tuyến nên Võ Thạc Hoan nắm bắt khái quát tình hình rất nhanh. Ông hỏi vị Bộ trưởng bên cạnh.

- Người Việt mà ông nói đang ở đâu?

Hiểu được tâm trạng vị khách, Bộ trưởng ghé tai ông nói.

- Tôi xin lỗi vì phiền ông mà không kịp giải thích kĩ. Người kia chưa đến đây được nên chúng ta sẽ đàm phán trực tuyến với anh ta. – Bộ trưởng chỉ chiếc điện thoại bàn trước mặt. - Lát nữa anh ta sẽ gọi điện đến đây.

Thấy Võ Thạc Hoan còn do dự, vị Bộ trưởng vỗ vai thân tình.

- Chuyện như thế này, sau khi thông báo trên ti vi, một người đã nhanh chóng báo tin ông ta có bản đồ về Naga. Vì đây là người Việt Nam nên tôi nhờ ông tham mưu. Ngặt nỗi là ông ta quá khiêm tốn không chịu lộ diện và từ chối lời mời của chúng tôi đến đây.

Võ Thạc Hoan nghe qua đã thấy chuối, ông đưa đẩy.

- Tôi hiểu! Các nhà khảo cổ rất thích ẩn mình, chính họ cũng cần phải được... khai quật.

Máy để bàn reo vang, Bộ trưởng chưa nhấc ống nghe vội mà quay sang dặn vị khách quý.

- Chắc anh ta đấy. Với tư cách là đồng bào và cùng ngôn ngữ nên ông dễ ăn nói hơn. Trong chuyện cơ mật này ông cố gắng mời anh ta gặp mặt là tốt nhất.

Võ Thạc Hoan khá lúng túng chưa biết nói gì thì chiếc máy đã bị ấn vào tay.

- Alô, tôi là người của đại sứ Việt Nam đây.

- Đại sứ quán? - Đầu giây bên kia không giấu sự bất ngờ. - Liệu tôi gọi nhầm đến Đại sứ quán chắc?

- À không đâu, tôi đang có mặt tại văn phòng Bộ trưởng. Rất tình cờ là tôi cũng đang có mặt ở đây nên họ nhờ tôi làm trung gian mời ông gặp mặt để trao đổi càng sớm càng tốt.

- Hóa ra thế. - Người kia hạ giọng. – Gặp ai thì cũng thế thôi, chắc anh đã nghe họ nói rồi, để khỏi mất thời gian tôi không nhắc lại nữa. Tôi là Phú Thành Tài, nhà nghiên cứu Champa đang giảng dạy ở Đại học Khoa học xã hội Sài Gòn. Tôi thề danh dự là thông tin về Naga mà tôi có là xác thực. Nếu anh làm trung gian thì chuyển ý này đến tai ông Bộ trưởng giùm tôi. Còn phía họ muốn dùng anh để khuyên bảo hay đe dọa tôi thì các người nhầm to rồi đấy!

- Cảm ơn anh đã tin tôi, nhưng tôi e rằng sẽ không thể đạt được sự đồng thuận nào nếu phía họ không kiểm chứng được thông tin của anh. Họ có thể đón anh đến văn phòng Bộ hoặc địa điểm khác do anh tự đề xuất.

- Không đủ thời gian và cũng không cần thiết. - Giọng nói kia vẫn lạnh lùng. - Do tầm quan trọng của chiếc bản đồ nên tôi sẽ không đưa cho ai xem trước khi có một thỏa thuận chắc chắn. Vì vậy, tôi không thể đi đâu hết.

- Tôi hiểu, ông cứ cất kín bản đồ trong vali nhưng dù sao hai bên cũng nên gặp nhau để bàn một cách cụ thể.

- Không được, một khi tôi bước ra khỏi đây, không ai đảm bảo an toàn cho tôi hết.

Võ Thạc Hoan cố giấu một cái thở dài ngao ngán. Đối phó với hạng người này nếu không kiên trì sẽ sớm bị đổ bể. Các nhà tâm lí học đã phân tích rằng, đối phương càng chắc lép thì cái giá anh ta càng lớn, ít nhất là anh ta cho là như thế. Sau mấy phút dập dè xem ý tứ của viên Bộ trưởng, nay Võ Thạc Hoan đã hăng say vào cuộc như thể là việc của mình.

- Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ông nếu ông chấp nhận đề nghị của chúng tôi.

- Xin lỗi! - Giọng kia đanh lại. - Anh nên nhớ Bộ du dịch mới là bên phải chấp nhận đề nghị của tôi.

- Vậy thì chúng tôi sẽ kiểm chứng tài liệu của anh bằng cách nào? – Võ Thạc Hoan cố không gắt lên. - Không ai bỏ tiền để mua một món hàng chưa nhìn thấy.

Vừa dứt lời thì người kia đã gắt lên trước.

- Không có cuộc gặp nào hết, nếu các ông không đồng ý con số tôi đưa ra, chúng ta nên dừng tại đây!

Bây giờ thì Võ Thạc Hoan đã hiểu vì sao họ mời ông đến giúp. Ông quay bộ mặt ê chề sang vị Bộ trưởng - người đã đẩy ông vào cuộc chơi chẳng hay hớm gì.

Trong khi Võ Thạc Hoan phát ngôn luôn có một người dịch đuổi nên vị Bộ trưởng nắm bắt sát sao. Cũng trong thời gian đó văn phòng Bộ không hề tiếp nhận thêm một nguồn tin nào khác. Có nghĩa là tính đến giờ phút này sau hơn một tiếng phát thông điệp, tay này là kẻ đầu tiên cũng là duy nhất. Nếu hủy cuộc đàm phán này coi như hi vọng hiếm hoi sẽ tiêu tan. Vị bộ trưởng ra hiệu che máy rồi hội ý nhanh với Võ Thạc Hoan. Lát sau viên tham tán nói vào máy.

- Alô, xin lỗi anh vẫn còn đó chứ?... Vâng! Bộ trưởng đề xuất làm một hợp đồng sơ bộ. Sau khi hai bên kí kết, anh phải giao bản đồ cho chúng tôi. Nếu đó là bản đồ thật, số tiền thưởng 1 triệu đôla sẽ được giải ngân cho anh ngay tức thì. Nếu tấm bản đồ sai, chúng tôi sẽ hủy hợp đồng mà không bắt anh bồi thường khoản nào.

- Tôi nhắc lại lần cuối! Khi tôi chưa nhận đủ 30 triệu đô, chẳng có chuyển giao gì hết.

- Ông nói cái gì? 30 triệu đôla nào? – Võ Thạc Hoan sửng sốt.

- Ngài Bộ trưởng chưa nói với ông sao?

Võ Thạc Hoan há hốc mồm quay sang nhìn bộ mặt phương phi đang trễ xuống:

- Anh ta đã đòi các ông số tiền 30 triệu đôla à?

- Đúng vậy. – Bộ trưởng gật đầu một cách khó nhọc.

- Thưa bộ trưởng! - Một người đứng vụt dậy nói. - Chúng ta không nên mất thời gian cho một kẻ tâm thần!

- Tôi cũng nghĩ như thế. - Người khác họa theo. – Đây là một tên bịp bợm. Một nhà khoa học chân chính không thể xử sự một cách chợ búa như thế.

Võ Thạc Hoan bịt chặt micro vì sợ những lời bất nhã đó sẽ lọt vào tai người đồng hương chết dở của mình. Ông biết mình đã bị kẹt vào vũng bùn mà nếu có rút chân ra cũng đã lem luốc. Võ Thạc Hoan chưa biết sẽ tìm lối thoát ra sao thì một người lớn tuổi tóc bạc bước tới cầm máy gỡ bí cho ông. Ông nhanh chóng nhận ra nhà khảo cổ Heng Sinith rất nổi tiếng trong giới trí thức Khmer. Ông ta chậm rãi nói vào máy:

- Chào anh bạn, Tôi là Heng Sinith đây.

Đầu giây im lặng một lúc rồi đáp.

- Vâng, chào Ngài. Hình như chúng ta có biết nhau đấy.

- Nếu tôi đoán không nhầm, anh từng là chủ nhiệm công trình nghiên cứu văn bia Sa Huỳnh hai mươi năm trước?

- Giáo sư nhớ rất tốt, nhưng đó là chuyện đã cũ!

- Tôi hiểu, ta nói chuyện hôm nay nhé, anh dám chắc tấm bản đồ trong tay anh có thánh địa Naga?

- Dĩ nhiên rồi, thưa ông. Chúng ta đã ít nhiều hiểu về nhau rồi, tôi không muốn dài dòng thêm nữa.

- Tôi cũng nghe danh tiếng của anh rồi, chúng ta là người trong nghề nên tôi chỉ cần hỏi anh vài câu liên quan đến tài liệu đó là đủ.

- Với ông, tôi xin sẵn lòng.

- Bản đồ chất liệu gì? thời điểm ấn hành? ngôn ngữ? có kí tên tác giả nào không?

- Giáo sư hỏi hơi nhiều đấy, nhưng thôi, phiền Ngài chờ tôi giây lát.

Có tiếng loạt soạt trong máy rồi vẫn giọng kiêu ngạo đó vang lên.

- Đây là loại giấy thường nhưng được sao từ bản chính bằng da dê hun khó dát mỏng, viết bằng keo hồ tinh bột. Ngôn ngữ Chăm Akhar Mang Kal. Tên người vẽ không cần thiết phải nói ở đây.

- Bản đồ vẽ năm bao nhiêu?

- Ngực - thân xác - mặt trăng - mặt trăng.

Vị bộ trưởng giật nảy mình quay sang:

- Hắn lảm nhảm cái gì thế?

Heng Sinith tốc kí tất cả điều đó vào giấy rồi quay sang đáp:

- Đây là cách tính năm theo tiếng Phạn của người Chăm và Khmer cổ, tức vào năm 1182 saka lịch. Thời gian này nằm ngay sau thời kì xây dựng Angkor Thom đấy!

Heng Sinith nhận thấy con số này biết nói. Là nhà khoa học lịch sử từng tiếp xúc hàng ngàn bản đồ cổ, ông có nền tảng chắc chắn để luận nó tin cậy đến mức nào. Thêm nữa, chúng có trùng khớp với dữ liệu của ông không.

Bộ trưởng Sam hỏi:

- Thưa giáo sư? Ông có tin anh ta có tấm bản đồ thật không?

- Tôi không cam đoan, nhưng tôi khuyên các vị đừng bỏ qua trường hợp này.

Lời nói của sử gia tám mươi tuổi tuy yếu ớt nhưng lại có sức nặng khác thường. Trưởng ban tổ chức lấy máy trong tay vị giáo sư rồi nói:

- Anh hãy mang bản đồ đến đây, chúng ta sẽ quyết định.

- Sao, các vị thống nhất xong chưa?

- Số tiền đó phải giảm xuống vì nó không khả thi với chúng tôi. Thứ hai, tiền sẽ giao sau khi chúng tôi chứng thực được tấm bản đồ của anh.

- Thôi được, tôi lùi một bước vậy, tôi chấp thuận điều khoản thứ hai. Để tránh việc lật lọng, chúng ta phải kí hợp đồng trước khi giao bản đồ. Buổi kí phải có sự giám sát của các nhà báo quốc tế. Còn điều khoản thứ 1 phải giữ nguyên.

Có tiến triển. Vị Bộ trưởng thở nhẹ vì đã đạt được một chút lợi thế. Trưởng ban tổ chức rành rọt nói tiếp:

- Chúng tôi đã đề ra khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh. Ông nên hài lòng với món tiền 1 triệu đôla đó chứ!

- Nếu hài lòng thì đã không có buổi thương thuyết này! Tiền thưởng của các vị chỉ mang tính tượng trưng, con số đó không nói lên được giá trị đích thực của kho báu và xem nhẹ công trạng của tôi.

- Vậy giá thấp nhất mà ông chấp nhận là bao nhiêu?

- Ba mươi triệu đôla không kém một xu.

Sau tiếng loa oang oang đầy thách thức, trưởng ban tổ chức nhìn Bộ trưởng rồi lướt qua các khuôn mặt xung quanh xem có ý kiến gì không rồi mới tiếp:

- Thưa ông, đó là một đòi hỏi vô lí, ông biết không?

- Không hề, 30 triệu đô vẫn là một con số tượng trưng. Hàng vạn cổ vật ở Naga được các chuyên gia định giá không dưới ba tỉ đôla và ngồn thu bất tận từ khai thác du lịch trong tương lai. Còn về giá trị tôn giáo và lịch sử ư? Cái đó không thể tính được bằng tiền.

- Ông đã nhầm lẫn, kho báu này hiển nhiên là tài sản quốc gia chúng tôi, ông chỉ giúp chúng tôi tìm ra chứ không phải tạo ra nó.

Tiếng loa vẳng lại tức thì:

- Chính vì thế tôi mới chỉ yêu cầu 30 triệu đô chứ không phải là ba tỉ đô. Nếu tôi không tìm ra có lẽ trăm năm nữa vẫn nằm trong lòng đất. Tôi nhắc lại, con số 30 triệu rất ư là khiêm tốn. Không giảm xu nào hết.

Căn phòng im phắc, những tiếng thở dài nối tiếp nhau. Võ Thạc Hoan vẫn ngồi như khúc gỗ mục trên ghế. Ông tưởng người Việt kia sẽ làm cho ông nở mày nở mặt chứ ai ngờ đâu. Bây giờ thì Võ Thạc Hoan dám khẳng định rằng đang có âm mưu nhằm hạ nhục mình và cảm thấy sai lầm khi mò đến đây. Khi các nhân vật tai to mặt lớn chỉ biết ngồi nhìn nhau thì ở cuối hàng ghế, một tiếng gầm dội thẳng vào micro:

- Ông kia! còn đó không?

- Ai đấy? tôi sắp cúp máy rồi đấy.

- Ông có biết ông đang tống tiền Hoàng gia và vi phạm pháp luật trắng trợn hay không?

- Ai vừa nói đấy nhỉ? Các ngài đừng vu khống tôi. Đây là một sự thỏa thuận từ hai phía. Nên nhớ là khi tôi liên lạc cho các ngài là thể hiện thiện chí rất lớn rồi. Các ngài nên biết tôi có thể ngấm ngầm tự tìm kho báu hoặc đơn giản là bán thông tin này cho các tay mafia để kiếm một khoản lớn gấp nhiều lần so với các ông trả. Nhưng tôi không làm vậy. Tóm lại đây là một sự thuận mua vừa bán. Nếu các ngài không bằng lòng thì chúng ta chấm dứt tại đây.

- Khoan! - Thet Manet xông đến cướp lấy máy. - Đây mà gọi là mua bán sao? Ai cho ông cái quyền bán thông tin và tài sản của chúng tôi?

- Ai đấy nhỉ? Tôi không đàm phán với người không hiểu biết tối thiểu về nguyên tắc. Tạm biệt! Lần sau nếu đàm phán, tôi chỉ nói chuyện với Quốc vương và Bộ ngân khố của các ông mà thôi. Nhưng các người nên nhớ cho, chỉ còn vài tiếng nữa là các vị hết cơ hội đấy. Chào!

Chiếc loa vụt tắt.

Võ Thạc Hoan chỉ biết cúi mặt xuống bàn để che bộ mặt đã tím tái và ước gì sàn nhà nhũn ra để ông có thể độn thổ.

- Hắn ta đang ở đâu? - Bộ trưởng giận dữ đập tay xuống bàn hỏi Thet Manet.

Kẻ kia chỉ đòi gặp Quốc vương và Bộ ngân khố, hắn ta không màng đến sự có mặt của ông nữa. Không buồn ngửng lên, Thet dán mắt nhìn chiếc ipad trên bàn rồi đáp.

- Thưa Bộ trưởng, máy định vị cửa tôi đã xác định ông ta đang ở bên trong khách sạn năm sao NagaWorld.

- Áp chế ông ta! Còn đợi gì nữa?

Thet bĩnh tĩnh đáp:

- Không thể! Hiện chưa đủ chứng cứ để bắt ông ta. Hơn nữa Nagaworld là căn cứ của hàng tá phóng viên quốc tế. Chúng ta vừa hứa với thế giới sẽ đãi ngộ cho ai có thông tin về Naga thì nay lại áp chế một người cung cấp thông tin cho ta. Chưa biết thực hư ra sao nhưng làm thế khác nào chúng ta tự vả vào mặt mình? Rồi thiên hạ nhìn vào, còn ai dám báo tin và hợp tác với chúng ta nữa.

- Gay thật! - Bộ trưởng ấm ức. - Hắn đã chọn Nagaworld làm nơi cố thủ, đây đúng là con cáo già. Đòi hỏi của hắn thật quá quắt.

Thet nói:

- Thông thường một kẻ đang ở thế yếu luôn có xu hướng nắm đằng chuôi trong đàm phán. Điều này chứng tỏ hắn rất đơn độc và sợ hãi. Chúng ta cần tiếp tục gây áp lực cho hắn. Tôi nghĩ hắn sẽ phải xuống nước.

Bộ trưởng nói:

- Nhưng chúng ta không còn thời gian. Nếu quá giờ, chúng ta sẽ lỡ tới mười hai năm và thiệt hại còn gấp nhiều lần con số hắn đòi hỏi. Tệ hơn, nếu ta khước từ hắn, hắn bán thông tin này cho bọn mafia quốc tế thì chúng ta sẽ vĩnh viễn mất hẳn Naga. Đó là điều tôi lo nhất và cần ông phải có biện pháp ngay tức khắc! ông hiểu chưa?

- Bộ trưởng đã quyết? – Trưởng ban du khảo lo lắng hỏi. - Ông nhất quyết có tấm bản đồ đó bằng mọi giá?

- Hắn đã đi quá giới hạn! - Bộ trưởng vung tay chém gió. - Hắn coi thường phép nước. Hắn dám thách thức tất cả chúng ta. Cảnh sát các ông còn chần chừ gì nữa mà không gô cổ hắn ta lại?

Nói xong Bộ trưởng Sam xô ghế đùng đùng bỏ ra ngoài. Võ Thạc Hoan cũng thừa cơ rút êm. Căn phòng trở nên hỗn loạn.