← Quay lại trang sách

Chương 54

Thet và Lê Đại Hắc khám chiếc xe bỏ trống mà không có manh mối gì trong khi toán đặc nhiệm soi từng ngọn cỏ xung quanh mà không lần ra dấu chân người bỏ trốn. Một người thứ tư bí ẩn.

Một lính nói:

- Ống xả và động cơ đã lạnh ngắt! họ đã rời xe từ rất lâu.

- Báo cáo chỉ huy! – Tiếng bộ đàm rít lên bên hông Thet. – Phát hiện một tiếng động lạ. Chúng tôi sẽ quay lại đón ông ngay!

Thet tắt ngay bộ đàm nghe ngóng nhưng chẳng có âm thanh nào ngoài tiếng gió vờn và côn trùng rả rích. Mãi một hồi mới có tiếng phành phạch quen thuộc rồi cỏ cây bị xô nghiên ngả. Chiếc Super Puma hạ xuống bốc cả đội rồi lại cất cánh. Thet hỏi viên kĩ thuật:

- Tiếng động nào? Ở đâu?

- Từ ba máy đo địa chấn mà chúng tôi đã thả xuống mặt đất lúc chiều tối. Máy đã chỉ rõ các thông số và tính ra tọa độ nơi xảy ra chấn động này.

- Đã lâu chưa?

- Khoảng vài phút. Sau khi đặt máy đo đến nay là hai mươi phút chúng tôi chỉ nhận được một tín hiệu. Chúng ta sẽ bay đến đó ngay bây giờ.

Hi vọng của cả đội lại được hâm nóng. Trong khi bảy thiết bị dò tìm hiện đại trên khoang im lìm thì bất ngờ các máy đo địa chấn lên tiếng đúng lúc. Đây là “chiến thuật’’ của nhà địa chất học Sok Saray khi cho thả từ trực thăng xuống dọc sườn núi ba chiếc máy nhỏ hình củ cà rốt. Khi chạm đất, đầu nhọn sẽ xuyên vào lòng đất một độ sâu nhất định và thực thi nhiệm vụ của mình. Máy có khả năng đo được các trận động đất nhỏ hoặc va chạm giữa các lớp thạch quyển di chuyển trong vỏ trái đất dưới 1 rích-te từ khoảng cách vài trăm km.

Chiếc Super Puma đang vèo vèo xé gió về hướng bắc trong nỗ lực cuối cùng trước khi rơi xuống do hết sạch nhiên liệu. May thay, chỉ hơn chục phút bay họ đã tiếp cận vị trí và hạ khẩn cấp xuống một đỉnh núi đá. Tốp cảnh sát nhảy xuống phong toả toàn khu vực. Thet nhìn xung quanh toàn là núi đá với những bụi cây lá kim lơ phơ mọc trên lớp đá tai bèo.

- Chắc chỗ này không?

- Chắc chắn! – Viên kĩ thuật đáp. – Ba máy đo địa chấn đã xác định tọa độ tâm chấn rồi phát tín hiệu vô tuyến về máy bay. Phi công chỉ cần nhập tọa độ đó vào máy tính và rada dẫn đường, chế độ bay tối ưu sẽ tự động dẫn ta đến vị trí cực kì chính xác.

Thet cho rằng nếu đó là hoạt động nhân tạo thì ắt đã có người vừa xuống đó. Ông nhìn mặt đất lởm chởm đá rồi hạ lệnh cho toán lính.

- Tìm kiếm cửa hang ngay! Chắc chắn chúng xuống từ một cửa hang gần đây.

Tốp đặc nhiệm tỏa ra tứ phía tìm kiếm. Trước khi bước xuống trực thăng, Thet nói với viên kĩ thuật.

- Tiếp tục theo dõi máy địa chấn.

Thet nói với Lê Đại Hắc.

- Cho máy bay lên cao và quét camera xuống xem sao.

Thet Manet leo nhanh lên khoang và ra lệnh cất cánh, nhưng viên công vội xua tay làm tiếc.

- Hết nhiện liệu!

- Hãy liên hệ với các căn cứ quân sự gần nhất xem sao!

- Vâng, chúng tôi đã liên hệ về Bộ chỉ huy quân sự địa phương, nhưng nếu có xăng chắc sẽ rất lâu.

- Vậy là hỏng bét rồi.

Thet nhìn quanh dãy núi đá rồi nhìn xuống chân mình, khoảng cách ngắn và nhanh nhất là khoan thẳng xuống lòng đất nhưng sẽ phải huy động thiết bị chuyên dụng nhưng đó không phải là việc của đêm nay.

Thi Nga mở mắt choàng tỉnh, cô hốt hoảng khi thấy mình gần như lõa thể và đang nằm sấp trên một thềm đá hoa cương lạnh ngắt. Vặn mình ngồi dậy nhưng không thể vì tay chân đã bị trói chặt, cô bèn kêu lên nhưng miệng đã bị băng dính bịt kín. Giãy dụa trong giá buốt và sợ hãi, cô bất lực hoàn toàn nhìn lên cơ thể lồ lộ của mình. Toàn bộ y phục đã đi đâu mất mà thay vào đó là những vòng vải thô trắng quấn tạm lên những chỗ mà lẽ ra bộ đồ lót phải ở đó. Một thứ chất lỏng lạnh thấu xương đang tráng lên da thịt trước khi chảy loang xuống nền. Thi Nga nhìn quanh và thấy bộ váy lẫn nội y vàu vò tanh mùi máu cạnh đôi giày đứt quai nằm ngay trước mắt. Cô chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì nước lại trút ào ào lên người làm cô run lên bần bật.

Hắn làm gì mình đây? Cô rùng mình suýt ngất đi lần nữa khi nghĩ đến một con lợn sắp bị chọc tiết. Hắn định ăn thịt mình sao? Hay hắn muốn làn da mình sạch sẽ trước khi hành sự? Không, nếu để thỏa mãn thú tính thì hắn đã xơi tái cô từ lúc nãy. Tuy nhiên, với một kẻ đồ tể bệnh hoạn thì tất cả đều có thể xảy ra. Nhận ra có ánh sáng le lói xunh quanh, cô nghiêng đầu để xem đó là ai thì một chậu nước nữa dội xuống làm cô tối tăm mặt mũi. Trời đất đen đặc. Nhớ lại lúc bị bắt, cô khiếp hãi đến tận cùng khi biết mình đã rơi vào tay quái thú. Tuy không thấy hắn nhưng cô hình dung đây là một người thú gớm giếc sống lâu năm dưới lòng đất và chỉ có một ngôn ngữ duy nhất là bạo lực.

Khi đi qua chỗ Kì Phương nằm, hắn kẹp chặt cô trên vai rồi đưa một chân day day cái xác thẳng đuột kia bất chấp cô kêu gào đến xé cổ. Khi biết chắc Kì Phương đã tắt thở, hắn tiếp tục mang cô đi sâu vào bên trong. Cô ra sức vùng vẫy, hắn càng đi nhanh hơn cho đến khi vấp ngã làm cô rơi xuống ngất xỉu.

Giờ đây, nước đã làm cô tỉnh lại lần nữa. Đợi cho làn nước rửa trôi những vết máu trên làn da trầy xước, hắn lại xốc cô trên vai như một bao tải rồi lầm lũi đi. Câm lặng và cứng cáp như một cái rôbôt, bàn tay khô khốc của hắn ép mặt cô vào bộ ngực đang bốc mùi làm cô như thể sắp chết ngạt. Không nhìn thấy gì, cô chỉ đếm bước chân của hắn mà đoán rằng căn hầm này dường như dài vô tận. Hắn đi chậm lại có lẽ vì mệt mỏi, nhịp chân hắn ngắn hơn nhưng lại liên tục cua gấp làm cô cảm giác sắp đến đích. Không sai. Một hồi sau, cô thấy mình nhấp nhô theo nhịp thở dốc của hắn rồi lại rơi xuống một nền cứng lạnh ngắt. Lần này hắn lật cô nằm ngửa. Xung quanh cũng tối om. Chỗ quái quỷ nào nhỉ? Lò mổ đây sao?

Hắn bỏ đi đâu đó rồi ánh sáng lại rạng lên từ phía sau đầu cô. Thi Nga nhận ra nơi mình nằm là một bệ đá giật cấp giữa một căn phòng hình tròn thì phải. Cô cố đưa ánh mắt đi xa hơn mong tìm một cứu cánh nhưng hình ảnh xung quanh càng làm cô khiếp hãi. Đó là vô số gương mặt bàng bạc lấp ló vây quanh đang nhìn cô chằm chằm. Vùng vẫy nhưng bất lực, cô nhắm mắt nghỉ thì một bóng đen từ phía sau trờ tới. Theo phản xạ, cô xo vai khép đùi lại nhưng bóng đen kia từ sau bờ vai trườn từ từ xuống ngực cô rồi dừng hẳn. Hắn đã quay lại. Cô thở dốc, dải lụa mỏng manh thắt ngang ngực căng lên như sắp bung ra.

- Xin lỗi! – Một giọng nói vang lên sau đầu cô. – Máu me dây dính lên người cô quá nhiều. Để tẩy sạch sẽ, tôi không thể làm khác được.

Hóa ra hắn biết nói. Một giọng Pháp thanh lịch đang thanh minh cho hành vi đồi bại. Bóng đen lợn cợn trên ngực cô bắt đầu lan xuống dưới một cách phàm phu thô lỗ. Cô rúm ró khép chặt hai bắp đùi thon mướt dưới ánh nến, ánh mắt đầy hoảng loạn.

- Đừng sợ. - Hắn gắt lên. – Không ai dám đụng đến người cô một khi thần linh còn ở trên đầu. Đây là nghi lễ thiêng đã có hàng ngàn năm nay, cô nên hãnh diện mới phải.

Sau tiếng quát là tiếng kim loại va nhẹ vào nhau, nhưng đó không phải là thứ duy nhất đang chờ cô. Nghi lễ thần bí. Thấy cô không đạt trạng thái như ý, kẻ kia trấn an.

- Cầu nguyện đi, thư dãn đi, mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn.

Thi Nga không biết hắn sắp làm gì nhưng cô linh cảm rằng điều tồi tệ nhất cuối cùng đã đến. Cô định xoay mặt xuống nền nhưng toàn thân rợn buốt khi nhìn thấy một vật kì dị thòng xuống bên thái dương.

“ Ngươi định làm gì tôi?’’ - Miệng bị dán chặt, hai mắt cô ánh lên nỗi hoảng loạn tột cùng.

Kẻ đó dấn thêm một bước rồi dạng chân hai bên đầu cô làm cho cái vật lạ trên tay hắn thòng xuống. Thi Nga run bắn lên, vòng dây nơi cổ chân lẫn tay riết sâu hơn đến rớm máu.

- Ngồi lên!

Thi Nga không còn tính phản kháng, người cứng đơ như một khúc cây. Hắn kích mũi giày vào gáy cô rồi nắm tóc dựng cô dựng dậy. Sau đó hắn quỳ cả hai chân để hạ thấp người xuống rồi áp sát vai cô như một vị bác sĩ tai mũi họng bắt đầu hành sự. Một dụng cụ khác trong túi hắn được móc ra rồi dí sát trán cô.

- Nhắm mắt lại sẽ dễ chịu hơn đấy.

Thi Nga hé mắt nhìn cái dùi sáng loáng gắn dây lòng thòng kia mà không biết hắn định chọc vào chỗ nào trên cơ thể mình. Và nếu cái vật tra tấn kia chạm vào da thịt thì cô sẽ chết vì khiếp trước khi chết vì đau. Không dám nhìn hắn. Mắt cô thất thần nhìn lên trần và tự hỏi linh hồn mình có thoát ra khỏi hang đá này được không. Lúc này cô chợt nhớ có hai con người cũng vừa ngã xuống trong căn hầm này, và cả mẹ cô nữa, nềm an ủi duy nhất là kiếp sau cô sẽ được gần họ. Một linh cảm khá lạ mách với cô rằng, Kì Phương còn sống. Anh chưa thể chết. Cần phải cứu anh ta gấp. Làm sao đây?

Thấy cô gái chưa vào trận đã quằn lên vì sợ, hắn thất vọng trông thấy. Còn đâu giây phút thanh thản siêu thoát như trong bí truyền. Hắn ngán ngẩm vì biết cô gái này không thể có được khí tiết khát khao dâng hiến đến rực trào của những thiếu nữ thời u mê mông muội.

Phàm là con người thì ai chả sợ chết, cô gái tràn trề sức sống này càng không ngoại lệ. Hắn thấy mình có lỗi vì không thể chuẩn bị chu đáo hơn. Bài bản nhất là người Inca, những đứa bé bị đem ra hiến tế được vỗ béo bằng thịt lạc đà và uống các loại sâm nhung quý thêm chút rượu rắn. Tương tự như vậy, người Maya chọn những cô gái trăng tròn xinh đẹp rồi tẩm bổ trong thời gian dài để đạt thể trạng và sinh lí sung mãn cao nhất. Trước khi dâng tế, họ còn phải uống thêm rượu mạnh hoặc nhai lá cô-ca để tăng cocain trong máu nhằm đạt trạng thái hưng phấn tột đỉnh trước khi gieo xuống giếng thánh.

Nhìn cô gái ngồn ngộn đang co quắp trên bệ thờ, hắn chỉ tiếc rằng đã bỏ quên mất mấy vỉ thuốc lắc giấu trong cốp xe. Không sao hết, hắn sẽ tìm cách khác.

- Cô chưa chuẩn bị tốt cho sự hiến sinh. - Hắn lắc đầu. - Máu con người lúc sợ hãi là máu đen, rất độc, không thể mang dâng thần được. Tôi cho cô một nguyện ước cuối cùng để tìm lại sự an bình. Nói đi! ta sẽ cho cô mãn nguyện.

Thi Nga khẽ gật đầu, hắn liền gỡ một phần băng dính.

- Nói đi!

- Tôi chấp nhận cái chết này, nhưng hãy cho anh bạn tôi được sống... Anh ta không dính dáng gì vào chuyện này hết.

- Nó chết rồi!

- Không! Tôi không tin. - Cô thốt lên da diết. - Tôi cần nhìn thấy anh ấy ngay bây giờ!