← Quay lại trang sách

Chương 43

Mất vỏn vẹn 57 giây cho đặc vụ chớp nhoáng kia, y đã dành ít nhất hai tiếng đồng hồ chuẩn bị từ nghiên cứu sơ đồ, nắm rõ tâm sinh lí đối phương nhưng trên tất cả là phải biết chính xác giờ phút ra tay. Mọi thông tin đã được Cả sư cung cấp trước khi giáo sư Huỳnh Lẫm đến. Y đột nhập khu phụ rồi theo cầu thang nội bộ lên tầng 6 tìm một bộ đồ bảo hộ lẫn dụng cụ vệ sinh rồi ung dung đẩy xe ra hành lang chính. Biết có camera khắp nơi, y dùng khẩu trang và cắm cúi làm việc như một lao công chăm chỉ. Khi đến dãy phòng, y lấy một bánh xà phòng trát nhòe lên bảng số cửa 607 và hai phòng kế cạnh.

Đúng như dự tính, vị khách đầu bạc đã gặp khó khăn nên đã nhờ đến y, và đây là điều y mong đợi. Y đã được “mời’’ vào phòng một cách hợp lệ trước tất cả các cặp mắt đang nhìn qua camera và dĩ nhiên chẳng ai nghi ngờ một người phục vụ vào phòng để thêm một đôi dép cho khách.

Simha nhấn ga cho chiếc xe vọt nhanh ra khỏi khu vực rồi mới giăng tờ giấy lấm máu lên đùi ngó qua. Y hơi thất vọng vì không phải bản đồ da dê cổ chính hiệu nhưng có vẻ như được sao chép vội vã từ bản gốc mà cha y vừa đốt. Lật trang sau, y thấy sơ đồ địa đạo có những cánh cửa đá sừng sững đóng im ỉm và chợt nhớ đến từ “mật mã’’ mà Phú Thành Tài chưa kịp khai. Liệu có mật mã thật hay trong lúc cùng quẫn lão ta đã nói bừa? Nếu có mật mã thật thì lão đã chết, Paul cũng đã chết, vậy còn ai biết nữa hay không? Cả sư, cha nuôi y, rồi Kì Phương, Thi Nga và cả mấy vị giáo sư đầu bạc kia có biết không? Quẳng chuyện đó lại, dù sao chiếm được bản đồ đã là thành công một nửa. Mệt bở hơi tai. Phải thở cái đã. Y kìm cơn hưng phấn tột độ rồi đạp chân ga cho xe lao thật nhanh.

Chuông điện thoại Kì Phương reo vang, giọng Simha đầy kích động reo lên.

- Tôi đã nhận được bản đồ!

- Anh nói gì? - Kì Phương thốt lên kinh ngạc.

- Bản đồ đây! – Y nói hổn hển. - Nó đang trong tay tôi!

Kì Phương suýt té ngửa ra sau, mọi chuyện sao lật ngược nhanh đến thế. Simha thắng có nghĩa là giáo sư Huỳnh Lẫm đã thua, mà thầy anh thua đồng nghĩa với Hoàng gia thất bại.

- Kì Phương! Anh không tin tôi sao?

- Tôi tin, nhưng ngoài bản đồ ra có thông tin gì nữa không?

- Thông tin gì nữa?

Y vừa hỏi xong vội liên tưởng ngay đến điều đó. Không lẽ có mật mã thật sao? Y hỏi ngay lại:

- Kì Phương, anh đang nói về mật mã?

- Đúng vậy, có bản đồ chỉ là một nửa điều kiện. Giống như anh đang nhặt được một tấm thẻ nhà băng nhưng không biết mật mã thì cũng vô dụng.

Y nín vài giây. Vậy là ít nhất có hai kẻ đả động đến mật mã. Quả nhiên điều đó có thật. Y ân hận vô cùng vì đã để cướp cò và y đã phải trả giá ngay tức thì.

- Anh biết mật mã đó chứ?

Kì Phương liếc mắt nhìn Thi Nga như một thủ tục xin phép và cô gật đầu ngay.

- Chúng tôi có, dĩ nhiên Paul đã trao lại cho chúng tôi chứ!

Simha sướng rồ lên nhưng vẫn phải nén lại. Dĩ nhiên y không láu cá đến mức bắt Kì Phương phải khai ra mà nói cách khác.

- Tôi đã hứa là nếu có bản đồ sẽ rước anh chị đi cùng, dù sao tôi vẫn còn danh dự. Anh chị ở đâu tôi đến đón ngay!

- Hãy đón chúng tôi tại nhà hàng Weilong cạnh Đại sứ quán Việt Nam.

- Lại Sứ quán? họ bắt cả lũ bây giờ.

- Không như anh nghĩ đâu, nhanh lên.

Vừa ngắt máy, Thi Nga đã hỏi dồn.

- Simha đã lấy được bản đồ rồi sao?

- Chắc hắn không nói láo, trong cuộc tranh giành nhuốm màu xã hội đen này, cơ hội dành cho những kẻ như hắn không hề nhỏ.

- Anh ta làm theo lệnh của Cả sư, lẽ ra anh ta phải mang chiến lợi phẩm này cho thủ lĩnh mới phải, tại sao hắn lại gọi chúng ta?

- Khi hắn đã đạt mục đích hắn sẽ phớt lờ Cả sư. Còn tại sao hắn tìm đến chúng ta là bởi hắn chưa biết giờ phút nào kho báu sẽ mở. Nhưng cũng có thể Cả sư ra lệnh cho hắn khai thác nốt thông tin ở chúng ta.

- Tôi nghĩ Cả sư sẽ tìm hắn để đòi lại cho mà xem.

- Thật ra. – Anh nói. - Simha chắc gì biết Cả sư ngoài đời là ai. Mà dù biết hay không đối với hắn không quan trọng khi kho báu đang nằm trong tay. Hắn sẽ một mình chiếm đoạt. Trong lúc này, hắn biết thừa tấm bản đồ chưa phải là chiếc chìa khóa duy nhất. Cô nên nhớ hai chiếc chìa còn lại đang nằm trong túi chúng ta.

- Số cánh cửa và giờ phút trong bức ảnh?

- Chính xác, hãy ghi nó vào đầu.

Kì Phương rút tấm ảnh quan trọng nhất nhẩm lại lần nữa rồi xé nát bởi anh cho rằng Simha chỉ cần cái đó chứ không phải cần con người anh.

- Hắn mang bản đồ cho chúng ta. - Thi Nga nói. - Dù sao cũng cảm ơn hắn.

- Phải nói là hắn mang ta đi theo như một dụng cụ phá khóa.

- Cứ cho là như vậy. Mục đích của Cả sư là dùng hắn để đoạt bản đồ, nhưng khi có bản đồ hắn lại bỏ ông ta để đi cùng chúng ta, như vậy vô hình trung hắn đã kéo chúng ta về một phía đối nghịch với Cả sư?

- Đúng. Cả sư sẽ xuất hiện trên đường hoặc có thể đang chờ chúng ta tại cửa kho báu.

- Anh cho rằng Cả sư là người của Naga sao?

- Nếu ông ta là người săn kho báu sẽ bám theo đuôi chúng ta. Còn nếu ông ta là người của Naga thì cách tốt nhất để bịt đầu mối là mai phục chúng ta ngay trước cửa hang.

Lần đầu tiên Kì Phương thấy Thi Nga tỏ ra dè chừng. Cô hỏi:

- Sau khi vào trong Naga, tôi sợ Simha sẽ thủ tiêu chúng ta?

Kì Phương nhìn cô mỉm cười.

- Lúc này vẫn chưa muộn. Nếu cô muốn đi với Simha mà an toàn, chỉ còn cách là báo cho cảnh sát đi theo.

- Làm vậy khác gì chơi xỏ anh ta?

- Nếu cô sợ thì chỉ có cách ấy. Còn theo tôi chúng ta cứ chờ xem bản đồ thật giả ra sao đã. Hắn đoạt bản đồ trong tay Phú Thành Tài một cách dễ dàng giữa vòng vây cảnh sát tôi lại nghĩ có gì đó rất khó lí giải.

- Anh nghĩ Phú Thành Tài hay giáo sư Huỳnh Lẫm đã trao cho hắn, đúng không?

- Cũng có thể, nhưng tôi nghĩ cảnh sát cố tình để cho y cướp xong chạy ra ngoài mới tung lưới chộp cả y lẫn bản đồ. Nhưng cũng có khi họ sẽ bí mật đeo bám theo y đến tận Naga luôn. Chúng ta theo y là chấp nhận chạy vào giữa hai chiếc xe đang đuổi nhau.

Kì Phương điện cho giáo sư Huỳnh Lẫm để hỏi tin nhưng ông không bắt máy càng làm anh thêm hoang mang. Đang suy tính nên làm gì thì một chiếc bán tải đỗ xẹt bên cạnh. Simha thò đầu qua cửa kính gọi.

- Lên ngay đi.

Kì Phương và Thi Nga mừng rỡ nhảy lên không cần nghĩ ngợi. Chiếc xe lao vút đi.

- Bản đồ đâu? cho tôi xem đi. – Kì Phương lên tiếng.

- Trong người tôi, lát nữa dừng xe tôi sẽ cho anh xem. Chúng ta cần phải đi ngay kẻo không kịp.

Kì Phương biết rằng tấm bản đồ giờ đây đã trở thành một phần máu thịt của y nên không dễ gì đặt vào tay kẻ khác được.

- Tôi sẽ dẫn các bạn đến Naga. Còn tìm cửa và tính giờ vào là việc của hai bạn. Lợi ích của chúng ta không dẫm lên nhau nên tôi tin chúng ta sẽ vui vẻ hợp tác.

- Anh còn quên một đối tác nữa đấy! – Kì Phương nói

- Là ai?

- Cả sư, chính anh nói ông ta đã bỏ tiền ra mua mà.

Da mặt Simha bỗng co lại. Y không thể quên được ánh mắt khiếp đảm của viên tiến sĩ trong khách sạn. Trước khi chết, ông ta thốt hỏi y có phải là Cả sư hay không, lúc đó y hết sức sửng sốt nhưng may thay mặt y đã được giấu kín sau chiếc khẩu trang.

Câu nói của Cả sư trước khi y đột nhập khách sạn là “chỉ cướp bản đồ, không giết người’’. Chợt y tiếc cho viên tiến sĩ, lẽ ra ông ta vẫn sống nếu mau lẹ tuân lệnh y và lão già dưới đất không làm y giật thột.

Y có được tấm bản đồ này cũng là công thao lược của Cả sư vậy mà y vẫn chưa biết cao nhân này là ai. Suốt đêm qua tới nay, Cả sư như một bóng ma vảng vất đeo bám y và giáng cái chết thảm khốc cho những kẻ đeo đuổi kho báu. Cái chết của Paul và Phú Thành Tài sẽ làm cho người ta phải kinh hoàng nhớ lại số phận của các nhà thám hiểm trong quá khứ. Hơn ai hết, Simha biết sắp đến lượt mình. Y tin Cả sư sẽ xuất hiện và y đã sẵn sàng nghênh chiến. Kéo thêm Kì Phương và Thi Nga đi theo, y biết không những làm chìa khóa mà còn là chiến hữu đắc lực khi gặp nạn.

- Cả sư có lệnh cho anh làm gì sau khi lấy được bản đồ không? – Kì Phương hỏi.

- Tôi đang chờ điện ông ta, nhưng tôi không thể đứng im một chỗ.

- Nếu ông ta mai phục dọc đường rồi cướp trên tay chúng ta thì sao? - Thi Nga lo lắng hỏi.

- Nếu ông ta đủ sức cướp thì đã cướp từ tay Phú Thành Tài từ lâu rồi. Cướp trên tay tôi khó hơn tay lão mọt sách kia đấy.

Thi Nga tiếp tục sát hạch y:

- Nếu Cả sư là chiến binh của Naga, ông ta sẽ dàn quân đón anh trước cửa kho báu thì sao?

- Nếu muốn chiếm kho báu thì sớm muộn cũng phải đối mặt lão ta. Nhưng một khi Cả sư đã phải nhờ tôi lấy hộ bản đồ thì chiến binh của họ cũng đã suy yếu và cạn kiệt, và đây là lúc thích hợp nhất để đánh chiếm sào huyệt của chúng!

Thi nga cảm thấy rờn rợn. Xe chạy, con đường vắng hiện ra sau những cánh rừng âm u chiều tà. Kì Phương tự hỏi rằng nếu hội Naga mai phục thì Shimha sẽ làm gì. Y sẽ quyết chiến đến cùng hay là chĩa súng vào anh rồi một mình bỏ chạy. Hay tất cả sẽ bị truy sát như bố mẹ Thi Nga năm xưa. Lẽ nào thế hệ này vẫn sai lầm và lặp lại như cũ. Nhất định không, anh đã ngồi nhầm xe và nhất định phải làm gì đó ngay lập tức.

- Nào, cho tôi xem qua bản đồ đi chứ! – Kì Phương giục hắn.

Giờ đây chỉ có rừng hoang nên Simha yên tâm Kì Phương không thể trốn chạy, y rút ra đưa cho anh. Vừa xem, anh đã nhận ra đây là bản đồ chép tay đã cũ. Nó rất giống với tấm bản đồ bằng da dê mà anh chỉ kịp liếc qua trước khi bốc cháy. Kì Phương hoa mắt khi nhìn “ tờ séc’’ 30 triệu đô có các dòng chữ kim cổ nhằng nhịt, nét vẽ nghiệp dư nguệch ngoạc tả một vùng địa lí méo mó. Kì Phương không dám chắc đây có phải là Campuchia hay không nữa.

- Xong chưa, đưa đây cho tôi. - Y đòi lấy lại.

Kì Phương cũng không có ý định cầm lâu hơn, anh gấp lại như cũ để trả, nhưng khi lật sang mặt sau thì một dòng chữ tiếng Việt đập vào mắt:

“Ghi tại nhà thầy Basaih Yami, palei Ja ngày 24/4/1963’’

Ngồi cạnh anh, Thi Nga uôm sang rồi thốt lên:

- Yami là tên ông ngoại tôi, làng Ja là quê quán của tôi.

- Thật sao? – Kì Phương kinh ngạc hỏi.

- Đúng rồi, mẹ tôi nói ông tôi là một thầy Basaih mà. Vậy là Phú Thành Tài đã sao chép của ông tôi từ lâu lắm rồi.

- Tôi hiểu sơ qua rồi. Nay ông cô còn sống chứ? và chắc vẫn còn giữ bản sao sau khi ba cô lấy đi bản gốc?

- Tôi cũng không rõ. Ba tôi cũng chẳng biết ông tôi đi đâu và làm gì nữa. Có người nói đã mất, có người nói ông tôi bị điên và đi lang thang trong những cánh rừng tây nam.

Thi Nga nghẹn ngào như thể chính cô có lỗi trong chuyện li tán này. Ba cô chưa thể để cô về quê một khi chưa có bằng chứng về hội Naga đã diệt vong. Paul đã đánh giá sai hội này và đã trả giá bằng mạng sống của mẹ cô.

Kì Phương nhận ra bản sao này bắt nguồn từ bản gốc của ông Thi Nga. Ba mẹ cô, dòng họ cô bao đời nay tốn bao xương máu để tìm lại những báu vật thất truyền của tổ tiên với mục đích tốt đẹp. Không ai có quyền mang điều linh thiêng này ra đổi chác và dẫn họ vào vòng nguy hiểm nữa. Không chần chừ, Kì Phương đi đến một quyết định mà chỉ cách đó một phút anh không bao giờ dám nghĩ tới. Cướp lại bản đồ!