Chương 38
Cú điện bất ngờ của Cả sư vào lúc quẫn bách này làm Simha cáu tiết, y xổ toẹt vào máy:
- Ông còn gọi tôi làm quái gì nữa?
- Bởi ta biết con thực chất muốn gì?
- Tôi muốn gì chẳng liên quan đến ông. Mà rốt cuộc ông là ai?
- Con vẫn chưa thú nhận với ta, đừng che dấu ta. Con đang tìm kho báu!
Simha sững người khi bị một kẻ xa lạ nói đúng tim đen. Mà có khi người này đã theo dõi y từ lâu. Trong làm ăn y có vô vàn đối tác giấu mặt như vậy. Điều đó không có gì lạ và y cũng chẳng bận tâm nếu như cha y không tâng bốc con người này lên hạng bố già. Chiếc bản đồ trong linga có thể là do Cả sư giấu trong đó để gửi cho cha y. Rõ ràng họ đã lợi dụng xong và gạt phăng y ra ngoài cuộc. Việc cha y hủy tấm bản đồ khi bị y phát hiện có thể là tình huống được họ tính toán từ trước để bảo vệ bí mật kho báu. Nghĩ đến đó, máu trong người y sôi lên.
- Các ông đã lợi dụng tôi, nay còn cần gì ở tôi?
- Không, có lẽ con đã hiểu sai về ta. Cách đây ít phút cha con đã báo cho ta về việc tìm thấy tấm bản đồ trong linga, ta không tin vào tai mình nữa. Ta thề là ta không biết trong linga chôn sâu trong đất hơn thập kỉ lại có thứ giấy đó. Ta sẽ tìm đến cha con để kiểm chứng điều này.
- Làm gì còn nữa mà kiểm chứng, cha tôi đã đốt nó rồi!
- Đốt rồi? thánh thần ôi! Chính con nhìn thấy chứ?
- Nó cháy ngay trước mặt tôi.
- Con thề đi?
- Đừng giả vờ! - Simha cười nhạt. - Đúng kịch bản lắm!
- Chưa biết ta là ai, con đừng khiếm nhã như vậy.
- Vậy ông là thằng quái nào?
- Ta xin khất câu trả lời đến đêm mai - khi mà địa vị và danh dự của ta không còn ý nghĩa gì trên cõi đời này nữa. Nếu trong linga có bản đồ thì chính Paul đã giấu trong đó mười hai năm về trước, khi ông ta và vợ đánh cắp linh vật từ thánh địa của hội Naga. Cha con đã đốt nó bởi ông ta không muốn con đụng đến hội kín đó.
- Ông dám chắc điều vừa nói không? Ba tôi có quan hệ với hội Naga thế nào?
- Ta không biết, nhưng ông ta chắc chắn không muốn kho báu đó lọt vào tay con.
- Điều này tôi cũng biết. Cha tôi đã phũ phàng hủy đầu mối ngay trước mặt tôi.
Một tiếng cười khanh khách bật lên.
- Con còn ngây thơ lắm. Nếu ông ta đốt thật cũng là để diễn kịch hòng dập tắt lòng tham của con thôi, ông ta đã kịp sao chép và cho thuộc hạ đi rao bán rồi.
Simha giãy lên:
- Ai rao bán?
Tiếng cười tàn chỉ còn là tiếng rít khan:
- Con ngốc lắm, ta nói cho con biết. Cha con chỉ lợi dụng sức lực của con nhưng không bao giờ coi con là con đúng nghĩa. Bằng chứng là khi có bản đồ trong tay ông ta đã đốt và chuyển bản sao cho kẻ khác. Có kẻ vừa rao bán 30 triệu đôla kia kìa.
- Lúc nào? – Simha hốt hoảng.
- Cách đây chưa lâu, có lẽ sau khi cha con nhận được bản đồ sáng nay.
- Lấy gì để chứng minh điều ông nói?
- Hãy bật bất cứ kênh phát thanh nào, chắc vẫn còn cập nhật tin nóng đấy.
- Họ phát lên truyền thanh thật sao? – Y kinh ngạc.
- Câu trả lời sẽ có khi con bật đài lên.
*
Kì Phương nhè nhẹ khuỳnh tay, duỗi chân rồi nằm sấp xuống trước bãi tro tàn in nhăm nhở vết giày Solomon để dò tìm các con số hay dòng chữ nào đó may mắn sót lại. Mặc dù hồi hộp nhưng anh vẫn nén nhịp thở của mình bởi dãy số mong manh kia sẽ tan vụn nếu một làn gió thổi qua. Dưới ánh sáng bếp lò, dòng chữ bạc thếch dần dần chuyển sang màu đỏ gạch rồi hòa dần vào vảy tro tàn. “... 12/02 - 18:3...’’
- Dãy số này do ba tôi viết ra ư? – Thi Nga khẽ ngồi xuống và kịp chứng kiến thời khắc hiếm hoi của một lời nhắn nhủ lóe lên từ địa ngục.
- Có lẽ thế, bởi trên các văn tự Champa cổ không tồn tại chữ và số latin. Thứ hai là chất liệu mực này là của một loại bút chì thường dùng cho giới kiến trúc sư và mỹ thuật.
- Tiếc là bị cháy gần hết, không hiểu đây là số gì. – Kì Phương nói.
- Tỉ lệ xích! – Cô lại thốt lên. – Thông số quan trọng nhất của bản đồ là tỉ lệ xích. Các bản đồ cổ thường không có tỉ lệ xích hoặc nếu có cũng không đáng tin cậy. Cha tôi đã chỉnh lí và bổ sung tỉ lệ xích hay phép tính nào đó vào một tấm bản đồ cổ.
- Biết đâu lại là ý khác. – Kì Phương nhìn đống tro đầy hoài nghi. – Nếu dãy số kia là tọa độ hay ghi chú cụ thể địa điểm về kho báu thì sao nhỉ?
- Nghe có vẻ hợp lí hơn đấy. – cô nói, - Có bản đồ chưa hẳn đã vào được bên trong mấy tầng cửa. Có thể là một phép tính nào đó để vào kho báu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kì Phương chợt nhận ra dãy số này hơi... quen quen. Ngay cả chất bột chì ánh kim kia cũng quen nốt. Ở đâu nhỉ. À đây rồi! Ngay trong ba- lô. Chính cuốn “ Thánh địa Naga’’ được vẽ tay bởi loại bút chì này. Cả dãy số kia hình như cũng nằm đâu đó trong cuốn sách ấy. Kì Phương và Thi Nga chạy ra xe lục ba-lô lấy cuốn “ Thánh địa Naga’’ của Paul ra xem lại từng trang và đặc biệt chú ý đến các dãy số.
- Kìa, hình như số này. – Thi Nga chỉ tay lên một bức ảnh. - Ảnh này ba tôi chụp cánh cửa tử thần.
Kì Phương nhìn vào đầu ngón trỏ Thi Nga đang rê xuống góc phải ảnh. “ 2001/12/02 - 18:31:23’’
- Tưởng gì, té ra chỉ là chiếc đồng hồ máy ảnh. - Thi Nga thở ra rồi ngả lưng xuống đệm.
Kì Phương nhìn kĩ mọi chi tiết trên tấm ảnh tối màu và xệch xẹo như chụp vội. Nội dung tấm ảnh là một cánh cửa đá khắc mờ số 178 đang hé mở đã bị nhòe một mảng do chụp đúng lúc nó chuyển động. Có lẽ đây là tấm ảnh tẻ nhạt nhất mà chả ai buồn ngắm. Vậy điều gì quan trọng đến mức Paul phải ghi lại dãy thời gian lên tấm bản đồ.
- Có đúng ba cô từng nói cửa chỉ mở rồi đóng trong nháy mắt?
- Chính xác, đây là điều rất ấn tượng nên tôi nhớ lâu. Chính vì đóng mở quá nhanh nên nhiều người trở tay không kịp. Nó chính là cái bẫy.
- Máy chém thì đúng hơn! – Kì Phương lầm rầm. – Quái quỷ thật. Ba cô là tay phó nháy xuất sắc. Dãy số điện tử là thời khắc quý báu đó.
- Đây là ý đồ của ba tôi rồi! – Cô reo lên. - Chúng ta phải đến cánh cửa 178 đúng giây phút đó trước khi quá muộn.
Cánh cửa xe bất ngờ bật tung, theo phản xạ, Kì Phương gấp chặt cuốn sách rồi nhìn Simha đang leo lên ghế lái. Tuy nhiên y không quan tâm hai người đang to nhỏ phía sau mà bật chiếc radio rồi chỉnh sang kênh FM trong khi tay còn lại y vẫn áp chiếc MobiFox J5 bên tai. Âm thanh từ radio vang lên làm Kì Phương không tin nổi vào tai mình nữa.
Giọng người phát thanh viên đang lặp đi lặp lại các thông điệp khẩn trương và thống thiết hệt như đất nước đang đối mặt với một cuộc tấn công quân sự thình lình nào đó. Gai ốc trên da Simha rần rật nổi lên từng mảng. Chưa hết bàng hoàng, y nhảy ra khỏi xe rồi áp chiếc máy cầm tay bên tai. Cuộc gọi dĩ nhiên vẫn chưa ngắt.
- Cả sư! thế này là thế nào hả?
- Thế nào, con tin ta chưa?
- Vâng, tôi không thấy nói đến 30 triệu đô, nhưng nếu đúng thì chắc ông và cha tôi có phần trong đó, phải không?
- Này, con nên nhớ kho báu này không dưới ba tỉ đôla. Ta đã khuyên cha con cùng ta đi tìm kho báu thay vì bán cho Chính phủ với cái giá rẻ mạt nhưng lão già đã tham đĩa bỏ mâm. Quan hệ giữa chúng tôi đã hết khi cha con tự ý làm điều thiển cận và động trời đó.
- Ông vẫn chưa trả lời tôi, vậy ông cần gì ở tôi?
- Thông minh như con ắt phải biết ta đang muốn gì.
- Ý ông là... thu lại bản đồ đó?
- Tuyệt! Ta rất ân hận vì đã để bản đồ rơi vào tay cha con. Nay ta sẽ đoạt lại nó, dĩ nhiên ta rất cần đến con.
- Rồi tôi lại bị ông hất ra khỏi cuộc chơi?
- Simha! Con hỗn với ta thế đủ rồi. Nếu con thực sự cần bản đồ và kho báu thì ta và con đang ở trên cùng một chiến tuyến. Con hãy nghe ta nói đây.
- Ông nói luôn đi.
- Ta sẽ đạo diễn phi vụ lấy lại bản đồ và đang cần một diễn viên chính xuất sắc. Lần này tấm bản đồ sẽ rơi vào tay con chứ không phải ai khác. Lúc đó con hoàn toàn định đoạt kho báu và đừng quên ta là được.
- Nói thì hay lắm, nhưng làm cách nào?
- Ta và con sẽ làm đúng sở trường của từng người. Tin mới nhất là kẻ tống tiền đang đàm phán bế tắc với Hoàng gia và đây là cơ hội tốt nhất để ta xen vào. Về bản chất kẻ tống tiền chỉ làm theo lệnh của Sros, mà lão già đó sẽ bán cho ai trả giá cao hơn. Ta sẽ đứng trong bóng tối để thu xếp việc này, chỉ cần con hợp tác.
- Thế tôi sẽ làm gì? - Simha hồi hộp.
- Rất đơn giản, khi ta và kẻ đó đạt thỏa thuận, ta sẽ cung cấp các thông tin cần thiết để con vào lấy tấm bản đồ ra.
- Nghe được đấy.
Đúng là ông ta cho mình cầm chuôi. Simha tin rằng Cả sư và cha y có bất đồng thực sự nếu như không muốn nói là thù hằn chuyện chia chác. Không quan trọng, miễn là Cả sư với y đã cùng mục đích. Y đã suy sụp hoàn toàn sau tấm da dê bị cháy nhưng giờ đây ngọn lửa đó lại bùng lên thiêu đốt trong huyết quản. Chẳng còn gì để mất, gia tài và sự nghiệp của y đã tiêu tan sau một đêm thì đây là phi vụ cuối cùng để y gỡ lại tất cả.
- Ta thấy con còn lấn cấn gì đó, hay con đã nản?
- Không, Cả sư chọn tôi đi lấy bản đồ, ông không sợ tôi lật lọng ư?
Một tiếng cười sảng khoái vang lên đầu dây bên kia.
- Ta chỉ coi đây là một vụ đầu tư nho nhỏ. Nếu rủi ro ta chỉ mất mỗi tiền. Ta còn nhiều thứ khác quý hơn tiền con ạ!
- Tôi hiểu, tôi cần phải biết đích danh kẻ đang nắm tấm bản đồ.
- Hắn ta chính là Phú Thành Tài.
- Ông nói gì?... Phú Thành Tài?
Từ khoảng cách hơn chục mét, Kì Phương nhảy ra khỏi xe lao đến trước mặt y.