← Quay lại trang sách

Chương 52

Kì Phương dằn lòng để nhìn lại cái thứ suýt làm anh ngất xỉu. Trước mặt anh là một cái chân người đầy lông lá đứt lìa sát bẹn kèm theo một mẩu bộ phận sinh dục đang lủng lẳng đầu háng. Cánh cửa hung thần đã chặt phăng chân trái Simha. Ống quần và phần thân trên bị đẩy tuột xuống hố bỏ lại một khúc chân bị lột truồng té lên cao trước khi rơi trúng đầu Thi Nga. Còn chiếc giày kia thì bắn thẳng vào gáy anh.

Giờ đây, khúc thịt sống đó đang co rút, ngoe nguẩy và giãy đạp trong vũng máu tươi như một con quái thú đang trút hơi thở cuối cùng. Kì Phương thấy lồng ngực mình như đang thắt lại, bẹn buốt như bị ai cắt. Mắt anh cay xè lúc nào không hay. Anh đứng trơ như một pho tượng vô hồn bỏ mặc cho Thi Nga đang nằm trên đất lạnh.

- Liệu anh ấy... còn sống không?

Thi Nga cuối cùng cũng đã gượng dậy, cô mím môi vẩy văng những mẩu da lẫn lông lá bám víu trên mái tóc bết máu rồi rón rén nấp sau Kì Phương cố không để cái thứ hãi hùng kia lọt vào tầm mắt. Giọng cô nghẹn lại.

-... Lỗi này... do tôi gây ra...

Chỉ mấy giây trước đó thôi, chính Simha đã quên mình lao vào cứu cô thoát chết. Nếu không có sự liều mạng của y, thì mấy cái bộ phận dưới đất kia là... của cô. Hành động cao cả của Simha như một luồng điện làm họ bừng tỉnh. Kì Phương nói như ra lệnh cho mình.

- Chúng ta cần cứu anh ấy!

Kì Phương nhặt cây đèn lên rồi soi tìm hướng đi. Trong các kiến trúc thờ cúng Bàlamon giáo thường chật hẹp nhưng lại được phát triển theo chiều đứng theo ba phần từ dưới lên trên: địa ngục, trần gian và cõi thần linh. Simha đã rơi xuống địa ngục.

Lúc nằm trên miệng hố Kì Phương không thể nhìn thấy đáy. Simha có thể đang sống mặc dù đã xuống “ địa ngục’’. Kì Phương không dám tưởng tượng Simha sẽ ra sao dưới nhát búa nặng hàng trăm tấn nhưng nhất quyết phải tìm ra y dù sống hay đã chết. Anh hi vọng sự thần kì nào đó sẽ đẩy y ra ngoài chân cột khi sập xuống. Hơn lúc nào hết, Kì Phương muốn có tấm bản đồ để tìm đường đi nhưng tiếc thay nó đang trong túi y.

- Nhất định phải có lối đi xuống dưới. - Kì Phương vừa chạy vừa lia đèn tứ tung. – Kia rồi!

Anh kéo Thi Nga đi, hình như gian phòng này hình ô van, xung quanh kê những bệ tượng cao không nhìn rõ. Thi Nga cố lấy hết can đảm và đặt mục tiêu cứu ân nhân lên trên hết, cô nhắm mắt theo anh đi xuống. Kì Phương không dám xuống hết cầu thang xoắn ốc này, anh dừng lại quan sát và lắng nghe có sự sống nào bên dưới hay không nhưng đáp lại là khoảng không đen đặc đến ghê người. Anh rê đèn vào khoảng tối vô tận thì bắt gặp một con vật không dành cho người yếu tim.

- Rắn? - Anh khẽ nói.

Thi Nga đã biết trước nhưng vẫn run bắn lên. Kì Phương đã thấy nhiều loài trăn lớn trong rừng, nhưng con này to và dài hơn trăn ít nhất ba lần. Trăn thường quấn ngược đầu trên cây chờ mồi, con vật này hình như cũng thế và dĩ nhiên con mồi đã tìm đến nó. Cây của nó ở đây chính là cột đá vuông vừa sập xuống. Có thể nói đây là loài rắn khổng lồ hiếm hoi nhưng Kì Phương không chiêm ngưỡng nó mà dồn hết thị lực để xem nó đang nuốt cái đống bầy nhầy đùn ra dưới chân cột đá. Trong phút chốc, anh quặn lòng khi nhận ra đó là Simha. Anh ta đã nát thây.

Kì Phương cúi đầu nhắm mắt trước hình ảnh sẽ ám ảnh anh suốt phần đời còn lại. Nỗi đau của Thi Nga càng nhân lên khi biết y đã hi sinh vì cô. Rắn giữ của đây sao. Phải chăng kẻ giết mẹ cô cũng là con quái vật này, hay là cánh cửa tử thần kia? Dù sao cánh cửa và con rắn là hai cỗ máy giết người hợp bích hoàn hảo án ngữ trước kho báu Champa huyền thoại. Kì Phương gỡ nhẹ đôi tay run rẩy của cô rồi nói.

- Tôi muốn cứu xác anh ta, chúng ta phải nhấc cột đá lên.

Thi Nga nhìn chiếc cột đồ sộ như một bệ tháp đang đè cái xác mà không biết nhấc lên kiểu gì. Ba cô đã kể và cô không tin. Giờ hiển hiển trước mắt cô mới hình dung nổi vì sao hàng trăm năm nay không ai mở được hay phá nổi một khối quặng sắt nặng hàng trăm tấn này.

- Con rắn nữa. Làm sao đuổi nó đi? - Cô hỏi.

Kì Phương nghiến răng nhìn chiếc đầu Simha đang chui dần vào cổ rắn.

- Chắc nó đã ăn thịt rất nhiều người rồi. Phải giết nó!

- Nhưng nhấc cột lên bằng cách nào?

Kì Phương phát hiện có một lối đi nằm ngay sau con rắn, nếu muốn vào thì phải bước qua xác thần giữ của này. Anh quyết giết nó rồi nhấc cột đá lên để lấy xác Simha trước. Nguyên lí đóng mở cánh cửa kì dị kia có lẽ được thiết kế bởi chính nhóm thợ xây thánh địa này từ mấy thế kỉ trước. Để vận hành một khối đá lớn như vậy cần phải có hệ thống động cơ cực mạnh nằm đâu đó.

Cột đá này cao xuyên qua hai tầng, anh leo lên tầng trên và nhận ra một cấu trúc không thể đơn giản hơn nằm ngay trên đầu anh. Đỉnh cột được nối bằng khớp xoay với một dầm trục khác chạy vuông góc. Kì Phương soi đèn lên rồi di chuyển theo hướng chiếc dầm. Đi được một quãng anh lại thấy nó đi xuyên qua một bức tường đá. Kì Phương loay hoay tìm lối qua tường nhưng anh không phải tìm đâu xa, một cửa nhỏ nằm ngay trước mặt anh. Do ám ảnh hai cánh cửa chết người lúc nãy, anh cẩn thận xem xét rồi mới dám chạm tay. Trái với dự đoán, anh vừa đẩy cánh cửa liền bật ra.

- Thác nước! – Kì Phương reo lên.

Bụi nước trắng xóa tràn sang lạnh buốt. Kì Phương định bước sang nhưng vội chùn chân khi nghe trong âm thanh ào ào tuôn xả có tiếng nghiến đá phát ra. Quan sát thêm, anh thấy những kết cấu sắc cạnh đang từ từ chuyển động trong màn hơi nước cuồn cuộn đảo điên hệt như trong một nồi sup-de khổng lồ sắp nổ tung. Màn hơi nước tản dần ra để lộ một chiếc guồng đá cao chót vót. Các cấu kiện to nhỏ cùng nhịp nhàng hoạt động như một cỗ máy đồng hồ cơ học. Đồng hồ nước cổ. Không lẽ một ngàn năm trước cổ nhân đã biết chế tạo ra thứ máy này sao? Chiếc dầm mà anh đang theo dõi thông sang rồi đính chặt với một cấu kiện rất lớn.

- Nó là cái gì mà lạ thế? - Thi Nga vuốt khuôn mặt li ti nước hỏi.

- Nào sang đây. Soi đèn để tôi leo lên trên kia.

Kì Phương vốn leo giàn giáo thuần thục như một con khỉ, trong nháy mắt, Thi Nga đã thấy anh mất hút trong những đám mù.

Thật đơn giản. Hệ thống phức hợp thực ra do hai bộ phận chính cấu thành từ hai công cụ truyền thống không thể thiếu trong thủy lợi của người Chămpa. Đó là guồng nước và cối giã gạo bằng nước. Nước được guồng quay chuyển lên bể chứa một lượng được tính toán sao cho mười hai năm sẽ đầy bể. Bể nước và cánh cửa nằm hai đầu đòn bẩy. Khi bể đầy, đòn cân mất thăng bằng liền sập xuống và cánh cửa bật lên. Đó là lúc cửa mở. Khi bể trút hết nước ra ngoài, cửa đá sập xuống đẩy bể lên cao. Đó là lúc đóng cửa. Vòng tuần hoàn có chu kì mười hai năm lại tiếp tục.

Thực ra, chu kì này có thể điều chỉnh tùy ý khi thay đổi lưu lượng nước dẫn vào bể. Cổ nhân đã tính toán chu kì mở cửa là 12 năm chẳng qua theo chu kì cúng tế trong tháp. Kì Phương loay hoay trên bàn điều khiển sao cho cửa mở lại nhanh nhất. Có lẽ người thiết kế đã tính đến điều này khi đặt một ống đồng lớn cạnh đó, anh nhấc lên hứng trọn dòng nước từ lá guồng rồi hướng vào bể. Nhìn dòng nước tuôn ào ào, anh ước rằng nửa tiếng sẽ đầy bể và cửa sẽ mở.

Cài xong chế độ “ mở nhanh’’ anh tìm đường trượt xuống rồi vui sướng nói với Thi Nga.

- Xong rồi, cột đá sẽ nhấc lên trong khoảng nửa tiếng nữa.

- Nửa tiếng nữa rắn sẽ nuốt Simha mất.

- Chúng ta sẽ giết chết con rắn kia, theo tôi.

Tầng dưới, con rắn vẫn bện mình quanh thân cột trong thế lộn ngược, đầu chúi xuống đất. Lúc này, đầu và ngực Simha đã nằm gọn trong họng rắn và nó đang cố lôi nốt cái phần dai nhẳng kẹt dưới chân cột vào miệng. Khi cách nó vài sải tay, Kì Phương ném mạnh hòn đá vào đầu nó nhưng hòn đá văng ngược trở lại. Trong hang này không có vũ khí nào lợi hại hơn đá, anh quay lại con suối tìm một tảng đá lớn nhất mang xuống.

- Cô đứng xa ra, tôi sẽ ném chết nó.

- Cẩn thận nó sẽ quật chết người đấy.

Thi Nga lùi về phía cầu thang theo dõi Kì Phương nhấc cao tảng đá liều lĩnh lại gần hòng ném một cái thật mạnh vào đầu. Nhờ lớp vảy sáng mà Kì Phương quan sát được nhất cử nhất động của rắn. Khi chỉ còn vài bước, anh gồng sức chuẩn bị ném thì con rắn cũng đã bung phần đuôi xuống để quật về phía anh. Kì Phương đã lường đến đòn này nhưng lại không ngờ nó nhanh đến vậy.

Hòn đá vừa rời khỏi tay thì một tiếng gió rít bên mang tai. Không chậm trễ, anh gập người xuống tránh kịp chiếc đuôi lia vèo sau gáy. Một tiếng đổ vỡ dữ dội vang lên vách đá đằng kia, anh nhìn theo thấy rõ pho tượng đá kê sát vách đổ sập xuống sàn.

Kì Phương chưa kịp hoàn hồn thì quầng sáng đó bay ngược trở lại với tốc độ kinh hoàng. Nhận ra chiếc đuôi đã hạ thấp, anh bật người lên cao tránh kịp một nhát chém nữa sát bụng. Kì Phương té nhào xuống đất lăn mấy vòng rồi phóng mắt về phía vệt sáng đúng lúc nó quất rụng một vỉa đá trên tường. Thành vách chao đảo. Kì Phương phiêu hồn bạt vía.

- Chạy! chạy đi... – Thi Nga hét lạc giọng. - Chạy mau!

Kì Phương thấy chiếc đầu rắn đang lè lè trước mặt. Định chạy ra ngoài nhưng chỉ một giây anh đã kịp nhận ra đây là phạm vi an toàn nhất. Lúc này nếu anh chạy ra ngoài sẽ đúng lúc và đúng tầm chiếc đuôi vụt tới. Đuôi thì không thể quất vào đầu rắn hoặc có thì cũng rất yếu. Kì Phương nhìn đầu rắn đang tì lên chân cột để lôi thi thể và chỉ cách mình hơn sải tay.

Đánh rắn phải đánh dập đầu. Anh liếc mắt về nơi pho tượng vừa đổ có một chiếc đầu voi đang lăn lóc liền nghĩ đến đòn đánh táo bạo nhất. Trước khi cú quất đuôi ập đến, Kì Phương gồng sức vác hòn đá gần ba chục cân nhằm mục tiêu lao thẳng như một chiến binh cảm tử. Một tiếng động dội óc vang lên. Hàng ngàn mảnh vụn văng tung tóe trong màn bụi mù mịt. Khi tảng đá rời khỏi tay, phản lực đẩy anh văng ra xa và nếu không có một vật mềm đỡ ngang lưng thì anh đã ngã ngửa xuống đất. Trong phút chốc anh tưởng Thi Nga lao ra ôm anh, nhưng không phải vậy. Kì Phương chỉ nghĩ đến đó rồi lịm đi.