Chương 40
Kì Phương chạy đến trước mặt Simha hỏi dồn:
- Cả sư nói sao? kẻ đang rao bán bản đồ là Phú Thành Tài phải không?
- Đúng, anh đã nghe lỏm tôi?
Kì Phương choáng váng mà không biết nói gì nữa. Sốc. Giữa dòng đời này bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Mau lẹ và tàn khốc. Cũng như anh đây, có ai nghĩ đâu mới chỉ chiều qua đang yên ổn một xó rừng thì giờ đây đang phiêu bạt một nơi xa lắc với cái trát đỏ chót.
- Anh biết lão này chứ? – Simha hỏi.
Không đợi Kì Phương trả lời, hắn phán:
- Dù đó là ai thì phen này tôi cũng phải lấy lại bản đồ!
Kì Phương không thể ngờ nổi tại sao Phú Thành Tài lại có một hành vi động trời như thế. Tấm bản đồ của ông ta từ đâu ra? Đến nước này thì chuyện tìm kho báu không còn là mật chỉ của Paul nữa mà đã vỡ lở ra ngoài. Thông điệp của Hoàng gia không khác một hồi còi báo động đã réo lên đánh thức bao nhiêu hung thần thú dữ đang ẩn mình trong rừng rú đồng loạt trở mình vùng dậy.
Hoàng gia liệu có nhận thức được rằng họ đã vô tình phát động cuộc thi công khai và cũng là một lời tuyên chiến đích danh với hội Naga. Bao nhiêu con người sẽ nhập cuộc đối đầu với tổ chức tà giáo khét tiếng này khi chính phủ đã bật đèn xanh? Hội Naga sẽ làm gì để đối phó với làn sóng đe dọa ráo riết và quy mô nhất lịch sử tồn tại của nó. Liệu có hay không một cuộc tắm máu sắp xảy ra?
Chẳng phải nhìn đâu xa, ngay cạnh anh, Simha đã sẵn sàng lâm trận với tất cả vũ khí và sự cuồng bạo vốn có. Còn bao nhiêu người như y và Cả sư nữa? Điều gì sẽ xảy ra với Phú Thành Tài không ai lường hết. Việc ngăn Simha hay Phú Thành Tài xem ra không có tác dụng gì. Chuông điện thoại Simha lại reo vang, lần này y tránh thật xa Kì Phương rồi mới bắt máy.
- Cả sư, ông đã đạt thảo thuận với ông ta chưa?
- Khó lắm, lão ta rất đề phòng với người lạ. Còn ta lại không muốn ra mặt.
- Cả sư hãy để tôi xử lí hắn.
- Không được manh động! Tuy không có vũ khí và đồng bọn bảo vệ nhưng lão ta đang nằm giữa vòng vây cảnh sát tự nguyện làm vệ sĩ cho lão ta. Lọt vào đó là không tưởng.
Simha cười nhạt:
- Cả sư quên tôi đã hạ nhục Thet Manet đêm qua rồi sao? Hãy cho tôi biết vị trí của lão ta. Tôi sẽ thực thi nhiệm vụ.
- Khoan, để ta nghĩ cách.
Y nói như ra lệnh:
- Hãy cho tôi biết ông ta ở đâu, tôi sẽ mang bản đồ ra cho ông.
- Phòng 607, tòa nhà phía sau, Nagaworld. Con nghe đây, hiện nay cảnh sát đang thu thập chứng cứ về tội tống tiền và họ sẽ có cớ bao vây và tấn công ông ta trước 12 giờ nếu đàm phán vẫn bế tắc. Vì vậy chúng ta muộn nhất phải ra tay trước 12 giờ.
- Được rồi!
- Khoan! Không được coi thường bọn Thet Manet. Hiện chúng đang đổ bê tông quanh phòng ông ta đến nỗi một con kiến cũng khó lọt vào. Ông ta cố thủ trong phòng và cấm cửa bất cứ ai ngay cả một nữ nhân viên massage. Nếu có kẻ lạ đến dĩ nhiên là bị cảnh sát tóm.
Shimha dần dần nhận ra đây là kế hoạch bất khả thi, trừ khi Thet Manet là tay trong của Cả sư, hoặc Cả sư chính là một quan lớn trong bộ máy Chính phủ. Y ái ngại hỏi:
- Vậy tôi phải làm cách nào?
Lặng đi một lúc, giọng Cả sư trở nên dè dặt:
- Ta đã nghĩ nát đầu để tạo ra một khe hở, nhưng phải nhờ đến một người nữa... mà người này thì...
- Đó là ai? Ai có khả năng tạo ra khe hở?
Khi Cả sư nói tên người này thì Simha không tin vào tai mình nữa.
- Hãy nghe ta nói cho kĩ đây...
Trong khi Simha đang thì thào với chiếc máy, Kì Phương dễ dàng đoán âm mưu của y và kẻ đang ra lệnh cho y sắp sửa làm gì. Phú Thành Tài lấy bản đồ ở đâu ra đang làm anh day dứt. Ông ta được giáo sư Huỳnh Lẫm và Sros tiếp tay hay không anh không dám tin nhưng một điều anh dám chắc là giáo sư Huỳnh Lẫm biết trong linga có tấm bản đồ từ khi anh giải mã ở Đại sứ quán. Sau đó vị giáo sư gọi điện cho Sros lấy bản đồ ra sao chép cho Phú Thành Tài? Rồi anh lại nghĩ khả năng ba tay này cùng phe nhóm là khó xảy ra. Simha bước đến, mặt nghiêm trọng.
- Tôi rất tiếc sắp phải chứng kiến một điều không hay.
- Anh đang nói đến Phú Thành Tài?
- Đúng. Ông ta khó mà giữ được mạng sống.
- Ai giết ông ta?
- Hội Naga chứ còn ai vào đây nữa. Ông ta đã mù quáng đi một nước cờ sai lầm nghiêm trọng. Lẽ ra ông ta có thể tự đi tìm kho báu hoặc ngấm ngầm đi đêm với Chính Phủ nhưng không hiểu vô tình hay cố ý họ đã để giới truyền thông nhảy vào đánh thức các thành viên Naga đang ẩn mình và đây là bản án tử hình cho ông ta.
- Có lẽ sự ầm ĩ này nằm ngoài ý đồ của Phú Thành Tài. Thật nguy hiểm. – Kì Phương nói. – Giờ thì ông ta mang thân ra làm bia đỡ đạn rồi. Phải nghĩ cách nào đó cứu ông ta thôi.
- Danh tính ông ta bị rò rỉ ra thiên hạ rồi. – Simha kích thêm. - Giờ đây dù ông ta kiếm được rất nhiều tiền cũng khó thoát sự trả thù tàn khốc của Naga.
- Theo anh, hội Naga sẽ ra tay vào lúc nào?
- Trước lúc bản đồ được trao cho Chính phủ. Mục đích duy nhất của hội này là bảo mật, chúng sẽ hủy diệt manh mối càng sớm càng an toàn, và trước khi đến tay Chính phủ. Đây là cách làm truyền thống của chúng hàng trăm năm nay.
- Có lí! Tôi cũng suy nghĩ theo hướng này. Khi chứng kiến cái chết mờ ám của Paul liên quan đến Naga tôi đã linh cảm sẽ còn nhiều người nữa ngã xuống. Thế lực nào đó đang điên cuồng bảo vệ Naga là có thật và tôi vẫn đang nghĩ cách để ngăn ngừa cho Phú Thành Tài trước khi quá muộn.
Simha cảm thấy đây là lúc thích hợp để nói với Kì Phương dự định của y.
- Tôi đã có cách an toàn cho tất cả, nhưng phải nhờ đến anh.
- Cách gì?
- Tôi đã nói mục đích duy nhất của hội Naga là thủ tiêu manh mối, mà manh mối lúc này chính là tấm bản đồ trong tay Phú Thành Tài. Ông ta sẽ thoát chết nếu đẩy bản đồ thật nhanh cho kẻ khác.
- Vẫn không giải quyết tận gốc được. – Kì Phương nói. - Vậy thì kẻ nào sẽ chết thay?
- Đó chính là tôi.
Kì Phương nhìn phắt lên mặt y và đọc được một toan tính rõ như ban ngày trong ánh mắt đầy máu lửa đó.
- Cả sư đã hạ lệnh cho anh cướp bản đồ đó?
- Không thèm cái trò hạ đẳng đó. Phú Thành Tài vì cần tiền mà coi rẻ tính mạng của mình đến vậy. Cả sư sẽ bỏ tiền để mua đứt bản đồ và tôi sẽ mang nó ra ngoài tạm thời hóa giải cái chết mười mươi cho ông ta.
- Vậy là các ông sẽ cướp tay trên của Chính phủ?
- Cứ cho là như vậy! - Y cười khẩy. - Nhưng nếu ngồi chờ Chính phủ dàn xếp thì có khi Phú Thành Tài sẽ mất mạng trước.
Kì Phương biết nếu bản đồ rơi vào tay Cả sư thì hậu quả rất khó lường. Còn nếu Chính phủ vẫn dây dưa thì mạng sống của Phú Thành Tài chỉ còn tính từng giờ. Cần phải tháo ngay ngòi nổ này. Kì Phương bỗng lóe lên một ý nghĩ. Anh nói:
- Tôi có cách, nhưng không dám chắc.
- Cách gì?
- Phải tìm một người xúc tác để Phú Thành Tài và Chính phủ dứt điểm tình trạng này. Càng sớm càng có lợi cho cả hai. Để muộn cả hai đều thiệt.
- Hay! – Simha nói. - Người đó phải được hai phía là Chính phủ và Phú Thành Tài chấp nhận. Nhưng ai đảm trách việc đó?
Kì Phương điểm mặt vài cái tên như ngài Đại sứ, tham tán Võ Thạc Hoan, giáo sư sử học Heng Sinith, giáo sư Huỳnh Lẫm... nhưng giáo sư Huỳnh Lẫm có lợi thế là thầy của Phú Thành Tài và cũng là người có quan hệ rất mật thiết với giới khoa học gia và quan chức Văn hóa Campuchia.
- Tôi nghĩ chỉ có một người may ra làm được việc đó.
- Ai vậy? – Simha nín thở chờ Kì Phương.
- Giáo sư Huỳnh Lẫm!
Simha lặng người vì sự trùng hợp lạ lùng. Thực ra hắn hỏi để xem ý Kì Phương ra sao chứ Cả sư đã lựa chọn cái tên đó rồi. Cả sư tuy là một tên ảo nhưng âm mưu và tài năng là có thật. Thật thú vị là ý tưởng nhờ giáo sư Huỳnh Lẫm can thiệp của Cả sư và Kì Phương giống hệt nhau. Có điều mục đích của Cả sư thì thật thâm hiểm. Thấy Simha vẻ không an tâm, Kì Phương hỏi.
- Hay anh có phương kế khác?
- Không, nếu giáo sư Huỳnh Lẫm tham gia thì Chính phủ sẽ đạt mục đích còn tôi lại… tay trắng.
- Phương án này là để cứu mạng Phú Thành Tài và giúp Chính phủ các anh tìm Naga chứ không phải giúp anh kiếm chác đâu. Mà giáo sư Huỳnh Lẫm có nhận lời hay không mới là vấn đề. Anh và Cả sư vẫn chưa hết cơ hội.
Simha cười hềnh hệch.
- Nghe chừng Phú Thành Tài đắt hàng ghê, tính sơ sơ mà đã có ba bốn phe tranh nhau mua. Đấy là chưa biết có bao nhiêu kẻ giấu mặt đang nhòm ngó. Chỉ sợ nhất là hội Naga sẽ xuống tay trước.
- Vậy bây giờ anh định làm gì? – Kì Phương thăm dò y.
- Tôi đợi tin vui từ Cả sư, hi vọng thương vụ của ông ta và Phú Thành Tài sẽ thành công. Đây là một phiên bán đấu giá quốc tế công khai. Chỉ tiếc cho Phú Thành Tài đã không chọn thị trường London thay vì Pnompenh để được an toàn hơn. Thôi, xin chia tay các vị!
Shimha nháy mắt đầy bí hiểm rồi nhảy lên chiếc bán tải nổ máy. Thi Nga bỗng chưng hửng.
- Anh định bỏ chúng tôi sao?
Y hạ kính xuống nói với ra:
- Chúng ta không thể đồng sàng dị mộng được nữa. Các người đi mà cứu Chính phủ. Nhưng nếu tôi có bản đồ, tôi sẽ quay lại rước các vị đi theo.
Nói xong, y nổ máy rồi phóng mất hút.
- Y sẽ quay lại rước chúng ta sao? – Thi Nga hỏi anh.
Kì Phương nở một nụ cười giễu cợt nhưng bỗng tắt ngay trên môi. Thi Nga vừa thất vọng vừa hoang mang, cô hỏi:
- Hắn sẽ đi cướp bản đồ sao?
- Y sẽ khó đạt được trong hoàn cảnh này, trừ phi Cả sư là một ông thánh.
- Chúng sẽ dùng biện pháp mạnh khác, sao anh không ngăn y lại.
- Chúng ta không thể và cũng không có quyền ngăn cản y. Cách duy nhất để y không phạm tội ác là tôi phải báo cho giáo sư Huỳnh Lẫm và cảnh sát ngăn chặn kịp thời.
- Vậy thì đi ngay kẻo quá muộn.