Chương 39
Sau khi làm mình làm mẩy chán chê với phái đoàn đàm phán, tiến sĩ Phú Thành Tài vẫn ngồi ì trong khách sạn hóng chờ kết quả. Ông biết rằng Chính phủ còn làm cao nhưng rốt cuộc sẽ phải đồng ý với con số mình đưa ra, bởi trong tổ chức lừng lẫy kia phải có ít nhất một cái đầu biết nhìn xa trông rộng. Ông đã cảnh tỉnh rằng nếu không chịu chi bây giờ thì sẽ phải chờ 12 năm nữa trong khi chỉ cần hai năm kinh doanh là thu về đủ vốn lẫn lãi. Chính vì biết thế mạnh của mình nên ông không hề giảm nếu như không muốn nói là phải tăng lên.
Giống như bao người lúc leo đến đỉnh cao danh vọng, người ta luôn nghĩ về thủa lầm than khốn khó của mình. Phú Thành Tài cũng vậy, để có được tấm bản đồ này ông đã bán rẻ tuổi thơ cho cuộc mưu sinh khắc nghiệt nơi phố xá đầy hiểm nguy. Vận đời bắt đầu mỉm cười với ông khi gặp một chức sắc trong một ngôi làng miền núi phía bắc sông Đồng Nai ba chục năm trước. Đóng vai một sinh viên tìm tài liệu viết luận án, Tài được người chú họ giới thiệu với thầy Basaih, một chức danh cao trong cộng đồng Chăm Ahier. Sau một hồi trò chuyện, vị này bắt đầu quý mến cậu học trò nghèo hiếu học. Ông bèn gọi con gái.
- Mày làm một mâm hoa quả để ta xin thánh thần hạ cet(4) xuống. Đã lâu rồi không mang ra phơi, ẩm hết rồi đấy.
Sau một hồi lâu, cô gái Chăm mang cho cha tới 3 cet sách. Ông chỉ những chiếc két mây đen óng nói với Tài.
- Đấy, mày cứ xem, thích cuốn nào xem cuốn ấy, không được mang về đâu nhé, cùng lắm là chép lại thôi, mà chép là phải chép cho đúng.
Ông lại nói với con gái:
- La Nga! Con pha nước cho anh uống rồi xem anh cần gì thì giúp một tay!
- Vâng ạ!
Cô gái nhỏ nhanh nhảu vâng lời và coi cậu là thượng khách. Người Chăm quý cái chữ thì khỏi nói, nhưng họ quý cái người quý chữ cũng hết chê luôn. Trong khi cậu mở xem từng trang thì cô gái ngồi bên buộc lại và vuốt thẳng những tập giấy Buông đóng tay đã hoen ố và xộc xệch cho thẳng nếp rồi hong khô. Nàng là con gái Chăm nhưng sinh ra và lớn lên trên cao nguyên nên có làn da trắng mịn và đôi chân dài của một thiếu nữ năng vận động. Điều đó ít nhiều làm cậu sinh viên nhìn trộm nàng và đôi khi bắt gặp ánh mắt long lanh kia cũng đang nhìn mình rất lạ.
Cậu sinh viên đó ăn dầm ở dề đến mấy tuần trong một gia đình mà cậu đoán là có dòng dõi hoàng gia Champa hiếm hoi còn sót lại. Những cuốn kinh Veda bọc da bằng Tiếng Sanskrit và nhiều tập trường ca viết tay trên lá Buông làm mỏi rũ bàn tay cậu chép. Rồi một tấm da dê kẹp trong đống sách cũ làm mắt cậu sáng lên.
Tò mò xem kĩ và nhận thấy đây không phải là bài văn tế của các tu sĩ mà cậu vẫn thường hay săn tìm. Đó là tấm bản đồ cổ. Phía sau là một sơ đồ chi tiết một cỗ máy khá rối rắm đã phai nét không rõ ý đồ tác giả. Phía góc trái có dòng chữ Chăm cổ “ Thợ cả palei Hamsa’’. Ông chủ nhà đi qua nhìn thấy cậu đang hí hoáy vẽ bèn nói.
- Thích chép, cứ chép, nhưng không phải cái gì của cổ nhân cũng hay cũng tốt.
- Là sao ạ? – Cậu rời mắt khỏi tấm bản đồ nhìn vị tu sĩ.
- Ta khuyên con sách nào cũng nên đọc, nhưng đọc xong phải biết chỗ hay chỗ dở. Có điều rất hay trong một thời đại cụ thể nhưng lại lỗi thời ngay sau đó. Tri thức là một kho báu có tính vận động và kế thừa nên chúng ta không thể rập khuôn giáo điều. Phải biết phủ nhận cái cũ và sáng tạo cái mới, con trai ạ! Minh triết Siva và Bàlamon giáo của chúng ta là hủy diệt và sáng tạo. Có hủy diệt cái cũ mới có sáng tạo cái mới. Mặc dù không thích Nho học, nhưng ta thấy Trang Tử rất có lí khi nói với học trò như sau: “Cái tôn quý chẳng thể truyền lại được của cổ nhân thì đã mất rồi, còn những điều mà ngài đang đọc đây, chỉ là những cặn bã của cổ nhân đấy thôi!”
Cậu ngồi im như thóc mà không biết cái bản đồ kia có chỗ nào “ cặn bã’’ hay không. Cậu nói.
- Nhưng đây là một tấm bản đồ chứ không phải là một giáo lí hay chủ thuyết nào cả.
- Cũng vậy nốt. Ông tổ của ta vẽ đấy, Ngài là một kiến trúc sư vô danh của bao đền tháp thuộc hàng kiệt tác.
- Thế tấm bản đồ này vẽ cái gì hả bác?
- Một cung điện trong lòng đất của vua Angkor.
- Vậy làm sao lại trong tay bác?
- Ông nội ta kể lại, để xây cung điện này vua Angkor đã bắt đi hàng ngàn nghệ nhân Champa và Angkor làm nô lệ. Xây xong, để bảo vệ bí mật cũng như muốn công trình của mình độc nhất vô nhị nên vua Khmer đã sát hại tất cả những ai tham gia xây dựng. Người này đã may mắn trốn thoát về quê an toàn rồi vẽ lại bản thiết kế đó.
- Sau đó có ai quay lại tìm cung điện hay không?
- Hồi trẻ, cũng trạc tuổi anh bây giờ, tôi đã cùng mấy thân hữu đi tìm hiểu, dọc đường mười người chết sáu. Tôi cũng nản.
- Vậy sao bác không đưa cho chính quyền lúc đó hay các nhà khảo cổ?
- Hồi đó mình là thuộc địa của Pháp, mà người Pháp họ ham cái này món này lắm. Họ đưa người ráo riết vơ vét và truy lùng kho báu nên tôi phải mang hết sách vở trốn lên đây mới giữ được đấy.
- Bác nên nhớ bác đã để lộ bí mật cho cháu rồi đấy.
Chủ nhà cười phúc hậu.
- Tôi thấy anh chất phác và ham hiểu biết. Nói thật, tôi ngán mấy trò này rồi mới để cho anh xem đấy.
- Bác chỉ đến đó một lần rồi bỏ cuộc ư?
- Nhiều lần chứ, xa xôi hiểm trở đã đành, tìm đến nơi như lạc vào mê cung chẳng biết đâu mà lần. Mấy thanh niên trai tráng chúng tôi leo lắt trong rừng hàng tháng rồi tiều tụy trở về.
Ông lật sau tấm bản đồ cho cậu thấy.
- Xem đi, cỗ máy này điều khiển cánh cửa đá cao như vách núi và không ai tính được nó sẽ mở cửa lúc nào, đó là lí do chúng tôi thất bại.
- Sao không nằm chờ trước cửa cho đến khi nó mở ra thì thôi?
- Ta đã nghiên cứu nhưng chỉ đoán được trong chục năm nó chỉ mở có một lần. Mà chỉ có một cánh cửa thật lẫn trong mấy trăm cánh cửa giả. Để vào được phải cho người xếp hàng dày đặc nằm chực trước mấy trăm cánh của. Tính qua đã cần phải có vài trăm người luân phiên túc trực tại chỗ trong mấy năm liền may ra một người vào được. Một việc không tưởng. Vả lại chả biết bên trong có gì hay không nữa.
- Vì thế mà bác bó tay bao nhiêu năm nay?
-Ta, bố ta, ông ta, và có lẽ cả ông của ông ta nữa. Vấn đề là, thời khắc, quy luật, vị trí. Không ai trong số họ nắm được ba ẩn số đó, bản đồ cũng chỉ là giấy loại mà thôi.
Quy luật, vị trí, thời khắc. Phú Thành Tài mường tượng đến ba đại lượng: chu kì, không gian, thời gian mênh mông trong vũ trụ bao la. Giống như chu kì sao chổi halley, cả đời người may ra thấy một lần.
Gần ba mươi năm qua, kỉ niệm đáng nhớ với vị tu sĩ sống dậy trong tâm trí ông. Phú Thành Tài nhìn lên tấm bản đồ mà ông đã công phu sao chép. Sau dịp đó, ông đã một mình đi tìm kho báu nhiều lần. Đúng như mô tả, trong một hang đá sâu ông đã tìm ra vô số cánh cửa giả in lên vách đá. Đúng như lời vị tu sĩ, có bản đồ cũng thừa nếu không biết được hai ẩn số kia. Ba nhân tố kia là ba mảnh rời của một siêu mật mã đang thách đố các bộ não trong mấy ngàn năm nay. Mật mã Chămpa là đây sao?
Nhưng câu chuyện alibaba không tồn tại trong đời thực. Các cuộc phiêu lưu vô vọng đã làm Phú Thành Tài suy kiệt tinh thần lẫn vật chất hơn ba mươi năm qua. Hôm nay, thượng đế đã xướng tên ông!
Đang chắc mẩm số tiền khủng mình sẽ đút túi thì chuông điện thoại reo vang. Quả đúng như ông nghĩ, trong nội các vẫn có người sáng suốt. Hé một nụ cười đắc ý, ông tiến lại bàn nhấc máy.
- Tôi nghe đây, OK rồi chứ hả?
- Chào nhà khoa học, chúng ta làm quen nhé!
Phú Thành Tài chợt thấy mình bị lố khi nghe một giọng Khmer lạ hoắc vang lên.
- Xin lỗi... hình như tôi không quen ông?
- Ông bạn thân mến, sẽ quen ngay thôi mà. Tôi đã nắm nội dung cuộc đàm phán của ông với Bộ cách đây nửa tiếng. Tôi không hề nghe lén đâu nhé.
Phú Thành Tài không tài nào nhận được giọng nói này, nhưng ông ngờ rằng người này có mặt trong đoàn đàm phán của Chính phủ lúc nãy. Cũng là một người nhưng khi nói sang ngôn ngữ khác và cố bóp âm rè đi trong điện thoại thì đến thánh cũng chả nhận ra. Giọng nói kia tuy bé nhưng nghe quen quen và rờn rợn hệt như hắn đang thì thầm sau gáy mình. Phú Thành Tài run giọng.
- Anh... cần gì ở tôi?
- Tôi muốn gặp riêng ông một nơi nào đó để thương lượng.
- Không! - Phú Thành Tài chối phắt. - Tôi chỉ thương lượng công khai với đại diện Hoàng gia, tôi không liên hệ riêng lẻ với bất cứ ai.
- Ông chưa hiểu ý tôi! – Người kia dằn từng chữ. - Tôi không phải người của Chính phủ nhưng tôi sẵn sàng trả một món tiền mà Chính phủ phải trắng mắt. Tôi sẽ đến chỗ ông hoặc chúng ta sẽ tìm một địa điểm khác.
Phú Thành Tài biết tỏng trò hạ đẳng này là nhằm bắt cóc ông hoặc cướp trắng bản đồ, ông vội vã cự tuyệt.
- Tôi không đi đâu hết, tôi đang chờ ý kiến trả lời của Chính phủ và cũng không có ý định đàm phán với ai ngoài họ.
- Ông tin họ sẽ bỏ ra 30 triệu đô cho ông dễ dàng như thế ư?
- Cảm ơn anh quan tâm, tôi biết giá trị của bản đồ và hiểu rõ việc làm của mình.
- Tôi biết ông cần tiền, rất nhiều tiền. Tôi sẵn sàng trả gấp đôi con số đó mà không cần kiểm chứng bản đồ.
Phú Thành Tài không thể kìm được nhịp tim mình nữa. Đây mới là kẻ chịu chơi. Càng nghĩ ông càng ngượng thay cho cái đám lắm lời sáng nay. Vẫn cố giữ một sự điềm tĩnh ông hỏi lại.
- Nhưng anh là ai?
- Cứ gọi tôi là Cả sư.
- Vâng, xin lỗi, nhưng còn tên riêng?
- Tôi là ai không quan trọng miễn là tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của ông. Chẳng phải sáng nay ông cũng trả lời Chính phủ như thế đó sao? Nếu ông dám chơi, tiền sẽ được chuyển trước vào tài khoản của ông. Khi ông nhận đủ, tôi sẽ cho người đến lấy tấm bản đồ. Được chứ ông bạn?
Phú Thành Tài không dám tin vào những gì vừa nghe. Chẳng lẽ mình đắt sô đến thế sao. Hắn là ai mà cần tấm bản đồ như vậy, thậm chí không thèm kiểm chứng. Rõ ràng đây là một kẻ hiểu giá trị thực kho báu và đủ máu mặt để đương đầu với các thành viên Naga khét tiếng. Hay hắn là hội Naga? Phú Thành Tài thoáng lạnh người. Cái giá hắn đưa ra khác gì viên đạn bọc đường. Nhưng mà hay ở chỗ “ tiền đến trước, giao hàng sau’’. Nói dại, khi ông đã nhận tiền mà chẳng may bị giết thì vợ con ông cũng đã có món tiền khổng lồ tiêu mấy đời không hết. Ông lắp bắp.
- Anh dám trả tiền trước thật ư?
- Tôi nhắc lại, tiền sẽ đến tài khoản của ông trước, tôi sẽ cho người đến lấy bản đồ sau.
- Vâng... tôi tin. Tôi sẽ cân nhắc lại, nhưng tôi thắc mắc rằng...
- Ông cứ nói.
- Tôi không hiểu lí do nào mà anh có thể phóng khoáng như vậy mà không cò kè bớt một thêm hai như... Chính phủ?
Tiếng cười hào soảng vang lên làm ông càng thêm ớn lạnh.
- Vì sao ư? Thánh địa là nơi an tọa của thần linh. Ta không muốn chốn linh nghiêm kia sẽ biến thành cái chợ. Đó là nơi chỉ dành cho tu sĩ thụ pháp mới xứng đáng đến dâng tế thần linh chứ không phải là nơi dẫm đầy dấu chân của những đám phàm phu tục tử như họ đã làm với Mỹ Sơn, Angko Wat và hàng vạn ngôi đền Bàlamon khác trên hành tinh trong mấy thế kỉ mà đạo pháp đang suy đồi này. Thánh địa nên chỉ là thánh địa mà thôi. Không thể khác!
Phú Thành Tài cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn như có dây thắt vào ngực. Kẻ giấu mặt đang từ từ hiện hình là một quái thú bí ẩn đang thò thòng lọng vào giấc mơ tỉ phú của ông. Hắn là hội Naga? Như vậy không lẽ nào mình đang rao bán một ngôi nhà thiêng đã có chủ sao? Không lẽ các thành viên của Naga vẫn tồn tại đến hôm nay và hiện lên đúng lúc sào huyệt của chúng lâm nguy? Phú Thành Tài thấy mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân tự khi nào. Ông nói to cố át sợ hãi:
- Nếu tôi vẫn bán bản đồ cho Hoàng gia thì sao?
- Tùy ông lựa chọn. – Người kia hạ giọng lào thào. – Nhưng ta nói cho ông biết, ta có nhiều cách hủy bản đồ mà không cần tốn một xu. Chào ông!
Máy cúp rụp, Phú Thành Tài đứng như chôn chân trên sàn không buồn lau những giọt nước chảy dài trên trán. Nhận ra trong cục tiền béo bở kia đang lộ rõ một lưỡi dao, Phú Thành Tài nằm vật lên giường vò đầu suy nghĩ. Hết nghĩ đến tiền ông lại nghĩ đến mạng sống. Ông trở nên hoang hoải, cô độc và một cảm giác bất an bất chợt bao trùm.
Chú thích:
[4] Cet: Két đựng sách của người Chăm đan bằng mây hoặc tre.