Chương 50
Đừng sợ, tôi đây!
Thi Nga lấy hết can đảm mở mắt nhìn thẳng bóng đen trước mặt. Mặc dù nhận ra giọng Simha nhưng cô không tin bộ mặt gớm giếc trong bóng tối kia là của y.
- Trời! Mặt anh sao thế?
Y vuốt vết thương đang ròng ròng máu rồi hỏi.
- Kì phương đâu?
- Anh ta vừa qua cánh cửa? anh không thấy sao?
- Tôi không thấy gì hết, khi đạp tung của tôi bị ngã đập mặt xuống đất. Vừa đứng dậy chưa thấy mô tê gì thì bị gạt té sang đây.
- Ai đẩy anh té?
Simha quay lưng nhìn vách đá đen sì như thể y cũng không thể hiểu nổi. Thi Nga cúi xuống lấy chiếc đèn pin nhưng lạ thay nó dính chặt lên nền như ai níu. Thoáng chút rờn rợn, cô giật lên rồi chiếu về vách đá.
- Có đúng anh vừa chui ra từ chỗ này?
- Đúng chỗ đó.
Simha giờ mới hết choáng để tìm hiểu cái gì vừa diễn ra. Y nhận thấy cánh cửa phụ mà y vừa chui ra vuông góc với cửa chính. Với phát hiện thú vị này y vui mừng quên cả đau đớn và bắt đầu khám phá. Y đẩy mạnh cho cửa chính dịch vào thì thấy cửa phụ cũng lồi ra một khoảng tương đương hệt như một bộ cửa xoay.
- Chúng ta phải vào ngay! Kì Phương có thể đã bị thương rồi.
Lần này Thi Nga bám sát Simha cùng đạp cửa và họ lách qua an toàn. Thấy Kì Phương đang nằm trên sàn, Simha và cô cuống quýt hỏi.
- Anh không sao chứ?
Nhìn thấy vị trí Kì Phương ngồi ngoài chu vi vòng quay, Simha biết vì sao anh ta không bị cánh cửa đẩy ngược trở ra. Y quay lại soi đèn mọi ngóc ngách cánh cửa kì dị rồi nói:
- Lòng núi này chứa quặng oxit sắt nên đá có từ tính rất mạnh.
Y dí chiếc đèn pin lên trần như để minh họa lời nói. Quả nhiên chiếc đèn bị hút chặt lên mặt đá. Quay lại cánh cửa phía sau, y nói:
- Cửa xoay cũng là một khối nam châm lớn hình chữ thập, mép cửa luôn bị hút vào các mép tường cố định. Khi bị đẩy rời khỏi mặt tiếp xúc, nó sẽ bị hút về vị trí cũ. Nếu đẩy quá một cự li nhất định nó sẽ bị hút bởi mặt tiếp xúc tiếp theo. Vì thế khi đạp một lực đủ mạnh để thắc lực hút, nó sẽ xoay một cung phần tư đường tròn. Thi Nga không ngờ sau khi bị dập đầu, y bỗng tỉnh táo đến lạ.
- Anh ngày xưa học vật lí hả?
Simha gật nhẹ đầu. Thi Nga đưa cho y cái khăn mùi soa.
- Anh lau mặt đi, giá anh học y thì đỡ hơn đấy.
- Nào đi thôi. - Kì Phương giục.
Lúc này họ sắp mất phương hướng và hình như đang đứng giữa một ngã ba đường. Dĩ nhiên ở đây không có ánh sáng, tối và lạnh hơn hẳn. Mùi ẩm mốc của sinh vật quyện với mùi tanh ngai ngái của thổ quặng làm cho ai cũng muốn trở ra. Khác hầm ngoài, hành lang trong được dựng công phu từ các phiến đá to hơn ghép sát nhau như mọc lên từ mặt đất. Kì Phương soi kĩ để tìm các con số khắc trên tường đá.
- Hãy theo tôi! – Anh nói.
Kì Phương cầm đèn đi trước, Thi Nga và Simha theo sát anh. Căn cứ số thứ tự, Kì Phương và Thi Nga đều biết mình còn phải đi rất xa mới đến cánh cửa đó nhưng họ chẳng dại gì nói cho Simha biết. Bởi nếu biết thì chẳng lí gì y cần đến họ nữa. Cứ đến một lối quặt, nền đá lại dốc xuống một quãng. Hàng chục khúc rẽ như thế làm Kì Phương ngỡ như đang xuống sâu một hầm mộ hình vuông khổng lồ. Càng đi sâu, càng hiếm dưỡng khí và tất cả đều kêu mệt mỏi và khó thở. Thi Nga cảm thấy đầu đau như búa bổ, mắt thì hoa lên và mất hoàn toàn cảm giác phương nhướng. Xuống thêm đoạn nữa thì Thi Nga kiệt sức hẳn, Kì Phương định dìu cô trở lại nhưng cô đã khụy xuống. Anh kín đáo đưa mắt lên cánh cửa rồi thầm reo trong bụng. Chính xác, giỏi lắm.
- Sắp đến chưa? – Simha nôn nóng hỏi.
- Đợi cô ta một lúc đã.
Kì Phương đỡ cô dựa vào vách. Đây không phải lần đầu cô đóng kịch với họ, dường như khụy ngã là sở trường của cô, nhưng lần này chỉ có Kì Phương biết cô đang diễn. Sau lưng cô chính là cánh cửa 178 cần tìm nhưng cô không muốn để Simha biết số đó có nghĩa gì. Simha ngó quanh quất rồi hất hàm hỏi:
- Cánh cửa số bao nhiêu?
Thi Nga nhìn hút vào cuối hành lang dằng dặc cáu gắt.
- Anh chỉ biết đi theo tôi là được.
Simha tin khẩu súng trong bao sẽ buộc chúng khai ra hết nhưng y không muốn làm căng và cũng không cần thiết. Y chỉ cần im lặng theo họ vào khuân báu vật ra, hai kẻ này không phải là đối thủ và nếu cần bịt miệng thì cũng chưa phải vội. Vấn đề là Cả sư, sau cái chết ngoài ý muốn của vị tiến sĩ trên khách sạn lão ta hình như cũng lủi mất tăm. Càng tốt. Y cũng không thấy ai gọi điện hay mai phục dọc đường. Càng hay. Lão ta đã chết hay đang nấp sau vách đá này? Kho báu chính là cạm bẫy. Đây chính là lúc y cần đoàn kết với Kì Phương nhất.
Thi Nga dựa vào vách đá suy nghĩ liệu cứ ngồi cho đến khi cánh cửa mở ra hay là nói quách cho y biết số cửa luôn bây giờ. Mà đằng nào rồi y cũng biết. Kể ra, khi cô đi cùng y là chấp nhận sống chung với nguy hiểm và lòng tráo trở. Tuy y là kẻ khó lường nhưng cô không tin y vô ơn và mất hẳn tính người.
- Simha! – Cô quyết định bật mí. - Tôi báo cho anh biết. Sau lưng tôi là cánh cửa kho báu!
Y đứng vụt dậy đưa tay vuốt lên mặt đá mà không tin điều cô nói.
- Kho báu? Kho báu thật sao? – Y run rẩy kêu lên như đứa trẻ. - Trời ơi, bao nhiêu năm chờ đợi tôi đã thấy kho báu thật rồi sao?
Y bình tĩnh vỗ mạnh mặt cửa rồi áp tai lên nghe đầy vẻ nghi ngại. Chả có sự khác biệt nào với các phiến đá xung quanh. Y hất hàm nhìn Kì Phương.
- Chắc không đấy?
- Chắc chắn! Cửa rất dày, vỗ không nghe thấy gì đâu.
- Vậy khi nào nó mở ra?
Lúc này cả Thi Nga và Kì Phương đều đánh bài ngửa với y, đã đến nước này mà giữ khư khư bí mật cũng không thể cứu nổi mình. Anh tiết lộ bí mật cuối cùng.
- Mười hai năm trước, nó mở đúng 18 giờ 31 phút 23 giây.
Y nhìn phắt lên đồng hồ:
- Vậy chỉ còn không đầy năm phút nữa?
- Phải, nhưng chu kì này có thể sai lệch nên tôi không dám chắc hôm nay sẽ mấy giờ.
Simha chau mày mấy giây để ghi khắc dữ liệu này vào đầu rồi trừng mắt nhìn hai con mồi yếm thế đang co ro trên sàn. Chúng thật biết điều. Chúng đã từ bỏ lá bùa phòng thân mấy hôm nay để thành những kẻ tầm thường vô dụng. Phải chăng số cửa và giờ phút là thứ mật mã mà gã tiến sĩ nói trong khách sạn đây ư. Bỗng dưng y chợt hỏi.
- Thế khi vào bên trong, lại phải chờ 12 năm để ra sao?
Kì Phương biết y đã thuộc lòng câu chuyện ngụ ngôn con dê xuống suối uống no nước rồi không leo lên được. Y rất đề phòng mắc kẹt và đây là lá bài cuối cùng để Kì Phương kéo dài thời gian.
- Còn tùy, vào trong tôi sẽ bày cách ra.
Simha im lặng chấp nhận gia hạn thêm tuổi thọ cho họ. Y ngồi xuống nhìn các phiến đá chắc như vách núi mà không thể tưởng tượng ra nó sẽ đóng mở bằng cánh nào. Đợi mãi. Đồng hồ đã chỉ qua giờ phút đó từ lâu mà chưa có động tĩnh gì nên y càng ngờ vực họ. Đang ngồi vạ vật như khách đợi tàu, bỗng Kì Phương nhổm dậy áp tai lên mặt đá nghe ngóng. Hình như có sóng âm lan truyền oong oong bên trong.
- Có tiếng động! có lẽ sắp mở.
Cả ba đứng vụt lên áp người thủ thế, mắt nhìn chằm chằm vách đá hệt như đợi lệnh chạy thi. Nhìn cảnh này Kì Phương bật cười, anh hiểu họ, và cả anh nữa, không ai muốn bỏ lỡ chuyến tàu lịch sử mười hai năm mới có một lần.
Đợi mãi. Chẳng có gì cả. Thời khắc đã trôi qua lâu mà không có gì xảy ra. Hắn sốt ruột đưa tay xem đồng hồ. Hắn biết máy móc dù có chính xác đến đâu thì cũng có sai số. Chu kì càng dài sai số càng lớn. Đồng hồ cơ Thụy Sĩ một năm nhanh chậm vài phút là thường huống hồ đây là chiếc đồng hồ nước được mấy người thợ đá lắp ghép từ mấy thế kỉ trước.
Simha rời vị trí, y vừa phủi áo vừa giễu cợt.
- Hay là nó mở từ mấy hôm trước rồi?
- Hi vọng là chưa. - Kì Phương nói. - Máy móc lâu ngày sét gỉ khả năng chậm nhiều hơn là nhanh.
- Vậy chúng ta đợi cái máy mọc rêu này đến tháng sau chắc?
Thi Nga nói xen vào:
- Nghe ba tôi kể ông tôi trước đây đã đợi tới... ba tháng.
Simha vờ suýt ngất, y thở dài rồi lấy tẩu nằm vật xuống đất hút. Kì Phương cũng lùi ra rồi nằm gối đầu lên chân y có ý canh chừng. Thán khí trong hang như một sát thủ vô hình nhanh chóng làm cả hai lịm đi lúc nào không hay biết. Vừa mệt vừa lạnh, Thi Nga nhìn hai gã đàn ông nằm chéo nhau mà không biết nên rúc vào nách ai. Tuy mệt nhưng cô vẫn đứng vậy canh cho họ chợp mắt một lúc. Cô tắt đèn. Bóng đêm ngập xuống. Cô không dám rời họ nửa bước, mắt vật vờ nhìn vô định rồi cũng lim dim chìm vào giấc ngủ.
Bỗng có một tiếng động nhẹ làm cô thức giấc. Khi một cánh cửa nặng bắt đầu chuyển động sẽ phát ra âm thanh, tuy nhiên âm thanh này có vẻ như từ một nơi rất xa. Trong một cấu kiện rắn như đá và kim loại, xung động lan truyền xa hàng cây số. Thi Nga vội nghĩ đến cánh cửa xoay bằng đá. Cô lay Kì Phương.
- Dậy ngay!
Hai gã bật dậy nghe ngóng, lúc đó âm thanh đã vang lên rõ hơn và theo nhịp nhất định. Kì Phương áp tai vào vách đá cố bắt mạch của loại sóng âm đang lan tới. Simha rút súng lên đạn rồi chĩa vào khoảng không đen ngòm. Cả ba không ai muốn rời vị trí và kiên quyết cố thủ ngay trước cánh cửa.
Một sự im lặng căng thẳng bắt đầu hành hạ Thi Nga, cô không dám thở mạnh và sợ trái tim đang nện thình thình trong lồng ngực sẽ làm lộ nơi mình đứng. Và hình như vậy thật, tiếng bước chân đang tiến lại gần. Bước chân của ai? Của ba cô sao. Chính ba cô đã đến đây cơ mà. Linh cảm mách cô không phải, ba cô không bước đi rón rén và rùng rợn như vậy. Nhịp chân này đầy dò xét và hắc ám. Tiếng chạm đất hai chân hệt như người có tật cà nhắc hoặc đang mang vật nặng lệch vai. Sự sợ hãi nhanh chóng át mất óc tưởng tượng và thôi thúc cô bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu?
Tiếng bước chân lục khục gần như đã ở trước mặt và tai cô bỗng nhiên ù lả không còn cảm giác gì nữa. Thi Nga ôm đầu vật vã rồi khụy ngay tại chỗ nhưng một bàn tay ngoạp vào gáy nhấc bổng cô lên cao. Cô rú lên khi thấy Simha đang ghìm cô sát ngực y. Theo phản xạ cô đẩy y ra rồi bật đèn và kinh hãi thấy y đang trợn mắt run lập cập như bị đện giật. Chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra thì nền nhà lắc mạnh hất họ lên cao trước khi tách làm đôi kèm một tiếng động vang óc.
Kì Phương bỗng đổ kềnh xuống đất rồi rú lên kinh hãi khi nhìn thấy chiếc búa đá khổng lồ đang treo lơ lửng trên đầu. Trong tích tắc anh nhận ra khối đá sau lưng rút lên quá đột ngột làm anh ngã ngửa. May sao Simha kịp kéo Thi Nga né ra ngoài. Cửa đã mở toang!
- Đứng lên! - Simha thét to. - Cửa sập xuống đấy!
Kì Phương hụt người hệt như đang bị treo ngược lên không trung. Anh không dậy kịp bèn lật úp người và thấy cảnh tượng bên dưới còn đáng sợ hơn nhiều. Không những anh vẫn nằm dưới búa mà còn nằm trên một cái hố đen không đáy và chỉ một tích tắc nữa, chiếc búa sẽ làm nốt công việc đẩy anh xuống địa ngục.
- Nhảy vào đi! - Simha đá mạnh vào người anh. – Nhảy đi!
Kì Phương bám hai tay vào mép trong rồi co hai chân đạp mạnh như ếch nhảy. Vào! Trót lọt.
- Thi Nga, nhảy vào đi! – Simha hét lên đồng thời đẩy mạnh vào lưng cô.
- Chú ý dưới chân! - Y thét đứt hơi nhưng vô ích. Đôi giày lần này chính thức báo hại cô. Gót trái bám hụt lên mép giếng làm người cô ngả về phía sau và ngay lập tức rơi xuống. Nhanh như cắt, Simha băng vào dạng hai chân trên miệng giếng kịp thời chộp lấy đầu cô nhấc lên ném vào trong. Kì Phương đang loạng choạng đứng dậy thì Thi Nga đâm vào làm anh té nhào trước khi một tiếng động khủng khiếp nữa vang lên. Vào! Cả hai trót lọt. Cánh cửa đá rơi xuống ngay vị trí Simha vừa đứng. Lại một lần nữa, y biến mất sau cánh cửa. Kho báu đã từ chối y.
Tất cả ập đến quá nhanh làm Kì Phương chưa kịp hình dung nổi cái gì đang diễn ra. Không lẽ chu kì mà người ta đợi mười hai năm ròng rã rốt cuộc lại diễn ra một cách chóng vánh và khủng khiếp vậy sao. Kì Phương đang lồm cồm bò dậy thì lập tức bị nện một cú cực mạnh vào đầu làm anh khụy xuống. Tuy tối tăm mặt mũi nhưng Kì Phương vẫn kịp ôm đầu lăn vào góc tường hòng tránh những đòn đánh tiếp theo.
Kì lạ thay, xung quanh tĩnh lặng ghê người, không thấy một ai và anh vội nhận ra cái nện vào đầu mình chỉ là một chiếc giày đang nằm chỏng chơ bên cạnh. Kì Phương nhặt lên mới biết đó là chiếc giày đinh solomon của Simha. Hóa ra y cũng mau chân nhảy vào đây. Chưa kịp đứng lên thì một tiếng thét kinh hoàng của Thi Nga làm anh giật nảy mình.
- Cái gì thế? – Kì Phương quay phắt về phía cô.
- S... I... M... H... A... - Cô chỉ kịp thét lên một tiếng rồi đổ gục xuống.
Kì Phương lao bổ về phía cô nhưng bản năng đã buộc anh sững lại một cách vô cớ. Trong quầng sáng lờ mờ từ ánh đèn lăn lóc trên sàn, anh vừa nhác thấy một bóng người vừa bay vọt lên cao rồi nhảy xuống. Kẻ nào đã hại cô? Simha? Chính y! Y đã xuống tay với nàng và có lẽ đang nấp đâu đó chĩa súng về phía anh. Mặc dù rất đề phòng nhưng Kì Phương không ngờ y lại trở mặt nhanh đến thế. Nhìn Thi Nga phủ phục trên sàn, một nỗi ân hận trào lên xé nát tim anh.
Kì Phương lấy hết can đảm đi về phía cô trong tư thế sẵn sàng cao độ. Thi Nga đã bất động trên sàn, anh quỳ xuống định nâng cô dậy thì phát hiện đầu và lưng cô bê bết máu tươi. Quá hốt hoảng và chưa biết làm gì thì một âm thanh như ai cào trên mặt đá làm anh ghê buốt hàm răng. Kì Phương vùng dậy thế thủ nhưng anh kịp nhận ra vật này đang nằm trên sàn và không quá nguy hiểm. Thoạt tiên anh ngỡ đó là Simha nhưng kích cỡ và hình thù người này nhỏ hơn nhiều so với tấm thân hộ pháp của y.
Trong quầng sáng lờ nhờ, anh thấy hao hao một con cá heo đang cựa quậy như mắc cạn. Nhưng nhìn kĩ thì giống một đứa trẻ con cởi truồng đang giãy dụa trên sàn thì đúng hơn. Không có âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng da thịt đang chà xát. Kì Phương sởn hết da gà. Vừa tò mò vùa rờn rợn, anh từ từ tiến lại gần. Trời đất ơi!... Vừa cúi mặt xuống, ngay lập tức anh đã phát hiện vì sao Thi Nga ngất xỉu.
Kì Phương rú lên một tiếng rồi lảo đảo sụm xuống.