Chương 42
Đại thiên đường’’ Nagaworld - một tổ hợp khổng lồ mang chức năng khách sạn, vũ trường và các dịch vui chơi giải trí cao cấp là điểm đến quen thuộc với đa số khu khách quốc tế. Nhưng nó thực sự hấp dẫn với du khách Việt Nam bởi các dàn sòng bài la liệt như những cỗ máy xay tiền không biết mệt mỏi đang ngày đêm nghiến nát không biết bao nhiêu mảnh đời phóng túng.
Đồng hồ đã chỉ con số mười một giờ trưa, chiếc Mercedes mang biển ngoại giao nhẹ nhàng lượn tới rồi đỗ xịch ngay trước của đại sảnh. Một nhân viên lễ tân mau lẹ sà tới đón hai nhân vật quan trọng nhất hôm nay rồi dẫn họ mất hút vào khu tiếp khách nội bộ.
- Ôi trời, ai thế này!
Một giọng nói từ trong vang ra rồi một ông lão vội sà tới ôm chầm lấy giáo sư Huỳnh Lẫm.
- Chào Heng! Bất ngờ quá.
Giáo sư Huỳnh Lẫm mừng rỡ khi thấy người đồng nghiệp già Khmer, hai ông bạn già ôm choàng lấy nhau dưới rừng ánh mắt hoan hỉ của những người xung quanh. Đợi cho màn chào hỏi thân tình và vội vã trôi qua, vị trưởng ban du khảo lên tiếng:
- Chào giáo sư và ngài tham tán! Mọi người đang mong các ông đấy.
Giáo sư Huỳnh Lẫm hơi ngỡ ngàng vì thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc sáng nay ở Bộ Du lịch đang đứng ngồi không yên chờ ông và Hoan. Đại đa số họ biết giáo sư Huỳnh Lẫm và hi vọng ông sẽ thổi một luồng gió xua tan đám mây đen bao phủ. Giáo sư Huỳnh Lẫm không hề biết rằng sáng nay sau khi cuộc đàm phán thất bại, Bộ đã tức tốc tìm ông bởi họ biết chỉ có ông mới tác động hiệu quả nhất với Phú Thành Tài hơn bất cứ quan chức nào khác.
- Tôi bắt đầu được rồi chứ? – Giáo sư Huỳnh Lẫm hỏi.
- Thưa ông bạn. - Heng nói. - Do vụ này có dấu hiệu hình sự, chúng tôi phải tuân thủ quy định của cảnh sát. Phiền giáo sư trao đổi với họ giây lát.
Ngay lúc đó có một giọng quen thuộc vang lên.
- Đúng vậy! Trưa nay chúng tôi điện tìm ông mà máy ông luôn bận!
Giáo sư Huỳnh Lẫm nhận ra Lê Đại Hắc đang cùng với mấy sĩ quan Khmer từ phía ngoài đi vào, ông đưa mắt nhìn nhóm người trong phòng, có cả người mặc quân phục lẫn thường phục nhưng giống nhau ở chỗ ai nấy đều cơ bắp và lạnh lùng. Giáo sư Huỳnh Lẫm ghé tai Hắc nói nhỏ.
- Lực lượng hùng hậu này mà lại phải chờ một lão già hay sao?
- Giáo sư biết đấy, ưu tiên của chúng tôi vẫn là dùng biện pháp mềm trước. Ông là người duy nhất có khả năng thuyết phục anh ta.
- Không. Tôi chỉ có uy với mấy học trò cưng của tôi mà thôi.
- Xin lỗi giáo sư, sáng qua tôi hơi quá lời với ông.
Giáo sư Huỳnh Lẫm vỗ nhẹ vai Lê Đại Hắc cười nói.
- May mà tôi chỉ có hai học trò cưng. Ông cảnh sát biết đấy, con người càng được cưng chiều càng mắc bệnh ảo tưởng.
Lê Đại Hắc chỉ tay sang Võ Thạc Hoan:
- Hình như anh là cán bộ Đại sứ quán?
- Đúng. - Giáo sư Huỳnh Lẫm nói thay. - Tôi quên giới thiệu với anh. Đây là Võ Thạc Hoan - tham tán văn hóa của nước ta.
- Xin chào anh. - Hắc nói. – Tôi biết anh đã mất nhiều thời gian về vụ này. Rất cảm ơn anh đã mời được giáo sư Huỳnh Lẫm đến đây!
- Không có gì. Nếu được làm gì giải quyết khủng hoảng, tôi cũng không ngại đâu.
- Anh rất nhiệt tình, nhưng đối tượng này không dễ bảo như đôi trẻ trên sân bay đâu nhé.
Võ Thạc Hoan hơi bị động chạm nhưng giáo sư Huỳnh Lẫm chỉ lên lầu nhanh miệng hỏi.
- Các anh đã tiếp xúc với Phú Thành Tài chưa?
- Ông ta từ chối tiếp xúc với cảnh sát và đe dọa hủy bản đồ nếu chúng tôi lại gần. Chính vì thế mà chúng tôi mong giáo sư vào cuộc. Nhiệm vụ đầu tiên là buộc anh ta từ bỏ yêu sách điên rồ và hợp tác ngay với Chính phủ.
Võ Thạc Hoan nãy giờ quan sát rất kĩ và nhận ra rất nhiều người ăn mặc kiểu nhà binh khắp nơi. Nếu lời thầy mình lúc nãy là đúng thì Phú Thành Tài quả đã quá thành công khi hút hết lực lượng cảnh sát vào đây để cho đồng bọn rảnh tay tiến về kho báu. Ông nói với Hắc.
- Theo như tôi biết, phía Chính phủ đã chuẩn bị biện pháp mạnh nhất?
- Điều đó hoàn toàn phụ thuộc chính Phú Thành Tài. Anh ta chỉ có vài phút để tránh phương án thứ hai. - Khuôn mặt Hắc trở nên lạnh lùng. – Giáo sư cũng chỉ có ngần ấy thời gian để cứu vãn học trò của mình thôi đấy.
Giáo sư Huỳnh Lẫm đánh mắt sang Hoan như thể sắp thực hiện một hành động mà họ đã hội ý rất kĩ với nhau từ trước. Ông nói:
- Tôi sẽ thuyết phục hắn. Nhưng không nói trước được gì đâu.
- Dù kết quả thế nào chúng tôi cũng rất cảm ơn giáo sư. Ta bàn sơ qua nhé. Hiện tại Phú Thành Tài đang tự giam mình trong phòng kín đã hơn mười tám tiếng và có nhiều cuộc gọi ra ngoài trong trạng thái tâm lí không ổn định.
- Anh ta liên lạc với ai?
- Ngoài đàm phán với Chính phủ Hoàng gia, ông ta cũng đang điện đàm với một hai người nào đó mà chúng tôi rất khó xác định. Những kẻ này có thể đang dụ dỗ hoặc gây sức ép lên ông ta nhưng cũng không loại trừ ông ta đang chỉ huy ai đó. Hi vọng giáo sư sẽ tiếp tục tìm hiểu và giúp anh ta đưa ra quyết định sáng suốt.
- Tôi biết! - Giáo sư Huỳnh Lẫm quay ra cửa nhưng Lê Đại Hắc vội níu tay ông lại.
- Phú Thành Tài đang đứng giữa hai ngả rẽ khó khăn. Giáo sư hãy cho anh ta thấy rằng Hoàng gia sẽ tha thứ mọi sai lầm và cả số tiền một triệu đô vẫn đang chờ ông ta.
- Phòng bao nhiêu?
- Khoan! đợi đã, chúng tôi phải báo trước cho ông ta là giáo sư đã đến.
Một nhân viên liền nhấc máy nội bộ lên điện đàm một hồi với tâm trạng căng thẳng. Đặt máy xuống, anh ta quay sang nói với Hắc:
- Rồi! Ông ta nhắc lại chỉ được giáo sư Huỳnh Lẫm lên mà thôi.
- Ông ta đồng ý rồi - Hắc nhìn vị giáo sư rồi nói. – Khổ thế đấy, chắc ông ta đang nghĩ mình là tổng thống.
- Gặp yếu nhân? Vậy các anh có cần lục soát tôi không? – Giáo sư Huỳnh Lẫm dơ hai tay lên cao hỏi.
- Không cần. Thầy mặc thêm chiếc áo này rồi lên ngay.
Lê Đại Hắc khoác lên vai giáo sư Huỳnh Lẫm một chiếc áo dày khá nặng. Vị giáo sư già biết ngay là áo chống đạn kèm vài thiết bị nghe nhìn từ xa bèn gỡ ra trả lại.
- Không cần thiết đâu.
- Vậy giáo sư hãy để bộ đàm trong túi, nếu cần gọi ngay cho tôi.
- Tôi là thầy nó mà cảnh giác thế này thì không hay. Nó là học trò tôi chứ có phải là quân bắt cóc đâu!
- Ông ta có thể bắt thầy làm con tin. - Hắc trợn mắt.
- Tôi không bắt hắn thì thôi... - Ông nheo mắt đáp. - Nó không dám làm vậy đâu, với lại tôi đã khó khăn lắm mới xin gặp được hắn chứ đâu phải hắn cố tình mời tôi đến. Hắn không muốn gì ngoài việc đạt được cái giá hời nhất với Hoàng gia rồi ra về an toàn.
Thấy giáo sư Huỳnh Lẫm có lí, vả lại Hắc cũng không muốn áp đặt ý mình nên để ông tùy cơ định liệu.
- Vậy ông có thể lên ngay phòng 607.
Giáo sư Huỳnh Lẫm bước nhanh ra sảnh thang máy nhưng Võ Thạc Hoan bất ngờ ngăn ông lại và đổi xưng hô đầy tha thiết:
- Thầy!... Thầy hãy để con làm việc này!
- Anh làm thay? - Giáo sư Huỳnh Lẫm nhìn học trò với ánh mắt cảm kích sâu sắc. – Nhưng hắn không biết anh là ai.
- Vâng! phen này hắn sẽ phải biết con là ai. Con linh cảm rằng ai đó đã bày ra kế này để hại thầy. Để thầy lên, con rất áy náy. Hãy để con được thế vị trí của thầy lúc này.
Nhìn ánh mắt ướt đỏ đầy van lơn, giáo sư Huỳnh Lẫm biết anh ta đang lo cho thầy không ít mà muốn thể hiện mình cũng không phải ít. Ông nói:
- Sáng nay thằng Tài đã khinh rẻ cả hội đồng. Bây giờ nó tuyên bố là không muốn gặp ai ngoài thầy.
- Vâng, lão coi con không ra gì, nhưng trách nhiệm này là của con. Thầy đã già... ngộ nhỡ...
Giáo sư Huỳnh Lẫm nhìn người học trò già với anh mắt ghi nhận rồi gạt ông ta sang bên để tiến nhanh về cánh cửa thang máy đang há rộng. Hoan biết cơ hội của mình cũng chỉ tính bằng giây, ông lao theo nhưng bị một bàn tay cứng như sắt từ phía sau gim lại.
- Anh Hoan yên tâm! Phú Thành Tài không có khả năng gây nguy hiểm cho tính mạng giáo sư được.
- Không phải tôi sợ Tài sẽ giở trò.
- Vậy ông còn lo cái gì? Kẻ khác ư? Chúng tôi đã rà quét toàn bộ khách sạn và còn có cả một trung đội đặc nhiệm xung quanh ông ta.
Lê Đại Hắc rút phắt bộ đàm:
- Chú ý, nhà thuyết khách đã lên thang máy!
Võ Thạc Hoan định nói gì đó nhưng viên cảnh sát đã vội vã bỏ đi. Viên tham tán lo rằng nguy hiểm không đến với thầy mình ngay tức khắc mà có thể sau đó. Cuộc tiếp xúc này sẽ gây cho người khác ngộ nhận rằng Phú Thành Tài gọi thầy mình đến để trao các bí mật chẳng hạn. Sự hiểu nhầm này vô tình đẩy giáo sư Huỳnh Lẫm trở thành mục tiêu của hội Naga và bọn săn trộm. Đó là cái chết nguội đau đớn mà rất có thể đã xảy ra với Paul. Hoan đuổi theo giáo sư Huỳnh Lẫm nhưng lập tức bị ngăn lại bởi hàng rào an ninh.
Cách đó vài chục thước, trong phòng giám sát trung tâm khách sạn, Thet Manet lặng lẽ ngồi sau lưng các nhân viên kĩ thuật hệt như một con thú đang rình mồi. Toàn bộ khu vực công cộng đều nằm lọt trong tầm ngắm của hàng chục camera gắn từ sảnh chính, hàng lang, và cả bên trong các thang máy. Một trong những màn hình 21 inch hiện rõ cảnh hành lang, chốc chốc có vài khách qua lại làm gần chục cặp mắt phải căng lên rồi lại ngục xuống mơ màng. Đã vài tiếng như vậy, không được phép rời vị trí, vài người tỏ ra mệt mỏi và không ai buồn nhìn cảnh một người lao công đang cặm cụi quét dọn.
Nhóm kĩ thuật đang buồn ngủ thì màn hình hiện lên một ông lão thật. Tất cả lại im bặt căng mắt nhìn. Tiếng máy bộ đàm của Thet manet vang lên tức thì:
- Chú ý, nhà thuyết khách đã có mặt tầng sáu!
Bảy cặp mắt dồn lên ông lão tóc bạc đang di chuyển giữa hành lang. Ông ta vừa đi vừa đếm từng căn phòng đang đóng kít mít.
Giáo sư Huỳnh Lẫm khá hồi hộp vì biết mình đang đóng một vai diễn khó khăn trước hàng trăm khán giả đang nấp đâu đó nhìn mình. Có lẽ do quá căng thẳng khi sắp sửa đối phó với một tình huống khó lường nên ông hơi chùn chân. Hết hành lang mà chưa thấy số phòng, ông đi tới rồi đi lui cố kìm nén cơn bực dọc vừa ập đến. Thấy người lao công cạnh đó, ông cất tiếng.
- Chào anh!
Người lao công cao lớn hé khẩu trang rồi lí nhí:
- Vâng, tôi có thể giúp gì cho ông?
- Anh làm ơn chỉ cho tôi phòng 607.
Người lao công nhận ra sự lúng túng của ông từ lúc nãy, việc này rất hay xảy ra với các vị khách có tuổi hoặc nhà quê ra phố. Anh ta vui vẻ chỉ tận tay cho ông với thái độ không thể chê vào đâu được.
- Nó đây! xin mời ông.
Anh ta còn tận tình đến mức ấn giùm chuông cho đến khi có tiếng bước chân vang lên bên trong mới chịu nhường sang bên. Một làn hơi từ trong lọt ra:
- Ai đấy…?
- Thầy Lẫm đây, mở ra đi.
Một con mắt đảo tròn trong lỗ cửa kèm theo một giọng nói dè dặt nữa vang ra.
- Thầy thề là đi một mình chứ?
- Tôi thề.
Mất thêm vài giây nữa cánh cửa mới chịu hé ra.
- Mời thầy vào đi.
Giáo sư Huỳnh Lẫm vừa bước vào thì bị thúc mạnh vào lưng làm ông đâm sầm lên người Phú Thành Tài rồi cả hai ngã nhào xuống sàn. Cánh cửa đóng sập. Chưa ai kịp hiểu ra điều gì thì một họng súng đã chĩa trên đầu họ.
- Muốn sống nằm im!
Hai người đàn ông chết đơ trên sàn. Gã lao công đặt gầm giày lên lưng giáo sư Huỳnh Lẫm làm ông nghẹt phổi. Nòng khẩu giảm thanh từ từ chĩa thẳng khuôn mặt run rẩy của vị tiến sĩ.
- Ông Tài! Ông được phép ngồi dậy!
- Anh là ai? – Tiến sĩ Tài lắp bắp.
- Im mồm, lấy bản đồ ra đây!
- Anh có đúng là… Cả sư?
- Tôi là Cả sư? – Gã lao công ngỡ người rồi cười hềnh hệch. - Ta chưa được thăng lên cấp đó đâu.
Vị tiến sĩ cứ nghĩ lời hứa hậu hĩnh của tay Cả sư nào đó chỉ là đòn gió chứ không ngờ hắn lại chơi trò đốn mạt thế này. Lão ta là ai mà biết giáo sư Huỳnh Lẫm đến đây để cho người lẻn vào? Biết đã trúng hiểm kế và không thể trở tay, Phú Thành Tài đứng lên lắp bắp:
- Tôi sẽ đưa... nhưng anh không được... giết tôi.
Sau một tiếng cười nhạt, gã lao công lại rít lên:
- Mang ra đây mau lên!
Lo sợ linh hồn sẽ nằm lại đất khách xa xôi, vị tiến sĩ chỉ còn ngoan ngoãn tuân lệnh. Ông ta tiến về phía tủ bảo hiểm mở khóa mang chiếc vali run rẩy đặt lên bàn.
- Lấy bản đồ ra mau!
Phú Thành Tài biết câu giờ lúc này cũng chả để làm gì nhưng theo bản năng, ông cố thao tác chậm nhất có thể để ít nhất là kéo dài sự sống thêm vài phút. Đưa bàn tay run rẩy rút chiếc bản đồ ra mà lòng quặn thắt. Hoàng gia đã chấp nhận 1 triệu đô la từ trước, ông đòi gấp 30 lần và bây giờ là xôi hỏng bỏng không. Nhìn thành quả lao động mấy chục năm bỗng dưng rơi vào tay ác thú. Ông mếu máo.
- Anh cướp trắng của tôi sao?
- Đây là phần của mày!
Phú Thành Tài run bắn lên khi nòng súng chĩa thẳng vào trán. Trong họng súng đen ngòm kia ông thấy thần chết đã hiện lên. Ông chợt nhớ đến Mou và chiếc máy tính đang chế độ chờ lệnh trong vali. Chỉ cần ấn một nút, tấm bản đồ sẽ truyền ngay tới Mou và sau đó là kích hoạt thuốc nổ đủ cho căn buồng này thành tro bụi. Ông đã tính hết nước và chỉ cần vài giây nữa là vở kịch hạ màn. Phú Thành Tài lẩy bẩy mở khóa vali thì y lại rít lên:
- Lẹ lên!
- Xin anh, anh hãy tha mạng cho tôi!
Trong mắt y, một tiếng nói yếu ớt muộn màng của một kẻ tống tiền quốc tế không làm y mảy may động lòng.
- Hoàng gia đã cho ông cơ hội. - Tên sát thủ thì thào đầy chua cay. - Nhưng rất tiếc, ông đều bỏ lỡ!
Phú Thành Tài bỗng chiếu tia mắt khinh miệt nhìn tên sát thủ cười khẩy.
- Mi nhầm rồi, dù mi hay Hoàng gia có cướp chiếc bản đồ này cũng không thể với tới kho báu đó đâu. Có một thứ mà chúng mày không thể có!
- Thứ gì? – Y riết chặt quai hàm. – Nói đi!
- Mật mã! Mi hiểu chưa?... Mật mã!
Tên sát thủ ngẩn đi vài giây rồi riết chặt tay, nòng súng run lên bần bật.
- Mật mã bao nhiêu? Nói đi!
Mắt vẫn phóng những tia thất hồn, tay trái ông ta đã lách vào khe laptop rồi lẩy bẩy rà từng phím hướng về “ Enter’’ nhưng không kịp. Tên sát thủ quên mất đang chờ mật mã, y động thủ tức thì.
- Đừng bắn! – Một tiếng thét vang lên, ngay tức thì tên sát thủ nhói đau bắp chân.
Giáo sư Huỳnh Lẫm tỉnh lại và ra tay đúng lúc nhưng điều đó càng làm tình hình tệ thêm. Với trọng lượng thừa cân của gã, cú vung tay vụng về của ông chỉ làm gã giật thột nhưng chỉ cần một tích tắc là quá đủ cho Tài giáng chiếc vali kim loại vào mặt y. Nhanh như chớp, y vung tay đỡ làm chiếc vali tung lên không trung. Khẩu giảm thanh réo lên một tiếng như cung bật, vị tiến sĩ trừng mắt kinh hoàng như chưa thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Giáo sư Huỳnh Lẫm thất kinh nhìn lỗ thủng trắng hếu khoan sâu trên trán học trò lẫn cặp mắt ai oán đang trừng lên nhìn xoáy vào ông. Rú lên một tiếng kinh hoàng, giáo sư Huỳnh Lẫm gục xuống trước khi máu từ lỗ thủng phun trào vào mặt ông. Không thể để nhân chứng duy nhất này sống sót, tên sát thủ xoay người rồi chĩa nòng súng xuống mái đầu bạc dưới chân. Bỗng dưng y sững lại, giọng nói Cả sư lại vang lên trong óc làm hắn chùn tay “con bò tót làm anh ta ngã lăn quay trên hành lang.
- Có chuyện rồi. Xông lên! – Viên chỉ huy hét đanh vào máy rồi đạp cửa lao ra ngoài.
- Chặn các lối thoát! Đóng chặt cầu thang!
Từ các vị trí ém sẵn trên tầng sáu, vài người lao theo y với tốc độ của tia chớp. Dưới tầng một, nhóm của Thet thốc ngược lên hướng về điểm nóng. Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt nhóm cảnh sát. Nạn nhân bị bắn thủng sọ, nửa thân trên vắt ngang trên bàn trong tư thế vươn lên phía trước. Máu vẫn rỏ ròng ròng xuống tấm thảm bừa bộn tài liệu. Sát cửa là vị giáo sư nằm bất động trên nền nhà, tóc bị phun đầy máu, sau ót lộ vết bầm lớn. Thet Manet ra lệnh.
- Cho bác sĩ vào đây!
Thet Manet vô cùng giận dữ vì hung thủ đã qua mặt ông. Bỏ lại hiện trường cho viên chỉ huy phó, ông đích thân dẫn toán lính lao ra truy kích. Lê Đại Hắc lách qua nhóm nhân viên công vụ xúm dày đặc trên hành lang đúng lúc chiếc băng ca chở vị giáo sư đi ngược trở ra. Lặng đi vài giây, ông đến cạnh xác chết để được tự tay kiểm tra hành trang vung vãi trên sàn. Trong đống giấy tờ bết máu ông không thấy bất cứ chiếc bản đồ nào và niềm hi vọng của ông vụt tắt khi thấy chiếc máy tính cháy sém trên sàn nhà.
Lê Đại Hắc cẩn thận thu thập những vật dụng sót lại của người xấu số với hi vọng mong manh về kho báu và mắt ông sáng lên khi nhìn thấy cuốn sổ dày nằm dưới gầm bàn. Tim ông bỗng rộn lên trong lồng ngực. Thật bất ngờ, đây chính là cuốn sổ ghi chép mang tên Paul Morièrre.
Người lao công khách sạn giờ đây hiện nguyên hình là một vận động viên điền kinh thượng thặng. Y lao vun vút đầy lắt léo giữa các hành lang hệt như được lập trình từ trước nên cắt đuôi nhóm truy đuổi dễ như trò chơi con trẻ. Không ai nổ súng ở một nơi chen chúc người. Chạy đến khu phụ, y chui vào một buồng vệ sinh nghe ngóng. Tiếng bước chân và hô hoán nghe đâu đó rất gần nhưng không hề thấy một ai, y cởi nhanh bộ đồ trả lại cho khổ chủ đã bị lột truồng nằm gục đầu bên bể nước. Nghe ngóng thêm lát nữa, y xuống thang bộ thêm vài tầng rồi chạy qua nhà cầu sang khối hội họp và mất dạng giữa một đám đông. Ba phút sau, một chiếc Toyota bán tải sau khách sạn phóng nhanh về phía tây.