Chương 55
Kì Phương nằm tỉnh lại trên nền đá lạnh. Anh cố gắng hít thở thật sâu để phục hồi khẩn cấp hàng tỉ tế bào não đã tê liệt vì thiếu ôxy thì một cơn ho dữ dội ập đến buộc anh phải lật úp người để tống chất nhầy ra khỏi cổ. Khát. Lại khát đến cháy họng. Không nhìn thấy gì anh càng hoảng hốt, xung quanh chỉ có một màu đen của địa ngục. Kì Phương nhớ láng máng chiếc đèn pin đâu đây. Nó đã cạn pin hay mình bị mù? Anh không nhớ mình đã ngất đi bao lâu, một tiếng, một ngày hay là một tháng. Con quái vật kia đâu? Và Thi Nga nữa, anh nhớ lơ mơ rằng cô vừa ở đâu đây. Trước khi bị rắn nuốt, anh vẫn còn nắm lấy bàn chân rớm máu kia mà.
Kì Phương bò dậy rỡ rẫm xung quanh, toàn thân lủng lẳng như các khớp đã lìa gãy. Anh vươn tay về phía trước nơi có đôi chân Thi Nga nhưng giờ đây trống không lạnh lẽo. Simha nữa, họ biến đâu mất rồi, hay chính anh đã rơi xuống thêm mấy tầng địa ngục nữa. Kì Phương thèm một tia mặt trời hoặc một ngọn nến, thậm chí một que diêm cũng đủ xé toạc màn đêm để cho anh biết mình đang ở chỗ quái quỷ nào.
Một cảm giác bất an bao trùm và theo bản năng anh tìm cách ra khỏi đây. Kì Phương căng hết tai mắt quờ quạng xung quanh hi vọng sờ thấy bất cứ thứ gì thì có một âm thanh kèm một quầng sáng bất chợt lóe lên. Chỉ trong tích tắc anh nhận ra nó bắt nguồn từ chiếc MobiFox J5 của Simha. Trong ánh sáng nhấp nhoáng như ma trơi, một cảnh tượng rùng rợn chưa từng thấy bủa vây lấy anh. Gạch đá, chất thải, các mảnh thi thể lớn nhỏ vung vãi trên biển máu làm anh ngỡ mình đang nằm trong một chiếc cối xay thịt khổng lồ đang xay dở.
- Thi Nga!... cô ở đâu?
Kì Phương cất tiếng nhưng âm thanh khản đặc chìm lấp vào tiếng nhạc chuông réo rắt. Những tia chớp xanh lè hắt lên cái xác dập nát của Shimha trông càng thê thảm. Kì Phương hướng về nguồn sáng bò tới xác y rồi đưa tay moi trong đống nội tạng bầy nhầy để rút nhanh chiếc MobiFox J5 ra ngoài. Tuy không biết ai gọi y nhưng Kì Phương linh cảm đây là người quyết định đến số mệnh của họ và là sợi dây duy nhất kết nối bên ngoài. Vừa ấn nút, một giọng Khmer lè nhè từ đầu bên kia vang lên.
- Còn sống đấy chứ?
- Xin lỗi... Tôi không phải là... Simha.
- Biết rồi. Tôi đang hỏi anh đấy!
- Hỏi tôi?... - Kì Phương rùng mình nhìn quanh. – Ngươi ở đâu? Sao biết tôi là ai?
Một điệu cười ma quái vờn qua tai. Kì Phương rùng mình vì biết số phận đã nằm gọn trong bàn tay của một thế lực bí ẩn đáng sợ nhất mà anh đã từng nghe đến. Hội Naga. Chất giọng Khmer vừa lạ vừa quen và dĩ nhiên hắn là người quen của Simha chứ không phải của anh. Cả sư? Hắn lại xuất hiện! Kẻ đã gieo bao cảnh chết chóc kinh dị là đây ư. Vậy là cuối cùng, dù muốn dù không, anh cũng phải giáp mặt y một lần. Hoang mang, tuyệt vọng, anh bỗng hỏi một câu rất vô duyên:
- Ngươi biết Simha... đã chết?
- Hắn phải chết! Hắn lẽ ra không nên đến đây. Chốn linh thiêng này không dành cho người phàm tục.
Giọng nói đầy tính phán quyết. Vậy là Simha đã chết vì đến sai chỗ. Kì Phương tự hỏi mình có phàm tục hay không.
- Tại sao ông cho rằng Simha không có quyền đến đây?
- Hắn là một tên lừa thầy phản bạn, một cái đầu chất đầy bạo lực lẫn dục vọng. Y còn phạm một tội ác tày trời nữa.
- Hắn phạm tội ác? Ý ngươi là...?
- Hắn đã giết Phú Thành Tài.
- Thật không? - Kì Phương thốt lên. – Hắn giết Phú Thành Tài để cướp bản đồ?
- Đúng vậy!
Kì Phương không muốn tin vào điều mình vừa nghe. Đã có lúc anh đoán rằng Phú Thành Tài chính là Cả sư nên không thể để cho Simha phản chủ được. Vậy là giáo sư Huỳnh Lẫm đã giấu anh chuyện tày trời này. Thậm chí khi anh vặn hỏi, ông ta cũng nói qua quýt để anh khỏi phân tâm. Đối với vị giáo sư này, chinh phục Naga là nghiệp lớn, nó nằm trên sinh mạng người khác và trên cả chính sinh mạng ông ta. Kì Phương nhìn xuống các xác và thấy tấm bản đồ của Phú Thành Tài đang thấm đầy máu kẻ giết ông ta. Muốn người đến cứu, anh chỉ còn cách gửi tấm bản đồ này về cho Chính phủ. Phải gửi ngay trước khi kẻ trong điện thoại hiện đến. Kì Phương cúi xuống moi tấm bản đồ ra trong khi tay kia vẫn giữ chặt điện thoại.
- Thế còn thầy tôi? – Kì Phương nói vào máy. - Giáo sư Huỳnh Lẫm có làm sao không?
Kẻ kia cười khẩy:
- Tôi tưởng anh đã liên lạc với ông ta rồi cơ đấy!
- Vâng... nhưng ông ấy không bao giờ nói về bản thân mình, tôi nghĩ là ông ta vẫn ổn...?
- Ông ta vô sự và đang chờ tin vui của anh đấy, nhanh tay lên!
Kì Phương chột dạ, không lẽ hắn đang đi guốc trọng bụng mình. Anh giả vờ hỏi.
- Tin vui nào?
- Chúc mừng mày đã tìm ra Naga! – Hắn cười khinh bỉ. - Giáo sư Huỳnh Lẫm đã thành công khi dùng mày làm chim mồi nhưng mày đừng hòng ra khỏi đây để báo tin cho lão ta. - Hắn đanh giọng. – Mày muộn rồi, mày không còn cơ hội liên lạc với ông ta nữa đâu.
- Sao? thầy tôi đã chết?
Không nghi ngờ gì nữa. Hắn là thành viên Naga, là chủ nhân của sào huyệt này và bất cứ ai xâm phạm sẽ bị hắn giết. Hắn vừa nói anh không còn cơ hội liên lạc với giáo sư Huỳnh Lẫm tức là thầy anh đã chết? Hay là chính anh sẽ phải chết? Hay cả hai sắp chết?
- Thầy tôi đã làm sao? Người nói đi!
- Hoàng gia chưa cho lão ta chết đâu. - Hắn bỗng phá lên cười. - Đúng là một lũ ngu xuẩn, đến giờ này mà Chính phủ vẫn còn o bế và đợi phép màu từ lão già đó cơ đấy.
Vậy là đã rõ, nếu thầy không chết thì anh phải chết. Hắn quyết cắt đứt sợi dây mong manh giữa anh và hậu tuyến. Nhưng Kì Phương biết hắn đã nhầm, trong khi anh nói chuyện với hắn thì tấm bản đồ đã giăng rộng trên nền rồi một tiếng “ tách’’ từ camera khẽ vang lên.
- Mày làm cái trò gì đấy? - Kẻ kia gắt lên.
- Tôi vẫn đang nói chuyện với ngươi đấy thôi.
Gửi ảnh cho ai đây? Kì Phương tự hỏi. Để trả lời câu này anh phải trả lời bằng được một câu hỏi khác: nếu nhận được bản đồ này thì ai là người có khả năng cứu anh sớm nhất?
- Tôi nghe tiếng máy ảnh. - Kẻ kia gầm lên át mạch suy nghĩ của anh.
Có hết sức tập trung, Kì Phương tiếp tục nghĩ. Cảnh sát hoặc quân đội sẽ cứu anh. Chỉ có họ mới có đủ phương tiện cứu hộ và sự cơ động nhưng anh không có số điện thoại của Thet Manet lẫn Lê Đại Hắc. Mà giả sử họ nhận được bản đồ cổ này chắc chắn cũng không hiểu gì và sẽ nhờ chuyên gia. Vậy phải gửi thẳng cho chuyên gia. Chuyên gia nào đây?
- Mày chụp cái gì hả?
Tiếng quát trong máy lớn đến mức anh cảm như hắn đang ở sau lưng. Rồi tiếng bước chân bắt đầu dội lên trong máy. Anh luống cuống đáp.
- Không, không chụp gì cả... Có lẽ, tôi cuống nên ấn nhầm nút...
Kì Phương biết không thể qua mặt hắn nên tiếp tục nghĩ vội. Chuyên gia nào đây? Anh quen rất nhiều nhưng theo dõi anh sát sao nhất lúc này chỉ có giáo sư Huỳnh Lẫm và Võ Thạc Hoan. Theo nguyên tắc càng nhiều người biết càng an toàn nhưng gửi nhầm đến tay kẻ xấu thì lợi bất cập hại. Rốt cuộc Kì Phương nhận ra chỉ cần gửi cho giáo sư Huỳnh Lẫm là đủ. Không phải vì ông từng dặn “nếu tìm thấy Naga thì báo cho tôi ngay’’ mà theo anh lúc này giáo sư Huỳnh Lẫm đang ở trong bệnh viện và xung quanh ông ắt hẳn có cả Võ Thạc Hoan và hàng tá cảnh sát lẫn quan chức Chính phủ đang “o bế và chờ phép màu’’ từ ông. Cái gã đang gọi điện cũng đã vô tình để lộ một tin chết người cho anh là người của Hoàng gia đang túc trực quanh thầy mình. Chiếc MobiFox J5 quả là công cụ siêu việt cho dân thám hiểm. Tuy bị va đập méo mó và dầm ướt máu me chất thải nhưng vẫn bắt sóng vệ tinh hoạt và động rất tốt ngay cả khi nằm sâu trong lòng đất hàng chục mét. Bằng các thao tác bàn phím mau lẹ, Kì Phương đã đính file ảnh rồi chọn số giáo sư Huỳnh Lẫm và nhấn “ SEND’’. Ngay lập tức màn hình chuyển sang chế dộ “ SENDING....’’
Xong! Kì Phương thở phào. Tất cả chỉ diễn ra trong mấy giây. Việc bây giờ là chạy trốn kéo dài thời gian chờ cứu hộ. Kẻ kia hình như đã biết nên lại gầm lên trong máy.
- Mày đừng hòng giở trò lưu manh với tao.
- Ngươi nói gì?
- Tao biết trước mày sẽ báo tin cho ai và tao đã có cách xử lí những kẻ đó. Đừng đẩy thầy anh vào chỗ chết lần nữa.
Kì Phương không bận tâm đến lời đe dọa đó. Không giống như trên Nagaworld, anh tin lúc này cảnh sát và người của Đại sứ quán đã rút ra kinh nghiệm xương máu để không sơ suất với thầy anh một lần nữa. Nhưng anh lại linh cảm kẻ kia đang dùng một con bài khác - Thi Nga. Nhận định này có cơ sở khi anh nghe có tiếng phụ nữ rên rỉ, cào cấu hoặc giãy dụa từ đầu dây bên kia vọng lại. Thôi đúng rồi. Thi Nga.
- Ngươi đang bắt giữ Thi Nga?
- Giỏi lắm, mày hiểu ra rồi đấy. Hành vi ngu xuẩn của mày sẽ đổi lấy tính mạng của cô ta.
- Hãy buông cô ta ra. Ngươi muốn gì?
- Anh không có quyền ra lệnh cho tôi. Đây là thánh địa của ta và anh phải theo luật chơi của ta. Nếu bắn tin ra ngoài, cô ta sẽ chết ngay tức thì!
Ngươi muộn rồi. Kì Phương thầm rít trong họng. Anh chỉ sợ kẻ kia có cách phá sóng di động mà thôi, mà lo lắng này có thật khi gửi đã lâu mà máy vẫn còn đang “sending’’. Kì Phương chỉ cầu cho nó gửi xong sẽ đập máy phi tang nhưng cột sóng chập chờn leo lắt hệt như lời kêu cứu thoi thóp giữa biển khơi.
- Vào đây, cô ta đang muốn nhìn mặt mày lần cuối đấy!
Kẻ kia lại ra lệnh, anh biết hắn muốn loại bỏ anh hoặc ít nhất là kéo anh vào vòng giám sát. Hắn dùng tính mạng Thi Nga để khống chế anh. Vì vậy bất chấp chiếc máy chưa dứt điểm, anh vẫn phải tuân lệnh. Kì Phương gắng gượng bước đi. Nhờ ánh nến từ xa, anh đã nhận ra hành lang lớn dẫn vào tâm điện dựng đầy những pho tượng vàng bạc trong những hốc tường. Kì Phương choáng ngợp bởi sự hoang lạc và huyền diệu cứ như đang đi vào thế giới cổ tích.
Càng vào sâu, lòng hang càng mở rộng và mọc ra nhiều nhánh nhỏ sáng lập lòe hiện lên những thân tượng mập mờ trùng điệp trải xa như vô tận. Kì Phương vừa đi vừa chiêm ngưỡng nhưng không quên kiểm tra máy và anh nổi điên khi nó không còn một cột sóng nào. Biểu tượng sending đã dừng lại. Tiếp tục đi thẳng, anh thấy một vòng tròn lớn đen lánh nằm chính giữa nhà. Kì Phương từ từ tiến lại gần và nhận ra nó là một hồ nước sâu thẳm đang phản chiếu những ngọn nến như những vì sao cao tít tắp trong trời đêm. Giếng thánh. Mừng rỡ tưởng như gần mặt đất, anh ngửng đầu nhìn lên và hết sức choáng ngợp khi thấy trần nhà thủng một hình tròn cực lớn rồi thông tít lên cao như một cái giếng trời khổng lồ bị bịt nắp trên cao vời vợi. Cấu trúc không gian này tạo nên một hiệu ứng mà ai đứng đó cũng sẽ cảm nhận mình nhỏ nhoi lạc giữa một linga trìu tượng từ dưới địa ngục xuyên suốt trần gian lên tới tận thiên đường. Kì Phương thấy mình trở nên bé nhỏ và yếu đuối đến lạ lùng.
Hụt hẫng vì nhầm lẫn mặt đất, Kì Phương tiếp tục tìm đường đến nơi giam giữ Thi Nga. Ngó mắt bên thành giếng, anh phát hoảng khi thấy bộ váy của Thi Nga. Thoáng giật mình, anh toan nhảy xuống giếng tìm cô nhưng vội kịp dừng lại. Dưới mặt nước lung linh hiện một cánh cửa đen ngòm. Kì Phương ngửng mặt lên cao, trên thành tường cuốn tròn đó có cánh cửa đang hắt ra một quầng bạc ma quái cùng với những âm thanh bi ai không nhầm lẫn đâu đươc. Thi Nga? Chắc chắn nàng ở đó. Bất chấp nguy hiểm đang rình rập, anh tiến về bậc thang bám theo mép tường leo lên.
Kì Phương định giấu chiếc MobiFox J5 đâu đó trước khi bị kẻ kia bắt gặp tuy nhiên anh đã phát hiện ra cột sóng đã xuất hiện trở lại khi anh bắt đầu leo thang. Cột sóng nhô cao dần khi anh leo cao hơn. Cứ đà này thì khi anh lên đến nóc tháp tin nhắn sẽ hoàn tất. Quá mừng rỡ, anh nhét máy vào túi rồi nhằm cánh cửa đang hé mở nhanh chân leo lên.
Vừa ló mặt vào căn phòng kì lạ, Kì Phương lại giật mình khi nhận ra một vòng người trần truồng câm lặng đang vây kín quanh phòng. Sau một giây trấn tĩnh, anh thở phào khi nhận đó chỉ là những pho tượng bằng cẩm thạch của những vị thần quen thuộc đang nở những nụ cười ngô nghê nhìn một thứ nằm trên đài thờ giữa phòng. Không thấy người nào, anh mon men đi vào để xem trên đài thờ có gì. Vừa bước vài nhịp, hiện vật uy nghi ngự trên bệ thờ đã làm anh sững lại. Linga Vàng!
Chính nó, Kì Phương biết mình đã đúng. Dù quăng quật đảo điên nhưng hội Naga rốt cuộc vẫn thu được linga về với yoni. Đêm nay, Châu đã về Hợp phố. Cả hai đang uy nghi hiện hữu trên cao. Tất cả diễn ra cứ như một giấc mơ. Kì Phương nhắm mắt một giây để ghi tạc giây phút lịch sử thiêng liêng này nhưng niềm vui đã không thể trọn vẹn khi anh đánh mất Thi Nga.
- Có ai không? – Kì Phương cất tiếng gọi.
Không có ai. Chỉ có âm vang của chính mình dội lại từ vách đá. Tiếp tục bước, rốt cuộc anh cũng đã đến nơi tận cùng. Tiếc thay, cái tận cùng này là cái chết. Khi cách bệ thờ một bước chân, Kì Phương chết lặng khi nhìn thấy một cô gái gần như trần truồng bất động trên đài thờ.
- Thi Nga!
Kì Phương nhảy lên bệ thờ cao hơn đầu người rồi cúi xuống lay cô dậy. Nhận ra cô bị trói anh luống cuống gỡ dây, miệng ú ớ gọi:
- Thi Nga... tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
Cô từ từ hé mắt, miệng bị dán chặt nên cô chỉ gào khóc bằng mắt và cựa quậy trong vòng dây thít chặt. Khi thấy anh, niềm xúc động trong tim cô tuôn trào. Hai mắt đỏ hoe dàn dụa nước và toàn thân run lên từng chập rất thương tâm.
- Thi Nga, sao lại ra nông nỗi này? - Kì Phương rít lên đầy uất hận. - Kẻ nào? Kẻ nào gây ra?
Thấy cô run lên không ngớt, anh vội vàng cởi áo của mình phủ lên người cô rồi hí hoáy tìm cách cởi trói. Đúng lúc đó, có tiếng “bíp bíp’’ vang lên. Kì Phương rút nhanh chiếc MobiFox J5 và vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy dòng chữ còn chưa kịp biến mất trên màn hình “Message sent successfully’’- Tin nhắn gửi thành công. Sống rồi! Suýt chút nữa anh bế thốc cô lên cao. Biết rằng khó thoát nhưng anh vẫn vui. Một niềm vui mang tính tâm linh và an ủi: dù có chết cũng có người tìm thấy xác.
Đôi tay anh càng thêm cuống quýt trong khi tâm trí đã bay khỏi lòng đất đến một nơi rất xa. Anh biết cách đó hàng trăm dặm, giáo sư Huỳnh Lẫm cùng đội quân vây quanh sẽ òa lên sung sướng khi nhận được tấm bản đồ tưởng đã vĩnh viễn mất đi. Kho báu rốt cuộc đã trở về Hoàng gia vào phút chót đầy kịch tính. Họ sẽ tung thầy anh lên cao như một vị thánh sống. Bản đồ cũng sẽ được lập tức chuyển sang đội cứu nạn, và mạng sống của anh và Thi Nga vẫn còn hi vọng. Một cái kết có hậu.
Đôi tay Thi Nga đã được cởi tung, cô liền ngồi dậy đưa tay lên miệng gỡ tấm băng trong khi Kì Phương lùi xuống bắt đầu cởi trói chân cho cô.
Một tiếng “bíp bíp’’ nữa vang lên làm cả hai giật mình, nhưng lần này không phải từ máy của Kì Phương. Chỉ trong phút chốc Kì Phương nghĩ ra. Tiếng thét của Thi Nga đột ngột ré lên kinh hãi khi thấy một người vận quần áo trắng toát hiện lên phía sau lưng Kì Phương.
- M...a...a...a...!
Kì Phương giật mình quay lại nhìn phắt lên một người trắng toát như một cả sư Bàlamon đã đứng sau lưng anh tự khi nào. Cả sư. Chính ông ta.
- Nhận được tin nhắn rồi, ta cám ơn các con! - Chất giọng quen thuộc vang lên! Kì Phương chết lặng người trên đài thờ và nếu không kịp bám vào bệ yoni thì anh đã lăn quay xuống đất. Không cần nhìn mặt, anh biết đó là ai.