← Quay lại trang sách

Chương 41

Sau hơn nửa tiếng đợi vị Bộ trưởng mà không thấy, đám đông lần lượt bỏ ra ngoài với khuôn mặt chán chường pha chút phẫn nộ. Giáo sư Huỳnh Lẫm là một trong số đó. Cuộc hội thảo với các chuyên gia mà ông chờ đợi cũng phải hoãn vì các nhân vật cốt cán vắng mặt một cách khó hiểu. Giáo sư Huỳnh Lẫm đi thẳng ra phía chiếc Mercedes đã thấy Võ Thạc Hoan ngồi đợi từ lúc nào không hay. Ông chui vào xe mắng vu vơ.

- Thật không ra thể thống gì!

- Phen này Bộ trưởng chạy làng rồi. – Võ Thạc Hoan bồi thêm.

- Cái lão... lại xảy ra chuyện gì chắc?

Võ Thạc Hoan biết rõ nhưng ông đánh lảng:

- Biết đâu ông ta đã tìm ra manh mối nào đó về Naga thì sao.

- Trong lúc nhiễu loạn này, khả năng nhận biết tin thật và tin giả là rất quan trọng. Nếu nhận đúng tin tốt sẽ tìm thấy Naga, nếu vồ vập quá có khi tiền mất tật mang đấy.

- Thầy nói rất phải!

Võ Thạc Hoan đang băn khăn có nên kể chuyện Phú Thành Tài cho thầy hay không bởi cuộc đàm phán còn chưa ngã ngũ nên phía Chính phủ cần ông giữ bí mật. Võ Thạc Hoan cũng không hiểu vì sao đến lúc này mà Chính phủ Hoàng gia chưa cầu cạnh đến thầy mình - một người uy tín hơn ông nhiều. Phải chăng họ có bằng chứng ông đứng sau lưng vị tiến sĩ? Hay đối với Chính phủ, đàm phán chỉ là hình thức câu giờ và che đậy cho một phương án vũ lực đang ráo riết chuẩn bị?

- Cách thức nào cũng có hai mặt. - Giáo sư Huỳnh Lẫm giảng giải. - Khi hô hào trên truyền thông sẽ gây chú ý cho nhiều người, người biết Naga thì hiếm mà kẻ lừa đảo thì nhiều. Tôi không mấy hi vọng về cách đó.

- Vậy thầy trông đợi vào ai? Không lẽ lại là gã học trò kia?

Giáo sư Huỳnh Lẫm đã mất hẳn thông tin về Kì Phương từ khi anh chạy ra khỏi Đại sứ quán, giờ đây không biết anh ta sống chết ra sao, đã tìm ra bản đồ hay chưa. Liệu anh ta đang trên đường đến kho báu hay đã bị Simha thủ tiêu. Tiếng chuông điện giáo sư Huỳnh Lẫm reo lên, giọng Kì Phương vang lên bên tai ông.

- Em cần gặp thầy ngay!

- Tìm thấy bản đồ rồi chứ hả?

- Rồi, nhưng tình thế thay đổi chóng mặt. Lại có việc gấp nhờ thầy nữa.

- Anh đang ở đâu?

- Rất gần Đại sứ quán, thầy còn ở đó nữa không?

Giáo sư Huỳnh Lẫm che máy rồi đánh mắt về phía Võ Thạc Hoan, viên tham tán gật đầu hiểu ý. Giáo sư Huỳnh Lẫm nói:

- Vậy thì anh cứ đứng đâu đó gần Đại sứ quán, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.

Võ Thạc Hoan phanh két xe rồi hỏi:

- Thầy lại hẹn hắn về cơ quan?

Giáo sư Huỳnh Lẫm cười tươi rồi nói.

- Sáng nay tôi có lỗi để hắn thoát, giờ thì tôi đền cho anh đấy!

- Nhưng bây giờ em lại nghĩ truy bắt anh ta là sai đối tượng mất rồi.

- Sao anh nghĩ thế?

Hơi lúc nào hết, Võ Thạc Hoan rất muốn giãi bày bức xúc về gã học giả họ Phú điên khùng kia. Lẽ ra cảnh sát phải bắt gọn và thẩm tra ngay lập tức ông ta thay vì truy nã đôi trai gái kia, bởi nếu chúng có bản đồ thì chẳng còn luẩn quẩn đây nữa. Võ Thạc Hoan đáp.

- Nếu Kì Phương đã quay lại chứng tỏ anh ta không có gì hết.

- Chờ xem, biết đâu anh ta đã khai thác được gì từ bọn Simha.

Xe lao băng băng trên con đường vắng. Từ xa, Võ Thạc Hoan đã thấy hai người đứng bên vệ đường gần cổng Tòa đại sứ. Võ Thạc Hoan đón họ rồi phi thẳng đến một nhà hàng người Hoa quen thuộc mà ông thường đến thưởng thức chè Ô Long thơm ngất vào các ngày nghỉ. Nhưng hôm nay, viên tham tán biết đây có thể là lần cuối cùng ông ghé thăm nơi yêu thích này.

Không gian u tịch đậm chất Hoa được chia thành nhiều phòng đọc sách và thưởng ngoạn các loại chè nổi tiếng rất được ưa thích của giới bút sách. Sau khi gọi một ấm chè Đệ Nhất Sơn và vài tách cà phê nóng, Võ Thạc Hoan khép liếp gỗ thưa rồi nhìn Kì Phương lườm lườm.

- Nếu không có thầy Lẫm bảo lãnh, tôi chẳng dại gì gặp một thằng như anh. Phen này tôi đã gạt sứ mạng chính trị của mình ra sau lưng rồi đấy.

Kì Phương thấy rằng ngay cả khi bông đùa ông ta cũng không quên thầy mình. Quả thực đang làm quan như ông mà dây dưa vào vụ này quá sâu cũng đáng ngại. Dù sao Kì Phương cũng cảm kích vì chỉ mấy tiếng trước đó chính ông ta suýt gô cổ anh.

- Bây giờ Thầy và Kì Phương cứ sang phòng bên trao đổi. - Võ Thạc Hoan nhìn Thi Nga. – Còn cô, tôi sẽ đích thân pha chè mời cô.

Tuy đang nói chuyện với người đẹp nhưng đôi tai Võ Thạc Hoan không rời hai thầy trò phía bên kia khung gỗ. Tại phòng bên, giáo sư Huỳnh Lẫm rất ngạc nhiên vì Kì Phương trở lại.

- Cuốn bia kí không giúp gì anh hay sao?

- Có, nhưng tiếc là quá muộn.

- Muộn cái gì? mà anh đi theo Simha mãi vẫn không moi được gì hay sao?

- Thưa thầy, có đấy, có nguồn tin nói rằng Phú Thành Tài đang rao bán bản đồ cho Chính phủ.

- Ai nói với anh?

- Bề trên của Simha, chính em cũng không tin nổi nên cần gặp thầy gấp.

- Tại sao lại có chuyện này được, Phú Thành Tài lấy đâu ra bản đồ cơ chứ? Mà nếu có, hắn sẽ phải tham khảo ý tôi trước chứ sao lại làm việc tày đình như vậy?

- Em cũng không tin, nghe đâu anh ta đòi... rất nhiều tiền.

Giáo sư Huỳnh Lẫm xanh xẩm mặt mày. Mới sáng hôm qua Phú Thành Tài đang cùng ông tranh cãi ở Mỹ Sơn, dù cáu nhưng ông rất nể các học trò có chính kiến. Nhưng nếu đúng là Phú Thành Tài đang tống tiền thì đây là một cú tát vào một người thầy như ông.

- Thầy đừng quá buồn, nếu đúng là Phú Thành Tài thì mọi việc vẫn trong tầm tay của thầy. Em chỉ sợ đó là một kẻ xa lạ nào khác. Thầy hãy gặp ngay anh ta xem thực hư thế nào.

- Xin lỗi hai người. – Võ Thạc Hoan xô cửa bước vào. – Thưa thầy, có một việc rất xấu mà em không tiện nói với thầy từ sáng nay, đó là...

- Nói mau! – Giáo sư Huỳnh Lẫm thở dồn dập.

- Một người Việt đã thừa nhận có bản đồ Naga và hét giá tới... – Ông ngừng lại xem thầy mình có còn tỉnh nữa hay không. -... Anh ta đòi tới... 30 triệu đôla.

- Kìa thầy!

Cả Võ Thạc Hoan lẫn Kì Phương phải vồ tới đỡ lấy đôi vai của ông hạ xuống ghế. Sáng qua khi nghe tin Paul bị sát hại ông đã phải nuốt đi viên thuốc chống tai biến cuối cùng.

- Thầy có làm sao không? - Võ Thạc Hoan lay nhẹ vai thầy. – Lẽ ra em phải giấu chuyện không hay này đến tai thầy, nhưng thời gian tìm Naga đã hết vả lại đây là vấn đề thầy cần phải biết.

Không như họ nghĩ, giáo sư Huỳnh Lẫm đứng thẳng dậy, mắt ánh lên sự điềm tĩnh lạ thường. Như một chiến binh già, trong lúc cam go nhất thần khí ông lại vùng lên dữ dội.

- Bấm số Phú Thành Tài cho tôi ngay! Điều trước tiên tôi muốn xác minh có đúng là hắn không đã.

Kì Phương bật máy gọi số di động của Phú Thành Tài nhưng không có tín hiệu. Giáo sư Huỳnh Lẫm nhớ ra ông ta còn có một số riêng khác bèn lấy máy của mình gọi nhưng cũng không được. Thấy vậy Võ Thạc Hoan liền nói.

- Rất có thể cảnh sát đã phá sóng để cô lập ông ta. Tuy nhiên hiện nay bên Chính phủ vẫn liên lạc với ông ta bằng điện thoại nên biết đâu một lúc nữa máy sẽ thông.

Giáo sư Huỳnh Lẫm thả máy xuống bàn, ông đang sắp xếp mọi biểu hiện và ý tứ của người học trò đó. Bằng nếp nghĩ có chiều sâu, giáo sư Huỳnh Lẫm vẫn khẳng định Phú Thành Tài có thể có bí mật gì đó cần đổi chác từ lâu nhưng chưa có cơ hội. Sợ thầy sẽ đổi ý, Kì Phương lại tiếp tục bấm máy, và thật kì lạ, lần này có tín hiệu. Anh vội vã đưa máy sang cho thầy.

- Alô! Đúng là Phú Thành Tài không?... Sao?... Tôi không ngờ anh lại làm vậy!

Giáo sư Huỳnh Lẫm gắt to lên rồi bất thần ném máy xuống bàn trong nỗi tức giận tràn trên khuôn mặt. Cuộc gọi chóng vánh báo trước một điều không lành. Kì Phương đoán Phú Thành Tài đã khước từ thầy mình hoặc giáo sư Huỳnh Lẫm đã xong việc xác minh chứ không muốn dây dưa với loại người như thế nữa. Võ Thạc Hoan không nén được bèn thốt lên:

- Thầy phải làm gì đi chứ?

- Vô phương cứu chữa rồi.

- Vì sao? Thầy?

- Anh ta đã tự đặt mình trước ba họng súng: cảnh sát, hội Naga và cả những kẻ săn trộm. Chỉ cần một trong ba họng súng khai hỏa, anh ta sẽ chết! Ngay cả rút lui trong danh dự thì anh ta cũng đã hết đường lùi.

- Tức là anh ta sẽ chết? – Võ Thạc Hoan thảng thốt.

- Anh ta thừa thông minh để tính trước điều này, nhưng có lẽ câu giờ là mục đích chính của anh ta.

- Thầy nói thế là sao?

- Phú Thành Tài cố tình câu giờ bằng bản đồ giả. – Giáo sư Huỳnh Lẫm giảng giải. – Anh ta không dám tung bản đồ ra sợ bị bóc trần sự giả dối. Anh ta đang thu hút mọi lực lượng về mình để đồng bọn âm thầm dùng bản đồ thật tới Naga. Mục đích chính của Phú Thành Tài là làm chậm chân lỡ nhịp của quân Chính phủ. Khi thấy tính mạng bị đe dọa, hắn ta sẽ mang bản đồ giả ra đầu hàng mà không bị mất mạng.

Kì Phương đã nghe câu lập luận này ở đâu đó, hình như Simha bình luận về Paul như vậy, nhưng lời giáo sư Huỳnh Lẫm không hẳn là sai hết bởi vụ Phú Thành Tài đã bị truyền thông khuấy cho tung tóe. Chẳng khác gì anh ta tự vẽ bia lên ngực rồi hô hào các tay súng đến tập bắn. Nói dương đông khích tây cũng có lí. Có điều không ai biết Phú Thành Tài sẽ thoát ra khỏi vũng lầy mà anh ta tạo ra bằng cách nào. Điều Kì Phương lo nhất là Simha sẽ đột nhập và giết ông ta chỉ vì một tấm... bản đồ giả. Phú Thành Tài đã chơi con dao hai lưỡi khi kéo truyền thông vào. Ông ta tưởng sẽ an toàn hơn nhưng cũng có thể phải lãnh đủ mặt trái. Kì Phương nói:

- Dù sao cũng phải bắt Phú Thành Tài chấm dứt trò chơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt.

- Đúng!

Lần đầu tiên Kì Phương thấy viên tham tán đứng hẳn về phía mình. Cả hai cùng dồn về vị giáo sư:

- Thầy hãy cứu anh ta ngay!

Kì Phương và viên tham tán biết dạo này thầy rất hà khắc lẫn bảo thủ, nhưng trước sinh mạng một học trò họ tin ông phải hành động theo lương tâm trước. Võ Thạc Hoan tha thiết:

- Thưa thầy. Nếu đúng Phú Thành Tài đang câu giờ để đồng bọn cướp phá Naga thì chúng ta càng phải khẩn trương tìm ra Naga bằng cách ép anh ta khai ra vị trí kho báu.

- Về luật như thế là không được. - Ông nhìn viên tham tán. - Chắc anh đã có một phương án? nói cho ta xem.

- Thú thật với thầy, em đang làm trung gian đàm phán giúp cho Chính phủ Hoàng gia từ sáng đến nay, nhưng anh ta quá kiêu căng và không thèm nói chuyện với em nữa. Việc này chỉ có thầy may ra...

- Hãy nói vắn tắt xem?

- Anh ta ra giá 30 triệu đô. Chính phủ yêu cầu kiểm chứng nhưng anh ta không chấp nhận. Lẽ ra Bộ đã làm ngơ anh ta nhưng giáo sư sử học Heng cho đó là manh mối đáng tin cậy. Bộ lại đòi giảm giá nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. E rằng Chính phủ sẽ mượn tay cảnh sát và hậu quả sẽ đi quá xa.

- Vậy hãy để cho họ tự quyết. – Giáo sư Huỳnh Lẫm gắt.

Điện thoại Võ Thạc Hoan reo vang, số gọi quá quen thuộc và lần này thì ông bật loa ngoài cho cả ba cùng nghe.

- Chào ngài Bộ trưởng, tôi nghe đây!

Bên kia là người quyền lực nhất Bộ Du lịch:

- Rất buồn khi phải làm phiền ông, nhưng đây là cú điện cuối cùng của tôi cho ông với tư cách một người bạn! Nếu ông không vận động được Phú Thành Tài, chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác mà có lẽ các ông sẽ không hài lòng đâu. Chào ông!

Máy ngắt, Võ Thạc Hoan nhìn thầy mình như thể muốn nói rằng “ đấy, thầy nghe hết rồi đấy’’.

- Đời nào họ chấp nhận một kẻ tống tiền ung dung ngồi trong thủ đô của họ chứ! – Võ Thạc Hoan giễu nhại. - Nếu anh ta không nhượng bộ, Chính phủ sẽ ra tay là hiển nhiên.

Giáo sư Huỳnh Lẫm nói:

- Xét về lí, đây không phải là tống tiền. Bản đồ là của anh ta thì bán cho ai với giá bao nhiêu là quyền của hắn.

Thấy Võ Thạc Hoan mượn lời của Bộ trưởng để gây áp lực lên giáo sư Huỳnh Lẫm nhưng chẳng đạt gam trọng lượng nào, Kì Phương cũng thử thuyết phục thầy lần nữa.

- Thầy, chúng ta là những đồng nghiệp, đồng bào, biết rành rành anh ta sai lầm mà không có một động thái nào chúng ta sẽ có lỗi. Tuy hành vi ông ta đáng bị lên án nhưng chúng ta phải thể hiện mình không bàng quan.

- Anh không phải dạy khôn tôi. - Ông đe mắt nhìn Kì Phương. – Phú Thành Tài không còn là đứa trẻ, anh ta dám làm thì dám chịu. Lúc nãy khi nhận ra giọng tôi anh ta đã cúp máy. Việc này cứ để cho Chính phủ họ tự xử lí.

- Có lẽ không đến tay Chính phủ đâu ạ! – Kì Phương nói.

- Anh nói gì?

- Lúc nãy thầy có nói Phú Thành Tài đang nằm giữa ba họng súng trong đó có bọn săn trộm. Bọn Simha sẽ ra tay trước!

- Anh dám chắc bọn Simha chuẩn bị ra tay?

Giáo sư Huỳnh Lẫm quắc mắt nhìn Kì Phương chờ câu trả lời. Kì Phương tin rằng ông đang chột dạ bởi trong mấy năm gần đây ông ta có quan hệ với tay trùm này trên mức bình thường.

- Vâng, hai hôm nay em đã thám thính triệt để về y. Ngay lúc chúng ta đang ngồi đây thì y và tay Cả sư nào đó đang âm mưu giết hại Phú Thành Tài để cướp lấy bản đồ. Tình hình rất nguy ngập buộc ta không thể đứng ngoài cuộc được nữa.

Kì Phương cường điệu mối nguy Simha để thúc ép giáo sư Huỳnh Lẫm và quả thật ông ta bắt đầu hoảng hốt thực sự.

- Anh vừa nói Cả sư nào?

Kì Phương nhận rõ sự lo lắng hiện trên Võ Thạc Hoan và giáo sư Huỳnh Lẫm anh bèn quyết định tung chiêu cuối cùng.

- Em không nắm được. Rất có thể kẻ khoác danh Cả sư là thủ lĩnh của hội Naga và chúng đang mượn tay Simha xóa sổ Phú Thành Tài cùng chiếc bản đồ để bảo vệ sự bí mật cốt tử của chúng. Để diệt tận gốc nguy cơ này chúng sẽ dùng biện pháp mà ta không ngờ tới. Căn phòng mà Phú Thành Tài đang cố thủ có thể đang nằm trong tầm ngắm của một quả tên lửa vác vai!

Giáo sư Huỳnh Lẫm và Võ Thạc Hoan mặt mũi tái dại. Tuy chưa đến nỗi lo sợ quá mức nhưng giáo sư Huỳnh Lẫm cũng phải thừa nhận bắn tên lửa từ xa là cách xóa sổ manh mối một cách triệt để và lí tưởng nhất trong hoàn cảnh mục tiêu đang bị vây ráp, mà lũ Simha thì thừa khả năng đó. Ông nhìn Kì Phương hài lòng:

- Thật không uổng công ta cài anh vào lòng địch.

Khen Kì Phương xong ông quay sang Võ Thạc Hoan nháy mắt, nói:

- Thầy sợ thằng Phương làm điệp viên hai mang, tí nữa nó lại báo với Simha thầy Lẫm sắp đi cướp bản đồ của thằng Tài thì bỏ mẹ!

Bầu không khí dãn ra sau tràng cười ngắn. Giáo sư Huỳnh Lẫm nghiêm túc:

- Thôi được, tôi sẽ thử thuyết phục thằng Tài một phen xem sao. Lần này ta tìm đến thẳng chỗ ở của nó.

- Hay lắm, cảm ơn thầy! – Võ Thạc Hoan òa lên. – Bây giờ em sẽ chở thầy đến văn phòng Bộ trưởng rồi chúng ta đến Nagarworld.

- Không cần đâu, đến thẳng Nagarworld!

- Vâng, càng tốt! – Võ Thạc Hoan nói. - Kì Phương và Thi Nga cứ ở lại chờ chúng tôi ở đây!

Trước khi đi cùng viên tham tán, Giáo sư Huỳnh Lẫm quay lại nhắc Kì Phương.

- Tuyệt đối không để Simha biết kế hoạch này của chúng ta đâu đấy!

Thở phào nhẹ nhõm, kì Phương cũng chỉ đợi giáo sư Huỳnh Lẫm phản ứng quyết đoán và mau lẹ như vậy. Hi vọng ông sẽ nhanh tay hơn cả. Kì Phương vui một thì Võ Thạc Hoan sướng mười, ông ta báo tin vui này ngay cho vị Bộ trưởng đang cuống như nằm trên lửa.

Một phút sau, chiếc Mercedes phóng như bay hướng về điểm nóng Nagarworld.