← Quay lại trang sách

Chương 53

Chiếc Super Puma bốc tít lên cao rồi xé gió lao đi, lần này không phải là bay do thám mà nó đang nhằm tới một vị trí chính xác đến mức gần như tuyệt đối. Vậy là sau hơn sau hai giờ lang thang trên không, nó đã có địa chỉ cụ thể. Thông tin đắt giá này không phải đến từ các thiết bị công nghệ cao trên chiếc Super Puma hay các nhóm trinh sát mặt đất, cũng không phải từ chiếc vệ tinh nào đó trên quỹ đạo. Thật khó tin, cú điện thoại mật báo xứng đáng ba tỉ đôla đó lại đến từ... bệnh viện. Khi cách tọa độ ấn định chừng vài cây số, bất ngờ các bóng đèn trên thiết bị dò kim loại tự động nhấp nháy và màn hình nổi lên một chấm sáng. Rốt cuộc thì camera hồng ngoại cũng làm việc. Thét ngạc nhiên hỏi:

- Còn bảy cây số nữa cơ mà? Hay là chiếc xe khác?

- Có lẽ đây là một chiếc xe khác. Chúng ta nên hạ xuống xem xét.

- Đồng ý, thả một nhóm đặc nhiệm xuống đây! – Thét nói.

Chiếc Super Puma hạ thấp tối đa rồi cho ba lính dùng dây đu xuống. Thả xong người, nó lại bốc lên rồi tiếp tục hướng về mục tiêu chính. Một phút sau nó đã kịp đảo một vòng quanh vật thể khả nghi rồi tìm bãi đáp để đổ quân. Chính xác. Từ độ cao ba mươi lăm mét, Thet đã nhìn rõ mồn một cái vật dưới trảng cây thưa. Ông không quên bắt tay chúc mừng Lê Đại Hắc trong cảm kích vì đã mang đến cho ông món quà bất ngờ này.

Viên chỉ huy lập tức chia nhóm lính trên khoang ra hai tổ. Ông và Lê Đại Hắc đích thân dẫn năm chiến sĩ nhảy xuống rồi xé rừng lao tới mục tiêu. Nhóm còn lại gồm hoa tiêu và hai nhân viên kĩ thuật ở lại máy bay làm nhiệm vụ quan sát và cảnh giới từ xa.

Trong lúc này, cách đó bảy cây số, ba đặc nhiệm đang khám xét một chiếc Toyota bán tải đã bỏ trống ngay bên con suối sâu. Những gì còn lại là vài thứ tùy thân như bao thuốc, chai nước lăn lóc trong xe không giúp họ biết nơi chúng sắp đến. Chiếc xe này không trục trặc gì, trước mặt không chướng ngại vật chứng tỏ chúng chủ động bỏ xe để lội qua suối.

- Báo cáo chỉ huy, chúng đã bỏ trốn lên núi. – Một người gọi bộ đàm cho Thet. - Chúng tôi cần hỗ trợ lực lượng truy bắt!

Trong lúc đó, Thet, Lê Đại Hắc cùng toán lính ít ỏi của mình đang bao vây một khu vực lầy lội rậm rạp khá rộng. Súng đạn sẵn sàng. Vòng vây siết chặt dần, chặt dần cho đến khi nó lộ ra trước các họng súng.

Mặc dù đã biết trước, cả hai viên chỉ huy nhìn chiếc xe trước mặt mà sượng hết người.

*

Khi Kì Phương ném tảng đá, đầu rắn đã kịp lắc sang bên. Đá đập vào đá tan tành và con rắn thoát chết trong gang tấc. Đến lượt nó ra đòn thì chỉ có Thi Nga nhìn thấy. Sau tiếng gió rít, cô mở bừng mắt để chứng kiến cảnh kinh hãi tột cùng. Đuôi con vật đã chộp ngang eo Kì Phương cuốn đi như chiếc vòi voi nhấc bổng con mèo lên cao trước khi thả xuống. Một tiếng uỵch rợn người vang lên. Cô thấy rõ mồn một anh rơi từ trên đỉnh trần xuống đất. Chưa kịp bỏ chạy, cô lại thấy cái đuôi đó uốn cong như một con đỉa khổng lồ trườn tới người anh để tung lên phát nữa. Thi Nga ôm mặt rú lên:

- Không! Trời ơi...

Một tiếng uỵch nữa vang lên xé nát tâm can cô. Miệng mũi Kì Phương ộc đầy máu tươi. Thấy anh lả đi, con rắn cũng mất hứng hoặc có lẽ muốn bữa tối của mình tươi ngon hơn nên nó chưa muốn đập anh chết hẳn. Cảm giác con mồi nóng rẫy đang cựa quậy trong bao tử không phải là một lạc thú sau bao nhiêu năm tuyệt thực hay sao. Nửa thân trên nó vẫn bện quanh cột đá nhẩn nha thưởng thức vị ngọt của “Vua sư tử’’, nửa thân sau nó cắp chặt Kì Phương rê đi rê lại trên nền nhà cho dập gãy xương cốt để bữa tối dễ nuốt hơn.

Thi Nga tìm cách cứu anh nhưng toàn thân tê cứng và không biết làm gì ngoài la hét. Tuy đau đớn khủng khiếp nhưng Kì Phương vẫn còn tỉnh để nhận ra mình đang còn sống. Trong khi bị lôi xềnh xệch qua trước mặt Thi Nga, anh cố thét thật to.

- Cô ra khỏi đây... mau...!

Chiếc đuôi quắp chặt ngực anh đến ngạt thở và kéo soàn soạt trên sàn nhưng đó chưa phải là điều khủng khiếp nhất. Mỗi khi va đập vào tường người anh như bị giã nát. Mặc dù đã dùng hết sức chống đỡ nhưng nếu nó không dừng lại anh sẽ nát bét sau vài nhịp nữa. Kì Phương cố quờ quạng hòng bám vào một vật gì đó để giữ mình lại nhưng chỉ có những mẩu đá vụn lăn lóc trên sàn. Mỗi lần húc vào đá, anh cố bám vào gờ tường nhưng chưa kịp nắm thì lại bị giật văng đến nỗi mười đầu móng tay bong lóc tóe máu. Ác nghiệt hơn, cứ vài ba nhịp rê dắt con rắn lại chuyển sang trò tung hứng.

Trong khi nó chuẩn bị hất tung anh lên trời thì thần may mắn bất ngờ ập đến. Có một vật bùi nhùi nằm ngay dưới mặt khi anh bị kéo sấp trên sàn. Nhanh như cắt, Kì Phương bíu chặt vật lạ như một cái phao cứu sinh được ai đó quăng ra đúng lúc. Hiệu quả ngay tức thì, con rắn khự lại khi không thể hất tung anh lên khỏi mặt đất.

Vật này mềm và chắc như mọc lên từ chín tầng đất. Kì Phương hé mắt nhìn và thất kinh khi nhận ra đây là cẳng chân của Simha thò ra từ chân cột. Thần chết không cho anh lưỡng lự, như chết đuối vớ được cọc, anh ôm riết khúc thịt đang lủng lẳng bất chấp nó sắp đứt lìa để rướn về phía đùi chắc chắn hơn. Sức mạnh siêu phàm của con rắn như bị thách thức. Thấy mắc, nó cong vồng toàn thân hệt như một cây cung khổng lồ đang giương căng trước khi nhả đạn.

Kì Phương biết rằng mình sẽ đứt làm hai khúc trước khi bị ném tan tành vào vách đá nhưng vẫn cố sống cố chết bám lấy chiếc thắt lưng bất chấp chiếc quần bò đang tuột dần khỏi chiếc mông to đùng còn khá nguyên vẹn của y. Hai bàn tay đỏ lòm của Kì Phương ngoạp sâu vào cạp quần của y và chạm vào một vật cứng sát lớp da bụng nóng hổi. Theo quán tính anh nắm luôn vật đó trước khi bị gật bung bởi sức mạnh khủng khiếp.

Lại bị quật vào vách đá, đầu anh sắp vỡ toác nhưng một cảm giác buốt lạnh nhói lên trong lòng bàn tay. Anh nhìn vào và không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Khẩu Smith & Wesson! Không thể trễ một giây, anh xoay nhanh cổ tay dí nòng vào cuộn thịt trên người siết cò. Hai viên đạn nổ ngay trước ngực làm máu thịt tung tóe đầy mặt nhưng vận may vẫn không đến với anh. Hai viên doping đó càng làm nó hung hãn lên gấp bội. Nó giật mình không phải vì đau mà là nhận ra đang ôm trong lòng một đối thủ tí hon nhưng cực kì nguy hiểm. Kì Phương lập tức chĩa súng về phía đầu nó nhưng chưa kịp siết cò thì đã bay vèo từ vách đá đằng đông sang đằng tây. Khẩu súng trong tay anh văng ra kèm theo một tiếng nổ vô ích nữa.

- Thi Nga... bắn đi!... – Anh thét to.

Thi Nga đã ngất lịm từ nãy giờ, ba tiếng nổ rền vang đã đánh thức cô vùng lên hành động. Vừa mở mắt cô đã thấy ngay khẩu súng đang chuồi ngang trước mặt. Kì Phương thét lên:

- Bắn...đi!... Bắn vào... đ... ầ... u!

Không kịp sợ, Thi Nga lao tới nhặt khúc kim loại đang lăn lóc trên nhà. Chưa nhìn thấy súng bao giờ, cô lóng ngóng đưa cả hai tay nắm chặt cán rồi tiến thật nhanh về phía mục tiêu tránh bắn hụt trong khi cô biết đạn sắp hết. Cô hạ thấp nòng chĩa thẳng vào chính giữa cặp mắt rực lửa của con mãng xà kéo cò.

- Lùi ra...!

Kì Phương nhìn thấy khoảng cách nguy hiểm liền thét lên nhưng đã quá muộn. Chiêu cũ lặp lại. Đuôi rắn buông khỏi người anh để quăng vèo về phía cô như một tia chớp. Bị thả từ trên cao, Kì Phương rơi phịch xuống đất bất động. Mắt anh hoa lên rồi tất cả đen ngòm. Bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng la hét đau đớn lúc gần lúc xa hệt như có hàng vạn cô hồn đang bua vây lấy anh đòi lại mạng sống.

Đau đến lịm người nhưng Kì Phương không thể nằm im một chỗ để chứng kiến cái chết đau đớn của cô. Anh gượng dậy, ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn pin méo mó nhưng cũng đủ giúp anh nhìn thấy chiếc đuôi rắn đang cuộn quanh eo cô phía xa. Không có tiếng kêu nào nữa. Dường như con rắn cũng biết mệt, hoặc nó đang thích thú ngắm nhìn con mồi nữ mềm mại trong vòng đuôi của nó. Một ý nghĩ hãi hùng ập tới. Nàng chết thật rồi ư? Không! Kì Phương vùng dậy nhưng anh không thể đứng được nữa, anh đau đớn lết tấm thân rách nát như một kẻ tàn phế hướng về cô.

Tấm váy dài kiêu sa của nàng đã bị xoắn nhiều vòng và tùa ngược lên đến sát ngực để lộ phần dưới rớm máu. Anh bò lại gần cô, người cô lại bắt đầu từ từ trượt ra xa. Kì Phương kinh ngạc nhìn cái xác đang trôi về chiếc đầu rắn, anh nhìn về phía đó và thấy đôi mắt ti hí đang theo dõi anh. Nó lôi cô một quãng rồi cơ đuôi bắt đầu co bóp. Bằng kinh nghiệm mới có, anh biết nó đang chuẩn bị hất tung cô lên cao. Kì Phương không dám nghĩ đến tấm thân ngọc ngà kia sẽ vỡ nát như một quả trứng, anh vồ lấy bàn chân của cô. Anh biết mình không đủ sức cứu cô khỏi tử thần nhưng ít nhất sức nặng của hai người sẽ làm cho ác thú không dễ dàng thực hiện ý đồ tàn khốc của nó. Mọi đau đớn thể xác dường tan biến khi anh chạm vào đôi chân trần kia. Như một con kì đà dơ bẩn bị vặt hết chân, anh trườn ngược chân cô như đã từng bò lên người Simha.

Bất chợt anh thấy cô đang nhìn mình. Nàng còn sống! Anh định reo lên nhưng kịp nén lại. Không những cô còn sống mà còn rất tỉnh táo. Tay cô nắm chặt khẩu súng từ từ duỗi thẳng hướng về chiếc đầu khổng lồ kia nhưng không thể siết cò bởi bắn trúng đầu rắn có nghĩa viên đạn sẽ xuyên qua óc Simha và lạy giời biết đâu y... còn sống. Kì Phương nín thở nhìn quái thú trước khi bị bắn nát óc nhưng một cảnh kinh dị hiện ra làm anh chực ói ra ngoài. Con rắn đang há miệng nhè thức ăn. Mùi men chua thối nồng nặc phả ra xốc vào phổi làm anh ọe ra đầy bất nhã bên hông Thi Nga.

- Trời ơi!... kinh quá.

Kì Phương lấy tay bịt mũi và anh không hiểu vì sao nó lại nôn Simha ra ngoài. Nó không gỡ nổi xác y ra khỏi chân cột hay con mồi này không hợp khẩu vị? Một cái thây chất đầy dục vọng và phạm húy tất thảy sáu điều kiêng kị của một tín đồ Ấn giáo liệu có thể là dinh dưỡng cho rắn thần không? Kì Phương hé mắt kinh hãi tột cùng khi thấy một chiếc đầu người nhầy nhớt đỏ lòm đang ngọ nguậy trên sàn. Đầu Simha.

- Bắt đi... bắn đi!!!

Kì Phương nhắm mắt rên lên thảm thiết. Thi Nga ghì chặt khẩu súng nghiến răng riết cò nhưng lại một lần nữa quái vật không cho họ cơ hội. Trong tích tắc Kì Phương biết vì sao nó nôn. Trời đất tắt vụt. Cái miệng ròng ròng men chua kia giờ đây ngoạp lấy đầu anh. Không thể cử động được, Kì Phương há miệng kêu lên thì thứ nước đó tràn vào sặc sụa. Tức ngực. Đau rát. Anh ước gì mình có thể chết ngay đi được. Thi Nga thất kinh nhìn rắn nuốt đầu Kì Phương nhanh đến mức cô không kịp trở tay. Tình thế trở nên tồi tệ buộc cô phải phải nổ súng ngay tức thì.

“Đoàng!’’ Viên đạn chín li xuyên qua bụng rắn rồi găm vào vách đá. Xương sống bị xé đứt, con rắn quằn lên dữ dội rồi gạt cô văng ra. Thi Nga nén đau vùng dậy bồi phát nữa nhưng chỉ còn tiếng cạch. Hết đạn. Cô vứt súng lao vào ôm lấy chân Kì Phương cố sức kéo lại nhưng không ăn thua nên lại nhảy lên đầu rắn cào cấu dẫm đạp nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích. Sau một hồi vật vã cô lả đi rồi gục xuống tuyệt vọng nhìn Kì Phương lút dần vào miệng ác thú.

Cô đau lòng nhận ra ở đây nó là chúa tể, không có vũ khí nào đủ mạnh để khuất phục nó, kể cả súng. Rắn chúa, cánh cửa tử thần là đây. Cô nhớ ra Sros đã không dọa họ khi nói rằng xác chết chất đầy cửa ngõ.

Trong lúc cô đang lịm đi bỗng có một âm thanh kì lạ vang lên và nền nhà rần rật rung chuyển. Một hiện tượng y hệt như trước cơn địa chấn mà cô vừa trải qua cách đây nửa tiếng. Cô giật mình khi nghĩ đến cánh cửa đá sắp mở. Đã hơn ba mươi phút trôi qua rồi ư? Một âm thanh xột xoạt nhem nhép vang lên sau lưng, cô quay sang và kinh hãi khi thấy xác chết dưới chiếc cột đang cựa mình ngồi dậy. Chiếc đầu đỏ lòm đang ngóc lên hướng về phía cô. Cặp mắt rỗng hoác đang lờ đờ nhìn cô như thể muốn đòi lại các phần thi thể đã mất.

- Không!... Trời ơi... không! – Cô lạc giọng chắp tay quỳ xuống van xin y.

Xác chết không nghe thấy gì, nó vẫn lồm cồm bò dậy rồi đội nổi chiếc cột trăm tấn với một sức mạnh khủng khiếp. Khi cô hiểu ra điều gì thì cũng là lúc chiếc cột lao vút lên không trung. Còn khối thịt đó không thể dính mãi vào đáy nên rơi uỵch xuống đất, bất động. Khối đá vẫn đang lơ lửng. Cửa chỉ mở trong tích tắc.

Một ý nghĩ xoẹt ngang óc và Thi Nga thấy mình thông minh hơn bao giờ hết. Cô lao tới nhấc đuôi rắn đang quằn quại vì gãy xương sống rồi gồng hết sức kéo thẳng con vật nặng trĩu vắt qua chân cột. Vừa kịp né ra, khối đá sập xuống tức thì. Cú va đập kinh hoàng hệt như một trái bom phát nổ ngay trước mặt cô. Máu thịt tung tóe hất cô té ngửa. Con rắn đứt đôi làm hai phần đang thi nhau điên cuồng giãy dụa, máu trào ra như suối. Không để Kì Phương chết ngạt, cô nhào đến dùng hết sức tàn kéo anh ra khỏi miệng rắn rồi hối hả lau gạt đờm dãi nhầy nhụa đang phủ kín khuôn mặt máu me của anh. Không chút nề hà, cô banh chiếc miệng đã cứng đơ thổi ngạt rồi ép xuống.

Sau một hồi lâu, anh vẫn xụi lơ, bất động, mạch ngừng đập từ lâu. Cô lại kiên trì hô hấp nhân tạo nhưng mọi thứ không hề cải thiện. Não người sẽ chết khi quá năm phút không có oxy mà anh thì sắp đến giới hạn đó rồi. Làm sao bây giờ. Thi Nga cầm bàn tay lạnh ngắt của anh mà đau nhói lòng. Anh đã chết? Cô đã hết cách chưa? Chỉ còn cách là mang anh về quê yên nghỉ. Nghĩ vậy nhưng còn nước còn tát. Cô muốn tìm thứ gì đó ủ ấm cho anh rồi chạy lên tầng trên tìm nước.

Cầm chiếc đèn sắp cạn pin, trước mặt cô chỉ là quầng sáng đỏ quạch như ánh đèn dầu. Cô lần đi từng bước một. Lên hết cầu thang, lúc đi qua gian phòng về phía con suối cô bỗng rùng mình khi thấy hàng vạn cặp mắt lờ mờ phía trước. Cô kìm sợ hãi rồi dụi mắt. Không phải áo giác. Rất nhanh, cô nhận ra chiếc linga vàng đang phản chiếu ánh đèn trong tay cô. Ai đã mang vào đây? Cô liền nghĩ tới những bước chân bí ẩn bên ngoài cửa hang lúc nãy. Cô đã quên một điều rằng khi cánh cửa mở, cũng là lúc kẻ đó lẻn vào. Ai?

- Ai đó...? – Cô khẽ kêu lên nhưng không ai đáp.

Cô thực sự run sợ rồi bất thần ném đèn bỏ chạy nhưng đã quá muộn. Một bàn tay lạnh toát úp chặt lấy miệng cô. Toàn thân tê cứng.